Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp YY Hệ Thống - Chương 187

Siêu Cấp YY Hệ Thống
Trọn bộ 310 chương
Chương 187: Thu mua
0.00
(0 votes)


Chương (1-310)

Siêu sale Lazada


Cầm tờ giấy lên xem, một giây sau, sắc mặt Eiichiro Senjou biến đổi, kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin nhìn chằm chằm tờ giấy, ánh mắt không di chuyển.

Nửa ngày sau Eiichiro Senjou mới lấy lại tinh thần, nhìn qua Nobita, thầm nghĩ, "Chẳng lẽ Nobita ăn may?"

"Thầy, em làm đúng không?" Nobita hỏi.

Eiichiro Senjou gật đầu, nhìn lớp một vòng, lớn tiếng nói ra: "Nobita làm đúng, các em cho bạn ấy một tràng vỗ tay để khuyến khích tinh thần nào."

"Nobita tên kia ngốc nghếch vậy mà làm đúng, quỷ à!" Xeko mỏ nhọn đưa ra ngoài, ánh mắt không thể tin nhìn Nobita nhỏ giọng nói.

"Hừ, sau khi tan học phải hỏi Nobita mới được." Chaien hai mắt sáng lên, lẩm bẩm.

"Chẳng lẽ Nobita thay đổi thật?" Xuka trong mắt hiện lên vui mừng, nhìn Nobita suy nghĩ.

"..."

Eiichiro Senjou đẩy mắt kính, nhìn Nobita hỏi: "Tôi cho em bài khác, em làm được không?"

Giọng Eiichiro Senjou đối với Nobita dần nhẹ nhàng, ít nghiêm khắc hơn, hiển nhiên hắn đối với cái nhìn về học sinh lười biếng, hậu đậu, ngu ngốc Nobita lúc trước có chút hơi thay đổi.

Nobita mỉm cười, tự tin nói ra: "Thưa thầy, em đã nói rằng em làm được tất cả. Kể cả toán lớp 6-7-8-9-10-11-12 em đều làm được!"

"Hả, toán lớp 12? Tên Nobita này đang mơ mộng giữa ban ngày hả!? Chưa học xong lớp 5 mà bày đặt đòi làm toàn lớp 12, ha ha."

Đám nhóc thì thầm bàn tán.

Eiichiro Senjou kinh ngạc, không nghĩ Nobita dám "nổ" đến thế, nhưng Nobita đã nói thì phải làm, nói ra: "Được, đây là lời em nói."

Eiichiro Senjou hơi khom người, đặt tờ giấy lên bàn, cầm bút viết ra.

"Xoạch xoạch xoạch..." Cả lớp im lặng không tiếng động, chỉ có tiếng bút của Eiichiro Senjou vang lên.

Nobita thần sắc bình tĩnh trấn định, theo hắn nghĩ, nếu lớp 5 bên nhật bằng với lớp 1 thế kỷ 21 thì, lớp 6 bằng lớp 2... 12 bằng lớp 8!

Hơn nửa, hắn từng ở Bắc Đẩu học viện học qua toán hiện đại nhất, cái này thế kỷ 21 toán thì còn kém xa!

Mục đích của hắn không chỉ là nổi bật nhất trong lớp như vậy, mà là ngắm đến cái lớn hơn nhiều.

"Em giải đi." Eiichiro Senjou viết xong, đặt tờ giấy lên bàn, mỉm cười nhìn Nobita nói.

Nobita gật đầu, nhìn vào tờ giấy, phía trên tờ giấy có hai hàng.

" x(x-y)+y(x+y) – tại x = (-6)2 và y = 7"

"X(x – y) + y(x – y)"

Vừa nhìn xong, Nobita nở nụ cười, biết mình là đoán đúng, hai cái này quá dễ nha!

Nobita cầm bút, hơi tính toán trong đầu một cái, rồi viết đáp án vào giấy.

"Xoạch xoạch xoạch..."

Mọi người ngừng thở, 10 giây sau, Nobita đặt bút xuống, đưa tờ giấy cho Eiichiro Senjou, mỉm cười, nói: "Cái này quá dễ, em làm xong rồi, thầy xem đáp án."

"Cái gì, lại xong!"

"Mười giây! Mười giây! Nobita nếu lại làm đúng thì thật sự thần?"

"Hừ hừ, chắc Nobita chỉ ăn hên một lần thôi, lần này sẽ sai cho mà coi."

Eiichiro Senjou cầm tờ giấy lên đọc, lần thứ hai sắc mặt biến đổi, đáp án bên trong hoàn toàn đúng, thậm chí còn có công thức ở phía cuối giấy, đầy đủ công thức!

"Nobita, em thật sự là thiên tài! Bài toán lớp 12 vậy mà em có thể giải được! Thầy sẽ đề cử em với chính phủ!!!" Eiichiro Senjou ánh mắt thay đổi nhìn Nobita nói ra, trong giọng nói không chút nào che giấu vui sướng, tự hào...

Cả lớp im lặng không tiếng động, toàn bộ miệng há ra, thần sắc kinh ngạc nhìn Eiichiro Senjou, lại nhìn Nobita.

"Lớp... lớp 12 toán? Toàn bộ đúng!?"

Xuka, Dekhi đám bạn học một bộ kinh ngạc há miệng ra, nhìn Nobita như nhìn thấy quỷ.

"Nobita chẳng lẽ thật sự là thiên tài, chỉ là ẩn giấu bao lâu nay với vỏ bọc con lười ngu?"

Xeko miệng nhọn há dài ra, kết hợp với khuôn mặt trẻ con của hắn, nhìn giống như con cáo đang chu mỏ, có chút buồn cười.

"Hừ, Nobita dám giấu chúng ta, sau khi tan học phải cho Nobita cái này hậu đậu một bài học mới được!"

Chaien mập tức giận lẩm bẩm, hai tay nắm chặt lại, hiển nhiên tính cách thích ăn hiếp bạn của hắn đã ăn sâu vào máu.

...

Kế đó Eiichiro Senjou tiếp túc cho hơn chục bài về toán lớp 6 đến lớp 12 khác nhau, Nobita đối với cái này có chút buồn cười, chỉ dùng vài giây đơn giản giải hết, việc này làm đám bạn trong lớp cùng Eiichiro Senjou dần chết lặng.

Sau đó Eiichiro Senjou hỏi Nobita còn biết gì không, Nobita nói vật lý, địa lý, khóa học, tiếng anh ra, trừ tiếng nhật là toàn bộ biết làm.

Eiichiro Senjou lại cho 10 bài khác nhau, mỗi 10 bài là một môn học.

...

Buổi trưa

Nobita vẫn như cũ, một đường thẳng tiến, từ bỏ từ 5 đến 10 giây là làm xong, đến khi tiếng "Reng Reng" báo lớp tan học mới dừng lại.

Eiichiro Senjou như chưa tỉnh lại, khuôn mặt cứng ngắt không động đậy, ánh mắt thủy chung luôn nhìn chằm chằm vào trang giấy đang cầm trên tay, nếu có người để ý kỹ, có thể thấy ngón từng đốt tay của hắn đang có nhè nhẹ run rẩy...

"Thầy ơi, chuông reo rồi." Một bạn học ở sau nhấc nhở.

"Ồ, vậy à, giải tán, qua ngày mai thầy sẽ bù lại bài học cho các em, Nobita, em đi theo thầy." Eiichiro Senjou giật mình quay qua cả lớp thông báo, sau đó hướng về Nobita mỉm cười nói.

Nobita gật đầu, nhìn qua xuka ngồi bên kia, nói: "Xuka, tớ đi trước."

"Ừ, Nobita cậu đi trước đi." Xuka gật đầu, ánh mắt có chút lạ nói.

"Nobita, buổi chiều này chúng ta ở sân bóng gặp gỡ!" Xeko cùng Chaien la lên.

"Ok con mỏ nhọn cùng con heo mập" Nobita quay lại nhìn hai người, cười nói.

"Cậu nói gì Nobita, cậu gan lắm, đừng cho rằng mình học giỏi là có thể phách lối, chiều nay bọn tớ sẽ cho cậu biết tay!" Chaien cùng Xeko mặt đỏ lên, giận dữ nhìn Nobita trầm giọng nói.

Hai người không nghĩ đến Nobita lại ăn gan hùm nói như vậy, nếu chiều nay không dạy Nobita làm người bọn hắn không nuốt nổi cục tức này!

"Ha ha..." Nobita cười một tiếng, không xem chuyện hai người nói ra gì, mang cặp đi theo Eiichiro Senjou.

...

Trong phòng hiệu trưởng.

Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, căn phòng không rộng lắm, chỉ tầm bốn năm mét, chứa đủ một cái tủ sách, một cái bàn làm việc, cái bóng đèn treo trên trên tường cùng một cái đồng hồ màu cam nhỏ.

Eiichiro Senjou và Nobita cung kính đứng một bên như đang chờ đợi gì đó.

Người được ngồi trong phòng làm việc duy nhất chính là vị lão già ăn mặc kimono ngoài trắng trong đen.

Đầu tóc bạc phơ, mặt mũi hồng hào, ánh mắt sáng lạng rất có thần.

Khác ngoài vẻ già nua của hắn, chính là trên miệng ngậm tẩu thuốc, hai tay để dưới bàn, hai chân cứ run run lắc lắc, tựa như đang thẩm du chim già của mình đồng dạng.

Vị lão già đọc xong trang giấy để xuống, hai chân hắn càng run hơn, không biết có phải hay không sắp xuất rồi mà hai chân lại càng run vậy nhỉ?

Đó là ý nghĩ đê tiện của Nobita khi thấy lão già chân run run.

"Hiệu trưởng, ngài thấy thế nào?"

Eiichiro Senjou cúi người hơi thấp khi hỏi lão già, đây cũng là bậc lễ độ cung kính khi hỏi người lớn hơn mình, truyền thống ăn sâu vào xương máu của người nhật bản.

Lão già gật đầu, thả tẩu thuốc ra, nhìn Eiichiro Senjou nói: "Tốt lắm, tôi cảm thấy rất hài lòng, ngày mai tôi sẽ liên lạc với bên kia chính phủ để báo tin tức này, có điều phải thử trước cái đã."

Eiichiro Senjou gật đầu không ý kiến gì, nói ra: "Vâng, hiệu trưởng cứ thử đi."

Kazuo Tora gật đầu, chuyển ánh mắt qua Nobita, hiền lành nói: "Em chính là học sinh lớp 5E Nobita?"

Nobita làm cái lễ, rồi gật đầu, nói: "Thưa hiệu trưởng, con đúng là Nobita học lớp 5E"

Kazuo Tora gật gù, nói ra: "Ừ, ta có vài bài tập, con làm không? Chỉ là thử thôi, nếu như làm không được thì không sao cả."

Nobita lần nửa gật đầu, cười nói: "Vang."

"Tốt lắm, ngồi ghế đi." Kazuo Tora hài lòng mỉm cười, đem tờ giấy trắng trên bàn, viết vài hàng rồi đưa cho Nobita, kèm theo cây bút.

Nobita lễ phép nói tiếng cám ơn, rồi tiếp nhận tờ giầy Kazuo Tora đưa, nhìn vào tờ giấy, "Ồh, đây chính là nâng cao toán lớp 12, ngang với thế kỷ 21 toán học Việt Nam, bài toán này có thể so với thi Violympic độ khó thế giới, đáng tiếc gặp ta."

Nobita nở nụ cười tự tin, thấy hắn nụ cười tự tin, Eiichiro Senjou đứng một bên trong lòng âm thầm vui mừng, hắn biết khi Nobita cười như vậy là có nắm chắc, bởi vì hồi nãy trước khi làm bài Nobita cũng nhìn qua rồi nở nụ cười như vậy.

Kéo ghế gần đó tới ngồi xuống, Nobita nhìn vào câu hỏi, suy nghĩ một tí rồi cầm bút viết vào...

Vài phút sau, Nobita đặt bút xuống, lần này viết có chút lâu hơn những lần trước.

Nobita đưa giấy cho Kazuo Tora, vẻ mặt cung kính nói: "Em đã làm xong thưa hiệu trưởng."

"Ồ." Kazuo Tora kinh ngạc nhìn Nobita, sau đó cầm tờ giấy lên đọc rồi nhanh chóng thả xuống, hắn không cần đọc tiếp, bởi vì đáp án toàn bộ là đúng hết, không sai một chữ.

"Ầm"

Kazuo Tora vỗ bàn một cái làm Nobita và Eiichiro Senjou giật mình.

Hắn đứng dậy, nhìn qua Eiichiro Senjou, vui mừng nói: "Em Nobita tài giỏi là nhờ công thầy cả đấy Eiichiro Senjou..."

"Nào có, nào có, tôi chỉ mỗi ngày lên lớp giảng bài cùng nhấc nhở Nobita thôi mà, còn lại là nhờ vào Nobita..." Eiichiro Senjou sắc mặt xấu hổ, khua tay nói.

Kazuo Tora chuyển qua Nobita, nói ra: "Ngày mai em và phụ huynh của em đến phòng tôi, được chứ?"

Nobita trong mắt bắn ra tia sáng ngời, nhanh chóng gật đầu nói: "Được hiệu trưởng."

Kế đó hai người trở về, trước khi đi, Eiichiro Senjou dặn dò Nobita ngủ sớm, sáng thức dậy sớm đến phòng hiệu trưởng, nhớ mang theo cha mẹ...

...

15h chiều, ánh nắng chói chang.

"Nobita, cậu đứng lại đấy!"

Nobita một mình đi về, tại lúc này, hắn đi ngang qua sân bóng thì truyền đến tiếng gọi của Chaien và Xeko.

Nghe hai con mỏ nhọn cùng heo gọi mình, Nobita khinh thường dừng lại, hắn đi tiếp.

Chaien cùng Xeko đứng trong sân bóng, thấy Nobita không những dừng lại mà còn đi tiếp, giận không chỗ nói, hai người thần sắc hung thần chạy đến Nobita.

"Nobita, cẩn thận, Chaien và Xeko đang đuổi theo cậu!"

Vừa vặn Xuka đi ở sau lưng Chaien và Xeko, thấy cảnh này, nàng lập tức la to một tiếng, trong mắt hiện ra lo lắng.

Nobita trong mắt bắn ra tia suy tư, tựa như đang nghĩ gì, hắn nở nụ cười vui vẻ, đi tiếp, bộ dáng giống như không nghe thấy Xuka cảnh báo.

Lúc này Chaien và Xeko đã chạy lên trước mặ Nobita, chặn đường lại.

"Nobita! Cậu có biết lỗi!?" Chaien sắn tay áo lên, gằng giọng nói.

Xeko mỏ chu ra, cười hì hì, cũng bộ dáng xắn tay áo lên.

Nobita khinh thường nhìn hai người, nói ra: "Một mỏ nhọn, một heo mập, có gì phải sợ?"

"Được lắm, hôm nay bọn tớ không dạy dỗ cậu không được rồi." Nói xong, Chaien tay nắm lại, đánh về phía Nobita.

Xeko bên cạnh cũng đồng dạng, đánh về Nobita.

Nobita thần sắc bình tĩnh, hai tay giơ ra, dễ dàng chụp lại hai đấm từ hai người Chaien và Xeko đánh tới.

Hơi nắm chặt một phát.

"A đau đau đau, Nobita, mau thả tớ ra"

"Ui đau quá, Nobita, khôn hồn thì thả tớ ra..."

Chaien, Xeko hai người mặt vặn vẹo, Xeko nước mắt nước mũi sắp chảy ra.

Nobita nhẹ nhàng đẩy về trước một cái, mặc dù hắn còn có 1/10 sức mạnh, nhưng như vậy cũng đủ cân cả thế giới rồi, trừ phi đem 10 trái nguyên tử bắn tới, không thì đừng hòng đánh chết hắn!

"Bịch"

"Bịch"

Mặc dù Nobita chỉ nhẹ nhàng đẩy, nhưng sức bằng một người trưởng thành, Chaien, Xeko ngã về sau thật mạnh, mông hai người chạm đất nở hoa.

"A!"

"Ui!"

Chaien cùng Xeko hét thảm, bọn hắn chỉ mới 10 tuổi đứa bé, làm sao chịu nổi loại đau đớn thấu cúc hoa này? Nước mắt nước mũi nhanh chóng chảy ra ngoài.

"Oa!!! Đau quá, mông đít của con..."

"Huhuhu, Nobita ăn hiếp con, đau quá mẹ ơi!"

Xeko cùng Chaien ngồi dưới đất khóc lên, khi này nếu có người nhìn vào trong, có thể thấy nơi cúc hoa hai người sưng đỏ lên chà bá, có dấu hiệu sắp chuyển thành màu tím.

Xuka chạy đến, che miệng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Nobita, lại nhìn hai người khóc lóc dưới đất Xeko cùng Chaien.

Xuka ánh mắt lạ lẫm nhìn Nobita nói ra: "Cậu thật là nobita?"

"Đúng vậy, tớ là Nobita." Nobita không quan tâm đến hai Chaien và Xeko nằm dưới đất, hắn quay qua đối mặt nhìn Xuka mỉm cười.

Xuka nhìn nụ cười của Nobita không khỏi ngẩn ra, dù cho nụ cười này làm người cảm giác như con cún bốn mắt đang tươi cười, nhưng so với quá khứ lúc trước hình tượng cún ngố cưới rõ ràng có phần đẹp hơn.

Nếu Nobita sử dụng chức năng đọc suy nghĩ hệ thống lúc này, chắc chắn hắn sẽ hộc máu mà chết, đây chính là Nobita cho rằng nụ cười tự tin, bá đạo, này sẽ làm cho Xuka "mê mẫn" mình.

Nobita nhìn thấy Xuka ngẩn ra nhìn mình, biết mục đích "cưa loli" đã đạt tới, hắn giả bộ hết hồn, vội vàng đỡ Chaien cùng Xeko dậy, vẻ mặt quan tâm nhìn hai người, nói: "Chaien, Xeko, hai cậu có sao không?"

"Đau muốn chết còn hỏi!" Chaien ánh mắt trừng Nobita giận dữ nói, tay phải bất ngờ đánh về phía hắn.

Nobita không hành động gì, chân giơ lên, đạp thẳng vào đũng quần Chaien.

Dù tay Chaien đánh trước, nhưng so với chân đạp thẳng của Nobita chậm hơn vài phần.

"Ngao!~" Chân Nobita chân chính xác đá trúng đũng quần Chaien, theo đó truyền đến tiếng hét thảm từ miệng Chaien phát ra.

Chaien sắc mặt tái xanh, cả người lần nửa ngã xuống đất, hai tay ôm lấy đũng quần của mình, nước mắt, nước mũi chảy ra liên tục, đau đến nói không nên lời.

Xeko đang muốn ra tay trả thù thấy cảnh này sợ hãi tè quần, vội vàng lùi ra sau vài bước, cơ thể lùn bé không ngừng run rẩy, hai tay vội vàng ôm đũng quần mình.

Xuka ngơ ngác nhìn Nobita, không nghĩ Nobita ngày thường bị Chaien và Xeko ăn hiếp lại mạnh mẽ đến vậy.

"..."

Nobita vẻ mặt tà ác, đi đến tới chỗ Xeko.

"Đừng, Nobita, tớ xin lỗi cậu, tớ thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn hiếp cậu nửa!" Xeko thấy Nobita đi đến vội vàng lùi ra sau, hai tay lắc lắc nói.

"A đau quá, Nobita, cầu xin cậu tha tớ!!!"

"ui, oa!!!~"

"Nobita, cậu dừng tay đi, dạy dỗ hai người Xeko, Chaien như vậy được rồi!!!" Xuka nhìn hai người bị Nobita đánh đến bầm dập rồi, nàng là người hiền lành làm sao nhịn được loại này, nhất là hai người Chaien và Xeko còn là bạn tốt của nàng.

"Tốt, mình nghe lời cậu." Nobita cũng cảm giác thỏa mãn dừng tay lại.

"Nobita, tớ thề từ nay về sau sẽ nghe lời cậu!!!"

"Tớ cũng vậy, xin tha thứ cho tớ Nobita."

Xeko và Chaien ngồi quỵ dưới đất, thân thể cong lại như con tôm, tay ôm đầu khóc lóc, nước mắt như mưa, trên thân thể đầy đất cát cùng có vài chỗ bầm dập, hiển nhiên bị Nobita đánh thành dạng này.

Hai người không ngờ tới ngày thường Nobita cái này đầu gỗ lại kinh khủng đến thế, so với ma quỷ còn ác hơn!

Nobita nhìn Xuka, tay giơ lên, nói ra: "Thôi tớ đi về, tạm biệt cậu."

"Tạm biệt, tớ cũng đi về." Xuka gật đầu, phất tay chào Nobita.

Nobita hơi dừng lại, nhìn về phía hai người Chaien và Xeko, lạnh lùng uy hiếp, nói: "Hai cậu không được phép nói với cha mẹ là tớ đánh, nếu hai cậu dám nói ra, qua ngày mai hai cậu chuẩn bị tiền đi bệnh viện đi, hừ hừ..."

"Vâng vâng, Nobita, bọn tớ sẽ nghe lời cậu."

Chaien, Xeko cơ thể run lên, vội vàng nói.

Nobita yên tâm mỉm cười, từ trong túi móc ra vài đồng yên, đưa cho hai người.

"Cầm lấy, 5000 yên, hai cậu chia ra sài, coi như tớ bồi thường" Nobita đặt tiền dưới đất, nói ra.

"Cái gì, 5000 yên!" Xeko, Chaien ngẩng đầu lên nhìn tiền yên dưới đất, kinh sợ nói.

Xuka cũng là kinh ngạc, nàng muốn nói gì đó, nhưng lúc này Nobita đi tới đằng xa rồi.

"Cám ơn Nobita đại ca!"

"Đại ca Nobita thật hào phóng!"

Xeko và Chaien nhìn nhau, trong mắt bắn ra kim quang, không quan tâm đến cơ thể đau đớn, hai người cùng lúc hướng Nobita hô to.

...

Nobita mỉm cười, kế hoạch thu mua đám tiểu đệ tương lai thành công...

"Đây chỉ mới là bắt đầu." Nobita nhìn lên bầu trời xanh, lẩm bẩm nhỏ giọng nói.

...

P/s: cốt truyện vẫn còn đang trong giai đoạn hoàn thiện (chưa xong), hơn nủa cuối năm mình rất bận, nên 1 ngày có thể chỉ có 1c, ae thông cảm nhé@@.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-310)