← Ch.007 | Ch.009 → |
- Vì trở thành siêu nhân mặc quần lót ngoài quần, tôi sẽ cố gắng.
Cơ Minh Minh bật cười, nói:
- Anh nên nói chuyện lịch sự một chút có được không, cái gì mặc quần lót ngoài quần chứ.
Tề Nhạc cười nói:
- Đây mới là phong cách a, tốt rồi, Cơ lão sư, có thể bắt đầu.
Cơ Minh Minh liếc hắn, nàng phát hiện, tuy Tề Nhạc cũng không phải người tốt lành gì, nhưng sau khi xác lập quan hệ bạn bè với hắn, cùng tâm sự với hắn, bản thân mình cũng buông lỏng rất nhiều, thật thoải mái.
- Thăng Lân Quyết, phương pháp tu luyện cũng không khó khăn, chỉnh thể pháp quyết chúng ta tu luyện chính là Thăng Vân Quyết, mỗi khi thăng một vân, thực lực sẽ tăng lên tương ứng, mà Thăng Lân Quyết là trụ cột của riêng anh. Bất luận là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hay là Kỳ Lân côn đồ như anh, vào lúc tu luyện, đều phải tiến hành khai phá tiềm năng thân thể, bởi vì chúng ta kế thừa huyết mạch truyền thưa từ thời viễn cổ, tiềm lực hơn xa người bình thường, bởi vậy, chỉ có không ngừng tu luyện, biến tiềm lực thành thực lực, mới xem là biện pháp tốt nhất. Tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Nói như thế nào thì tôi cũng tốt nghiệp tiểu học rồi, tôi cũng hiểu, cô nói tiếp, chỉ cần nói cho tôi biết tu luyện như thế nào là được, tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Cơ Minh Minh nghiêm mặt nói:
- Mây, là hư vô mờ mịt, cũng giống như thực lực chúng ta, chúng ta tu luyện là năng lực bản thân, năng lực bản thân chúng ta và năng lực cầm tinh cùng một nhịp thở, thí dụ như tôi, tôi tu luyện năng lực của gà, năng lực của gà chủ yếu là miệng, cánh, móng vuốt, âm thanh. Bởi vậy, Thăng Vân Quyết của tôi thể hiện uy lực cũng ở bốn mặt này. Anh là Kỳ Lân, thuộc trời ban điềm lành, năng lực chỉnh thé của Kỳ Lân là cân đối nhất, không có địa phương nào đặc biệt mạnh mẽ, cũng không có nhược điểm lớn nhất nào. Vào thời xa xưa, Kỳ Lân có thể sử dụng chú ngữ đặc thù hàng phục những linh thú khác, càng về sau, do nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, loại chú ngữ này biến thành năng lực của Kỳ Lân. Chú ngữ rất đơn giản, có lẽ anh cũng từng nghe qua, chính là "Cửu Tự Chân Ngôn". Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành. Chín chữ này, cũng là năng lực chú ngữ của anh sau này. Nhưng anh lại tự tìm ra được, kỳ thật có thể nói là mèo mù đụng phải chuột chết.
- Lâm.
Tề Nhạc vốn định lặp lại biến đổi của "Cửu Tự Chân Ngôn", nhưng mà, hắn vừa nói ra chữ đầu tiên, một đoàn hỏa diễm tự nhiên xuất hiện trên tay phải, so sánh với hỏa diễm trên đầu ngón tay, nó nồng đậm hơn nhiều. Tề Nhạc rõ ràng cảm giác được, khi hỏa diễm thiêu đốt, một ít đồ vật kỳ quái đang từ từ tiêu hao trong cơ thể mình, tuy tốc độ tiêu hao không quá nhanh, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
Cơ Minh Minh mỉm cười nói:
- Nhìn thấy rồi chứ, đây là chú ngữ thuộc phạm trù năng lực trời ban cho Kỳ Lân, thứ duy trì năng lực này, chinh là vân lực trong lời tôi nói, vân lực càng mạnh, năng lực của anh cũng càng mạnh, thời gian duy trì cũng càng dài. Về phần kết hợp năng lực thế nào, phải tự dựa vào bản thân anh hoàn thành. Tốt rồi, tôi tiếp tục nói về phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết.
Tề Nhạc nhìn hỏa diễm trong tay, trong nội tâm lập tức hưng phân, vội vàng lấy một điếu thuốc trong túi ra.
- Bà mẹ nó, tốt quá, về sau không cần mua bật lửa, xem như không tệ.
Cơ Minh Minh vừa muốn nói về phương pháp tu luyện, lập tức bị hành động của Tề Nhạc làm nghẹn lời.
- Anh, anh rõ ràng dùng năng lực Kỳ Lân châm thuốc, tôi, tôi thật sự là phục anh rồi.
Tề Nhạc cười hắc hắc nói:
- Đây là một loại tiện ích mà, không phải phương pháp thiết thực sao? Có cái gì không thể. Tôi sẽ dùng nhiều lần, nói không chừng ưu lực của nó sau này còn mạnh hơn nữa đấy.
Cơ Minh Minh nói:
- Chuyện này xem như anh nói đúng, năng lực phải thường xuyên sử dụng, mới có thể trở nên thuần thục hơn, sau khi vân lực tiêu hao sẽ khôi phục lần nữa, đây là một quá trình tu luyện. Nhưng tu luyện chủ yếu của chúng ta, còn thông qua phương pháp minh tường để tiến triển. Trong quá trình minh tường, anh cần dùng ý niệm chỉ huy vân lực của bản thân, trợ giúp năng lực ẩn trong huyết mạch kết hợp với thiên địa linh khí trong trời đất, hấp thu vào trong thân thể, tu luyện một lần như thế, chúng ta gọi là vân chu, cũng gọi là tiểu vân chu, sau bốn mươi chín vân chu, sẽ được gọi là đại vân chu. Nói như vậy, thời điểm chúng ta tại tu luyện, ít nhất phải hoàn thành một đại vân chu, mới xem như giai đoạn đầu tiên. Mà phương pháp tu luyện vì người mà biến đổi, anh là Kỳ Lân, bởi vì huyết mạch của Kỳ Lân, cho nên anh có rất nhiều kinh mạch ẩn không giống người bình thường. Mà những kinh mạch này, chúng ta gọi là kỳ kinh bát mạch, vân lực sẽ vận hành trong một ít kinh mạch này, mà địa phương chứa đựng vân lực, chính là huyệt Khí Hải nằm ở bụng dưới và huyệt Bối Tâm Linh Thai.
Vừa nói, nàng đi tới trước người Tề Nhạc, trước tiên chỉ vào bụng, sau đó vỗ nhẹ vào lưng của hắn.
Tề Nhạc lập tức cảm giác được hai cổ nước ấm ngưng tụ không tiêu tán tại hai vị trí Cơ Minh Minh vừa chạm vào, vội vàng nhớ kỹ hai huyệt vị này. Hiện tại hắn có hưng phấn và khát vọng với thực lực, một khi có hứng thú, hắn rất chuyên chú.
- Nhớ kỹ cái này hai địa phương phương, tại trong quá trình tu luyện, linh đài là khởi điểm, mà khí hải là tới hạn, đây là hai huyệt vị trọng yếu nhất, mà vân lực của chúng ta di chuyển trong kỳ kinh bát mạch, cũng không giống kinh mạch của người thường.
Vừa nói nàng vừa tìm kiếm trong hành lý của mình, đưa tay lên, lập tức có một sơ đồ, một loạt kinh mạch phức tạp, tổng cộng tám đạo, lập tức xuất hiện trước mặt Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn thấy những huyệt vị rậm rạp chẳng chịt và tên của kiunh mạch, lập tức cảm giác đầu của mình hơi nhức.
- Ách, Cơ lão sư, tôi hơi mệt, như vậy đi, ngày mai chúng ta nói tiếp được không, nó quá nhiều. Có nên giảng giải phương pháp tu luyện đơn giản được không?
Cơ Minh Minh nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên không có phương pháp đơn giản hơn rồi, anh phải biết rằng, thời điểm tu luyện, những huyệt vị này phi thường trọng yếu, nếu như xuất hiện một chút sai lầm, rất có thể sẽ mang tới thương tổn cực lớn với thân thể, cho nên, bước đầu tiên anh phải làm, chính là nhớ kỹ tên của những huyệt vị này, không chỉ nhớ tên của chúng, đồng thời còn phải nhớ kỹ vị trí của chúng nữa, còn phải nhận diện thật chuẩn xác. Như vậy, chúng ta mới có thể bắt đầu tu luyện bước tiếp theo. Nếu như không nhớ được phương vị của huyệt, thì không cách nào tiến hành tu luyện được, bởi vì khẩu quyết Thăng Lân Quyết đều nằm ở huyệt vị, thí dụ như, tôi nói khí hải khinh cổ, linh đài thu hấp, quan trung dẫn lưu, anh nghe có hiểu không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Thì ra tu luyện lại phiền toái như vậy! Nếu tôi vì cua gái mà tốn nhiều tâm tư như thế, không biết có đáng giá hay không?
Cơ Minh Minh mắt hạnh trợn lên, nói:
- Anh nói cái gì? Chẳng lẽ anh tu luyện là vì muốn...
*****
Tề Nhạc nhìn thấy nàng tức giận, vội vàng sửa lời nói:
- Không, không, đương nhiên không phải, tôi vì sự nghiệp bảo vệ phương đông vĩ đại thôi.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng suy nghĩ, mình phải đi qua tất cả thành thị, thậm chí phải được quan sát mỹ nữ toàn bộ thế giới này.
Cơ Minh Minh hừ một tiếng, nói:
- Kỳ kinh bát mạch tổng cộng có tám mạch, chung quanh có hơn một trăm huyệt vị, yêu cầu của tôi với anh không cao, một ngày nhớ kỹ một đường kinh mạch cùng với huyệt vị tương ứng của chúng, nhưng mà, ngày mai phải ghi nhớ thêm một kinh mạch khác, nhưng cái kinh mạch hôm qua tuyệt đối không được quên. Hiện tại tôi đã bắt đầu chỉ điểm anh tu luyện, tôi sẽ chỉ ra vị trí và tên của kinh mạch cùng các huyệt vị, hôm nay là âm khiêu mạch, bây giờ chúng ta bắt đầu, nếu như anh không nhớ rõ, hừ hừ, hôm nay không được ngủ.
Tề Nhạc vừa muốn kêu khổ, Cơ Minh Minh đã điểm một ngón tay về phía hắn, ngón tay như hoa lan đua nở, trước tiên điểm lên lưng của hắn, lập tức, ngưng tụ từng đoàn nhiệt lưu, hơn mười khối khí lưu xuất hiện ở những nơi nàng vừa chỉ.
Cơ Minh Minh nói:
- Có lẽ anh đã cảm giác được khí lưu ấm áp từ vị trí mà tôi vừa điểm, những vị trí này, chính là các huyệt vị hôm nay tôi sẽ dạy, hiện tại chúng đang ở trên người của anh, anh nên dụng tâm cảm giác, chờ khi anh cảm nhận xong tôi sẽ làm tiếp.
Có vị trí chính xác, liền giảm bớt phiền toái khi nhận diện huyệt vị, nhớ kỹ một đường kinh mạch, đúng là không khó. Đương nhiên, đây chỉ là nàng cho rằng như vậy thôi.
Thời gian một đêm trôi qua nhanh chóng, hương diễm mọi người chờ mong không có xuất hiện, chỉ có điều, sáng ngày thứ hai, đôi mắt Tề Nhạc hôm nay có hai vết thâm quầng cực lớn. Thời điểm ban đầu dùng khí lưu nhận diện huyệt vị, hắn còn có chút không cho là đúng, thấy Cơ Minh Minh ngồi nhập định ở một bên, hắn cũng dựa lưng vào giường ngủ gật, nhưng Cơ Minh Minh chỉ ngủ nửa giờ là đi qua kiểm tra, kết quả Tề Nhạc là không nhớ tên một huyệt vị. Có thể nghĩ, đáng thương trí nhớ của Tề Nhạc hơi kém, dưới cưỡng bức của Cơ Minh Minh, phải mất nguyên một đêm, rốt cục mới nhớ toàn bộ huyệt vị của âm khiếu mạch. Nếu như một người liên tục bị người khác dùng ngón tay điểm vào huyết vị, mỗi khi chỉ vào hắn phải báo tên của huyệt vị, chỉ sợ đổi lại ai cũng dễ dàng nhớ kỹ.
Xoa vị trí đau nhức trên người, Tề Nhạc cảm giac thân thể của mình mệt mỏi rả rời,
- Minh Minh, hiện giờ lưng của tôi nhưc quá, tôi đi ngủ đây. Tôi sắp không được rồi.
Cơ Minh Minh mỉm cười nói:
- Làm sao thế? Anh chính là Hắc Kỳ Lân có sức khôi phục mạnh mẽ, một đêm không ngủ không đáng kể chút nào. Hiện giờ bên ngoài đã sáng, chính là thời điểm chúng ta rời đi, đi thôi.
Tề Nhạc trừng to mắt, nói:
- Không phải chứ, hiện tại đi? Bà cô ơi, cô tạm tha cho tôi đi, tôi còn muốn ngủ a!
Cơ Minh Minh vỗ vỗ tay, nói:
- Không sao cả ah! Anh có thể ngủ, nhưng mà, tay của tôi gần đây hơi ngứa, nếu như lúc anh đang ngủ tôi điểm lên âm khiếu huyệt, anh đừng nên trách tôi.
- Tôi đầu hàng, vậy thì đi thôi, đi tới chỗ cần đi cô phải cho tôi ngủ đấy.
Cơ Minh Minh kéo hành lý của mình, cười nói:
- Được rồi, đi nhanh đi, hôi cũng không có bất cận nhân tình như vậy. Thật sự tôi cũng không muốn ở đây lâu thêm chút nào nữa, mùi vị ở nơi đây quá khó chịu! Anh còn luôn hút thuốc, mùi thuốc luôn quanh quẩn trong phòng.
