← Ch.443 | Ch.445 → |
Mấy người cùng nhau bước vào cửa tiệm, đem Thanh Từ Bình giả mạo này hoàn trả lại cho Mã lão tam. Lúc này Vưu Văn đang tranh cãi với lão, còn Trương Văn Trọng thì chậm rãi bước tới chỗ hai viên Thạch Đầu*, cẩn thận dò xét. (* đá cuội. )
Đôi thạch đầu này thoạt nhìn hình dạng xem ra, thì nó cùng những viên đá trên đường phố nông thôn cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Cho dù trong mắt hành gia, đôi thạch đầu này vẫn chỉ là mặt hàng kém chất lượng, nhưng ở trong mắt Trương Văn Trọng, thì hai viên thạch đầu này lại không hề bình thường chút nào.
Bất quá chỉ dựa vào mắt thường kiểm định, Trương Văn Trọng cũng không dám mười phần cam đoan. Cho nên hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, sờ lên trên bề mặt khối thạch đầu, âm thầm truyền linh lực vào bên trong.
Trải qua một phen dò xét, lúc sau Trương Văn Trọng đối với trạng huống của hai viên thạch đầu này, cũng đã phi thường rõ ràng.
Hai viên đá này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng ở bên trong lại súc tích một cỗ linh khí dồi dào phá lệ, so với linh tài phổ thông cũng phải mạnh mẽ hơn rất nhiều! Thậm chí, còn trả lại cho Trương Văn Trọng một loại cảm giác quen thuộc. Đó chính là cảm giác khi hắn tiếp xúc với Phỉ Thúy Hồn ở trên núi tại thôn Long Hóa.
Mà lúc này, Vưu Văn cũng đang làm trò trước mặt Mã lão tam, đem mấy sơ hở lúc trước Trương Văn Trọng kể ra. Cuối cùng hắn kiềm chế không được, nghiến răng nghiến lợi: "Mã lão tam, anh luôn miệng nói chúng ta là huynh đệ tốt. Như thế nào, ngay cả huynh đệ mình mà anh cũng muốn qua mặt sao?"
Lúc trước, Mã lão tam còn khăng khăng chiếc Thanh Từ Bình này chính là hàng thật giá thật. Nhưng bây giờ nghe Vưu Văn kể ra sơ hở, hắn liền biết Vưu Văn đã được cao thủ chỉ điểm, muốn đùa giỡn qua mặt hắn là không có khả năng.
Quan sát ba người đi theo Vưu Văn vào trong cửa hàng. Cuối cùng Mã lão tam quẳng ném ánh mắt lên trên người Ngô Phẫn. Bởi vì trông niên kỉ của Trương Văn Trọng và Trác Thanh Liên đều quá trẻ, hẳn sẽ không phải là chuyên gia nghiên cứu đồ cổ đi.
Trong lòng chợt động, trên mặt Mã lão tam liền nhăn nhó, buồn bực nói: "Uy, Vưu tổng, cậu chính là một đại nhân vật. Tôi làm sao dám qua mặt cậu đây? Chuyện lần này, tôi quả thực không hề biết! Chiếc Thanh Từ Bình này tôi mua về không được bao lâu, mà trước khi mua đã thấy nó có giấy giám định rồi... Thực không ngờ..."
Vưu Văn lạnh nhạt cười: "Được rồi, Mã lão tam, anh không cần phải đóng kịch thêm nữa. Đừng quên tôi kinh doanh trong ngành giải trí, gặp qua không ít người đóng kịch xuất sắc hơn anh rồi. Nói đi, anh định bồi thường tôi như thế nào đây? Nhưng trước tiên, tôi phải cảnh cáo anh, nếu phần bồi thường không thể làm tôi hả cơn giận. Tôi nhất định sẽ phá tan cái tiệm đồ cổ này của anh."
Vừa nghe đến hai chữ bồi thường, trên mặt Mã lão tam liền thu liễm tinh thần, âm hiểm cười nói: "Như thế này đi, Vưu tổng, nếu cậu nhìn trúng đồ vật nào trong cửa hàng này, thì cứ việc khuôn đi, coi như là tôi bồi thường cho cậu nhé."
Vưu Văn hừ lạnh: "Trong cái cửa hàng này có thứ gì là hàng thật đâu? Mã lão tam, anh đừng hòng qua mặt tôi, mau bồi thường đi! Tôi đã nói rồi, hôm nay anh không bồi thường thỏa đáng thì cũng đừng trách tôi trở mặt vô tình."
Vưu Văn mặc dù không am hiểu, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Mấy món đồ ở bên trong cửa hàng này, cũng chẳng có thứ gì đáng giá bốn trăm năm mươi ngàn cả!
Mã lão tam buồn bực nói: "Bồi thường? Không có khả năng! Tôi nói với cậu rồi, tôi nguyện ý bồi thường cho cậu theo phương thức đó, đã là cố gắng hết khả năng rồi! Nếu cậu vẫn cảm thấy bất mãn, thì tôi cũng đành chịu thôi."
"Anh bất nhân, vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa nhé." Vưu Văn không kiềm chế nổi cơn giận, hung hăng tính toán đập phá cửa hàng. Dù sao, lúc này ở phía sau hắn còn có ba người Trương Văn Trọng, Ngô Phẫn cùng Trác Thanh Liên, cho nên hắn không có sợ đám bảo kê của Mã lão tam.
Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một bàn tay chụp lên trên vai của hắn, ngăn cản hắn hành động lỗ mãng. Bàn tay này chẳng phải ai khác, đó cũng chính là tay của Trương Văn Trọng.
"Vưu Văn bình tĩnh, không nên manh động." Trương Văn Trọng thản nhiên cười nói.
Vưu Văn cảm giác được, tựa như trong giọng nói của Trương Văn Trọng có ẩn chứa một loại ma lực thần kì, làm cho cơn tức giận của bản thân hắn, nháy mắt chìm lắng xuống. Theo sau, Trương Văn Trọng chậm rãi nhìn về phía Mã lão tam, mở miệng: "Anh nói, chỉ cần chúng tôi nhìn thấy đồ vật nào ưng ý ở trong cửa hàng, đều có thể mang đi, phải không?"
Nghe câu nói này của Trương Văn Trọng, đầu tiên Mã lão tam hơi sửng sốt, hắn thầm nghĩ: "Người này nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trong cửa hàng của mình có đồ vật trị giá hơn bốn trăm năm mươi ngàn sao?"
Đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh cửa hàng một lần, hắn lại mỉm cười ám muội: "Xem ra, vẫn là ta đã quá lo lắng rồi! Trong cửa tiệm này, chẳng có bảo bối gì đáng giá trăm ngàn cả! Hơn phân nửa đều là hàng giả cao cấp, hoặc hàng kém chất lượng mà thôi."
Nghĩ như vậy, cho nên Mã lão tam liền mở miệng: "Đúng thế... nhưng bất luận là đồ vật gì. Sau khi mấy người chọn xong, đều không được thay đổi chủ ý."
Nguyên bản, Vưu Văn muốn khuyên can Trương Văn Trọng. Nhưng thầm nghĩ, trên phương diện đồ cổ, tranh chữ, bản thân mình đều không thể theo kịp ánh mắt của Trương Văn Trọng. Vì vậy cũng đành im lặng đứng ở một bên, quan sát náo nhiệt.
Trương Văn Trọng cho tay vào trong túi, móc điện thoại di động của mình ra, nói: "Những lời của anh vừa tuyên bố. Tôi đã ghi âm vào trong điện thoại rồi. Làm thế này, để tránh ngày sau anh trở mặt, quỵt nợ."
Mã lão tam thấy vậy, không khỏi cười phá lên: "Tôi quỵt nợ? Đừng đùa dai như thế chứ! Tốt lắm, mấy người thích đồ vật gì thì mau chọn đi. Tôi còn phải làm việc nữa, không có nhiều thời gian ở đây đùa giỡn với mấy người đâu."
Trương Văn Trọng thu hồi máy điện thoại, chẳng thèm quản đến bộ dáng của Mã lão tam, chậm rãi bước tới bên quầy trưng bày hai viên thạch đầu kia, nói: "Chúng ta muốn lấy hai viên đá cuội này."
Hai viên đá Trương Văn Trọng chọn lấy, thể tích cũng không quá lớn lắm. Một viên chỉ bằng nắm đấm của người lớn, viên còn lại thì cỡ quả dưa hấu nhỏ.
Nguyên bản, Mã lão tam còn tưởng Trương Văn Trọng sẽ chọn mấy bức tranh giả mạo. Thật không ngờ, Trương Văn Trọng lại muốn lấy hai khối đá cuội kia. Ngươi khác có thể không biết, nhưng Mã lão tam lại phi thường rõ ràng. Hai khối đá cuội trưng bày trong cửa hàng, hắn đều đã thuê chuyên gia về kiểm tra, nhưng không thu được lợi ích gì.
Đương nhiên, hắn sẽ không ngu mà đi nói cho Trương Văn Trọng biết điều này, chỉ cười hắc hắc nói: "Hóa ra là anh thích sưu tập đá cuội sao? Được thôi, vạn nhất trúng mánh, lại có thể một vốn bốn lời nha! Đừng nói gì tới bốn trăm năm mươi ngàn, nếu may mắn tìm thấy bảo thạch ở trong lõi đá. Cho dù bốn trăm vạn đều có thể thu về tới tay. Tôi cầu chúc cho mấy người thu hoạch được bảo bối ah!"
Trương Văn Trọng cười nhạt: "Bớt nói những lời nhảm nhí đó đi."
Dứt lời hắn vươn tay chụp lấy viên đá nhỏ, chính mình lưu trữ, còn viên đá lớn thì chuyển cho Vưu Văn, nói: "Hai viên đá này, chúng ta mỗi người cầm một viên."
Cùng Trương Văn Trọng nhẹ nhàng cầm viên đá lên bất đồng. Vưu Văn phải tốn rất nhiều khí lực mới ôm được nó giữ ở trong lòng. Ngô Phẫn nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được, vươn tay ra tiếp nhận lại khối đá. Dầu gì hắn cũng là người đại diện của Hà Phi Quan, tuy rằng không thể bước lên con đường tu chân, nhưng trên phương diện võ đạo, tu vi cũng không hề thấp kém.
"Trương ca, bốn trăm năm mươi ngàn kia, chỉ đổi lấy hai khối đá cuội này thôi ư?" Lúc này Vưu Văn lại cảm thấy tiếc rẻ. Không phải hắn không tin Trương Văn Trọng, chỉ là hai viên đá này nhìn rất bình thường. Chẳng khác mấy viên đá ven sông là bao. .
Trương Văn Trọng cũng không muốn giải thích ngay, mà nhìn Mã lão tam cười hỏi: "Gần đây có cửa hàng giám định đá nào không?"
Mã lão tam hồi đáp: "Ra ngoài cửa quẹo phải, đi thẳng, chẳng bao lâu sẽ trông thấy cửa hàng giám định đá thôi."
"Cám ơn." Trương Văn Trọng nói xong, liền dẫn theo Vưu Văn, Ngô Phẫn, Trách Thanh Liên đi ra khỏi tiệm đồ cổ.
Trước khi ra ngoài, Trương Văn Trọng còn ngoảnh mặt lại nhìn Mã lão tam, thần thần bí bí nói: "Mã chủ quán, nếu có hứng thú xem giám định đá, thì theo chúng tôi đi. Tôi cam đoan, chuyện này, tuyệt đối sẽ làm cho anh khó quên suốt đời."
Đám người Trương Văn Trọng vừa ra khỏi cửa hàng đồ cổ xong, thì gã nhân viên bước tới bên cạnh Mã lão tam, mờ mịt hỏi: "Ông chủ, ông có đi xem không?"
Mã lão tam bất mãn nói: "Xem làm cái gì? Hai viên đá kia, ta đã giám định qua lâu rồi? Nếu vận khí tốt, chỉ có thể bán được mấy ngàn đồng, vận khí đen đủi thì một xu cũng chẳng thu về nổi."
Bất quá, gã nhân viên lại nói thêm: "Nhưng tôi cảm thấy vẻ mặt của người kia rất tự tin ah!"
"Tự tin?" Mã lão tam không khỏi trầm ngâm.
Một lúc sau, hắn mới hồi phục lại tinh thần, nhìn gã nhân viên trong quầy, phân phó: "Mấy đứa các ngươi ở nhà trông hàng nhé. Ta đi theo nhìn xem, hai viên đá kia cắt ra, đến tột cùng là có thứ gì đáng giá."
Dứt lời hắn nhanh chân bước ra khỏi cửa hàng, đuổi theo bốn người Trương Văn Trọng, đi về phía một cửa hàng chuyên môn giám định, cắt đá ở cuối đường.
← Ch. 443 | Ch. 445 → |