← Ch.391 | Ch.393 → |
Lý phụ dẫn Trương Văn Trọng đến ký túc xá trong trường học, lúc này cửa vào ký túc xá đã bị khóa lại từ bên ngoài, còn có mấy gia trưởng học sinh đang ngồi canh giữ, để ngừa có người thả lão sư ở bên trong ký túc xá đi ra. Cùng lúc đó, mấy lão sư bị nhốt bên trong, đang xuyên qua cửa sổ có song sắt, hướng các thôn dân cao giọng kêu la mau nhanh thả bọn họ ra ngoài.
Ngay khi Trương Văn Trọng đi tới gần, một nữ lão sư gương mặt thanh tú tịnh lệ, khoảng hai mươi tuổi hai tay đang nắm lấy song sắt cửa sổ, hướng các thôn dân bên ngoài hô: "Các hương thân, hãy nghe tôi nói, con của mọi người vốn không phải bị trúng tà, khẳng định đã bị tật bệnh nào đó về tinh thần thôi. Mọi người đừng tin đám bịp bợm giang hồ nói dối. Sẽ làm lỡ bệnh tình bọn trẻ, tôi van các vị, nghe lời chúng tôi lần này, mau nhanh đưa bọn trẻ xuống núi, đưa đến bệnh viện lớn trong thành thị để chữa bệnh đi."
Một cụ ông ngồi xổm trước cửa đang hút thuốc, quay đầu nhìn nàng nói: "Đường lão sư, không phải chúng tôi không tin cô, chỉ là mấy bác sĩ ở phòng y tế thôn cũng bó tay hết cách với bệnh của mấy đứa trẻ, làm sao có thể là bị bệnh? Hơn nữa dù là bị bệnh, cũng không khả năng chỉ trong một đêm, có tới hai mươi mốt đứa trẻ cùng bị một loại bệnh a? Tôi chỉ nghe nói qua cảm mạo sẽ truyền nhiễm, còn chưa nghe nói qua bệnh điên sẽ truyền nhiễm đâu. Tình huống như vậy khẳng định trúng tà, chỉ là không biết lần này thôn Long Hóa chọc phải là Hồ tiên hay Hoàng đại tiên..."
Một phụ nữ trung niên đang ngồi xổm trước cửa cũng phụ họa: "Đường lão sư, chúng tôi đều biết các vị là muốn tốt cho bọn nhỏ. Nhưng dù sao cô cũng là người bên ngoài, không hiểu phong tục nơi này của chúng tôi. Tôi nói cho cô nha, con của chúng tôi chỉ có thể nhờ vào những đạo sĩ này cứu mới khỏe được. Chuyện lần này thật sự phải mạo phạm mấy lão sư, đợi khi các đạo sĩ làm lễ xong, cứu được con chúng tôi, chúng tôi sẽ quay lại nhận lỗi với các vị. Thế nhưng lúc này chỉ đành ủy khuất các vị lão sư, ở bên trong ký túc xá chờ đợi."
Ngay lúc nói chuyện, có người nhìn thấy Lý phục và Trương Văn Trọng, liền hiếu kỳ dò hỏi: "Lão Lý, ông dẫn người thanh niên này là ai vậy? Không phải là con rể của ông đó chứ? Ôi uy, con rể đã tới cửa, lúc nào mời các hương thân uống rượu mừng nha?"
Lý phụ trừng mắt nhìn người này, nói: "Đừng nói mò, vị này chính là lão sư của con gái tôi, là giáo thụ của đại học Ung Thành! Anh biết cái gì là giáo thụ không? Là trạng nguyên, là hàn lâm của trước đây, đều là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm!"
Câu nói của Lý phụ làm người vừa nói đùa hoảng sợ nhảy dựng. Những người còn lại cũng đều dùng ánh mắt kính nể và ngưỡng mộ nhìn về phía Trương Văn Trọng. Người có học thức, vô luận đi đâu, đều được mọi người tôn kính. Nhưng cũng có người nhỏ giọng tấm tắc tán thán: "Giáo thụ tuổi trẻ như thế, thật đúng là hiếm thấy, thật không hổ là Văn Khúc Tinh hạ phàm."
Nữ nhân được gọi là Đường lão sư, cũng nghe được lời giới thiệu của Lý phụ đối với Trương Văn Trọng, tuy rằng nàng rất ngạc nhiên đối với tuổi tác và thân phận của Trương Văn Trọng, nhưng không có tâm tư miệt mài theo đuổi, chỉ nhìn Trương Văn Trọng vội vã nói: "Uy uy, vị giáo thụ này, tôi van anh nói cho các hương thân nghe một chút, những đứa trẻ vốn không phải bị trúng tà gì, mà là bị bệnh, để cho bọn họ đưa mấy đứa trẻ đến bệnh viện trong thành, đừng làm chậm trễ bệnh tình a."
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Đừng có gấp, Đường lão sư, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô."
Đường lão sư không có tâm tình trả lời vấn đề gì, chỉ gấp gáp thúc giục: "Có vấn đề gì hỏi sau đi, anh mau nhanh nói bọn họ đưa mấy đứa nhỏ đến bệnh viện trong thành đi thôi."
Trương Văn Trọng nói: "Tôi là một bác sĩ, tôi hỏi chỉ là vấn đề liên quan đến bệnh tình của mấy đứa trẻ."
"Ác? Anh là bác sĩ?" Đường lão sư quan sát Trương Văn Trọng một phen, tuy nói nhìn Trương Văn Trọng còn trẻ tuổi, nhưng lại nghĩ hắn có danh hiệu giáo thụ của đại học Ung Thành, tóm tắt hắn có khả năng cũng có vài phần năng lực, so với mấy lang băm trong phòng y tế thôn nhất định phải giỏi hơn, nói không chính xác thật đúng là có thể chữa được quái bệnh của hai mươi mốt học sinh. Vì vậy nàng nói: "Anh có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh lên."
Trương Văn Trọng hỏi: "Trước khi phát sinh chuyện này, có phát sinh chuyện gì khác với trước kia không?"
Đường lão sư nhíu mày suy tư một thoáng, lắc đầu đáp: "Không có, mỗi ngày cùng giống nhau thôi."
Trương Văn Trọng lại hỏi: "Như vậy mấy lão sư có biết, ở trong hai mươi mốt học sinh, là ai phát bệnh đầu tiên không?"
Đường lão sư và mấy lão sư khác ghé vào nhau hồi ức một thoáng, lại đáp: "Hẳn là Lý Tiễn, tôi nhớ kỹ, chiều hôm đó vẻ mặt đứa trẻ vẫn luôn thê thảm khóc tang, sau đó nó cũng là người thứ nhất phát bệnh."
Trương Văn Trọng hỏi: "Vẻ mặt thê thảm? Mọi người có biết vì sao không?"
Đường lão sư đáp: "Điều này chúng tôi không rõ lắm. Nhưng theo tôi đoán, hẳn là vì nó sợ thành tích kiểm tra cuối học kỳ không tốt, sau khi trở về sẽ bị gia trưởng xử phạt về thể xác."
"Ác?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, đã tìm được chỗ then chốt, nhanh miệng hỏi: "Học sinh tên Lý Tiễn này, thành tích học tập không tốt sao? Bình thường hay bị cha mẹ đánh đòn phải không?"
Đường lão sư hồi đáp: "Đúng vậy! Tính cách của Lý Tiễn tương đối hoang dã, thành tích học tập vẫn không tốt. Mỗi lần thi kiểm tra, đều bị cha mẹ đánh một trận. Đối với việc này, những lão sư như chúng tôi cũng từng câu thông với cha mẹ thằng bé nhiều lần, thế nhưng cha mẹ nó cứ nhận định cách nói "thương cho roi cho vọt", vốn không nghe lời chúng tôi khuyên, trái lại càng đánh càng dữ dội. Có vài lần, đánh đến nỗi đứa trẻ Lý Tiễn này còn bị thương không nhẹ, nhìn thấy nó mà chúng tôi đều đau lòng không ngớt."
"Thì ra là thế." Trương Văn Trọng gật đầu, lại hỏi: "Những học sinh bị phát bệnh còn lại, có phải thành tích học tập cũng không tốt, bình thường hay bị gia trưởng dùng cách xử phạt về thể xác phải không?"
Đường lão sư nghe vậy sửng sốt, trước đó nàng thật đúng không có nghĩ qua vấn đề này. Sau một lát hồi tưởng, nàng mới hồi đáp: "Tình huống thật đúng như lời anh nói, thế nào, chuyện này cũng có quan hệ tới chuyện bọn nhỏ phát bệnh hay sao?"
"Đương nhiên là có quan hệ." Lúc này Trương Văn Trọng đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân phát sinh bệnh của bọn trẻ, lại nhìn mấy lão sư và các thôn dân chung quanh nói: "Bọn nhỏ cũng không phải trúng tà, mà là bị chứng bệnh trầm cảm uất ức rối loạn tâm lý. Nguyên nhân gây ra bệnh này, chính là vì gần cuối cuộc thi học kỳ, bọn nhỏ sợ thành tích kém sẽ về nhà bị đòn, do đó dẫn đến áp lực tinh thần lại không được điều trị đúng lúc, vì thế đã bộc phát tật bệnh."
Mấy gia trưởng nhìn nhau, vị lão nhân hút thuốc đứng dậy, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Giáo thụ, anh nói bọn nhỏ cũng không phải trúng tà, mà là bị bệnh trầm cảm uất ức rối loạn tâm lý gì đó? Đây là thật chăng? Thế nhưng nếu mấy đứa nhỏ không bị trúng tà, thì mấy đạo sĩ làm sao có thể bắt được yêu ma?"
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: "Bọn họ đâu có bắt được yêu ma gì, chỉ là một ít người bịp bợm giang hồ mà thôi. Những thứ múa may đó, nhìn qua thần kỳ huyền diệu, thế nhưng một khi biết được nguyên do trong đó, sẽ không thấy có gì kỳ lạ nữa."
Mắt nhìn mấy gia trưởng đang nửa tin nửa ngờ, Trương Văn Trọng chỉ tay qua mấy đạo sĩ đang múa may, sau đó nói ra bí mật những trò họ đang làm, sau đó nói: "Nếu mọi người không tin lời tôi nói, có thể qua chất vấn mấy đạo sĩ, xem phản ứng của bọn hắn thế nào?"
Giờ khắc này, sau khi nghe xong những bí mật mà Trương Văn Trọng vừa nói, Lý phụ và mấy gia trưởng cũng có chút tin tưởng, tiến đến thương nghị vài câu, lại do Lý phụ và vị lão nhân hút thuốc kia cùng với hai gia trưởng khác cùng nhau đi tới chỗ mấy đạo sĩ đang hoa tay múa chân trong trường học.
Ngay khi Lý phụ bọn họ đem chuyện phá vỡ bí mật nói ra, biểu tình mấy đạo sĩ nhất thời biến thành xấu hổ. Thôn dân Long Hóa tuy rằng chất phác, nhưng không ngu ngốc, nhìn thấy biểu tình của mấy đạo sĩ, chỉ biết chuyện này hơn phân nửa đúng như lời Trương Văn Trọng nói, mấy đạo sĩ này căn bản không phải là cao nhân hàng yêu trừ ma gì, mà là mấy tên lừa gạt bịp bợm giang hồ!
Lão nhân hút thuốc lúc này cũng không còn tâm tình, trực tiếp ném tẩu thuốc lên trên mặt tên đạo sĩ đứng gần nhất, trừng mắt mắng: "Tốt, mấy người các ngươi, cũng dám đến gạt cả thôn Long Hóa chúng ta! Nếu ở chuyện khác gạt chúng ta thì cũng thôi, thế nhưng các ngươi cũng dám đem bệnh của mấy đứa trẻ gạt chúng ta! Nếu như bởi vì mấy tên lừa gạt các ngươi, làm lỡ bệnh tình của mấy đứa trẻ, chúng ta chẳng phải sẽ tự trách cả đời?"
Mấy đạo sĩ liếc mắt nhìn nhau, nói: "Được rồi, chúng ta coi như xong, chúng ta cũng không cần tiền, như vậy đi được rồi chứ?"
Lúc này sau khi rõ ràng mấy tên đạo sĩ đều là giang hồ bịp bợm, gia trưởng của hai mươi mốt học sinh cùng các thôn dân Long Hóa đang xem náo nhiệt quanh trường học, toàn bộ đều chạy tới, vây quanh mấy đạo sĩ ở trung gian, cùng cười lạnh nói: "Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!"
Mấy tên đạo sĩ hoảng sợ, run rẩy chất vấn: "Các người... muốn làm gì?"
Lão nhân hút tẩu thuốc hướng một người phun cục đàm, sau đó vung ống thuốc lào trong tay lên, đập vào đầu một tên đạo sĩ, nhất thời đập sưng một cục xanh tím, cùng lúc đó hắn nổi giận mắng: "Làm cái gì? Đương nhiên là đánh các ngươi."
Các thôn dân chung quanh thấy thế, đều huy quyền cước đấm đá đám đạo sĩ, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ ồn ào:
"Đánh chết mấy tên lừa gạt! Dám gạt bệnh của mấy đứa trẻ!"
"Đánh! Hung hăng đánh! Đánh cho bọn hỗn đản này không thể tự gánh vác sinh hoạt!"
"Tôi van các người, người phía trước đánh xong phải nhường cho phía sau chớ, tôi cũng muốn đá bọn hắn một cước..."
"Đánh thì đánh, mấy người đàn bà các cô sao còn lột cả quần áo của bọn hắn làm chi? Mấy người cũng quá đáng nha?"
Trong tiếng mắng của các thôn dân, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc thét của mấy đạo sĩ: "Vị hảo tâm nhân nào xin thương xót, gọi điện thoại kêu cảnh sát dùm nha, ôi, bác gái, đừng đá trứng của ta nha, thực sự là đản đông (trứng đau) quá a... ô ô ô, cảnh sát thúc thúc nha, các vị ở đâu vậy a? Chúng tôi cần các vị nha..."
← Ch. 391 | Ch. 393 → |