← Ch.102 | Ch.104 → |
Sau khi xử lý xong Hắc Ám Liên Minh, trả thù cho ông nội, sắp xếp cho Lý Tôn Dạ ở chung phòng cùng đám hậu cung, ít nhất cho nàng cùng đám hậu cung trao đổi, yêu thương, hiểu rõ lẫn nhau đi, bớt tương lai hậu cung đánh nhau vì một ít chuyện nhỏ nhặt dẫn đến chuyện không đáng có.
Sau đó hắn quyết định đi đến phòng tiểu loli Nicole thăm nàng.
Minh Hạo đứng trước cửa phòng Nicole, do dự hồi lâu sau, hắn rốt cuộc quyết định giải quyết chuyện này, tay bấm nút chuông phòng.
"Bíp bíp bíp!"
10 giây, 1 phút, 10 phút...chưa thấy động tĩnh gì, Minh Hạo bấm thêm một cái.
"Bíp bíp bíp!"
...
10 phút trôi qua, chưa thấy động tĩnh, Minh Hạo trong lòng có chút thất vọng.
"Để nàng tĩnh dưỡng một thời gian đi, dù sao cú shock bị hiếp râm tinh thần là quá lớn với nàng, một cô bé mới 9 tuổi..."
Phải biết, chiêu kia sharingan là đưa nàng vào 1000 năm bị 'chịch' liên tục... hơn nửa còn là bị 'hiếp' 24 trên 24 giờ.
Mặc dù chỉ là đưa nàng vào ảo cảnh, không có thật, nhưng như vậy là quá kinh khủng với nàng.
"Két..."
Minh Hạo thở dài một cái, dự định rời đi, lúc này cánh cửa mở ra.
"Vào đi." Âm thanh trong trẻo vang lên, đứng trong phòng tiểu loli Nicole ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Hạo nói
Minh Hạo bất ngờ nhìn đôi mắt nàng, hoàn toàn đã mở ra, ý nghĩa Nicole hoàn toàn không còn mù như trước.
Đó là đôi mắt tròn đen lóng lánh, đôi mắt như biết nói, khiến người ta muốn đi tới ôm ấp nàng, nhưng có điều đôi mắt hoàn toàn mất đi tính vui vẻ, hoạt bát như những đứa trẻ khác.
Minh Hạo nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn gật đầu, thấy nàng hai mắt lạnh lùng nhìn mình không có vẻ thân thiết, hắn có chút miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ, đi vào phòng.
"Ngươi có chuyện gì mà đến đây?" Nicole đóng cửa lại, quay qua nhìn Minh Hạo, âm thanh lạnh lẽo hỏi.
Minh Hạo chân thành nhìn nàng, thân thiết cười nói: "Ta đến đây để thăm ngươi."
"Thăm ta?" Nghe Minh Hạo nói, Nicole cười một tiếng, nụ cười u buồn cô đơn, nàng lạnh lùng nhìn Minh Hạo, nói: "Ngươi không cần giả vờ giả vịt, ngươi tới đây chính là muốn chịch ta để thỏa mãn thú tính của ngươi thôi, ta nói đúng không?"
Lần này Minh Hạo hoàn toàn ngây người. Hai mắt không tin nhìn chằm chằm trước mặt thân hình nhỏ nhắn xinh xắn Nicole.
Nàng...nàng chính là Nicole mà hắn từng quen biết ư?
Từng là ngây thơ, vô tà, hiền lương, giờ đây lại biến đổi...lạnh lùng, lời nói dâm tục...
Bỗng nhiên, Minh Hạo cảm thấy mình thật sự vô cùng xấu xa...Nicole thay đổi, chính là do hắn một tay tạo thành...toàn bộ lỗi là do hắn.
Nhớ ngày trước, luôn luôn mỉm cười Nicole, luôn miệng kêu Hạo ca ca, luôn luôn như chó với chủ quấn quýt với mình...Nhưng giờ đây Nicole coi mình như người xa lạ, thậm chí là kẻ thù...
Nhìn đôi mắt lạnh lùng, điệu cười u buồn, thân hình nhỏ bé cô độc..
Minh Hạo chợt tay nắm lại ngực, hắn chợt cảm thấy tâm can của mình đau đớn vô cùng.
Nhìn cái kia thuần khiết, hiền lương Nicole hoàn toàn biến mất, thay vào thay đổi một người hoàn toàn khác, lạnh lùng, u buồn.
Minh Hạo nhắm mắt lại, không muốn nhìn trước mắt khuôn mặt Nicole nửa, nếu không, hắn kìm không được nước mắt rơi xuống.
Nicole thấy Minh Hạo nghe xong mình nói nhắm mắt lại, im lặng không nói, càng cho rằng rằng lý do Minh Hạo đến đây để chịch mình càng chắc chắn, nàng ánh mắt càng lạnh lùng hơn, nói: "Ngươi cở đồ ra đi, ngươi cứ thỏa mãn thú tính của mình với ta."
Giọng nói lạnh lẽo vô cảm, bên trong không có một chút tình cảm, dù là sợ hãi hay ngại ngùng, giống như chuyện nàng đang nói chỉ là một chuyện bình thường, vô vị, không đáng gì.
Minh Hạo nghe nàng nói, trái tim càng đau đớn, hai tay nắm chặc lại, có chút run rẩy.
"Xoẹt xoẹt.." âm thanh quần áo cở ra vang lên, nghe âm thanh này, Minh Hạo theo bản năng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mắt Nicole hoàn toàn trần chuồng lòa lỗ...
Thân hình nhỏ nhắn trắng, nơi ngực có chút phát triển hơi nhô ra...
Còn có cái kia bé tí khu rừng nhỏ...
...
"Ba~!"
Minh Hạo hai tay càng nắm chặc hơn, hắn không nhịn được, chạy lại trước mặt Nicole, một bàn tay đánh thật mạnh vào nàng.
"Ba~!"
"Ba~!"
"Ba~!"
Hai mắt lửa giận bùng cháy, hắn một tay kia đánh tiếp vào má nàng vài cái, mõi cái tiếng 'ba~' chính là một bên, một má, một bàn tay.
"Ngươi tại sao không quý trọng thân thể mình chứ? Ngươi không cảm thấy xấu hổ hay nhục nhã khi nói vậy? Ngươi nhìn vào mặt ta này, giống cầm thú lắm sao? Ta đã nói ta đến thăm ngươi chứ không phải đến đây để chịch ngươi!!!"
Minh Hạo càng nói, lửa giận càng lớn, tay lại không tự chủ tát vào mặt nàng vài cái.
"Ba~!"
"Ba~!"
"Ba~!"
...
"Ạch, ta xin lỗi, ta quá nóng, không kiềm chế được."
Tán xong vài cái vào mặt Nicole, rốt cuộc Minh Hạo bình tĩnh trở lại, nhìn lại, thấy khuôn mặt Nicole xinh xắn hoàn toàn đổi dạng, nguyên cái khuôn mặt sưng phù như một con heo mẹ, hai bên má nơi đỏ, nơi tím, nhìn không ra mặt người như trước.
"Oa~!" Minh Hạo vừa dứt lợi, bỗng nhiên Nicole òa khóc một tiếng, nước mắt, nước tiểu, nước mũi không tự chủ chảy ra.
"A, ta xin lỗi, bởi vì ta qúa tức giận khi thấy ngươi thay đổi như vậy..." Minh Hạo xấu hổ gãi gãi đầu nói.
"Ngươi đừng khóc, ta cho kẹo này..."
"A, xem này, ta có quà cho ngươi..."
Nhưng Minh Hạo nói cái gì đều vô ích, Nicole cứ đứng tại chỗ òa khóc, lệ rơi đầy mặt, Minh Hạo nhìn nàng cả mặt đầy nước mắt cùng khuôn mặt sưng phù, càng thấy nàng giống như con heo mẹ bị con heo đực chịch rồi bỏ rơi, ở thế kỷ 21, người ta còn gọi là nước mắt của heo....
Đây là câu thành ngữ, dành cho các đối tượng gái bị chơi đến tàn chim bại liễu, nhưng gái đó có tình cảm với anh A, nhưng anh A lại vô tình, lạnh lùng bỏ đi, thế la các gái ngồi khóc như mưa...
