← Ch.171 | Ch.173 → |
Ngẩn ra hồi lâu, Đái Mộc Bạch lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Vô Cực bị đóng băng, hắn có chút lo lắng nói ra: "Đường Minh, cái kia... ngươi có thể giải băng cho Triệu sư phụ được không?"
Đường Minh thần sắc không thay đổi, bình thản nói: "5 phút sau băng tan."
Nói xong, hắn không màng đám người phản ứng, xoay người rời đi.
"Ngươi đi đâu vậy Đường Minh?" Đường Tam thấy hắn rời đi, có chút lo lắng kêu lên.
"Ta đi xử lý một số chuyện, lần này ta chỉ đến thăm ngươi... dù sao ta là thánh tử Võ Hồn Điện." Đường Minh không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói.
Sau lưng đôi cánh trắng hiện lên, "vù!" âm thanh xé gió vang lên, trong chốc lát thân ảnh Đường Minh biến mất ở nơi chân trời.
"Võ Hồn Điện? Cánh... hồn cốt?" Đái Mộc Bạch nuốt nước miếng nhìn Đường Minh rời đi, sợ hãi nói.
"Hắn quá kinh khủng, lúc này mới chỉ 11 tuổi, đẳng cấp hồn tông đỉnh phong, chỉ cần một cái hồn hoàn hợp lý liền bước vào cảnh giới hồn vương.... qua vài năm sau chắc chắn trở thành Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất đấu la đại lục."
Chu Trúc Thanh đột ngột mở miệng nói, trong mắt hiện lên quang mang hi vọng, chiến ý, còn có chút khác thường cảm xúc...
"Đáng tiếc, một siêu cấp quái vật như vậy lại là người của Võ Hồn Điện." Trữ Vinh Vinh hai tay nắm chặc, vẻ mặt than tiếc nói.
5 phút sau.
"Rắc." Xung quanh mặt băng tượng Triệu Vô Cực nứt ra từng khe hở, vài giây sau, ầm một tiếng, băng vỡ, Triệu Vô Cực cuối cùng thoát ra.
Triệu Vô Cực nhìn xung quanh, không thấy Đường Minh, hắn giận dữ gầm lên: "Người đâu."
Nói được hai chữ, hắn cả người trong nháy mắt chuyển thành màu lam, da thịt bắt đầu trở nên lạnh cóng đi.
"A, lạnh quá..." Triệu Vô Cực toàn thân run rẩy, điên cuồng vận chuyển hồn lực trong cơ thể để xua tan cái lạnh này, chỉ là không biết vì sao hồn lực chậm chạp, mãi không thôi động được.
Đái Mộc Bạch đi tới, vẻ mặt quan tâm nói ra: "Đường Minh kia đi rồi sư phụ, ngài cảm thấy lạnh?"
Triệu Vô Cực bỗng nhiên trở lại bình tĩnh, hắn nhìn Đái Mộc Bạch, hỏi: "Đi đâu?"
"Hắn nói hắn là người của Võ Hồn Điện, hôm nay chủ yếu đến thăm Đường Tam." Đái Mộc Bạch thuật lại lời nói của Đường Minh trước khi rời đi.
Triệu Vô Cực vừa nghe ba chữ Võ Hồn Điện sắc mặt tái xanh, hai tay nắm chặt lại, từng tiếng rắc rắc kinh người vang lên, giận dữ cười nói: "Tốt, một cái Võ Hồn Điện, ha ha ha, đúng là duyên phận..."
Đám người có chút khó hiểu, mặc dù năm xưa Triệu Vô Cực bị Võ Hồn Điện truy sát, nhưng cũng không cần tỏ ra phẫn hận như vậy a.
Chỉ có Đái Mộc Bạch, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh là biết chuyện ẩn giấu trong này...
...
Trong rừng rậm.
"Ra đi "cha" ta biết ngươi đang ẩn núp tại đây" Đường Minh nở nụ cười, nói ra.
Một vị trung niên ăn mặc áo choàng đen rách rưới đi ra, tóc tai bù xu như mấy ngày chưa tắm.
"Đường Minh, ngươi ẩn giấu rất tốt, kể cả ta cũng bị lừa." Đường Hạo ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn Đường Minh nói.
"Cha quá khen." Đường Minh mỉm cười, bình thản nói ra: "Cha theo dõi ta tới tận đây, có chuyện gì à?"
"Ngươi biết rồi còn hỏi?" Đường Hạo lạnh lùng nói.
"Vì tương lai Đường Tam an toàn, không thể để nó xảy ra biến cố gì, cho nên ta đành phải tự tay giết ngươi!" Đường Hạo nhắm mắt lại, sau một giây mở mắt ra, ánh mắt không chứa chút nào tình cảm, lạnh lùng, vô tình.
"Ha ha ha ha, ta kêu ngươi là cha là nể tình ngươi rồi, hiện tại ngươi lại muốn giết con trai này." Đường Minh nở nụ cười, nhìn Đường Hạo nói.
Đường Minh đã trưởng thành hơn trước, đối với loại "cha giết con" này vô cùng bình tĩnh, không chút nào vì đó mà xúc động hay rơi lệ.
Đường Hạo hừ lạnh, toàn thân hồn lực ba động, khí tức Tuyệt Thế Đấu La cấp 99 truyền ra, thiên địa lay động, khu rừng từng đợt cuồng phong thổi lung lay.
Chín cái hồn hoàn sau lưng nổi trôi, vàng vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đỏ.
Trên tay xuất hiện cây búa màu đen khổng lồ, to gấp 5 lần hình thể Đường Hạo, nhưng dù vậy, Đường Hạo chỉ đơn giản một tay là cầm được nó.
Đường Minh mỉm cười, nhìn Đường Hạo, nói ra: "Ngươi đã muốn thì ta cũng không nương tay."
Nói xong, toàn thân Đường Minh phát sáng, tóc, mặt, mũi, mắt, miệng, răng, cơ thể, tay chân.... toàn bộ là một màu thuần vàng, phía sau bốn cánh thiên sứ hiện lên, từng vòng quang mang thần thánh phát sáng, đem toàn bộ ngàn mét khu rừng bên trong bao phủ bởi một tầng màu vàng của hắn.
Tay trái khiên vàng hiện lên, tay phải kiếm dài. Nhìn hắn giống như chiến thần giáng lâm.
"Cái gì, sáo trang hồn cốt." Lần này Đường Hạo chấn động, "Không thể để hắn tiếp tục sống!"
Đường Hạo trong mắt bắn ra sát cơ mãnh liệt, từng luồng khí tức hủy thiên diệt địa phóng lên trời xanh, đem đấu la đại lục mọi người đều cảm nhận được loại này khí tức hủy diệt.
"Có Tuyệt Thế Đấu La đánh nhau!" Hồn Đấu La trở lên thần sắc rung động, ánh mắt tập trung về khu rừng nơi hai người Đường Minh cùng Đường Hạo sắp đánh nhau.
...
Đường Hạo ra tay, búa đột nhiên to lớn hơn trước gấp 10 lần, lần này không một tay cầm búa nửa mà chính là hai tay cầm búa, từng luồng kinh thiên giáng thế từ búa phát ra, hắn bay lên cao, đem đập về phía Đường Minh.
Đường Minh tay trái cầm khiên giơ lên, đón đỡ lấy.
"Ầm." Kinh thiên nổ ra, khu rừng một trận gió xoáy do hai bên tạo ra cắn nát.
Khiên thiên sứ của Đường Minh trong nháy mắt vỡ nát, Đường Minh sắc mặt biến, muốn chạy nhưng đã muộn. Chỉ thấy búa Đường Tam không những dừng lại, mà càng hung hãn mạnh mẽ hơn, đập thật nhanh vào đầu hắn.
"Rắc." Đầu lâu Đường Minh trong nháy mắt bị búa đập nát, tựa như sọ dừa bị người khui ra, đầu lâu xuất hiện từng vết nứt rạn, một giây sau, toàn bộ đầu lâu vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đường Minh thân thể không đầu ngã xuống đất...
Đường Hạo nhìn Đường Minh chết không khỏi thở phào, một búa này hắn chính là dùng toàn bộ thực lực, nhìn thi thể không đầu của Đường Minh, hắn lẩm bẩm nói: "Vì Đường Tam, ta xin lỗi." rồi xoay người rời đi.
"Phốc." Tại lúc này, đột nhiên không biết từ đâu tới, một thanh kiếm màu vàng mang khí tức thần thánh từ phía sau xuyên qua ngực Đường Hạo.
Đường Hạo khuôn mặt cứng đờ, quay đầu nhìn lại, khi thấy Đường Minh còn sống đứng sau lưng mình, tay cầm thanh kiếm đâm xuyên qua ngực, ánh mắt hiện lên khó tin...
Rõ ràng, hắn cảm giác được sinh mệnh của Đường Minh đã tắt, đầu nát, làm sao có thể còn sống?
Đường Minh mỉm cười, nói ra: "Ngươi tưởng rằng chỉ như vậy liền giết ta? Buồn cười, được rồi, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục, không gặp."
Nói xong, hơn mười cây kiếm phía sau lưng hắn xuất hiện, 10 thanh kiếm trôi nổi, từng luồng thần thánh khí tức kinh người từ 10 thanh kiếm truyền ra.
"Phốc." 10 thanh kiếm chỉ trong 0, 1 giây ngắn ngủi, toàn bộ đâm chính xác vào thân thể của Đường Hạo.
Đường Hạo ánh mắt sinh cơ ngày càng tan rã, cuối cùng ngã xuống đất chết, trên người cắm 10 thanh kiếm thiên sứ.
Trước khi chết, hắn môi run run như muốn nói gì, nhưng chung quy tim bị xuyên, không thể sống để mà nói tiếp.
Đường Minh không thèm nhìn, hồn hoàn màu trắng xuất hiện. Chính là võ hồn Hạo Thiên Chùy biến dị.
Đường Minh một tay cầm búa, giơ lên cao, trực tiếp đập vào thi thể Đường Hạo nằm dưới đất.
"Bốc." Từng lớp băng nhanh chóng bao phủ lại toàn bộ thi thể của Đường Hạo.
Đường Minh tinh thần lực động, tiện tay thu thi thể Đường Hạo vào túi đồ, làm xong hắn xoay người bay đi.
...
10 phút sau.
Đầy người đến, đa số là Hồn Đấu La, trong đó cũng có vài người Phong Hào Đấu La.
"Người đâu?"
"Chắc rời đi rồi..."
"Không biết là vị nào Tuyệt Thế Đấu La đánh nhau."
Đám người không thấy thi thể thất vọng rời đi, dù sao bọn hắn đến đây chính là cháy nhà hôi của mà thôi.
...
Trong đám người, có một người trung niên khuôn mặt cứng ngắt, đầu tóc bạc phơ, hai mắt tràn đầy ánh sáng trí tuệ.
Không như những người khác rời đi, hắn ở chỗ này, đi xung quanh, mắt nhìn xuống đất, như đang tìm kiếm gì.
Trung niên tóc bạc đến khu vực Đường Minh cùng Đường Hạo chiến đấu, hắn ngồi xuống, tay bóc từng miếng đất để lên mũi ngửi, một lát sau, lông mày nhăn lại thành một đoàn.
"Hạo Thiên Chùy khí tức?"
"Thiên sứ khí tức?"
"Chẳng lẽ nói Võ Hồn Điện cùng Đường Hạo đánh nhau..."
Tại lúc này, hắn phát hiện vài giọt máu cùng rơi nát màu vàng có chút cứng mảnh nhỏ.
Tay nhặt lên mảnh nhỏ màu vàng, cảm giác được trong tay miếng này màu vàng truyền đến khí tức thần thánh, trong đầu hắn bắt đầu suy diễn...
"Đường Hạo đánh một búa, đối phương dùng khiên đỡ lấy, nhưng búa này là dùng toàn bộ hồn lực của 99 cấp Tuyệt Thế Đấu La..."
"Chết?"
Tiểu Cương nhíu mày, hắn đứng lên, đi qua đi lại vài bước, tay sờ sờ cằm, có chỗ hắn nghĩ không thông, cuộc chiến diễn ra rất ngắn ngủi, thời gian chỉ từ 3 đến 5 phút...
Trong cuộc chiến, tất nhiên có một người chết, nhưng tại sao có đến hai người chết?
Hắn nghĩ không thông cái này... hồi sinh? Tiểu Cương mày càng nhíu chặt hơn, loại này là không thể, từ đấu la đại lục tới giờ chưa bao giờ có hồn kĩ hồi sinh... Lại nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc lựa chọn tạm thời từ bỏ, đem giọt máu cùng mảnh vỡ màu vàng thu vào, chờ về học viện nghiên cứu tiếp.
....
"Đing! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ trận doanh tà ác, thành công giết chết Đường Hạo, thu được...."
(Thu được gì nhỉ, võ hồn, hay hồn hoàn? -)
...
P/s: tên Đường Minh đổi lại như cũ: Minh Hạo nhé
← Ch. 171 | Ch. 173 → |