← Ch.215 | Ch.217 → |
Lá cờ trong tay Bàng Thế Dân cũng không phải loại hàng bình thường, mà là do người tu chân luyện chế ra, là một kiện pháp khí nhất phẩm có uy lực vô cùng cao minh.
Nhưng đáng tiếc hắn cũng không hiểu được phương pháp vận dụng chính xác, bản thân lại không có chân nguyên và pháp lực, chỉ dựa vào một ít phương pháp mưu lợi có thể xưng là tà môn ma đạo, miễn cưỡng sai khiến được một ít cát bay đá chạy, căn bản không thể hoàn toàn phóng xuất ra uy lực vô cùng cao minh của nó.
Bàng Thế Dân lấy được Phong Thạch Phiên có thể nói hoàn toàn là dựa vào sự trùng hợp mà ra. Ngày đó hắn còn đang trẻ tuổi, cùng Bàng Thế Phong và Bàng Thế Trạch cùng nhau du lịch bên Âu Châu, ở trong một lần thi đấu hắc quyền ngầm thắng được một số tiền thưởng lớn, ba người xuất phát từ lòng hiếu kỳ, chạy đi tham gia một buổi đấu giá ngầm tổ chức tại Đức.
Nhất phẩm bảo khí Phong Thạch Phiên chính là mua được từ buổi đấu giá ngầm này.
Người tham gia buổi đấu giá, ngoại trừ ba anh em bọn hắn, đều là người Châu Âu mắt xanh mũi cao. Những người Châu Âu tự nhiên nhìn không ra sự trân quý của Phong Thạch Phiên, thậm chí cả người tổ chức bán đấu giá cũng chỉ xem nó là một kiện đồ cổ cổ quái. Cho nên khi giới thiệu, cũng chỉ quay chung quanh lớp vải vóc kỳ lạ trăm năm không hư hỏng...
Người Châu Âu không nhìn được hàng, cũng không đại biểu cho Bàng Thế Dân không biết hàng. Khi hắn nhìn thấy Phong Thạch Phiên, đã nhận ra nó không tầm thường. Làm một võ học thế gia truyền thừa mấy trăm năm, trong điển tịch ghi chép của Bàng gia, có rất nhiều cố sự thần ma yêu quỷ hoang đường. Mà trong đó có miêu tả về Phong Thạch Phiên, tuy rằng chỉ vài lời, lại không tỉ mỉ, nhưng đủ để hắn hiểu được, Phong Thạch Phiên là một bảo bối hiếm có!
Trước khi nhìn thấy Phong Thạch Phiên, Bàng Thế Dân và người nhà Bàng gia cũng như nhau, đều cho rằng ghi chép mà tổ tiên truyền xuống tới cũng chỉ là cố sự thần thoại hoang đường vô lý mà thôi. Thế nhưng ở buổi đấu giá ngầm, nhìn thấy được Phong Thạch Phiên mà tổ tiên ghi chép, mới biết được chuyện cố sự hoang đường do tổ tiên ghi lại, rất có khả năng đều là sự tồn tại chân thực. Lúc này Bàng Thế Dân hưng phấn không ngớt, dùng hết toàn bộ dành dụm của ba người, mua lại Phong Thạch Phiên đem về.
Bởi vì không có chân nguyên và pháp lực, cho nên Bàng Thế Dân đành dùng một loại phương pháp cực đoan để tế luyện Phong Thạch Phiên. Phương pháp cực đoan này chính là dùng máu người tế luyện. Sau khi dùng máu tươi của bốn mươi chín người tế luyện Phong Thạch Phiên, cuối cùng hắn cũng đã có thể sử dụng được nó. Tuy rằng còn chưa phóng xuất ra được toàn bộ uy lực, tuy rằng mỗi lần sử dụng Phong Thạch Phiên đều phải dùng máu tươi của một người sống tế luyện, bằng không sẽ xuất hiện tình huống phản phệ, nhưng cảm giác nắm giữ loại lực lượng thần bí phi tự nhiên làm cho hắn cảm thấy rất sảng và rất thỏa mãn.
Vừa điều khiển Phong Thạch Phiên triệu hồi ra bão cát đá bao trùm trời đất vây quanh Trương Văn Trọng, Bàng Thế Dân cùng Bàng Thế Trạch khom người xuống, một trái một phải hướng ngay giữa bão cát lao tới. Trước đó bọn hắn cũng từng sử dụng Phong Thạch Phiên mấy lần, đã sớm lục lọi ra chiêu số giết địch giữa bão cát đang bao phủ bầu trời.
Nếu như hiện tại bọn hắn chống lại thiên cấp cao thủ bình thường, nói không chừng sẽ bị thua dưới thế tiến công có chút ly kỳ này của bọn hắn. Nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại bọn hắn phải đối mặt lại không phải là một võ giả, mà là một người tu chân.
Ngay khi bão cát vừa khởi lên, Trương Văn Trọng liền ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt. Hắn lập tức biết được, Bàng Thế Dân đã dùng một loại phương pháp tà môn ma đạo để tế luyện Phong Thạch Phiên. Phương pháp như vậy tuy rằng cũng có thể để cho người thường có thể sử dụng được pháp khí hoặc bảo khí, nhưng pháp khí và bảo khí chỉ có thể phát huy ra uy lực có hạn, hơn nữa một khi gặp được người tu chân, rất dễ dàng bị phá giải. Trương Văn Trọng không chút do dự, trước tiên cắn đầu lưỡi, há mồm phun ra một đạo máu tươi thuần dương ẩn chứa chân nguyên, máu tươi nằm ngay đầu lưỡi con người, vốn là vật chí dương tinh khiết, hơn nữa cộng thêm chân nguyên tinh thuần dâng trào của Trương Văn Trọng, trong nháy mắt làm cho bão cát đang gào thét thổi mạnh trong sân lập tức ngừng xuống.
Đã không còn âm phong gào thét, cát đá dựa vào sức gió bay lượn tự nhiên cũng rơi xuống mặt đất.
Nguyên bản nhà cửa bị cát đá bao phủ, trong nháy mắt đã khôi phục lại sáng sủa như trước.
Bàng Thế Dân và Bàng Thế Trạch vốn đang khom người muốn nương theo bão cát yểm hộ đánh lén Trương Văn Trọng, cả hai không hẹn cùng trợn tròn mắt.
"Đây... đây con mẹ nó là chuyện gì xảy ra?" Bàng Thế Dân khiếp sợ há to miệng, vô ý thức cúi đầu nhìn Phong Thạch Phiên trong tay trái hắn.
"Gió đâu? Gió vừa thổi vù vù đâu rồi? Sao đột nhiên lại ngừng? Thế Dân, con mẹ nó ngươi đang làm cái quỷ gì?" Bàng Thế Trạch mở to hai mắt nhìn Bàng Thế Dân, nếu như không phải còn có Trương Văn Trọng, chỉ sợ hắn đã sớm vọt tới bên người Bàng Thế Dân để hỏi cho rõ ràng.
Bàng Thế Dân cũng không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Dù sao hắn hiểu biết về Phong Thạch Phiên cũng giới hạn biết chút cách sử dụng, lúc này thấy gió cát bao phủ bầu trời đột nhiên thoáng chốc đã biến mất, lòng tin của hắn đang mười phần nhất thời hoàn toàn rối loạn.
"Chết tiệt, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Phong Thạch Phiên không phải lại hư hỏng ngay thời khắc then chốt này chứ?" Bàng Thế Dân đang rối loạn, rất không cam lòng phất phất Phong Thạch Phiên trong tay, nhưng vẫn không hề có chút bão cát hiện ra.
"Thế nào, ngươi không biết dùng sao? Vậy thì giao cho ta, để cho ta tới dạy ngươi cách dùng chính xác." Trương Văn Trọng phóng về phía hắn, tay trái thò ra, muốn đoạt Phong Thạch Phiên trong tay hắn.
"Mơ tưởng!" Bàng Thế Dân lui ra sau một bước, tay phải cầm đường đao chém về phía Trương Văn Trọng, muốn bứt lui hắn. Cùng lúc đó Bàng Thế Trạch cũng lao tới chỗ Trương Văn Trọng, hắn nắm chặt đường đao trong tay, nương theo thế lao tới đâm ra.
Trương Văn Trọng hai mặt thụ địch nhưng không có chút kinh hoảng, hắn huy kiếm ngạnh kháng một đao chém tới của Bàng Thế Dân, mấy đạo chân nguyên hóa thành mũi nhọn, xuyên thấu qua Tam Xích kiếm và đường đao, trong nháy mắt truyền vào trong cơ thể Bàng Thế Dân, bắt đầu kịch liệt sôi trào lên.
Bàng Thế Dân đau đớn, bước lui chậm lại, Trương Văn Trọng nhân cơ hội này lao tới trước mặt hắn, tay trái nhanh như thiểm điện xuất ra, đoạt lấy Phong Thạch Phiên từ trong tay hắn.
Bàng Thế Dân quá sợ hãi, nhấc chân dùng đầu gối đánh vào hạ bộ Trương Văn Trọng, đồng thời thò ra tay trái định đoạt lại Phong Thạch Phiên.
Tốc độ của hắn mặc dù nhanh, nhưng tốc độ của Trương Văn Trọng càng nhanh hơn.
Một động tác xoay người được hắn thi triển ra, nhất thời tránh được cú đá của Bàng Thế Dân cùng cú đâm của Bàng Thế Trạch phía sau, lắc mình bay sang một bên.
"Nhìn cho thật rõ, Phong Thạch Phiên phải dùng như thế này!" Trương Văn Trọng mạnh mẽ vung tay trái, một đạo chân nguyên tinh thuần lập tức tràn vào Phong Thạch Phiên. Phong Thạch Phiên được chân nguyên kích hoạt, nhất thời bắn ra quang mang màu máu chói mắt, giống như một vòng ánh nắng màu máu chói mắt.
