← Ch.032 | Ch.034 → |
Không đợi hắn nói, thanh âm Nhạc Tử Mẫn thật khẩn cấp từ bên trong điện thoại truyền ra: "Chào Trương tiên sinh, tôi là Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành, hiện tại anh đang ở chỗ nào?"
"Tôi đang làm việc." Trương Văn Trọng biết rõ còn cố hỏi: "Thế nào, có việc sao?"
"Chỗ tôi có một bệnh nhân, bị rong huyết chứng, nhưng lại không phải bệnh rong huyết bình thường. Ngô, chuyện này nói ra lại có chút phức tạp, đơn giản mà nói, chúng tôi đã dùng hết đủ loại phương pháp, vẫn không tạo được hiệu quả lớn, máu vẫn cứ chảy không ngừng. Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể tạm thời truyền máu cho cô ấy, để tránh việc cô ấy bị mất máu quá nhiều mà dẫn phát ra biến chứng khác." Nhạc Tử Mẫn đang nói đến đây, giọng nói thể hiện rất lo lắng: "Không biết Trương tiên sinh đối với bệnh phụ khoa có tinh thông không?"
Quả nhiên là vì chuyện của Triệu Lâm Di mà đến.
Tuy rằng Trương Văn Trọng không hài lòng đối với thái độ của cha mẹ Triệu Lâm Di, thế nhưng đó cũng không đại biểu cho hắn sẽ cự tuyệt việc cứu trị Triệu Lâm Di. Tục ngữ nói, y nhân có tâm như cha mẹ. Thân là một bác sĩ hợp cách, Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đối với bệnh nhân, khoanh tay đứng nhìn.
"Biết qua." Trương Văn Trọng hồi đáp.
Nhạc Tử Mẫn nhất thời thở dài một hơi, sau khi kiến thức qua y thuật phi phàm của Trương Văn Trọng, hắn đối với Trương Văn Trọng liền tràn ngập lòng tin.
"Hiện tại tôi đang lái xe trên đường tới đại học Ung Thành, anh ở trong phòng y tế chờ tôi chỉ chốc lát, tôi lập tức đi qua tiếp anh."
"Tốt, ông qua đi." Trương Văn Trọng dứt lời, cắt điện thoại, bỏ điện thoại kiểu lỗi thời trở vào trong túi quần.
"Anh có việc phải làm sao?" Vưu Giai mở miệng hỏi.
"Ân." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Cần phải đến tận nơi khám bệnh."
"Nếu như vậy, tôi cũng sẽ không ở đây làm lỡ thời gian của anh nữa, tôi xin cáo từ trước." Vưu Giai cẩn cẩn thận thận ôm bức Bách Thọ Đồ trong tay, rất sợ nếu không chú ý sẽ làm nó bị hư hao. Trước khi đi, nàng còn không quên nói: "Ngàn vạn lần đừng quên anh đã đáp ứng chuyện của tôi, cuối tuần, tôi sẽ trực tiếp tới đây đón anh."
"Được." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Vưu Giai mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng cáo từ, hai tay cầm bức Bách Thọ Đồ, đi ra khỏi phòng. Dương Nghị đi theo sát sau người nàng, bất quá lúc sắp rời phòng, hắn còn nghiêng đầu nhìn lại, tàn bạo trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ uy hiếp và đe dọa.
Trương Văn Trọng đạm mạc cười, hoàn toàn không đem việc này để trong lòng.
Vưu Giai và Dương Nghị vừa mới đi, Lâm Tử Mạn đã chạy tới, vẻ mặt hiếu kỳ, bát quái mười phần hỏi: "Hai người vừa rồi là ai vậy? Nam thì khó coi, nữ lại rất đẹp, còn rất có khí chất, uy, bác sĩ Trương, cô gái là ai nha? Không phải là bạn gái của anh đó chứ?"
"Thế nào khả năng." Trương Văn Trọng lắc đầu nói.
"Tôi cũng hiểu được không có khả năng." Lâm Tử Mạn nói: "Cô gái kia, toàn thân trên dưới đều mặc hàng hiệu, tùy tiện một kiện là đủ một năm tiền lương của tôi. Người như vậy, không giàu cũng quý. Nếu như nàng là bạn gái của anh, vậy anh còn có thể ở lại bên trong phòng y tế này để mỗi ngày phải chịu sự đè ép của Hồ Cường sao?"
Trương Văn Trọng bật cười, nói: "Cô quan sát thật quá tỉ mỉ."
"Dĩ nhiên." Lâm Tử Mạn cười nói: "Phụ nữ trời sinh rất mẫn cảm đối với mấy thứ này."
Ngay khi Lâm Tử Mạn và Trương Văn Trọng còn đang nói đùa, Vưu Giai cầm bức Bách Thọ Đồ, đi ra khỏi đại học Ung Thành. Chiếc Cadillac màu hồng của nàng đang nằm trong bãi đỗ xe gần bên cửa lớn.
Dương Nghị đi theo sát phía sau nàng, cũng đi vào bãi đỗ xe, chiếc xe của hắn là Audi A3, nằm bên cạnh chiếc Cadillac của Vưu Giai.
