← Ch.180 | Ch.182 → |
Minh Hạo đem tất cả mọi người đi đến Đế Bá thế giới, sắp xếp cho chúng nữ gặp nhau...
Còn về Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh ba nữ vừa bị hắn bắt cóc về, một hồi phá trinh xong, sau đó đem các nàng mang thai – thay đổi ký ức.
***
Ban đêm.
Minh Hạo mặc bộ quần áo thường, hắn ngồi tại ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm, tựa như nhìn như vậy không chán, mà ánh mắt như đang nhìn xa xa hơn nửa.
Vì sao vàng lấp lánh, trăng tròn rọi sáng thế giới này, gió nhẹ thổi qua tóc Minh Hạo.
"Tướng công, đêm nay lạnh, ngươi mặc áo ấm vào đi." Tuyết Linh Nhi chậm rãi đi đến sau lưng hắn, nàng nhẹ nhàng đắp lên khăn ấm lên vai hắn.
"Cám ơn nàng." Minh Hạo gật đầu, quay qua ôn nhu nói, tay ôm lấy eo nàng vào lòng, ngửi mùi hương từ người Tuyết Linh Nhi, cươi hỏi: "Ngươi sao không ngủ đi?"
Tuyết Linh Nhi bao năm qua vẫn không thay đổi, mái tóc trắng dài đến chân, thân hình đầy dã hơn so với mấy năm trước, đặc biết nhất, nàng ngày càng thành thục phong vân, có mùi vị đàn bà hơn. Chắc là, nàng lên làm mẹ đã có chút thay đổi, nhưng nàng vẫn như cũ, là Tuyết Linh Nhi ôn nhu, mẫu mực, luôn quan tâm chồng con...
Tuyết Linh Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nàng chậm rãi nói ra: "Ta thấy tướng công thay đổi, nhất là từ sau khi đi chơi ở thế giới khác trở về, tướng công phải chăng có tâm sự? Có thể hay không chia sẽ tâm sự của tướng công cho thiếp nghe?"
Minh Hạo nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ngươi chính là người đàn bà của ta, làm sao ta không thể nói? Đúng thật, từ thế giới Đấu La Đại Lục trở về, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó chính là ta vô địch rồi, trường sinh rồi, thì ta tương lai sẽ làm gì?"
Tuyết Linh Nhi trầm ngâm một chút, nàng lăc đầu nói ra: "Thiếp không biết, nhưng thiếp nghĩ đến một chuyện, tướng công quá ít quan tâm đến vợ con, nhất là những chị em khác. Các nàng bên ngoài là vui vẻ, nhưng bên trong là buồn bã, còn có đám con, bọn chúng luôn thèm khát tình yêu thương, dạy dỗ từ một người cha thực thụ."
Nàng nói xong, tay nhẹ nhàng vuốt ngực Minh Hạo, nói tiếp: "Còn về tương lai làm sao, tướng công hãy nghe trái tim mình mách bảo, thiếp tin tưởng tướng công có thể chọn được một con đường của riêng mình."
Minh Hạo không nói lời nào, đầu kề sát mặt Tuyết Linh Nhi, môi hôn nàng một cái, nhỏ giọng nói ra: "Ta cám ơn ngươi, những lời ngươi nói đúng lắm, là ta quá ích kỷ, chỉ lo đến bản thân mình, từ nay về sau ta sẽ quan tâm, yêu thương vợ con nhiều hơn."
"Thiếp biết, tướng công không bao giờ thay đổi." Tuyết Linh Nhi nhẹ gật đầu, dịu dàng nói.
Minh Hạo không nói lời nào, chỉ ôm Tuyết Linh Nhi trong lòng....
Giây phút lãng mạng của hai người trong chốc lát bị phá.
"Này, hai người ôm nhau mà không kêu chúng ta à?"
Nghe âm thanh này, hai người giật mình, quay lại.
Liễu Như Ân, Hagoromo Gitsune, Mị Yểm, Miêu Huyễn Nguyệt, , Hỏa Thiên Hương, Kaguya, Narede, Bulma, Phượng Mị Nương, Lý Tôn Dạ...
Một đám hậu cung ở sau, trừng mắt cười nhìn Minh Hạo với Tuyết Linh Nhi, mỗi người một vẻ, riêng biệt khí chất, có lạnh lùng, có nóng bỏng, có ôn nhu, có dịu dàng... từng người đều là mỹ nữ vạn người có một, khuynh quốc khuynh thành.
Trải qua một hồi tinh dịch rửa mặt đặc biệt của Minh Hạo, đám người ngày càng xinh đẹp hơn.
Ạch, hình như nói nhầm chủ đề.
Minh Hạo nở nụ cười, hỏi: "Các ngươi không ngủ?"
"Tuyết Linh Nhi còn thức, làm sao chúng ta ngủ được." Các nàng cười nói.
"Ngồi xuống đây." Minh Hạo gật đầu, tay chỉ bên cạnh mình, nói ra.
Chúng nữ gật đầu, từng người ngồi xuống.
"Tướng công đối với tương lai có kế hoạch gì không?" Hagoromo Gitsune hỏi.
Minh Hạo lắc đầu, trầm tư nói: "Ta không biết, đạt tới cảnh giới này, ta chính là bất hủ, vĩnh hằng, không gì có thể diệt được ta, cho nên đối với tương lai ta cũng không rõ ràng cho lắm."
"Tướng công tạm thời đừng nghĩ về nó." Hỏa Thiên Hương đi tới trước mặt Minh Hạo, tại mọi người kinh ngạc, nàng mạnh bạo cở hết quần áo ra, "Mà hãy nghĩ đến cơ thể thiếp..."
Chúng nữ sắc mặt đỏ lên, trong lòng thầm mắng: "Vô sỉ! Hồ Ly!"
Ạch... Minh Hạo sắc mặt đen, nhìn cái kia đôi no đủ song phong trắng ở phía trước, nhị hoa đỏ đang lắc lư tựa như đang dụ hoặc người phạm tội, căng cứng đầu......
Minh Hạo ho khan một cái, thần sắc chính nhân quan tử, ánh mắt chân thành nhìn Hỏa Thiên Hương, nói ra: "Hỏa Thiên Hương, chúng ta lớn rồi, không thể làm trò con nít được, nếu đám con thấy ngươi phóng đãng động tác, thì bọn nó sẽ nghĩ gì?"
Hỏa Thiên Hương cười một tiếng, nàng mắt lửa nhìn hắn, đi đến sát khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói ra: "Phải không? Không biết hồi trước, lúc chúng ta vừa gặp nhau, ai đã dùng tay thọt vào trong nơi ấy của ta nhỉ?"
"Ạch... không ngờ nàng còn nhớ việc ấy, chuyện đó lâu rồi, khi đó ta còn trẻ, nên hành động có chút..." Minh Hạo mặt già đỏ lên, biện minh cho hành động lúc trước của mình.
"Đúng không? Ngươi không phải mới dẫn thêm một đám tỷ muội trở về nửa à?" Lần này Kaguya lạnh lùng nói ra, hai mắt sắc bén nhìn Minh Hạo gằng giọng nói.
"Cái này..." Minh Hạo ý định chạy trốn, Tuyết Linh Nhi khi này nói ra: "Tướng công, hình như tướng công quên lời của thiếp rồi đúng không?"
"Quên?" Minh Hạo trong nháy mắt cứng lại...
"Nếu không nhớ, để thiếp nhấc cho mà nhớ." Tuyết Linh Nhi nở nụ cười nũng nịu nói, một tay mạnh bạo nắm ở giữa chỗ nào đó, bóp mạnh một cái.
"A, JJ ta" Minh Hạo khóc hét lên, hai tay ôm chặt jj mình, nước mắt rơi xuống, sắc mặt biến thành gan heo tái xanh, khi này rốt cuộc Minh Hạo biết được nổi đau nát trứng là như thế nào.
"A, thiếp lỡ tay, các tỷ muội, tướng công sắp nát jj, mau chăm sóc tướng công nha..."
"Hì hì, để thiếp chăm sóc cho..." Lý Tôn Dạ gan dạ nhất, nàng không chút nào tỏ ra ngại ngùng, đem nơi thần bí cắm vào sừng của Minh Hạo, xung phong cưỡi ngựa...
"Tướng công, sủng hạnh thiếp..." Liễu Như Ân e thẹn nói, vạch váy lên, lộ ra thần bí tam giác, ngồi lên mặt Minh Hạo...
"Để thiếp lau mồ hôi cho..."
"Để thiếp lâu cúc cho..."
Đám chúng nữ cùng nhau cười hì hì, hiển nhiên đã lập ra kế hoạch từ trước, Minh Hạo trở thành nạn nhân của cuộc hiếp dâm...
"A, các ngươi nhớ đó, jj của ta... um um." Minh Hạo cảm giác ****, ráng la lên, nhưng bị cái nào đó thần bí hương thơm che nguyên mặt, khiến hắn ngợp thở nói chuyện không được.
Từng mỹ nữ thay phiên nhau phục vụ Minh Hạo, đến nổi khiến hắn tinh lực gần như cạn kiệt... đám hổ mẫu này cũng quá hung hãn nha, hết người này đến người khác vào, hành hắn 24 trên 24, khắp người hắn đầy nước, trên mặt tràn ngập hương khí của chúng nữ để lại...
Minh Hạo không biết vì đau khổ hay sung sướng mà rơi lệ đầy mặt.
...
1000 năm sau.
Đế Bá thời đại thay đổi, thiên hạ trở thành họ Kim.
Nếu nói thế lực mạnh nhất, thì chính là Kim gia, gia chủ Minh Hạo.
Tiên Đế, Tiên Vương con cháu đông như kiến.
Phía trên, người được xưng vô địch nam nhân, Minh Hạo, một cái trụ chống trời của Kim tộc, chân đạp bầu trời, tay đánh luân hồi, một ý niệm xoay chuyển sinh tử càn khôn, không ai dám chống đối hay phản kháng lời của hắn.
Kế tiếp thế lực thứ hai, chính là của nhà họ Lý, Lý Thất Dạ làm chủ, hắn uy danh không thua kém chút nào Minh Hạo, thậm chí còn hơn. Bởi vì hắn chính là cha vợ của Minh Hạo a.
Nói tiếp, cuộc sống của mọi người rất là hạnh phúc, vui vẻ, Minh Hạo tại ngàn năm này luôn bên cạnh chúng nữ, sau đó công việc thường ngày là trở thành một ông bố thực thụ.
Bỏ ra vài tiếng dạy dỗ đám con cháu. Hắn không dạy bọn chúng cách đánh nhau, hay giết người, các năng lực. Mà truyền thụ tri thức hiện đại, đạo đức, cách sống làm người.
Tựa như khi người khó khăn thì phải giúp, anh em phải đùm bộc yêu thương lẫn nhau...
Hắn chính là muốn, một đám con cháu không phải loại phế vật, rác rưởi thiếu gia, công chúa cậy quyền, cậy thế hiếp người, mà là một người chín chắn, trưởng thành, biết đối xử ra sao.
Cho nên, đám con cháu đời đời kiếp kiếp luôn lấy điều như vậy làm giáo huấn cho thế hệ mai sau.
...
Thời gian đối với người tu luyện rất nhanh, lại 5000 năm nửa trôi qua.
Minh Hạo không thay đổi, trừ ánh mắt càng thâm thúy, sâu như giếng không đáy cùng khí tức trầm ổn, nội liễm thì không còn gì.
Phía sau hắn, hàng trước hơn trăm vị mỹ phụ, hàng sau hơn ngàn người trai gái già trẻ khác nhau.
Minh Hạo hai tay chắp ra sau, bộ dáng uy nghiêm, nhìn đám con cháu – vợ, trầm giọng nói ra: "Ta phải đi một nơi, ta không biết khi nào về, các ngươi ở lại mạnh khỏe, nhớ, nếu ta thấy ai làm sai giáo huấn, thì dù người đó là vợ ta, con ta, cháu ta đi nửa thì người đó tự biết hậu quả."
"Cha(tướng công) chúng ta đã biết, ngươi lên đường bình an!" Hơn ngàn người hành lễ, cung kính nói.
"Không cần tiễn." Minh Hạo phất tay nói, sau đó biến mất.
"Đi thôi các tỷ muội." Tuyết Linh Nhi trở lại lạnh lùng như băng ngày trước, không thấy phần nào ôn nhu khi nàng ở bên cạnh Minh Hạo, trên người nàng có nhàn nhạt khí tức mẫu nghi thiên hạ, bá đạo, cao quý, người quản vạn vật thiên địa.
Đám phía sau hậu cung vâng lời đi theo.
Minh Hạo phong Tuyết Linh Nhi làm người cai quản hậu cung, dù sao nàng cũng là người vợ thứ nhất của hắn. Còn về khó chịu hay không trong lòng các nàng khác thì hắn không lo lắng, bởi vì mấy ngàn năm này, chúng hậu cung chung sống hòa bình, vui vẻ, đoàn kết, các nàng chỉ cần Minh Hạo còn quan tâm lo lắng, còn về làm cái gì quản lý các nàng lười.
"Cung nghênh chúng mẫu hậu." Đám đàn con – cháu ở phía sau cung kính hành lễ.
...
Sâu xa nhất vũ trụ.
Vũ trụ, nó bao hàm vạn vật, trong vũ trụ, dù cho cả vị diện hủy diệt, thần linh vẫn diệt, vật đổi sao dời, thì vũ trụ này luôn vĩnh hằng, không bao giờ thay đổi.
Minh Hạo ngồi xếp bằng giữa vũ trụ, mỗi nhịp đập của hắn, chính là vũ trụ rung động một hồi, tựa như hắn chính là trung tâm của vũ trụ này, trái tim của vũ trụ, vĩnh hằng bất diệt.
Minh Hạo nhắm mắt cảm ngộ xung quanh, thiên ý, nhân quả, luân hồi, âm dương, sinh tử, đạo.
Vạn vật có tử tất có sinh, có sinh tất có tử, có nhân tất có quả, có quả ất có nhân, có âm tất có dương, có dương ất có âm...
Đạo, nó hư vô mờ mịt, nó liên quan đến nhân quả, âm dương, tạo nên vạn vật.
Đạo, nó là nguồn gốc của mọi vật, nhân quả, âm dương, sinh tử, ngũ hành...
"Đường của ta ở phương nào? Là hủy diệt hay yêu thương, là lành hay ác, là nhân hay quả, là tương lai hay quá khứ, là âm hay dương." Minh Hạo lẩm bẩm nói, theo đó, trong hư không đen tối, từng cái huyễn ảnh trôi nổi xung quanh hắn, có rồng, có phượng, có rùa, có hổ.
Tiếng phượng hót vang minh, tiếng hổ gầm gừ, tiếng rồng kêu gào, tiếng rùa trầm thấp.
Vũ trụ xuất hiện cảnh tượng làm người khó tin, vạn thú triều bái, trong đó lấy tứ thần thú dẫn đầu, theo sau từng con thần thú, tiên thú, hung thú toàn bộ đều là quỳ xuống, đầu hướng vị trí Minh Hạo ngồi quỳ lại.
Tại thời khắc này, có phật âm tụng kinh, có tiên âm hòa hợp, đại đạo vang rền, từng đạo chói mắt ánh sáng vàng, trắng, đen, đỏ, tím... dung hợp lại, tạo thành một loại mỹ lệ ánh sáng nhiều màu, vũ trụ tại một khắc này tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Từng hành tinh xếp thẳng hàng, ánh mặt trời, mặt trăng hợp lại thành một, tựa như đang xếp hàng chờ đợi gì đó.
