← Ch.455 | Ch.457 → |
Người đàn ông nọ nhìn Trương Văn Trọng, tự mình giới thiệu: "Chào anh! Tôi tên Lâm Phong! Là người quản lý phân bộ Đặc Cần Tổ ở Vân Thai thị. Xin làm phiền anh một chút. Chẳng hay anh có biết người của Trần gia không?"
Trương Văn Trọng cũng nhìn hắn, bình tĩnh hồi đáp: "Biết! Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì. Chỉ là tôi nhận được lệnh của tổng bộ. Phải điều tra xem vì sao đám người Trần gia, chỉ trong một đêm, toàn bộ đều trở thành Tu Chân giả. Tôi đã điều tra nhiều ngày qua, mà không hề thu thập được một chút tin tức gì. Cho nên mới muốn tìm Trương tổ phó hỗ trợ!" Lâm Phong cảm thán nói.
Trương Văn Trọng nghe vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ: "Chuyện Trần gia chỉ trong một đêm đều trở thành tu chân giả là do tôi làm!"
"Anh làm thật ư? Liệu có thể nói cho tôi nghe phương thức được không?" Lâm Phong mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn còn có chút bán tín bán nghi.
Trương Văn Trọng bật cười, nói: "Dù có nói cho anh biết cũng vô dụng, phương pháp này phi thường phức tạp, đồng thời còn phải tiêu hao đại lượng linh tài liệu, hơn nữa yêu cầu điều chỉnh với linh khí cực cao, hơi vô ý sẽ xuất hiện nổ lớn, đem những thứ trong vòng vài dặm đều phá hủy!"
Trương Văn Trọng cũng không nói dối, phương pháp muốn giúp người không có tư chất tu chân trở thành tu chân giả, ở trong toàn bộ tu chân giới, phỏng chừng cũng chỉ có hắn có thể sử dụng. Phương pháp như vậy, không chỉ cần đại lượng linh tài liệu, đan lô cao phẩm và hỏa diễm cao phẩm, đồng thời trọng yếu nhất là phải nắm chặt điều tiết linh khí ba động bên trong đan lô.
Lúc này Lâm Phong cũng từ trong nỗi khiếp sợ thanh tỉnh lại, xấu hổ nói: "Xin lỗi, Trương tổ phó, tôi không nên hỏi vấn đề này." Theo hắn xem ra, Trương Văn Trọng trả lời như vậy chỉ là mượn cớ. Nhưng hắn cũng không có ý nghĩ trách cứ Trương Văn Trọng. Dù sao, loại phương pháp có thể làm cho người thường trong vòng một đêm biến thành người tu chân, vô luận đổi lại là ai nắm giữ, cũng không khả năng đơn giản để lộ ra ngoài.
Trương Văn Trọng tự nhiên cũng nhìn ra sự hoài nghi của hắn, nhưng chỉ cười cười, cũng không giải thích, ngươi tin hay không thì tùy.
Điều chỉnh lại tâm tình một chút, Lâm Phong hỏi: "Trương tổ phó, Phong Sơn phái vẫn cắm rễ trong Vân Thai thị, hay sẽ chuyển dời đến địa phương khác?"
Trương Văn Trọng nói: "Nếu đã gọi là Phong Sơn phái, như vậy tự nhiên phải cắm rễ tại Vân Thai thị. Thế nào, không thể ư?"
Mắt thấy Trương Văn Trọng có hiểu lầm, Lâm Phong vội vàng giải thích: "Không, không, không, đương nhiên là có thể. Trương tổ phó làm những việc mà tôi cũng từng nghe thấy. Tôi tin tưởng, Vân Thai thị có Phong Sơn phái trấn thủ, những tà ma ngoại đạo cũng không dám đến đây quấy rối. Tôi muốn nói chính là, sau này có chỗ nào cần Phong Sơn phái hỗ trợ, còn mong Trương tổ phó đừng nên chối từ. Anh cũng biết, người của Đặc Cần tổ gần đây không đủ người..."
"Yên tâm đi, chỉ cần chuyện Phong Sơn phái có thể làm, khẳng định sẽ giúp." Trương Văn Trọng nói: "Như vậy đi, tôi đưa điện thoại của Trần Thục Ân cho anh, có chuyện gì anh trực tiếp kiếm bà ấy là được."
Lâm Phong vui mừng, vội vàng nói tạ ơn. Mục đích lần này hắn tới, ngoại trừ thay cấp trên hỏi chuyện Phong Sơn phái có quan hệ gì với Trương Văn Trọng hay không, còn muốn đi qua quan hệ giữa Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái thành lập quan hệ tốt. Dù sao lúc Phong Sơn phái sáng lập, đã dẫn động thiên địa dị tượng, nghĩ đến thực lực cũng sẽ không quá yếu. Ngay lúc Đặc Cần tổ không đủ nhân thủ như hiện tại, có thể được Phong Sơn phái tương trợ, bọn họ cũng có thể xử lý sự kiện xảy ra đột nhiên rất tốt.
Sau khi đưa điện thoại của Trần Thục Ân cho Lâm Phong, lại gọi điện cho Trần Thục Ân giao phó việc này, Trương Văn Trọng chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn đột nhiên nhớ ra một việc, hỏi: "Được rồi, anh nhận thức bốn người béo hòa thượng chứ?"
"Nhận thức." Lâm Phong vô ý thức gật đầu hồi đáp.
Trương Văn Trọng hỏi: "Bốn người họ còn đang chấp hành nhiệm vụ tại Vịnh Ả Rập sao? Tình huống bên kia thế nào? Có phát hiện được thông đạo vị diện đi thông Hỗn Độn Tu La Giới không?"
"Việc này..." Trên mặt Lâm Phong hiện lên vẻ ngượng nghịu, sau thoáng do dự, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, nói: "Trương tổ phó biết việc này, nói vậy trước khi bốn người béo hòa thượng đi chấp hành nhiệm vụ đã nói cho anh phải không? Vốn việc này là cơ mật, nhưng nếu Trương tổ phó là người một nhà, cũng không cần phải giấu diếm anh... Bốn người béo hòa thượng cùng những thành viên khác của Đặc Cần tổ đã cùng nhau tiến nhập đáy biển Vịnh Ả Rập từ mấy ngày trước, thế nhưng cho đến bây giờ còn chưa đưa tin tức trở về. Như vậy đi, một khi có tin tức của bọn họ, tôi lập tức thông tri cho anh."
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Cũng tốt, như vậy phiền phức anh."
"Không phiền phức, chỉ là nhấc tay mà thôi." Lâm Phong đột nhiên vỗ ót, nói: "Ác, được rồi, còn có chuyện suýt chút tôi đã quên. Trương tổ phó, gần đây chúng tôi thu được tin tức, có một chút dị năng giả nước ngoài tiềm nhập vào quốc nội, rất có thể hướng anh mà tới. Hiện nay chúng tôi đã bắt đầu thực thi hành động lùng bắt bọn họ. Trước khi bắt được toàn bộ bọn hắn, còn mời anh bảo trì cảnh giác, ngàn vạn lần không nên sơ sẩy khinh thường, bị những dị năng giả lợi dụng thời cơ."
"Dị năng giả?" Trương Văn Trọng nhớ tới hai dị năng giả đã từng nhìn thấy tại Ung Thành. Xem ra những dị năng giả theo lời Lâm Phong, hơn phân nửa là cùng một bọn với hai người kia.
"Những dị năng giả kia muốn tới, vậy cứ cho bọn hắn đến đây đi. Lẽ nào tôi còn phải sợ bọn hắn phải không?" Trương Văn Trọng cười lạnh nói.
Sau khi chào từ biệt Lâm Phong, Trương Văn Trọng quay lại bên người Trương Trạch Thụy và tiểu Liên Nam.
"Người nọ là bạn của con sao? Trước đây sao không nghe con nhắc qua?" Trương Trạch Thụy chỉ Lâm Phong, hiếu kỳ hỏi.
Trương Văn Trọng tạm thời còn chưa thể đem chuyện này nói với Trương Trạch Thụy, chỉ đành tìm một lý do, đáp: "À, là bạn bè quen nhau trên , ngày hôm nay gặp nhau ở đây, hắn mới gọi con thôi."
"Nguyên lai là như vậy." Trương Trạch Thụy gật đầu, cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi."
Trương Văn Trọng gật đầu đáp, cùng hắn nắm tay tiểu Liên Nam đi ra khỏi tiệm ăn, về tới đại viện quân phân khu.
Sáng sớm hôm sau, Trương Trạch Thụy đã được phép nghỉ đông, cùng Trương Văn Trọng và tiểu Liên Nam quay về huyện Ẩn Ngạc.
Khi Trương Văn Trọng gõ cửa nhà mình, lại ngoài ý muốn phát hiện, người mở cửa không phải dì Tiễn hay Vương Hân Di, mà là Vưu Giai với vẻ mặt tươi cười.
Nhìn Trương Văn Trọng đứng ngay ngoài cửa, Vưu Giai mỉm cười nói: "Trọng ca, hoan nghênh về nhà."
"Giai Giai? Sao lại là em?" Trương Văn Trọng sửng sốt, sau đó vui mừng kêu lên: "Không phải em đang ở Ung Thành sao? Đến huyện Ẩn Ngạc lúc nào? Sao không báo anh biết sớm một tiếng?"
"Đây thực sự là sự vui mừng ngoài ý muốn!" Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói.
Ngay lúc này, Vưu Giai nhìn thấy tiểu Liên Nam đang đi theo bên người Trương Văn Trọng.
Trước đó Vưu Giai đã từ chỗ Vương Hân Di nghe được chuyện Trương Văn Trọng thu dưỡng tiểu Liên Nam làm con nuôi, cho nên lúc này nhìn thấy con bé cũng không kinh ngạc. Đồng thời Vưu Giai cũng rất thương cảm đối với cuộc đời của nó, đối với việc Trương Văn Trọng thu dưỡng con bé, nàng cũng cực kỳ tán thành.
Vưu Giai mỉm cười ngồi xuống, sờ sờ vào đầu tiểu Liên Nam, nói: "Con là tiểu Liên Nam phải không? Cô là bạn gái của ba ba con, thật cao hứng có thể nhận thức con."
"Chào cô..." Tiểu Liên Nam có chút sợ hãi người xa lạ, rụt rè chào hỏi, dừng lại hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: "Như vậy, cô sẽ là mẹ của con chứ?"
Vưu Giai nghe những lời này của con bé chợt vui vẻ, phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, nói: "Điều này phải xem cha của con nghĩ như thế nào."
Trương Văn Trọng đang định trả lời, Trương Trạch Thụy đã giành nói trước: "Nó còn có thể nghĩ thế nào? Một cô gái tốt như cháu, có đốt đèn lồng cũng tìm không được, bác đã sớm xem cháu là con dâu của Trương gia ta lâu rồi!" Mà câu nói của hắn cũng làm mọi người bật cười ha ha.
Sau khi đi vào nhà, Trương Văn Trọng mới hiếu kỳ hỏi Vưu Giai: "Đã sắp đến giao thừa năm mới, em không ở Ung Thành cùng người nhà đón năm mới, thế nào lại chạy tới huyện Ẩn Ngạc? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Xem anh nói vậy, lẽ nào chỉ khi xảy ra chuyện mới đến tìm anh sao?" Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Là như vậy, ông nội em dự định năm mới mời gia đình anh ăn một bữa cơm, cho nên để em đến chuẩn bị một chút. Đại khái khoảng hai ngày sau, ông nội sẽ cùng người nhà em chạy tới huyện Ẩn Ngạc. Cũng không biết có thể mời mọi người ăn một bữa cơm được hay không?"
← Ch. 455 | Ch. 457 → |