← Ch.161 | Ch.163 → |
(Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn sử dụng tên Đường Minh kia đi. Bỉ Bỉ Minh nghe dở quá. Khi nào Bỉ Bỉ Đông kêu thì gọi nó = Tiểu Minh cho đơn giả@@!)
...
Đường Minh đứng tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhìn bảng thông tin trong lòng thở dài, nếu hắn sử dụng hồn cốt liền như vậy coi như chính mình vô địch rồi?
Còn tại sao hắn ở đây thì lý do rất đơn giản, săn giết hồn thú, thu thập hồn hoàn để dung hợp cái mạnh hơn.
Với lại Đường Minh có một ý tưởng mới lạ vô cùng, đó là chịch hồn thú mẫu sau đó truyền thử hồn hoàn vào nó xem có thay đổi gì? Phải biết, mỗi con hồn thú chỉ nắm giữ một hồn hoàn, nhưng nếu hắn truyền vào thì... cạc cạc cạc.
Lại nói về hồn cốt, Đường Minh quyết định tạm thời không sử dụng hồn cốt, trừ phi gặp địch nhân mạnh hơn hay nguy hiểm đến tính mạng, còn không chỉ sử dụng hồn hoàn mà thôi, dù sao đến thế giới này không phải để xưng bá, mà chính là vui chơi giải trí, thu gái hậu cung các loại... nếu đấm một hít kẻ địch liền chết thì còn gì chơi vui?
Hiện tại các thuộc tính cùng skill của hồn cốt tạm thời bị phong ấn, cho nên Đường Minh sức mạnh, thuộc tính các loại như bình thường, không thay đổi gì nhiều, trừ phi Đường Minh giải phóng hồn cốt, còn không chỉ giống người thường mà thôi.
"Tên: Đường Minh
Cấp Bậc: 23
Võ Hồn: 4 (Thiên sứ 12 cánh, Hạo Thiên Chùy, Tử Vong Chu Hoàng, Doraemon)
Hồn Lực: Đại Hồn Sư
Hồn Cốt: 1
-Sáo trang Tổng lãnh thiên thần Michael (toàn bộ thân thể)
Hồn Hoàn: 2
Hồn Kĩ:
- Cánh Cửa Thần Kỳ (doraemon - hồn hoàn thứ nhất – trăm vạn năm)
Thiên Sứ Chi Thuẫn (thiên sứ - hồn hoàn thứ nhất – 400 năm)
Tổng chiến lực: Hồn Vương."
Đường Minh nhìn xem bảng thông tin sờ sờ cằm suy nghĩ, hiện tại hồn lực của hắn chỉ có Đại Hồn Sư, nhưng chiến lực lại đạt hơn hai cấp bậc lớn là Hồn Vương, chắc là mang theo hồn cốt cho nên bậc chiến lực mới "vượt cấp giết địch" như vậy.
"Đại hồn sư? Đúng rồi nhiệm vụ!" Đường Minh nghĩ tới đây, chợt nhớ tới nhiệm vụ hệ thống phát ra, sao ngày qua tới giờ chưa báo hoàn thành?
"Đing! Chủ nhân chỉ hoàn thành một yêu cầu là đạt tên cấp bậc Đại Hồn Sư nhưng chưa tổ kiến thế lực riêng của mình."
Như biết ý nghĩ của Đường Minh, hệ thống vang lên âm thanh lạnh lùng.
"Tổ kiến thế lực?" Đường Minh có chút bó tay, đối với chuyện này là quá dễ đối với hắn, cho nên tạm thời để qua một bên, khi nào trở về Võ Hồn Điện rồi tính tiếp.
...
Nhìn xem Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rừng rậm bao la bát ngát, Đường Minh nở nụ cười đi vào trong.
Phía sau hai đạo thân ảnh ẩn núp, đó chính là Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La, hai người bọn họ là đi theo âm thầm hộ tống vị "thánh tử" này.
Còn về Bỉ Bỉ Đông sau ngày hôm qua đột phá đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, hơn nửa lại có siêu thần loại hồn hoàn trong thần thoại này, trong lòng nàng niềm tin tất thắng.
Bởi vì chuẩn bị lật đổ đám thiên sứ tộc thống trị Võ Hồn Điện, cho nên nàng hiện tại không thể đi theo Đường Minh được, chỉ có thể phái hai tên Phong Hào Đấu La trưởng lão đi theo hắn.
Đối với cái này Đường Minh không có ý kiến gì, chỉ là hai tên luôn ẩn núp đi theo khiến hành động " thử nghiệm cầm thú" của hắn có chút bất tiện a.
Từng cây cổ thụ già nua dựng lên cao, những cái cây này vô cùng lớn, cho dù hơn 10 người ôm cũng không hết. Lá cây che khuất ánh mặt trời khiến khu rừng gần như bị một mảnh đen tối bao phủ.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, càng vào sâu, hồn thú cấp bậc càng cao, ở ngoài phạm vi từ yếu nhất là mười năm đến năm trăm năm. Vào sâu hơn mười ngàn mét bên trong chính là tồn tại những hồn thú vạn năm đến chục vạn năm, cho dù hồn tôn, hồn vương hay hồn thánh cũng phải cẩn trọng mấy phần, đa số người tiến vào trong đều kết đoàn đội từ sáu đến mười người.
Còn càng vào sâu hơn, càng tiến gần đến trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tại đó đa số là hồn thú mười vạn năm trở lên sinh sống, bọn chúng mỗi con đều có lãnh địa riêng mình.
Nghe đồn, nơi trung tâm chính là nơi hồn thú trăm vạn năm sinh sống, loại hồn thú trăm vạn năm chiến lực có thể nói là kinh khủng.
Từng có một đoàn đỉnh phong cường giả, trong đó có ba vị Phong Hào Đấu La dẫn đầu, chục người Hồn Đấu La, trăm người Hồn Thánh xâm nhập vào bên trong trung tâm để khám phá bí mật hư thực này, nhưng kể từ khi đoàn hơn trăm người đi vào đó, qua vài ngày sau không còn ai thấy bọn hắn trở ra nửa.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm trung tâm trở thành nơi cấm địa nhân loại.
Đó là câu nói truyền lưu khắp đấu la đại lục, chỉ cần là hồn sư đều biết câu chuyện này. Cho dù từng là một thời cường thịnh đỉnh phong thế lực Võ Hồn Điện, bọn hắn cũng không dám bén mảng phái người thăm dò.
...
Đường Minh đang đứng ở khu vực an toàn bên ngoài, sau khi chuẩn bị đầy đủ, hắn bắt đầu đi vào sâu hơn. Đường Minh hôm nay bởi vì thu thập hồn hoàn và hồn cốt, còn có thí nghiệm. Hắn quyết định hôm nay đi sâu vào trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Hơn nửa ngày đi đường, Đường Minh đã tiến vào khu vực hoạt động của ngàn năm hồn thú.
Trên đường đi, Đường Minh hường xuyên gặp tổ đội hồn sư đi với nhau, đa số từ năm đến mười người, cấp bậc từ đại hồn sư trở lên.
Còn có đám hồn thú không có mắt mà tấn công hắn. Nửa ngày này thu gôm ít nhất cùng 40 cái hồn hoàn loại trăm năm.
Càng đi sâu vào trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hồn thú ngày càng ít, còn hồn sư chỉ thỉnh thoảng mới gặp hai, ba nhóm mà thôi.
"Roẹt roẹt." Đường Minh đang đi, nghe âm thanh gần đó phát ra dừng lại, quay đầu nhìn qua cách đó không xa bụi cây.
"Gaooooo!"
Tiếng rống to từ trong bụi cây truyền ra, một con cao lớn gấu xuất hiện.
Hình thể nó cao hơn 3m, bộ lông màu xám, móng vuốt sắc bén to dài, loại này móng vuốt hung mãnh đủ để dễ dàng đánh chết một gã đại hồn sư ngay lập tức.
Đường Minh vừa nhìn liền nhận ra hồn thú loại nào. Đây chính là Kim Cang Hùng, một đầu tuổi thành niên từ 1600 năm ~ 2300 năm hồn thú.
Điểm mạnh của nó không phải là móng vuốt hay cú vồ của nó, mà chính là lớp da phòng ngự siêu cường, điểm yếu duy nhất chính là hai mắt, nhưng kích cỡ mắt của Kim Cang Hùng vô cùng nhỏ, khó có thể đánh trúng mắt nó, còn cái nửa chính là đầu lâu nó, nhưng cũng cứng rắn không kém gì da. Cho dù Đại Hồn Sư kết đoàn đội năm, bảy người cũng khó mà đối phó với con Kim Cang Hùng này.
Thông qua một năm học tập với người mẫu thân tiện nghi Bỉ Bỉ Đông, Đường Minh sở dĩ học nhanh như vậy bởi vì nắm giữ tinh thần lực đỉnh phong, cho nên rất nhanh hoàn toàn đem toàn bộ tri thức nàng truyền dạy học xong, từ sử dụng võ hồn, hồn hoàn, cho đến hồn thú, điểm yếu... vv
Đường Minh thần sắc lạnh nhạt, tay trái hiện ra khiên, tay phải hiện ra kiếm.
Trên tay Đường Minh đang cầm thanh kiếm, chính là một thanh hồn đạo khí khá hiếm có, mặc dù Bỉ Bỉ Đông trên tay không có loại thần khí có thể chém thiên diệt địa loại kia, nhưng nàng bao năm tích góp, ít nhất loại này kiếm nàng vẫn có.
Thanh kiếm hồn đạo khí này vô cùng sắt bén, theo lời trong miệng Bỉ Bỉ Đông, những hồn thú dưới vạn năm nếu bị thanh kiếm này chém trúng, ít nhiều gì cũng phải để lại một lớp da thịt.
Kim Cang Hùng hai mắt hung quang tàn nhẫn nhìn Đường Minh, lưỡi đỏ khổng lồ của nó liếm miệng một cái, bộ dáng như đang đói bụng nhìn con mồi. Bốn chân lúc này chuyển động, phát ra âm thanh ầm ầm chạy tới, mặt đất theo đó mà rung chuyển.
Khoảng cách còn chưa đến một mét với Đường Minh, lúc này Kim Cang Hùng giơ cự chưởng lên, một chưởng vồ thật mạnh vào đầu hắn.
Đại hồn sư, dù là hồn tôn đi chăng nửa, nếu bị cú vồ này đánh trúng, nhẹ thì xương gãy, nặng thì chết.
Đường Minh thần sắc bình tĩnh trấn định. Hắn cầm khiên giơ lên, chuẩn bị đón đỡ cú tát từ Kim Cang Hùng.
Trải qua một đường từ bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm giết vào đây, nhiệt huyết trong người hắn ngày càng yếu đi, đối với hồn thú dưới ngàn năm, Đường Minh có thể dễ dàng như ăn cơm chịch gái chém giết bọn chúng.
Dần dần khiến hắn mất đi hứng thú trong việc đánh nhau, không còn la thét chữ "giết" khi đấu với bọn sói ngày hôm trước nửa.
"Bing Bong." Âm thanh như tiếng búa đập vang lên, chỉ thấy cự chưởng Kim Cang Hùng đánh vào tấm khiên, cả người chấn động mạnh run run một cái, như có lực đẩy từ tấm khiên truyền ra, nó từng bước lùi ra sau, cho đến khi lùi đủ mười bước mới dừng lại.
Tấm khiên màu vàng chỉ hơi run nhè nhẹ rồi không có chuyện gì, cú vồ dễ dàng đánh chết một Đại Hồn Sư, đánh trọng thương một Hồn Tôn của Kim Cang Hùng, không khiến tấm khiên xuất hiện vết trầy xước, dù chỉ một chút.
Dù vậy, đủ có thể thấy hồn hoàn rẻ rách màu vàng Thiên Sứ Chi Thuẫn của Đường Minh mạnh đến thế nào!
"Gaoooooooo!." Ánh mắt Kim Cang Hùng hung quang hiện lên, như nhận lấy vũ nhục nào đó, nó điên cuồng gào thét, bốn chân lớn lại lần nửa chạy đến trước người Đường Minh, hai chân sau dựng đứng lên, thân thể từ ba mét biến thành bốn mét, lại một chưởng nửa giơ lên đánh vào hắn.
Đường Minh không nhanh không chậm tiến đến, thấy Kim Cang Hùng hành động, hắn tay trái đưa khiên lên, đỡ lấy.
"Bing Bong!" Âm thanh búa đập vang lên. Kim Cang Hùng lại như lần trước, toàn thân chấn động mạnh, lui về sau vài bước.
Đường Minh động, nhân lúc Kim Cang Hùng lùi lại, hắn chạy đến, lấy đà chạy, chân đạp một cái thật mảnh, tung người nhảy lên cao, một kiếm canh đâm ngay vào mắt nó.
Sau khi trải qua hồn cốt tẩy rửa, chiều cao cùng cơ thể thay đổi, chiều cao từ chỉ một mét ba tăng đến hơn một mét sáu, cao gần một mét bảy người trưởng thành.
Gầy ốm cơ thể bảy tuổi hơi có chút mập mạp ra, nhưng không phải mập loại béo phì, mà là da thịt nở nang, khuôn mặt tròn ra, bây giờ nhìn hắn giống như một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, hơn là đứa bé bảy tuổi.
Kim Cang Hùng cũng biết khuyết điểm là con mắt của mình, nó lúc này còn đang trong trạng thái lui lại chưa ổn định, hai hùng chưởng giơ lên, gắt gao che chắn trước mặt nó.
Đường Minh mặc dù chiều cao có thay đổi lớn, nhưng phải biết Kim Cang Hùng độ cao đến ba – bốn mét, hắn nhảy lên cao lắm cũng chỉ tầm hai mét mà thôi.
Tại thời khắc này, sau lưng Đường Minh đột nhiên mọc ra đôi cánh chim màu vàng tinh khiết, đôi cánh vừa ra, thần thánh khí tức từ đôi cánh phát ra.
+Đôi cánh (phần lưng): tự do phi hành bay lên cao mà không tốn hồn lực. Tốc độ bay tăng phúc +150%, mỗi một đôi cánh cộng thêm 100% tốc độ bay.
Một trong những bộ phần hồn cốt thiên sứ Tổng lãnh thiên thần Michael.
Đường Minh huy động hồn cốt, cánh nhẹ nhàng đập một cái, nhưng với cú đập này, Đường Minh chỉ trong tíc tấc đã bay lên đỉnh đầu con Kim Cang Hùng.
Tại lúc Kim Cang Hùng còn chưa kịp phản ứng, Đường Minh đem hồn cốt lưng ẩn đi, đôi cánh biến mất, bởi vì không có cánh, hắn cả người dùng tốc độ vô cùng nhanh rơi xuống, tay trái khiên lóe lên biến mất, hai tay cầm kiếm, canh ngay phía trên đầu lâu Kim Cang Hùng, làm tư thế đâm xuống.
Kim Cang Hùng bản năng cảm nhận được nguy hiểm từ phía trên đầu truyền đến, hai cự chưởng vội vàng đỡ lấy, cái này hành động vừa kịp lúc cứu nó một mạng.
"Rắc!"
"Gaoooo!"
Âm thanh xương nứt vang lên, tiếp đó là một tiếng gào thét tỏ vẻ đau đớn.
Một kiếm này của Đường Minh không thành công giết Kim Cang Hùng, chỉ là đâm qua đôi cự chưởng của nó, chưa đâm vào đầu lâu. Dù chỉ vậy, đã làm Kim Cang Hùng đau đớn đến thấu xương, hai mắt rơi lệ, bởi vì thanh kiếm khi này đâm xuyên qua hai tay nó, đem mũi kiếm đóng dính hai tay vào nhau, khiến nó không tài nào nhúc nhích tay được.
Đường Minh ngồi trên cự chưởng Kim Cang Hùng, không chút chần chờ do dự rút kiếm ra. Khi kiếm cắm ra, đôi cự chưởng rũ xuống, hiển nhiên đôi tay nó đã bị một kiếm này của Đường Minh đâm phế.
Khi cự chưởng rủ xuống, Đường Minh theo đó không có chỗ ổn định để ngồi. Lúc này hắn giống như ảo thuật gia, hai chân nhỏ của hắn rơi xuống, tại lúc rơi xuống ngang vị trí đầu của Kim Cang Hùng, hai chân chính xác kẹp chặt lại đầu lâu Kim Cang Hùng.
Có hai chân ôm lấy đầu nó. Đường Minh ngồi vững vàng trên không trung, lúc này hai tay cầm kiếm lần nửa dùng hết sức, đâm một nhát vào đầu lâu Kim Cang Hùng.
"Gaooooooooo..."
Kim Cang Hùng hét thảm một tiếng, lần này nó không còn may mắn như trước thoát chết, kiếm Đường Minh lúc này đã đâm xuyên qua sọ nó.
"Ầm." Cả thân thể nặng nề ngã xuống, tắt thở chết.
Một vầng sáng màu tím từ cơ thể Kim Cang Hùng vừa chết bay ra, nhanh chóng dung nhập vào người Đường Minh.
"Đing! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ thí luyện ngẫu nhiên, vượt qua thử thách nhiệm vụ, nhận được một hồn kĩ thiên sứ tự chọn."
← Ch. 161 | Ch. 163 → |