Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp YY Hệ Thống - Chương 310 (cuối)

Siêu Cấp YY Hệ Thống
Trọn bộ 310 chương
Chương 310 (cuối): Kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-310)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Minh Hạo nhìn hai mẹ con ôm nhau trong lòng cảm thấy phần nào thoải mái, có chút cảm thán chính mình chém chém giết giết chịch chịch suốt ngàn năm.

Một hồi sau mỹ phụ tay gở ra ống truyền dinh dưỡng, chân run run bước xuống giường, thần sắc kích động không nói nên lời, lát sau ánh mắt nàng chuyển hướng qua Minh Hạo, nàng chậm rãi đi tới, Tô Ánh Tuyết đứng bên vịnh lại.

Hai mẹ con đi tới trước người Minh Hạo, mỹ phụ quỳ xuống đất muốn dập đầu tạ ơn, Minh Hạo nào để nàng quỳ, tay nhanh lẹ ngăn lại nàng, thấy nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn mình, hắn ôn hòa nói: "Không cần quỳ xuống, coi như bù đắp trách nhiệm của ta với con gái ngươi."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy gật đầu, dù nàng không biết chuyện gì, nhưng biết người thanh niên trước mắt là ân nhân cứu mạng của mình. Nàng cúi đầu, chân thành nói ra: "Tiểu nữ tên là Lâm Yên Nhiên, Cám ơn thần tiên cứu mạng tiểu nữ, Lâm Yên Nhiên đời này phó thác, nếu thần tiên cần gì cứ nói tiểu nữ, dù xông biển lừa cũng không chối từ."

Minh Hạo gật đầu, nhìn qua bên cạnh Tô Ánh Tuyết hỏi: "Ta bây giờ đã điều trị cho mẹ ngươi coi như đáp ứng nguyện vọng, ngươi có hai lựa chọn, một làm tiểu thiếp đi theo bên cạnh ta, hai đường ai nấy đi, ta không ép buộc, ngươi suy nghĩ chọn đi."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy hô hấp phảng phất ngừng lại, nàng quay qua nhìn Tô Ánh Tuyết gấp gáp nói: "Con gái đi theo bên người thần tiên, mặc dù phận nhỏ làm tiểu thiếp, nhưng đây là phúc khí lớn của con, còn không biết trân trọng, mau quỳ xuống!"

Tô Ánh Tuyết lắc đầu, mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh, nói: "Con muốn ở bên cạnh mẹ, nếu con đi vậy ai chăm sóc cho mẹ?"

"Không, con đi đi, mẹ ở một mình có thể tự chăm sóc mình..." Lâm Yên Nhiên trong mắt hiện lên hạnh phúc, ai không muốn đứa con bên cạnh cha mẹ để phụng dưỡng mình, nhưng nàng càng muốn con cái mình tương lai hưởng lấy hạnh phúc sung sướng, không cần khổ cực lao đao cùng nàng ở nơi trần gian.

Minh Hạo nhìn tình cảnh mẹ con tình thâm máu chó chịu không nổi, đành cắt ngang hai người nói tiếp: "Lâm Yên Nhiên, nếu muốn ta có thể đem theo ngươi."

"Như vậy mẹ con chúng ta thật sự cám ơn thần tiên nhiều, nguyện làm trâu làm ngựa cho thần tiên cả đời đến chết." Lâm Yên Nhiên vui sướng cung kính nói, nghe thần tiên nói vậy nàng biết mình có thể ở bên cạnh con gái, còn có cơ hội trở nên trường sinh bất tử trẻ mãi không già, người con gái nào không muốn mình xinh đẹp mãi mãi? Huống chi nàng tuổi đã tầm 35, 36. Cái tuổi bắt đầu chầm chậm lão hóa già đi.

Tô Ánh Tuyết đồng dạng như mẹ nàng, thần sắc cực kỳ cung kính, trên mặt vài phần thẹn thùng như thiếu nữ, nhớ đến tình cảnh mới đây vừa được Minh Hạo sủng hạnh chính mình, lúc đó cảm giác cơ thể sung sướng muốn bay lên trời dục tiên dục tử hiện ra, cơ thể nóng lên, phía dưới xuân triều tràn ra, mặt nhỏ mắc cở đến đỏ bừng, mau chóng khép chân lại, đứng sau lưng mẹ mình tránh người khác nhận ra mình dị động khó xử.

Minh Hạo giải quyết xong một người, quay lại nhìn đám nữ gần kia, chưa đợi hắn nói gì một người trong đó đi tới, nàng khom người cung kính nói: "Tiểu thiếp muốn đi theo bên người thần tiên."

Minh Hạo đánh giá nàng một chút, hình dáng tuổi tầm 23 db4wu5MJ 24, đầu tóc đen dài thả đến lưng, khuôn mặt tinh xảo, môi hồng răng trắng, ngực có chút lớn, khí chất thanh thuần đáng yêu, có lẽ bởi vì vừa phá trinh, cho nên mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều mang theo một chút vũ mị, quyến rũ.

"Tiểu thiếp tên Thì Mộng Linh, xin thần tiên mai sau chăm sóc nhiều hơn."

Minh Hạo gật đầu đáp ứng nàng, nhìn mọi người một vòng nói: "Các ngươi có ước nguyện gì cứ nói, nếu muốn mang theo người nhà có thể, ta sẽ tạo ra không gian riêng cho người thân các ngươi sinh sống."

Đám nữ nhìn nhau, ai nấy trong mắt nhìn ra cực kỳ nóng bỏng, đi theo thần tiên ai chẳng muốn? Hơn nửa Minh Hạo dạng này tuấn tú hoàn mỹ nam nhân, có ai mà không muốn?

Bất quá, dù muốn theo, nhưng trong lòng các nàng còn có chút do dự, đa phần vì người thân của mình, làm con cái hiếu thuận cha mẹ, đây là truyền thống đạo đức của người con gái Việt Nam, không ai vì lợi mình mà bỏ rơi cha mẹ, đó là phản nghịch trời muốn tru đất đều diệt, loại hành vi cặn bã, so với bán nước hại dân tội còn nặng hơn.

Các nàng lúc này nghe Minh Hạo nói, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, toàn bộ chúng nữ không hẹn mà cùng quỳ gối, dập đầu ba cái cung kính nói: "Tiểu thiếp nguyện đi theo bên người thần tiên."

Minh Hạo ôn nhu nhìn đám nữ nói: "Đừng kêu ta là thần tiên, nên kêu là phu quân, tướng công, chồng đi."

"Vâng chồng." Đám nữ lựa chọn cách gọi hiện đại cùng nũng nịu kêu lên, âm thanh hơn trăm nữ cùng nói tạo nên tình cảnh chấn rung trời, không thua kém chút nào đám binh sĩ cùng hô, may là Minh Hạo đem không gian nơi này cách ly ra, nếu không vì các nàng dẫn đến một đám người kéo tới không ít phiền phức.

...

Minh Hạo kế tiếp đem các nữ cùng thân nhân các nàng thu vào không gian riêng, biến ra nhà cửa, cây cối, sông núi, các vật phẩm hiện đại đều có đầy đủ, sau đó truyền cho các nàng bộ công pháp tu tiên.

Giải quyết xong hậu quả do mình gây ra, Minh Hạo biến về nhà mình, bây giờ trời cũng đã tối, nhìn lên đồng hồ cũng tầm 19h30p.

Sinh Đạo mấy ngày nay vì bận chăm con không có thời gian chơi game, dù có nàng cũng không muốn. Vừa thấy Minh Hạo trở về, nàng ánh mắt như phun lửa, chỉ tay vào hắn, như núi lửa bùng phát giận dữ nói: "Anh lại đi trêu hoa ghẹo gái nửa đúng không, nhìn thần sắc thỏa mãn dâm đãng của anh liền biết, ở nhà vợ con chờ anh, anh lại ở bên ngoài vui vẻ hoa bướm, anh xem đứa con gái từ nãy giờ buồn bã, khóc đến sưng mắt, miệng cứ hỏi cha đi đâu kìa. Anh làm đàn ông tại sao không có chút trách nhiệm nào vậy? Anh thứ đồ tồi tệ*****"

Vừa về chưa kịp nói gì Minh Hạo liền bị Sinh Đạo mắng đầy đầu xối xả, trong lòng hiện lên phẫn nộ uất ức muốn phản bác nàng, nhưng biết mình đuối lý đành thôi. Nghe nàng nhấc đến đứa con gái Đạo Nữ, hắn mới chú ý, đúng là cô con gái hai mắt đỏ lên, nơi mắt còn ướt át, hiển nhiên vừa khóc, hơn nửa khóc rất dai dẳng.

Minh Hạo phẫn nộ trong lòng nhanh chóng quét tan, có chút tự trách mình hơi vô tâm trong khoảng thời gian này không quan tâm con gái. Hắn vội chạy tới giường, khom người xuống, ôn nhu xoa nước mắt con gái nói: "Con gái ngoan, cha xin lỗi, đừng khóc nửa, cha thương."

Đạo Nữ cảm giác bàn tay mát lạnh ôn nhu xoa mặt mình, nàng buồn bã biến mất, nhanh chóng vui vẻ mỉm cười khanh khách, hai tay vươn ra bắt lấy tay Minh Hạo, cái miệng nhỏ nhắn chuyển động, môi chu lên, yếu ớt nói ra: "Cha ôm con."

Minh Hạo yêu thương gật đầu, hai tay ôm eo nhỏ của nàng bế lên, Sinh Đạo thấy con gái cười vui vẻ không còn khóc, phần nào tức giận trong lòng giảm bớt.

"Cha con muốn bay."

"Ùm, cha cho con bay." Minh Hạo cực chiều chuộng con gái, hai tay ôm eo nàng nâng lên cao, chạy vòng vòng làm Đạo Nữ thích thú cười khanh khách vui vẻ không ngừng.

*****

Nàng nằm trên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn hai cha con chơi đùa, nàng đối với tình cảnh này cực kỳ hạnh phúc, một lát sau Minh Hạo thả Đạo Nữ trở về trong ngực Sinh Đạo, nói ra: "Anh thời gian không còn nhiều, nên ta sẽ nói ra toàn bộ."

Minh Hạo hít sâu một hơi nói: "Trước đó, anh còn có một đám nữ nhân."

Bất ngờ, lần này Sinh Đạo không biểu hiện gì, giống như nàng biết trước việc này, bình tĩnh nói: "Thông qua của anh tài nghề trên giường, loại kỹ thuật thông thạo từng ngự trăm nữ kia, cho nên anh không cần nói, em biết tất cả rồi."

Minh Hạo bị người nói ra có chút xấu hổ đỏ mặt vẫn phải nói: "Nếu em biết rồi anh cũng không nói nhiều, chúng ta chuẩn bị trở về nhà."

Sinh Đạo gật đầu, trở nên ôn nhu nói: "Anh đi đâu mẹ con em theo đó, em chấp nhận anh bên người nhiều vợ, nhưng phải quan tâm lo lắng hai mẹ con em." Cúi đầu yêu thương nhìn đứa con gái nằm trong lòng ngực đang mở to mắt nhìn hai người.

Minh Hạo vui vẻ cười nói: "Ừm, anh sẽ thương yêu hai mẹ con em. Chờ một lát anh giải quyết xong chuyện này rồi đi."

Sinh Đạo gật đầu, ôn nhu xoa đầu con gái nằm trong ngực. Nói xong Minh Hạo trực tiếp biến tới phòng Trầm Vũ Anh.

"Ai đó!"

Cảm giác có người vào phòng mình, Trầm Vũ Anh đang cúi đầu đọc sách nhanh chóng khép lại, hoảng sợ quay đầu.

Vừa nhìn thấy người mà mình nhớ nhung không dứt trong lòng bấy lâu nay, nàng cảm xúc bành trướng, trong lòng một cổ xúc động dâng lên, nhịn không được "Oa" một tiếng, chạy đến nhào vào lòng hắn bật khóc.

Minh Hạo im lặng ôm nàng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng nói: "Anh xin lỗi ngày trước nặng lời, anh tới đây đón em cùng gia đình."

Trầm Vũ Anh ngừng khóc, nàng ngẩng đầu lên nhìn Minh Hạo, ánh mắt thâm tình nói: "Em mấy ngày trước thật hối hận khi do dự trả lời anh, sau mấy ngày suy tư, em quyết định làm ra lựa chọn."

Nàng cắn răng lấy hết dũng khí nói ra: "Em muốn làm người vợ suốt cuộc đời của anh, dù anh có bao nhiêu người đi chăng nửa!"

Dứt lời mặt đỏ lên đến mang tai, nàng thật sự ngượng ngùng khi nói ra câu này. Minh Hạo không đáp, dùng hành động chứng minh lời nói của mình, môi trườn đến đôi môi mềm mại thơm tho kia. Trầm Vũ Anh cảm giác nơi miệng tập kích, ngay lập tức trong lòng ngọt ngào, lấy trí tuệ thông minh của mình nàng lập tức hiểu hành động của Minh Hạo ý nghĩa là gì, Trầm Vũ Anh môi đỏ mộng hé ra, bắt đầu đáp lại, hai chiếc môi kề nhau, đem lưỡi của đôi bên xâm nhập vào miệng đối phương, thỏa thích liếm vị ngon ngọt từ nước miếng truyền tới.

Minh Hạo chậm rãi dùng bí pháp kích thích nữ tính sinh lý, bắt đầu tại cơ thể nàng oanh kích.

Một lát sau cả hai người quần áo đều thoát, Minh Hạo ôm Trầm Vũ Anh trần như nhộng để nàng nằm trên giường, Trầm Vũ Anh e thẹn thiếu nữ nói: "Anh mau đến yêu em." Nói xong dang rộng hai chân ra, lộ ra phần nào đó thần bí màu đỏ huyền thoại sò ốc của người con gái.

Đôi mắt xuân tình ngập nước, âm thanh mị mị tựa như rên rỉ, cả cơ thể nóng hầm hập, hiển nhiên sau khi trải qua Minh Hạo cuồng oanh đã chịu không nổi rồi, sau khi trải qua khai phá, nàng mới biết nó ngon ngọt thế nào, sâu trong tận xương tủy mềm mại vô lực, nàng lúc này mong muốn Minh Hạo nhanh đem thứ 'cây thương' lớn kia lấp đầy hư không trống rỗng suốt mấy ngày qua.

Minh Hạo mỉm cười gật đầu nói: "Tốt, ta yêu ngươi." Sau đó chầm chậm tiến vào...

Một lát sau trong phòng vang lên âm thanh mây mưa vu sơn vui sướng của đôi nam nữ...

...

Một ngày sau, Minh Hạo rốt cuộc giải quyết xong chuyện ở đô thị, đem gia đình Trầm Vũ Anh thu vào không gian. Khi cha mẹ nàng biết Minh Hạo là thần tiên lập tức nhìn hắn với ánh mắt khác, nhất là Trầm Minh vì vài ngày trước mà đắc tội, hắn quỳ xuống dập đầu mười cái thật tâm xin lỗi Minh Hạo, hứa từ nay không tái phạm. Nhìn trên mặt Trầm Vũ Anh, Minh Hạo chấp nhận lời xin lỗi hắn, không tính toán chuyện nhỏ nhặt ở trong lòng.

Còn về tổ chức Tân Nam cùng Cá Sấu, Minh Hạo mặc kệ, dù sao cả hai đều là đối thủ cạnh tranh, cho nên có thể kiềm chế nhau, không độc đại.

Minh Hạo đem mẹ con Sinh Đạo trở về thế giới Đế Bá, đến căn phòng hậu cung, giới thiệu nàng cho chúng nữ.

Chúng nữ thấy hắn mang theo nữ nhân tập mãi thành quen, nhanh chóng đi tới làm quen với Sinh Đạo. Sinh Đạo cũng biết đạo làm người, nàng ôn nhu mỉm cười bắt tay nói chuyện với chúng nữ, rất nhanh đám nữ hòa hợp với nhau.

Đám nữ nhìn Đạo Nữ xinh xắn không khỏi cưng chiều, yêu ai yêu lấy một đường, coi nàng trở thành con gái ruột của mình, làm Đạo Nữ cực vui vẻ, hạnh phúc trong vòng tay đám mẹ mới này.

Sinh Đạo đột nhiên nói: "Các chị em, ta có đề nghị về phu quân của mình."

Tuyết Linh Nhi tò mò hỏi: "Làm sao Sinh Đạo?"

"Các chị em cũng thấy, hắn thường xuyên ra ngoài ong bướm, hái hoa ghẹo nguyệt, cho nên chúng ta nên đặt ra nội quy hạn chế hắn lại hành vi dâm đãng này, nếu không hắn mỗi lần ra ngoài không ít thì 10 người, nhiều thì 100 người, đến lúc đó xưng hô rất loạn xạ, quan trọng nhất hắn chỉ có một mình, không thể ba đầu sáu tay chia ra quan tâm chúng ta... Hắn đem chúng ta đánh vào lãnh cung ít đến thăm. Các chị em nghĩ sao?"

Kaguya gật đầu, mặt lạnh nhìn qua Minh Hạo nói: "Đúng vậy, hắn rất ít quan tâm đến chúng ta, phải đặt ra luật thiết, cấm hắn ở bên ngoài hoa bướm mà quên đi chúng ta..."

Thần sắc của nàng thật sự đúng là oán phụ khuê phòng, thật sự mấy năm rồi chưa được Minh Hạo sủng hạnh, hôm nay gặp lại thật sự khao khát, nếu không phải ở đây còn đám tỷ muội, nàng thật sự muốn đè Minh Hạo ra dưới đất, đánh một trận chiến lớn với hắn.

Không chỉ nàng, Tuyết Linh Nhi, Hỏa Thiên Hương, Hỏa Thiên Linh, Nỹ Hoan, Narede, Bulma, Phượng Mị Nương, Lý Tôn Dạ, Nicole, Mị Tình, Bỉ Bỉ Đông, Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết, Hồ Liệt Na, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Băng Đế, Tuyết Đế, Liễu Như Ân, Hagoromo Gitsune, Mị Yểm, Miêu Huyễn Nguyệt, Tam Nương, Mị Tình, Kohato Azami, Nê Tuyết Hà, Sinh Đạo... Đồng loạt gật đầu, các nàng đồng ý với lời Kaguya nói, toàn bộ dùng ánh mắt giết người nhìn Minh Hạo, vài người trong đó ánh mắt oán hận nghiến răng nghiến lợi nhìn dxr2w6Kz về hắn.

Minh Hạo thấy đám nữ nhìn về phía mình, nhất là từng người thiếu phụ dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, cả người không tự chủ run lên, da lông đều dựng thẳng. Nghe các nàng nói đến chuyện thiết luật, Minh Hạo có tật giật mình hú hồn, may là hắn đem đám nữ ở đô thị bỏ vào không gian riêng, nếu không đem theo đám này ra mặt, chắc chắn bị đám mẫu hổ này lột ra một tầng da.

Minh Hạo cười tà tà nói: "Mấy người các ngươi chuẩn bị thoát quần đi, ta sẽ cho các ngươi biết bổn gia jj lợi hại như thế nào, đêm nay phải cho các ngươi dở sống dở chết, hưởng thụ tư vị cuồng bạo."

"Các chị em, lên giết hắn!"

*****

Lý Tôn Dạ xung phong cởi giáp, tiến lên giết địch. Nghe nàng nói, đám nữ mặt đỏ đến mang tai, sau đó từng người mau chóng thoát giáp, cầm kiếm xông lên, à nhầm cầm chim đem lên giết tới Minh Hạo.

Minh Hạo thấy đám nữ như sói đói nhào tới, một cổ ngạo khí vạn trượng bay lên, hắn đem quần áo thoát ra, phía dưới hiển lộ ra cột chống trời cao ngạo.

Khi này hắn đem tiểu jj biến cực lớn, có hơn 30cm, bởi vì lúc trước sợ đám nữ đau đớn nên biến nhỏ vừa với các nàng, nay gặp đám nữ dám không sợ chết khiêu khích mình, Minh Hạo quyết định dạy dỗ các nàng một bài học nhớ đời.

"A!"

Các nữ nhìn thấy "tiểu jj" vậy mà biến thành "siêu jj", nếu cái này mà đâm vào đừng nói các nàng, cho dù rộng lớn như Tam Nương cũng không khỏi kinh sợ, trong lòng lộp bộp sợ hãi kêu lên một tiếng muốn chạy trốn, đáng tiếc đã bị Minh Hạo khóa không gian lại, các nàng bất lực dựa trên tường, đám nữ hoảng sợ nói: "Tướng công, ngươi đừng làm vậy, thương hóa tiếc ngọc thiếp."

Minh Hạo cười lạnh, biết mình không lộ ra dâm uy các nữ sẽ trèo lên đầu mình, nói: "Ta thương hoa tiếc ngọc vậy ai thương hoa tiếc ngọc ta? Ai kêu các ngươi dám lấy đông đánh ít, nên các ngươi ngoan ngoãn nhận mệnh đi, đây là quả báo tới nha."

"Vô sỉ." Đám nữ sắc mặt đỏ không hẹn cùng hô, đáng tiếc dù không muốn, cũng phải quy phục dưới dâm uy bá đạo của Minh Hạo.

Đêm đó ở hậu cung phòng tràn ngập xuân sắc, âm thanh tiêu hồn lạc phách thảm thiết kiều mị vang lên, tiếng súng nổ rền vang liên miên không dứt.

Đại chiến diễn ra hơn một tháng, đánh 24 trên 24 giờ, không ăn không ngủ, so với đánh trận Địn Pin Phủ trên không thậm chí ác liệt dO2h2szq hơn nhiều lần. Cuối cùng chiến thắng thuộc về Minh Hạo tên siêu dâm tặc, chúng nữ giơ tay đầu hàng, từng người như con heo chết nằm ì dưới đất, bụng ai nấy đều phình ra, khắp người tràn ngập dấu vết chiến đấu, tinh hoa của nam nhân...

Minh Hạo lần này đại chiến cũng gần như tinh tẫn nhân vong rồi, may là thể lực siêu cường, sức chịu đựng kinh khủng, jj bền bỉ kim thương không ngã mới làm nổi, nếu là người thường ngự hơn trăm nữ cùng lúc nửa tháng thế này chắc chắn tinh lực lẫn người sớm vong.

...

Vài năm sau, Minh Hạo sống an nhàn sung sướng cực kỳ, điều mà bất cứ nam nhân nào đều ước mơ. Ban ngày lẫn đêm luôn hoang dâm vô độ, ban ngày ở không gian cùng chúng nữ trăm người chịch nhau, buổi tối ở Đế Bá thế giới cùng chúng nữ ***, hắn lại bơm thêm đống tinh hoa, làm chúng nữ như heo mẹ lần nửa có thai.

Người sinh hai, người sinh ba, sinh bốn, sinh năm... Tính ra toàn bộ cũng hơn trăm đứa con.

Minh Hạo đối với cái này không ngại, dù sao lấy hắn gia tài vô hạn, thêm bao nhiêu dù hơn ngàn cũng không thành vấn đề, dù sao hắn thích bắn bên trong đám nữ, rất là dư vị...

"Tiểu tử dạo này có vẻ sung sướng nhỉ, ngày đêm được đám thê thiếp quấn lấy, diễm phúc không cạn nha. Chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện của ta đi khặc khặc khặc."

Minh Hạo đang ngồi uống trà nhìn ngoài sân đám con chơi đùa, đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh già nua, theo đó không gian biến đổi.

...

Một lát sau Minh Hạo mở mắt ra, kêu gọi toàn bộ chúng nữ tập hợp ở đại sảnh.

Nhìn chúng nữ, Minh Hạo thần sắc nghiêm túc nói: "Ta sắp rời đi thời gian dài, cho nên muốn nói với các ngươi một tiếng."

"Phu quân đi đường bảo trọng."

"Tướng công giữ gìn sức khỏe."

"Nhớ trở về sớm để sủng hạnh thiếp."

"Anh không được treo hoa ghẹo bướm quên đi chúng em..."

"..."

Đám nữ gật đầu, các nàng nghe Sinh Đạo nói việc này từ trước, đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, các nàng ồn ào oanh oanh yến yến, quan tâm, dặn dò hắn nói.

Bởi vì là lần cuối cùng, Minh Hạo rơi vào điên cuồng vô độ, đem ra luôn hơn trăm nữ giấu diếm từ trước trong không gian, lần này xảy ra siêu cấp chiến đấu, một nam ngự hơn hai trăm nữ, 400 ngực sữa (200 đôi ngực sữa), 400 cúc hoa, 400 huyệt óc...

Lần này đánh hơn hai tháng mới xong. Chúng nữ lẫn Minh Hạo rơi vào tình trạng kiệt sức bất lực, gần như đạt đến tình trạng tinh tẫn nhân vong.

Trong phòng nằm đầy nữ tử, mỗi người dáng vẻ tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, có mị hoặc chúng sinh, có nóng nảy như lửa, có thanh thuần đáng yêu, có diễm lệ đoan trang, có ôn nhu như nước, có cao quý khí phái, có bậc cân quốc oai hùng phấn chấn, có ngọt ngào thiếu nữ, có diêm dúa mỹ phụ, có hiền thục thê tử, có lạnh lùng như băng, có kiêu ngạo tiểu thư...

Từng cái mông lớn, mông to, mông nhỏ, ngực siêu lớn, ngực lớn, ngực bạch thỏ, tóc vàng, tóc trắng, tóc xanh, tóc đen phong phú chủng loại tập hợp tại đây.

Trên mặt các nàng dính đầy màu trắng, mỗi người hiện ra mười phần thỏa mãn, vui sướng hạnh phúc.

Vậy mà tất cả nữ thân thể trần như nhộng, môi hé ra như cánh hoa chào buổi sáng, trong phòng nước chảy thành sông, ngập lụt đến chiều cao tầm 1m trong phòng.

Toàn bộ tập hợp tại trong phòng giường lớn, tạo thành một cảnh tượng dâm mỹ độ sộ, huyễn lệ, xinh đẹp đến khó có thể hình dung được.

Chỉ là các nàng không cử động tay chân được, thở không ra hơi, về phần Minh Hạo, tiểu "jj" héo rút thành con kiến nhỏ, nơi trứng đỏ sưng lên. Còn chúng nữ thân dưới sưng tím đỏ, nước từ trong "Lòng" chảy ra lênh láng, đôi ngực bị giày xéo thành muôn hình vạn trạng, cúc hoa nở rộ, miệng há to, mũi ngừng hô hấp, mắt trắng dã ngất đi.

...

Nửa tháng sau, Minh Hạo tạm biệt chúng nữ lần cuối, tập hợp đầy đủ con cháu trong nhà tham dự buổi lễ tiễn biệt.

Ở một khu vực cực lớn, hơn trăm tỷ người đứng đây, mỗi người tỏa ra khí chất cao quý, khí tức như biển, bá chủ một phương, cai quản một nơi.

Minh Hạo ngồi trên đài cao, bên cạnh là cha mẹ, cha mẹ đám nữ, phía dưới là hàng chúng nữ ngồi, kế tiếp chỗ đám con – cháu...

Mỗi người thần sắc nghiêm túc, kính cẩn, đám con cháu nhìn về Minh Hạo như nhìn thấy thần linh, từng người thần sắc nồng nhiệt cung kính, không ai có dị tâm, dù chỉ một chút.

Minh Hạo nhìn qua Thủy Tổ Sáng Thế Thần cung kính nói: "Cha ta đã sẵn sàng, đi thôi."

Thủy Tổ Sáng Thế Thần vuốt râu dài dưới cằm cười cười hài lòng, giống như rất vui khi nghe Minh Hạo gọi hắn là cha. Tay nâng lên nhẹ nhàng điểm Minh Hạo một cái, sau đó ở chúng người chứng kiến, cả hai người biến mất, không còn biết hai người đi đến nơi nào.

"Tiễn biệt (phu quân, ông nội, ông ngoại, ông cố, ông tổ... )"

"Teng~Teng~Teng~"

"A di đà phật."

"Gàooooo"

"Lệệệệệệ"

Đám nữ hậu cung cùng chúng con cháu hướng về phương Nam hành lễ một cái, sau đấy hô lên một tiếng.

Hơn trăm tỷ người cùng hô, chấn rung màn tai, trời đất quay cuồng, thiên địa biến sắc, mặt đất rung chuyển, kế tiếp tứ thần thú: Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ hiện lên ở giữa bầu trời, một hồi tiên phật âm vang, bảy sắc cầu vòng chảy ngang qua khung trời, phật đà tụng kinh, tiên nữ đánh đàn, thần linh cúi đầu, vạn vật hòa vang, tựa như đón chào tiễn biệt người cao quý nhất thế gian này rời đi.

(Truyện Đến Đây Kết Thúc – Cám Ơn Mọi Người Đã Theo Dõi - Quan Tâm - Giúp Đỡ - Chào Tạm Biệt, Hẹn Gặp Lại Sau***)

Crypto.com Exchange

Chương (1-310)