← Ch.081 | Ch.083 → |
"Đây..." Một màn ngay trước mắt làm Trương Văn Trọng thật sự không ngờ, hắn không khỏi ngây ngốc đứng yên ngay cửa thang lầu một.
"Ba ba ba..." Một mảnh tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên ở phía sau. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người bắt đầu vỗ tay. Tới cuối cùng, mấy trăm tới hơn một ngàn người đang vây quanh ký túc xá nữ sinh, toàn bộ nội tâm hướng về phía Trương Văn Trọng, hướng về anh hùng trong lòng bọn họ không ngừng vỗ tay.
Một màn này không chỉ làm Trương Văn Trọng cảm động, đồng thời cũng làm Đàm Thanh phi thường cảm động. Đầu tiên nàng đưa mắt nhìn mọi người đang vỗ tay, sau đó lại đưa mắt dừng trên người Trương Văn Trọng, nói: "Ở thời khắc này, anh là anh hùng. Những người này cảm kích, những tiếng vỗ tay kia, đều là điều mà anh xứng đáng có."
Tô Hiểu Hồng vọt tới bên người Trương Văn Trọng, kích động nói: "Lão sư, thầy thật lợi hại. Không nghĩ tới thầy ngoại trừ y thuật cao minh ra, thân thủ không ngờ lại giỏi đến như thế. Em đã quyết định, từ hôm nay trở đi, em phải phong thầy làm thần tượng của em!"
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng nhịn không được bật cười.
"Tiểu Đàm, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi muốn về trước. Hiện tại tôi còn đang trong giờ làm việc." Trương Văn Trọng nói.
Đàm Thanh gật đầu nói: "Không thành vấn đề, anh đi đi, lần này thật sự là cảm ơn anh."
Trương Văn Trọng mỉm cười đáp lại, sau đó đi nhanh về hướng phòng y tế của trường đại học, Tô Hiểu Hồng vẫn đi theo sát bên người hắn.
Không cần Trương Văn Trọng mở miệng, những người đang vây quanh ký túc xá nữ sinh đều tự phát nhường ra một con đường. Khi Trương Văn Trọng đi ngang qua người bọn họ, bọn họ ngoại trừ cố sức vỗ tay, đồng thời đều tán dương nói:
"Anh hùng!"
"Chân hán tử!"
"Vừa rồi anh thật sự là quá suất!"
Đối mặt với sự tán dương của mọi người xung quanh, Trương Văn Trọng vẫn duy trì mỉm cười. Tô Hiểu Hồng chăm chú đi theo bên người hắn, vô cùng tự hào ưỡn lên bộ ngực vốn cực lớn, đồng thời còn liên tục nhìn mọi người chung quanh huyền diệu nói: "Đây là sư phụ của tôi!"
Ngoại trừ những lời tán dương ra, cũng có không ít nữ sinh có lá gan lớn lại nhìn Trương Văn Trọng thét to:
"Suất ca, tôi yêu anh!"
"Làm bạn trai của tôi đi!"
Kỳ thực, gương mặt Trương Văn Trọng rất bình thường, không tính là suất khí. Thế nhưng sự tích anh dũng của hắn, có thể làm cho những nữ sinh vây xem cảm thấy hình tượng hắn nhất thời cao vút lên rất nhiều, cho nên mới gặp phải hiện tượng nhiều nữ sinh mở miệng tỏ tình với hắn.
Đối mặt với những lời tỏ tình lớn mật của các nữ sinh, Trương Văn Trọng chỉ lắc đầu cười khổ.
Một nữ sinh đột nhiên chen tới trước người Trương Văn Trọng, đưa một tờ giấy có nhiều chữ viết nhét vào trong tay hắn, đồng thời làm ra thủ thế như gọi điện thoại, nói: "Đây là số điện thoại của tôi, nhớ kỹ gọi cho tôi nhé, tôi sẽ chờ điện thoại của anh!"
Cử động của nữ sinh này, lập tức chiếm được sự bắt chước của các nữ sinh lớn mật khác, liền viết tên và số điện thoại của mình, mạnh mẽ nhét vào trong tay Trương Văn Trọng. Đợi khi Trương Văn Trọng vất vả đi ra khỏi đoàn người đang vây xem, trong tay hắn đã cầm một xấp giấy ghi số điện thoại.
"Lão sư, thầy thật đúng là diễm phúc không cạn." Tô Hiểu Hồng thấy thế, nhịn không được trêu ghẹo nói.
"Cô cũng đừng trêu chọc tôi nữa, những diễm phúc này, tôi không tiêu thụ nổi đâu." Trương Văn Trọng cười khổ nói, thừa dịp không ai chú ý, hắn cầm những tờ giấy trong tay toàn bộ đều ném vào trong một thùng rác bên đường.
"Ha ha..." Tô Hiểu Hồng nhịn không được phá lên cười.
Khi Trương Văn Trọng trở về phòng y tế, sự tích hắn anh dũng cứu người sớm đã truyền khắp trong phòng y tế. Toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ bên trong, đều nhìn hắn giơ lên ngón tay cái, tán thưởng sự anh dũng của hắn. Thậm chí ngay cả Hồ Cường vốn đã sớm tan tầm, cũng chạy về phòng y tế, liền lớn tiếng biểu dương Trương Văn Trọng một phen, bởi vì sự tích anh dũng của Trương Văn Trọng, sẽ làm gia tăng thêm hình tượng tốt đẹp của phòng y tế. Thế cho nên Hồ Cường dù luôn luôn hà khắc, không ngờ lại hùng hồn biểu thị, ngày mai cho Trương Văn Trọng nghỉ phép một ngày, để hắn ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi.
