Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Tiên Y - Chương 636

Siêu Cấp Tiên Y
Trọn bộ 707 chương
Chương 636: Kéo Tơ Bác Kiển
0.00
(0 votes)


Chương (1-707)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Béo hòa thượng bị câu nói của hắn làm hoảng sợ, thân là thành viên Đặc Cần tổ tự nhiên hắn cũng biết yêu ma quỷ quái từ bên trong Hỗn Độn Tu La Giới trốn ra đáng sợ cỡ nào. Nếu như vụ án mất tích thật sự đúng như lời Trương Văn Trọng, như vậy hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng.

Sau khi kiệt lực làm cho mình lãnh tĩnh xuống tới, béo hòa thượng trầm giọng hỏi: "Trương tổ phó, anh xác định vụ án mất tích có liên quan tới những yêu ma quỷ quái từ trong Hỗn Độn Tu La Giới trốn ra sao..."

Hắn đáp: "Hiện nay cũng chỉ là hoài nghi, nhưng tôi nghĩ cũng cần phải nhắc nhở các vị..."

Béo hòa thượng rất có lòng tin về sức phán đoán của hắn, lập tức đáp: "Đa tạ nhắc nhở, chúng tôi sẽ triển khai điều tra vụ án mất tích. Nếu như Trương tổ phó có phát hiện gì mới, còn thỉnh báo chúng tôi biết ngay..."

Nói xong, hắn định tắt điện thoại, triệu tập người triển khai điều tra vụ án mất tích.

Trương Văn Trọng vội vã gọi hắn lại, hỏi: "Béo hòa thượng, chỗ các vị có người am hiểu truy tung không..."

Béo hòa thượng cũng là một người thông minh, sau thoáng sửng sốt, cũng biết có lẽ hắn cũng đã có đầu mối, chuẩn bị bắt tay điều tra, vội vã hồi đáp: "Chỗ tôi có một cao thủ am hiểu truy tung. Trương tổ phó, hiện tại anh đang ở nơi nào? Tôi và người đó qua tìm anh..."

Hắn đáp: "Tôi đang ở phòng y tế đại học Ung Thành, các vị qua nhanh đi..."

Sau khi cắt đứt điện thoại với béo hòa thượng, hắn lại gọi điện cho Nhạc Tử Mẫn: "Nhạc lão, bên chỗ ông có số điện thoại của Thường Thiên Thành không..."

"Cậu và hắn không phải là bạn bè sao? Thế nào lại không có số điện thoại của hắn?" Tuy rằng Nhạc Tử Mẫn khó hiểu hỏi một câu như vậy, nhưng cũng không truy hỏi tới cuối cùng, mà tìm kiếm số điện thoại của Thường Thiên Thành, đọc cho hắn nghe, lại nói: "Bạn gái của tiểu Thường hình như mất tích, hai ngày nay hắn thần tình hoảng hốt, cũng không đến làm việc. Cậu giúp tôi khuyên nhủ hắn một chút..."

"Được." Trương Văn Trọng ứng phó một câu, lại tắt điện thoại, lập tức bấm dãy số của Thường Thiên Thành. :

Đợi khoảng hai ba phút, điện thoại đã reo qua vài lần, lúc này Thường Thiên Thành mới nghe điện thoại. Khác với mấy ngày trước, trong thanh âm ngày hôm nay của Thường Thiên Thành, lộ ra vẻ ủ rũ cường liệt: "Ai a..."

Trương Văn Trọng nói: "Là Thường Thiên Thành phải không? Tôi là Trương Văn Trọng..."

"Trương Văn Trọng..." Thường Thiên Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhớ tới Trương Văn Trọng là ai. Bất quá hắn cũng không hiểu vì sao Trương Văn Trọng lại gọi điện thoại cho mình, có chút mờ mịt nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Trương Văn Trọng cũng không nói vòng vo với hắn, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề: "Tôi nghĩ muốn tìm anh tìm hiểu chút chuyện về việc Trình Văn Lộ mất tích!"

Làm hắn thật không ngờ chính là Thường Thiên Thành nguyên bản tâm tình coi như ổn định bỗng nhiên nghe được lời này, lập tức biến thành giống như bị bệnh tâm thần, khóc rống quát: "Tôi không biết! Tôi thực sự không biết vì sao cô ấy mất tích! Tôi cũng không muốn cô ấy mất tích, tôi van các người đừng có tiếp tục trở lại dằn vặt tôi nữa..."

Sở dĩ Thường Thiên Thành lại có biểu hiện khác thường này, cũng không phải bởi vì Trương Văn Trọng, mà bị người nhà của Trình Văn Lộ làm hại.

Từ tuần trước khi Trình Văn Lộ mất tích tới nay, người nhà cô ta không chỉ một lần đến tìm hắn gây phiền phức.

Người nhà của Trình Văn Lộ đem chuyện cô ta mất tích toàn bộ đổ tội lên người Thường Thiên Thành. Cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn, đều dùng tay chân đánh đập. Cứ mãi như vậy đã để lại bóng ma trong lòng hắn. Đừng nói là đến bệnh viện đi làm, dù ra ngoài mua chút đồ dùng sinh hoạt, cũng thấp thỏm lo lắng, rất sợ gặp phải người nhà của Trình Văn Lộ, lại gặp nỗi khổ da thịt.

Trương Văn Trọng không rõ vì sao hắn lại có biểu hiện khác thường này, nhưng nghĩ đến chắc có liên quan tới việc Trình Văn Lộ mất tích. Vì vậy hắn dùng Chúc Do Thuật khuyên giải an ủi Thường Thiên Thành.

Đợi khi tình tự hắn hồi phục bình tĩnh, Trương Văn Trọng lúc này mới nói: "Thường Thiên Thành, tuy rằng tôi không biết trong thời gian này anh bị ủy khuất thế nào, gặp phải vị đắng ra sao. Nhưng tôi nghĩ muốn hỏi anh, anh đến tột cùng có muốn tìm ra nguyên nhân Trình Văn Lộ mất tích? Có nghĩ là cứu ra cô ta..."

"Ân! Đương nhiên muốn..." Thường Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như không thể tìm ra nguyên nhân cô ấy mất tích, không cứu cô ấy ra, chỉ sợ người nhà của cô ấy sẽ vĩnh viễn đem chuyện tình đổ trút lên đầu tôi! Tôi cũng không hi vọng trên lưng mang tội danh này suốt đời! Huống chi người nhà của cô ấy đều là kẻ không chịu nói đạo lý..." Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của hắn rõ ràng run lên. Hiển nhiên hắn đang nhớ lại kinh lịch thảm thống khi bị người nhà Trình Văn Lộ đánh đập.

Trương Văn Trọng nói: "Anh đã muốn tìm ra chân tướng, muốn cứu ra cô ta, như vậy anh đem chuyện khi cô ấy mất tích kể lại cho tôi biết..."

Thường Thiên Thành hít sâu vài hơi, nhượng tình tự của mình khôi phục lại bình tĩnh, lúc này mới đem chuyện xảy ra tối hôm đó kể lại cho Trương Văn Trọng: "Vào tối thứ sáu tuần trước, sau khi tạm biệt các người, tôi tiễn cô ấy về nhà. Dọc theo đường đi Trình Văn Lộ đều hờn dỗi, không chịu nói chuyện với tôi. Đi chưa được nửa đường, cô ấy đột nhiên bắt tôi dừng xe. Tôi vốn không muốn nghe, thế nhưng thanh âm của cổ hàn ý mười phần, làm tôi nghe phát hoảng, cho nên không tự chủ được phải thắng xe lại rồi dừng xe bên đường. Không đợi xe dừng hẳn, cô ấy lại đẩy cửa xe đi ra ngoài. Mặc kệ tôi gọi thế nào, cô ấy vẫn không quay đầu lại một đường bỏ chạy nhanh. Sau đó tôi cũng từng đuổi theo nhưng không tìm thấy hình bóng của cô ấy..."

Trương Văn Trọng lại hỏi: "Ngoài chuyện anh vừa kể, lúc Trình Văn Lộ ở trên xe, có cử động gì dị thường không..."

"Cử động dị thường?" Thường Thiên Thành suy nghĩ một chút, nói: "Được anh nhắc nhở, tôi lại nhớ tới một việc. Vào đêm đó, khi Trình Văn Lộ yêu cầu tôi dừng xe, cô ấy từng rất tức giận quát bảo tôi câm miệng. Thế nhưng ngay lúc đó tôi vốn không có nói chuyện a..."

"Ác? Còn có chuyện như vậy..." Sau khi nghe Thường Thiên Thành giảng thuật xong, vùng lông mày của hắn hơi nhướng lên. Tuy rằng tạm thời còn chưa có được căn cứ chính xác, thế nhưng hắn đã có thể khẳng định, bao quát Trình Văn Lộ bên trong, những vụ án mất tích đều có liên quan tới những yêu ma quỷ quái từ bên trong Hỗn Độn Tu La Giới trốn ra!