Loại này cảnh tượng, hùng tráng, mỹ lệ, huyền ảo, cho dù là thần tiên cũng vô phước hưởng, chỉ có một người được hưởng, đó là Minh Hạo
Minh Hạo lẩm bẩm, không rõ hắn nói gì, nhưng từng âm thanh như hồi chuông cảnh tỉnh người, thiên địa ngay một khắc này yên tĩnh lạ thường. Trong hư không, từng vị tiên nhân, thần đế, bất hủ, vĩnh hằng, đỉnh cao cường giả của từng vị diện đến đây, bọn hắn cung kính hành lễ rồi ngồi xuống, lắng nghe Minh Hạo giảng giải.
Từng đạo mây mù màu hồng tại hư không xuất hiện, trên mây, từng đám oanh oanh yến yến nữ tiên, nữ thánh ngồi trên đó, các nàng từng người dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, không kém chút nào đám hậu cung của Minh Hạo.
"Chịch, chính là nghệ thuật..."
Đám tiên nhân, thần đế, bất hủ, vĩnh hằng gật đầu, cảm giác cái này đúng là thâm sâu, chịch cũng là nghệ thuật nha, mặc dù bọn hắn không biết trong miệng vị đại nhân kia chịch là gì...
Đám nữ oanh oanh yến yến kia cảm giác kỳ lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào, các nàng chỉ có thể nhắm mắt, ghi nhớ từng lời vàng ngọc của Minh Hạo.
"Chịch, chính là cách mà chúng ta chế tạo ra sinh linh, quả chuối, cũng là thứ quý giá nhất của đàn ông, mà chỉ có đàn ông mới có thể làm..." Minh Hạo lời nói như thần linh ban phước, đám người gật gù, nhắm mắt cảm ngộ lấy từng lời hắn.
"Phụ nữ, chính là âm, đàn ông là dương, âm dương giao hợp, mới có "sinh", khi "sinh" rồi tất có tử, nhân quả luân hồi theo đó diễn biến..."
"Vạn vật có sinh tất có tử, có tương thì có khắc"
"t*ng trùng cũng vậy, có chất lượng thấp, tất nhiên cũng có chất lượng cao..."
"Kẻ yếu bị đào thải, kẻ mạnh chiến thắng, đó là quy luật của tự nhiên, tựa như t*ng trùng thấp, ít vận động, thì sẽ thua con t*ng trùng thường rèn luyện, mạnh hơn..."
Từng lời Minh Hạo, làm đám người cảm ngộ được một chút về thiên địa vạn vật, nhưng không biết tại sao, đám nam nhân lúc này thì jj cương, còn đám phụ nữ thì phía dưới nghe mà nước chảy lênh láng a?
Người người mặt đỏ, thân thể run rẩy, nhưng vẫn ráng cắn răng nhịn nhắm mắt nghe, trong lòng đối với hắn một mảnh kính phục: "Không hổ là đại nhân, chỉ nói một chút thôi cả thân thể chúng ta không chịu nổi rồi, giảng giải quá thâm ảo, chúng ta không thể hiểu hết tinh túy trong đó được."
"Tốt rồi, giảng tới đây thôi, giải tán" Minh Hạo mở mắt ra, uy nghiêm nói.
"Cung nghênh đại nhân" Đám người cung kính bái rời đi...
"Đing! Chúc mừng chủ nhân trang bức thành công, thu được ngàn vạn tỷ điểm tín ngưỡng, mở ra liên thông toàn bộ vị diện chức năng."
"Đing! Đủ điều kiện sử dụng vé mời thần linh, phải chăng sử dụng ngay lập tức?"
Minh Hạo lạnh nhạt nói: "Sử dụng."
Lát sau, một bóng đen xuất hiện trước mặt Minh Hạo.
Minh Hạo bình tĩnh đánh giá trước mặt người này, mà bóng đen hình như cũng quay mặt lại, hướng Minh Hạo đánh giá.
Bóng đen không rõ khuôn mặt, có thể nói là, dù cho Minh Hạo đạt đến cảnh giới này, cũng vô pháp nhìn rõ mặt hắn.
Khuôn mặt tựa như bị sương mù che, mờ mờ ảo ảo, không biết là nam hay nữ, nhưng Minh Hạo chắc chắn rằng, người này không phải địch nhân của hắn.
...
← Ch. 180 | Ch. 182 → |