← Ch.487 | Ch.489 → |
Ngay lúc Tứ Hung Tru Tiên trận bị phá, Trương Văn Trọng cũng từ hình dạng của Lão Tử khôi phục lại dáng dấp của mình, suy yếu thở hổn hển, trên mặt lộ ra vẻ uể oải. Liên tiếp sử dụng Vạn Yêu Đồ Sách, Thuần Dương kiếm pháp với Lão Tử Ngũ Thiên trận, đã đem linh lực trong cơ thể hắn nghiền ép sạch sẽ, thậm chí dù là thể lực cũng không chống đỡ nổi. Hắn lấy ra hai bình sứ bên trong Càn Khôn Hồ, một bình ném cho Trần Hi, mệnh lệnh đưa cho Minh Xà và ngũ độc yêu. Chính hắn mở một nắp bình, ngửa đầu đem toàn bộ đan dược bên trong bỏ vào trong miệng.
Ngay khi hai nắp bình mở ra, một hương thơm nồng nặc thấm tận ruột gan cũng dào dạt lan tỏa tại Băng Xuyên sơn, không chỉ có Thái Thuận Công cùng Mạc Thiên ngửi được hương thơm này, dù là những người tu chân đến tiếp viện Trương Văn Trọng đứng xa xa cũng ngửi thấy được.
Hương thơm này, không chỉ làm bọn họ tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, càng làm họ kinh ngạc cùng hiếu kỳ, liền suy đoán:
"Hương thơm này, ai biết là mùi vị của đan dược nào phát ra không?"
"Thật kỳ quái, ngửi thấy hương thơm này, linh lực chạy đường dài của ta, đã mơ hồ có dấu hiệu khôi phục."
"Ta cũng như vậy, thật không biết Trương tiên sinh bọn họ đang dùng đan dược gì, không ngờ có công hiệu thần kỳ như vậy."
Lục Hòe trưởng lão của Linh Xu phái, lúc này mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đan dược màu vàng do Trần Hi đang cấp cho Minh Xà cùng ngũ độc yêu, bởi vì quá mức khiếp sợ, thân thể nhịn không được run rẩy lên, dùng thanh âm run run, chỉ tay nói: "Đan dược này... chẳng lẽ là... chẳng lẽ là..."
"Lục Hòe trưởng lão, đan dược kia là gì vậy? Ông mau nhanh nói nha." Người tu chân đứng bên cạnh hắn liền hỏi, cả đám đều vò đầu bứt tai, hận không thể tát hắn vài bạt tai, làm cho hắn mau nói nhanh, đừng ấp a ấp úng chọc người nóng ruột.
Lục Hòe hít sâu một hơi, cuối cùng để tình tự hơi bình ổn một chút, nhưng thanh âm của hắn vẫn còn run: "Từ màu sắc của đan dược, hương vị cùng công hiệu mà xem, nó rất có khả năng chính là lục phẩm đan dược - Tam Thanh Đại Đạo Đan."
Câu nói của hắn làm những người tu chân có mặt liền sôi trào lên, ồn ào nói:
"Cái gì? Lục phẩm đan dược Tam Thanh Đại Đạo Đan? Là loại đan dược có thể khôi phục linh lực thật nhanh trong khoảng thời gian ngắn nhất? Nhưng đan dược đó không phải thất truyền rồi sao? Trương tiên sinh có được từ chỗ nào?"
"Trước là ngũ phẩm Tị Độc Đan, hiện tại là lục phẩm Tam Thanh Đại Đạo Đan... Trương tiên sinh này, rốt cục có được bao nhiêu cao phẩm linh đan? Sẽ không phải tùy lúc, đột nhiên lại móc ra một đống đan dược thất bát phẩm ra đi?"
"Lục phẩm Tam Thanh Đại Đạo Đan, có thể nói phi thường trân quý, thế nào ở trong tay Trương tiên sinh, giống như đường đậu không đáng tiền vậy? Các ngươi xem, hắn không chỉ một hơi ăn hết một bình, còn xuất ra đưa cho thủ hạ cùng yêu sủng của hắn. Trời ạ, thủ hạ của hắn mới có tu vi Trúc Cơ kỳ, không ngờ cũng ăn một viên... Đây cũng thật... thật quá lãng phí đi thôi?"
Mọi người còn đang tấm tắc kỳ lạ, có người đột nhiên nói: "Xem ra, trong tay Trương tiên sinh, Tam Thanh Đại Đạo Đan hẳn có số lượng không ít. Có thể, chúng ta từ chỗ hắn, cũng mua được vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan..."
Những lời này của hắn, làm cho những người tu chân đang có mặt mắt lóe tinh quang, kích động không ngớt. Dù sao, Tam Thanh Đại Đạo Đan, chính là lục phẩm đan dược. Nếu như có thể từ chỗ Trương Văn Trọng mua được một ít, vô luận là đối với tông phái hay chính mình, cũng có chỗ tốt thật lớn lao.
Những người tu chân lại lần nữa móc ra điện thoại hay thông tin phù, bắt đầu liên lạc sư phụ trưởng bối trong nhà mình, đem việc này hồi báo lên trên. Mà chỉ thị bọn họ nhận được, cũng nhất trí kinh người: "Mặc kệ nỗ lực bao nhiêu sự trả giá, cũng phải nghĩ được biện pháp mua được Tam Thanh Đại Đạo Đan từ chỗ Trương Văn Trọng."
Cùng lúc đó, Thái Thuận Công và Mạc Thiên mặt mày xám như tro tàn.
Tuy rằng bọn hắn có thể bảo trụ tính mạng trong thế tiến công của Lão Tử Ngũ Thiên trận, nhưng đệ tử Phù Bảo Tông đã bị bỏ mình theo Tứ Hung Tru Tiên trận tan vỡ. Mà những đệ tử may mắn chưa chết, cũng mang theo vết thương hoặc nhiều hoặc ít, đừng nói là tiếp tục tác chiến, thậm chí đứng lên cũng tương đối trắc trở. Mà trên người Thái Thuận Công cùng Mạc Thiên, cũng có một ít vết thương, nhưng so sánh với những đệ tử khác của Phù Bảo Tông thì còn tốt hơn nhiều.
Lúc này, nhìn thấy Trương Văn Trọng đổ nguyên một bình đan dược vào mồm, bọn hắn lập tức run rẩy lên. Tuy rằng bọn hắn không nhìn ra Trương Văn Trọng uống Tam Thanh Đại Đạo Đan, nhưng vẫn đoán được công hiệu của loại đan dược này tám chín phần mười dùng để bổ sung linh lực.
"Không thể để hắn khôi phục linh lực, nếu hắn khôi phục, Phù Bảo Tông chúng ta sẽ bị diệt vong..." Thái Thuận Công nhìn Mạc Thiên, dùng thanh âm như nức nở nói, mong muốn có được sự bang trợ từ sư huynh của mình.
Mạc Thiên cũng không làm cho hắn thất vọng, từ trên người lấy ra sáu phù chú cùng hai kiện pháp bảo, nói: "Chúng ta chỉ có thể thừa dịp người này cùng yêu sủng của hắn đang khôi phục linh lực, dùng phù chú và pháp bảo hợp lại một lần. Nếu có thể giết chết hắn, Phù Bảo Tông chúng ta xem như có thể vượt qua kiếp nạn này. Nếu như không thể giết được hắn, chúng ta thừa dịp hắn đang đối kháng dây dưa với phù chú cùng pháp bảo, nhanh thoát khỏi đây. Chỉ cần hai người chúng ta không chết, vẫn còn cơ hội trọng chấn Phù Bảo Tông, báo thù rửa hận."
"Mạc sư huynh nói đúng." Thái Thuận Công gật đầu nói, vội vàng lấy ra bốn phù chú trong người. Pháp bảo của hắn đã bị Trương Văn Trọng hủy diệt, lúc này cũng chỉ còn lại bốn phù chú.
Thái Thuận Công và Mạc Thiên cùng cầm phù chú cùng pháp bảo trong tay, cùng hướng về phía Trương Văn Trọng. Hai người này không hổ là tông chủ và cao thủ đệ nhất trong Phù Bảo Tông, dùng mười phù chú cùng hai kiện pháp bảo, hợp thành Liệp Diễm Phần Thần phù trận uy lực, thiêu đốt đại hỏa hừng hực gào thét đổ ập về hướng Trương Văn Trọng.
"Trương tiên sinh, cẩn thận." Nhìn thấy tình huống này, những người tu chân phía xa xa đều sợ hãi, cuống quýt muốn xông lên bảo hộ Trương Văn Trọng. Nhưng đáng tiếc là cự ly bọn họ cách hắn quá xa, dù tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không thể vượt qua được phù trận.
Phù trận trực diện rào rạt ập tới, Trương Văn Trọng cũng không hề sợ hãi, thản nhiên cười, giọng nói châm chọc: "Thật cho rằng linh lực ta chưa khôi phục, các ngươi có thể thừa cơ hay sao? Đừng quên, không riêng gì các ngươi có phù chú pháp bảo, ta cũng có." Dứt lời, hai tay hắn giương lên, hai mươi phù chú lóe ra quang mang sáng rực lập tức tuột tay bay ra, đồng dạng cũng hợp thành phù trận, không chỉ gắn Liệp Diễm Phần Thần phù trận vào bên trong, đồng thời còn đem Thái Thuận Công, Mạc Thiên cùng những đệ tử của Phù Bảo tông bao trùm vào trong đó.