"Mẹ nó, chết tiệt, hắn thực sự hiểu được phương pháp sử dụng Phong Thạch Phiên!" Nhìn thấy cảnh này, sự khiếp sợ trong nội tâm Bàng Thế Dân thật khó có thể diễn tả thành lời. Cũng trong một khắc này, hắn mới hiểu được, vì sao Trương Văn Trọng đã bị phá hủy huyệt Khí Hải, bị cắt đứt gân tay chân, vẫn còn có thể bộc phát ra sức chiến đấu cực mạnh như thế. Vẻ mặt hắn khủng hoảng thất thanh kinh hô lên: "Người này không phải là võ giả, hắn là người tu chân, là người tu chân a!"
Đáng tiếc, lúc này Bàng Thế Dân mới phát hiện ra thân phận của Trương Văn Trọng, thì cũng đã quá muộn!
Nguyên âm phong đã ngừng thổi, nhất thời lại gào thét thổi lên bên trong sân viện Bàng gia. Âm phong lúc này, còn thô bạo kịch liệt hơn bao lần Bàng Thế Dân sử dụng trong dĩ vãng. Sức gió giật kinh khủng giống như những thanh tiểu đao sắc bén, thổi quanh hai anh em Bàng Thế Dân, Bàng Thế Trạch cùng với những người còn chưa chết của Bàng gia, để cho bọn hắn cảm nhận được cảm giác bị ngàn dao vạn kiếm cắt nát là như thế nào.
Dưới sức gió kinh khủng tác dụng, cát đá bình thường vẫn có thể bộc phát ra uy lực chẳng khác gì súng đạn. Mấy người còn đang nằm rên rỉ trên mặt đất, tự nhiên trong tích tắc đã đứt hơi. Bàng Thế Dân, Bàng Thế Trạch tuy rằng đều là thiên cấp cao thủ, thế nhưng trước mặt nhất phẩm bảo khí hoàn toàn bộc phát ra uy lực, cũng không kiên trì được bao lâu, đã bị cát đá bắn cho thương tích đầy mình.
Mười lăm phút sau, Trương Văn Trọng thu hồi chân nguyên trong Phong Thạch Phiên.
Âm phong gào thét tàn sát bừa bãi trong nháy mắt ngừng lại, vô số cát bụi hòn đá đều rơi xuống mặt đất, trên sân nổi lên một tòa núi đá nho nhỏ. Hai mươi lăm người của Bàng gia, tất cả đều bị cát đá chôn vùi bên dưới. Vẫn có một hai người ló đầu ra, cũng phủ đầy cát đá.
Từ lúc đột nhiên đột khích Bàng Khoan cho tới lúc mượn dùng uy lực của Phong Thạch Phiên đánh chết Bàng Thế Trạch cùng Bàng Thế Dân, thời gian chỉ vừa qua nửa giờ.
Trong vòng nửa giờ, đánh chết bốn thiên cấp cao thủ, sáu địa cấp đỉnh kỳ cao thủ, cùng với mười lăm trung hậu kỳ cao thủ.
Chiến tích như vậy, chỉ có thể dùng từ "khó tin" để mà hình dung.
Trương Văn Trọng từ trong đống cát đá, tìm ra được ví tiền của mình, giấy chứng nhận, điện thoại di động cùng Desert Eagle luyện chế. Đáng tiếc chính là điện thoại đã bị đất đá đập nát nhừ, hắn chỉ đành lấy sim ra bỏ vào túi. Sau đó hắn đi vào phòng, tìm một bộ quần áo vừa người thay vào, lúc này mới chậm rãi rời khỏi đình viện Bàng gia, lái chiếc Hyundai Elantra rời khỏi nơi đó. Mùi máu tươi tràn ra cường liệt bên trong, rất nhanh đã được người dân bản xứ phát hiện liền báo cho cảnh sát. Lúc cảnh sát đến, mới phát hiện vụ án mạng kinh người bên trong nhà. Hai mươi sáu mạng người không phải là việc nhỏ, cảnh sát lập tức liền thành lập tổ chuyên án điều tra việc này. Nhưng điều tra thật lâu vẫn không thu hoạch được manh mối. Duy nhất liên quan tới án kiện, chính là thi thể không phải là người của Bàng gia. Đáng tiếc chính là hắn đã bị đất đá đập nát, thậm chí mặt của hắn cũng đã không thể nhận dạng. Cho nên cuộc điều tra này, cuối cùng không giải quyết được gì, trở thành vụ án không thể kết thúc.
Chuyện Bàng gia Long Cư Sơn bị diệt môn, rất nhanh liền truyền khắp võ lâm. Toàn bộ võ học thế gia đều đang suy đoán, chuyện này đến tột cùng do môn phái hay thế gia nào làm ra. Từ đầu đến cuối, cũng không ai nghĩ đến, cũng không ai tin tưởng, hai mươi lăm người của Bàng gia, chỉ bị một người hủy diệt.
Ác, sai, phải nói chỉ có một người đoán được...
← Ch. 215 | Ch. 217 → |