Dương Nghị giả vờ giơ lên tay phải nhìn thời gian, nói: "Vưu Giai, dù sao bây giờ đã sắp đến buổi trưa, không bằng chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi? Tôi vừa mới biết một nhà hàng Pháp không tệ, chỉ gần bên cạnh. Chỗ bọn họ có một loại bơ, mùi vị thật ngon lắm."
"Không có hứng thú, chính ngươi đi ăn đi." Vưu Giai mở cửa xe, cẩn thận bỏ bức Bách Thọ Đồ vào, lúc này mới xoay người lại nhìn Dương Nghị nói: "Còn có, sau này ngươi không nên quấn quýt lấy ta nữa, ta nói rất nhiều lần, ta đối với ngươi không hề có cảm giác. Nếu như ngươi còn dây dưa ta như vậy, đừng trách ta gọi điện thoại kêu cảnh sát, cáo ngươi quấy rầy!" Dứt lời, Vưu Giai chui vào trong xe, "phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại.
"Uy, uy, Vưu Giai, cô sẽ không tuyệt tình đến như vậy đó chứ?" Dương Nghị muốn giật ra cửa xe của Vưu Giai, thế nhưng Vưu Giai đã khóa từ bên trong, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể sờ vào cửa sổ xe, nói: "Cha mẹ cô rất mong muốn cô gả cho tôi, lẽ nào cô muốn vi phạm ý nguyện của hai người bọn họ?"
"Ta phải gả cho ai, toàn bộ do chính ta làm chủ, ngươi đừng đem ý nguyện của cha mẹ ta ra áp bách ta." Vưu Giai hé cửa sổ xe lộ ra một khe hở, để Dương Nghị có thể nghe được lời nàng nói: "Hiện tại ta phải khởi động xe, mời tránh ra nhanh lên, nếu như là vì vậy để ngươi bị thụ thương, ngươi cũng đừng trách ta."
Dương Nghị vốn đang muốn nói chuyện, thế nhưng ngay lúc này đột nhiên có một chiếc xe chạy vào trong bãi đỗ xe, dừng ngay đối diện chiếc xe của hắn. Người từ trên xe bước xuống, là một người mà Dương Nghị phi thường quen thuộc, thường vụ phó viện trưởng Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành.
"Chào Nhạc phó viện trưởng, không nghĩ tới có thể gặp được ông ở chỗ này." Dương Nghị vẻ mặt tươi cười bắt chuyện.
Muốn nói Dương Nghị ở trong toàn bộ bệnh viện Ung Thành sợ nhất là ai, cũng không phải là Triệu viện trưởng, cũng không phải những phó viện trưởng khác, lại càng không phải Lưu chủ nhiệm của khoa kiểm nghiệm, mà chính là vị thường vụ phó viện trưởng Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành đang đứng trước mắt này.
Bởi vì, Nhạc Tử Mẫn là một người cương trực công chính, Dương Nghị có thân phận con trai của thường vụ phó cục trưởng cục vệ sinh, nhưng trong mắt Nhạc Tử Mẫn cũng chẳng là gì. Mà Nhạc Tử Mẫn lại nổi danh chuyên gia y học toàn quốc, cho nên Dương Nghị cũng không khả năng vận dụng quyền thế của cha mình đến uy hiếp hắn.
Kỳ thực Dương Nghị cũng biết, ngày trước mình tiến nhập được vào bệnh viện Ung Thành đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm của khoa kiểm nghiệm thì từng lọt vào sự phản đối cường liệt của Nhạc Tử Mẫn, nếu không phải Triệu viện trưởng vì muốn lấy lòng cha của hắn, kiên quyết giữ ý mình, chủ trương gắng sức thực hiện cho hắn làm chức phó chủ nhiệm khoa kiểm nghiệm, chỉ sợ với bằng cấp của hắn, muốn tiến vào bệnh viện Ung Thành, căn bản sẽ không có khả năng.
Chính vì đủ loại nguyên nhân này, nên Dương Nghị đối với Nhạc Tử Mẫn có một loại cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung. Lúc này, ở nơi đây gặp được Nhạc Tử Mẫn, Dương Nghị tuy giữ vẻ mặt tươi cười, thế nhưng trong lòng liên tục hô mình xui xẻo.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Nhạc Tử Mẫn nhìn thấy Dương Nghị, sắc mặt nhất thời liền âm trầm xuống tới: "Bây giờ còn đang thời gian đi làm phải không? Anh đang trốn việc?"
Trong lòng Dương Nghị thầm mắng: "Mẹ nó, ngươi cũng đang trong thời gian làm việc chạy tới đây, hoàn hảo còn có ý mắng ta?" Trên mặt hắn lại hiện nụ cười, giải thích: "Hôm nay tôi vừa lúc có thời gian rỗi, Nhạc phó viện trưởng nếu như không tin, có thể hỏi Lưu chủ nhiệm."
Hôm nay Dương Nghị vốn không hề xin nghỉ làm, thế nhưng hắn tin tưởng, nếu như Nhạc Tử Mẫn thực sự hỏi việc này với Lưu chủ nhiệm khoa kiểm nghiệm, Lưu chủ nhiệm nhất định sẽ nói hắn có xin nghỉ.
Nhạc Tử Mẫn cũng hiểu rõ chuyện này, hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới hắn, xoay người hướng bên trong đại học Ung Thành đi đến.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |