← Ch.194 | Ch.196 → |
Nửa năm sau.
Minh Hạo lợi dụng quyền thống trị của mình, đem các phát minh hiện đại bán ra cho toàn nước nhật người dân.
-Máy ảnh kỹ thuật số
-Máy quay phim.
-Máy tính thế kỷ 21
-Mạng Internet...
-IPOD (máy nghe nhạc)
-Máy nghe nhạc thẻ nhớ.
-Mạng 3G – 4G – 6G....
-Các kiến thức về y học, phần mềm thế kỷ 21 áp dụng vào việc dạy học, mở trường học đào tạo.
-Máy lạnh...
-Mở xưởng sản xuất – mua bán xe ô tô thế kỷ 21...
-Các thể loại anime, phim ảnh thế kỷ 21...
....
Có thể nói, hơn 95% đồ vật hiện đại ở thế kỷ 21 đều áp dụng vào năm 1973.
Tại lúc này, khi Minh Hạo đem các phát minh vào cuộc sống. Toàn bộ nước nhật, không, thậm chí toàn bộ thế giới sôi trào, chấn động...
Mỹ – Pháp- Anh – China – Châu Âu – Á toàn bộ run sợ trước cuộc cách mạng thay đổi thế kỷ này của Nhật Bản.
Ở lúc toàn bộ thế giới rung chuyển, chấn động, thì nước nhật thay đổi một bộ mặt mới.
-Internet toàn bộ nước Nhật Bản kết nối, người dân có thể online, chát, lướt web, tra tin tức.
-Những tác giả (tiểu thuyết), bắt đầu nổi lên, ào ào viết tiểu thuyết.
-Những nhà làm kỹ thuật máy tính, điện ảnh... điên cuồng đăng ký vào các trường học để học lại toàn bộ những kiến thức.
...
Không chỉ thay đổi như vậy, từ khi Minh Hạo đưa vào, toàn bộ người dân điên cuồng mua sắm, Tivi- Xe Hơi – Điện Thoại – Truyện tranh – anime...
Mỗi nhà ít nhiều gì cũng có một cái điện thoại nghe nhạc bằng thẻ nhớ, có máy tính lướt mạng...
Người dân ra đường ai ai cũng sài ipad, android loại điện thoại thế kỷ 21.
Âm nhạc bắt đầu lan tràn trên internet, các tin tức online...
Có thể nói, bây giờ năm 1973 người nhật giống như thế kỷ 21 rồi.
Kế đó là ban hành các pháp lệnh khác nhau...
...
Tòa nhà cao trăm tầng, uy nga đồ sộ, sừng sững tại giữa đám cao ốc, nhìn lên, tòa này còn cao hơn gấp 2 lần tháp Tokyo, ước chừng cao cỡ 400m có hơn.
Từng cái mặt kiến đen tòa nhà, khiến nó lấp lánh khi ánh mặt trời chiếu vào, phản chiếu ra phía ngoài ánh sáng chọi lọi, tựa như viên kim cương đang tỏa sáng giữa không trung.
Bên trong, tầng cao nhất của tòa này.
"Chủ nhân, toàn bộ đã làm xong. Lúc này bên phía Mỹ – Anh – Pháp – Châu Á – Châu Âu các nước muốn ngài chia sẽ..." Một người trung niên cung kính nói.
"Cứ đem bán, trừ Mỹ, Nga, Tung Cẩu ra, toàn bộ bán đi, nhưng giá thành cao gấp 500% trong nước." Minh Hạo ngồi trên ghế thần sắc không thay đổi, lạnh lùng nói.
"Khoang đã, đối với Tung Cẩu - Usa – Nga... ngươi từ chối bọn hắn, cảnh cáo bọn hắn, còn dám tham dự – tiếp viện cho chiến tranh Đông Dương nửa thì cẩn thận, Nhật Bản không ngại phát động chiến tranh thế giới lần thứ ba."
"Vâng thưa chủ nhân." Người trung niên cung kính lui ra ngoài.
Minh Hạo thở dài, hắn sẽ không nhúng tay vào chiến tranh, nhưng ít nhất không để Việt Nam biến thành con cờ của người khác... Còn lại do bọn họ nội bộ tự mình xử lý đi.
...
"Cốc Cốc Cốc" Minh Hạo nghe tiếng gõ cửa, lạnh nhạt nói: "Vào đi."
Một trung niên mỹ phụ bước vào, nàng cung kính thi lễ một cái, hướng Minh Hạo nói: "Chủ nhân, hai vị thiếu phu nhân sắp sinh."
"Ta tới ngay, chăm sóc cho các nàng cẩn thận." Minh Hạo gật đầu nói.
"Vâng thưa chủ nhân." Mỹ phụ trung niên thông báo xong cung kính thi lễ rồi đi ra.
Minh Hạo gật đầu, từ rong học bàn kéo ra, lấy một chiếc điện thoại màu đen, bấm dãi số 1xx111....
"Chủ nhân..." Đầu bên kia âm thanh trầm thấp, tràn đầy cung kính.
"Các thế lực ngầm Yakuza sao rồi, bọn hắn có đồng ý gia nhập thế lực chúng ta không?"
"Chỉ có vài thế lực là đồng ý, trong đó có Kohato gia tộc."
"Được rồi, bước tiếp theo chính là thi hành kế hoạch Thanh Trừ. Liên lạc với bên kia, nói Chaien, Xuka, Xeko, còn có đám tướng lĩnh, đem toàn bộ những thế lực chống đối giết sạch, già trẻ không tha." Minh Hạo không chút lưu tình nào, lạnh lùng nói.
"Vâng chủ nhân..."
...
Trong văn phòng hắc ám.
"Kế hoạch thanh trừ bắt đầu, tất cả tổ hành động ngay lập tức!"
"Vâng!"
...
Cùng lúc đó, toàn bộ nhật bản, từ tỉnh Kagoshima phía bắc kéo dài đến tỉnh Sendai phía nam.
Xuất hiện một đám người ăn mặc vũ trang, xe tăng, từng người tay mang theo súng, bắt đầu tấn công toàn bộ hang ổ của toàn bộ Yakuza trên toàn bộ khắp nước Nhật.
Tại ngày này khắp nước nhật, máu chảy thành sông, tiếng súng vang dội nước nhật, gây rung chuyển dữ dội.
Các báo đài – phóng viên như bóc hơi mất tích, không thấy bóng dáng ai.
Tỉnh Kagoshima – Nhật Bản.
"Pằng Pằng Pằng!"
"Chính phủ ****!"
"A!"
"Giết!"
Theo âm thanh rơi xuống, từng chiếc xe tăng bọc thép lao ra, nóng súng hướng ngay các căn nhà được định sẵn, bắn một phát.
"Ầm!"
Cả căn nhà trong nháy mắt sụp đổ, lửa cháy đầy trời, người người thét thảm.
"Lên!" Đầy người mặc áo xanh lá, trên áo đeo huy hiệu, tượng trưng cho chính phủ nhật bản, mỗi người trên tay cầm cây súng khác nhau, có súng trường, súng shotgun, ak-47...
"Pằng Pằng Pằng..."
"Pằng Pằng Pằng..."
"Pằng Pằng Pằng..."
Thành phố vang vọng tiếng súng, từng tiếng khóc than, kêu rên liên miên bất tuyệt.
...
1 ngày sau.
Ngày hôm nay toàn bộ Nhật bản im hơi lặng tiếng, rơi vào một trạng thái im lặng đến kỳ lạ.
Minh Hạo ngồi trong phòng, lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, bắt máy, lạnh lùng hỏi: "Đã xử lý xong?"
"Đã xử lý xong, toàn bộ tổn thất..."
"Dừng!" Minh Hạo cắt lời, nói ra: "Không cần kể, ta cũng không cần quan tâm, chỉ cần biết thành công hay không?"
"Thành công chủ nhân." Dù bị cắt ngang, nhưng đầu bên kia không chút nào tức giận.
"Thu gọn hết, xử lý sạch sẽ, đừng lộ ra một tia nào manh mối, đem dẹp bỏ hết." Minh Hạo nghĩ đến tương lai, có thể sau khi hắn rời đi thì bánh thuần thục có thể mất đi hiệu quả, nhưng đề phòng trước rồi tính sau...
"Vâng chủ nhân." Đầu bên kia cung kính đáp lại, không chút chần chừ đi thi hành.
Minh Hạo đứng lên, đi đến phòng sinh sản, sau khi Hanami và Doremin bị hắn "một ánh mắt làm mang thai" hai nàng liền mang thai đứa con của hắn.
Hanami dưới sự dâm uy của Minh Hạo cùng "tình mẹ", nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại để chăm sóc đứa con trong bụng mình.
Còn Doremin thì không cần nói, nàng ư quá hạnh phúc, ngày ngày "con đường" được "bia" làm mát, còn có sung sướng khi được Minh Hạo cày tới cày lui...
...
Minh Hạo đứng ở ngoài phòng chờ, thần sắc bình thản không ba động, ngàn năm tại đây, hắn đã xem mẹ sinh con chai rồi, hơn nửa mẹ sinh còn đều 100%, chắc có thể do t*ng trùng vô địch của hắn, cho nên mỗi lần sinh đẻ, hơn 60 người đều là mẹ tròn con vuông, cho nên hắn có thể yên tâm hoàn toàn.
10 phút sau, trung niên mỹ phụ toàn thân áo trắng dáng vẻ bác sĩ bước ra, vừa nhìn Minh Hạo lập tức cúi người, cung kính nói: "Hai thiếu phu nhân sinh đẻ thành công, Hanami phu nhân sinh ra một đứa bé gái, còn Doremin phu nhân sinh ra một đứa bé trai."
Minh Hạo gật đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Làm rất tốt." mở cửa bước vào trong.
Căn phòng sạch sẽ, từng bình thoa để trong phòng, máy quạt để trên trần chuyển động, khiến nơi này mát mẻ hơn phòng bình thường.
Tại đây đặt hai chiếc giường rộng, khoảng cách hai giường là 5m. Trên giường nằm hai vị thiếu phụ xinh đẹp, kế bên giường là nôi làm bằng, bên trong được lớp đủ vừa thể xác bé sơ sinh.
Vách nôi được làm bằng những song sắt được bao bọc bởi 2 lớp lưới mềm tăng độ an toàn và thẩm mỹ cao. Thiết kế với dây kéo có thể giặt từng vách một. Nôi giường có thể đưa bằng điện hoặc đưa tay.
"Oa Oa..." Bên trong mỗi cái nôi là nằm hai thân thể đứa trẻ sơ sinh, bọn chúng vừa chào đời ngay lập tức khóc la um sùm...
...
Minh Hạo hỏi thăm hai người Hanami và Doremin, sau đó đi đến bên cạnh nôi, hai tay nhẹ nhàng ôm đứa con của Hanami lên.
Đứa bé vừa bị Minh Hạo ôm lên lập tức nín khóc, kỳ lạ thay, đáng lẽ em bé vừa sinh không thể mở mắt, nhưng vào lúc này nó lại mở ra.
"Hì hì..."
Đôi mắt đen tròn nhìn khuôn mặt Minh Hạo, như thấy gì đó thích thú, khóe miệng nó vểnh lên, nở nụ cười vui vẻ, cười liên tục không dứt.
"Sau này tên của người là Nobi. Sami, ý nghĩa là sau này lớn lên sẽ có thành tựu..."
Đứa bé như nghe hiểu, nó liên tục chớp chớp đôi mắt đen, nở nụ cười vui vẻ vài tiếng.
Minh Hạo xoa đầu nó một cái rồi đặt vào lại nôi.
Hanami nằm trên giường nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ, có thể nàng chỉ mới vừa 15 tuổi, còn chưa biết yêu là gì, nhưng có thể dần chậm rãi cảm nhận nó, nhất là sau khi sinh xong đứa con đối với cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Minh Hạo kế đó đi tới nôi đứa con của Doremin, đứa bé này cũng như đứa bé kia, Minh Hạo vừa ôm lên liền nín khóc, Minh Hạo nhìn đứa bé, ôn nhu nói ra: "Nobi. Tatsu, từ nay về sau sẽ là tên của ngươi."
Minh Hạo nhẹ nhàng đặt đứa bé vào lại nôi, sau đó nói chuyện, hỏi thăm Hanami và Doremin một chút rồi rời đi, để hai nàng tĩnh dưỡng một thời gian.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |