← Ch.215 | Ch.217 → |
Đêm khuya tĩnh mịch.
Từng cơn gió lạnh thổi qua vùng sa mạc khô cằn, đem không khí nóng như ban ngày tại đây hạ thấp xuống.
Đám người và Minh Hạo, Tam Nương nằm chung một chỗ, lửa đốt cao, ấm áp nhiệt độ đủ vừa mọi người.
Nhưng không ai có tâm trạng để ngủ cả, kể cả Minh Hạo.
Click xem thông tin bản thân.
[ Tên: Minh Hạo
Trạng thái: dính độc tính Xà Ma (1 tháng)
Điểm exp: 1/1m
Cảnh giới: Dâm Vương sơ cấp
Vật phẩm: dâm khí quyển (sơ), cơ sở luyện dược quyển (sơ), bóp vú kích huyệt (sơ).
Chiêu thức: Trấn Áp
Nội tại:
-Cu Vàng Không Ngã
- t*ng trùng siêu cấp
- Miễn dịch sát thương ba lượt trong trận đấu
-Siêu cấp thiên phú luyện dược
-Thần thánh siêu cấp JJ. ]
Minh Hạo sờ sờ cằm, còn một vấn đề đó là giải độc, click hệ thống, xem độ thân mật.
"
[Độ thân mật Tam Nương]
Chỉ số thân mật: 85
Đánh giá: mối quan hệ hai người là người yêu, nhưng còn nhiều vướng mắc Tam Nương, gợi ý: làm nàng có thai, ....
"
Nhìn bảng thông tin độ thân mật, Minh Hạo tổ chức lại kế hoạch, vốn tưởng rằng cần một thời gian dài để bồi đắp tình cảm với Tam Nương, nhưng lúc này bị rắn cắn, dính độc, trong một tháng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Nhìn nằm bên cạnh Tam Nương, lúc này nàng đã ngủ say, có thể vì lúc nãy chiến đấu cùng với đi đường quá mệt.
Minh Hạo liếm môi, tay hướng về cái quần vải thô đơn sơ của Tam Nương, thành thạo kéo xuống, lộ ra một mảnh rừng rậm cùng khu vực thần bí...
Tiếp đó là tới quần hắn.
Minh Hạo liếc nhìn hai bên, thấy đám mỹ nữ đã ngủ say, hắn chậm rãi hơi nâng người dậy, đầu gối quỳ dưới đất, từng bước leo đến ở giữa Tam Nương, cắm thẳng vào...
...
Tam Nương đang ngủ ngon, chợt cảm giác phía dưới có gì đó xâm nhập, nàng giật mình tỉnh dậy, thấy có người đè lên mình, theo bản năng muốn la lên.
Minh Hạo thấy Tam Nương mở mắt ra, như đoán trước phản ứng của nàng, một tay bịt miệng nàng lại, một tay còn lại làm cái im lặng ám hiệu "suỵt"
Tam Nương ánh mắt rõ ràng hơn, khi thấy người nằm trên là Minh Hạo liền yên tâm, âm thầm gật đầu ra hiệu đã biết, tự nhiên để cho Minh Hạo đè lên người, nàng nhắm mắt lại hưởng ứng, trong miệng thỉnh thoảng rên rỉ phóng đãng, thân thể phối hợp, lắc lư theo nhịp điệu một, hai.
Đêm hôm nay, không chỉ hai người ngủ không được, mà còn nhiều người khác...
...
...
...
Sáng hôm sau.
Minh Hạo và chúng nữ tụ tập lại, Bùi Xuân Tình đứng bên cạnh xe bay của trung niên đã chết, hướng dẫn từng bước để điều khiển xe bay, chỉ là ánh mắt nàng hai bên hơi thâm đen, nhìn như ánh mắt gấu trúc đồng dạng.
"Có hai phương thức để điều khiển, một là tự tay mình, hai là dùng tinh thần lực điều khiển, nhưng đa số người thường thì dùng tinh thần lực điều khiển bởi vì đơn giản, dễ dàng hơn, không cần phức tạp như thủ công."
Minh Hạo gật đầu, hỏi: "Vậy tự tay điều khiển như thế nào?"
Bùi Xuân Tình vẻ mặt xấu hổ, chỉ tay vào đôi ngực của 'xe bay' nói: "Tự điều khiển chính là dành cho nam giới, : nắm đôi ngực của nàng, muốn điều khiển chạy trái phải lên xuống thì theo đó nắm ngực nàng hướng trái phải lên xuống..."
"Kế tiếp chính là để thúc đẩy nàng chạy đi (như vặn ga), ngươi nằm ngửa xuống lưng nàng, đem thứ Y cắm vào chỗ O đó..."
Minh Hạo gật đầu, hỏi: "Vậy còn tinh thần lực?"
Bùi Xuân Tình nói: "Tinh thần lực càng đơn giản, chỉ cần đưa vào não của Nô Phi, sau đó muốn điều khiển sao tùy mình, nó như công cụ đồng dạng như vậy"
Minh Hạo nói: "Cám ơn". Quay sang Tam Nương hỏi: "Ngươi đã hiểu chưa?"
Tam Nương gật đầu, nói: "Đã hiểu."
Minh Hạo và Tam Nương mỗi người một 'chiếc' nô phi do trung niên và Tần Tú Tú để lại.
Nhấc đến Tần Tú Tú, vị thiếu nữ này khá thảm thương, cả đêm người ta ngủ dưới ánh lửa ấm áp, còn nàng bị trói ngủ bên ngoài với cơn gió giá lạnh, hơn nửa còn bị Minh Hạo lột hết quần áo, trần chuồng suốt một đêm.
Rồi đến sáng, người ta ăn uống đầy đủ thức ăn ngon lành, còn nàng bị Minh Hạo uống 'tăng lực number one' ' màu vàng tinh khiết' do Minh Hạo 'tạo ra'...
Đối với kẻ thù, Minh Hạo không chút nhân nhượng, dù gái hay trai, già hay trẻ, trừ người thân của hắn.
Minh Hạo và Tam Nương bước lên Phi Nô điều khiển vài vòng, đến khi quen thuộc mới dừng lại, tiếp đó Minh Hạo đi đến nơi trói lại Tần Tú Tú.
Nhìn nàng vẻ mặt tiều tụy, Minh Hạo mỉm cười, lạnh lùng nói: "Ngươi đây chính là bảo ta muốn làm gì làm, đừng trách ta!"
Nói xong, không chờ Tần Tú Tú phản ứng, đem đầu dây kéo đi, cả người như con chó bị xiết cổ, chật vật nằm dưới đất bị Minh Hạo kéo lê đi.
"A, nóng quá, xin, tha ta Khặc khặc..."
"Ta cầu xin ngươi, ngươi bắt ta làm trâu làm ngựa đều được, xin đừng hành hạ ta như vậy, nóng quá..."
"A. !!!"
Tần Tú Tú nước mắt rơi như mưa, cổ họng kêu gào để cầu xin sự tha thứ từ Minh Hạo. Hiện tại là ban ngày, nhiệt độ cực nóng, có thể lên đến 40 độ C, thậm chí là 50 độ ...60 độ, cả thân thể nàng khi này không mặc quần áo, hoàn toàn trần chuồng, bị kéo lê trên cát khiến da nàng như con heo quay muốn bị thiêu đốt, nhất là nơi khu rừng của nàng, bị một đám cát nóng rơi vào bên trong, đem khu rừng một mảnh nóng rực, nước từ khu rừng chảy lênh láng liên tục.....
Quay đầu nhìn Tần Tú Tú thảm khóc, Minh Hạo thần sắc bình tĩnh như thường, cười hỏi: "Ngươi không phải nói là muốn làm gì làm à? Hiện tại đã muộn."
Nói xong, không để ý đến sự khóc thảm của nàng, Minh Hạo một tay cầm đầu dây kéo đi.
Đối với hắn, loại mỹ nữ như Tần Tú Tú hắn gặp nhiều rồi, loại chảnh chó đến tiểu thư đều gặp, về phần xinh đẹp mà nương tay? Buồn cười, hậu cung hắn mỗi nngười đều xinh đẹp gấp 100 lần Tần Tú Tú cộng lại, cho nên trừ phi mỹ nữ nào điểm nào đó ví như tâm trí hoặc tính cách giống như Tam Nương thì hắn có thể tha...
Dắt một đường đi tới nơi đám người tập trung chờ đợi, Minh Hạo chỉ tay vào Tần Tú Tú, nói ra: "Từ hôm nay, nàng chính là con chó của chúng ta, các ngươi muốn làm gì làm, thậm chí giết nàng cũng được, ta không quan tâm."
Đám nữ nghe vậy sắc mặt tái xanh, trong lòng sợ hãi, , người thiếu niên này quá là ác độc, ánh mắt nhìn lại Tần Tú Tú như con chó bạcrê nằm dưới đất thở hổn hển, trong mắt hiện ra tia đồng tình, thương tiếc, chỉ là các nàng lắc đầu thở dài.
Bùi Xuân Tình nhìn Tần Tú Tú, lúc này nói: "Trong tay nàng nắm giữ một phần bản đồ Thần Mộ, đó là lý do tại sao ngày hôm qua chúng ta không chạy đi sau khi ngươi giết Ba Vĩ."
Minh Hạo nghe vậy, suy nghĩ một tí, kết hợp ngày hôm qua các nàng không ra tay trợ giúp Tần Tú Tú đánh giết mình là đoán ra chuyện gì.
Những người mỹ nữ này có thể là con em của các thế lực khác nhau gởi đến, các nàng kết bè kết phái đi đến Thần Mộ, còn về tại sao chỉ cử một người Dâm Vương sơ cấp bảo kê đám này trẻ tuổi thế hệ, chắc chắn giữa các bên thế lực đã ký vào khế ước nào đó, có khế ước ràng buộc, không lo về ám sát, chơi bẩn, đâm lén các loại.
Minh Hạo ánh mắt nhìn về Tần Tú Tú, trầm giọng nói: "Bản đồ đâu, mau đưa đây."
"Ha ha ha...muốn bản đồ, nằm mơ! Trừ phi ngươi cởi trói, sau đó quỳ xuống đất liếm ***" Tần Tú Tú ngẩng đầu lên, khàn khàn cười nói, vẻ mặt nàng đỏ như khỉ đít đỏ, không những khuôn mặt, mà toàn bộ thân thể đều nhuộm một màu đỏ, người đứng gần Tần Tú Tú có thể cảm giác được bên từ làn da nàng khí tức nóng rực truyền đến.
"À, đã lì còn dám lộn, ta cho ngươi lộn con đ*." Minh Hạo nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như con chó cái kia, nhịn không được nửa, một chân không lưu tình đap mạnh vào mặt nàng.
"A!" Khuôn mặt Tần Tú Tú bị đạp đau đớn, nàng hét thảm một tiếng.
"Sao nào con chó? Ngươi không phải muốn vậy lắm à? Ta cho ngươi ăn này***" Minh Hạo vừa đem chân chà đạp trên mặt, vừa sỉ nhục Tần Tú Tú.
"Ngươi ~ ta thề, ta nếu còn sống trở ra, ta dù đánh đổi tất cả cũng phải giết ngươi để tẩy nổi sỉ nhục này, tên con hoang!" Tần Tú Tú căm hận gào thét như con chó điên, người ở đây nghe lời này đều khinh thường, cười nhạo.
"Chà, cứng miệng đó, để ta xem ngươi còn cứng miệng được bao lâu." Minh Hạo hứng thú nói, lần đầu tiên gặp được một con chó điên lì lòm như vậy.
Chân dời ra khỏi mặt Tần Tú Tú, dậm lên đôi ngực song phong tuyết trắng của nàng, đạp đạp đạp.
"A~" Tần Tú Tú nơi ngực bị đạp không những thấy đau, mà còn sung sướng, nàng không tự chủ rên rỉ một tiếng.
"Ồ, nếu ngươi thích bị chà đạp ngực thì ta toại nguyện ngươi." Nhìn vẻ mặt dâm đãng của con chó cái kia, Minh Hạo nở nụ cười, chân hướng nhị hoa màu đỏ kia, đạp thật mạnh một cái.
"A!" Tần Tú Tú lần này hét đau đớn, cảm giác cái nhị hoa như muốn nứt toác ra.
Minh Hạo thần lạnh lùng, chân đạp thêm vài cái thật mạnh, rồi chà vài cái.
Minh Hạo lấy chân ra, khi này đôi ngực của Tần Tú Tú biến dạng méo xẹo, không còn tròn trịa như trước, máu từ đôi ngực nhị hoa chảy ra, từng giọt máu chảy xuống đất, trông mà đáng thương.
Người xung quang, nhất là đám nữ nhân thần sắc tái xanh, các nàng lui lại vài bước, nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp, Minh Hạo quá tàn nhẫn, với lại đây là lần đầu tiên trong đời các nàng nhìn cảnh tượng tra tấn dã man kinh khủng như vậy.
Dù là thần kinh thô như Tam Nương cũng nhịn không được, quay mặt qua chỗ khác.
Còn chưa xong, Minh Hạo khom người xuống, tay bóp cổ nàng, lạnh lẽo hỏi: "Đưa bản đồ hay không?"
"Hà...ngươi giết thúc thúc ta, đánh ta, giờ ngươi muốn bản đồ...nằm..." Tần Tú Tú như cũ quật cường, nhưng còn chưa nói hết, nàng cái miệng nhỏ bị cậy ra, Minh Hạo mạnh bạo đem nhét ** vào miệng nàng.
"Um..." Tần Tú Tú cảm giác cổ họng bị vật nóng bỏng cứng rắn nào đó chiếm lấy, lập tức biết là thứ gì, răng trắng của nàng khép lại, muốn cắn đứt **.
Bất quá, dù nàng có muốn hay không, Minh Hạo đã đoán trước việc này, hắn đem dâm khí bao bọc sẵn, khi Tần Tú Tú cắn vào thì như cắn miếng sắt cứng, không hề hấn gì, chỉ làm nàng đau răng.
"Muốn cắn, ngươi đúng là ngoan nhân a, này thì cắn!"
Minh Hạo nói xong, tiếng xì xì phát ra, từ ** phát ra, màu vàng mùi khai khai, đem cổ họng Tần Tú Tú tràn ngập chất lỏng màu vàng, làm nàng liên tục ho khan sặc sụa.
Làm xong, Minh Hạo đem** lấy ra, cười lạnh, tay nắm tóc nàng, cười hỏi: "Thế nào, mùi vị của ta ngon chứ?.
Ho khan vài cái, ánh mắt Tần Tú Tú nhìn Minh Hạo càng căm hận hơn, nàng lạnh lùng ghi nhớ khuôn mặt này vào sâu trong lòng mình, "Ngươi chờ đấy tên súc sinh, dám đem thứ ấy cho ta, ta thề dù chết cũng phải giết ngươi!".
"À, cũng đúng, đây chỉ là bắt đầu, làm sao ngươi sợ được?" Nhìn vẻ mặt căm hận của nàng, Minh Hạo cười lạnh nói, đứng lên, chân hướng về khu rừng thần bí của Tần Tú Tú, năm ngón chân đưa vào, ngoáy ngoáy.
...
"A A A A~"
Cả người Tần Tú Tú giật lên, thân thể không tự chủ run run, âm thanh rên rỉ trong miệng Tần Tú Tú phát ra, nước miếng, nước chảy ra liên tục.....
"Thích lắm đúng không? Vậy ta đục một cái, xem ngươi còn thích nửa không." Minh Hạo nhìn mặt phê cần của nàng cười nói, sau đó năm ngón chân thục vào trong thật mạnh.
"Ô..." Tần Tú Tú đang cảm giác sung sướng, đột ngột một trận đau đớn từ bên dưới mang đến, làm nàng từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, hai chân khép chặt lại, khi này máu tươi hòa lẫn với nước từ bên trong khu rừng chảy ra...
Minh Hạo đem chân rút ra, thần sắc không thay đổi, lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi lại lần nửa, giao bản đồ hay không?"
Tần Tú Tú độ hận với Minh Hạo đã đạt đến đỉnh điểm, nàng vẻ mặt vặn vẹo, kiên quyết lắc đầu, âm thanh khàn khàn quỷ dị, yếu ớt nói hai chữ: "Còn lâu!"
"Ngươi đúng là con chó cái lì lọm đúng nghĩa a, ta lần dầu gặp được loại lì lọm đạt đến trình độ này, ta có lời khen dành cho ngươi..."
Minh Hạo ánh mắt tán thưởng nói, nếu là người thường, nhất là nữ giới bị hắn trà đạp đánh đập kiểu này thì giờ đã khóc thét, cầu xin rồi, ngược lại Tần Tú Tú tốt, trải qua tra tấn vẫn mạnh miệng như vậy, nhất quyết một hai không chịu giao bản đồ...
"Hừ!"
Tần Tú Tú hừ lạnh, dù mặt bị đánh bầm dập, vú bị đạp méo xẹo, khu rừng bị đánh chảy máu, nhưng nàng vẫn như cũ một đầu chó cái lì lọm không chịu thua cuộc.
Chỉ là nàng không nhận ra rằng, qua cuộc chà đạp của Minh Hạo, tâm trí của nàng có một chút thay đổi, loại này thay đổi đến cả chính bản thân nàng không nhận ra.
Minh Hạo quyết định không tiếp tục hành hạ nàng nửa, coi như phần thưởng cho nàng 'lì đòn' đi, quay qua nhìn đám nữ, hỏi: "Trong đây ai có lông gà không?"
"Lông gà?" Đám mỹ nữ mở mắt ra, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Tú Tú, sau một khắc, dời mắt sang nơi khác, không dám nhìn nửa, hình dạng kia quá thê thảm, từ mặt đến chim đều biến dạng...
Minh Hạo giải thích một chút, đám nữ hiểu ra, một người trong đó từ trong túi móc ra, đưa đám lông trắng cho Minh Hạo " Lông đây tôn kính cường giả..."
Minh Hạo cầm lông, nhìn đám nữ, nói: "Đúng rồi, mỗi người một sợi lông, chọt lét nàng cho ta... chọc đến khi nào nàng nói mới thôi."
Đám nữ vẻ mặt ngẩn ra, chọc lét là sao? Minh Hạo kiên nhẫn giải thích...
Tiếp đó đám người bao vây Tần Tú Tú lại, mỗi người cầm sợi lông gà, khiều khiều lấy ví trị nhạy cảm của Tần Tú Tú như: nách, mặt, hông, chân, tay, ngực, (Y)... khiến nàng cười như điên dại, bởi vì quá nhột mà nước mắt, nước mũi theo đó chảy ra ...
"Hi hi hi nhột quá..."
"Hi hi hi...."
"Hi hi hi...."
"Hi hi hi...."
...
← Ch. 215 | Ch. 217 → |