← Ch.055 | Ch.057 → |
Khi Trương Văn Trọng đi tới phòng khám thì thời gian vẫn còn sớm. Bên trong phòng khám hoàn toàn vắng tanh, ngoại trừ hắn ra cũng chẳng có một ai. Hắn lập tức đi sang phòng trực của Lâm Tử Mạn, đem hai chai rượu năm tháng tiền lương đặt ở trước cửa phòng. Trương Văn Trọng không sợ hai chai rượu này bị người khác thuận tay lấy trộm, bởi vì Lâm Tử Mạn luôn luôn đến phòng khám sớm hơn so với những người khác.
Quả nhiên, ngay sau khi Trương Văn Trọng trở về quét dọn phòng khám của mình sạch sẽ xong, thì thân ảnh của Lâm Tử Mạn cũng xuất hiện ở trong sân trường đại học.
Thấy hai chai rượu nằm ở trước cửa phòng trực của mình, đầu tiên Lâm Tử Mạn hơi sửng sốt, theo sau quay người lại thì chứng kiến Trương Văn Trọng đang cầm một túi ni - long đi đổ rác, nàng không khỏi cười dài một tiếng nói: "Tôi đang kỳ quái, không biết tại sao trước cửa phòng mình lại có hai chai rượu. Hóa ra là Văn Trọng anh để nó ở chỗ này."
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua nên hiện giờ Lâm Tử Mạn đã đem Trương Văn Trọng trở thành hảo bằng hữu, phương thức xưng hô cũng thân mật hơn bình thường. Không còn khách sáo giống như trước kia gọi hắn là "Bác sĩ Trương" nữa.
"A... Tử Mạn cô cũng đến rồi." Trương Văn Trọng gật đầu mỉm cười chào hỏi nàng, mới tiếp tục nói: "Hai chai rượu kia chính là lễ vật hôm trước cô mua để tôi ra mắt bác trai. Nhưng tôi sợ bác trai lớn tuổi, cần phải uống loại rượu bồi dưỡng thân thể, cho nên đã tự động chủ trương thay một chai rượu thuốc. Hai chai rượu này công dụng cũng không tốt lắm, hôm nay tôi đem chúng đến trả lại cho cô."
Lâm Tử Mạn cười nói: "Còn mang đến trả làm chi? Lần này anh đã giúp tôi một đại ân, hai chai rượu này liền tặng anh coi như là cảm tạ anh đã dốc lòng tương trợ. Yên tâm, hai chai rượu này xem như là cảm kích ngoài định mức. Bữa cơm đáp ứng anh, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời đâu."
Trương Văn Trọng mỉm cười lắc đầu nói: "Không cần, con người của tôi không ưa rượu chè. Hai chai rượu này đem tặng cho tôi thì cũng bỏ đấy, vẫn là mang trở về cho bác trai đi."
"Thôi được rồi." Lâm Tử Mạn cũng không kiên trì, móc chìa khóa ra mở cửa phòng trực của mình, cầm theo hai chai rượu kia vào đặt dưới chân tủ treo quần áo. Rồi lại xoay người đi ra ngoài, nhìn Trương Văn Trọng: "Tôi sẽ nói với cha tôi rằng, hai chai rượu này là do anh mua tặng. Anh có biết không, ngày hôm qua anh diễn kịch phi thường hoàn hảo, đã triệt để trinh phục được ba mẹ của tôi. Sau khi anh đưa tôi trở về, bọn họ khen anh không ngớt miệng. Lúc ấy thiếu chút nữa tôi đã phì cười rồi."
"Như vậy không phải là càng tốt sao?" Trương Văn Trọng cũng cười nói: "Từ nay trở đi cô không cần phải sợ cha mẹ bức cô tìm đối tượng thân cận, tự nhiên những điều phiền toái cũng được giải quyết gọn gàng."
Lâm Tử Mạn buông thõng hai tay, thần tình nhăn nhó nói: "Coi như phiền toái đã được giải quyết. Nhưng phiền toái mới lại đến cửa mất rồi."
"Phiền toái gì?" Trương Văn Trọng không khỏi tò mò.
Lâm Tử Mạn vẻ mặt thống khổ nói: "Ài, bây giờ mẹ tôi không còn ép buộc tìm đối tượng thân cận nữa. Chính là bà lại muốn tôi kết hôn, đêm qua nằm thuyết giáo ở bên cạnh tôi hơn một tiếng đồng hồ. Sáng nay cũng lải nhải không ngừng, thiếu chút nữa tôi đã phát điên mất rồi."
"Hả?" Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, theo sau vội vàng khoát tay nói: "Chuyện này tôi không thể giúp cô được."
"Phi!" Kiều nhan trên mặt Lâm Tử Mạn nhất thời dâng lên một tia ửng hồng, nàng xấu hổ trừng mắt lườm Trương Văn Trọng một cái: "Này đừng có mơ! Anh muốn trợ giúp, tôi còn không chịu đâu. Xem ra tôi sẽ phải cùng bạn trai nói chuyện một lần, xem hắn có đáp ứng quay trở về Ung Thành tìm công tác mới hay không. Dù sao hai người chúng tôi cũng đến tuổi thành lập gia đình rồi."
"Cô sớm nên làm như vậy đi." Trương Văn Trọng hảo tâm khuyên nhủ.
"Ài..." Đột nhiên Lâm Tử Mạn thở dài, "Anh cho rằng tôi không muốn đề cập cùng hắn chuyện tình này sao? Chẳng qua gần đây hắn luôn chìm ngập trong công việc, mỗi lần nói chuyện điện thoại chỉ được vài phút đồng hồ. Xem ra, tôi phải chuẩn bị thời gian, đến thành phố nơi hắn công tác, cùng hắn gặp mặt nói chuyện trực tiếp mới được."
Trương Văn Trọng gật đầu: "Ưm, loại tình hình này thật sự là nên gặp mặt nói chuyện trực tiếp. Bàn bạc qua điện thoại làm sao mà ổn thỏa được chứ."
"Không nhắc đến chuyện này nữa, cứ nhắc đến tôi lại cảm thấy đau đầu. À đúng rồi, cha tôi nói rượu thuốc anh ngâm hương vị rất tốt, dược lực cũng phi thường mạnh mẽ. Cả đêm qua cha tôi không phải thức dậy đi tiểu nữa." Lâm Tử Mạn nói đến đây, diễn cảm trở thành hơi ngượng ngùng, nàng bẽn lẽn vươn chiếc lưỡi thơm tho: "Văn Trọng... nha... Cha tôi muốn hỏi, loại rượu thuốc kia anh còn nhiều không? Chỉ một chai như hôm qua, sợ rằng không đủ cho hắn uống vài ngày."
Chứng kiến biểu tình ngượng ngùng của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng tươi cười nói: "Nếu bác trai cảm thấy loại rượu thuốc kia hữu dụng, vậy thì tôi sẽ truyền phương thức ngâm rượu lại cho cô. Bất quá cô nên nhắc nhở bác trai, rượu thuốc này mặc dù rất tốt, nhưng nếu uống quá nhiều cũng sẽ tổn hại đến thân thể. Mỗi ngày chỉ nên dùng khoảng ba chén thôi."
Lâm Tử Mạn gật đầu cười nói: "Được rồi, tôi nhất định sẽ giám sát hắn."
Trương Văn Trọng xoay người đi vào trong phòng khám của mình. Theo sau cầm bút và giấy đặt lên trên mặt bàn, cẩn thận viết xuống phương thức điều chế rượu thuốc.
Đứng ở bên cạnh Trương Văn Trọng, Lâm Tử Mạn hé mắt nhìn xuống, chỉ thấy bên trong tờ giấy có ghi: "Thục địa 100g, cẩu kỳ 100g, cam thảo 50g, táo khô 50g, dâm dương hoắc 50g, đỗ trọng 100g... Điều phối cùng tám cân rượu."
"Về phần đường phèn thì căn cứ theo khẩu vị của bác trai mà thêm nếm. Tôi sẽ không viết nó vào đơn thuốc này, cô chỉ cần nhớ kỹ sau này điều chế thì cho thêm đường phèn vào là được." Trương Văn Trọng nói xong, đem phối phương giao cho Lâm Tử Mạn đứng ở bên cạnh.
Lâm Tử Mạn cẩn thận tiếp nhận phối phương ngâm rượu thuốc về, mỉm cười gật đầu nói: "Cám ơn anh! Có phương pháp ngâm rượu này, sau khi cha tôi uống hết chai rượu kia, cũng sẽ không sợ bị hắn lải nhải ở bên cạnh tôi nữa"
Đột nhiên Lâm tử Mạn lại nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "A... đúng rồi, rượu thuốc này cần phải ngâm bao lâu thì mới uống được?"
"Hai tuần lễ... thì mới được uống." Trương Văn Trọng hồi đáp.
"Được, tôi nhớ rồi! Văn Trọng, thật sự là cám ơn anh nha." Lâm Tử Mạn kích động nói.
Trương Văn Trọng tươi cười lắc đầu: "Không phải chúng ta là bạn bè đồng nghiệp hay sao? Bạn bè với nhau mà còn phải nói câu cảm ơn nữa ư?"
"Uy, phải rồi." Lâm Tử Mạn cũng tươi cười vui vẻ.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |