← Ch.108 | Ch.110 → |
"Chủ nhân, khoảng cách 1000km bên ngoài, xuất hiện hơn trăm ngàn người đang tiến về đây."
Minh Hạo nghe người máy báo cáo, hắn mở mắt ra, nhìn qua Lý Tôn Dạ nói: "Đã tới, chuẩn bị thôi Dạ nhi."
Lý Tôn Dạ gật đầu, khí tức bỗng nhiên trở nên lăng lệ bá đạo vô cùng, sau đó hai người bước ra khỏi phòng, để lại một mình Băng Lung Linh trong phòng thầm rơi lệ đầy mặt, điên cuồng la lên: "Thả ta ra mau lũ ****!!!"
....
Ngũ Hành Sơn Lâm nằm ở phía nam Đại Thiên Thế Giới, linh khí vô cùng thiếu thốn, ít ỏi.
Đây là một nơi đặc biệt nhất Đại Thiên Thế Giới, nó không phải cấm địa hay nguy hiểm chết chóc gì, mà nó chính là nơi để phong ấn một con quái vật.
Nhưng từ mười ngàn tỷ năm về trước xảy ra một trận tai kiếp, Đại Thiên Thế Giới trong khoảng thời gian đó toàn bộ 9/10 bị hủy diệt.
Mà Đại Thiên Thế Giới hiện tại cũng không phải chia nhỏ ra làm: đông, tây, nam, bắc ...
Trên sách cổ lưu truyền một câu chuyện xưa: Đại Thiên Thế Giới có 10 vị thần, mõi người cai quản 10 châu khác nhau, mà mười châu này chính là một đại thiên thế giới.
Có một ngày nọ, con quái vật đó giáng lâm đại thiên thế giới, tai nạn cũng bắt đầu từ đây.
Tiếng kêu thảm vang vọng khắp nơi, máu chảy thành sông, thi cốt chồng chất như núi...
10 vị thần không muốn để con quái vật tiếp tục khiến nhân gian lầm than, bọn hắn ra sức chiến đấu, chống lại con quái vật, nhưng đáng tiếc nó bất tử bất diệt, cho dù đánh nát đầu, cơ thể hóa thành tro bụi cũng có thể hồi sinh lại được...
Mười vị thần đánh với con quái vật hơn trăm vạn năm liên tục vẫn không thể suy yếu nó.
Cho đến một ngày, mười vị thần sức mạnh gần như cạn kiệt, không khỏi bất đắc dĩ hợp lại, dùng sinh mệnh của mười người phong ấn con quái vật lại, mới có thể kết thúc trận chiến dài dằng dẵng này.
Nhưng hậu quả của trăm vạn năm của cuộc chiến sau để lại là, thiên địa bị hủy, mười châu chỉ còn lại một châu duy nhất.
Mà nơi phong ấn con quái vật trong sách kể, chính là tại đây, Ngũ Hành Sơn Lâm.
...
"Đã tới nơi thưa lão tổ, gia chủ."
Người đàn ông trung niên quỳ dưới đất cung kính nói.
Một thanh niên ăn mặc áo bào trắng, hắn mái tóc trắng dài, hai mắt lạnh lùng nhìn qua ngọn núi xa xa, sắc mặt âm trầm nói: "Điều tra thế nào rồi?"
"Thưa lão tổ, văn phòng dục vọng bỗng nhiên xuất hiện tại đại thiên thế giới, còn là ai đứng sau tổ chức này thì vẫn chưa điều tra được." Người trung niên quỳ dưới đất cung kính đáp
Người thanh niên này chính là lão tổ Băng tộc, Băng Hồng Ngân.
Còn tại sao dáng vẻ hắn lại trẻ tuổi như thế, phải nói đến chính là chục vạn năm trước hắn là một tên siêu cấp thiên tài, 900 tuổi bước vào Tạo Hóa Cảnh, 2500 tuổi bước vào Diệt Thế Cảnh, 5000 tuổi bước vào Cổ Tiên Cảnh, 10000 tuổi bước vào Tiên Vương Cảnh, 25000 tuổi bước vào Tiên Đế, 50000 tuổi bước vào Chí Tôn.
Khi bước vào tạo hóa cảnh, dáng vẻ khi đó sẽ mãi mãi trẻ tuổi thanh xuân cho đến khi gần hết tuổi thọ của mình.
"Cha, Băng Lung Linh có thể đang gặp nguy hiểm, chúng ta người đông thế mạnh, mau đi vào cứu con bé." Ở lúc này, một người thanh niên dáng vẻ 7 phần giống Băng Hồng Ngân vẻ mặt gấp gáp nói.
Băng Hồng Ngân nhíu mày, quay sang người thanh niên, tay cốc đầu mạnh hắn một cái, sắc mặt nghiêm túc, lạnh nhạt nói: "Ngươi nha, lên tiên đế chức vị gia chủ rồi, nhưng cái tính tình nóng nảy đó vẫn chưa từ bỏ, ngươi không biết có câu rằng: nhanh quá tất thất bại ư? Ta hiện tại đang suy nghĩ có nên phế bỏ ngươi chức gia chủ hay không?"
Băng Nhạt Nhòa nghe cha nói, đầu rút lại, hắn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cha, tại ta lo cho con gái ta quá...nhất là nàng trong tay tên cầm thú kia."
"Ta biết, nhưng ta không nắm chắc đối phó tên kia." Băng Hồng Ngân lắc đầu, thở dài nói.
"Cái gì!? Cha cũng không nắm chắc đối phó tên kia?" Nghe Băng Hồng Ngân nói, Băng Nhạt Nhòa hai mắt co rút lại, trên mặt hiện lên sợ hãi tột độ.
Phải biết cha hắn đạt đến đỉnh phong thực lực thế giới này, vậy mà có thể nói ra câu này, chứng tỏ đối thủ là một người rất đáng sợ, kinh khủng.
Băng Hồng Ngân cười nhạt, nói: "Đừng lo, hôm nay ta xuất ra đại giá, mời thêm hai vị chí tôn hậu kỳ khác tới tọa trấn trận chiến này, cho dù tên đó có mạnh thì thế nào? Cùng một chọi ba vị chí tôn? Hừ!"
Nói đến đây, Băng Hồng Ngân hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, như nắm chắc phần thắng trong tay.
...
"Tất cả số 01 đến số 10 chuẩn bị sẵn sàng, sau khi ta ra lệnh lập tức sử dụng chiêu thức đó cho ta!" Minh Hạo đứng trên vách núi, nhìn về phía đám đen như kiến ở phía xa xa kia, âm thầm truyền lệnh.
"Vâng thưa chủ nhân."
Lý Tôn Dạ hai mắt sắc bén nhìn về phía xa, bày ra tư thế nhắm bắn, chỉ cần Minh Hạo ra lệnh một tiếng, nàng liền không chút do dự bắn ra một tiễn này.
...
"Xung quanh không có kẻ địch mai phục thưa lão tổ." Hơn trăm người trở về quỳ xuống báo cáo.
"Tốt, tiến công! Dám giết tộc nhân ta, còn bắt cháu nội ta lại còn dám uy hiếp, hừ, dù ngươi là ai ta cũng phải bắt ngươi trả giá!" Băng Hồng Ngân cười lạnh, sau đó phất tay ra lệnh toàn quân tiến công.
"Giết!" Tiếng giết rung trời rung đất, khiến cho yêu thú trong rừng rậm sợ đến hồn phi phách tán.
Hơn trăm ngàn người hét một tiếng, sau đó cùng lúc đạp bay lên trời, tiến đến ngọn núi, có người cưỡi kiếm, có người đi cưỡi sủng vật, có người đi không.
Trong đây người đa số Tạo Hóa Cảnh trở lên, có Diệt Thế Cảnh, Cổ Tiên Cảnh, Tiên Vương Cảnh, thậm chí là Tiên Đế cũng có.
...
Minh Hạo hai mắt lạnh lùng nhìn xuống, thấy hơn trăm ngàn người cùng lúc đạp không mà đi, đợi 10 phút sau, khi thấy bọn hắn tiến vào tròng, Minh Hạo cười lạnh một tiếng, truyền lệnh cho đám người máy: "bắt đầu đi! Sử dụng chiêu thức Cùng Ta Ỉa Nào!"
"Vâng chủ nhân!"
...
Cùng lúc đó, rừng rậm bốn phía đông tây nam bắc đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu trắng, theo đó âm thanh nữ tính từ mười phương hướng khác nhau vang lên: "Cùng Ta Ỉa Nào!"
Đám người Băng tộc đang tiến đến, sắp đến ngọn núi nơi Minh Hạo đang đứng, đột nhiên nghe được âm thanh này, cả đám đang bay không tự chủ rơi xuống như mưa.
"A, tại sao thân thể ta không điều khiển được?"
"Có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ quân địch mai phục?"
"Âm thanh nữ tính này...chẳng lẽ là đám người Huyền Nhạc Tông? Nhưng Cùng Ta Ỉa Nào là sao?"
...
Trong chốc lát, toàn bộ người dù đẳng cấp thấp đến cao như Chí Tôn cũng nhận lấy ảnh hưởng, rơi rớt xuống như mưa.
Phải biết skill này mặc dù nói tác dụng dưới chí tôn dính phải khi nghe, nhưng hơn 10 người máy cùng lúc thực hiện chiêu này, cộng với độ tăng phúc do tinh dịch pin của Minh Hạo thì sao? Câu trả lời là đương nhiên, đừng nói Chí Tôn, cho dù là Thần Linh khi nghe được câu này cũng phải cởi quần làm theo.
...
Đám người rớt xuống đất, một mặt mộng bực nhìn cơ thể mình, bởi vì lúc này hai tay bọn hắn không nghe theo điều khiển, đột nhiên cởi quần ra, sau đó bọn hắn cùng nhau làm tư thế ngồi chồm hổm giống như lúc đi ỉa.
Cùng lúc đó, chỉ nghe tiếng "Toẹt Toẹt Toẹt" như thổi cò vang lên, chỉ thấy đám người nơi cúc hoa rơi rớt xuống từng cục cứt màu sắc khác nhau, trong đó có vàng, có đỏ, có đen, có trắng.
Nhất là các tiên đế, chí tôn, cục cứt của bọn hắn là vô cùng đặc biệt, bởi vì nó có nhiều màu sắc khác nhau, như Tiên Đế có bảy màu cầu vòng: đỏ, trắng, đen, xanh, cam, vàng, nâu
Tiên Tôn nhưng là 3 người, mõi người hơn mười màu khác nhau: đỏ, trắng, đen, xanh, cam, vàng, nâu, hồng, xanh dương, xanh lá, xanh nhạt, đỏ đậm....
"A hự..."
"Hự hự hự"
"Hự á hự á"
"Ah hự, Ah hự!"
Đám người vừa ra sức nặn cứt, vừa rên rỉ, tiếng rên rỉ này tựa như đang chịch gái đồng dạng.
6 tiếng sau, trời bắt đầu tối dần...
Nhưng dần dần thời gian trôi qua, các màu sắc cục cứt thay đổi, từ cục cứt nhiều máu chuyển thành cục cứt một màu.
Đó là màu đỏ rực như lửa!
Nếu có bác sĩ thế kỷ 21 khi thấy cục cứt dạng này, liền không chút do dự phán một câu: Ỉa Ra Máu
Khi này, từng cúc hoa đám người mở rộng ra hơn vài centimet, hơn nửa cúc hoa bọn hắn càng là nở rộ to hơn trước gấp 10 lần!
"A A A, ta không muốn ỉa nửa, đau cúc quá!"
"Mẹ ơi, cúc của con sắp đến ngày tận thế, cầu xin thần linh trên cao thương cúc hoa con!"
"Cúc ơi, cúc mỏng manh như giấy a, cứt ơi dừng lại đi, đừng ra nửa, nếu không cúc vỡ a."
"Ta ta sợ rồi, xin ngài đừng hành hạ cúc hoa chúng ta nửa..."
"Ngài đấng trên cao, chắc ngài đang nghe lời chúng ta nói, ta cầu xin ngài giải thoát chúng ta, đừng hành hạ cúc hoa của ta nửa, ta nguyện ý hiến dâng cúc hoa lên cho ngài a~~"
Đám người bắt đầu không thèm quan tâm đến mặt mũi, dù là tiên vương, tiên đế, chí tôn mắt đều sắp lồi ra, nước mắt, nước mũi chảy ra ngoài liên tục, mặc dù bởi vì khí tức tiên đế, chí tôn khiến đám yêu thú không dám bén mảng đến gần, nhưng bọn hắn còn có cảm giác sắp khóc chính là, đám muỗi nhỏ kia như không sợ khí tức bọn hắn, ngược lại càng phấn khích bu lại hút máu bọn hắn.
Vấn đề quan trọng nhất chính là, bọn muỗi thế mà lại không bu ở nơi khác, lại bu jj bọn hắn chích, khiến bọn hắn liên thấy ngứa ngái, lấy tay gãi gãi jj liên tục suốt 6 tiếng qua.
Bây giờ jj hoàn toàn không ra hình dáng jj như trước, bởi vì gãi + bị muỗi chích quá độ dẫn đến hiện tượng jj sưng phù, jj chảy nước mũ, jj chảy máu các loại...
Bọn hắn sinh sống hơn vạn năm, hoàn toàn không nghĩ đến, loài sinh vật hạ đẳng, còn kém hơn gấp 10000 lần yêu thú: muỗi, vậy mà kinh khủng đến thế.
...
Lại 12 tiếng qua...
Sắc mặt đám người trắng bệch một mảnh, từ nặn ra cức biến thành nặn ra cúc, chỉ thấy một cục phía sau lồi bự ra, bên trong còn có máu liên tục chảy xuống...
3 tiếng sau...
Ngoài trừ cảnh giới Tiên Đế, Chí Tôn còn 'gian nan sống sót', còn lại người đều ngả gục xuống đất, tắt thở, mất máu nhiều quá mà chết.
5 tiếng sau.
Tiên Đế, toàn bộ tử.
...
1 tiếng sau.
Chí Tôn, toàn bộ tử.
...
Thảm trạng: nằm dưới đất, cúc hoa nở rộ ra ngoài, bên trong vẫn còn 'rặn' ra máu, jj biến thành máu tím...
Máu chảy thành sông, toàn bộ khu rừng nhuộm đỏ máu tươi của bọn hắn...
← Ch. 108 | Ch. 110 → |