← Ch.313 | Ch.315 → |
Trương Văn Trọng cũng cảm thấy việc này phi thường phiền phức, nếu như bên trong xương cốt của Bộ Bằng ẩn chứa khuẩn que, bằng vào năng lực của hắn tự nhiên có thể đem trận bệnh dịch này tiêu diệt từ trong nôi, không cho nó truyền nhiễm lên trên con người, dẫn phát ra tật bệnh trí mạng. Thế nhưng hiện tại, sau khi Bộ Bằng tự bạo liền hóa thành bột mịn, đã bị cơn gió lạnh thấu xương cuối thu thổi tản ra khắp bầu trời.
Ai cũng không biết, đống bột mịn kia đã bị gió thổi tán đến nơi nào. Nói không chừng, hiện tại khuẩn que ẩn chứa bên trong đống bột xương kia đã nhiễm vào trong những sinh vật như loài chuột, mèo, bọ chó khắp Đại Học Thành.
Thậm chí cũng không thể bài trừ, đã có học sinh bị nhiễm khuẩn que!
Hơn nữa, trải qua vừa rồi dùng linh lực phân tích rõ, Trương Văn Trọng còn phát hiện, khuẩn que chất chứa bên trong bột xương, cũng không phải loại khuẩn que bình thường, hẳn là một loại khuẩn que biến dị. Tính truyền nhiễm của nó, cùng với độ nặng nhẹ, so với khuẩn que bình thường còn mạnh hơn! Nói cách khác, loại khuẩn que biến dị này càng khó đối phó hơn loại khuẩn que bình thường!
Phải mau chóng áp dụng biện pháp đối phó tương ứng, bằng không hậu quả sẽ khó có thể dự liệu!
"Các vị có điện thoại của cục trưởng cục vệ sinh Ung Thành?" Trương Văn Trọng dò hỏi. Chuyện này phải thông tri cục vệ sinh, để bộ môn vệ sinh khởi động dự án đề phòng bệnh than khẩn cấp. Bằng không, chỉ nhờ vào Trương Văn Trọng bọn họ, thật rất khó có thể ứng phó. Dù sao bên trong Đại Học Thành, số lượng nhân khẩu lên tới hơn triệu người! Chỉ dựa vào mấy người muốn điều tra kiểm dịch toàn bộ, căn bản chính là người si nói mộng.
Tô Hiểu Hồng cùng bốn người béo hòa thượng đồng thời lắc đầu, trả lời: "Không biết."
Trương Văn Trọng không khỏi thất vọng, nhưng hắn rất nhanh lại nghĩ tới một người: "Ai, được rồi, Hồ Cường viện trưởng hẳn có điện thoại của cục trưởng cục vệ sinh." Nói xong hắn lấy ra điện thoại, đồng thời cũng không quên hướng Tô Hiểu Hồng phân phó: "Tiểu muội, cô mau nhanh gọi điện thoại cho người của phòng y tế chúng ta, để cho bọn họ quay về phòng y tế đợi lệnh. Ác, được rồi, để cho bọn họ chuẩn bị thi thố phòng ngừa ôn dịch, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị truyền nhiễm. Còn nữa, nói cho bọn họ, tạm thời giữ bí mật, đừng đem chuyện bệnh than có thể bạo phát trong Đại Học Thành truyền bá ra ngoài, để tránh việc làm cho dân chúng bình thường khủng hoảng."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng đáp, vội vàng lấy ra điện thoại, gọi cho các bác sĩ và hộ sĩ của phòng y tế.
Bốn người béo hòa thượng rốt cục có phản ứng, đều tự lấy ra điện thoại, đem chuyện Ung Thành rất có khả năng bạo phát ôn dịch hướng tổng bộ đặc cần tổ tại Bắc Kinh báo cáo.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang gọi điện thoại cho Hồ Cường, Hồ Cường đang cùng vợ của hắn chiến đấu kịch liệt trên giường, đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hồ Cường đang nỗ lực chạy nước rút nhất thời chợt giật mình hoảng sợ, nguyên bản tiểu đệ vốn đã không cứng rắn, nhất thời xìu xuống tới. Tình huống như vậy làm vợ hắn rất không thỏa mãn, hừ lạnh nói một câu: "Lão Hồ, ông thực sự càng ngày càng không nên thân."
Hồ Cường vừa thẹn vừa giận, nhất thời nổi trận lôi đình, chụp lấy điện thoại di động, cũng không nhìn màn hình, trực tiếp bấm chuyển máy quát: "Ai a? Đã trễ thế này còn gọi điện thoại chi vậy? Có chuyện gì không nói được ở ban ngày hay sao?"
"Hồ viện trưởng, tôi là Trương Văn Trọng." Tuy rằng không rõ vì sao tâm tình Hồ Cường lại kích động, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không có thời gian, chỉ hỏi: "Ông có số điện thoại của cục trưởng cục vệ sinh không? Cho tôi đi."
"Ác, nguyên lai là Trương phó viện trưởng." Vừa nghe là Trương Văn Trọng, tâm tình phẫn nộ của Hồ Cường nhất thời ổn định lại một chút, đối với việc Trương Văn Trọng đã vang danh trong ngoài nước, tuy hắn là viện trưởng, nhưng cũng không dám đơn giản đắc tội, vội vàng thu liễm lửa giận, nói: "Anh đợi một chút, tôi tìm số cho anh. Ai, tôi nói Trương phó viện trưởng, đã trễ thế này, anh tìm cục trưởng cục vệ sinh làm gì?" Trong đầu hắn chợt hiện lên một đạo linh quang, nhanh miệng hỏi: "Có phải xảy ra chuyện lớn gì không?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Không sai, đích thật đã xảy ra chuyện. Bên trong Đại Học Thành, nhất là khu đại học Ung Thành chúng ta, đã sắp bạo phát bệnh than. Cho nên ông hay nhất cũng nhanh chạy về phòng y tế đi."
"Cái... cái gì? Bạo phát bệnh than?" Hồ Cường bị tin tức bất thình lình làm nhảy dựng, tay nắm điện thoại không khỏi run lên, điện thoại nhất thời rơi xuống dưới, hoàn hảo rơi trên mặt giường nệm mềm mại mà không phải rơi xuống mặt đất.
Hít sâu vài hơi, thật vất vả hồi phục lại từ trong tin tức chấn động lòng người này, Hồ Cường vội vã nhặt điện thoại lên, trợn mắt líu lưỡi nói: "Trương phó viện trưởng, ngày hôm nay không phải ngày Cá Tháng Tư, anh đừng nên nói đùa với tôi như vậy nha, cái gì? Anh... anh không có nói giỡn với tôi sao? Nói đều là thật sự? Trời ạ, thực sự bạo phát dịch bệnh than? Chúng ta nên làm như thế nào? Ác, đúng, đúng, cho anh số điện thoại của cục trưởng cục vệ sinh, để cục vệ sinh nhanh chóng khởi động dự án chống ôn dịch khẩn cấp."
Hồ Cường luống cuống tay chân, thật vất vả tìm số điện thoại của cục trưởng Ngưu Công Minh của cục vệ sinh, đọc cho Trương Văn Trọng. Ngay trước khi cắt điện thoại, hắn còn không quên run giọng hỏi một câu: "Vậy... Trương phó viện trưởng, hiện tại tôi nên làm gì?"
Trương Văn Trọng nói: "Nhanh chạy tới phòng y tế đi!"
"Thé nhưng... thế nhưng..." Hồ Cường run giọng nói: "Hiện tại hai chân tôi như nhũn ra, đứng không nổi..."
Lúc này Trương Văn Trọng cũng không có thời gian để ý đến hắn, chỉ trầm giọng nói: "Dù toàn thân ông có nhũn ra, ông cũng phải bò đến phòng y tế, đừng quên, ông không chỉ là viện trưởng, còn là một bác sĩ." Sau đó hắn liền cắt đứt điện thoại.
Nghe bên trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô, Hồ Cường mấp máy môi, vài giây sau hắn dùng sức vỗ đùi, cũng không biết thu được lực lượng từ đâu, đứng bật lên: "Trương phó viện trưởng nói không sai, mình là một bác sĩ!" Dứt lời, hắn cầm quần áo mặc vào.
"Lão Hồ, đã trễ thế này, ông còn muốn đi đâu? Còn có, điện thoại vừa rồi là con hồ ly tinh nào gọi tới?" Vợ của Hồ Cường từ trong phòng tắm đi ra, vẻ mặt hồ nghi nhìn Hồ Cường mặc xong quần áo chỉnh tề, thần sắc bất thiện hỏi.
Nếu như ở trước đây, nghe vợ nói như vậy, Hồ Cường không la hét ầm ĩ một trận, thì cũng dùng lời nói dỗ dành an ủi một phen. Nhưng hiện tại, biểu tình vẻ mặt Hồ Cường nghiêm túc, nói: "Làm gì có hồ ly tinh? Cuộc điện thoại vừa rồi là Trương phó viện trưởng gọi tới, hắn nói bên trong phòng y tế xảy ra chuyện, muốn tôi đến một chuyến."
Vợ của Hồ Cường vẫn còn hồ nghi, nói: "Thực sự là thế sao, nhưng lão Hồ, sao tôi lại nghĩ ông có chút không bình thường?"
Lúc này Hồ Cường chạy tới cửa phòng, mang giày, nhếch miệng bày ra dáng tươi cười, nói: "Đâu có gì không bình thường chứ, rõ ràng là bà lo lắng quá nhiều thôi. Ác, được rồi, bà xã, trước khi đi tôi có chuyện muốn nói với bà."
Vợ của Hồ Cường nói: "Nói cái gì? Muốn tăng tiền tiêu vặt? Không có khả năng!"
"Anh yêu em." Hồ Cường nói.
Vợ của Hồ Cường trừng mắt, nói: "Ma quỷ, đều đã là vợ chồng già, sao còn nói những lời này? Có ớn lạnh hay không chứ ông? Làm toàn thân tôi đều nổi da gà."
Hồ Cường cười cười, không nói thêm gì, đẩy cửa phòng, đón cơn gió lạnh thấu xương đi nhanh về phía phòng y tế đại học Ung Thành.
Mà ngay khi Hồ Cường chạy tới phòng y tế đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng cũng gọi điện cho cục trưởng Ngưu Công Minh.
Một thanh âm một người đàn ông trung niên vang lên bên trong điện thoại: "Tôi là Ngưu Công Minh, là ai gọi tới, có chuyện gì sao?" Tuy rằng trong đêm khuya nhận được điện thoại xa lạ, thế nhưng Ngưu Công Minh vẫn có vẻ rất bình tĩnh.
Trương Văn Trọng nói: "Ngưu cục trưởng, tôi là Trương Văn Trọng, có chuyện quan trọng muốn báo cho ông."
"Trương Văn Trọng?" Ngưu Công Minh lẩm bẩm tên này vài lần, mới nhớ ra. Trương Văn Trọng này chính là chuyên gia Đông y trẻ tuổi vì trị lành bệnh cho nữ hoàng Anh Elizabeth mà thanh danh vang dội. :
"Ác, nguyên lai là Trương giáo thụ, nghe đại danh đã lâu, chỉ là vì công tác quá bận rộn, nên chưa có dịp gặp anh. Đã trễ thế này anh gọi điện thoại tìm tôi, có chuyện trọng yếu gì sao?"
Trương Văn Trọng trầm giọng nói: "Bên trong Đại Học Thành sẽ bạo phát một trận dịch bệnh than, mong muốn Ngưu cục trưởng có thể đúng lúc khởi động dự án đề phòng ôn dịch khẩn cấp, nghiêm mật phong tỏa toàn bộ Đại Học Thành, đồng thời cho nhân viên y tế tiến nhập vào Đại Học Thành, tiến hành bài tra cùng phòng ngừa ôn dịch."
"Anh nói cái gì? Bên trong Đại Học Thành sẽ bạo phát ôn dịch?" Ngưu Công Minh cũng bị tin tức này làm hoảng sợ, nhưng so sánh với Hồ Cường, hắn rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Trong lòng khiếp sợ, hắn nhanh miệng hỏi: "Có người bị nhiễm bệnh chưa? Có mấy người bị nhiễm? Đều cách ly rồi sao?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Không, tạm thời còn chưa phát hiện được người bị nhiễm bệnh."
Ngưu Công Minh chất vấn: "Không phát hiện người bị nhiễm bệnh? Vậy anh làm sao biết ôn dịch bạo phát bên trong Đại Học Thành?"
Trương Văn Trọng đương nhiên không thể đem tình hình thực tế nói cho Ngưu Công Minh, chỉ có thể nói: "Xin thứ cho tôi không thể đem nguyên nhân nói cho ông, thế nhưng tôi có thể cam đoan với ông, những lời của tôi đều là sự thật, cũng không hề giả tạo bịa đặt!"
Ngưu Công Minh nói: "Không có phát hiện người bị nhiễm bệnh, lại không chịu nói ra nguyên nhân, anh bảo tôi làm sao tin tưởng anh? Trương giáo thụ, tuy rằng hiện tại anh là chuyên gia y học nổi danh trong ngoài nước, thế nhưng tôi cũng không thể bởi vì sự bảo chứng của anh mà đi tin tưởng anh, rồi lại hạ mệnh lệnh khởi động dự án phòng ôn dịch khẩn cấp! Anh cũng biết khởi động dự án phòng ôn dịch khẩn cấp, thị phi không nhỏ, còn phải đăng báo lên tỉnh hoặc trung ương! Được rồi, chờ anh có căn cứ xác thực, hoặc chịu nói ra nguyên nhân, thì gọi điện cho tôi." Dứt lời, không đợi Trương Văn Trọng mở miệng, hắn liền cắt đứt điện thoại. Hiển nhiên hắn cũng không đem cuộc điện thoại của Trương Văn Trọng để vào trong lòng.
Tô Hiểu Hồng đứng bên cạnh Trương Văn Trọng nghe thấy được lời nói của Ngưu Công Minh, nhất thời nhíu mày bất mãn lầm bầm: "Người này làm sao vậy? Lẽ nào phải thực sự chờ đến khi bệnh dịch bạo phát, hắn mới chịu tin, mới bằng lòng khởi động dự án phòng dịch khẩn cấp? Như vậy thì xong rồi!"
Trương Văn Trọng nói: "Được rồi, tiểu muội. Cô cũng đừng mắng nữa, đổi lại là ai cũng không thể dễ dàng tin tưởng như vậy."
"Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tô Hiểu Hồng cau mày nói. Đột nhiên nàng nhớ tới một người, vội vàng nói: "Ai, lão sư, em nhớ thầy tương đối quen thuộc với thị trưởng Ung Thành phải không? Có thể đem việc này nói cho hắn, để hắn khởi động dự án phòng ôn dịch khẩn cấp?"
"Cô nói là Phan Văn Đào? Không sai, sao tôi lại quên mất hắn?" Trương Văn Trọng vỗ trán, vội vàng dùng điện thoại tìm số của Phan Văn Đào, bấm máy gọi đi.
← Ch. 313 | Ch. 315 → |