Thanh âm mà Thường Thiên Thành không nghe thấy, nhưng lại để Trình Văn Lộ nghe được, hơn phân nửa do yêu ma quỷ quái trong Hỗn Độn Tu La Giới vọng lại.

Chỉ là không biết bọn chúng mê hoặc nhiều người như vậy, đến tột cùng là muốn xem họ như thực vật để ăn tươi, hay có âm mưu gì khác?

Sau một lát trầm ngâm, Trương Văn Trọng mới nói: "Anh còn nhớ tối hôm đó, chỗ Trình Văn Lộ yêu cầu anh dừng xe là ở đâu không..."

"Đương nhiên nhớ kỹ..." Thường Thiên Thành cười khổ nói: "Không nói gạt anh, mấy ngày nay chỉ cần tôi nhắm mắt lại, trong đầu đều hồi tưởng chuyện xảy ra tối hôm đó. Mỗi một chi tiết, đều rõ ràng trước mắt, muốn quên cũng không khả năng..."

"Vậy là tốt rồi..." Trương Văn Trọng nói: "Có thể đưa tôi đến đó nhìn xem thử không?"

Thường Thiên Thành thoáng do dự, mới nói: "Được! Tôi cũng không muốn tiếp tục dày vò như bây giờ nữa! Tôi phải cạn kiệt toàn bộ khả năng, hiểu rõ nguyên nhân mất tích của Trình Văn Lộ! Bất quá..." Nói đến đây, hắn hơi khựng lại, trong giọng nói tràn ngập nghi hoặc: "Anh không phải là bác sĩ sao? Thế nào cũng bắt đầu điều tra vụ án..."

Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không đem sự thực nói cho hắn, huống chi dù có nói thật, hắn cũng sẽ không tin tưởng. Nói không chừng còn cho rằng Trương Văn Trọng đang mê sảng.

Bất đắc dĩ Trương Văn Trọng phải bịa một lý do, nói mình cũng có một người bạn mất tích, hi vọng từ vụ án mất tích của Trình Văn Lộ, tìm được đầu mối liên quan. Thường Thiên Thành cũng tin lý do này, dù sao trong mấy ngày gần đây, đã có nhiều người cũng đã mất tích.

Thường Thiên Thành nói: "Tôi ở tiểu khu Tây Loan, anh qua tìm tôi đi... Bỏ đi, để tôi tới tìm anh, hiện tại anh đang ở đâu..."

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tôi đang ở phòng y tế đại học Ung Thành."

"Được, tôi đã biết. Chờ tôi tới sẽ gọi điện thoại cho anh." Dứt lời Thường Thiên Thành cắt đứt điện thoại.

Bỏ điện thoại vào túi, hắn xoay người đi vào phòng y tế.

Lúc này mấy chuyên gia còn đang ngồi bên trong phòng đợi hắn. Nhưng lúc này hắn không còn tâm tình thảo luận cùng họ, liền báo cho họ rời khỏi, sau đó nói với mấy nghiên cứu sinh: "Tôi có chuyện cần đi ra ngoài một chuyến, từ giờ cho tới khi tan tầm, các em ở đây làm việc sau đó giúp tôi khóa cửa."

Ngay khi hắn đi ra khỏi phòng y tế, Tô Hiểu Hồng cũng chạy theo, thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hỏi: "Lão sư, thầy đi điều tra vụ án mất tích phải không? Cho em theo có được không? Nói không chừng em có thể giúp được thầy!"

Hắn vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại tu vi Tô Hiểu Hồng cũng đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, còn lợi hại hơn đám người béo hòa thượng rất nhiều. Đưa nàng theo nói không chừng có thể giúp đỡ.

Vì vậy hắn nói: "Muốn đi theo cũng không sao. Nhưng cô phải nghe theo lời tôi dặn mới được."

Tô Hiểu Hồng vội vã làm ra tư thế đứng nghiêm, nói: "Yên tâm đi lão sư, em tuyệt đối không dám cãi lời! Chúng ta tốt xấu cũng là quân nhân, tuyệt sẽ không có chuyện cãi lại mệnh lệnh."

Dù sao nàng cũng có quân hàm trung giáo, cho nên tự xưng là quân nhân cũng không phải nói bậy. Chỉ là chức trung giáo này chỉ là lấy tiền lương chứ chưa từng làm được việc gì.

Hắn cười khổ lắc đầu: "Đi thôi."

Khi hai người đi tới cửa trường đại học, béo hòa thượng đã dẫn theo một nữ nhân mặc cảnh phục đang đứng bên ngoài chờ đợi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-707)