Đồng thời Trương Văn Trọng hoàn toàn không biết, toàn bộ quá trình hắn cứu người, không ngờ đều bị người dùng máy quay phim quay lại hình ảnh, đồng thời còn truyền lên mạng online của trường đại học. Sự kiện đột nhiên phát sinh trong nữ ký túc xá, tuy rằng rước lấy những người đứng xem vô cùng phiền phức, thế nhưng bởi vì diện tích của trường đại học Ung Thành quá lớn, đồng thời còn được phân chia nhiều giáo khu, cho nên những người tận mắt chứng kiến sự kiện ngay tại hiện trường, chỉ có một bộ phận nhỏ trong trường đại học Ung Thành.
Đoạn phim ghi lại sự kiện cứu viện, làm Mị Lực Ca, Viễn Đầu Vương hai tên gọi vốn đã biến mất sự nóng cháy, lại lần nữa cháy lên. Không ít người nhắn lại phía dưới đoạn bài post, biểu đạt sự ngưỡng mộ đối với Mị Lực Ca và Viễn Đầu Vương. Đồng thời những người có sức tưởng tượng phong phú, còn đặt thêm cho Trương Văn Trọng một danh hiệu Thuần Nam Nhân.
Còn có không ít nữ sinh, ngay trong bài post nhắn lại, biểu đạt tình ngưỡng mộ đối với Trương Văn Trọng. Các nàng đều biểu thị, muốn trở thành bạn gái của Trương Văn Trọng, đồng thời còn bởi vì việc này, ở trên diễn đàn công khai trận chiến nước bọt tranh đoạt Trương Văn Trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, diễn đàn online của đại học Ung Thành có thể nói vô cùng náo nhiệt, hỗn loạn không chịu nổi.
Làm kẻ khác tiếc nuối chính là đoạn ghi hình vô luận là cảnh xa hay gần, không ngờ không sao nhìn thấy rõ dáng dấp của Trương Văn Trọng, đây cũng là điều làm mọi người bất mãn, thế cho nên có không ít người, đều trách móc người quay đoạn phim này.
Nhưng làm đương sự như Trương Văn Trọng, lại cũng không hề hay biết chuyện náo nhiệt trên diễn đàn của trường. Dù hắn có biết việc này, cũng chỉ đạm mạc mỉm cười. Bởi vì trong đoạn ghi hình không nhìn thấy được rõ gương mặt hắn, kỳ thực chính là hắn tạo thành. Hắn đem chân nguyên rải trên mặt mình, kể từ đó, mắt thường của con người tuy rằng có thể nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, thế nhưng nếu sử dụng máy quay phim hay máy chụp hình, điện thoại di động để ghi lại, sẽ không thể nào nhìn được rõ gương mặt của hắn.
So sánh với việc Trương Văn Trọng hưởng thụ sự đãi ngộ này, Trương Thao lại bi ai hơn rất nhiều.
Từ ngày đó trở đi, vô luận hắn đi tới chỗ nào, đều sẽ rước lấy sự chỉ trỏ và ánh mắt hèn mọn của người bên ngoài, bởi vì biểu hiện chạy trốn của hắn khi Thải Ny muốn nhảy lầu, có thể làm cho mọi người đều khinh thường đối với hắn. Không chỉ có như vậy, trong những ngày kế tiếp, Trương Thao đi đâu ban đêm, sẽ thường xuyên bị những nhân sĩ thân phận không rõ ràng đánh đập. Vài lần như vậy, hắn cũng không dám ra ngoài ban đêm nữa, chỉ cần sắc trời hơi tối, hắn liền ở lì trong ký túc xá, đánh chết cũng không chịu ra ngoài.
Thế nhưng dù hắn có làm như vậy, nhưng cũng không tránh được số phận bi ai. Mỗi buổi tối, chỉ cần hắn vừa ngủ say, lập tức sẽ gặp sự đánh lén bất minh. Vừa mới bắt đầu, hắn hoài nghi do bạn cùng phòng chỉnh hắn, thế nhưng không ai chịu thừa nhận. Không chỉ có như vậy, toàn bộ người trong phòng vẫn duy trì sự nhất trí cao độ, muôn miệng một lời nói không có ai đánh hắn, là chính hắn bị bệnh hoang tưởng mà thôi. -
Cuối cùng không chịu được sự dằn vặt và khinh thường, Trương Thao buồn bã tuyển chọn nghỉ học. Có người nói ngay ngày hắn nghỉ học, chỗ ký túc xá hắn ở, tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ suốt cả đêm.
Những câu chuyện này không ngừng truyền lưu bên trong trường đại học Ung Thành, trở thành chuyện đứng đầu nổi danh nhất năm nay. Thậm chí còn có rất nhiều học sinh có văn chương giỏi giang, dùng việc này làm bối cảnh, sáng tác ra rất nhiều chuyện đồng thoại mộng mơ. Đương nhiên, trong những cố sự này, không thể nghi ngờ chính là những nữ sinh thích mơ mộng viết ra...
May là Trương Văn Trọng không có thói quen online, bằng không hắn đọc được những cố sự này, dù cho công phu dưỡng khí có tốt, cũng chỉ sợ phải phun máu ba lần a...
← Ch. 081 | Ch. 083 → |