← Ch.011 | Ch.013 → |
Mái tóc đen của Tề Nhạc không gió tự bay, tung bay ra phía sau, tóc đen dần dần phát sinh biến hóa, biến thành hai màu đen bạc, mà hai mắt của hắn đen như mực, một tầng lân phiến màu đen hiện ra trên người hắn, một cái sừng màu đen mọc ra trên trán Tề Nhạc, âm thanh âm trầm từ miệng của hắn phát ra.
- Là ai đánh thức ta từ giấc ngủ say?
Trong âm thanh tràn ngập uy nghiêm, đây cũng không phải âm thanh của Tề Nhạc.
Giải Trĩ cung kính nói:
- Kỳ Lân Vương vĩ đại, là nô bộc Giải Trĩ cung thỉnh ngài xuất hiện.
Trong đôi mắt đen nhánh của Tề Nhạc có hai đạo hào quang xuất hiện, đột nhiên Hải Như Nguyệt cách đó không xa phát hiện, áp bách trên người Tề Nhạc còn mạnh hơn long uy của nàng rất nhiều, ngay cả tồn tại cường đại như Giải Trĩ cũng không cách nào chống lại.
- Dực Giải Trại, xem ra, ngươi có được huyết thống chính tông của Giải Trĩ.
Âm thanh trầm thấp lại vang lên, Tề Nhạc chậm rãi nói:
- Tại sao gọi ta thức tỉnh?
Giải Trĩ nói:
- Kỳ Lân Vương vĩ đại, huyết mạch của ngài đã hàng lâm xuống nhân gian, với tư cách là đồng bọn của Kỳ Lân nhất tộc, người hầu của ngài, tôi nguyện ý làm tùy tùng của ngài, phụng dưỡng trước sau như một.
Hải Như Nguyệt thì thào tự nhủ:
- Trời ạ! Thì ra truyền thuyết Giải Trĩ là đồng bọn của Kỳ Lân Vương, dĩ nhiên là thực.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Huyết mạch của ta ẩn tính mấy trăm đoiừ, trong lúc ta ngủ say cảm nhận được nguy cơ xuất hiện, bởi vậy, ta lựa chọn người thừa kế thế hệ này xuất hiện. Huyết mạch của ta dưới một cổ phật lực cường đại mà giác tỉnh. Mà thần thức của ta cũng dung hợp với thân thể nhân loại này. Dực Giải Trĩ, pháp thú Giải Trĩ nhất tộc các ngươi, vẫn còn nhớ lời hứa của tổ tiên, rất tốt, đã như vầy, sau này ngươi sẽ là người kế thứa bóng dáng của ta. Ngươi nguyện ý không?
Ý tứ của Kỳ Lân Vương là gì Hải Như Nguyệt không rõ, nhưng Giải Trĩ nghe được lời này rất hưng phấn, thân thể cực lớn run lên nhè nhẹ.
- Cảm ơn ngài, Kỳ Lân Vương vĩ đại, cám ơn ngài có thể cho tôi cơ hội này.
Lúc này đây, hai chân sau của nó cũng động đậy, cả thân thể hoàn toàn phủ phục xuống đất.
Kỳ Lân Vương lạnh nhạt nói:
- Ngươi không cần cám ơn ta, sở dĩ ta cho ngươi cơ hội này, cũng là bị hình thức bức bách. Kỳ Lân nhất tộc tu luyện cần thời gian dài dằng dặc, huyết mạch Giải Trĩ cùng Kỳ Lân tương thông, chỉ có ngươi trợ giúp, mới có thể khiến người thừa kế của ta nhanh chóng có được thực lực đối mặt với địch nhân. Tuy ngươi sinh thời vĩnh viễn ngủ say trên người của hắn, nhưng khi ngươi hoàn thành sứ mệnh của mình, chính là lúc ngươi thừa kế lực lượng Kỳ Lân Vương của ta, hai cánh của ngươi chắn chắn sẽ tiến hóa.
- Vâng, Kỳ Lân Vương vĩ đại.
Giải Trĩ cúi đầu xuống, phủ phục trên đất không nhúc nhíc.
' Tề Nhạc ' quay sang Hải Như Nguyệt, lạnh nhạt nói:
- Có phải ngươi cảm thấy kỳ quái, tại sao ta lại xuất hiện. Trong huyết mạch truyền thừa của Kỳ Lân, ta khôn nên xuất hiện. Nhưng mà, ta là Kỳ Lân Vương, ta có được thần thức mà Kỳ Lân bình thường không cách nào bằng được. Bởi vậy, người kế thừa huyết mạch của ta phải hoàn toàn dung hợp với khí tức Kỳ Lân trước khi giác tỉnh. Nhưng mà, nếu như không có Giải Trĩ xuất hiện, ta cũng không hiện thân. Sau đó người kế thừa của ta sẽ ngủ say một thời gian ngắn, với tư cách là truyền nhân của Long, ngươi nhất định phải bảo hộ hắn an toàn.
Hải Như Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Anh ta vốn là đồng bạn của tôi, tôi sẽ!
Đôi mắt màu đen lại đảo qua người Hải Như Nguyệt, tuy trên người có áo giáp kiên cố, nhưng Hải Như Nguyệt sinh ra cảm giác bị người ta nhìn thấu.
- Ngươi thật sự xem hắn là đồng bọn sao? Bất luận là dạng người gì, chỉ cần là người thừa kế Kỳ Lân nhất tộc, như vậy, hắn sẽ có được lòng tự trọng rất mạnh. Chính ngươi để hạt giống vào người của hắn, chắc chắn sẽ kết quả đắng, cũng chỉ có chính ngươi đi thừa nhận. Có một điểm ta cần nói với ngươi, kỳ thật, Long cùng Giải Trĩ là giông nhau, đều có được huyết thống Kỳ Lân nhất định, với tư cách là Viễn Cổ thần thú xuất hiện sớm nhất, huyết thống Kỳ Lân có được sức hấp dẫn cường đại và cũng có năng lực trợ giúp thần thú khác. Lựa chọn như thế nào, phải xem ngươi rồi. Không thể lầm người lầm mình.
Sắc mặt Hải Như Nguyệt hơi đổi, nói:
- Tiền bối, tôi không rõ ý của ngài.
Kỳ Lân Vương không có trả lời, thân thể của hắn trôi nổi bay lên, hư ảnh Hắc Kỳ Lân trên không trung phiêu đãng, hai tay Kỳ Lân Vương đặt xuống, hư ảnh sau lưng tán đi, trong chớp mắt đã bao phủ lấy thân thể Giải Trĩ.
Giải Trĩ phát ra tiếng hét vui sướng, thời điểm thân thể của nó dung hợp với hư ảnh Hắc Kỳ Lân, Giải Trĩ thu liễm hai cánh của mình, nương theo hư ảnh, thân thể to lớn của nó từ từ hóa thành hư ảo.
Thân thể Tề Nhạc phiêu đãng trên không trung, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay trái đột nhiên phát ra quang mang lục sắc, đồng thời ảnh hưởng tới hư ảnh Kỳ Lân và Giải Trĩ hư ảo tiến vào người Tề Nhạc, thân thể Tề Nhạc như phóng đại mấy lần, hai đạo quang mang đen bạc tiến vào người của hắn.
Một tần lục sắc quang mang trên Xá Lợi Thủ Châu phiêu đãng rất nhỏ, sau đó, từ lỗ mũi Tề Nhạc tiến vào thân thể hắn.
Thở sâu, Kỳ Lân Vương tán thán nói:
- Phật tính thật mạnh, có nó, đủ để ổn định tâm thần người thừa kế dung hợp một tia huyết mạch cuối cùng của ta. Tiểu nha đầu, ngươi không được nói với hắn cái gì, tất cả mọi chuyện từ tu luyện cùng năng lực, đều phải do hắn tự nhận thức. Ta phải đi, Kỳ Lân nhất tộc, chắc chắn sẽ tái hiện huy hoàng ở phương đông này, ha ha ha ha.
Thân thể Tề Nhạc đang phiêu nhiên rơi xuống đất, lúc thân thể của hắn đụng vào mặt đất vũng trải, hắc, ngân, lục ba đạo quang mang từ từ thu liễm, cảm giác áp bách cường đại nương theo đó, đột nhiên biến mất. Hai mắt Tề Nhạc khép kín, tóc khôi phục lại màu đen, mà lân phiến trên người cũng biến mất theo.
Lúc này Hải Như Nguyệt mới phát hiện, Giải Trĩ lúc trước cùng hào quang của Kỳ Lân dung nhập vào trong thân thể Tề Nhạc, quần áo trên người của hắn hóa thành bột mịn, lúc này hắn khôi phục bộ dáng vốn có, thân thể biến thành trần trụi. Biểu tượng của nam nhân hiện ra trước mặt của nàng, hoặc có lẽ là bởi dương khí vô cùng tràn đầy, cho nên trường thương của Tề Nhạc lúc này đang nhất trụ kình thiên.
Hải Như Nguyệt ngốc trệ một lát mới hồi phục tinh thần lại, hồn phách Kỳ Lân Vương xuất hiện lúc trước làm nàng quá kinh ngạc, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần truyền thừa lấy nhiều đời như vậy, loại tình huống này mới xuất hiện lần đầu tiên, hơn nữa, còn con Giải Trĩ hơn ba ngàn năm tuổi kia đi nơi nào rồi? Bóng dáng theo lời Kỳ Lân Vương nói là có ý gì? Hải Như Nguyệt rất rõ ràng không ai có thể đưa ra đáp án cho nàng được, cho dù là Trát Cách Lỗ cũng không được. Tuy Trát Cách Lỗ kế thừa phật lực mười đời, nhưng hắn còn không có hoàn toàn thông hiểu đạo lí, huống chi, hắn kế thừa chỉ là phật lực, không phải trí nhớ của các đại sư, loại tình huống này thật sự khó có thể đoán trước.
*****
Bất đắc dĩ nâng Tề Nhạc lên, có lẽ là hồn phách Kỳ Lân Vương lưu lại tác dụng nhất định, cũng có lẽ là khí tức trên người Tề Nhạc mang một ít kích thích Hải Như Nguyệt, lúc này, cũng không có kẹp Tề Nhạc ở dưới nách, mà hai tay đưa lên phía trước, nâng hắn mang đi.
Tuy toàn thân Hải Như Nguyệt được lân phiến bao trùm nhưng những lân phiến này do thân thể của nàng biến ảo mà thành, tiếp xúc trực tiếp với thân thể trần trụi của Tề Nhạc, tim của nàng đập nhanh hơn, có ngượng ngùng, có bất đắc dĩ, còn mang theo vài phần cảm giác khó tả. Nhìn qua gia hỏa côn đồ này, dường như càng biến càng nhanh. Mà năng lực hắn sử dụng công kích Giải Trĩ lúc này, dường như một Kỳ Lân vừa mới giác tỉnh không thể có được a.
Than nhẹ một tiếng, đôi cánh sau lưng đập nhẹ, Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc bay lên không trung, tiến về biệt thự Long Vực của mình.
...
Tháng mười, bây giờ là mùa đẹp nhất ở Kinh Thành, hôm nay là ngày mười tám, chính là một ngày lễ truyền thống, sáng sớm dân chúng Kinh Thành phải chen chúc mang theo con cái của mình đi nhập học.
Đại học Thanh Bắc, với tư cách là đại học trứ danh Kinh Thành, là một trong những đại học danh tiếng nhất ở Cồng Hòa Viêm Hoàng, học sinh ở cửa chính không ngừng tiến vào bên trong trường.
Một chiếc xe thể thao màu xanh đang chạy cách trường không xa, lập tức gia tốc, tiếng động cơ êm tai dừng lại trước cửa đại học Thanh Bắc, xịch một tiếng, vững vàng ngừng ở cửa trường học.
- Ah, xe thể thao là Lambogini Batman.
Đột nhiên xuất hiện xe thể thao đỉnh cấp như vậy dừng ở trước cửa trường làm học sinh bạo động, ánh mắt của các học sinh bị chiếc xe hấp dẫn. Bất luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều mê say nhìn qua chiếc xe màu xanh, tưởng tượng cảnh mình có được chiếc xe này.
Cửa xe mở ra, thanh niên mười tám, mười chín tuổi bước xuống xe, trong tay còn mang theo cái bao lớn, tuy tướng mạo của hắn không anh tuấn, nhưng phi thường hài hòa, thân cao một thước tám, bả vai rộng lớn, mang trên mặt nụ cười xấu xa cộng thêm chiếc Lamboghini phụ trợ làm mị lực nổi bật lên. Nếu như không phải tố chất học sinh đại học Thanh Bắc rất cao, chỉ sợ đã sớm có nữ sinh thét lên, đương nhiên, cho dù là thét lên, chủ yếu cũng là nhằm vào xe thể thao siêu cấp.
- Đại học Thanh Bắc, các nữ sinh xinh đẹo, Tề Nhạc ta đã đến.
Người vừa bước xuống xe chính là Tề Nhạc, nhìn trường học cao lớn mà cảm thán.
- Anh nên chú ý hình trượng, nên tìm Minh Minh trước đấy.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ ghế lái phụ vang lên.
Tề Nhạc quay đầu lại liếc mắt nhìn vào Hải Như Nguyệt, nói:
- Biết rõ rồi Phách Vương Long. Cô trở về đi.
Vứt bỏ những lời này, hắn cũng không quay đầu lại đi vào trong sân.
Hải Như Nguyệt nhìn xem hắn bóng lưng hừ một tiếng, tự nhủ:
- Tên này càng ngày càng hung hăng càn quấy, xem ra mình nên cân nhắc có nên xem huấn luyện khai phát tiềm năng anh ta một lần nữa hay không.
Ngày đó Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực, Tề Nhạc vẫn ngủ say, mà giấc ngủ của hắn, tốn đúng một trăm ngày, thời gian khai giảng cũng bỏ qua, thẳng đến cuối tháng chín mới tỉnh lại, dù sao đã trễ rồi, cho nên dứt khoát đợi đến lúc tháng mười Hải Như Nguyệt mới dẫn hắn đi vào đại học Thanh Bắc.
Tề Nhạc sau thanh tỉnh, dường như không có thay đổi gì, vẫn là bộ dáng lúc trước, đối với Hải Như Nguyệt rất ôn hòa, đã không đắc tội nàng, cũng không phải có vì biểu hiện thân cận này hay không. Hải Như Nguyệt trong thời gian mười ngày đã truyền thụ phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết cho hắn, mà Chu thúc cũng dạy những kỹ xảo solo cho Tề Nhạc.
Sau khi Tề Nhạc ngủ say trăm ngày tỉnh lại, thay đổi biểu hiện lười nhác trước kia, rất nhanh hấp thu những kiến thức này, đương nhiên, đây chủ yếu là lý luận mà thôi, nhất định phải thông qua tu luyện không ngừng mới có thể tiến bộ được.
Sở dĩ Hải Như Nguyệt có mấy phần tha thứ dễ dàng với Tề Nhạc, đến có quan hệ tới việc hắn ngủ say trăm ngày này, trong thời gian trăm ngày này, Hải Như Nguyệt tận lực hoàn thành công việc của mình, mỗi ngày tu luyện bên cạnh Tề Nhạc, một trăm ngày, tính toán cũng không lâu lắm, nhưng khí tức Kỳ Lân nồng đậm trên người Tề Nhạc mang lại lợi ích thật lớn cho nàng, trực tiếp từ năm vân sơ kỳ tiến vào năm vân hậu kỳ. Hồn phách của Kỳ Lân Vương, Giải Trĩ hóa ảnh cộng thêm năng lực Tề Nhạc vừa giác tỉnh, trong lúc vô hình khiến cho thái độ Hải Như Nguyệt thay đổi một ít với hắn. Tuy Hải Như Nguyệt không muốn thừa nhận, nhưng đáy lòng của nàng hiểu được, Kỳ Lân có tác dụng trọng yếu với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã từ từ thể hiện ra.
Đi vào cửa trường, Tề Nhạc lập tức bị cảnh tượng sân trường mới lạ hấp dẫn, cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh, trực tiếp đi vào trong sân trường.
Đại học Thanh Bắc, mang cho Tề Nhạc một cảm giác cổ xưa, khi Tề Nhạc nghe Hải Như Nguyệt nói muốn mình đi tới trường đại học này, hắn giật mình thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất. Phải biết rằng, đại học Thanh Bắc là thánh địa của vô số học sinh. Khi hắn hỏi Hải Như Nguyệt làm như thế nào được như vậy, Hải Như Nguyệt chỉ bình tĩnh nói một câu, có tiền là thừa sức sai khiến quỷ thần.
Sân trường đại học Thanh Bắc, nằm ở khu lâm viên ngoại ô tây bắc của Kinh Thành, là di chỉ lâm viên hoàng gia cổ đại tạo thành. Chung quanh sân trường là một lâm viên mọc lên san sát như rừng, cảnh cây rừng xinh đẹo, sông nước uốn lượn chung quanh khu rừng, ở chung quanh có nhiều hồ nước nhỏ. Cảm thụ được kiến trúc cổ kính của ngôi trường, các loại thực vật xanh tươi cùng các hồ nước nhỏ, nếu như không phải thấy bên ngoài có ghi bốn chữ đại học Thanh Bắc, chỉ sợ Tề Nhạc cho rằng mình đang ở lâm viên.
Tề Nhạc đi lên phía trước, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trước mặt có một thiếu nữ hơi lớn hơn hắn một chút đang đi tới, quần jean, áo sơ mi trắng, tóc dài màu đen cột thành đuôi ngựa, nhìn nhẹ nhàng và thoải mái, mặt trái xoan, một đôi mắt to tròn như thu thủy, dáng người kết hợp vừa phải, mặc dù không nói là cực đẹp, nhưng gương mặt thanh tú mang theo vài phần khi chất xuất trần, tuyệt đối là mỹ nữ cấp xúc động. Cái quần jean của nàng ôm vòng quanh đường cong hoàn mỹ ở hạ thân, bộ ngực đẫy đà tuy không nói là cực lớn, nhưng chắc chắn vừa một bàn tay, hai tay cầm một chồng sách, đang từ từ đi về phía của hắn.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm vui, không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, vừa đi vào đại học Thanh Bắc đã gặp được mỹ nữ cực phẩm, cơ hội như thế không được buông tha, vừa nghĩ, hắn đi nhanh về phía mỹ nữ đó, lúc còn cách mỹ nữ năm mét, hắn cố ý nghiêng đầu nhìn qua lá sen trên hồ nước. Nếu như dựa theo cách tiến lên bình thường, vị trí của hắn vừa vặn chính là hướng đi của mỹ nữ.
Tề Nhạc tính toán rất chuẩn xác, trong mũi ngửi được hương thơm nhàn nhạt, nhìn lá sen xong hắn cũng quay đầu lại, như vậy, thân thể của hắn sẽ hơi nghiêng, vừa vặn đưa lưng về phía cô gái.
Tính toán của Tề Nhạc hoàn toàn chính xác, lưng của hắn chấn động, ai ôi!!! Một tiếng kêu nhỏ truyền đến.
*****
- Ah! Thực xin lỗi, là tôi không chú ý.
Tề Nhạc vội vàng xoay người, cố tình bối rối nói. Sách trong tay thiếu nữ vì va chạm với hắn mà rơi xuống, Tề Nhạc vội vàng ngồi xổm nhặt lên.
Thiếu nữ bị hắn đụng trúng liền ngẩn người, cũng vội vàng ngồi xổm người nhặt sách của mình, nàng vừa nhặt một quyền, Tề Nhạc vừa vặn cũng nhặt lấy quyển sách, bàn tay đụng chạm với ngón tay thon dài của nàng. Thiếu nữ co tay lại, sách cũng nằm trong tay Tề Nhạc.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Tề Nhạc không ngớt lời xin lỗi, tận lực khống chế ánh mắt nhìn qua bộ vị mẫn cảm của thiếu nữ, sau khi tiếp xúc với Cơ Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt, hắn càng ngày càng rõ, ấn tượng đầu tiên đối với nữ hài tử là vô cùng trọng yếu.
Hai người đứng người lên, gần nhau, hương thơm trên người thiếu nữ làm cho Tề Nhạc có chút mê say, hắn đem sách đặt vào tay thiếu nữ, giả bộ gãi đầu xấu hổ, nói:
- Thật sự xấu hổ, vừa rồi tôi không nhìn thấy cô.
Trên mặt thiếu nữ nở nụ cười, âm thanh của nàng rất nhu hòa.
- Không có sao, lần sau chú ý một chút. Lá sen vào mùa thu thật đẹp.
Tề Nhạc mừng rỡ trong lòng, biết rõ mình đụng phải mỹ nữ loại hình ôn nhu, nói:
- Học tỷ, tôi vừa mới tới, đưa tin trễ, cô có thể nói cho tôi biết phòng giáo vụ nằm ở đâu không?
Thiếu nữ có chút kỳ quái nhìn qua hắn:
- Thời gian đưa tin của trường học có hạn chế, anh đến chậm, chỉ sợ...
Tề Nhạc nói:
- Không có sao, tôi đã nhờ người xin qua, cô chỉ cần nói cho tôi biết phòng giáo vụ là được.
Thiếu nữ nghiêng nửa người qua.
- Từ nơi này đi xuyên qua hành lang phía trước, cũng đi thẳng về phía trước nữa, đi tới cuối quẹo trái rồi quẹo phải, phòng một trăm lẻ ba chính là phòng giáo vụ.
- Đa tạ học tỷ, tôi vừa đụng vào cô, lại nhờ côi giúp, thật sự xấu hổ Có thể cho tôi biết tên của học tỷ được không, có rảnh tiểu đệ sẽ mời khách bồi tội.
Thiếu nữ che miệng cười khẽ, nói:
- Mao đầu tiểu tử như các anh, mánh khóe càng ngày càng nhiều, nhớ rõ, tinh lực nên đặt vào việc học.
Nói xong, tiếp tục cầm sách trong tay tiến về phía trước.
Tề Nhạc lúc này thật sự xấu hổ, không nghĩ tới thủ đoạn mình cho rằng là không tệ lại bị nhìn thấu, nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi.
- Học tỷ, cô còn chưa nói cho tôi biết tên đấy!
Thiếu nữ không quay đầu lại, nàng nghe được tiếng nói liền quay lại.
- Anh rất nhanh biết ngay thôi.
Vừa mới thành công một nửa, nhưng lần này không cần nói mở đầu gì, Tề Nhạc cảm thấy có chút buồn bực, bất đắc dĩ lắc đầu, khá tốt, dù sao cũng biết được vị trí phòng giáo vụ trong miệng của thiếu nữ, nhanh chóng khoác ba lô lên vai, đi nhanh về phòng giáo vụ.
Phòng giáo vụ, Đại học Thanh Bắc.
Tề Nhạc đứng trước một cái bàn lớn, ngồi phía sau bàn là một nam nhân năm mươi tuổi, chính là trưởng phòng giáo vụ. Hắn đang cầm thông báo trúng tuyển của Tề Nhạc thật kỹ, thời gian không dài, lập tức vẻ mặt mỉm cười nói:
- Thì ra anh chính là em của Hải tổng, đừng khách khí, mời ngồi.
Tề Nhạc chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi ngay đó, cái gì? Hải Như Nguyệt nói mình là em Phách Vương Long của nàng. Khá tốt, có Xá Lợi Thủ Châu ổn định cảm xúc nên hắn lập tức bình tĩnh lại, ngồi lên ghế trước bàn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng mỉm cười nói:
- Chàng trai, chị của anh cống hiến không ít cho trường của tôi, cô ấy cũng tốt nghiệp ở đây, hy vọng anh cũng xuất sắc như cô ấy. Tốt, bây giờ nói ngành anh muốn học đi. Ở đây chị của anh không có chọn.
Ngành học? Tề Nhạc hơi chút do dự một chút, hắn đúng là không biết mình nên học cái gì, ngay cả trường cấp hai cũng chưa tốt nghiệp, vài năm qua không đụng sách vở, trực tiếp tiến vào một trường đại học danh tiếng, đúng là làm hắn cảm thấy mờ mịt. Khi còn bé, Tề Nhạc rất khát vọng có thể học nhiều tri thức, ngay cả bạn tốt Điền Thử học ở đâu cũng chẳng biết, thời điểm hắn học tiểu học, mỗi năm đều là học sinh ưu tú. Nhưng mà, mỗi năm hắn lớn lên, thây được nhân tình ấm lạnh, tuy vẫn là hài tử mười mấy tuổi, nhưng mà, hắn đối với cái xã hội này, hoặc là nói thất vọng với bản thân của mình, bởi vậy, hắn lựa chọn sa đọa, lựa chọn buông tha. Vừa rồi, đi vào sân trường đại học Thanh Bắc này bước đầu tiên, đột nhiên Tề Nhạc có cảm giác huyết mạch sôi trào, dù sao, nơi này từng là giấc mộng của hắn! Thế nhưng mà, thời gian đã qua, hiện tại mình đã mười chín tuổi, vứt bỏ rất nhiều thứ, đã không có cơ hội lặp lại. Trước khi đến đại học Thanh Bắc, Hải Như Nguyệt đã từng nói qua với hắn, từ nay hắn sẽ tới trường, cũng không phải trông cậy vào hắn có thể học được mấy thứ gì đó, chỉ mong không khí học tập ở đây có thể cải biến khí chất của hắn là được rồi, hơn nữa học được nhiều triết lý nhân sinh.
Hiệu trưởng hiển nhiên rất tôn kính Hải Như Nguyệt, có chút quá mức nhiệt tình nói:
- Không bằng tuyển hệ ngoại ngữ a, mấy năm này hệ ngoại ngữ của chúng ta phát triển nhanh chóng, đang cần người trẻ tuổi như anh gia nhập.
Trong nội tâm Tề Nhạc cười khổ, ta cũng muốn tuyển hệ ngoại ngữ, bất luận là trường đại học nào, nhất định là hệ ngoại ngữ có nhiều mỹ nữ nhất, nhưng mà, chính mình trừ có thể nhận thức hai mươi sáu chữ cái ra, dường như ngay cả tháng trong tiếng Anh cũng không rõ, đi hệ ngoại ngữ không phải nghe thiên thư sao?
- Em quyết định.
Tề Nhạc trịnh trọng nói.
Hiệu trưởng mỉm cười nói:
- Chọn hệ ngoại ngữ thật không?
- Không, em tuyển hệ triết học.
Tề Nhạc nói lời này làm hiệu trưởng chút nữa rớt quai hàm xuống đất.
- Anh, anh nói cái gì? Anh tuyển hệ gì?
Hiệu trưởng hoàn toàn không tin vào lỗ tai của mình.
Tề Nhạc cũng cười nói:
- Em tuyển hệ triết học ah! Chẳng lẽ ngài không biết tư tưởng của em, là học sinh có đạo đức tốt sao?
Hiệu trưởng nhìn qua hào quang xấu xa trong mắt Tề Nhạc, thì thào tự nhủ:
- Ta thấy thế nào, anh cũng không giống học sinh triết học. Nếu như anh đã tuyển, Hải tổng có biết không?
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Chị ấy nói chuyện của em thì do em tự làm chủ, cũng không có yêu cầu em làm cái gì.
Hắn liên tục hỏi thăm, hiệu trưởng mới bằng lòng quyết định cho rằng Tề Nhạc không có nói đùa, đành phải tiến hành thủ tục nhập học cho hắn.
- Hệ triết học có tám ngành học chủ yếu, mỗi học kỳ hàng năm sẽ học một ngành, anh cũng có thể chọn một ít ngành khác để học. Phí tổn của anh Hải tổng đã giao qua, ngày mai bắt đầu, anh có thể đi học chính thức. Ký túc xá của anh là tòa 603 khu mười một, là một phòng có bốn người, ở cùng với ba học viên khác. Sách thì anh nên đi lĩnh, sau đó làm quen hoàn cảnh trong trường. Hoan nghênh anh gia nhập đại học Thanh Bắc.
Đi ra khỏi phòng giáo vụ, Tề Nhạc rõ ràng cảm giác được bản thân mình nhẹ nhõm đi rất nhiều, trong nội tâm cười thầm, chỉ sợ Hải Như Nguyệt tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính mình chọn hệ triết học a, đợi nàng biết rõ, có lẽ sẽ nổi trận lôi đình cũng nói không chừng.
*****
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, trước khi tới trường, Hải Như Nguyệt đã nạp điện vào máy của hắn, hiện tại Tề Nhạc mới tính toán chính thức có được điện thoại, nhìn dãy số trên điện thoại, Tề Nhạc thầm nghĩ, thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ah!
- Phách Vương Long, vừa mới tách ra đã điện thoại cho tôi, chẳng lẽ cô đã yêu mến tôi rồi?
Điện thoại vừa thông, Tề Nhạc đã trêu tức Hải Như Nguyệt.
Tề Nhạc phán đoán rất chính xác, hiện tại Hải Như Nguyệt đúng là nổi trận lôi đình, âm thanh của nàng trong điện thoại vang lên, trong phạm vi mười mét đều nghe được rõ ràng.
- Tề Nhạc, anh là hỗn đản, ai bảo anh tuyển hệ triết học? Chẳng lẽ anh không biết triết học là ngành không có tiền đồ nhất sao? Anh cho rằng đại học Thanh Bắc là nhà trẻ sao? Tôi phí bao nhiêu tâm huyết mới có thể đưa anh vào, anh vào tốt rồi, nhưng dám chọn ngành triết học.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Này này, cô nói nhỏ một chút đi, tôi cũng không phải kẻ điếc, tôi nghe thấy. Hệ triết học thì thế nào? Chẳng phải cô bảo tôi tới đại học Thanh Bắc học tập một ít đạo lý làm người sao? Triết học có gì không tốt? Có cái gì không được? Cô cũng biết, tôi là người chưa tốt nghiệp cấp hai, không học vấn không nghề nghiệp, cô bảo tôi chọn ngành gì bây giờ? Chẳng lẽ cô bảo tôi đi nghe thiên thư sao? Đi, chọn đã chọn rồi, cứ như vậy đi. Ah, đúng rồi, Hải tổng, tôi còn có vấn đề, cô đã thành chị tôi bao giờ thế? Tôi thật sự có được người chị Phách Vương Long như cô, chỉ sợ tôi không sống được lâu đâu, oa ha ha.
Nói xong cuối cùng một câu tràn ngập châm chọc lời nói, Tề Nhạc lập tức tắt điện thoại, trong nội tâm tràn ngập khoái ý. Rốt cục ly khai Hải Như Nguyệt bên người, hiện tại nàng cũng không thể tìm đến mình phiền toái a. Hắn luôn luôn là thích ứng trong mọi tình cảnh người, về sau Hải Như Nguyệt sẽ như thế nào, đó cũng là về sau sự tình.
Mang theo khoái ý trên mặt, dựa theo chỉ điểm của hiệu trưởng, hắn đi lĩnh sách của mình, sau đó nghe ngóng một chút, đi thẳng tới ký túc xá của mình.
Đại học Thanh Bắc không hổ là đại học danh tiếng, trong sân trường có các loại phương tiện rất hoàn mỹ, Tề Nhạc vô cùng hài lòng với hoàn cảnh nơi đây, nhưng mà, những thứ hắn kỳ vọng lại không được thỏa mãn. Trừ vừa mới tiến vào trường đã gặp được mỹ nữ cấp xúc động ra, hắn một đường đi tới, đều gặp nữ nhân cấp hoảng sợ, khiến cho cặp mắt háo sắc kia biến thành nghiêm nghị thành thật, thành thật hỏi thăm đường đi tới ký túc xá.
Ký túc xá của đại học Thanh Bắc không thể nói là xa hoa, nhưng có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, cho dù là mặt đất hay vách tường, trần nhà cũng không có hạt bụi, cửa sổ thì sáng sủa, xem xét đã biết được người ta quét dọn cẩn thận. Ký túc xá có tới mười tám tầng, ký túc xá của Tề Nhạc ở tầng sáu, hiện tại tuy là thời gian lên lớp, nhưng vẫn có không ít học sinh đang đi qua lại trong ký túc xá.
Nhân lúc ký túc xá đi lên tầng sáu, Tề Nhạc đi tới trước cửa ký túc xá, xác nhận phòng 603, lúc này cầm lấy chìa khóa hiệu trưởng đưa cho mở cửa phòng.
Vừa vào cửa, Tề Nhạc đã nghe được âm thanh không tầm thường.
- Ân... , ân... , ngươi nhẹ... Chút, ah... , nhanh một chút, nhanh một chút...
Đối với người từng xem qua cả ngàn bộ phim heo, là lưu manh có được kinh nghiệm tưởng tượng phong phú, loại âm thanh này quá mức quen thuộc.
Trời ạ! Chẳng lẽ mình đang ở hiện trường đóng phim heo JAV sao? Tề Nhạc cẩn thận đặt hành lý xuống đất, lặng lẽ nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ký túc xá đúng như lời hiệu trưởng nói, là bốn người một phòng, có hai phòng vệ sinh và một phòng bếp, mà âm thanh này từ trong phòng ngủ truyền ra, Tề Nhạc cẩn thận đi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn qua khe hở khép hờ. Lập tức nhìn thấy một tràng diện khiến người ta phun máu.
Cũng không phải bí sự nam nữ như trong tưởng tượng của hắn, Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy, hai nữ tử toàn thân trần trụi đang dỗ dành cho nhau, tướng mạo các nàng cực đẹp, đều có mái tóc dài tuyệt trần, một người tóc đen, một người khác nhuộm tóc thành màu đỏ.
Phim heo trần truồng Tề Nhạc xem nhiều, nhưng có thể nhìn thấy hai nữ tử toàn thân trần truồng khoảng cách gần thì mới lần đầu, cái mũi của hắn ấm áp, suýt nữa máu tươi phun ra ngoài.
Đùi ngọc thon dài trắng nõn, lưng không tỳ vết, bờ mông căng tròn khả nhân, đều hấp dẫn thú tính trong nội tâm Tề Nhạc sôi trào. Nghe được âm thanh nữ nhân rên rỉ, vuốt ve lẫn nhau căn bản không chú ý tới ánh mắt sáng quắc của sắc lang bên ngoài.
Không được, không được, ta phải chết. Tề Nhạc cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hắn hy vọng mình lập tức vọt lên làm diễn viên chính, chơi trò nhất long hí song phượng! Nhưng hắn vẫn phát hiện, hai chân của mình như mọc rễ dưới đất, trong nội tâm tuy khát vọng, nhưng nói cái gì cũng không cách nào bước lên được vài bước.
Máu đang chạy rần rần trong người, làm cho Tề Nhạc cảm giác được có một lực lượng vô hình đang chảy trong huyết mạch, sau khi ngủ say trăm ngày, tỉnh lại lần nữa, hắn dần dần phát hiện, thời điểm mỗi khi mình xúc động, đồ án Kỳ Lân trên người sẽ tự động xuất hiện, mà hiện ra vào lúc này, nó sẽ hiện thân không cachcs nghi ngờ.
Trong phòng bởi vì hai nữ nhân đang biến đôi tư thế, da thịt trắng nõn trên người biến thành màu hồng, tốc độ vuốt ve nhanh hơn, Tề Nhạc không biết thời gian qua bao lâu, rốt cục, hai âm thanh hưng phấn đồng thời vang lên, trong âm thanh run rẩy, động tác của các nàng dừng lại.
Tiếng thở dốc kịch liệt không ngừng vang lên, hai nữ nhân dường như mệt mỏi, ôm nhau nằm ở trên giường, vẻ mặt và bộ dáng vô cùng hạnh phúc.
Tề Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, hắn biết rõ, mình không thể nhìn nữa, vội vàng rón ra rón rén đi ra cửa ký túc xá, có lẽ bởi vì có tật giật mình, cũng có lẽ là đứng quá lâu, cho nên bước đi cứng ngắt, Tề Nhạc mới vừa đi ra ba bước, đột nhiên hai chân vấp vào nhau, bước chân lảo đảo, lập tức đụng vào cái bàn, phát ra âm thanh chói tai.
- Là ai?
Âm thanh hoảng sợ từ trong phòng truyền tới, âm thanh mặc quần áo sột soạt không ngừng vang lên, phản ứng của Tề Nhạc không thể nói là không nhanh, vội vàng đi ra trước cửa ký túc xá, gõ cửa vài cái, giả bộ như không có việc gì.
- Có người không?
Ai nói nữ nhân mặc quần áo chậm, Tề Nhạc vừa gõ vài cái, thì nữ tử tóc đỏ đã đi ra ngoài mở cửa rồi, mái tóc dài vuốt thành hình đuôi ngựa hơi hỗn loãn, hạ thân mặc một cái quần cụt, trên người mặc cái áo thun rộng thùng thình, hiển nhiên bởi vì thời gian vội vàng, cho nên trong quần áo không có đồ lót, thậm chí Tề Nhạc có thể nhìn thấy hai nụ hoa đang căng cứng của nàng. Trên mặt đẹp của nàng có má lúng đồng tiền, tuy nàng kiệt lực bảo trì thanh tỉnh, nhưng kinh hoảng trong mắt ngươi sáng suốt có thể nhận ra.
- Anh, anh sao tiến vào đây, mà anh là ai?
Nữ nhân này lộ ra thần sắc khẩn trương, trở tay cầm lấy một bình thủy tinh trên bàn.
Tề Nhạc đã giật mình, hắn cũng có chút chột dạ, chặn lại nói:
- Xin chào, tôi là học sinh mới, tôi hẳn là ở chỗ này.
Vừa nói, hắn lắc lắc chìa khóa trong tay.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |