← Ch.258 | Ch.260 → |
Hai ngày sau...
Trong sân bay quốc tế Kinh Thành, có ba thân ảnh một bên đang đứng trước quầy làm thủ tục xuất trình giấy tờ nhập cảnh. Một bên ngẩng đầu nhìn lên màn hình Plasma treo ở trên cao, xem bản tin thời sự quốc tế trong mấy ngày qua.
"Viện bảo tàng Anh quốc nằm trên quảng trường Russell thành phố London, một trong ba viện bảo tàng lớn nhất thế giới, vào đêm ngày 7/9 đã bị một số người không rõ thân phân xâm nhập, nhiều văn vật quý giá cũng không cánh mà bay. Theo tin tức chúng tôi thu thập được thì đây là vụ mất trộm nghiêm trọng nhất trong lịch sử từ khi xây dựng bảo tàng cho đến nay. Trước mắt, cảnh sát London cùng chính phủ Anh quốc sẽ tiến hành điều tra, giới quan chức còn chưa phát biểu ngôn luận gì trước công chúng."
Ba thân ảnh này không phải ai khác chính là Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng, cùng Tôn Nguy. Sau khi thu thập văn vật xong, Trương Văn Trọng cũng đem mọi thứ bỏ vào trong Hỗn Độn Lô, mang theo bên mình.
Chứng kiến bản tin thời sự quốc tế trên ti - vi. Tô Hiểu Hồng khẽ tủm tỉm cười, nàng đang định mở miệng bình luận thì lại nghe thấy chuông điện thoại của Tôn Nguy réo vang.
Tôn Nguy vội vàng chuyển liên lạc, nghiêm trang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia một lúc. Theo sau cúp điện thoại.
"Trương ca, tôi vừa nhận được điện thoại của Dư Chưởng, hắn là thư kí riêng của tổng bí thư. Hắn thông báo rằng chuyện tình lần này nhà nước phi thường cảm tạ anh. Sau một cuộc thảo luận ban lãnh đạo cấp cao đã quyết định trao tặng quân hàm thiếu tướng cho anh, Tô tiểu thư cũng được trao tặng quân hàm trung tá. Đặc biệt với số văn vật thu về, anh sẽ nhận được một khoản tiền chiết khấu 5 tỉ usd. Tuy rằng mọi chuyện trao tặng đều tiến hành bí mật, không công bố ra ngoài. Nhưng bọn họ cũng mong anh đừng từ chối!"
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ: "Mọi chuyện để sau hãy nói đi. Bây giờ chúng tạm thời chia tay nhau. Tôi giao mọi văn vật cho cậu chuyển về nhà Vưu lão gia tử, người nhà cậu tự xử lí chuyện này với giới quan chức nhà nước nhé!"
"Ok! Trương ca, tôi sẽ xử lí việc này cho thỏa đáng."
Theo sau Tôn Nguy đi ra ngoài sân bay Kinh Thành, leo lên một chiếc xe tải nhỏ, một đường chạy thẳng vào trung tâm. Còn Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng thì tự mua vé trở về Ung Thành.
Khi Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng quay trở lại Ung Thành thì thời gian vẫn còn khá sớm. Vì thế nên hai người thương lượng, rồi quyết định đến trường đại học Ung Thành nhìn qua xem một chút. Dù sao hai người rời đi cũng được chừng mười mấy ngày rồi. Cũng không biết học kì mới đã bắt đầu chưa, tình hình bên trong trường đến tột cùng là như thế nào.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng kéo theo rương hành lý, nhanh chân đi ra khỏi sân bay Ung Thành, vẫy một chiếc taxi chạy hướng về phía trường đại học. Bởi vì hai người còn đang đội mũ và đeo kính râm, cho nên tài xế cũng không nhận ra, bọn họ chính là danh nhân gần đây thường xuyên được xuất hiện trên mặt báo.
Ngồi trên taxi, Trương Văn trọng nhìn ra ngoài cửa kính ngắm phong cảnh ven đường, trông hắn có vẻ phi thường bình thản. Còn Tô Hiểu Hồng thì lại đang trộm đánh giá hắn. Trong đầu suy nghĩ đến yêu cầu của Trương Văn Trọng đệ đơn lên xin tổng bí thư.
Suy nghĩ mãi nhưng Tô Hiểu Hồng không có nghĩ ra, nội dung yêu cầu của Trương Văn Trọng sẽ là vấn đề gì. Bất quá cẩn thận hồi tưởng lại, yêu cầu của Trương Văn Trọng chắc chắn sẽ không phải vì lợi ích bản thân, mà là vì sự phát triển của nghành Đông y trong tương lai.
Nghĩ đến đây Tô Hiểu Hồng cảm thấy Trương Văn Trọng thật vĩ đại, nguyên bản hình tượng của Trương Văn Trọng ở trong lòng nàng đã cao lớn rồi. Lúc này lại bắt đầu khuếch trương hơn nữa.
Tô Hiểu Hồng lén lút đánh giá Trương Văn Trọng, đột nhiên nàng cảm thấy sư phụ của mình thật dễ coi. Trong bất tri giác, nàng trở nên ngây ngốc.
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện Tô Hiểu Hồng đang dùng ánh mắt dị thường nhìn mình, hắn không khỏi sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Tiểu muội, cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Chẳng lẽ trên mặt tôi dính nhọ sao?"
"A? Không... không có." Tô Hiểu Hồng giật mình hoảng hốt, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, sợ Trương Văn Trọng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình. Nàng vội vàng ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính, giả bộ ngắm phong cảnh ven đường, trong đầu miên man bất định.
"Vì sao ta lại khẩn trương như vậy đây? Chẳng lẽ ta đã thích sư phụ rồi sao?" Bỗng dưng suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, làm cho nàng cảm thấy hoang mang tột đỉnh.
Ngay khi nàng đang đỏ mặt suy nghĩ miên man, thì đột nhiên thanh âm của Trương Văn Trọng truyền đến bên tai nàng: "Tiểu muội, sao cô còn ở trên xe vậy? Chúng ta đến nơi rồi, mau xuống thôi."
"Ah?" Rốt cuộc Tô Hiểu Hồng cũng bừng tỉnh, vừa quay đầu nhìn đã thấy Trương Văn Trọng đang cầm hành lí đứng trân trân nhìn mình, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu. Mà người tài xế cũng mang thần tình bất đắc dĩ.
"Xong rồi... xong rồi! Lần này thật muốn dọa chết người ta rồi." Tô Hiểu Hồng xấu hổ thè lưỡi, vội vàng bước xuống xe taxi.
Trên đường đi vào trường đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn Tô Hiểu Hồng, tò mò hỏi: "Tiểu muội, vừa rồi cô miên man suy nghĩ chuyện gì thế?"
Mắt thấy bốn phía xung quanh thanh vắng, Tam Túc Ô đậu trên bả vai Trương Văn Trọng liền cướp lời nói: "Quắc quắc, phát tình, nàng nhất định đã phát tình rồi! Xem cả khuôn mặt nàng đỏ bừng cũng đoán được."
Trương Văn Trọng giơ tay cốc lên đầu nó, tức giận nói: "Câm miệng, ngươi chỉ là một con phi cầm thôi, biết cái gì mà lắm chuyện? Theo ta thấy, chính ngươi mới thật sự là phát tình đi?"
Bị gõ vào đầu, Tam Túc Ô cũng trở nên thành thật hơn, nó lắc đầu đáp: "Chủ nhân, ta không có động dục. Chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao. Tam Túc Ô chúng ta động dục là vào giữa tháng hè cơ mà!"
Trương Văn Trọng trợn trừng hai mắt, đối với câu thanh minh của Tam Túc Ô không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tô Hiểu Hồng lại bị lời nói của Tam Túc Ô làm cho hoảng sợ, nhịn không được nghĩ thầm: "Con quạ đen thui này có nhãn quang thật lợi hại, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, không được rồi... ngày sau ta phải tìm biện pháp lấy lòng nó. Để tránh việc nó hồ ngôn loạn ngữ trước mặt sư phụ, phá hỏng hình tượng của ta."
Rất nhanh Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng đã đi tới trước cổng trường đại học Ung Thành, khiến cho hai người kinh ngạc chính là, trong sân trường có rất nhiều người tụ tập.
Tô Hiểu Hồng kinh ngạc nhìn sang Trương Văn Trọng hỏi: "Ai nha, sư phụ, thầy nói xem có phải trong trường đã xảy ra sự cố gì hay không? Cho nên mới tụ tập nhiều người như vậy ah!"
Trương Văn Trọng lắc đầu: "Đoán mò cũng vô dụng. Đi vào trong hỏi thì sẽ biết thôi." Dứt lời hắn kéo theo rương hành lí nhanh chân bước vào trong trường đại học Ung Thành.
Vừa đi tới khu y tế của trường, chỉ nghe thấy Tiểu Lưu ở phòng đăng kí dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Phiền hai vị ra bên ngoài chờ một chút đi. Đừng cản trở công tác của chúng tôi."
Loại thái độ này của Tiểu Lưu làm cho Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày. Bất quá hắn cũng không mắng Tiểu Lưu. Bởi vì ở trong ấn tượng của hắn, Tiểu Lưu là một người tính tình rất lương thiện. Hiện giờ phản ứng như thế này, hơn phân nửa là có nguyên nhân trọng yếu.
Trương Văn Trọng bỏ mũ cùng kính râm xuống, cười hỏi: "Tiểu Lưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao thái độ của cô lại trở nên không kiên nhẫn như vậy chứ?"
"Ủa, Trương phó viện trưởng, anh đã về rồi nha!" Lúc này Tiểu Lưu mới rõ ràng trông thấy, người kéo hành lí đi đến không phải là ai khác, mà chính là phó viện trưởng Trương Văn Trọng.
Sau khi trải qua kinh hỉ, nàng cũng nhanh chóng giải thích, đáp: "Xin lỗi, Trương phó viện trưởng, vừa rồi tôi đã không nhận ra hai người. Còn tưởng rằng, lại giống như đám người đang tụ tập ở ngoài sân kia ah!"
Tiểu Lưu còn chưa nói xong, Tô Hiểu Hồng đã cướp lời hỏi: "A, đúng rồi! Lưu tỷ, em đang muốn hỏi chị việc này đây. Những người tụ tập ở bên ngoài phóng khám, đến tột cùng là đang làm cái gì nha?"
Các bác sĩ cùng y tá làm việc trong khu phòng y tế nghe tin Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đã trở về. Liền nhốn nháo ra nghênh đón hai người. Đợi một phen hàn huyên tâm sự qua đi, Lâm Tử Mạn mới giải thích: "Những người đó, đều là vì Trương phó viện trưởng mà tới đây ah!"
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ, hắn biết đám người tụ tập đến đây chính là vì muốn nhờ hắn khám bệnh. Âu cũng là tác hại sau khi y thuật thành danh ah!
Khi Lâm Tử Mạn giải thích cho Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng nghe chuyện tình phát sinh mấy ngày qua, thì đám người bên ngoài cũng tò mò nhìn nhóm bác sĩ cùng y tá đang vây quanh nhau.
"Hai người kia là ai nhỉ? Sao có thể khiến cho toàn bộ bác sĩ cùng y tá đi ra nghênh đón?"
"Uy, tôi cảm thấy người thanh niên kia nhìn có điểm quen mắt? A! Hắn là Trương Văn Trọng! Đúng rồi, hắn chính là bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Anh!"
"Trương Văn Trọng đã trở lại?"
Chẳng bao lâu sau, tin tức Trương Văn Trọng đã trở về, cũng lan truyền khắp cả Ung Thành...
← Ch. 258 | Ch. 260 → |