← Ch.247 | Ch.249 → |
Nhân Tiên Quốc.
Trong căn biệt phủ sang trọng dành cho hoàng thất dòng dõi.
"Chuyện gì xảy ra ông Râu Trắng?"
Thế Cương nghe thấy tiếng nổ, sau đó thấy cả căn phòng đột nhiên rung chuyển không ngừng, quay qua thần sắc tôn kính hỏi.
Râu Trắng vuốt râu bên mép cười nói: "Gu ha ha, chắc là do tên Minh Hạo kia làm ra. Chỉ có tên đó mới có năng lực làm ra loại này chiến tích."
Thế Cương cùng Tam Nương nghe vậy cả kinh.
Ngồi tại bên cạnh Thế Cương chính là một người thanh niên trẻ tuổi, thần sắc mờ mịt nhìn Thế Cương hỏi: "Minh Hạo là ai đệ tử."
Người trẻ tuổi này không ai khác, chính là hoàng tử Nhân Tiên Quốc, Nhân Thiên Long mà Thế Cương nhóm người bắt gặp trên đường.
Sau khi bị Thế Cương dùng thực lực uy hiếp, Nhân Thiên Long bất đắc dĩ thỏa hiệp và trở thành sư phụ Thế Cương trên danh nghĩa.
Tiếp đó, đoàn người Tam Nương ý định là đến Bách Thủy Quốc hội hộp cùng Minh Hạo, nhưng bởi vì Thế Cương rất mê chơi cùng với sợ cha, cho nên hắn quyết định đi đến Nhân Tiên Quốc vui chơi một lần.
Còn vì sao sợ cha hắn Minh Hạo thì đó là câu chuyện rất dài dòng...
Về phần hai nữ khác là Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền đã trở về nhà của mình.
Thế Cương nghĩ đến hồi trước cảnh huấn luyện địa ngục với Minh Hạo, vẻ mặt sợ sệt nói: "Người đó là cha ta."
Nhân Thế Long nghe vậy hít hà một hơi, Thế Cương đám người này quá bí ẩn. Cho dù hắn có vận dụng toàn bộ mạng lưới điều tra, cũng không thu được một chút tin tức hữu dụng nào.
Giống như bọn hắn bỗng nhiên xuất hiện vậy.
"Báo! Có tin quan trọng thưa hoàng tử." Một người trung niên dáng vẻ có chút già không gõ cửa mà trực tiếp mở ra chạy vào, hắn quỳ dưới đất nói.
Người này chính là người hầu hạ bên cạnh Nhân Thế Long từ lúc lọt lòng
Nhân Thế Long có chút không vui khi có người đi vào mà không gõ cửa, nhưng vẫn nhíu mày hỏi: "Có tin gì?"
"Thưa hoàng tử, 7/10 đất Nam Triều nát, thậm chí còn lan đến tận Đông Linh bên kia."
"Tin tức mới nhất, hiện tại có rất nhiều vương triều, tông môn, thậm chí có vài cái hoàng triều đều bị liên lụy, rơi vào tình trạng hủy diệt, sụp đổ. Nghe tin là hơn vài chục triệu người chết. Cũng may là hoàng triều Nhân Tiên Quốc chúng ta ở phương hướng khác, cho nên tránh được một kiếp."
"Số thương vong chưa thống kê được bởi vì dư âm hủy diệt quá lớn. Nhưng có một tin tức rất quan trọng không kém."
"Tin tức quan trọng gì, nói mau!"
Nhân Thế Long trong lòng gấp gáp, nếu như trong miệng Thế Cương người cha bí ẩn kia tức giận, có thể hay không một đấm đánh nát Nhân Tiên Quốc?
Dù Nhân Tiên Quốc mạnh, nhưng không đủ sức đánh nát 3/10 lãnh thổ Nam Triều như vị kia a.
"Vâng hoàng tử, tin tức lúc trước là: một hạm đội bí ẩn đột ngột xuất hiện trên bầu trời Bách Thủy Quốc. Đáng chú ý nhất, hạm đội này vượt qua bức tường phòng ngự vững chắc, cũng như các Dâm Đế canh gác nơi biên giới, mà không hề báo trước xuất hiện ở tại lãnh thổ Bách Thủy Quốc."
"Theo tin tức tình báo nhận được, một người trẻ tuổi dẫn dắt hạm đội này, ta hoài nghi hắn có liên quan đến vụ việc gây ra việc đánh nát 3/10 lãnh thổ Nam Triều khi nãy."
Nhân Thế Long nghe xong ho khan sặc sụa, đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Ngươi đùa giỡn ta?"
Tên thuộc hạ vẻ mặt sợ hãi nói: "Ta nào dám lấy tính mạng của mình ra đùa hoàng tử"
"Bịch"
Nhân Thế Long nghe vậy cả người rơi vào tình trạng dừng hoạt động, đặt mông ngồi xuống ghế, trong mắt hiện ra kinh hoảng không thể nào sánh được.
"Cũng may, cũng may không dính đến hoàng triều chúng ta..." Nhân Thế Long hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm nói.
"Ta biết rồi, ngươi lui ra, có tin gì mới nhất liên quan đến người kia thì báo cho ta biết." Nhân Thế Long thở phào một cái, phất tay nói.
"Vâng hoàng tử." Tên thuộc hạ cáo lui.
Nhân Thế Long nhìn Thế Cương, ánh mắt mong đợi hỏi: "Đệ tử, ngươi có thể nói cho ta biết về cha ngươi không? Ví dụ, hắn thuộc thế lực nào, sức mạnh ra sao..."
"Ta không biết." Thế Cương vẻ mặt thành thật lắc đầu.
Nhân Thế Long dù chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn có chút thất vọng, nhìn Râu Trắng, Tam Nương, Thế Cương nói: "Các ngươi cứ ở đây, ta đi nói chuyện với cha ta. Có việc thì cứ kêu người hậu của ta là được."
Nói xong đứng lên rời đi, để lại ba người trong phòng.
Thế Cương ánh mắt láo liêng nhìn xung quanh căn phòng, hướng Tam Nương giọng ngọt liệm nói: "Mẹ, ta đi một vòng rồi về nha, ở đây hoài chán quá?"
Tam Nương suy nghĩ một chút, nơi này là nơi của sư phụ Thế Cương, chắc hẳn sẽ rất an toàn, nàng gật đầu đồng ý: "Ngươi đi đi, nhớ cẩn thận."
Thế Cương gật đầu vui vẻ mở cửa chạy đi. Tam Nương không biết là, nàng vừa thả một con ác ma quỷ đi tai họa khắp nơi.
Tam Nương quay qua nhìn Râu Trắng kính cẩn nói: "Ngài có thể đi theo, âm thầm bảo vệ cho tên nhóc Thế Cương kia được không?"
Dựa theo bối phận thì Tam Nương lớn hơn Râu Trắng, nhưng dựa vào tuổi tác thì Râu Trắng lớn hơn vài lần. Hơn nửa lấy thực lực Râu Trắng biểu hiện lúc trước, khiến Tam Nương nhóm người đối với hắn có cái nhìn khác. Cho nên Tam Nương mới xưng hô như vậy.
Râu Trắng gật đầu cười nói: "Được, dù sao ta ở một chỗ cũng chán rồi, ta muốn đi ra ngoài xem một chút, so với thế giới kia có gì khác biệt."
Nói xong Râu Trắng cả thân hình thoắt một cái biến mất.
"Ta nên làm gì đây?" Tam Nương ngồi một mình trong phòng ngẩn ngơ tự hỏi.
...
Bách Thủy Quốc
Minh Hạo cảm giác mình có hơi quá, cũng may là chỉ nát 3/10 Dâm Giới...
Minh Hạo không biết, 3/10 đó chính là một con số khủng khiếp, mấy trăm triệu mét diện tích bị hủy diệt, hơn trăm vạn sinh linh chết, mấy vạn cái thế lực, bao gồm vương triều, tông môn, các chủng tộc sinh sống gần đó, bị Minh Hạo một đấm đánh chết xui xẻo.
Dâm khí tại mấy triệu mét bên trong khu vực tán loạn, tài bảo bên trong hoàn toàn cú đấm chấn động hủy diệt tất cả.
Có thể nói đây chính là một tai họa bất ngờ giáng lâm Dâm Giới, mà kẻ gây ra tai họa chính là người đang đứng tại đây, Minh Hạo.
Minh Hạo gãi gãi đầu nhìn cảnh tượng 'hùng vĩ' mà mình gây ra, bất đắc dĩ chỉ có thể ra lệnh cho đám Terran dọn dẹp.
Nê Tuyết Hà, Nê Bá Hổ, Lữ Hà Tiên, còn có những người ở đây chứng kiến việc này, toàn bộ hóa đá, vẻ mặt cứng ngắt, hô hấp ngừng lại.
Bọn hắn không thể tin vào mắt mình, dù biết Minh Hạo tuy mạnh, lại không nghĩ hắn lại mạnh đến tình trạng kinh khủng thế này.
Một đấm, xóa sạch, hủy diệt mọi thứ....
Minh Hạo quay qua nhìn đám người xấu hổ cười: "Ha ha, là ta thử xem toàn lực mạnh ra sao, không ngờ tới liền đánh nát 3/10 Dâm Giới a, hahaha...Ta đi trước, các ngươi tự xử lý a."
Nói xong biến mất, để lại đám người rơi vào tình trạng chết lặng...
"3/10 dâm giới nát?"
"Trời ạ! Đây là thần ư?"
"Ta muốn cầu ngài ấy thu ta làm đệ tử, quá mạnh..."
Đám người đứng chết lặng lẩm bẩm, nhất là ba người Nê gia.
Nê Bá Hổ, Nê Tuyết Hà, Lữ Hà Tiên trên mặt hiện lên vui mừng như điên, nở nụ cười liên tục: "Ha ha ha, nhà chúng ta có quý nhân. Không, thậm chí hơn quý nhân."
Nê Bá Hổ quay qua nhìn Nê Tuyết Hà vui vẻ nói: "Con gái, con làm tốt lắm, khi nào ngươi và ngài ấy kết hôn sinh con thì báo cho ta một tiếng. Ta và Lữ Hà Tiên đi chuẩn bị trước đây, ngày vui ngày vui hahaha."
Lữ Hà Tiên hôn lên mặt Nê Tuyết Hà một cái, dịu dàng khiến người muốn tan chảy xương tủy nói: "Con gái, con làm tốt lắm, mẹ yêu con..."
Nói xong, Nê Bá Hổ và Lữ Hà Tiên rời đi, để lại Nê Tuyết Hà khóe miệng co quắp.
"Kết hôn? Ta với ngài ấy thân phận chỉ là nô lệ với chủ nhân a, cha mẹ hiểu lầm..." Nê Tuyết Hà rất muốn nói vậy, nhưng lại sợ bọn hắn buồn lòng, bất đắc dĩ cười khổ trong lòng một mình.
Lại có chút mơ ước mộng thiếu nữ, được lấy một cường giả trẻ tuổi như Minh Hạo làm đạo lữ, dù nàng biết với cái thân phận của mình, cái này mơ ước có chút xa vời...
← Ch. 247 | Ch. 249 → |