Tề Nhạc cười khổ bò dậy, thu thập đồ vật của mình một cách đơn giản, hắn thật sự không có gì để mang, chỉ có vài cuốn tạp chí và quần áo cũ, nhưng Cơ Minh Minh ngửi thấy mùi "thơm" trên quần áo của hắn, cho nên sau đó, Cơ Minh Minh nói những quấn áo này nên bỏ đi, quần áo mới sẽ do nàng phụ trách, xem như bồi thường cho Tề Nhạc. Tề Nhạc lúc này một thân nhẹ nhàng đi theo nàng rời đi.
Đi dưới ánh mặt trời, Cơ Minh Minh đem hành lý để ở một bên, hoạt động thân thể đơn giản, hô hấp không khí trong lành, lập tức cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Nàng hoạt động đơn giản, nhưng dọa Tề Nhạc hỏng. Đổi lại bất luận kẻ nào, nếu đột nhiên nhìn thấy mỹ nữ trước mặt khiễng chân vươn vai ưỡn ngực, chỉ sợ cũng bị dọa không nhẹ. Thân thể Cơ Minh Minh trên giống như không xương, mỗi một cử động vô cùng mềm mại, tuy nàng không có khởi động nhiều, nhưng Tề Nhạc thấy thân thể của nàng mềm dẻo hơn cả diễn viên.
- Cô, tôi không biết cô, địa cầu rất nguy hiểm, mau trở lại hỏa tinh đi thôi.
Tề Nhạc vừa nói, vội vàng chạy qua một bên.
Cơ Minh Minh quay đầu nhìn về phía hắn, trong đôi mắt đẹp sóng mắt dịu dàng lưu chuyển.
- Vô cùng hiếm thấy, chuyện này tính toán là cái gì, anh cho rằng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dễ làm như vậy sao? Yên tâm, về sau thân thể còn phải rèn luyện thường xuyên mơi được. Anh luôn hút thuốc, thân thể còn không bằng người cùng lứa.
Tề Nhạc không phục nói:
- Ai nói, bạn cùng lứa với tôi, còn không có người nào đánh qua tôi đâu.
Cơ Minh Minh le lưỡi, nói:
- Đừng làm tôi buồn nôn, đánh nhau tính toán là bổn sự gì.
Tề Nhạc vừa muốn phản bác, ánh mắt của hắn cứng lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh xuống, trên người của hắn có khí lạnh tản ra tự nhiên, vài bước đi tới bên cạnh Cơ Minh Minh, Cơ Minh Minh bị bộ dáng của hắn làm giật mình, đang tức giận nhìn hắn, trong tai có âm thanh của Tề Nhạc vang lên.
- Cô nên rời khỏi nơi này, không cần lo cho tôi, những thứ này đang xông về phía tôi.
Trở lại nhìn lại, Cơ Minh Minh lập tức hiểu rõ nguyên nhân biến hóa của Tề Nhạc, có hai mười tám hai mươi chín thanh niên đang chạy tới đây, dùng xu thế vây quanh bọn họ vào giữa, trong tay mỗ người đều có một cây gỗ, nhìn vẻ mặt và bộ dáng của bọn chúng, hiển nhiên không có hảo ý. Người cầm đầu, là một thanh niên tuấn tú, hiện tại thời tiết đã rất ấm áp, nhưng trên đầu của hắn đang đội cái mỹ lưỡi trai, ánh mắt nhìn Tề Nhạc như có lửa phun ra.
Cơ Minh Minh nhìn thấy những người này, lại nghe Tề Nhạc la lên:
- Cô nên chạy nhanh đi! Những tên này không phải tốt lành gì, chẳng lẽ cô không sợ bọn họ tiền dâm hậu sát sao?
Cơ Minh Minh cười nói:
- Thì ra anh còn có tâm tình làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, Trát Cách Lỗ đại sư nói đúng, anh cũng không phải cái gì cũng sai.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Nói nhảm, cô là bạn bè của tôi, chẳng lẽ tôi có thể nhìn cô bị người khác ức hiếp sao, cô chạy nhanh đi, nếu không sẽ không kịp.
Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn khắp nơi tìm kiếm vũ khí, đáng tiếc, cửa tiểu khu quét dọn rất sạch sẽ, đừng nói là cục gạch, cho dù là cục gách hơi lớn cũng không có. Bản Chuyên Phá Vũ Thuật của Tề Nhạc rất là có nghề, nhưng mà, hiện tại hắn muốn tìm cục gạch, chỉ sợ cũng bất lực, trước mặt là hơn hai mươi người a! Hơn nữa nhìn qua, tuyệt đối không phải côn đồ bình thường đơn giản như vậy, ánh mắt âm lãnh của bọn họ nhìn qua làm Tề Nhạc phát lạnh.
- Yến Tiểu Ất, sao mày biết tao trở về?
Tề Nhạc vừa nói, đã đi lên trước nghênh đón, vừa đi, tay phải của hắn đặt sau lưng, ý bảo Cơ Minh Minh chạy nhanh đi.
*****
Ánh mắt Yến Tiểu Ất nhìn qua, theo ánh mắt của hắn, Tề Nhạc lập tức nhìn thấy một người, chinh là Lý ca hôm qua Cơ Minh Minh gặp qua.
Lý ca có chút sợ hãi nói:
- Tề Nhạc, không phải ca ca muốn đâu, nhưng mà, bọn chúng nói nếu chú mày trở về mà không thông báo cho chúng, sẽ đánh gãy chân ca ca. Chú mày cũng biết, hiện tại ca ca không có cái gì, chỉ có thể làm chút ít sinh ý, cho nên, cho nên...
Tề Nhạc lãnh đạm nói:
- Mày không phải ca ca của tao, không cần nói nhảm. Thời điểm tao khó khăn, mày từng cho tao ăn, từ giờ trở đi, chúng ta không ai nợ ai. Yến Tiểu Ất, tao biết rõ mày luôn tìm tao, hiện tại tao đã ở chỗ này, mày muốn thế nào.
Ánh mắt Yến Tiểu Ất trở nên lăng lệ ác liệt, nói:
- Nhớ lần trước mày có nói với tao một câu, hôm nay tao sẽ trả lại câu đó cho mày. Tao cũng không muốn thế nào, tao chỉ muốn cho mày biết, bông hoa vì sao lại hồng. Các huynh đệ, lên, phế thằng nào cho tao, gặp chuyện không may tao sẽ gánh.
Nói xong, hắn giơ cây gậy lên chỉ vào Tề Nhạc.
Sắc mặt Tề Nhạc hơi đổi, nếu như đổi lại bình thường, hắn sớm xoay người chạy đi, đối với kỹ xảo chạy trốn, hắn luôn luôn rất có tâm đắc, nhưng mà, hiện tại hắn không thể chạy, bởi vì hắn cũng không biết Cơ Minh Minh có chạy xa hay chưa. Từ khi hắn sinh ra tới bây giờ, vẫn chưa từng có bạn chân chính nào, ngày hôm qua, hắn có một vị mỹ nữ cấp than thở làm bạn, vào lúc đó, với tư cách một nam nhân, hắn tuyệt đối không lùi bước. Dù sao, trong thân thể của hắn, có được huyết mạch Kỳ Lân. Dũng khí, luôn luôn là thứ hắn không thiếu hụt nhất.
Hai mươi mấy người đồng thời lao tới, hai mươi mấy người so với dân chúng trong cái thành phố này quá không có ý nghĩa, nhưng mà, trước mặt Tề Nhạc lúc này, hai mươi mấy người mang theo thanh thế như bài sơn đảo hải.
- Ah, ah...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, nhưng cũng không phải của Tề Nhạc, không biết vì cái gì, người của Yến Tiểu Ất vừa lao lên đã kêu la thảm thiết, mấy người chạy đầu tiên ngã xuống, lập tức liên lụy tới mấy người ở phía sau.
- Bà mẹ nó, chẳng lẽ cái này là lực lượng điềm lành trong truyền thuyết sao. Còn không tới lễ mừng năm mới, không cần khách khí, miễn lễ a.
Tề Nhạc lúc này không quên nói lời châm chọc với đám địch nhân trước mặt.
Yến Tiểu Ất nhìn lướt qua đám thủ hạ của mình dẫn tới, giơ gậy gộc xông về phía Tề Nhạc, hắn từ nhỏ đến lớn, chưa từng ăn thiệt thòi lớn như lần trước, đối với Tề Nhạc, hắn đã hận thấu xương. Từ chỗ Na Na, hắn đã sớm nghe được thân thế của Tề Nhạc, dùng thân phận và bối cảnh gia đình của mình, muốn làm một người như Tề Nhạc bốc hơi khỏi nhân gian, không phải là chuyện quá khó khăn. Lúc này, mấy xe MiniBus dừng lại cách đó không xa, chỉ cần đánh ngả Tề Nhạc, hắn sẽ bảo đám thủ hạ mang theo Tề Nhạc đi qua một đia phương khác để xử lý.
Ngồi chờ chết gần đây không phải tính cách của Tề Nhạc, biết rõ đánh không lại đối phương, hắn vẫn dốc sức liều mạng đánh cược một lần, đánh chết một thằng là hòa vốn.
Khi Tề Nhạc muốn xông lên liều mạng với Yến Tiểu Ất, đột nhiên có một giọng nói vang lên như kết hợp với âm thanh của thiên nhân.
- Để cho tôi đi. Ai nói chỉ có anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Mỹ nữ cũng có thể cứu côn đồ mà.
Tề Nhạc cảm thấy đầu vai của mình có lực lượng lớn truyền tới, sau đó thân thể bị kéo ra phía sau, hoa mắt, một đạo thân ảnh yểu điệu nhanh chóng bay qua người Tề Nhạc, đúng, chính là bay, cơ hồ chỉ động thân một cái, thân ảnh màu trắng đã hiện ra trước mặt Yến Tiểu Ất.
Lực chú ý của Yến Tiểu Ất vốn đặt lên người Tề Nhạc, đột nhiên thấy có một bóng người vọt về phía của hắn, lập tức không chút do dự một côn đập xuống, nói thế nào thì hắn cũng có tập võ vài năm rồi, kiến thức cơ bản vẫn có.
Tiếng răng rắc vang lên, cũng không phải âm thanh xương cốt đứt gãy, mà là côn gỗ trong tay Yến Tiểu Ất đã biến thành hai đoạn, ngay sau đó, hắn còn không rõ người tập kích mình mặt mũi là cái gì, mũi của hắn đã tiếp xúc thân mặt với khuỷa tay đối phương, không có tiếng kêu la thảm thiết vang lên, thân thể Yến Tiểu Ất bay ra phía sau, lập tức đè lên người của hai tên thủ hạ.
Lướt qua Tề Nhạc vọt tới trước chính là Cơ Minh Minh, động tác của nàng rất nhanh chóng, không có một chút dư thừa, đối với động tác của Yến Tiểu Ất, tay trái vừa nhấc lên, ngăn cản côn gỗ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay phải đã đánh bay Yến Tiểu Ất ra phía sau.
Ngay sau đó, thân thể Cơ Minh Minh giống như hư ảo, trực tiếp tiến vào trong trận doanh hơn hai mươi người. Nàng dùng bàn tay, hai tay của nàng như thép đúc thành, côn gỗ vừa tiếp xúc, đã bị đứt gãy, vật lộn cận thân là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng bước chân của nàng nhanh như thiểm điện, thậm chí đối phương còn không chạm vào sợi tóc của nàng. Âm thanh tay và thịt va chạm không ngừng vang lên, lúc này Tề Nhạc hiểu ra, chiến đấu đã hoàn toàn chấm dứt.
Cơ Minh Minh vỗ vỗ tay, trở lại bên cạnh Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Tốt, bây giờ chúng ta có thể đi. Yên tâm, tôi ra tay rất chừng mực, tối đa bọn họ chỉ bị gẫy mấy cây xương thôi.
Tề Nhạc nhìn qua Cơ Minh Minh giống như phát hiện ra khủng long đang tồn tại.
- Minh Minh, tôi sai rồi, địa cầu tuy rất nguy hiểm, nhưng với tư cách là người sao hỏa, cô so với địa cầu còn nguy hiểm hơn nhiều.
Hiện giờ hắn cảm thấy may mắn vạn phần, may mắn là mình chưa từng đắc tội mỹ nữ trước mặt, nếu không, chỉ sợ mình cũng nằm dưới đất như những người này. Tuy hắn cũng nghĩ qua Cơ Minh Minh có năng lực nhất định, nhưng không nghĩ tới một mỹ nữ nũng nịu này, trong lúc giơ tay nhấc chân, lại có thể dễ dàng đánh bại hơn hai mươi tên côn đồ, hơn nữa nhìn qua, bộ dáng của nàng rất nhẹ nhàng, trên mặt không có chút mồ hôi. Nếu như mình đùa giõn với nàng... Vậy thì... Nghĩ tới đây, trong nội tâm Tề Nhạc nghĩ tới mà sợ, đồng thời, cũng có chút xấu hổ. Chính mình gây họa lại nhờ mỹ nữ ứng phó giúp mình, sâu trong nội tâm của hắn có chút khó tiếp nhận.
- Anh há hốc mồm làm gì, đúng là quá bẩn. Bảo hộ anh là trách nhiệm của tôi, chẳng lẽ anh quên sao? Kỳ Lân côn đồ.
Nghe được bốn chữ sau cùng rất nhỏ, chỉ có Tề Nhạc mới nghe được.
Tề Nhạc nói:
- Đây là hiệu quả của Thăng Vân Quyết sao?
Cơ Minh Minh mỉm cười nói:
- Đây là mặt ngoài, năng lực chân chính của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, không thể hiển lộ trước mặt của người thường.
Trong mắt Tề Nhạc có hào quang rực rỡ hiện ra.
- Tốt, tôi đã quyết định, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tôi sẽ ghi nhớ hai đường kinh mạch, tôi tuyệt đối không lười biếng.
Xuất phát từ tự tôn của nam nhân, hắn tuyệt đối không bao giờ muốn được nữ nhân bảo hộ.
Cơ Minh Minh mỉm cười nói:
- Tôi sẽ chờ đợi, đừng làm cho tôi thất vọng nha.
Tề Nhạc gật gật đầu, đi đến bên cạnh Yến Tiểu Ất, Yến Tiểu Ất lúc này, so với lần trước còn chật vật hơn, xương mũi của hắn bị đánh gaỹ, mặt mũi tràn đầy máu tươi, Tề Nhạc cố tình tiếc hận nói:
- Hoa kia vì sao lại hồng, đạo lý này cuối cùng mày cũng rõ ràng. Ai, tao cũng chẳng muốn so đo với mày làm gì, trở về tìm cha mày cáo trạng đi, trẻ em ở nhà trẻ.
*****
Nói xong, hắn không hề liếc nhìn Yến Tiểu Ất, quay người đi tới bên cạnh Cơ Minh Minh.
Tề Nhạc nói lời này, so với giết Yến Tiểu Ất còn làm hắn khó chịu hơn, ánh mắt oán độc nhìn qua thân ảnh của hai người, thời điểm hắn đứng lên, trong lòng của hắn đã có quyết định.
- Minh Minh, cô muốn mang tôi đi đâu? Chẳng lẽ muốn mang tôi trở về nhà cô sao?
Ngồi trên xe taxi, Cơ Minh Minh chỉ đường.
- Đương nhiên không phải, anh không thích hợp đi tới nhà của tôi, bất tiện cho việc tu luyện của anh. Trước tiên tôi sẽ dàn xếp một nơi cho anh ở lại rồi mới tính tới chuyện đi tới trường. Bây giờ cách khai giảng còn hai tháng nữa, thừa dịp trong khoảng thời gian này, anh nên tu luyện thật tốt. Nhớ rõ Trát Cách Lỗ đại sư đã từng nói với anh đã phát hiện ba Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sao? Tôi chỉ là một trong số đó mà thôi. Hiện tại chỗ tôi muốn dẫn anh đi, chính là đi gặp Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thiên tài xuất sắc nhất thế hệ này —— Long.
Âm thanh Cơ Minh Minh ngưng tụ thành tuyến tiến vào trong tay Tề Nhạc, lái xe không nghe được.
- Long? Hắn rất mạnh sao?
Tề Nhạc có chút tò mò hỏi.
Cơ Minh Minh không chút do dự gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên. Bản thân Long chính là người mạnh nhất trong Thập Nhị Sinh Tiếu, năng lực của Long có rất nhiều loại, ở mọi phương diện đều gần với Kỳ Lân, nhưng mà, tốc độ tu luyện không phải Kỳ Lân có thể so sánh được. Bởi vì bản thân Kỳ Lân mang điềm lành, tại mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần do ngươi chỉ huy, mà Long lại là lĩnh quân trong Thập Nhị Sinh Tiếu, là tồn tại mạnh nhất. Hơn nữa, cầm tinh Long của chúng ta, bản thân chính là thiên tài, mới hai mươi ba tuổi, đã tu luyện tới năm vân, tốc độ tu luyện như vậy trước nay chưa từng có. Phải biết rằng, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bình thường thông qua ba vân tới bốn vân sẽ gặp bình cảnh, mất hơn mười năm mới vượt qua được. Có chút Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cuối cùng cả đời, đạt tới năm vân là không tồi rồi. Long co năm vân, tuyệt đối là đáng sợ, anh ngàn vạn lần không được nói chuyện với Long như với tôi, nếu không, tôi cũng không giúp được anh.
Tề Nhạc có chút không cho là đúng nói:
- Tôi không phải vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sao? Chẳng lẽ hắn còn có thể cắn tôi à?
Cơ Minh Minh che miệng cười khẽ, nói:
- Long làm người giáo điều lắm, không quen nhìn nhất chính là gia hỏa như anh. Dù sao tôi nhắc nhở anh rồi, tôi đến chỗ Long chính là muốn nhờ an bài nơi tu luyện cho anh, anh tốt nhất không nên đắc tội Long, nếu không, anh sẽ biết hậu quả. Long cũng không dễ nói chuyện giống như Trát Cách Lỗ đại sư đâu.
Xe taxi dựa theo chỉ thị của Cơ Minh Minh, một mực đi về hướng đông, trên đường đi qua khu vực phồn hoa nhất của Kinh Thành, nhìn thấy các loại kiến trúc hiện đại ở chung quanh, trong nội tâm Tề Nhạc cảm thấy có chút kỳ dị, tuy thời gian hắn ở Tây Tạng không lâu, nhưng hắn đối với Tây Tạng cũng hiểu đơn giản, dù sao, hắn cũng ngủ hơn tháng rồi, nhưng hắn vẫn rõ, vận mệnh của mình trong chuyến đi Tây Tạng đã cải biến hoàn toàn..
Tề Nhạc cũng không có nhìn ra ngoài bao nhiêu lâu, cảm giác đã qua một giờ, rốt cuộc bọn họ cũng đi tới nơi cần tới.
Phía đông của Kinh Thành, có nhiều khu biệt thự, đây là địa phương dành cho người giàu có, càng gần bờ sông, thì biệt thự mọc lên san sát như rừng, cảnh sắc ưu mỹ, đủ khiến cho những người giàu có động tâm.
Nhưng mà, Cơ Minh Minh mang Tề Nhạc đi vào một căn biệt thự ở đây, từ bên ngoài nhìn không thấy bên trong là gì, chỉ thấy tường vây bên ngoài cao ba mét, do gạch xanh xây thành tường vây, trên tường vây còn có khung sắt bén nhọn, giống những cây trường thương đang dựng đứng. Tường vây bao quanh một phương viên rất rộng, màu xanh của tường vây mang theo hương vị cổ xưa.
- Đây không phải trại tập trung chứ?
Tề Nhạc cười xấu xa.
Cơ Minh Minh lườm hắn một cái, nói:
- Anh cứ nói đi? Nơi này chính là địa phương của Lon, về sau cũng chính là địa phương anh sẽ sinh hoạt.
Vừa nói, hai người tính tiền xuống xe, đi tới cửa lớn.
Cửa lớn này còn cao hơn tường vây, cánh cửa sắt này dày bằng gang tay của người trưởng thành.
Cơ Minh Minh đi thẳng tới hệ thống trò chuyện, ấn mấy cái nút, âm thanh ông ông vang lên, cửa lớn tự động tách ra hai bên.
Cơ Minh Minh quay lại ngoắc Tề Nhạc, sau đó đi vào bên trong.
Tiến vào cửa, không khí tươi mát phà vào mặt, đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy, chính là mặt cỏ thật lớn, cảm giác, như đang ở trong sân golf, trên bãi cỏ có một ít đại thụ cao lớn, lá cây xanh tươi cổ kính, một hồ nước chừng mấy ngàn mét vuông có gợn sóng phập phồng trong gió, giữa hồ còn có một ít đình, nhìn nó rất lịch sự thanh nhã. Khoảng đất trung ương đi thông tới sân nhỏ, nơi đó là một biệt thự cực lớn. Tề Nhạc cũng chỉ có thể dùng cực lớn để hình dung mà thôi, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy biệt thự nào có quy mo lớn như thế, cảm giác nó giống như một tòa thành thì đúng hơn, chỉ sợ khách sạn năm sau còn không lớn bằng nơi đây.
- Rất đẹp a, Long rất có phẩm vị, nhưng Long không thích hoa, cho nên, nơi đây đều là màu xanh lá cây, chỉ có biệt thự này là màu trắng. Trên tầng cao nhất của biệt thự còn có bể bơi đấy.
- Làm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì có nhiều tiền như vậy sao? Vậy tại sao tôi nghèo như vậy?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua biệt thự này và cảm thán.
- Đương nhiên không phải, những thứ này đều do Long phấn đấu mà có được, cũng không phải là ai cho. Nếu như anh muốn có thành tựu, phải cố gắng mới được.
Hai người đi lên đường nhỏ rộng năm mét vào trong biệt thự, thời điểm bọn họ còn cách biệt thự năm mươi mét, cửa lớn của biệt thự mở rộng ra, một người từ trong đi tới.
- Long tỷ tỷ.
Cơ Minh Minh hưng phấn hét to một tiếng, bỏ Tề Nhạc lại chạy nhanh về phía trước.
Ở trước cửa là một nữ nhân, dáng người không lùn, nhưng nàng lại cao hơn nửa đầu, chí ít cũng cao môt mét bảy, cho dù Tề Nhạc cao hơn nàng, nhưng khi nhìn thấy nữ tử này, cũng có cảm giác tự ti mặc cảm.
Một bộ váy màu trắng không có bất cứ khiếm khuyết nhỏ nhặt nào, tóc dài màu đen vén lên đầu, một bộ kính đen, nữ tử từ trong biệt thự đi ra, giống một nữ nhân tri thức, làn da nàng rất trắng, bộ ngực đầy đặn không phải con gái chưa phát dục đầy đủ có thể so sánh, bộ váy chỉ che tới gối, lộ ra hai bắp chân nhỏ nhắn gọn gàng. Từ khi nàng vừa xuất hiện, mỗi một động tác của nàng đều mang theo ưu nhã.
Long là nữ? Chẳng phải Long là nữ đều là khủng long sao?
Tề Nhạc vội vàng sờ sờ cái mũi của mình, xác định không có chảy máu mũi, bởi vì kính đen, cho nên không nhìn kỹ dung mạo của Long được, nhưng mà, cũng có thể phân biệt được nàng là một tuyệt đại giai nhân. Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm phân loại, vị Long mỹ nữ này, tuyệt đối là cấp than thở, thậm chí còn còn cao hơn một chút, cho dù không phải cấp hoàn mỹ, cũng kém không nhiều lắm.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |