← Ch.208 | Ch.210 → |
Buổi tối, Alan gõ cửa nhà Trương Văn Trọng, cùng đi với hắn có một đôi vợ chồng người Anh khoảng năm mươi tuổi.
"Anh đã đến rồi, hai vị này là?" Sau khi chào hỏi Alan, ánh mắt Trương Văn Trọng rơi vào trên người đôi vợ chồng người Anh đứng phía sau.
Alan vội vã giới thiệu: "Trương tiên sinh, đây là cha mẹ của tôi. Sau khi họ nhận được điện thoại của tôi, lập tức từ Anh quốc chạy tới." Hắn có vẻ ngại ngần, nhưng vẫn dò hỏi: "Vậy... Trương tiên sinh, cha mẹ tôi có một thỉnh cầu, muốn tận mắt nhìn thấy quá trình trị liệu của tôi, không biết có được không?"
"Đương nhiên là có thể, đây là chuyện thường tình của con người, theo lý nên như vậy." Trương Văn Trọng nói: "Được rồi, đừng đứng ngoài cửa nói chuyện, vào nhà trước đã." Hắn nghiêng người mời gia đình Alan vào nhà.
Trương Văn Trọng cũng không lo lắng bị người nhà Alan phát hiện ra bí mật của mình, bởi vì hắn đã làm xong chuẩn bị, sau khi chấm dứt trị liệu, sẽ tiến hành thôi miên người nhà Alan, thay đổi ký ức của bọn họ, có thể che giấu được bí mật không bị tiết lộ ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Trương Văn Trọng dùng tiếng Anh nói với cha mẹ Alan: "Ông bà Smith, thật cao hứng có thể gặp mặt ông bà. Để tôi nói thẳng vào vấn đề, nói vậy Alan đã nói với hai vị, tôi chỉ có bốn thành nắm chắc giúp cho Alan từ một chuẩn hấp huyết quỷ biến trở về loài người."
"Thật cao hứng có thể quen biết anh, bác sĩ Trương của Trung y thần bí Trung Quốc." Ông Smith mặc tây trang, toàn thân đều tản ra khí chất quý tộc Anh quốc điển hình, đầu tiên nho nhã lễ độ chào hỏi Trương Văn Trọng, sau đó mới trả lời: "Đúng vậy, Alan đã nói với chúng tôi về việc này bên trong điện thoại."
Trương Văn Trọng hỏi: "Như vậy ý kiến của các vị thế nào? Các vị cũng đồng ý cho hắn tiếp thu trị liệu? Phải biết rằng, một khi trị liệu thất bại, phải trả giá bằng chính tính mạng!"
Vợ chồng ông bà Smith nhìn thoáng qua nhau, sau đó lại nhìn về phía Alan, cuối cùng mới hồi đáp: "Chúng tôi tôn trọng sự tuyển chọn của Alan! Chúng tôi cũng không mong muốn nó giống như tổ tiên, trở thành một hấp huyết quỷ tà ác chỉ giấu thân trong bóng tối, dựa vào việc uống máu người mà sinh tồn!"
"Bác sĩ Trương, đây là phần văn bản ký tên của tôi, trong đây có nói rõ, lần trị liệu này là do tôi tự nguyện tiếp thu. Nếu như cuộc trị liệu thất bại nên tôi phải chết, đó do số phận tôi không may, toàn bộ không quan hệ tới bác sĩ." Nói xong, Alan lấy ra một xấp giấy, đưa một phần văn bản ghi bằng tiếng Anh, đồng thời bên dưới có ký tên cùng ghi rõ tên tuổi của hắn cùng ông bà Smith giao cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, tiếp nhận phần văn kiện, bỏ vào trong tủ. Sau đó lấy hai chiếc ghế đưa cho vợ chồng Smith ngồi xuống, lại dặn dò bọn họ: "Như thế này, vô luận hai vị nhìn thấy gì, cũng không nên phát ra thanh âm quá lớn, để tránh việc nhiễu loạn khi tôi trị liệu cho Alan. Hai vị hiểu không?"
"Hiểu rõ." Ông bà Smith gật đầu đáp.
Lúc này Trương Văn Trọng mới xoay người hỏi Alan: "Anh chuẩn bị xong chưa?"
"Đã sớm chuẩn bị xong." Alan hồi đáp.
"Tốt, chúng ta hãy bắt đầu." Trương Văn Trọng lấy ra Hỗn Độn Lô, ném vào giữa phòng khách, chỉ nghe hắn quát nhẹ một tiếng: "Trường." Hỗn Độn Lô từ kích cỡ bình rượu nhỏ đã biến trở về hình dáng nguyên lai của mình.
Cả gia đình Smith, chưa từng nhìn thấy qua pháp thuật cùng pháp bảo Trung Hoa, rất là khiếp sợ. Bọn họ trợn tròn mắt nhìn Hỗn Độn Lô đang nằm ngay giữa phòng khách, cùng Trương Văn Trọng đang đứng bên cạnh Hỗn Độn Lô, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ma pháp..." "Vu thuật..."
Lòng tin của Alan đối với Trương Văn Trọng lại càng tăng thêm vài phần, hắn nhịn không được kinh hô: "Thượng đế, thực sự là không ngờ, bác sĩ Trương... anh... anh là ma pháp sư đông phương thần bí?"
"Ma pháp sư đông phương thần bí?" Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu nói: "Anh không cảm thấy tên gọi này có chút nhiễu miệng hay sao? Tôi không phải là ma pháp sư gì, tôi chỉ là một người tu chân."
"Người tu chân?" Alan niệm vài lần từ ngữ có chút rối miệng đối với hắn, hiếu kỳ dò hỏi: "Đó là gì? Chẳng lẽ càng lợi hại hơn cả ma pháp sư?"
Trương Văn Trọng cũng không dự định cùng Alan thảo luận vấn đề này, hắn khoát tay áo, nói: "Được rồi, Alan, đừng miên man suy nghĩ nữa. Bước vào bên trong đỉnh lô, chuẩn bị tiếp thu trị liệu."
"Bước vào trong đỉnh lô?" Alan không khỏi sửng sốt, không hiểu vì sao tiếp nhận trị liệu phải vào trong đỉnh lô, nhưng xuất phát với lòng tín nhiệm Trương Văn Trọng gần như mù quáng, hắn vẫn không chút do dự tự leo vào bên trong đỉnh lô.
Trương Văn Trọng đã sớm chuẩn bị xong dược liệu, lần lượt bỏ vào bên trong Hỗn Độn Lô. Sau đó lại cắt một khối Điện Thanh Hàn Thạch đưa tới trước miệng Alan, lại dặn hắn vô luận thế nào cũng không được nhổ khối Điện Thanh Hàn Thạch ra ngoài.
Tuy rằng Alan cũng không hiểu gì, nhưng vẫn ngậm lấy dùng lực gật mạnh đầu.
Vợ chồng ông bà Smith ngồi trên ghế trong góc phòng, tuy rằng cũng xem không hiểu ra sao, nhưng bởi vì cảnh tượng Hỗn Độn Lô từ nhỏ biến lớn vừa rồi, làm cho bọn họ phi thường khiếp sợ, cho nên tuy rằng hiện tại bọn họ cảm giác vô cùng kinh ngạc, thế nhưng cũng không mở miệng hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn. Sau khi đem toàn bộ dược liệu đã chuẩn bị sẵn bỏ hết vào trong Hỗn Độn Lô, Trương Văn Trọng lại lấy một ống nước, mở nước đổ vào trong Hỗn Độn Lô, sau khi đổ đầy khoảng bảy tám phần đỉnh lô, mới tắt nước, rút ống nước ra ngoài.
Trương Văn Trọng nói: "Hiện tại sẽ bắt đầu chính thức trị liệu. Alan, lần trị liệu này sẽ rất thống khổ, tôi mong anh có thể cắn răng kiên trì. Ông bà Smith, lần này trị liệu đối với các vị mà nói, có lẽ rất quỷ dị, rất ly kỳ, thậm chí khó có thể tiếp thu. Thế nhưng tôi mong muốn, các vị có thể đáp ứng lời tôi nói, vô luận thấy cái gì cũng không được cản trở việc trị liệu của tôi đối với Alan."
"Không thành vấn đề." Alan cùng cha mẹ hắn gật đầu, đồng thanh đáp.
Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, sau đó vỗ lên Tam Túc Ô trên vai, thấp giọng bảo: "Bắt đầu đi."
Bởi vì có người ngoài, Tam Túc Ô cũng không mở miệng trả lời, mà hơi gật đầu, sau đó vỗ cánh bay lên, trong nháy mắt hóa thành một đoàn Thái Dương tinh hỏa hừng hực thiêu đốt. Bắn thẳng xuống dưới đáy Hỗn Độn Lô, bắt đầu dùng chính hỏa diễm của mình đốt Hỗn Độn Lô.
Ông bà Smith nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ. Bọn họ nhịn không được nhỏ giọng đàm luận lên:
"Ác, thượng đế, con chim nhỏ đen thui kia, lẽ nào chính là phượng hoàng trong truyền thuyết? Thế nhưng chim phượng hoàng không phải màu đỏ tươi, có một chiếc đuôi dài phát sáng lấp lánh, thật giống như phượng hoàng của giáo thụ Dumbledore hay sao?"
"Đây có lẽ là một loài chi nhánh của phượng hoàng đi? Thực sự làm kẻ khác khó có thể tin, vị Trung y thần bí này lại có thể chăn nuôi phượng hoàng làm như sủng vật. Lẽ nào hắn còn trẻ tuổi như vậy, đã trở thành một vị Vu Sư kiệt xuất hay sao?"
Rowling đã viết "Harry Potter", ở tại Anh quốc có thể nói rất nổi tiếng. Cho nên ông bà Smith không tự chủ được đã đem Trương Văn Trọng và Harry Potter liên hệ vào nhau.
May mắn chính là cả hai người trò chuyện rất nhỏ, hơn nữa còn dùng tiếng Anh, vì vậy Tam Túc Ô căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói gì. Bằng không với tính tình tâm cao khí ngạo của nó, tất nhiên sẽ bị giận tím mặt, nổi trận lôi đình. Bởi vì ở trong truyền thuyết, Tam Túc Ô và phượng hoàng đều là linh thú điều khiển hỏa diễm. Giữa hai bên cũng không ai phục ai, chỉ là vóc dáng bên ngoài của phượng hoàng quá đẹp, vượt xa hình dáng của Tam Túc Ô, cho nên danh tiếng cũng dần dần lớn hơn Tam Túc Ô rất nhiều, mà điều này làm cho Tam Túc Ô cực kỳ không cam lòng.
Tam Túc Ô phóng xuất ra Thái Dương tinh hỏa, nước trong đỉnh lô đã dần dần bị nóng lên. Dược liệu được Trương Văn Trọng bỏ vào, đã được nấu sôi. Hương liệu nồng nặc từ bên trong hơi nước đằng đằng bốc lên tràn ngập khắp căn phòng của Trương Văn Trọng.
"Thượng đế, hắn đang làm gì? Hắn... chẳng lẽ hắn định nấu chín Alan của chúng ta để ăn thịt hay sao?" Bà Smith nhìn thấy nước thuốc sôi cuồn cuộn bên trong Hỗn Độn Lô, nhất thời hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vô ý thức muốn xông tới túm Trương Văn Trọng hỏi cho rõ ràng.
Bà muốn hỏi xem có phải hắn là hắc vu tà ác, muốn đem con trai của bà nấu ăn, hoặc dùng luyện chế thành tài liệu ma pháp.
"Em yêu, đừng xung động, sự tình cũng không như em suy nghĩ đâu." Ông Smith bình tĩnh hơn vợ mình rất nhiều. Hắn vội vã ngăn cản bà Smith đang kích động, chỉ vào Alan đang ở bên trong Hỗn Độn Lô, nói: "Em xem, tuy biểu tình Alan thống khổ, nhưng vẫn còn chịu đựng được. Theo anh thấy, loại phương pháp này, hẳn là ma pháp sư đông phương thần bí dùng để trị liệu cho Alan. Em yêu, em không nên xung động phá hủy sự trị liệu của con trai chúng ta a!"
"Anh nói hắn đem Alan bỏ vào trong đó nấu, chỉ là vì chữa bệnh cho Alan sao?" Bà Smith kinh ngạc há to miệng, vẫn có chút không thể tin được nói: "Tuy rằng em có nghe nói qua, phương pháp trị liệu bằng cách tắm trong nước nóng, nhưng em chưa từng nghe nói qua, có loại phương pháp nào lại đem người nấu bên trong đỉnh lô. Anh xác định hắn đang chữa bệnh cho Alan, mà không phải nấu chín Alan để ăn đó chứ?"
"Hắn hẳn đang chữa bệnh cho Alan thôi." Ông Smith cũng có chút không chính xác, dù sao một màn như vậy thật sự là quá quỷ dị. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tuyển chọn tin tưởng Trương Văn Trọng: "Anh nghĩ, chúng ta nên tín nhiệm vị ma pháp sư đông phương thần bí này. Không sai, nếu hắn là ma pháp sư, hẳn là phải biết phương pháp trị liệu cổ quái ly kỳ này, như vậy cũng không khó lý giải."
← Ch. 208 | Ch. 210 → |