Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 015

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 015: Cầm tinh chiến sĩ thỏ, dê, chuột
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Tề Nhạc nhìn qua Yến Tiểu Ất, có cảm giác dở khóc dở cười, một gia hỏa vốn là địch nhân lúc này biến thành động bọn của mình, loại biến hóa này thật sự quá lớn a.

Yến Tiểu Ất vội la lên:

- Vậy phải làm như thế nào mới có thể chứng thực tôi là thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đây? Nếu như tôi là đúng như cô nói, vậy sừng và mái tóc trắng trên đầu của tôi có thể biến lại như bình thường không?

Minh Minh mỉm cười nói:

- Đương nhiên có thể, nhưng mà, bất luận là nghiệm chứng thân phận hay trợ giúp anh khôi phục bình thường, tôi đều làm không được, điều này cần vương giả của Thập Nhị Sinh Tiếu mới giúp anh được.

Vừa nói, nàng tươi cười nhìn qua Tề Nhạc.

Gương mặt anh tuấn của Yến Tiểu Ất có chút vặn vẹo, nói:

- Cô sẽ không nói cho tôi biết, thằng côn đồ này chính là vương giả của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chứ?

Minh Minh có chút bất đắc dĩ nói:

- Lần thứ nhất tôi nhìn thấy hắn, tôi cũng rất khó tin tưởng, nhưng sự thật đã chứng minh, anh ta đúng là vương giả Kỳ Lân của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Tề Nhạc lúc này đã trước trước trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, tức giận nói:

- Yến Tiểu Ất, mày cho rằng tao thật sự muốn mày làm anh em của tao sao? Mày dám đoạt nữ nhân của tao, tao hận không thể giết mày. Nhưng mà, nếu Minh Minh đã nói mày có khả năng là cầm tinh dê, vậy quan hệ giữa chúng ta cần phải cải biến một chút mới được, về sau mày sẽ đi theo tao lăn lộn.

Yến Tiểu Ất cả giận nói:

- Theo mày lăn lộn cái rắm, mày tính toán thơm bơ vậy sao?

Oán hận của hắn với Tề Nhạc không dễ dàng biến mất như vậy.

Hàn quang trong mắt Tề Nhạc lóe lên, dáng vẻ lưu manh nói:

- Tùy mày, nếu mày nguyện ý sống cùng hai cái sừng và mái tóc trắng cả đời, tao không còn gì để nói. Minh Minh, Điền Thử, chúng ta đi.

- Chờ một chút.

Thấy Tề Nhạc phải đi, Mạc Địch vội vàng lên tiếng gọi bọn họ lại. Sau khi nhìn thấy Bản Chúc Tương Dị Hóa của Minh Minh, Mạc Địch biết rõ căn bản không có khả năng dùng vũ lực uy hiếp Tề Nhạc, danh xưng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm nội tâm nàng có cảm giác kỳ dị, thậm chí có chút ít khát vọng. Hơi trọng yếu hơn là, nếu như Minh Minh nói là thực, như vậy, Yến Tiểu Ất có thể biến về bộ dáng trước kia, thật sự vẫn phải trông cậy vào tên lưu manh này. Cái gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, so với Yến Tiểu Ất đang oán hận, nàng lý trí hơn nhiều.

Tề Nhạc quay người lại, cười hắc hắc, nói:

- Mỹ nữ lão sư, còn có chuyện gì sao?

Mạc Địch thở sâu, nói:

- Chuyện giữa anh và Tiểu Ất, vốn không có cừu hận chính thức gì, bất quá chỉ là tranh giành tình nhân thôi, hiện tại Tiểu Ất cùng nữ nhân kia cũng không có vấn đề gì. Tiểu Ất có khả năng trở thành đồng bọn của anh, tôi muốn xin anh giúp đỡ nó, những ngày này, mái tóc trắng và sừng mang lại quá nhiều đau khổ cho Tiểu Ất rồi.

Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua Yến Tiểu Ất, Yến Tiểu Ất lại quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn hắn, nhưng không nói thêm cái gì nữa, ánh mắt nhìn qua Mạc Địch, nói:

- Tốt, tôi đáp ứng cô.

Mạc Địch không nghĩ tới Tề Nhạc lại thống khoái như thế.

- Cảm ơn.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Cô không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn, nên cảm ơn anh em Điền Thử của tôi kìa. Cô là lão sư của hắn, vì anh em của tôi, tôi cũng không thể không đáp ứng. Hơn nữa cô nói đúng, tôi cùng Yến Tiểu Ất không có cừu hận chính thức gì, chuyện này đúng là biện pháp giải quyết tốt nhất. Về sau kính xin Mạc Địch lão sư chiếu cố Điền Thử của tôi nhiều hơn một chút.

Điền Thử cảm kích nhìn qua Tề Nhạc, tay Tề Nhạc véo vai của hắn một cái, Mạc Địch nói:

- Tốt, tôi đáp ứng anh. Về sau tôi sẽ chiếu cố Điền Bá Quang đồng học, bây giờ có thể bắt đầu chưa?

Tề Nhạc vốn không có ý định đi, Minh Minh đã nháy mắt ra dấu với hắn, thật vất vả mới tìm được Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, làm sao có thể đơn giản buông tha chứ? Ba người đi tới trước mặt Mạc Địch cùng Yến Tiểu Ất, Tề Nhạc nhìn hai cái sừng trên đầu Yến Tiểu Ất, trong mắt mỉm cười.

- Tôi muốn kiểm tra trước xem hai người có thật sự là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hay không, nếu như đúng, tôi chỉ cần dẫn động huyết mạch cầm tinh dê trong người Yến Tiểu Ất, hắn thức tỉnh thì sừng và tóc bạc sẽ biến mất, đợi đến lúc huyết mạch chính thức giác tỉnh, sẽ có được năng lực khống ché Bản Chúc Tương Dị Hóa của bản thân. Nhưng mà, thời điểm tôi dẫn động huyết mạch giúp hắn, tâm tính của tôi là trọng yếu nhất. Nếu như tâm tính của tôi không tốt, chỉ sợ sinh ra hiệu quả bất lương a.

Hiện tại Tề Nhạc không có năng lực của Kỳ Lân, nhưng hắn hắn đã học được kỹ năng Kỳ Lân trong Thăng Lân Quyết. Trong kỹ năng Kỳ Lân có vài loại không cần tu luyện cũng có được, trong đó có cả dẫn động huyết mạch cầm tinh và xem xuyết huyết mạch Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bởi vì năng lực Kỳ Lân của hắn mới thức tỉnh, nhất định phải chờ đợi một năm, huyết mạch Kỳ Lân mới hoàn toàn dung hợp vào cơ thể hắn. Đến lúc đó, Tề Nhạc mới có thể có được năng lực phát giác cầm tinh trong phạm vi nhất định theo lờiTrát Cách Lỗ đã nói, năng lực phát giác Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bởi vậy, lúc nhìn thấy Yến Tiểu Ất cùng Mạc Địch, hắn mới không có cảm giác, nhất định phải thông qua nghi thức đặc thù, cộng thêm khoảng cách thật gần mới có thể phát hiện đối phương có phải Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hay không, về phần tâm tình trong miệng Tề Nhạc vừa nói, chỉ là bịa đặt mà thôi.

Yến Tiểu Ất hừ lạnh một tiếng, nói:

- Có thể có hiệu quả bất lương gì?

Tề Nhạc nghiêm mặt nói:

- Năng lực mỗi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều khác nhau, có quan hệ tới huyết mạch cầm tinh mà mình kế thừa. Về phần dê nha, tôi nhớ không lầm, nếu như dẫn động huyết mạch hữu ích, dê sẽ đạt được năng lực dương thịnh, nói cách khác, thời điểm vận động trên giường của anh sẽ rất lâu. Nếu như hiệu quả không tốt thì khó nói lắm, nói như vậy, bệnh liêt dương có khả năng rất lớn. Nhưng mà, tôi đoán chừng anh sẽ không quan tâm chuyện này, chúng ta liền trực tiếp thử xem sao, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt đấy?

Yến Tiểu Ất chấn động toàn thân, nói:

- Đừng, đừng, đừng thử mà.

Hắn vội vàng hít sâu mấy hơi, cảm xúc tức giận trên mặt bình phục lại, tuy nhiên ánh mắt nhìn Tề Nhạc vẫn đầy phức tạp, nhưng hận ý cũng đã biến mất, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:

- Ta hiện tại tâm tình thiệt nhiều, có lẽ có thể bắt đầu.

Tề Nhạc nhún nhún vai nói:

- Tâm tư của anh không trọng yếu, với tư cách là Vương của cầm tinh, tâm tình của tôi mới quan trọng hơn. Vừa rồi anh mắt tôi là vật gì, tôi không biết mình là cái gì. Nhưng mà, tôi có thể nói cho anh biết, tâm tình của tôi hiện giờ không tốt. Đến đây đi, chúng ta bắt đầu.

Với tư cách là tiểu lưu manh, nếu bàn về cách nói chêm chọc cười, mười Yến Tiểu Ất cũng không phải đối thủ Tề Nhạc. Tính cách của Yến Tiểu Ất đã sớm bị Tề Nhạc thăm dò, hắn có tính cách cao ngạo, đối với tướng mạo, thân phận của mình đều rất có tự tin, đối với nữ nhân có sức hấp dẫn cực lớn.

*****

Nhưng Yến Tiểu Ất bởi vì mặt mũi nên không thèm để ý, nhưng quan hệ tới thứ đồ vật trọng yếu của nam nhân, nhân duyên với nữ nhân của Yến Tiểu Ất không có khả năng không quan tâm, là nam nhân, cũng không hy vọng mình bị bệnh liệt dương.

- Chờ một chút.

Yến Tiểu Ất có chút quẫn bách nói:

- Chuyện này, chừng nào anh mới có tâm tình tốt.

Yến Tử Ất cố kéo dài chữ anh ra thật dài.

Hai tay Tề Nhạc chống nạnh, cười hắc hắc, nói:

- Rất đơn giản, nếu như anh nhận thức tôi là lão đại, tâm tình của tôi sẽ tốt hơn rất nhiều. Dù sao, giúp anh em của mình phải tận tâm tận lực.

- Nhận thức anh làm lão đại?

Lửa giận trong mắt Yến Tiểu Ất lóe lên lần nữa.

Tề Nhạc không sao cả nói:

- Tùy anh, tôi đáp ứng chị anh là dẫn động huyết mạch của anh thôi, chuyện này tôi làm được. Nhận thức người nào làm lão đại thì tùy anh, về phần năng lực nam nhân a, tôi thấy anh không quá cần.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn vui như nở hoa, có thể đùa nghịch Yến Tiểu Ất một lần, có thù cũng báo.

Yến Tiểu Ất do dự liên tục, nói:

- Nhận thức anh làm lão đại có điều kiện gì không?

Tề Nhạc nói:

- Rất đơn giản, về sau phàm là nữ nhân tôi vừa ý, anh không được tranh đoạt với tôi, điều kiện này không khó khăn chứ?

Vừa vào đại học Thanh Bắc Tề Nhạc đã gặp qua vài mỹ nữ, mỗi một người đều khiến hắn thèm thuồng, mà Yến Tiểu Ất gần đây rất được mỹ nữ hoan nghênh, lại học cùng trường với mình, trước tiên phải làm mất tình địch, thì cuộc sống bốn năm đại học của mình sẽ thuận tiện hơn nhiều lắm.

Yến Tiểu Ất thở ra một hơi, nói:

- Chuyện này thì đơn ginả, mỹ nữ trên đời rất nhiều, tôi đoạt với anh làm gì? Tôi với Na Na chỉ là chơi đùa mà thôi. Tốt, xem như tôi nhận thức anh làm lão đại.

Vừa nói, hắn lui ra phía sau một bước, bất đắc dĩ kêu lão đại.

Tề Nhạc thoả mãn nói:

- Tốt, vậy sau này phải nhớ kỹ, một ngày là lão đại, cả đời là lão đại, chỉ cần anh làm tiểu đệ, đại ca tôi cũng không bạc đãi tiểu đệ.

Yến Tiểu Ất bất đắc dĩ gật đầu, trong miệng lại lầm bầm nói:

- Dường như tuổi của mình lớn hơn lão đại a.

Hiện tại nội tâm Tề Nhạc rất đắc chí, cũng không có quan tâm tới những câu lầm bầm của Yến Tiểu Ất, nói:

- Tốt, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thô. Đây là lần đầu tiên tôi làm giám định huyết mạch đấy.

Vừa nói, Tề Nhạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong tích tắc hắn nhắm mắt lại, đột nhiên bốn người ở đây có cảm giác rất quái dị. Nếu nói lúc trước Tề Nhạc là côn đồ, đột nhiên trên người có khí tức uy nghiêm vô hình, tuy là nhắm mắt lại, nhưng thân thể của hắn vô cùng cao lớn.

- Ta dùng máu Kỳ Lân làm vật dẫn dẫn đạo, dùng danh tiếng Kỳ Lân kêu gọi các ngươi, chiến sĩ Thập Nhị Sinh Tiếu bảo vệ phương đông! Cầm tinh của các ngươi hiện ra đi.

Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên, cắn nát ngón giữa rồi vẩy lên không trung, một giọt huyết châu phiêu nhiên bay đi, hai tay Tề Nhạc kết ấn quái dị, giọt huyết châu này tiêu tán trong không khí, một tầng hào quang màu đỏ bao phủ phạm vi nhỏ, bao phủ trong phạm vi mười mét. Xuất hiện phản ứng trước tiên là Minh Minh, lúc huyết quang bao phủ thân thể của nàng, quang ảnh năm màu hiện ra sau lưng của nàng, ngưng tụ thành hình con gà năm màu, tuy quang ảnh rất nhạt, nhưng vẫn phân biệt rất rõ ràng.

Xuất hiện thứ hai chính là Yến Tiểu Ất, sau lưng của hắn xuất hiện quang ảnh là màu trắng, hai cái sừng dài, một thân lông ngắn màu trắng, xác thực là con dê.

Ngay sau đó, hư ảnh Yến Tiểu Ất sau lưng lập tức xuất hiện, sau lưng Mạc Địch cũng xuất hiện một tầng bạch quang nhàn nhạt, trong bạch quang có hai điểm màu đỏ, phát ra ánh sáng như hồng bảo thạch, nhìn ra đây là một con thỏ đáng yêu xuất hiện, hai cái chân ôm trước người, trông rất sống động. So với quang ảnh của Yến Tiểu Ất, con thỏ này rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy hoa văn trên bộ lông.

Minh Minh đại hỉ, nói:

- Quá tốt, các ngươi quả nhiên là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chị Mạc Địch đã giác tỉnh huyết mạch cầm tinh thỏ rồi, khó trách lực chân mạnh mẽ như vậy.

Cầm tinh thức tỉnh chia làm tiên thiên và hậu thiên, giác tỉnh giả tiên thiên, trời sinh có thể có được bộ phận năng lực đặc thù của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như Mạc Địch, Cơ Minh Minh cùng với Phách Vương Long Hải Như Nguyệt đều là như thế, mà Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất đều thuộc về hậu thiên, giác tỉnh hậu thiên cần Thiên Dẫn hoặc là vương của cầm tinh hoàn thành. Giác tỉnh giả hậu thiên sau khi thức tỉnh, mới có thể lĩnh ngộ được kỹ năng cầm tinh thuộc về mình, nhưng sau khi thức tỉnh, trước khi đạt tới năm vân, tốc độ tiến bộ còn nhanh hơn giác tỉnh giả tiên thiên một chút, bởi vậy, bất luận là giác tỉnh tiên thiên hay hậu thiên, đến cảnh giới năm vân, thực lực cơ hồ không sai biệt nhiều. Đương nhiên, ngoại trừ Hải Như Nguyệt có được huyết thông phương tây, Tề Nhạc kế thừa huyết mạch Kỳ Lân nên tu luyện khó khăn, cũng không tính vào đó.

Mọi người ở đây cho rằng nghi thứ xem xét cầm tinh đã kết thúc, lại một hư ảnh xuất hiện, hư ảnh là màu xám, trong hư ảnh này, một con chuột bự như ẩn như hiện, mặc dù so với hư ảnh sau lưng Yến Tiểu Ất mơ hồ một ít, nhưng hư ảnh này xuất hiện làm cho Tề Nhạc cùng Cơ Minh Minh đồng thời ngẩn ngơ, bởi vì, hư ảnh màu xám này xuất hiện sau lưng Điền Thử.

Cơ Minh Minh thất thanh nói:

- Không thể nào. Tề Nhạc, anh quả nhiên là điềm lành. Huyết mạch của anh chưa dung hợp hoàn toàn, lại có thể phát hiện ba chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Điền Thử hơi giật mình nói:

- Tôi cũng có là sao?

Cơ Minh Minh cười nói:

- Đương nhiên là, anh chính là cầm tinh chuột trong thế hệ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hiện giờ, xem ra ngoại hiệu Điền Thử của anh gọi không sai a.

Tề Nhạc cười ha hả nói:

- Nhân phẩm, đây là nhân phẩm, nhân phẩm tốt không có biện pháp. Điền Thử, xem ra anh em chúng ta sau này vĩnh viễn không tách ra rồi.

- Cái này, lão đại, bây giờ anh có thể biến bộ dáng của tôi lại như trước được không.

Yến Tiểu Ất đã có chút không thể chờ đợi được, hắn đối với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có cảm giác hưng thú, nhưng đối với cái sừng và mái tóc trắng trên đầu vô cùng quan tâm.

Tay phải của Tề Nhạc điểm tới, ngón trỏ ấn lên mi tâm Yến Tiểu Ất.

- Kỳ Lân chỉ dẫn, cầm tinh quy vị.

Hai đạo hào quang đen, bạc lóe lên rồi biến mất, Yến Tiểu Ất chỉ cảm thấy toàn thân khẽ run lên, một cổ khí lạnh lẽo ở mi tâm tiến vào thân thể, toàn thân thoải mái nói không nên lời. Hắn không nhìn ra, nhưng Mạc Địch, Cơ Minh Minh cùng Điền Thử lại thấy rõ ràng, tóc của Yến Tiểu Ất nhanh chóng biến thành màu đen, dần dần thôn phệ màu trắng, mái tóc đã khôi phục màu đen hoàn òoàn, mà hai cái sừng nổi lên cũng lặn xuống.

- Ngứa quá a!

Yến Tiểu Ất vô ý thức sờ sờ cái trán của mình, lại phát hiện trán của mình bằng phẳng lại rồi, trong lòng vui mừng.

*****

- Không có, thật sự không có, quá tốt, lão đại, cám ơn anh.

Tề Nhạc có chút đắc ý nói:

- Thế nào, lão đại không phải tiểu đệ gọi cho có, Về sau anh đi theo lão đại ta, cam đoan sẽ có ngày tốt lành.

Cơ Minh Minh nói:

- Tuy dấu hiệu thức tỉnh của anh bị Tề Nhạc dùng khí tức Kỳ Lân dẫn đạo về vị trí cũ, nhưng cũng không có chính thức thức tỉnh, hiện tại Tề Nhạc không có năng lực giúp chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thức tỉnh. Vào mùa hè năm nay, tôi sẽ mang mọi người đi một chuyến tới Tây Tạng, tới đó thỉnh Trát Cách Lỗ đại sư giúp các vị thức tỉnh, khi đó trận doanh Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta có thêm ba chiến sĩ.

Đối lập mâu thuẫn giữa các Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã biến mất, Cơ Minh Minh đem câu chuyện về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần kể cho ba chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới biết rõ. Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, hắn dựa lưng vào một cây đại thụ rồi ngủ gật, sau khi hòa giải ân oán với Yến Tiểu Ất, thêm một người bạn thì tốt hơn một kẻ thù.

Không biết qua bao lâu, khi ý thức Tề Nhạc dần dần chìm vào giấc ngủ, đột nhiên đầu của hắn đau xót, lập tức tỉnh táo lại.

- Mả mẹ nó, là ai đánh đầu tôi. Không biết đầu Kỳ Lân không được sờ sao? Tôi đang mơ chiến đấu với mỹ nhân vào thời khắc mấu chốt a...

Nhìn thấy bộ dáng cười trộm của Cơ Minh Minh, hắn có chút bất đắc dĩ đứng lên.

- Điền Thử đâu rồi? Mạc Địch lão sư đâu?

Minh Minh tức giận nói:

- Anh đúng là nơi nào cũng ngủ được. Điền Thử cùng chị Mạc Địch đã quay về trường học rồi. Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về, Tiểu Ất buổi chiều có tiết học.

Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua Yến Tiểu Ất đã khôi phục hăng hái lần nữa, có chút vị chua nói:

- Mới quen có vài phút a, đã Tiểu Ất này, Tiểu Ất nọ rồi.

Minh Minh hừ một tiếng, nói:

- Chúng ta là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đều là anh chị em tốt với nhau, tôi trực tiếp gọi tên anh ta không được sao?

Yến Tiểu Ất giải quyết được chuyện trên đầu của mình thì tâm tình rất tốt, đi đến trước người Tề Nhạc, thấp giọng nói:

- Lão đại, yên tâm đi, em đã đáp ứng với anh rồi mà, nữ nhân anh vừa ý em sẽ không khiêu khích đâu.

Tề Nhạc xem qua Yến Tiểu Ất, trong ánh mắt như đang nói, tính toán tiểu tử ngươi thức thời. Ba người một lần nữa đi lên đường lớn, đánh xe taxi trực tiếp chạy tới đại học Thanh Bắc.

Đem làm bọn hắn trở lại đại học Thanh Bắc cửa trường học lúc, Cơ Minh Minh nhìn thấy một chiếc xe việt dã có treo bảng số quân sự đậu trước trường mình thì kêu lên:

- Ồ, sao anh ta tới đây.

Nói xong, đầu tiên là rời khỏi xe, Yến Tiểu Ất cũng đi theo xuống xe. Thời điểm Tề Nhạc đang chuẩn bị xuống xe, bên tai lại truyền đến âm thanh của tài xế taxi.

- Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền đấy!

Ta, trời ạ! Vì cái gì trả tiền luôn là ta, trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng trong lòng, mà hắn hiện giờ không có nhiều tiên, lại muốn biểu hiện phong độ của mình trước mặt Minh Minh, đành phải giao tiền xe, lúc này mới bước xuống xe. Hắn vừa xuống xe, đã nhìn thấy một thanh niên vạm vỡ đang đứng trước một chiếc xe việt dã mang biển số quân sự. Tuy Tề Nhạc tự nhận mình rất cao, nhưng lúc nhìn thấy người này, vẫn cảm thấy có chút tự ti. Người này cao chừng hai mét, lưng dài vai rộng, một thân trang phục ngụy trang cho nên không ai biết là mập hay ốm, mà từng khối cơ bắp ngụy trang nhô lên, mang cho người ta cảm giác áp bách không nhỏ.

Minh Minh hưng phấn chạy đến trước người thanh niên này, kéo tay hắn không biết nói cái gì, Tề Nhạc vừa xuống xe, cần qua đường cái mới biết rõ, tới bên cạnh bọn họ, tuy hắn đã xem Minh Minh như bạn của mình, nhưng vừa nhìn thấy nàng lôi kéo tay nam nhân khác, trong nội tâm vẫn còn có chút không tư vị, thầm nghĩ, chẳng lẽ những người kia là bạn trai của Minh Minh? Thì ra Minh Minh ưa thích loại hình nam nhân này! Xong, ta không có cơ hội. Vừa nghĩ, hắn nhìn qua cơ bắp của mình không phải rõ ràng, trong nội tâm ghen tuông càng đậm.

Vừa qua khỏi đường cái, Tề Nhạc chợt nghe đến đại hán kia dùng cực kỳ to thanh âm nói:

- Minh Minh, anh rất nhớ em, em xem, anh vừa trở về đã tới trường tìm em rồi, chẳng phải là tìm em sao.

Tề Nhạc quyệt miệng đi tới bên người Minh Minh, liếc mắt nhìn đại hán này vài lần, đại hán này dưới một thân trang phục ngụy trang có tướng mạo đường đường, một gương mặt ngâm đen và cương nghị có khí thế bức người, ngay cả Tề Nhạc đã dưỡng thành tính khí lưu manh nhiều năm cũng không dám làm cái gì.

- Này, anh là ai? Nhớ cái gì mà nhớ, người của tôi anh có thể tùy tiện nhớ sao?

Đại hán nhìn Minh Minh một cái, trong mắt ánh mắt lộ ra chút quái dị, cúi đầu nhìn Tề Nhạc thấp hơn mình một cái đầu, nói:

- Vậy anh là ai?

Tề Nhạc hừ một tiếng, ưỡn ngực mứt nói:

- Anh phải nghe cho kỹ, tôi chính là người mà ai gặp cũng sợ, quỷ gặp quỷ thổi đèn, siêu cấp vô địch đại suất ca Tề Nhạc. Quan trọng hơn, tôi là bạn trai của Minh Minh.

Đại hán này nhíu mày, khí thế trên mặt tăng cao vài phần, dùng ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn qua, đến nổi nội tâm Tề Nhạc cũng có chút chột dạ, mà Yến Tiểu Ất bên cạnh thấy tình thế không ổn, lên tiếng nói:

- Các vị, tôi còn phải vào lớp, tôi vào trường trước, các vị trò chuyện a.

Nói xong, bàn chân của hắn như được bôi mỡ, quay người bỏ chạy, động tác cực nhanh, làm cho Tề Nhạc thậm chí hoài nghi hắn mới là cầm tinh thỏ.

Cơ Minh Minh bật cười, nói:

- Đi, đừng có làm ra vẻ ở đây, Tề Nhạc, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là anh của tôi, tên là Cơ Đức.

- Cái gì tích đức? Hay là bất thiện? Tôi biết ở đâu có đường ra khỏa đức... Cô, cô vừa gọi anh ta là gì, anh ta, anh ta là anh trai của cô?

Tề Nhạc lúc này mới kịp phản ứng, không khỏi trừng to mắt. Hắn thấy thế nào, cũng không nhận ra đại hán Cơ Đức cao lớn này và Cơ Minh Minh có điểm gì giống nhau.

Ánh mắt Cơ Đức bất thiện, nói:

- Anh là gia hỏa đầu tiên dám dùng tên tôi nói giỡn đấy, được lắm, có lá gan.

Tề Nhạc có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, nói:

- Ách... , đại ca khỏe, tôi không biết anh là anh trai của Minh Minh, thật sự xin lỗi.

Cơ Đức cười lạnh một tiếng, nói:

- Không phải anh nói là bất thiện sao? Không cần xin lỗi.

Vừa nói, vừa vươn tay về phía Tề Nhạc, làm ra tư thế bắt tay.

- Anh à, anh đừng khách khí với em, tất cả mọi người đều là người một nhà, cái bắt tay này không cần.

Chê cười, Tề Nhạc xem không ít tiểu thuyết, cái nắm tay này thật ra là cái bóp tay thị uy, Cơ Đức có bàn tay to như thế, nếu bóp mạnh, hắn không chút nghi ngờ về việc xương ngón tay của mình sẽ bị bóp gãy.

Cơ Đức hừ một tiếng, hiển nhiên là không muốn chắp nhặt với Tề Nhạc, chuyển hướng Minh Minh nói:

- Minh Minh bảo bối, thằng này thật sự là bạn trai của em sao? Năm đó khi em còn bé anh đã nói qua, về sau ai muốn kết hôn với em của anh, đầu tiên phải đánh thắng anh đã, như vậy mới chứng hắn có năng lực bảo vệ em. Xem tính tình của thằng này, được hay không được ah!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)