← Ch.254 | Ch.256 → |
Một tháng sau.
Mọi việc như theo diễn biến. Đại hôn của Thế Cương và Nhân Ngọc Phượng diễn ra dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên.
Minh Hạo chuẩn bị toàn bộ, sau đó để Tam Nương ở đây tạm, có Râu Trắng bảo vệ nên hắn yên tâm rời đi.
...
3 tháng trôi qua.
Minh Hạo ngồi trong thuyền nhàm chán nhìn qua cửa sổ.
Lúc này, hắn đang tại trong phi thuyền của quân đội Terran, đi đến nơi tận cùng thế giới, tìm kiếm Dâm đ*o thế giới này để phục hồi lại thực lực.
"Đã tới nơi thưa tổng tư lệnh."
Loa báo vang lên, theo sau đó phi thuyền hơi lắc lắc một chút, cửa khoang thuyền mở ra.
Minh Hạo đứng dậy từ trong phòng đi ra ngoài.
...
Nơi này không có ánh sáng, bóng tối hoàn toàn che khuất toàn bộ nơi đây.
Có điều, vấn đề này không làm khó Minh Hạo.
Minh Hạo để quân đội Terran đóng trại tại đây, một mình đi vào bóng tối.
...
Không biết trải qua bao lâu, nơi bóng tối này phát ra âm thanh "Kẹt—kẹt" giống như tiếng cánh cửa mở ra, trong khoanh khắc ngắn ngủi, một khu vực nhỏ chìm trong bóng đen trong này sáng lên.
Minh Hạo chậm rãi bước vào nơi phát ra ánh sáng.
....
Không gian trắng xóa, giống như lần Minh Hạo bên trong hệ thống Cái Nồn.
Có điều, ở giữa không gian này có một vật khổng lồ.
Vật đó chính là một con mắt.
Con mắt mở toanh ra, đôi mắt đen, không có tròng trắng, một màu đen sâu thẩm hút hồn người.
Minh Hạo phân thân đứng trong đây ngắm nhìn con mắt.
Minh Hạo hướng về phân thân nói: "Cám ơn, ngươi khổ cực."
Minh Hạo phân thân không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Minh Hạo quan sát con mắt một hồi, dùng hệ thống kiểm tra.
"Tên: dâm đ*o (dâm giới)
Cảnh giới:?
Giới thiệu: bản nguyên dâm đ*o (do kiếp trước vô thượng dâm đ*o tạo nên) ... Đang trong trạng thái ngủ say."
Minh Hạo hỏi hệ thống: "Làm sao để dụng hợp dâm đ*o hệ thống?"
"Đing! Chủ nhân chỉ cần R***E"
Hệ thống đang trả lời đột nhiên rẹt một cái im bật, Minh Hạo ngay lập tức chuyển qua đề phòng.
Xung quanh căn phòng màu trắng thay đổi.
Con mắt tại trung tâm không gian đột nhiên chớp lóe ánh sáng màu đỏ
"Chết!"
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Bốn phương tám hướng xuất hiện bốn bàn tay khổng lồ, bốn bàn tay như bốn bức tường, bao bọc xung quanh Minh Hạo, hướng nấm đấm về hắn.
"Chíuuuuu!"
Minh Hạo đôi mắt biến đổi thành màu xanh ngọc đậm, xung quanh không gian vang lên tiếng rít chói tai, tiếp đó, cả không gian như bị bóp méo vặn lại nhau.
"Tử Vong Thời Gian!"
Minh Hạo lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, bốn phía không gian vỡ nát, biến thành màu xám đen âm khí.
Bốn bàn tay khổng lồ theo đó biến mất.
"Chết!"
Âm thanh lạnh lùng lần nửa vang lên.
Không gian biến trở lại bình thường màu trắng như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này phía đối diện Minh Hạo chính là một đội quân xương không đầu.
Trên tay cầm đủ loại vũ khí: kiếm, cung, thương, giáo...
Minh Hạo đôi mắt ngọc lam, bên trong sharingan điên cuồng chuyển động.
"Vùng Đất Chết Chóc!"
"Cổng Địa Ngục!"
Minh Hạo bước ra một bước, dưới chân đất nhanh chóng biến thành màu đen.
Từng sinh vật dưới đất xuất hiện, bọn chúng giống như đám kia, đều là khô lâu, có điều là có đầu lâu.
Sau đó, trước mặt hiện lên cánh cổng đỏ khổng lồ, cánh cổng mở ra.
Từng sinh vật cao lớn từ cánh cổng bước ra, thân màu đỏ như lửa, một bàn tay đánh về đám khô lâu không đầu.
"Ầm!"
Cả khu vực đám khô lâu không đầu biến thành cái lỗ to cháy lửa.
Minh Hạo phân thân lạnh lùng nhìn con mắt một cái.
Cả người biến thành ánh sáng, phóng về con mắt bay đi.
"Chết!"
Âm thanh lạnh lùng lại lần nửa vang lên.
Tại lúc Minh Hạo phân thân bay, đột nhiên bốn hướng không khí động lại, tiếp đó, xung quanh khu vực nhiệt độ nhanh chóng biến thành âm, mọi thứ bên trong khu vực đều đóng băng.
Minh Hạo phân thân tốc độ chậm lại, ngày càng chậm. Rốt cục cả người biến thành người băng.
"Rắc!" Bất quá, cái trạng thái đóng băng không duy trì được lâu. Một giây sau xung quanh băng nứt ra.
"Rầm!" Minh Hạo phân thân thành công thoát đóng băng.
Thần sắc lạnh lùng, người hơi cong ra sau, năm ngón tay nắm lại làm hình nấm đấm, hướng về phía con mắt đánh tới.
"Cờ~Crắc~!"
Âm thanh gương bể vang lên, không gian xuất hiện từng tia vết rách, một sức mạnh vô hình hướng về con mắt đánh tới.
"Chặn!" Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Không gian thoáng chóc thay đổi, trong con mắt khổng lồ bắn ra tia sáng hướng về Minh Hạo phân thân.
Tia sáng từ trong con mắt bay ra, biến thành một nữ nhân tóc đen dài đến lưng, dung nhan tuyệt mỹ, một cái mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ có điều, đôi mắt nàng sinh cơ đã sớm tắt, bên trong chỉ có màu đen, màu đen của một người vô hồn, không có chút cảm xúc nhân loại.
Minh Hạo nhìn thấy người nữ này, trong chốc lát hơi ngẩn ra..
Khuôn mặt với mái tóc đen dài, dặc trưng của người phụ nữ thế kỷ 21 Việt Nam.
"Chết!"
Âm thanh lạnh lùng trong trẻo từ miệng cô gái phát ra.
Không biết từ đâu trên tay nàng xuất hiện cây thương dài.
Cô gái thét lên một tiếng, đằng đằng sát khí cầm thương hướng về Minh Hạo phóng tới.
Tại thời khắc này, cây thương đang phóng tới giữa không trung, tựa như đúng trúng bức tường cây thương đứng khựng lại.
"Ầm!"
Đột nhiên mũi thương phát sáng, sau đó phát ra âm thanh nổ to, sóng xung kích tràn ra, làm hai bên quân đoàn bất tử liên tục ngã ngào xuống đất.
Tiếp đó, mũi thương lấy vô địch tư thế tiếp tục bay đi, hướng về Minh Hạo đâm tới.
Minh Hạo đề phòng từ sớm, thấy cây thương bay tới đôi mắt xanh đậm bên trong lóe lên.
Ba câu ngọc sharingan trong mắt chuyển động
Trong chốc lát, Minh Hạo biến mất, một giây sau xuất hiện ngay bên cạnh cô gái.
Đây chính là kỹ năng đặc biệt của huyết mạch tử vong sau khi tiến hóa một trong.
Dịch chuyển tức thời!
Minh Hạo xuất hiện bên cạnh cô gái, hắn đưa tay ra, bàn tay hiện lên tia sáng chói mắt, không chút lưu tình nào, hướng về cô gái ngực bắn tới.
"Bùm!"
Âm thanh nổ vang, nơi ngực cô gái sáng lên, sau đó xuất hiện lỗ máu to. Điều kỳ lạ là không có một giọt máu nào từ vết thương chảy ra.
Minh Hạo nhìn liền biết nàng thuộc diện sinh vật bất tử, tấn công không hiệu quả.
Cả người sáng lên, hướng về con mắt khổng lồ dịch chuyển.
Trong một giây ngắn ngủi, cả người Minh Hạo xuất hiện bên cạnh con mắt.
Minh Hạo lạnh lùng, giơ tay phải lên, hướng về con mắt khổng lồ tung ra một quyền toàn lực.
"Chết!" Âm thanh lạnh lùng vang lên, nhưng không phải từ cô gái kia phát ra, mà là tư con mắt khổng lồ.
Tại thời khắc này, không biết từ đâu ra, dưới chân Minh Hạo xuất hiện đầy gai nhọn, mộc, đâm lên trên.
Trong nháy mắt, cả người Minh Hạo bị đầy gai dưới đất đâm thủng.
Minh Hạo trong mắt co rút, máu từ trong người liên tục chảy ra, sắc mặt đổi màu, chuyển thành trắng bệch.
Cùng lúc này, phân thân Minh Hạo "bồng!" một tiếng, hóa thành khói xanh biến mất.
"A!"
"Muốn giết ta, nằm mơ! Cạc cạc cạc"
Minh Hạo ngửa mặt nhìn con mắt hét lên một tiếng, sau đó cười nói quái dị.
Cả người hóa thành hắc khí bay lên không trung, sau đó không gian biến đổi.
Màu trắng biến mất, thay vào đó là màu đỏ sẫm như máu.
Ở thời khắc này, một bàn tay khổng lồ từ phía sau hắc khí không dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện.
Bàn tay này tựa như bàn tay ác quỷ, một màu đen sẫm, móng tay dài không cắt, nhìn có hơi ốm yếu, trông rất xấu xí.
Bàn tay chộp đến hắc khí, năm ngón tay nắm lại một cái, sau đó bàn tay lại không dấu hiệu biến mất, không gian màu đỏ như máu theo đó trở lại bình thường.
Tại lúc này, nơi bàn tay chộp lại biến thành thành quả cầu màu đen lớn, tựa như đang bao bọc gì đó.
"Chết!"
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Từng quả cầu lửa, lôi, băng, hơn ngàn cái quả cầu, cùng nhau hướng về quả cầu đen bắn tới.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
...
*****
Không gian phát ra âm thanh nổ tung vang dội, có điều, quả cầu đen tựa như bức tường thành vĩnh hằng, không tài nào rung chuyển hay tổn thương nó được.
"Rắc!" "Rắc!"
Vào lúc này, quả cầu như trứng gà phát ra tiếng răng rắc, từng khe nứt trên quả cầu hiện ra.
"Rắc rắc rắc rắc...."
Quả cầu liên tục phát ra âm thanh rạn nứt, một lúc sau, quả cầu phát ra tiếng "rắc!". Nhưng lần này khác với lần trước, lần này tiếng rắc to hơn, sau đó chỉ thấy quả cầu phát ra ánh sáng chói mắt.
"Ầm!"
Quả cầu bể ra.
Một thân ảnh màu xanh lơ lửng trên không trung.
Toàn thân làn da màu xanh ngọc đậm, nhưng lại hình dáng như con người.
Đặc biệt, mạch máu màu xanh ngọc chảy khắp người, khí tức cực kỳ khủng bố.
Hai bên tay cầm thanh kiếm dài màu xanh ngọc.
Đôi mắt đen vô hồn, tóc đen dài đến chân.
Hơi thở từ người hắn bay ra, không gian vì đó rung chuyển đổi sắc.
"Cái sức mạnh này quá khủng..."
Minh Hạo nhìn chính mình thân thể một chút, cảm nhận bên trong cơ thể truyền đến luồng hủy diệt thiên địa, lẩm bẩm nói.
Giọng nói như chuông vang, lạnh lùng, vô cảm, lại khiến người cảm giác suy sụp, sụp đổ, nát tan.
Vạn vật bên trong, vô biên bạn tuế, một lời liền trong nháy mắt hủy diệt.
"Chết!"
Âm thanh lạnh lùng trong không gian lại vang lên.
Cô gái cầm thương hướng thân ảnh màu xanh đâm tới.
Minh Hạo không thèm liếc cô gái, bên trong ánh mắt tỏ ra khinh thường.
Một tay cầm kiếm giơ lên, hướng về cô gái chém đến.
"!!!"
Nhè nhẹ tiếng động, một làn sóng khí màu đen từ thanh kiếm đánh ra, hướng về cô gái chém tới.
Cô gái ánh mắt vô thần, mặt không chút cảm xúc vẫn hướng đến trước, giống như không thấy sóng khí đánh tới mình.
"Phốc!"
Sóng khí đánh xuyên qua người cô gái, hướng thẳng đến phía sau.
Nơi sóng khí đi qua nứt ra.
"Xẹt xẹt xẹt" Một giây sau, cả người cô gái chia ra làm nhiều bộ phận cơ thể rơi rớt dưới đất, lần này không như trước, không thể hồi phục nguyên vẹn.
Minh Hạo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lên con mắt khổng lồ, hai tay cầm kiếm hướng về con mắt chém tới.
"!!!"
Sóng hắc khí từ thanh kiếm lần nửa chém ra,
"Chặn!"
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Không gian nhiệt độ trong nháy mắt âm hơn 0 độ C, mọi vật bên trong trở nên đóng băng.
Có điều, lần này là vô dụng, không thể ngăn cản được sóng hắc khí đánh tới.
Lúc này sóng hắc khí vẫn di chuyển với tốc độ cực nhanh.
"Xẹt!"
Như có thứ gì bị cắt ra.
Con mắt khổng lồ tại nơi trung tâm hơi rung rung một chút, ánh sáng màu đỏ trong mắt dần yếu đi rồi dập tắt.
Cả con mắt khổng lồ sáng lên, hóa thành từng tia sáng bay ra ngoài, nhập vào người Minh Hạo.
"Đing! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành dung hợp với dâm đ*o, toàn bộ sức mạnh trở lại, đột phá đến cảnh giới Vô Thượng Dâm đ*o."
"Hệ thống bắt đầu dung hợp với chủ nhân thành một thể, cần tốn thời gian...chủ nhân tạm thời rơi vào ngủ say."
Minh Hạo cảm giác cơn buồn ngủ đánh tới, sau đó chịu không nổi nửa, mặc kệ nơi này ra sao, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không gian trở lại im ắng bình thường, toàn bộ khô lâu biến mất, chỉ có tiếng ngáy của Minh Hạo là vang lên.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Minh Hạo chậm rãi mở mắt ra, từ trong ngủ say tỉnh lại.
Lúc này, cảm giác sức mạnh vô địch trong cơ thể một lần nửa trở lại. Minh Hạo khóe miệng cong lên mỉm cười.
Hơi hoạt động tay chân một chút.
"Rắc rắc"
Âm thanh xương cốt do lâu ngày chưa hoạt động vang lên.
Hoạt động xong, không biết hắn ngủ say bao lâu, nhớ đến Tam Nương còn đang chờ mình. Minh Hạo vận dụng năng lực dịch chuyển tức thời biến mất.
...
Nhân Tiên Quốc
Đặt tại phía Nam, nằm ở ngoại thành, bởi vì nơi này khá xa thành thị cho nên rất ít người sinh sống, đổi lại, nơi này rất yên tĩnh, thanh bình, không bị chốn phồn hoa quấy nhiễu.
Tại đây, được xây một căn biệt phủ quy nga rộng lớn ngàn mét có hơn.
Bốn phía được bao phủ bởi tường thành, tường sơn đen, cao có hơn năm mét, trên mặt tường.
Xung quanh được binh lính canh phòng cẩn mật, những người lính này mặc bộ quần phục rất đặc biệt, chỉ thuộc lính hoàng gia mới được mặc.
Bên trong căn biệt phủ, ngồi trên ghế một người trung niên nữ thần sắc chán nản chống cằm nhìn qua cửa sổ.
Lông mày dày, sóng mũi lớn, miệng rộng, môi nâu nhạt.
Thân hình cao lớn vạm vỡ, làn da nâu màu lúa mạch khỏe mạnh, mặc quần áo bó sát người, càng làm nổi bật ra đôi ngực lớn nỏng bỏng treo trước người của nàng.
Đôi ngực khổng lồ trước người như muốn phá áo nhảy ra ngoài, mỗi cái hít thở, chính là đôi ngực lớn lắc lư đung đưa liên tục.
Khí chất thành thục, cuồng dã, cộng với cơ thể thành thục nóng bỏng phong vân của nàng, tạo nên một loại đặc biệt quyến rũ khác biệt, mà người thường không có được.
Người này không ai khác chính là Tam Nương.
Trải qua nhiều năm, Tam Nương không có gì thay đổi, ngoài trừ đôi ngực càng lớn và khí chất thành thục nóng bỏng của nàng tăng thêm, làm nàng càng so với xưa xinh đẹp hơn một chút.
"Mẹ, đừng lo lắng, lấy cha sức mạnh có thể bình yên vô sự trở về."
Ở phía sau, một người con gái dáng vẻ thùy mị, tóc đen để dài đi đến.
Nàng dịu dàng tay bắt lên bả vai Tam Nương, trong giọng nói tràn đầy quan tâm tha thiết.
Người con gái này chính là con dâu Tam Nương, vợ của Thế Cương, công chúa Nhân Ngọc Phượng.
Tam Nương chỉ lặng lẽ gật đầu không nói gì, chỉ là mi hơi nhíu lại, sâu trong đáy mắt, có thể thấy được tâm trạng hiện giờ rất sa sút, buồn bã.
...
"Ta xin lỗi." Giọng nói trẻ tuổi, không mất một phần trầm ổn từ hai nữ phía sau vang lên.
Nghe âm thanh này, Tam Nương như từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.
Nàng ngay lập tức xoay người nhìn lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cả người ngẩn ra, muốn nói gì, nhưng không nói ra được.
Nước mắt không tự chủ tràn ra.
Đứng bên cạnh Nhân Ngọc Phượng thần sắc từ khó hiểu chuyển sang kích động, tò mò, xấu hổ...
Minh Hạo mỉm cười nhìn Tam Nương, mặc kệ Nhân Ngọc Phượng ở đây, tại trước mặt nàng Minh Hạo đi tới, ôm hôn Tam Nương.
Bá đạo cậy lưỡi Tam Nương ra, Minh Hạo luồng lưỡi vào trong miệng, như con rắn giao phối, lưỡi hắn cuộn lại với lưỡi đỏ Tam Nương tham lam liếm láp.
Tam Nương ban đầu còn phản ứng có chút chầm chạp, rất nhanh nàng cuồng nhiệt đáp trả lại, cái lưỡi phối hợp cuốn lấy lưỡi Minh Hạo.
Nhân Ngọc Phượng khuôn mặt đỏ xấu hổ không dám nhìn tiếp, lặng lẽ chạy ra ngoài, không quên kêu người đóng cửa lại.
Hôn đến khi Tam Nương mặt tím tái thở không nổi nửa Minh Hạo mới buông nàng ra.
Để Tam Nương thở vài hơi lấy lại sức, Minh Hạo vuốt tóc nàng, chậm rãi nói: "Ta xin lỗi vì làm người đợi, ta sẽ đưa ngươi rời đi nơi này, đến thế giới của ta."
Tam Nương ngừng khóc, nhìn Minh Hạo, tay sờ mặt hắn, nàng gật đầu cười nói: "Ta biết, ngươi sẽ trở về... còn ngươi muốn đi đâu hãy dắt ta đi theo, đừng bỏ ta lại một mình."
Tam Nương khó có một lần tràn ngập ôn nhu nói, trong giọng nói tràn đầy mềm yếu, tựa như là lời của một thiếu nữ nói ra.
Trong đó là tình yêu của một người vợ không muốn rời xa người chồng của mình.
Minh Hạo gật đầu, nói: "Ta hứa sẽ không bỏ ngươi."
Kế đó, Minh Hạo bắt đầu nhẹ nhàng quần áo Tam Nương ra.
Tam Nương bấy lâu nay đã nhịn, bây giờ thấy Minh Hạo động tác, trong người bắt đầu thiêu đốt nóng lên.
Nơi dưới khô han lâu năm chưa được tưới nước bắt đầu rục rịch chảy nước.
Nàng sau đó từng ngón tay cở đồ Minh Hạo ra.
Vài giây sau, bộ đồ hai người hoàn toàn thoát.
Tam Nương nhìn Minh Hạo dịu dàng nói: "để ta."
Minh Hạo gật đầu không nói.
Tam Nương ngồi xổm xuống, há miệng mình ra...
Một lát sau, trong phòng vang lên âm thanh la thét tràn ngập hưng phấn của đôi nam nữ...
...
P/s 1: hóa thành tử thần (video game): youtu. be/J05JT1p9sFg?t=264
P/s 2:
Tác giả: ngồi cả ngày, suy nghĩ về đô thị. Không phải là nội dung, mà là vấn đề dính dáng đến V-N... Khi viết đô thị, rất nhiều hạn chế (ví dụ ko đạp COCC dc và những người ThN... ) vì dính đến vấn đề Nhạy Cảm, tác cũng k muốn bị mời lên uống trà đâu:D~~.
Mọi người cho ý kiến đi @@!
*****
Minh Hạo và Tam Nương trong phòng điên cuồng không ăn uống giao lưu nhân sinh hơn mười ngày đêm mới phá phòng đi ra.
Khi thấy Minh Hạo và Tam Nương quần áo xộc xệch đi ra ngoài, đám người hơi ngẩn ra, một số nữ mặt đỏ đến mang tai, bất quá không ai nói gì.
Thế Cương thấy cha và mẹ đi ra, hắn nhìn về cha mình, nghẹn ngào kêu lên một tiếng: "Cha!"
Trải qua nhiều năm, giờ đây Thế Cương cao lớn hơn ngày trước.
Một người thanh niên, một người đàn ông thành thục. Lưng thẳng tấp, dáng đứng như sói như hổ, vẻ mặt kiên nghị, đôi mắt sáng rực, cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại thể hình cân đối.
Từ khí chất, có thể thấy được Thế Cương so với hồi nhỏ tính cách tiểu quỷ thu liễm nhiều hơn, thay vào đó là trầm ổn, mạnh mẽ, còn có khí tức cao quý vương giả, loại trên vạn người đế vương.
Mặc bộ áo hoàng bào, đầu đội vương miện tượng trưng cho một hoàng đế của một quốc giả.
Minh Hạo hơi ngẩn ra, nhìn một chút, ngay lập tức biết là đứa con trai mình với Tam Nương.
Minh Hạo đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, mỉm cười hiền lành nói: "Ngươi trưởng thành rồi con trai."
Thế Cương trong mắt ươn ướt, nhưng không khóc, hắn cúi đầu như đứa bé nhận lỗi, giọng hơi mếu máo nói: "Tất cả là do công cha dạy, con mới có ngày hôm nay."
Minh Hạo lắc đầu, nhìn Thế Cương trầm ổn nói: "Ta chỉ làm tròn bổn phận trách nhiệm, còn lại là do ngươi. Hiện tại ngươi đã là một hoàng đế của một nước rồi, đừng như đứa bé vậy, người khác sẽ cười đấy."
"Vâng cha." Thế Cương hít sâu một hơi, giữ cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại.
Minh Hạo nhìn qua người thiếu nữ xinh đẹp như ngọc bên cạnh Thế Cương, cười nói: "Chắc con là vợ của Thế Cương, Nhân Ngọc Phượng. Là ta lúc trước trong phòng sơ ý."
Nhân Ngọc Phượng dịu dàng cúi thấp người một cái như chào, má phiếm hồng hồng, dịu dàng nói: "Không sao cha."
Khi nói chuyện giọng có chút nhỏ lại, không tự nhiên cho lắm, còn có một chút run run trong âm. Hiển nhiên đối với Minh Hạo có chút xa lạ.
Dù sao, lúc nàng gặp Minh Hạo chỉ lúc nhỏ 7, 8 tuổi, hơn nửa chỉ gặp qua một lần.
Hiện tại trải qua mấy năm, gặp lại Minh Hạo cảm giác có chút không thích ứng với người cha chồng này.
Cộng thêm dáng vẻ trẻ tuổi của Minh Hạo, khuôn mặt tuấn tú, mắt đen sâu hút hồn người, đặc biệt nhất, khí chất cuốn hút người khác.
Làm nàng cảm giác tim không tự chủ đập nhanh thình thịch, cảm xúc kỳ lạ trong lòng dâng trào lên. Nóng, cả thân thể nóng, nhất là phần dưới hạ thân vô cùng ngứa ngáy, loại này cảm xúc chính là lần đầu tiên nàng cảm giác được, cực kỳ khó ức chế.
Minh Hạo thấy mặt nàng phiếm hồng liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Biết do Dâm đ*o năng lực làm ra, Minh Hạo nhanh chóng thu lại khí tức.
Nhìn ánh mắt đang dần biến thành xuân tình Ngọc Phượng, Minh Hạo có chút cười khổ. Hắn cũng không muốn cắm sừng con trai mình a...
Ho khan một cái, ngửi mùi của mình hơi có chút vị chua, nhìn mọi người nói: "Ta đi tắm, sau đó trở."
Đám người gật đầu, Thế Cương nói: "Cha đi đi, bọn con ở phòng ăn chờ cha."
Tam Nương lúc này cũng nói: "Ta đi tắm cùng Minh Hạo."
Một câu, chỉ có dạng này thần kinh thô như nàng mới dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Tam Nương không biết khi nói ra câu này, đám người, kể cả Minh Hạo đều có thể tưởng tưởng ra ý nghĩa thâm sâu của nó...
Có điều dù vậy, nàng quan tâm sao?
Minh Hạo ho khan một chút, mặc kệ đám người, cầm tay Tam Nương nhanh chóng rời đi.
Hai người đi đến phòng riêng của Tam Nương.
Căn phòng rất rộng lớn, nhưng trang trí kháđơn sơ giản dị như lúc sống Tam Nương ở Tây Cương, có thể nàng đã quen với cách sống như vậy.
Tại trong phòng một chiếc giường đơn, kệ sách, tủ quần áo...
Hiện tại trong phòng chỉ hai người, Minh Hạo không có gì ngại ngùng, trực tiếp cở hết quần áo của mình ra.
Tam Nương đồng dạng như vậy, tay bắt đầu cở quần áo ra...
Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau dìu bước vào phòng tắm.
Phòng tắm trông khá hiện đại, giống như thế kỷ 21: vòi sen, bể bơi, nhà cầu...
Hồ tắm khá rộng, đủ cho mười người cùng tắm, vòi nước thiết kế khá đẹp, hình con sư tử, từ trong miệng phun ra nước.
Theo lời Tam Nương nói, đây là những thành tựu mà Thế Cương từ lúc nhỏ được Minh Hạo dạy dỗ, sau khi lên ngôi vua, hắn bắt đầu áp dụng các kỹ thuật hiện đại tiên tiến nhất.
Trong đó bao gồm cách quản lý, giáo dục, vũ khí, luật lệ, sản xuất...
Hệ thống triều đại vẫn giữ nguyên, chỉ thêm, hoặc bớt các chức vụ cần thiết.
Trải qua mấy năm, Nhân Tiên Quốc dưới sự thống trị của Thế Cương có thể nói là phát triển vượt bậc.
Trở thành đế quốc hùng mạnh nhất Dâm Giới, không có quốc gia hay tông môn nào xứng bằng.
...
Minh Hạo và Tam Nương cùng dắt tay nhau đi xuống bể bơi, ngâm mình trong đó.
Nước nhiệt độ không lạnh, hơi nóng, nhưng vừa đủ ấm áp.
Minh Hạo tự do để người thả lỏng ra, nhắm mắt nằm ngâm mình trong nước, để cho từng giọt nước thấm vào da, tẩy rửa đi dơ bẩn...
Tại Minh Hạo đang ngâm mình thả trong nước, đột nhiên cảm giác jj của mình như lọt vào nơi khác, rất là ấm áp mát mẻ...
Minh Hạo ngay lập tức biết chuyện gì, nhắm mắt lại hưởng thụ...
"A~"
Một hồi sau, trong phòng tắm lại vang lên âm thanh phóng đãn của đôi nam nữ...
...
Tắm xong, Minh Hạo và Tam Nương đi đến phòng ăn.
Tại đây tập hợp đầy đủ mọi người.
Nhân Thế Tuyên, Nhân Thái Long, Nhân Thiên Long.
Nhân Thế Tuyên và Nhân Thái Long không cần phải nói, sau khi Thế Cương lên ngôi hoàng đế, Nhân Thế Tuyên ẩn sau màn, chỉ lúc rãnh rỗi xử lý nội vụ trong triều.
Còn Nhân Thái Long bởi vì bị kẹt ở cảnh giới Dâm Đế đỉnh phong, cho nên bế quan tiềm tu không ra ngoài.
Nếu không phải hôm nay nhận được tin Minh Hạo trở về, chắc hắn bế quan đến khi đột phá đến Dâm Tổ mới ló mặt đi ra.
Còn về Nhân Thiên Long, trên danh nghĩa sư phụ.
Tại khoảng thời gian qua hắn đúng là bị Thế Cương cho ăn hành liên tục, cho đến khi Thế Cương lớn lên mới tạm thời bớt đau khổ.
Hiện tại giữ chức thái sư, một cái chức an nhàn.
"Thế Tông, ngươi đến."
"Ha ha, đi đâu mà không báo chúng ta một tiếng? Con trai ngươi chờ mấy năm muốn phát khóc kia kìa."
"Đến đến, uống rượu..."
Đám người mỉm cười, thân thiết nhìn Minh Hạo nói.
Giờ này, phòng ăn hoàng thất như cái chợ, vui vẻ náo nhiệt.
Người người trên môi treo lấy mỉm cười.
Bầu không khí ấm cúng, hạnh phúc.
Minh Hạo và Tam Nương ngồi xuống ghế, nhìn một vòng mọi người...
Nhìn trên mặt mọi người, nhất là Thế Cương và Nhân Ngọc Phượng nói cười hạnh phúc.
Ngồi kế bên hai người là hai đứa trẻ, một trai một gái. Mặt mũi có vài phần giống Thế Cương và Nhân Ngọc Phượng, chắc là đứa con của hai người.
Thấy con cái trưởng thành, có gia đình...
Làm cha làm mẹ, Minh Hạo cảm giác đạt được phần nào đó thành tựu.
Minh Hạo mỉm cười nhìn mọi người nói: "Chắc mọi người đói rồi, ăn đi."
Đám người gật đầu, bắt đầu ăn.
Bầu không khí từ vui vẻ trở nên im lặng,
15 phút sau, khi toàn bộ mọi người ăn xong, Minh Hạo lúc này mới nói: "ta có chuyện muốn nói với mọi người."
Thấy Minh Hạo thần sắc nghiêm túc, đám người không dám khinh thường, vểnh tai hết cỡ lắng nghe Minh Hạo nói.
"Ta, sắp rời đi thế giới này, Tam Nương sẽ đi theo ta cùng. Ai muốn đi theo chúng ta giơ tay lên, các ngươi cứ suy nghĩ đi, một tháng sau ta sẽ rời đi."
Mọi người ngẩn ra, bất quá chỉ có ba người Nhân Thái Long, Nhân Thiên Long, Nhân Thế Tuyên trong mắt lấp lóe, như hiểu ra cái gì.
Tam Nương đã biết từ trước nên không có gì bất ngờ.
Thế Cương bình tĩnh hỏi: "Cha muốn rời đi?"
Minh Hạo gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Thế Cương thở dài, nhìn qua khuôn mặt như ngọc như hoa Nhân Ngọc Phượng, lại nhìn hai đứa con của mình.
Trong mắt trở nên kiên định, nhìn Minh Hạo nói: "Xin lỗi cha. Con sẽ ở lại, bởi vì nơi đây là quê hương con, con không muốn rời xa nó."
Minh Hạo từ câu hỏi đầu tiên đã đoán trước hắn sẽ nói vậy, thản nhiên gật đầu "Ta không ép buộc ai phải đi, các ngươi suy nghĩ đi."
"Cám ơn cha." Thế Cương mím môi nói.
Minh Hạo gật đầu, "Ta về trước."
Sau đó dắt tay Tam Nương trở về phòng....
...
Một tháng sau.
Đứng tại quảng trường rộng lớn.
Hơn ngàn người nam nữ già trẻ khác nhau đứng chờ đợi.
Trong đó có vị mẫu long mà tại Thần Mộ Minh Hạo phân thân chịch được.
Hiện tại trải qua nhiều năm, nàng ở mấy năm trước xuất sinh được một bé trai kháu khỉnh.
Nhưng, nó không phải chủng tộc nhân loại.
Mà là Ma Long...
Thể chất đặc biệt: Tử Long
Nhục thân mạnh mẽ, phun ra lửa tử vong, mục rửa vạn vật.
Đám bất tử Dâm Đế, dù sao đám này có ít nhiều công, cho nên hắn quyết định phục sinh đám đó, nhưng với điều kiện vĩnh viễn không chống đối với Nhân Tiên Quốc. Nếu Nhân Tiên Quốc gặp nạn phải ra tay giúp đỡ.
Về starcraft 3 Terran. Minh Hạo tạm thời để toàn bộ tại đây. Hoặc nói thành lập nên một quốc gia Terran riêng biệt, với điều kiện trở thành vĩnh cửu liên minh với Nhân Tiên Quốc, có phước cùng hưởng có nạn cùng chia...
...
Minh Hạo nhìn qua đám người Thế Cương, trầm tư một chút, từ trong ngực lấy ra viên ngọc tròn.
Minh Hạo đưa cho Thế Cương, truyền âm cho hắn nói: "Viên ngọc này chính là ẩn chứa ý chí bản thân ta bên trong. Chỉ lúc nguy cấp mới sử dụng, ngươi có thể truyền đời sau cho con cháu. Có điều, chỉ có hoàng đế đời tiếp theo mới được biết chuyện này. Ngươi hiểu không?"
Thế Cương hơi ngẩn ra, trong lòng cảm động.
Hắn biết Minh Hạo làm vậy là vì hắn, Thế Cương hít sâu một hơi, gật đầu truyền âm nói: "Con biết cha."
Minh Hạo gật đầu, hắn tin tưởng lấy trí thông minh của Thế Cương liền biết thế nào.
Minh Hạo thở dài một cái, nói một câu cuối cùng "Lấy dân làm gốc, đừng vì cái tôi mà đánh mất chính mình, ta đi, ngươi ở lại bảo trọng. Nếu có rãnh ta sẽ về thăm ngươi..."
"Tạm biệt cha.."
Thế Cương đôi mắt đỏ lên, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác như vậy...
Bi thương...
Như đánh mất vật gì quý giá.
"Được rồi đừng khóc. Ta đi."
Minh Hạo mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ...
Trước khi đi, Minh Hạo đưa hai vòng đen cổ tự chế cho hai đứa con của Thế Cương.
Phất tay một cái, đoàn người Minh Hạo biến mất.
Để lại đám người ở lại thần sắc ngẩn ngơ, sau đó từng tiếng nức nở khóc lóc vang lên, thậm chí có người quỳ xuống đất khóc.
"Cha..."
Thế Cương nhìn lên bầu trời lẩm bẩm.
Tại lúc này, một bàn tay mềm mại, mang theo hơi ấm áp nắm lấy tay hắn.
Quay lại, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ Nhân Ngọc Phượng mỉm cười nhìn mình.
"Cha, con đói."
Hai giọng non nớt trong trẻo vang lên.
Nhìn thấy hai đứa con mình ánh mắt ngây thơ vẻ mặt đói bụng.
Trong lòng buồn bã quét sành sạch, đúng vậy, hắn còn vợ, còn con ở đây, cớ sao phải buồn?
Thế Cương tự nhủ chính mình, nở nụ cười ôn nhu chưa từng có, nói: "Chúng ta đi, hôm nay các ngươi muốn ăn gì ta chiều hết."
"Ya! Cha tuyệt quá" Hai đứa trẻ vui sướng nhảy cẫng lên.
...
******
P/s 1:
Phần huyền huyễn hết.
Đánh giá là, tác giả có chút tiến triển, nhưng về phần nội dung còn chưa đầu tư kỹ (còn kém về phần tình cảm nhân vật, cũng như diễn biến, gây hấp dẫn cao trào...)
Ae còn nhận xét gì ko, cứ nhận xét nhiệt tình phần này nhé! Gạch đá gì cứ ok, tks.
Mai có chương tiếp, G9.
← Ch. 254 | Ch. 256 → |