← Ch.415 | Ch.417 → |
Vốn Trương Văn Trọng dự định phẫu thuật xong cho tiểu Lâm sẽ rời khỏi bệnh viện huyện Hòa Đình, trở về phòng y tế tiếp tục làm việc, nhưng có một câu nói rất đúng: Kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi biến hóa.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa thay xong quần áo, đi ra khỏi phòng giải phẫu, mới kinh ngạc phát hiện, bên ngoài phòng giải phẫu đã đứng đầy người. Những người này, toàn bộ là bệnh nhân cùng người nhà bệnh nhân nghe tin chạy tới. Bọn họ vây quanh phòng giải phẫu trong ngoài ba tầng, cảnh tượng chật như nêm cối.
Giờ khắc này, nhìn thấy Trương Văn Trọng từ bên trong phòng giải phẫu đi ra, những bệnh nhân cùng người nhà họ đã sớm chờ lâu, giống như nước thủy triều đều hướng Trương Văn Trọng vọt tới, ồn ào mở miệng thỉnh cầu:
"Bác sĩ Trương, phiền anh khám bệnh dùm tôi đi. Bệnh bao tử đã dằn vặt tôi suốt mấy chục năm rồi, đã khám nhiều bác sĩ, uống nhiều thuốc, nhưng vẫn bị tái phát, chưa từng lành hẳn bao giờ..."
"Trương giáo thụ, ông nội tôi bị bệnh tim, anh có thể khám cho ông được không? Cầu anh, lão nhân gia đã bảy mươi tuổi, thân thể suy yếu vô cùng, không chịu đựng nổi nữa..."
"Bác sĩ Trương, con gái của tôi bị viêm màng não, nhìn thấy hình dạng thống khổ của nó, tôi thật sự rất đau lòng, van cầu anh, khám dùm nó một lần đi."
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ồn ào kêu lên, rất nhanh không nghe được bọn họ đang nói điều gì.
Cảnh tượng trước mắt đúng là vượt ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng, làm hắn có cảm giác trở tay không kịp. Hắn không khỏi há to miệng, nhìn Triệu Khánh Thuận đang đứng bên cạnh hỏi: "Triệu viện trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu Khánh Thuận cũng bị một màn trước mắt làm chấn kinh, làm viện trưởng của bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình, hắn cũng xem như là một nhân vật có kiến thức rộng rãi. Nhưng cảnh tượng ly kỳ trước mắt, hắn thật sự chưa nhìn thấy qua bao giờ. Sau thoáng ngây người, hắn mới phục hồi lại tinh thần, hồi đáp: "Đây đại khái là bệnh nhân nằm tại bệnh viện cùng người nhà của họ, sau khi nghe nói Trương giáo thụ xuất hiện trong bệnh viện chúng tôi, liền chạy tới đây, muốn nhờ anh xem bệnh cho bọn họ thì phải? Trương giáo thụ, xin anh yên tâm, tôi lập tức gọi bảo an của bệnh viện đến đây, tách bọn họ ra, hộ tống Trương giáo thụ rời khỏi bệnh viện!" Vừa nói hắn vừa liếc nhìn biểu tình của Trương Văn Trọng, rất sợ bởi vì việc này mà lưu lại ấn tượng xấu trong lòng hắn.
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: "Tôi chỉ là một bác sĩ, cũng không phải chính khách hay đại minh tinh, cần gì có bảo an hộ tống?"
Triệu Khánh Thuận hơi sửng sốt, lúc này hắn cũng đoán không ra tâm tư của Trương Văn Trọng, chỉ cẩn thận hỏi: "Như vậy, ý của Trương giáo thụ là?"
"Làm một bác sĩ, xem bệnh chữa bệnh cho bệnh nhân vốn là thiên chức của tôi." Nhìn đoàn người như nước thủy triều vọt tới, trên mặt Trương Văn Trọng không hề có biểu tình bất mãn, trái lại còn mỉm cười. Dáng tươi cười của hắn lộ vẻ chân thành, không phải như dáng tươi cười dối trá của các vị chính khách hay ngôi sao điện ảnh. Hắn nói: "Nếu mọi người muốn nhờ tôi xem bệnh cho họ, thì tôi sẽ xem. Triệu viện trưởng, có thể nhờ ông giúp tôi một chuyện không?"
Tuy rằng thái độ làm người của Trương Văn Trọng rất khiêm tốn, thế nhưng Triệu Khánh Thuận cũng không dám quá tùy tiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười nhanh miệng nói: "Sao Trương giáo thụ lại nói những lời này, phàm là anh có gì cần, chỉ phân phó là được. Tôi nhất định cạn kiệt toàn lực làm tốt cho anh!"
Trương Văn Trọng nói: "Phiền phức ông cho tôi mượn một gian phòng, tôi sẽ xem bệnh cho mọi người."
Triệu Khánh Thuận vừa nghe, nhất thời liền quá đỗi vui mừng.
Trương Văn Trọng là chuyên gia y học nổi danh trong ngoài nước, nếu như hắn chịu ở tại bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình tọa chẩn, dù chỉ một lần trong ngày hôm nay, không thể nghi ngờ đối với bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình sẽ khởi lên tác dụng quảng cáo cực lớn!
Chuyện tốt như vậy, Triệu Khánh Thuận cầu còn không được, làm sao ngu ngốc mà đi cự tuyệt? Hắn rất sợ Trương Văn Trọng đổi ý, nhanh nhẹn gật đầu: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Trương giáo thụ chịu hạ mình chẩn bệnh tại bệnh viện chúng tôi, đó là vinh hạnh lớn lao! Như vậy đi, xin mời Trương giáo thụ dùng phòng làm việc của tôi khám bệnh được chứ?"
"Đều nhờ ông an bài dùm thôi." Trương Văn Trọng nói: "Mặt khác, còn phải phiền phức Triệu viện trưởng, tìm vài người đến hỗ trợ duy trì trật tự một chút. Tốt nhất là để bệnh nhân có bệnh nặng xếp hàng phía trước, mà bệnh nhân có bệnh nhẹ xếp hàng phía sau."
Triệu Khánh Thuận vỗ ngực đáp: "Không thành vấn đề, việc này giao cho chúng tôi làm, bảo chứng sẽ không để Trương giáo thụ thất vọng!" Sau đó hắn nhìn đoàn người đang vây quanh chật như nêm cối, không khỏi cau mày nói: "Xem ra tôi phải gọi điện thoại cho bảo an đến. Bằng không chúng ta đừng mơ tưởng đi xuyên qua đoàn người này. Kỳ thực việc này tôi không sợ, chỉ sợ họ chen chúc làm tổn thương Trương giáo thụ mà thôi." Hắn lấy ra điện thoại, chuẩn bị gọi cho bảo an.
Trương Văn Trọng xua tay, ngăn trở: "Ông không cần gọi bảo an, để xem tôi có thể nói họ nhường đường ra không."
Triệu Khánh Thuận nói: "Những người này tất cả đều vội vã muốn nhờ Trương giáo thụ xem bệnh cho họ. Làm sao dễ dàng chịu nhường đường?" Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn tạm thời ngừng việc gọi điện thoại.
Trương Văn Trọng đưa tay về hướng đoàn người làm ra thủ thế như tạm dừng, sau đó gương mặt mỉm cười nói: "Mọi người hãy nghe tôi nói, vừa rồi tôi đã bàn xong với Triệu viện trưởng, hiện tại sẽ đến phòng làm việc của viện trưởng, xem bệnh cho mọi người. Có ai cần tôi xem bệnh, còn thỉnh trật tự xếp hàng. Mặt khác, bệnh tình còn nhẹ, hoặc châm thỉnh chủ động nhường cho bệnh nhân bệnh nặng, bệnh gấp được xếp hàng phía trước. Mọi người cũng đừng nên lo lắng sẽ không tới lượt mình, tôi bảo chứng với mọi người, không xem hết toàn bộ cho các vị, tôi sẽ không dừng lại. Hiện tại, còn thỉnh mọi người nhường dùm một con đường, để tôi và Triệu viện trưởng đến phòng làm việc, sớm xem bệnh cho các vị một chút."
Thanh âm nói chuyện của Trương Văn Trọng cũng không lớn, có vẻ rất nhu hòa, làm cho người ta nghe xong liền có cảm giác người bạn tốt hàng xóm đang nói chuyện phiếm với mình, hoàn toàn không có loại cảm giác ngăn cách như các bác sĩ bình thường cùng bệnh nhân. Đồng thời, làm kẻ khác kinh ngạc chính là, tuy thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai từng người, làm những người nghe được lời nói, đều sinh ra một cảm giác kỳ diệu. Phảng phất như Trương Văn Trọng đang đứng bên cạnh, gương mặt mỉm cười nhìn mình nói chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn, đoàn người đang tràn về hướng Trương Văn Trọng, không tự chủ được ngừng chân lại, mà hoàn cảnh nguyên bản ầm ĩ, trong khoảnh khắc liền vắng vẻ xuống tới.
Nhưng dù vậy, lại không thấy ai nhường đường.
Triệu Khánh Thuận nhìn đoàn người chung quanh, lại nhìn Trương Văn Trọng, đang định mở miệng nói chúng ta nên gọi bảo an tới, thì có một thanh âm đã truyền ra từ trong đám người: "Bác sĩ Trương, anh nói đều là thật chứ? Anh thực sự sẽ ở nơi này xem bệnh dùm chúng tôi sao?" Những lời này cũng đều nói ra tiếng lòng của các bệnh nhân cùng người nhà của họ. Mọi người đều nhìn về phía Trương Văn Trọng, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của hắn.
"Đương nhiên là thật." Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Tôi có nói dối, cũng tuyệt không nói dối với bệnh nhân!"
Nghe thấy được những lời này của Trương Văn Trọng, mọi người ghé tai nhau, không bao lâu, người đứng trước đoàn người bắt đầu lui về hai bên nhường đường. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người lui ra hai bên, nguyên sóng người đang cuộn trào mãnh liệt, không ngờ thật sự tự phát nhường ra một con đường.
Nhìn thấy một màn như vậy, Triệu Khánh Thuận triệt để sợ ngây người.
May mắn chính là, hắn còn nắm chặt điện thoại, bằng không hắn sẽ giống như Xích Hà đạo trưởng tuột tay làm rơi xuống đất.
Trương Văn Trọng nhìn mọi người mỉm cười gật đầu tạ ơn: "Cảm ơn mọi người phối hợp." Sau đó hắn vỗ vai Triệu Khánh Thuận đang đứng ngây ra như gà gỗ, nói: "Đi thôi, Triệu viện trưởng, còn phải phiền ông giúp tôi dẫn đường, tôi không tìm được phòng làm việc của ông ở đâu."
Lúc này Triệu Khánh Thuận mới phục hồi lại tinh thần, giống như trong mộng mới tỉnh, hắn nhanh miệng gật đầu đáp: "Ác, phải, thỉnh Trương giáo thụ đi theo tôi." Dứt lời, hắn dẫn Trương Văn Trọng đi tới phòng làm việc của mình.
Nhưng Triệu Khánh Thuận thật sự không ngờ nỗi khiếp sợ của hắn vẫn còn chưa kết thúc. Sau khi đưa Trương Văn Trọng vào phòng làm việc, Triệu Khánh Thuận lập tức dẫn tới mấy bảo an và nhân viên y tế để duy trì trật tự, nhưng làm hắn rất tức giận khi nhìn thấy những người này rất nhanh lui về.
Sắc mặt Triệu Khánh Thuận nhất thời tối sầm xuống tới. Hắn trừng mắt nhìn họ, bất mãn chất vấn: "Không phải tôi cho các anh chị đi bảo trì trật tự hay sao? Sao lại bỏ chạy trở về?"
Làm kẻ khác hiếu kỳ chính là trên mặt những người này đều mang theo biểu tình khiếp sợ, bọn họ đáp: "Viện trưởng, không cần phải duy trì trật tự nữa."
"Không cần phải duy trì trật tự?" Triệu Khánh Thuận nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Lời này của các anh chị có ý tứ gì? Ân? Nếu không giải thích rõ ràng tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"
Vài người vội vàng hồi đáp: "Bệnh nhân đến nhờ Trương giáo thụ xem bệnh, toàn bộ tự xếp hàng, lại còn tự sắp xếp nhường cho bệnh nhân bệnh nặng đứng trước, mọi người đi tới lui vài vòng, phát hiện mình ở đó cũng không có việc gì làm, nên đành đi trở về."
"Cái gì? Không ngờ còn có chuyện như vậy?" Triệu Khánh Thuận không khỏi kinh hô lên. Sau đó ánh mắt hắn liếc nhìn Trương Văn Trọng, trợn mắt líu lưỡi nói: "Mị lực nhân cách của người này, cũng thật quá lớn đi thôi?"
Kỳ thực chuyện này cũng không phải toàn bộ đều do Trương Văn Trọng gây ra.
Bất luận là bác sĩ nào, chỉ cần thật tình thành ý thân cận đối đãi tốt với bệnh nhân, như vậy hắn tự nhiên cũng sẽ nhận được sự tôn kính và tán thành tận sâu trong nội tâm của bệnh nhân đối với hắn.
← Ch. 415 | Ch. 417 → |