Thấy nàng cứ khóc không chịu nín, Minh Hạo mặc kệ quần áo mình dính nước mắt, nước mũi, nước đái, hắn ôm nàng vào lòng, bàn tay ôn nhu, dỗ lưng nàng, nói: "Đừng khóc, Nicole chúng ta ngoan nhất..."
"Hạo ca ca ngươi là người xấu xa nhất, ngươi lừa gạt Nicole! Nicole ghét ngươi" Nicole vừa khóc, vừa nói.
Nghe nàng nói, Minh Hạo hai mắt sáng lên, trong chớp nhoáng, hắn nở nụ cười đê tiện vô cùng, hắn thông qua lời nói của nàng, biết nàng thái độ chuyển biến tốt, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ trong truyền thuyết SMBD là đây ư? Đánh rồi dỗ, dỗ rồi đánh? Hay là thử tiếp xem, dù sao Nicole được hệ thống chọn trở thành một trong Dâm Đồ, chắc hẳn không chỉ thiên phú của nàng, mà còn là 'tư chất' của nàng."
Nghĩ thế, Minh Hạo một tay kia nhẹ nhàng nhéo nhéo đít nàng...
"Ah~ " Bị Minh Hạo nhéo, tiểu loli Nicole rên rỉ một tiếng 'ah~' cao vút.
Minh Hạo tiếp tục lập lại verison 2 vừa đánh, vừa dỗ, ôn nhu nói: "Nicole, ta thương yêu ngươi lắm, cho nên ta mới nhéo mông đít ngươi a, ngươi xem, bên trong hậu cung của ta không ai được ưu ái như ngươi..."
"Hạo ca, ngươi lời này là thật? Ngươi không phải gạt ta? Ngươi chỉ thương ta thôi đúng không?"
Nicole không biết tại sao, khi Minh Hạo đánh nàng xong, bỗng nhiên nội tâm phần u ám, buồn khổ trong lòng như được giải tỏa ra toàn bộ, nó biến thành nước mắt nàng chảy ra...
Hơn nửa, trong cơ thể nàng buồn bực (hạ thân) hơn một ngày nín tiểu, rốt cuộc sau cú đánh của Minh Hạo, hoàn toàn giải phóng theo đường ***...
Sau khi toàn bộ u ám cùng buồn bực giải tỏa ra ngoài, lại bị Minh Hạo tát vào mặt vài cái, khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng 'vươi sướng' vô cùng.
Giống như được Minh Hạo cho nàng ăn kẹo đồng dạng.
Giờ lại bị Minh Hạo 'nhéo' cùng 'lời nói ngon ngọt' của hắn, khiến nàng tâm linh như bị thứ gì đó chạm tới, xúc động mãnh liệt...
...
Minh Hạo gật đầu, ôn nhu sờ sờ đầu nàng, nói: "Đúng vậy, lời ta nói là thật, ta chỉ thương ngươi thôi, chỉ một mình ngươi là được ta 'nhéo' thôi..." Nói xong, tay kia lại nhéo nhẹ nhàng kiều kiều nộn của nàng một cái
"Ah~~" Nicole rên một tiếng, nàng ngước đôi mắt tròn đen lung linh lên, nhìn Minh Hạo dáng vẻ giận hờn cô dâu nhỏ, chu môi nhỏ lên, nói: "Nicole tha thứ cho Hạo ca ca đó~ Ngươi dám gạt Nicole nửa là Nicole không tha thứ cho Hạo ca ca đâu!"
"Ừ, ta sẽ không lừa gạt Nicole." Minh Hạo nhìn nàng cười nói.
Sau đó giả bộ tay thò vào ngực, từ hệ thống lấy ra cuốn sách nhỏ.
Minh Hạo nhìn nàng, nói: "Ngươi muốn tu luyện đúng không? Đây là quyển sách để ngươi tu luyện, ngươi cầm lấy đi ..." nói xong, hắn đưa nàng cuốn sách
Nicole nghe vậy tiếp tay cầm quyển sách, hai mắt tỏa sáng nhìn cuốn sách, trong mắt xuất hiện lung linh linh tính như ngày xưa, chỉ là thấy thế nào dáng vẻ của nàng cũng 'u buồn', không vui vẻ, ngây thơ như ngày trước.
Minh Hạo mỉm cười, sau đó không tiếc bỏ ra điểm mua sắm, từ hệ thống mua một thanh katana cùng một máy chiến đấu thực tế ảo, một con AI cấp S dành cho việc phòng thủ, một con cấp S dành cho việc tấn công.
"Đây là kiếm katana, đây là máy thực tế ảo dành cho huấn luyện...đây là AI..."
Minh Hạo chỉ tay vào từng món đồ, giới thiệu tóm tắt cách sử dụng, các chức năng cho nàng, một hồi sau, hắn nhìn nàng hỏi: "Ngươi đã hiểu cách sử dụng toàn bộ? nếu không hiểu chỗ nào có thể hiểu ta."
"Cám ơn Hạo ca ca, Nicole hoàn toàn đã hiểu!" Nicole gật đầu, cười nói.
"Ừ, ngươi ở đây nghiên cứu trước đi, ta có việc rời đi." Minh Hạo gật đầu nói.
"Hạo ca ca đi đi" Nicole gật đầu nói, nhưng mắt chăm chú nhìn cuốn sách cùng mấy món đồ của Minh Hạo để lại.
Minh Hạo thấy nàng hoàn toàn bình phục lại như cũ, hắn mỉm cười hài lòng, mở cửa phòng rời đi..
...
Nicole nhìn Minh Hạo rời đi, khóe miệng cười vui vẻ khép lại, hai mắt bỗng nhiên biến thành âm u, nàng băng lãnh mỉm cười, lấy ngón tay sờ lấy mông nàng nơi ấy bị Minh Hạo nhéo, từng giọt nước từ *, tràn ra...nàng lấy ngón tay ngọc đem nhúng ướt vào, sau đó đưa vào miệng, liếm láp lấy...
"Hì hì, Hạo ca, của ngươi vị thật ngọt, Nicole thích lắm..."
"Hạo ca, nếu ai dám đụng tới ngươi, ta sẽ giết người đó ngay lập tức..."
Quanh thân của Nicole lúc này tràn đầy âm u hàn khí tử khí, tiếng cười của nàng tựa như ma quỷ sống lại đồng dạng...
.... .
P/s: máy hư, sài máy khác viết truyện, nên có chút chậm, cáo lỗi.
+Tối nay không có chương nha.
P/s 2: bạn nào đọc kỹ chương, suy nghĩ một chút, thì sẽ thấy chỗ hợp lý ở phần diễn tả cảm tình nhân vật của Nicole, còn k ai hỉu thì thôi, mình chịu @@!
*****
Minh Hạo sau khi xử lý xong việc Nicole, hắn đi tới phòng đám hậu cung ở, thế là diễn ra 30 ngày, đêm điên cuồng chịch chịch chịch và chịch, từ loli đến ngự tỷ, từ thanh thuần mỹ nữ đến mỹ phụ, hắn đều chịch, lỗ nhỏ hay lỗ lớn hắn đều chịch, rừng già hay rừng xuân hắn cũng là chịch, da đen hay da trắng hắn cũng là chịch......
Khi đó, khắp nơi trong phòng như bãi chiến trường đại chiến thế giới lần thứ 3, màu trắng, nước, nhơ nhớt, các mỹ nữ - mỹ phụ trần chuồng nằm khắp gian phòng, âm thanh phóng đãng cùng tiếng súng vang 'bạch bạch bạch' liên tục rền vang.
May là phòng đám hậu cung chia làm hai phòng nhỏ, một phòng dành cho các đứa con của hắn, một phòng dành cho việc xxx, cho nên khi chịch không phát ra âm thanh, hai bên tường – cửa sổ được cách âm rất tốt.
Cứ mõi tiếng là một người đi vào chịch, 10 người kia ở lại trong phòng canh chừng mấy đứa con, sau đó đến lượt người khác ra canh, các nàng đi vào...
...
Sau khi trải qua những tháng ngày 'vui sướng', Minh Hạo không đến nổi tham chơi quên đường về, tính toán đại thiên giới đại chiến sắp diễn ra, hiện tại là thời điểm báo danh, hắn lập tức biến thân Super Saiyan Momoshiki Super God, dắt theo Lý Tôn Dạ, xuyên đến Đại Thiên Thế Giới.
Những ngày này, Đại Thiên Thế Giới vô cùng náo nhiệt, đông, tây, nam, bắc đều xảy ra một hiện tượng kinh khủng: tất cả chủng tộc, tông môn thế gia, các thế lực toàn bộ con em đều như chó xổng chuồng, người nào người nấy tinh thần phấn khích, nhưng không ai cuồng vọng, đi gây sự, bởi vì sắp tới là báo danh tham gia dại chiến dại thế giới lần thứ 10.
Bọn hắn cũng không muốn bởi vì cuồng vọng mà khiến cho mình chết giữa đường trước khi tham gia, đó chỉ có mấy tên hề ngu ngốc mới làm vậy.
Không những các tòa thành nhân loại náo nhiệt, mà còn các chủng tộc khác như Minh tộc, Ma tộc, Hồn tộc, Yêu Tộc, Huyết Tộc ... tất cả tòa thành ở Đại Thiên Thế Giới đều náo nhiệt hẳn lên.
...
Tiên Nhân Thành, tòa thành dành cho nhân loại, phồn vinh nháo nhiệt, người mua, người bán, ngươi reo, người hò.
Hôm nay ngày đặc biệt báo danh, cho nên các cảnh vệ thành tăng gấp đôi ngày thường.
Minh Hạo, Lý Tôn Dạ hai người đi đến nơi báo danh, vừa đi, vừa ngó nhìn xung quanh, xem xét, tìm hiểu thêm các đồ vật tại thế giới này.
Ở đây rồng rắn lẫn lộn, có người cưỡi ngựa, có người cưỡi hổ, có người cưỡi rồng ngao du giữa chợ.
Thậm chí có người lấy phượng hoàng, kỳ lân bảy máu, thanh long làm sủng vật hoặc vật cưỡi...
Những người này đều cấp bậc con ông cháu cha, cho nên thú cưỡi cũng là cấp cao sang, quý phái.
Cũng có các tông môn, thế gia đệ tử đi ra ngoài lịch lãm hoặc đến đây báo danh tham gia thi đấu.
"Tướng công, nhìn kia thứ kia thật là đẹp..."
"A, thứ này nửa, trông hình dáng thật lạ, ở thế giới kia thiếp chưa từng thấy..."
"Thứ kia kia, thật buồn cười hi hi...."
Lý Tôn Dạ như đứa trẻ thấy đồ chơi mới, nàng tò mò, hứng thú tay chỉ nam, tay chỉ đông các đồ vật bày bàn ở hai bên đường, vừa cười nói, nắm tay Minh Hạo, cả người như con chim nhỏ nép vào lòng hắn, bộ dáng vô cùng hạnh phúc.
"Ừ"
"Đẹp thật..."
Minh Hạo chỉ có thể tạm thời nói vài câu ứng phó nàng mà thôi, đầu hắn lúc này hoàn toàn đầy mồ hôi, đây là lần đầu tiên cảm giác được mang theo con gái mệt mỏi thật a, còn hơn lúc hắn đánh với Lý Thất Dạ.
Người đi đường thấy Lý Tôn Dạ dung nhan tuyệt sắc, lại là hoa đã có chủ, nhất là đám công tử ca, bọn hắn trong lòng nổi lên ghen ghét nhìn Minh Hạo, ánh mắt muốn ăn thịt người, rất muốn ra tay giết Minh Hạo đoạt lấy Lý Tôn Dạ.
Chỉ là hôm nay là ngày báo danh, cho nên bọn hắn mặc dù có quyền lực thông thiên, nhưng cũng không dám làm loạn tại đây.
...
Hai người vừa đi, vừa cười nói, không biết lúc nào đã tới nơi báo danh, đó là một quãng trường rộng lớn, có thể chứa hơn trăm vạn người cùng lúc.
Giữa quãng trường là một bệ đá màu trắng, bệ đá này chính là thứ để trắc thí cấp độ, tuổi, của từng người.
Đứng kế bên bệ đá là hai người trung niên, một người cầm bút, một người giám sát hiện trường.
Minh Hạo theo dõi cách trắc thì liền hiểu ra. Tới lượt người trắc thí phải đặt tay lên bệ đá đó, truyền linh lực vào bệ đá, bệ đá sẽ hiện lên các thông số, như độ tuổi, cấp độ, đánh giá của người đó...
Còn hai trung niên kia một người ghi lại các thành tích đủ tiêu chuẩn, một người quản lý, giám sát, tránh cho lúc trắc thí gian lận hoặc xảy ra xung đột.
"Tên: Ngô Ngãi Đú, tuổi 764, cảnh giới Khai Đạo cảnh sơ kỳ, đánh giá: thiên tài...thông qua!"
"Tên: Đếu Ểu Đa, tuổi 582, cảnh giới Khai Đạo cảnh trung kỳ, đánh giá: thiên tài trong thiên tài...thông qua!"
"Tên: Mặt Ngố Nghĩ Nha, tuổi 952, cảnh giới Diễn Đạo cảnh sơ kỳ, đánh giá: phế... trượt!"
"Tên: Ngã Ngả Ngá Nga, tuổi 1100, cảnh giới Diễn Đạo Cảnh trung kỳ, đánh giá: phế.... trượt!"
Minh Hạo cùng Lý Tôn Dạ hoàn toàn hiểu cách thức trắc thí, sau đó hai người dùng thực lực của mình, dễ dàng chen vào đoàn người mà không ai phát hiện ra, kể cả hai người trung niên giám khảo kia.
Chờ nửa tiếng, rốt cuộc đến lượt Minh Hạo. Hắn đi đến bệ đá, âm thầm truyền 'năng lượng', mặc dù hắn đẳng cấp dừng ở Truyền Thuyết sơ kỳ, nhưng hắn có hệ thống, có thể âm thầm ăn gian, qua mặt giám khảo được.
"Tên: Kim Minh Hạo, tuổi 10, cảnh giới Diệt Thế Cảnh đỉnh phong...đánh giá: Siêu Cấp Vạn Cổ Thiên Tài – Thông qua!!!!"
Người trung niên giám sát trắc thí, thấy bệ đá hiện lên thông tin số liệu, hắn gào lên một tiếng, bộ dáng khó có thể tin nhìn Minh Hạo.
Người trung niên bên cạnh đang cầm bút ghi lại nghe vậy tay run run, đánh rơi bứt, hắn ngẩng đầu lên nhìn Minh Hạo, trong mắt hiện lên rung động chưa từng có.
"Cái gì? 10 tuổi, Diệt Thế Cảnh đỉnh phong!? Đùa chúng ta à!!!"
"Chắc chắn là gian lận, xin mời hai vị giám khảo điều tra lại..."
"Đúng, nhất định phải điều tra lại, từ vạn cổ tới nay tại Đại Thiên Thế Giới, chưa ai từng 10 tuổi đạt cảnh giới Diệt Thế, nếu như vậy chúng ta mấy trăm năm nay tu luyện đều sống trên thân chó à? Ta hoài nghi hắn là gian lận!!"
Đám người đang chờ xếp hàng nghe vị giám khảo kêu lên, không khỏi theo bản năng thất thanh la lớn, trên mặt lộ vẻ khó tin, bọn hắn liên tục kêu gào đòi công bằng, kiểm tra Minh Hạo lấy.
Một số người đứng trong đám thanh niên thần sắc kích động, một số ánh mắt âm trầm, một số ánh mắt tỏa sáng, như nhặt được bảo, một số cười lạnh, một số khinh thường...
"Im lặng! Nếu còn ai dám náo loạn ở đây đừng trách ta vô tình, đoạt mất tư cách báo danh! Việc này ta sẽ đích thân kiểm tra, không cần các ngươi miệng bú sữa mẹ lên mặt dạy đời!"
Người trung niên thấy đám người náo loạn, không khỏi thét lên một tiếng, khí thế như cuồng phong từ người hắn tỏa ra xung quanh.
Đám người nghe người trung niên nói, không khỏi sợ hãi, ngoan ngoãn im miệng lại.
"Thiếu niên, ngươi đưa bàn tay ra để ta kiểm tra, nếu ngươi thật sự không gian lận, ta sẽ báo việc này cho phía trên, để phía trên cử cường giả đến bảo vệ ngươi..."
Người trung niên thần sắc bỗng nhiên thân thiết, mỉm cười nhìn Minh Hạo nói.
Dù sao, nếu Minh Hạo thật sự là siêu cấp thiên tài vạn cổ, thì nhân loại tương lai liền có hi vọng thống trị đại thiên thế giới, lên ngôi bá chủ tại đây...
Minh Hạo gật đầu, đưa tay ra, bình tĩnh nói: "Ngươi cứ tự nhiên."
Người trung niên mỉm cười, tay đặt lên tay Minh Hạo, truyền linh khí vào kiểm tra.
5 phút sau...
Thả tay ra, người trung niên thần sắc bình tĩnh, nói: "Thông qua ta tự thân kiểm tra, xác nhận Kim Minh Hạo đúng là cảnh giới Diệt Thế đỉnh phong, không uống dược hay bảo vật để giả tăng lên cảnh giới...Thông qua!"
Bên trong âm thanh lộ ra vô cùng kích động, run rẩy, vui sướng, thậm chí là cuồng nhiệt.
Nếu Minh Hạo đúng là siêu cấp thiên tài vạn cổ, như vậy hắn sẽ được phía trên ban thưởng đan dược, chức vị, linh thạch, đây là như tiên đắt đạo, gà chó đi theo a.
"Cái gì! Thật sự!? Hắn là quái thai à? Tu luyện từ trong bụng mẹ?"
"10 tuổi cảnh giới Diệt Thế!!! Hắn là đứa con của thượng thiên, không, thậm chí là đại đạo!"
"Thật sự kinh khủng!!! Nhưng không biết lĩnh ngộ cùng đạo tâm hắn ra sao..."
"Nhanh chóng báo cho gia chủ biết, phải kéo hắn về gia tộc! Nếu có hắn liền gia tộc ta liền ***"
"Nhanh, người đâu, đi báo cho tông chủ biết việc này..."
Đám người liên tục cảm thán, có người mặt âm trầm, có người phấn khích, có người nhanh chóng đi báo tin...
Minh Hạo trắc thí xong nhận được thẻ báo danh, thẻ này ghi lại thông tin người tham gia báo danh, như tên tuổi, đẳng cấp, đánh giá(thiên phú)...
....
Lúc này, tới lượt Lý Tôn Dạ. Nàng thong dong trấn định đi đến bệ đá, sau đó đặt tay lên, truyền linh lực vào bệ đá.
Lên tiên đế, có thể che lấp, giả mạo đẳng cấp, về việc gian lận bệ đá trắc thí thì đối với nàng càng đơn giản.
"Tên: Lý Tôn Dạ, tuổi: 20, đẳng cấp: Diệt Thế đỉnh phong, đánh giá: Siêu cấp vạn cổ thiên tài!!!"
Đám người xếp hàng, thậm chí là hai người trung niên giám khảo ngẩn người nhìn bệ đá hiện lên số liệu, cho là mình hoa mắt liên tục dụi dụi, nhưng dụi bao nhiêu vẫn là như vậy.
"Cái gì, nàng...vậy mà mới 20 tuổi Diệt Thế cảnh, trời ạ, hôm nay Tiên Nhân Thành yêu nghiệt tất cả đều tập hợp về đây sao!?"
"Cái này có để cho chúng ta sống không!? 1 người 10 tuổi Diệt Thế đỉnh phong thì thôi đi, vậy mà lại xuất hiện một người 20 tuổi cảnh giới Diệt Thế đỉnh phong...AAA ta muốn tự sát!"
Đám người há hốc mồm, cuồng loạn la lên, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt khó tin nhìn hai người Minh Hạo cùng Lý Tôn Dạ liên tục...
Lần này, người trung niên giám sát không còn bình tĩnh nửa, hôm nay đến hơn hai tên siêu cấp vạn cổ thiên tài xuất hiện, cái này dự báo đến tương lai Đại Thiên Thế Giới sắp biến thiên!
"Táng Han Lạc ngươi ở lại đây tiếp tục khảo sát, ta đi báo cho phía trên." Người trung niên giám sát quay qua, nhìn người trung niên đang cầm bút ghi chép, vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Tốt, ngươi đi đi Hoa Hỉ, nơi này ta trông chừng được rồi." Táng Han Lạc gật đầu nói.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |