← Ch.308 | Ch.310 (c) → |
Trong không gian nằm đầy mỹ nữ xích lõa dưới đất, dưới thân các nàng còn động lại một mảnh bừa bãi dịch thủy cùng màu đỏ như máu, người kinh nghiệm vừa nhìn liền biết, các nàng vừa trải qua tẩy lễ phá thân xứ nữ. Đám này con gái môi đỏ hé ra như đang mỉm cười ngọt ngào, trên mặt hiện lên mười phần thỏa mãn ý vị.
Minh Hạo nhìn đám nữ nằm dưới đất, thở dài một hơi, tà ác dục hỏa trong cơ thể giảm bớt hơn tám chín phần, nhìn phía dưới đất nằm đầy nữ, hắn lúc này cảm giác mình gây ra tội lỗi lớn rồi, có hơi tự trách chính mình, bởi vì dục hỏa trong lòng thế mà đem người ta coi như món đồ chơi mặc cho hắn phát tiết.
Minh Hạo nghĩ một chút, quyết định tạm thời thu các nàng làm tiểu thiếp, coi như bù đắp lại lỗi lầm đi. Hơn nửa coi như duyên phận các nàng, nếu đem chính mình thân phận nói ra hù chết người. Không chỉ vậy, dựa vào uy năng của hắn có thể tùy tiện thay đổi người khác vận mệnh, đơn giản phất tay một cái, người bình thường một giây sau trở thành thần tiên trong mơ, trường sinh bất tử trẻ mãi không già nha.
Không gian này thực ra không phải không gian game, mà là không gian do tinh thần lực của hắn tạo thành, có thể đem hút cơ thể người khác ở khoảng cách cực xa đến đây, giống như túi trữ vật kết hợp với cửa thần kỳ tạo nên.
Đám nữ ở đây chính là cơ thể thật ngoài đời, không phải do thực tế ảo tạo thành.
Minh Hạo phất tay, đem một tia tiên khí nhập vào người các nàng, từng người rất nhanh tỉnh lại, các nàng mở mắt ra, thần sắc mờ mịt nhìn xung quanh. Khi thấy khuôn mặt tuấn tú Minh Hạo đứng cách không xa, các nàng sắc mặt kịch biến, trí nhớ thời khắc trước thất thân như in tràn vào óc nàng, thoáng chốc thần sắc từng người hiện lên đau khổ, nước mắt tràn mi.
"Mình vậy mà thất thân, oa..."
"Oa***"
"Thằng ****, "
"Đồ súc sinh!!!"
"Đi chết đi!"
"Ác quỷ."
"..."
Tiếng chửi khóc lẫn lộn từ đám nữ vang lên, từng người khóc đến hoa rơi nước chảy, lúc này không cần nghĩ cũng biết tâm tình hiện giờ các nàng cực độ bi thương.
Minh Hạo vẻ mặt bình tĩnh không nói, trong nội tâm thầm thở dài, may mắn phần này không uổng phí hắn, sau khi cưỡng râm hơn trăm nữ, dục hỏa lúc này trong cơ thể không còn nhiều lắm, loại ý nghĩ tà ác, sắc niệm trong đầu mấy ngày trước đeo bám theo đó biến mất.
Hồi lâu suy nghĩ, Minh Hạo nhìn đám nữ mở miệng nói: "Vì bù đắp lỗi lầm cũng như ta sẽ gánh trách nhiệm cho chuyện này. Ta sẽ cho các ngươi mọi thứ. Các ngươi muốn gì? Tiền bạc, chức quyền, tu luyện, trường sinh bất tử?"
"Các ngươi có hai lựa chọn: Một đi theo bên ta, thứ hai rời đi cùng một mong muốn."
Đám nữ nghe hắn nói xong trong chốc lát nín khóc, sửng sờ nhìn hắn, các nàng dùng ánh mắt nhìn người điên mà nhìn.
"Phốc! Hì hì."
"Ha ha"
Vài giây sau đám nữ nhịn không được cười phá lên, một người trong đó ánh mắt trắng nhìn hắn, vẻ mặt băng sương lạnh lùng nói: "Ngươi không những là một tên dâm tặc zQVHQY6 biến thái, còn một tên bị thần kinh, tội nghiệp đứa trẻ. Hừ hừ."
Minh Hạo nhìn qua người chửi mình, ồ, cô nàng này không phải cũng là người xung phong chửi hắn lúc nãy, bị hắn thịt đầu tiên sao?
Minh Hạo tinh thần lực quét qua một cái, mỉm cười bí ẩn nhìn qua cô gái nói: "Ngươi tên là Tô Ánh Tuyết, nhà ở thành phố T, cha mất sớm, mẹ một nửa năm trước đột ngột tai biến mạch máu não, trở thành người thực vật còn đang nằm trong bệnh viện, hiện tại ngươi thiếu tiền... Ngươi bây giờ trong game chức vị hội trưởng công hội Tuyết Mùa Đông, xếp hạng 7 công hội. Còn cần ta nói tiếp sao?"
Hóa ra mỹ nữ này chính là Tô Ánh Tuyết, hội trưởng công hội Tuyết Mùa Đông. Nàng nghe Minh Hạo nói thế sắc mặt biến thành trắng bệch, khí chất biến đổi, không còn loại lạnh như băng tự kiêu tự ngạo nửa, bộ dáng giống như đứa bé gái yếu đuối thì đúng hơn. Nàng lắc lắc đầu, môi run run nói: "Đừng nói nửa, tại sao ngươi biết việc này? Tên thật của ta người trong game này trừ ta ra không ai biết cả. Chẳng lẽ ngươi thuộc con cháu trong hội Thái Tử Hội đến điều tra ta?"
"Thái tử hội?" Minh Hạo ngẩn người, sau đó biết nàng nói đến cái gì, bật cười lắc đầu nói: "Ta không phải loại nho nhỏ thái tử đảng gì kia, hơn nửa game Thần Chiến cực kỳ bảo mật tư liệu người chơi, dù hacker số 1 thế giới cũng chưa chắc có thể công phá vào đây."
Càng nói càng làm Tô Ánh Tuyết nổi lên nghi ngờ khó hiểu nàng hỏi: "Nếu không phải như vậy ngươi làm sao biết ta?"
Minh Hạo mỉm cười nói: "Ngươi bây giờ không cần biết vấn đề này, ta hỏi ngươi. Ngươi có muốn cứu mẹ mình?"
Tô Ánh Tuyết không chút do dự gật đầu thật mạnh nói: "Muốn, tất nhiên rất muốn, nhưng ta phải làm sao?"
"Vậy tốt." Minh Hạo gật đầu nói hai chữ, làm Tô Ánh Tuyết cùng đám nữ khó hiểu, chưa chờ đám người nói gì, Minh Hạo phất tay một cái. Không gian chuyển dời, lúc này đám người đang đứng trong căn phòng bệnh, trong phòng trừ đám người cùng bệnh nhân nằm trên giường ra không còn ai khác.
Tô Ánh Tuyết thấy nơi này quen thuộc, vội tìm kiếm đến người nằm trên giường, vừa nhìn khuôn mặt quen thuộc nuôi nấng mình mấy chục năm kia, nàng kinh hô lên một tiếng buồn bã: "Mẹ!"
Đám nữ bên cạnh kinh ngạc, các nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hoặc nói não các nàng không thông đang xảy ra chuyện gì. Tô Ánh Tuyết mặc kệ, nàng nhào đến trên giường, nước mắt rơi xuống như mưa.
Đáng tiếc người mỹ phụ nằm trên giường không phản ứng gì, xinh đẹp đôi mắt từ ngủ say chầm chậm mở ra, ánh mắt yêu thương dịu dàng lẳng lặng nhìn qua Tô Ánh Tuyết, có điều bây giờ nàng đã trở thành người thực vật, chỉ có thể nhìn, không thể nói, không thể cử động.
Minh Hạo nhìn qua đôi mắt nàng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hắn có thể thấy được trong đó là một mảnh buồn thảm, không chút nào sinh cơ, giống như nàng đã chết, đối với cuộc sống này hoàn toàn bỏ mặc, không còn chút hứng thú nào. Minh Hạo có thể chắc chắn, nếu không có Tô Ánh Tuyết cái này một tia hi vọng cuối cùng, nàng có thể đã sớm bỏ mình từ xa nhân thế.
Một khuôn mặt trứng ngỗng, mày cong đen dài, khuôn mặt thùy mị, khí chất hiện ra vài phần đoan trang hiền thục mẫu thê, cái cổ trắng mịn màng như cổ thiên nga, đôi ngực lớn nhô ra ngoài, có thể thấy được ở khe rãnh tuyết trắng núi tuyết kia. Đáng tiếc, khuôn mặt này đã trắng bệch xanh xao, hơn nửa nằm giường đã nửa năm rồi, cơ thể nàng có chút suy nhược gầy ốm.
Minh Hạo thầm than, xinh đẹp mỹ phụ như vậy mà gặp phải tình cảnh này. May mắn Tô Ánh Tuyết có nghề nghiệp ổn định, nên tạm thời đủ phí chi trả cho tiền nằm viện của mẹ nàng, cộng thêm đất nước hiện tại đứng thứ ba thế giới, pháp luật lẫn chi phí so với trước tốt hơn nhiều, những người biến chứng như mỹ phụ, dựa vào hoàn cảnh gia đình, như có một con nhưng một vợ hoặc chồng chết, sẽ có ưu đãi giảm bớt 30~60% tiền phí. Nếu không có thân nhân còn một mình, sẽ được GE miễn giảm toàn bộ, có thể nói GE đối với người dân rất tốt, tận tâm tận tình.
Tô Ánh Tuyết khóc một hồi như đã xả hết nổi buồn, uất ức trong lòng bấy lâu nay mới nín khóc. Nàng quay người nhìn qua Minh Hạo, trong mắt lóe lên tia kinh dị, vài tia hi vọng, nàng chạy đến, nắm tay Minh Hạo mặt đỏ lên nói: "Cầu ngươi cứu mẹ ta, ngươi muốn ta cả đời làm trâu làm ngựa cũng được... Chỉ cần ngươi cứu mẹ ta, ngươi muốn gì cũng được, cho dù là... Thân thể này."
Càng nói giọng càng nhỏ, Tô Ánh Tuyết mặt đỏ lên muốn chảy ra nước, nàng vào giờ hiện ra tư thái của cô gái mới lớn, nào còn dáng vẻ thành thục băng lãnh hội trưởng?
Minh Hạo gật đầu nói: "Ta đáp ứng." Không cần nàng nói Minh Hạo cũng sẽ ra tay giúp một phen, dù sao hắn làm người lương thiện nha.
Nói xong một ngón tay chỉ vào mỹ phụ nằm trên giường, bắn về phía nàng một tia tiên khí. Chẳng mấy chốc, sắc mặt mỹ phụ trở nên hồng hào, đôi mắt ảm đạm dần có ánh sáng, năm ngón tay bắt đầu cử động được.
Tô Ánh Tuyết thấy mẹ mình cử động được kích động đến rơi nước mắt, không nhìn đến bên cạnh Minh Hạo, vội vàng chạy lại bên cạnh giường, nắm chặt bàn tay phấn mỹ phụ nghẹn ngào nói: "Mẹ, là con, Tô Ánh Tuyết, mẹ nghe thấy không."
Mỹ phụ lúc này nước mắt tràn ra, nghẹn ngào nói: "Tuyết, mẹ đây."
Lát sau nàng ngạc nhiên dừng nói, mình rõ ràng là người thực vật, làm sao có thể nói được.
"Mẹ mẹ." Tô Ánh Tuyết thấy mẹ mình nói chuyện được kích động nói.
"A, mẹ đây." Mỹ phụ nghe tiếng kêu phản ứng lại, nàng hai tay dịu dàng ôm chằm lấy Tô Ánh Tuyết, mẹ con hai người lẳng lặng ôm nhau, nửa năm không thể cử động được, nằm trên giường một mình cùng bốn bức tường làm bạn, nàng thật sự bị loại này khốn khổ giày vò đau đớn, hôm nay rốt cuộc có thể cử động, nói chuyện như người bình thường được, nội tâm vui sướng vô cùng. Vì quá vui nước mắt chảy dài ra.
Khi này đám nữ thần sắc khó tin nhìn nhau, trong mắt các nàng hiện lên khiếp sợ. Các nàng rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt nhìn về phía Minh Hạo tràn ngập nóng bỏng, giống như đám gian thường nhìn thấy món đồ vật trân quý muốn chộp tới tay vậy.
← Ch. 308 | Ch. 310 (c) → |