← Ch.232 | Ch.234 → |
"Lời này của cậu có ý tứ gì?" Trương Văn Trọng mơ hồ đoán được mục đích của Tôn Nguy, nhưng vẫn cần nghe hắn chứng thực.
Tôn Nguy cũng không trực tiếp trả lời vấn đề Trương Văn Trọng đưa ra, mà hỏi ngược lại hắn: "Trương ca, anh hẳn có nghe nói qua trên đường Oxford nằm phía bắc Great Russell Square của London có một nhà bảo tàng Anh (British Museum) chứ?"
"Đương nhiên có nghe nói qua." Trương Văn Trọng hơi nắm tay, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là thế. Sau đó lại hỏi: "Các vị muốn nương theo lần trị bệnh cho nữ hoàng Elizabeth II, lấy về những văn vật Trung Hoa lưu lạc bên trong nhà bảo tàng nước Anh?"
"Không sai." Tôn Nguy dùng lực gật đầu, biểu tình rất nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Văn vật Trung Hoa lưu lạc bên trong nhà bảo tàng Anh quốc, tổng cộng số lượng đúng là đạt được hơn hai vạn ba ngàn kiện kinh người! Từ loại đá của thời đại viễn cổ, đến thanh đồng thời kỳ Thương Chu, từ tượng phật bằng đá kinh quyển thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc triều, đến danh gia thi họa thời kỳ Đường Tống, còn có đồ sứ tinh mỹ thời kỳ Minh Thanh hai triều. Có thể nói chủng loại vô số, mà những văn vật trân quý này, mỗi một kiện có thể nói là quốc bảo, đều đại biểu cho văn hóa sáng rực nhất trong dòng lịch sử đăng đẵng năm tháng của bộ tộc Hoa Hạ chúng ta!"
Bởi vì bị lời nói của Tôn Nguy ảnh hưởng, thần tình Tô Hiểu Hồng lúc này cũng biến đổi nghiêm túc. Nàng khẽ cắn môi, tiếp lời của Tôn Nguy: "Lại nói tiếp, em cũng từng xem qua một ít tư liệu giới thiệu liên quan, trong số văn vật Trung Hoa nằm trong nhà bảo tàng nước Anh, có bộ phận vào thời kỳ tám nước liên minh xâm lược Trung Quốc, bị những cường đạo quốc gia cướp sạch đi, cuối cùng chảy vào trong nhà bảo tàng nước Anh. Có số còn lại bị những nhà thám hiểm phương Tây đến khu tây bắc trong nước chúng ta, như ở hang động Mạc Cao lấy đi, hoặc bán hoặc tặng cho nhà bảo tàng nước Anh. Có thể nói nhà bảo tàng nước Anh thu được rất nhiều văn vật Trung Hoa, đều là đi qua lừa gạt, vơ vét tài sản, lừa dối, cướp đoạt mà thu được. Toàn bộ quá trình có thể nói tràn ngập nước mắt cùng máu tươi của người Trung Quốc chúng ta. Trước đó vô luận là chính phủ hay dân gian, đều từng vô số lần yêu cầu nhà bảo tàng nước Anh trả lại những văn vật Trung Hoa từng cướp bóc, nhưng đều bị đối phương kiên quyết cự tuyệt. Bọn họ thậm chí còn chẳng biết xấu hổ nói: "Toàn bộ văn vật Trung Hoa ở trong nhà bảo tàng nước Anh đều đi qua cách thu thập hợp pháp mà có, bất luận là quyên góp hay bỏ tiền ra mua, đồng thời còn vô sỉ tuyên bố, bọn họ tuyệt đối không trả những văn vật này, dù cho có người bỏ tiền ra mua lại cũng không khả năng!"
"Tô tiểu thư nói không sai." Tôn Nguy nói tiếp: "Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên chúng tôi muốn nương theo cơ hội Trương ca chữa bệnh cho nữ hoàng nước Anh, thu về một ít văn vật Trung Hoa."
Trương Văn Trọng nói: "Chỉ sợ chuyện này cũng không dễ dàng. Chính phủ Anh quốc cũng sẽ không lui bước ở chuyện này, cho dù quan hệ đến sức khỏe và tính mạng của nữ vương bọn họ."
Tôn Nguy tự nhiên hiểu được độ khó của việc này rất cao, nhưng hắn vẫn đáp: "Chuyện do mình làm, nếu như không thử xem, làm sao biết được chuyện này đến tột cùng có thể hoàn thành hay không?"
Trương Văn Trọng trầm mặc chốc lát, gật đầu nói: "Đã như vậy, tôi đáp ứng lời thỉnh cầu của cậu."
"Cảm tạ anh, Trương ca." Tôn Nguy cảm kích nói.
"Đừng cảm tạ tôi." Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Dù sao, ở trong huyết quản của tôi, chảy xuôi cũng là dòng máu Viêm Hoàng. Nếu có cơ hội lấy về những văn vật tinh túy của Trung Quốc, tôi tự nhiên nghĩa bất dung từ." Cùng lúc đó, trong lòng hắn đã âm thầm làm ra quyết định. Nếu như Tôn Nguy không thể dùng cách đàm phán để lấy về một ít văn vật Trung Hoa, như vậy hắn cũng sẽ dùng một ít thủ đoạn đặc thù, lấy về những văn vật quý giá này.
Có một câu nói rất hay: Cầm đồ của ta thì phải trả về cho ta!
Sau khi được sự cho phép của Trương Văn Trọng, Tôn Nguy cũng thay chiếc áo blouse trắng, ngồi bên cạnh Tô Hiểu Hồng, đồng thời còn giả vờ cầm lấy một quyển Đường Bản Thảo trên bàn, làm bộ chăm chú xem. Nhưng hắn thật sự có đọc hiểu gì hay không, hay chỉ giả trang mà làm, vậy chỉ có chính hắn mới hiểu rõ ràng.
Ở trong lúc này, cũng từng có mấy bác sĩ của phòng y tế đi vào phòng Trương Văn Trọng để thỉnh giáo một ít vấn đề trong y học, khi bọn hắn nhìn thấy Tôn Nguy mặc áo blouse trắng ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, đều thấy ngạc nhiên. Nhưng sau khi nghe Trương Văn Trọng giới thiệu, nói Tôn Nguy là thực tập sinh thứ hai của hắn, những người này cũng liền bình thường trở lại, cũng không tiếp tục truy hỏi thân phận và lai lịch của Tôn Nguy.
Không bao lâu, tin tức Trương phó viện trưởng mới thu nhận thêm một thực tập sinh cũng đã truyền khắp toàn bộ phòng y tế. Đến tận đây, xem như thân phận của Tôn Nguy cũng đã được chứng thực.
Tới gần giờ tan sở buổi trưa, Eric xuất hiện trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng, đầu tiên hắn chào hỏi hàn huyên vài câu, sau đó đầy lòng áy náy nói: "Trương tiên sinh, rất xin lỗi, vốn vương tử điện hạ muốn cùng tôi đến Ung Thành mời anh, nhưng ông ấy phải tham gia một trường hợp ngoại giao, cho nên phải đến buổi chiều mới có thể chạy tới Ung Thành, nên ông ấy muốn tôi đến Ung Thành trước để gặp anh, cũng muốn hỏi anh, có cần máy móc hay dược vật gì mang theo hay không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Tạm thời không có. Chờ tôi kiểm tra qua bệnh tình của nữ hoàng quý quốc rồi hãy nói." Hắn chỉ Tôn Nguy và Tô Hiểu Hồng, nói: "Hai người này tôi muốn mang theo đến nước Anh, không thành vấn đề chứ?"
Eric nhìn Tô Hiểu Hồng, lại nhìn Tôn Nguy. Đối với Tô Hiểu Hồng, hắn cũng có ấn tượng. Lần trước hành trình đến Ung Thành, Tô Hiểu Hồng vẫn luôn đi theo bên người Trương Văn Trọng, mà đối với Tôn Nguy, hắn không có chút ấn tượng gì. Nhưng nhìn thấy dáng dấp Tôn Nguy mặc áo blouse trắng ngồi cùng Tô Hiểu Hồng, nói vậy dù không phải đệ tử Trương Văn Trọng cũng phải là trợ lý, Eric cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp: "Đương nhiên là không thành vấn đề."
Trương Văn Trọng gật đầu, sau đó hỏi: "Tôi nghe hoàng thân Charles nói, nữ vương quý quốc xuất hiện chuyển biến xấu trong bệnh trạng? Nhưng hắn cũng không nói rõ đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì. Trong khoảng thời gian này, hẳn là ông vẫn luôn quan tâm bệnh tình của nữ hoàng quý quốc phải không? Có thể nói cho tôi nghe một chút, đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Eric giơ tay nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Lúc này đã đến giờ ăn trưa, không bằng chúng ta tìm một chỗ, vừa ăn trưa vừa nói chuyện này được không?"
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thời gian, quả nhiên đã qua thời gian tan tầm, hắn đứng dậy nói: "Cũng tốt, ông ở xa tới là khách, bữa ăn này do tôi mời." Không đợi Eric cực tuyệt, hắn vừa cười vừa nhìn Tô Hiểu Hồng và Tôn Nguy nói: "Đi thôi, tiểu muội, Tôn Nguy, tôi mời mọi người đi ăn dược thiện."
"Ăn dược thiện? Chẳng lẽ đến tiệm cơm của Uông bá?" Ánh mắt Tô Hiểu Hồng sáng lên, lập tức đứng dậy, hưng phấn nói: "Từ lần trước ăn dược thiện tại nhà Uông bá, em vẫn luôn không quên được mùi vị tuyệt vời của nó. Chỉ tiếc, sinh ý của tiệm cơm Uông bá càng ngày càng tốt, muốn ăn được mấy món dược thiện đó cũng càng ngày càng không dễ dàng. Lúc này được dính mặt mũi của lão sư, em có thể ăn uống thật thoải mái một phen. Nhưng món dược thiện tên Long Mã Tinh Thần, em không bao giờ ăn nữa đâu." Nói xong lời cuối cùng, gương mặt nàng không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng. Hiển nhiên đang nhớ lại một màn khó xử của buổi tối hôm đó.
"Miệng mồm tham ăn, đi thôi." Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, cởi bỏ áo blouse trên người, thay áo khoác, đi ra khỏi phòng y tế.
Ba giờ chiều, trong phòng làm việc của vị quản lý cục vệ sinh Ung Thành, phó cục trưởng Lý Quân đột nhiên nhận được điện thoại của một người thuộc lãnh sự quán Anh quốc ở lại tại Ung Thành. Ngay khi hắn đang ngạc nhiên không hiểu lãnh sự quán Anh quốc gọi điện thoại tới để làm gì, đối phương đã dùng tiếng Trung lưu loát nói ra một tin tức làm cho hắn trợn tròn mắt há hốc. .
Ngây người suốt mười giây, Lý Quân mới vội vàng truy hỏi: "Các vị dự định mời một vị bác sĩ của Ung Thành chúng tôi, đi Anh quốc xem bệnh cho nữ hoàng Elizabeth? Đây là sự thật sao?"
"Đương nhiên là thật, ngày hôm nay cũng không phải ngày Cá tháng tư." Đối phương cười đáp.
Tuy rằng hoàng thân Charles đã đáp ứng Trương Văn Trọng sẽ không tiết lộ việc này. Thế nhưng có một ít trình tự cũng vẫn không thể thiếu. Cho nên lãnh sự quán Anh quốc chi nhánh tại Ung Thành mới phải gọi điện thoại cho Lý Quân. Dù sao Trương Văn Trọng là người của hệ thống cục vệ sinh Ung Thành, nếu như không gọi điện đánh tiếng với họ, chỉ sợ sẽ gây ra một ít hiểu lầm và phiền phức không đáng có.
Lý Quân vừa sửng sốt, ngay lập tức không khỏi liền hưng phấn lên. Đây không phải chữa bệnh cho người bình thường, mà là chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth II của nước Anh a! Theo hắn xem ra, chuyện như vậy đối với một bác sĩ mà nói, quả thực là lớn lao cùng quang vinh. Đồng thời nếu như thực sự có thể thúc đẩy việc này, như vậy lý lịch của hắn sẽ lưu lại một điểm cực tốt đối với mặt trên. Thậm chí còn trở thành trợ lực cường đại cho việc hắn lên chức!
Lý Quân kích động vội vã hỏi: "Không biết bác sĩ các vị định mời là vị nào? Là Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành? Hay Ngô Thủ Chí của đại học Ung Thành? Hoặc là Tiếu Tiên Lâm của Trung y viện?" Những tên bác sĩ hắn nói, toàn bộ là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của hệ thống chữa bệnh tại Ung Thành. Vô luận là y thuật hay y đức, đều thuộc dạng nhất đẳng.
"Cũng không phải, là một vị bác sĩ tên là Trương Văn Trọng." Lãnh sự Anh quốc nói: "Phó cục trưởng tiên sinh, bên tôi cùng vị bác sĩ Trương này, cũng không hi vọng có nhà truyền thông nào biết được việc này. Cho nên còn mời các vị có thể giữ bí mật."
"Trương Văn Trọng là ai?"
Trước đó Lý Quân thật sự chưa từng nghe qua tên của Trương Văn Trọng. Sau khi cắt điện thoại với lãnh sự quán Anh quốc, hắn đưa tay gọi một người phụ trách nhân sự vào phòng làm việc, hướng hắn hỏi về tư liệu của Trương Văn Trọng.
"Là một vị giáo y của đại học Ung Thành." Người kia hồi đáp.
"Giáo y? Anh xác định?" Lý Quân lần thứ hai kinh ngạc.
"Sẽ không sai, ở trong hệ thống vệ sinh của Ung Thành chúng ta, là Trương Văn Trọng thì cũng chỉ có một mình hắn." Sau một thoáng hồi ức, người này khẳng định gật đầu.
Sau khi phất tay cho người kia rời đi, Lý Quân không khỏi nhíu mày: "Những người Anh này rốt cục nghĩ như thế nào? Ngay cả Nhạc Tử Mẫn, Ngô Thủ Chí và Tiếu Tiên Lâm những danh y như vậy không mời, lại chạy đi thỉnh một người giáo y còn trẻ tuổi. Mặc kệ nói như thế nào, đây là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho cục vệ sinh Ung Thành chúng ta. Bất quá ta phải trước tiên gõ gõ tên giáo y Trương Văn Trọng này một chút, miễn cho hắn đến lúc đó làm ra chuyện gì khác người, làm đánh mất mặt mũi của cục vệ sinh Ung Thành chúng ta." Hắn cầm lấy điện thoại trên bàn, tìm ra dãy số của phòng y tế đại học Ung Thành, gọi tới.
Rất nhanh, điện thoại đã được chuyển máy.
"Tôi là phó cục trưởng cục vệ sinh Lý Quân, bảo Trương Văn Trọng đến nghe điện thoại." Lý Quân trầm giọng nói, thanh âm rất có điểm uy nghiêm.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một câu nói dọa hắn nhảy dựng: "Rất xin lỗi, Lý phó cục trưởng, lúc này Trương phó viện trưởng đang nói chuyện cùng thị trưởng. Ông có chuyện gì tôi thay ông chuyển đạt một chút?"
"Thị trưởng? Là thị trưởng nào?" Lý Quân thất kinh, vội vã hỏi.
Đối phương hồi đáp: "Là vị Phan Văn Đào Phan thị trưởng vừa mới đến Ung Thành chúng ta."
"Cái gì? Phan thị trưởng hiện tại đang ở trong phòng y tế đại học Ung Thành?" Sau khi cắt đứt điện thoại, Lý Quân cũng ngồi không yên được nữa, lập tức đứng dậy đi ra khỏi cục vệ sinh, lái xe chạy tới đại học Ung Thành.
← Ch. 232 | Ch. 234 → |