← Ch.037 | Ch.039 → |
Trương Văn Trọng đi ra khỏi bệnh viện Ung Thành, trực tiếp đi tới trạm xe bus công cộng nằm cạnh bệnh viện, lên xe về nhà.
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm buổi trưa, trên những chiếc xe bus công cộng qua lại đều chật ních người tan sở về nhà, chẳng khác gì như cá mòi đóng hộp. Khí trời năm nay cũng kỳ lạ, là tháng ngày oi bức nhất trong suốt mấy chục năm qua. Mà chiếc xe bus Trương Văn Trọng lên, tài xế căn bản không hề mở máy điều hòa, làm cho những hành khách trên xe đều kêu khổ không thôi, toàn thân đổ mồ hôi như tắm.
Trương Văn Trọng hòa lẫn trong đám hành khách tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng khi hắn vận khởi Y Giám Tâm Kinh, tự nhiên sẽ có một loại cảm giác mát mẻ từ trong lòng sinh ra, dọc theo kinh mạch quanh thân lan tràn khắp nơi, trong khoảnh khắc đã xua tan đi cái bầu không khí oi bức xung quanh, đồng thời còn giúp hắn tiến nhập vào một loại cảnh giới yên tĩnh như nước.
Ngay lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
Lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn dãy số hiển thị, trên màn hình là một chuỗi dãy số thực xa lạ.
Trương Văn Trọng bấm nút chuyển máy.
"Alo, là Trương Văn Trọng phải không?" Bên trong điện thoại di động truyền ra một thanh âm quen thuộc.
Tuy rằng so sánh với trước đây, thanh âm này có vẻ già nua hơn rất nhiều, nhưng Trương Văn Trọng chỉ thoáng chốc đã nghe ra.
Chủ nhân của thanh âm này, chính là cha của Trương Văn Trọng trước kia - Trương Trạch Thụy. -
Quan hệ giữa Trương Văn Trọng trước kia và Trương Trạch Thụy cũng không hòa thuận lắm, thậm chí có thể dùng từ cha con trở mặt để hình dung.
Bởi vì Trương Văn Trọng trước kia luôn cố chấp cho rằng, cái chết của mẹ hắn là do một tay Trương Trạch Thụy tạo thành. Hắn cho rằng, nếu như không phải Trương Trạch Thụy vừa say rượu vừa lái xe, mẹ của hắn cũng sẽ không bị chết vì tai nạn giao thông. Chính bởi việc này mà hắn hận Trương Trạch Thụy, chẳng qua hiềm vì quan hệ cha con, nên hắn không có cách nào thay mẹ hắn báo thù.
Cũng trong năm đó, hắn tham gia thi vào trường cao đẳng.
Bởi vì cái chết của mẹ, dẫn đến việc lúc hắn thi vào trường cao đẳng thành tích thất thường, chỉ đậu vào một chuyên khoa học viện y học. Nhưng bởi vì nóng lòng rời bỏ Trương Trạch Thụy, hắn đã dứt khoát kiên quyết tuyển chọn học viện chuyên khoa y học kia, đồng thời sau khi tốt nghiệp liền thay số điện thoại di động, lẻ loi một mình đi tới Ung Thành trở thành một giáo y thái điểu trong phòng y tế của trường đại học Ung Thành.
Bất quá Trương Văn Trọng hiện tại đã không còn là Trương Văn Trọng của trước đây.
Đã không còn sự cực đoan và cố chấp, tĩnh tâm suy nghĩ trầm ổn, chuyện tai nạn giao thông ngày trước, dĩ nhiên do Trương Trạch Thụy say rượu lái xe tạo thành, nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không ai nguyện ý phát sinh chuyện tình như vậy. Huống chi, chuyện này tạo thành thương tổn và đả kích đối với Trương Trạch Thụy còn nặng nề hơn cả chính Trương Văn Trọng trước kia cảm nhận được.
Có thể, đã đến thời gian hắn nên tu bổ một chút quan hệ giữa hai cha con. Bởi vì trong cuộc sống, cảm tình chân thành tha thiết nhất chính là thân tình.
"Là con." Trương Văn Trọng đáp, hắn vốn muốn gọi một tiếng "cha", nhưng cuối cùng cũng không hô ra miệng.
Nghe thanh âm của Trương Văn Trọng, Trương Trạch Thụy chợt trầm mặc xuống tới, qua vài giây hắn mới nhẹ nhàng thở dài, nói: "Cha biết con vẫn đang hận cha, cha cũng không cầu nguyện có được sự tha thứ của con. Nhưng tháng sau là sinh nhật của ông nội con, nhiều năm rồi, ông nội con thực muốn gặp mặt con. Cho nên cha hi vọng, tháng sau con sẽ trở về một chuyến. Trạng huống thân thể hiện tại của ông nội con đã bất ổn, sợ là chẳng còn trụ được bao lâu thời gian..."
Lúc Trương Trạch Thụy nói những lời này trong lòng rất thấp thỏm, bởi vì hắn cũng không biết đứa con trai luôn mang thành kiến đối với mình, có chịu đáp ứng lời thỉnh cầu này của hắn hay không.
"Được rồi, tháng sau con sẽ trở về một chuyến." Nếu như muốn tu bổ quan hệ giữa hai cha con, vậy thì Trương Văn Trọng cũng không có lý do cự tuyệt lời thỉnh cầu của Trương Trạch Thụy.
"Con đáp ứng hả?" Trương Trạch Thụy đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó vui mừng nói: "Như vậy đến lúc đó cha phái xe đi tiếp con?"
Trương Văn Trọng cự tuyệt nói: "Không cần phái xe, đến lúc đó con sẽ tự mình trở về."
"Được, được, theo lời con, theo lời con vậy." Trương Trạch Thụy chỉ sợ mình lỡ miệng nói một tiếng "không", con trai sẽ cự tuyệt trở về nhà, cho nên miệng đầy đáp ứng: "Như vậy cha cũng không quấy rầy con nữa. Tháng sau, cha sẽ ở nhà chờ con. Sau khi con trở về, cha sẽ tự mình xuống bếp làm món tôm chiên mà con thích nhất."
"Cha còn nhớ rõ, lúc nhỏ con thích ăn tôm chiên nhất sao?" Trương Văn Trọng đột nhiên cảm giác trong lòng chợt có chút dao động, mũi cũng có chút lên men.
"Đương nhiên là nhớ kỹ, khi đó trong nhà của chúng ta cũng không giàu có, nhưng con luôn luôn nháo sự đòi ăn tôm chiên, cha còn vì vậy mà đánh con..." Nhớ lại chuyện khi con trai còn bé, Trương Trạch Thụy nhịn không được nở nụ cười.
"Tốt lắm, tháng sau khi trở về, con sẽ ăn tôm chiên. Mong là tài nghệ nấu nướng của cha không bị phôi phai." Trên mặt Trương Văn Trọng hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Trương Trạch Thụy hài lòng cười: "Ha ha, bảo chứng sẽ không làm cho con thất vọng."
Cắt đứt điện thoại, xe bus cũng đã chạy tới gần tiểu khu Trương Văn Trọng thuê nhà, hắn chen qua đoàn người chật chội, bước xuống xe.
Ngay trên đường đi bộ về nhà, chiếc di động lại vang lên thêm lần nữa.
Lần này người gọi điện tới là Nhạc Tử Mẫn.
"Uy, Nhạc lão, có chuyện gì sao?" Trương Văn Trọng chuyển máy, cười hỏi, lúc này tâm tình của hắn rất không tệ.
Nhạc Tử Mẫn nói: "Đích thực là có một chuyện phiền phức muốn mời Trương tiên sinh hỗ trợ, chẳng biết anh có nguyện ý hay không."
"Chuyện gì? Nói thử nghe một chút." Trương Văn Trọng nói: "Có thể hỗ trợ, tôi đương nhiên là không chối từ."
Nhạc Tử Mẫn cẩn thận dựa theo lời bàn bạc cùng Lý Uyển, nói: "Anh cũng biết đó, tôi ngoại trừ nhận chức phó viện trưởng thường vụ của bệnh viện Ung Thành ra, còn đảm nhiệm cương vị giảng sư trong đại học Ung Thành. Thế nhưng bởi vì thường ngày tôi luôn bận rộn xử lý chuyện tình ở bệnh viện, cho nên không có nhiều thời gian để chuẩn bị giáo án. Tôi muốn hỏi Trương tiên sinh, anh có nguyện ý làm trợ giảng cho tôi không? Ách, tôi cũng biết, để Trương tiên sinh đảm nhiệm chức vị trợ lý của tôi thật đúng là tài lớn mà dùng tại việc nhỏ, tuy nhiên tôi thực sự tìm không được ai khác đảm nhiệm nổi công việc này, cũng chỉ đành nhờ vả Trương tiên sinh. Bất quá phương diện đãi ngộ anh có thể yên tâm, tuy rằng chỉ là trợ giảng, thế nhưng tôi có thể bảo chứng, anh sẽ hưởng thụ đãi ngộ như một vị giảng sư..."
Trương Văn Trọng nói: "Như vậy làm trợ giảng, cần tôi phải làm cái gì?"
"Cái gì cũng không cần làm..." Nhạc Tử Mẫn cười ha hả nói, bất quá hắn rất nhanh liền ý thức được lời của mình có sơ hở lộ hết, vội vã sửa lời nói: "A, không, không phải. Ý tứ của tôi muốn nói, anh chỉ cần thay tôi chuẩn bị giáo án cho tốt là được. Chuyện còn lại, đều không phải làm gì. Về phần tôi sẽ giảng bài gì, đến khi đó tôi sẽ thông báo sau."
Làm một giảng sư y học, hàng năm Nhạc Tử Mẫn sẽ dẫn dắt một nhóm bác sĩ trẻ. Thế nhưng hắn chưa bao giờ nhận sinh viên trong trường học, đều chỉ dùng những bác sĩ từng có kinh nghiệm lâm sàng trong bệnh viện để truyền thụ tri thức y học mà mình nắm giữ. Bởi vậy, làm trợ giảng cho hắn ở trong trường đại học, vốn cũng chỉ là một chức quan nhàn tản chuyên nhận tiền lương mà không cần phải làm việc!
Tuy nhiên Trương Văn Trọng cũng không biết những việc này.
"Bây giờ tôi chỉ là một bác sĩ trong phòng y tế của trường, nếu như kiêm chức trợ giảng, chẳng biết viện trưởng có chịu đồng ý hay không..."
Nhạc Tử Mẫn vội vã nói: "Điều này anh yên tâm, phòng y tế trong trường đại học cũng lệ thuộc bệnh viện Ung Thành, đến lúc đó tôi sẽ nói với viện trưởng của anh, bảo đảm hắn sẽ không có lời dị nghị gì."
Trương Văn Trọng trầm ngâm vài giây, mới nói: "Đã như vậy, cũng được, tôi đáp ứng làm trợ giảng cho ông."
Nhạc Tử Mẫn vui mừng, liên thanh nói: "Tốt, tốt, anh có thể đáp ứng thật là tốt quá. Trương tiên sinh, lần này anh đúng là đã giúp tôi một đại ân. Buổi chiều tôi sẽ đi chứng thực chuyện này, đến lúc đó bên viện y học sẽ gọi điện thoại xác nhận việc này cho anh, anh cứ đem sự thực báo cho họ biết là được."
"Được, tôi hiểu rồi." Trương Văn Trọng gật đầu nói.
"Tốt lắm, tôi cũng không quấy rầy Trương tiên sinh nữa." Nhạc Tử Mẫn nói lời cảm tạ với Trương Văn Trọng, sau đó mới cắt điện thoại.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng lắc đầu cười khẽ: "Nhạc Tử Mẫn này thật sự là có tình, không ngờ nghĩ ra biện pháp này để cảm ơn ta."
Nguyên lai, từ lúc Nhạc Tử Mẫn mở miệng đưa ra yêu cầu này, Trương Văn Trọng đã hiểu thấu dụng ý của hắn. Chẳng qua Trương Văn Trọng cũng không đành lòng cự tuyệt, nên mới chịu đáp ứng. Dù sao có thể lấy thêm một phần tiền lương, cũng không phải là chuyện gì xấu xa.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |