← Ch.393 | Ch.395 → |
Khoảng bảy giờ rưỡi tối, lửa trại tổ chức tại thôn Long Hóa chính thức bắt đầu...
Thôn dân nhiệt tình hiếu khách, lòng mang cảm kích, đem thịt heo nhà mình nuôi dưỡng, cùng những món ăn bắt được từ trên núi, toàn bộ đều mang tới, nêm gia vị xong liền đặt lên lửa nướng, trong khoảng thời gian ngắn hương thơm bay bốn phía làm kẻ khác thèm nhỏ dãi. Ngoài ra, còn có thôn dân mang tới rau quả do nhà trồng, cùng rau dại ngắt được từ trên núi, hoặc làm thành rau trộn hay xào, ăn vào thanh thúy sướng miệng, lưu lại hương thơm, làm Tô Hiểu Hồng bọn họ không ngừng khen ngợi, đều buông xuống sự rụt rè, nhanh chóng ăn ngấu nghiến.
Lý phụ dẫn theo gia trưởng của những học sinh bị bệnh, bưng rượu tự chưng cất, đến trước mặt Trương Văn Trọng và các học trò, nhất nhất kính rượu, cảm tạ họ đã cứu lại con cái của mình.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đều là người tu chân, uống thêm mấy chén rượu cũng sẽ không say, nhưng mấy nghiên cứu sinh cũng chỉ là người thường, uống vào mấy chén rượu, gương mặt đều đỏ bừng. Có mấy người đã không còn đứng thẳng, không ngừng lảo đảo. Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng nhanh miệng khuyên nhủ: "Đừng làm bọn họ quá chén."
Lý phụ cười a a nói: "Yên tâm đi Trương giáo thụ, rượu này chỉ là rượu nếp do chính chúng tôi chưng cất, tuy rượu mạnh, nhưng tác dụng chậm, bảo quản ngày mai tỉnh ngủ bọn họ cũng sẽ sinh long hoạt hổ, sẽ không xuất hiện đau đầu hay uể oải không phấn chấn."
Bất quá tuy nói như vậy, thế nhưng sau đó các thôn dân cũng giảm bớt việc kính rượu, đã không còn tư thế làm người quá chén.
Trương Văn Trọng vừa thưởng thức thịt nướng, vừa hàn huyên cùng Đường lão sư, chủ yếu chỉ bàn bạc vấn đề giáo dục tâm lý cho thiếu niên. Bất quá trong buổi nói chuyện phiếm, Trương Văn Trọng cũng đã biết Đường lão sư tên gọi Đường Lam, là một cô giáo đến từ thành phố biển, đã ở thôn Long Hóa trên một năm. Nàng dự định ở lại nơi này hai năm, sau khi nhóm học sinh tốt nghiệp, lại xin điều vào những vùng càng nghèo khó, là những địa phương rất cần có thầy cô giáo.
Đối với lão sư như Đường Lam, đem cả tuổi thanh xuân của mình hi sinh dạy dỗ cho bọn trẻ vùng nghèo khó, sự tôn kính của Trương Văn Trọng phát ra từ sâu trong nội tâm. Bất quá hắn nhìn gương mặt của Đường Lam, nhìn ra cô gái có tính cách như kiên cường này, kỳ thực thân thể cũng đang có bệnh. Vì vậy hắn thân thiết dò hỏi: "Đường lão sư thường không muốn ăn, vùng bụng có bệnh sợ lạnh, đã kéo dài thời gian bao lâu rồi? Trước đây có từng uống thuốc gì không?"
Đường Lam nghe vậy cả kinh, há to miệng nhìn Trương Văn Trọng hồi lâu, lúc này mới nghẹn ra một câu nói: "Sao anh biết tôi bị bệnh này? Là ai nói cho anh?"
Trương Văn Trọng dùng ngón tay chỉ vào mắt mình, vừa cười vừa nói: "Tôi nhìn ra thôi."
"Nhìn ra tới?" Đường Lam vẻ mặt hồ nghi, không tin hắn nói.
Trương Văn Trọng dùng ngón tay đưa lên mũi nàng kiểm tra, nói: "Không biết cô có chú ý qua hay không, màu da nơi này của cô vàng hơn những nơi khác một chút, đồng thời còn có chút ám đen."
Đường Lam nghiêng đầu, híp mắt lại suy nghĩ kỹ, gật đầu đáp: "Hình như là như vậy. Không phải anh muốn nói với tôi, anh từ màu da nơi đó, nhìn ra tôi có bệnh?"
"Không sai." Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, lập tức giải thích: "Trong Đông y xem ra, bộ phận chóp mũi thuộc lá lách, mũi thở thuộc dạ dày, còn gọi là chung thuộc khu khí. Nếu như nơi này màu sắc vàng mà đen sẫm, hơn phân nửa là do khu vực lá lách không tốt, sẽ thường xuất hiện cảm giác chán ăn, dưới bụng hay bị lạnh, toàn thân mệt mỏi vô lực."
Đường Lam mở to hai mắt nhìn Trương Văn Trọng, trong ánh mắt lộ vẻ bội phục, nói: "Thì ra là thế, không nghĩ tới Đông y thần kỳ như vậy, có thể đi qua quan sát sự biến hóa của tướng mạo mà biết được tình huống của nội tạng." Sau một phen kinh ngạc cảm khái, nàng mới trả lời câu hỏi khi nãy của Trương Văn Trọng: "Tôi bị bệnh này cũng đã hơn nửa năm. Lúc vừa mới bắt đầu, tôi cho rằng chỉ là bệnh vặt, không cần để ý tới cũng sẽ khỏe lại. Vì vậy cũng không hề coi trọng. Kết quả đã chậm rãi biến thành viêm dạ dày mãn tính. Gần đây, đại khái do nguyên nhân khí trời chuyển lạnh, khi phát tác thì bệnh trạng càng lúc càng nặng thêm. Trước đó tôi cũng đã từng xuống bệnh viện huyện dưới chân núi khám bệnh, thế nhưng bởi vì đường núi thật sự không dễ đi, qua lại một chuyến phải hao phí mất thời gian cả ngày, cho nên hiện tại tôi đành mua chút thuốc trị dạ dày mà uống. Nhưng hiệu quả trị liệu cũng không rõ ràng."
Trương Văn Trọng nói: "Hay là tôi viết cho cô đơn thuốc, bảo quản có hiệu quả."
"Tốt." Đường Lam đầu tiên là vui vẻ, sau đó biểu tình liền buồn bã, lắc đầu nói: "Hay là thôi đi. Anh viết thuốc tây, tôi sợ phòng y tế thôn không có, tôi lại không có thời gian đến thị trấn mua thuốc. Anh viết thuốc Đông y, tuy có thể mua được ở phòng y tế trong thôn, thế nhưng tôi không có địa phương cùng thời gian nấu thuốc. Đành chờ sau này có cơ hội, tôi sẽ đến bệnh viện lớn khám thử xem."
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như cô không có phương tiện uống thuốc, như vậy không ngại nếm chút phương pháp xoa bóp huyệt vị. Mỗi ngày tự xoa bóp huyệt vị cho mình một chút, như vậy sẽ thuận tiện rồi chứ?"
Đường Lam nói: "Xoa bóp huyệt vị? Thật phương tiện, thế nhưng có hiệu quả không?"
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, nói: "Tự nhiên là có hiệu quả." Lập tức hắn dùng một ngón tay ấn vào huyệt Trung Hiểu của Đường Lam, nói: "Nơi này là Trung Hiểu huyệt, kích thích vào đây, đối với phương diện trị liệu có hiệu quả rất tốt. Cô chỉ cần dùng hai tay đặt ở đây, dọc theo chiều kim đồng hồ nhẹ nhàng nhu nhu ba mươi sáu lần, mỗi ngày làm hai lần. Chỉ cần cô chịu kiên trì, rất nhanh có thể nhìn thấy hiệu quả."
"Xoa bóp huyệt Trung Hiểu sao? Chỉ đơn giản như vậy à?" Đường Lam vừa nói thầm, vừa dùng hai tay nhu nhu huyệt vị Trung Hiểu của mình, muốn dùng phương thức này để nhớ kỹ vị trí của huyệt vị Trung Hiểu.
"Chỉ đơn giản như vậy." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, sau đó căn dặn: "Mặt khác, một ngày ba bữa của cô nên ăn đúng giờ, hơn nữa tốt nhất là còn nóng hổi, cũng đừng ăn cơm canh lạnh, bằng không sẽ làm bệnh cô càng nặng thêm."
Đường Lam chăm chú nhớ kỹ lời dặn của Trương Văn Trọng, nói: "Tốt, tôi sẽ nhớ kỹ, tận lực tranh thủ dựa theo lời anh nói đi làm, cảm ơn anh, Trương giáo thụ."
"Đừng khách khí." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp.
Buổi lửa trại náo nhiệt vẫn duy trì mãi cho đến tận đêm khuya mới kết thúc. Đợi khi tiệc tối kết thúc, vô luận là thôn dân hay học trò của Trương Văn Trọng, đều uống đến say sưa, thậm chí có người đã say mèm.
Dưới sự an bài của Lý phụ và các thôn dân, Trương Văn Trọng bọn họ đều chia ra ở lại trong nhà các thôn dân ngủ đêm, đợi sáng hôm sau sẽ khởi hành đến mấy địa điểm để khảo sát cấu tạo cùng tính chất của đất đai và của nước.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng ở lại trong nhà của Lý Minh Hiên.
Trương Văn Trọng ở riêng một phòng, Tô Hiểu Hồng ngủ chung với Lý Minh Hiên.
Có thể bởi vì hôm nay bôn ba cùng mệt nhọc cả ngày nên tiêu hao quá nhiều thể lực cùng tinh lực, lại uống quá nhiều rượu, Tô Hiểu Hồng và Lý Minh Hiên rửa mặt xong rất nhanh lên giường ngủ say sưa. Trương Văn Trọng cũng khoanh chân ngồi trên giường, ném một viên Đại Đạo Như Ý Đan vào miệng, sau đó híp mắt lại bắt đầu tu luyện Y Giám Tâm Kinh để khôi phục linh lực bị Vạn Yêu Đồ Sách thôn phệ.
Sau khi từ Đông Nam Á trở về, Trương Văn Trọng nhờ vào biển linh khí bên trong linh cư, đã khôi phục được sáu bảy thành linh lực, vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục lại như ban đầu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc Trương Văn Trọng tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Nửa đêm về sáng, Trương Văn Trọng đang tu luyện Y Giám Tâm Kinh, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí lãng khô nóng từ trước mặt thổi tới, trong nháy mắt xua tan khí lạnh trong phòng, làm cho cả gian phòng khô nóng không gì sánh được, giống như đang rơi vào trong lò lửa.
"Chuyện gì xảy ra?" Ở trong mùa đông lạnh giá thế này, thế nào đột nhiên lại xuất hiện một cỗ sóng nhiệt? Chẳng lẽ là cháy nhà hay sao?" Trương Văn Trọng đang khoanh chân ngồi trên giường tu luyện Y Giám Tâm Kinh, đã nhanh chóng mở mắt, nhưng bên trong phòng đen kịt một mảnh, không hề có ánh lửa nào. Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, đồng dạng cũng là một mảnh đen kịt, ngoại trừ màn đêm đầy sao, cũng không còn nhìn thấy ánh sáng.
Trương Văn Trọng vẫn đang lo lắng, liền bước nhanh xuống giường, chuẩn bị ra cửa xem thử, nhưng ngay lúc này cỗ khí lãng khô nóng đột ngột biến mất, tựa như đột ngột xuất hiện, ly kỳ cổ quái. Tình huống như vậy tự nhiên liền khiến cho Trương Văn Trọng cảnh giác.
Trương Văn Trọng khép mắt, nhanh chóng phát tán linh lực ra ngoài. Chính như vậy đã để cho hắn nhận ra một tia dị dạng từ không khí chung quanh cơ thể.
Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, thầm nghĩ: "Yêu khí? Tuy rằng khí tức rất nhạt, nhưng đúng là yêu khí. Không nghĩ tới ở trên núi này lại có yêu quái. Xem ra cỗ khí lãng khô nóng đột ngột vừa rồi, chính do yêu quái này phóng xuất ra tới." Suy nghĩ một chút, hắn đẩy ra cửa phòng, dự định theo yêu khí tìm ra chỗ ẩn thân của yêu quái trên núi. Hắn cũng không hi vọng những thôn dân thuần phát hiếu khách lại bị yêu quái gây thương tổn.
Thế nhưng ngay khi Trương Văn Trọng đẩy cửa phòng đi ra, cũng nghe thấy được một tiếng nổ "băng", từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Tiếng nổ còn lớn hơn cả tiếng sấm sét ngày hè, thậm chí chấn động mặt đất lắc lư. Trong khoảnh khắc, các gia súc chăn nuôi trong các gia đình trong thôn đều giật mình tỉnh giấc, điên cuồng kêu lên, chính vì thế các thôn dân cũng đều bị đánh thức.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Hiểu Hồng và Lý Minh Hiên xoa đôi mắt ngái ngủ, ngáp dài từ trong phòng đi ra.
Lúc này Lý phụ và Lý mẫu đều khoác thêm áo từ trong phòng đi ra, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Lúc này có một mảnh âm thanh ù ù vang rền, đang từ trên đỉnh núi truyền xuống.
Nương ánh trăng, mọi người mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó đang ầm ầm cuồn cuộn lăn xuống từ trên đỉnh núi.
Thị lực của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng không thể nghi ngờ là tốt nhất trong mọi người, hai người lập tức nhìn thấy thứ đang lăn xuống tới là vật gì.
Tô Hiểu Hồng nhất thời thất thanh hét lớn: "Băng tuyết tảng lớn? Đây là tuyết lở cùng núi lở a! Chạy! Chạy mau a!"
← Ch. 393 | Ch. 395 → |