"Đây là... Nhị Thập Bát Tú phù trận?" Thái Thuận Công và Mạc Thiên đều là cao thủ ngoạn phù, liếc mắt liền nhìn ra Trương Văn Trọng đang dùng linh phù bố trí ra Nhị Thập Bát Tú phù trận, từ các phương diện mà nói, đều mạnh hơn Liệp Diễm Phần Thần phù trận do bọn hắn bố trí ra. Bởi vậy, sau khi liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức xoay người chạy trốn, không một chút do dự.
Đáng tiếc chính là, từ lúc Trương Văn Trọng bước vào Băng Xuyên sơn, bọn hắn đã không còn cơ hội chạy trốn. Ngay khi bọn hắn vừa xoay người, bảy đạo quang mang màu xanh cùng bảy đạo quang mang màu đỏ bay vụt quanh thân thể bọn hắn, óa thành mười bốn tinh tướng. Từ hình dạng khác biệt cùng trang bị của họ mà xem, chính là Thanh Long Thất Túc và Chu Tước Thất Túc.
"Muốn chạy? Khi dễ chúng ta chỉ là bài biện sao?" Phòng Nhật Thỏ trong Thanh Long Thất Túc, vung hai lỗ tai lông xù trên đầu, nhấc chân đá văng Thái Thuận Công lên mặt đất: "Huynh đệ bọn tỷ muội, cùng tiến lên, chơi chết hai vị này."
Mười bốn tinh tướng, lập tức xông lên, đem Thái Thuận Công và Mạc Thiên quần ẩu một trận. Chỉ một thoáng, tiếng kêu thảm thiết cùng kêu rên vang lên, thê lương không gì sánh được, làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy.
Cùng lúc này, Bạch Hổ Thất Túc và Huyền Vũ Thất Túc cũng trong thời gian ngắn đã công phá Liệp Diễm Phần Thần phù trận. Họ vẫn không bỏ qua, liền nhắm về phía những đệ tử Phù Bảo Tông còn sót lại, không chút lưu tình lấy gọn tính mạng của bọn hắn.
Một màn bất thình lình, làm những người tu chân đến tiếp viện đang chuẩn bị xông tới cũng khiếp sợ không ngớt. Mà khi bọn họ bước lên sân rộng của Phù Bảo Tông, tiếng kêu thê lương thảm thiết cũng đã hoàn toàn ngừng lại.
Người tu chân của Phù Bảo Tông, từ bốn người "Thiên, Công, Địa, Đạo" trở xuống đệ tử bình thường, đã toàn bộ bị diệt. .
Nhìn cảnh tượng thi thể nằm khắp nơi trong Phù Bảo Tông, người tu chân tới tiếp viện thật không dám tin vào hai mắt của mình.
Một người.
Gần chỉ là một người.
Một người đã đem gần ngàn đệ tử, một môn phái xếp hạng chín mươi bảy như Phù Bảo Tông, đã kéo dài được hơn một ngàn năm lịch sử, hoàn toàn tiêu diệt.
Chuyện bưu hãn như vậy, đừng nói là ở tu chân giới hiện tại, dù là ở thời đại cao thủ lớp lớp, cũng chưa từng có bao giờ.
"Phù Bảo Tông tốt xấu cũng là môn phái tu chân xếp hàng mạnh trong trăm môn phái Địa Tự Đầu, dù Linh Xu phái chúng ta cũng không thể diệt môn, một mình Trương tiên sinh đã diệt môn bọn họ... Đây là thật chăng? Ta không phải đang nằm mơ chứ?" Thần tình Lục Hòe dại ra, nỉ non lẩm bẩm.
Mà lúc này, những người tu chân tới tiếp viện, cũng đều có phản ứng hoàn toàn giống như hắn. Thậm chí còn có người, đang cố sức véo mình, muốn nghiệm chứng xem lúc này có phải mình đang nằm mơ hay không.
"Tu vi của Trương tiên sinh, rốt cục mạnh mẽ đến nông nỗi nào a?" Nghi vấn cùng loại vào lúc này đầy rẫy trong lòng những người tu chân, để bọn họ cảm thấy hiếu kỳ, đồng thời từ sâu trong nội tâm sinh ra lòng kính nể đối với Trương Văn Trọng.
← Ch. 487 | Ch. 489 → |