← Ch.017 | Ch.019 → |
Giải Trĩ nói:
- Anh xác thực có loại phương pháp tu luyện này, loại phương pháp này chỉ có Kỳ Lân chân chính mới có được, nó ở ngay trong huyết mạch của anh, chỉ có người mang huyết mạch tinh khiết như anh, mới có thể đem phương pháp truyền lưu cổ xưa này xuất thế. Còn đám Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nhân loại các anh thật buồn cười, bọn họ lại cho rằng tốc độ tu luyện của Kỳ Lân chậm hơn bọn họ.
- Khi anh cảm nhận được trí nhớ truyền thừa trong huyết mạch của mình, thì anh sẽ cảm thấy thẹn vì sự vô tri của nhân loại các anh. Sở dĩ Kỳ Lân có thể trở thành vương của thần thú, còn tiếp tục thống trị thần thú ở thời kỳ viễn cổ, tiu bởi vì có sự uy hiếp của Kỳ Lân Tí, đồng thời, Kỳ Lân còn có tốc độ tu luyện vượt xa chủng tộc khác. Tôi chỉ hỏi anh một câu đơn giản, anh có cảm thấy kỳ quái khi thượng cổ thần thú chúng tôi sống tới tận bây giờ không?
Tề Nhạc nói:
- Cái này có cái gì kỳ quái chứ, tính mạng của đám quái vật các anh là vô hạn a.
- Không, anh sai rồi, thế giới này là cân đối, căn bản không có ai có được sự sống vĩnh hằng, có thể tiếp tục sống, sống tới tận ngày nay, thần thú, ma thú, hung thú tuổi tác càng lớn, trả giá cũng càng lớn. Chỉ có không ngừng tu luyện, vượt qua một lọ kính, mới có thể kéo dài tính mạng của mình.
- Sau đó lại tiếp tục đột phá một lọ kính khác, chúng ta có được thực lực mạnh mẽ hơn. Nhưng muốn đột phá lọ kính vô cùng khó khăn, nhất định phải trả giá cực lớn và cố gắng, hơn nữa còn phi thường thống khổ. Bởi vậy, tuổi có thể trở thành tiêu chuẩn cân nhắc thực lực của thần thú. Nhưng mà, ở trong đó lại có ngoại lệ đấy.
- Chính là Kỳ Lân?
Tề Nhạc nghe ra mấy thứ gì đó, hắn không phải người ngu, chỉ cảm thấy những lời Giải Trĩ nói rất mới lạ, lúc này hắn cảm thấy mình quá ngây thơ.
- Đúng vậy, chính là Kỳ Lân. Bất luận Kỳ Lân tu luyện tới tới cảnh giới gì, tuổi thọ sinh tồn không bao giờ vượt quá một ngàn năm trăm năm. Đây cũng là căn nguyên khiến Kỳ Lân bị diệt sạch. Nhưng mà, trong thời gian một ngàn năm trăm năm đó, chỉ cần hơi cố gắng một chút, dựa theo phương pháp tu luyện và cố gắng của Kỳ Lân, tối đa năm trăm năm, sẽ trở thành siêu cấp cường giả.
- Thậm chí có thể sánh ngang với hung thú vạn năm. Nói cách khác, tốc độ tu luyện của Kỳ Lân gấp hai mươi lần thần thú khác. Mà những đồng bọn kế thừa huyết mạch cầm tinh của anh, kỳ thật đều do thượng cổ thần thú lưu truyền tới nay. Bọn họ có thể thông qua tu luyện để trở nên cường đại, với tư cách là người kế thừa huyết mạch vương của thần thú, tại sao lại không thể?
Tề Nhạc mừng rỡ trong lòng, nói:
- Nói như vậy, nếu như tôi có được phương pháp tu hành chính thức, sẽ có thể trong thời gian ngắn trở thành cao thủ sao?
Giải Trĩ nói:
- Có một điểm quan trọng tôi cần cảnh báo cho anh rõ, cũng có thể nói là nhắc nhở anh, anh phải nhớ kỹ một đạo lý, cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật gốc, cho dù sau này anh có trở nên cường đại hơn, cũng nên tận lực che dấu, trừ phi tất yếu, không nên hiển lộ trước mặt người khác. Chỉ có khi người ta đánh giá thấp anh, mới có thể sinh tồn tốt được, hoặc là nói càng dễ đạt được mục đích của mình, anh hiểu chứ?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Tôi hiểu rồi, ý của anh tôi chỉ hiểu được ba phần, không thể giấu trứng cùng một rổ, đúng không. Nhưng giả heo ăn hổ là sở thích của tôi.
Giải Trĩ mỉm cười nói:
- Anh hiểu là tốt rồi. Hôm nay tôi đã dẫn động lực lượng nguyên thuyết nhất của Kỳ Lân trong huyết mạch giúp anh, chính là lực lượng Kỳ Lân Tí, đây là chuyện bất đắc dĩ, tôn nghiêm của Kỳ Lân không thể bị xúc phạm. Nhưng mà, loại tình huống đó chỉ có lần này thôi, sau này phải dựa vào anh. Hiện tại anh cảm giác vân lực của mình biến mất phải không, đó là bởi vì Kỳ Lân Tí tiêu hao năng lượng trong cơ thể của anh, ít nhất cần một tháng mới khôi phục lại.
- Đương nhiên, nếu như anh dựa theo phương pháp tu luyện chính xác, thời gian này sẽ ngắn hơn rất nhiều, muốn chính thức sử dụng Kỳ Lân Tí cùng "Cửu Tự Chân Ngôn", anh phải trả giá bằng nhiều cố gắng hơn nữa. Hiện tại, chúng ta quay lại chủ đề ban đầu, không phải anh hỏi tại sao tôi chạy vào thân thể của anh đúng không? Hiện giờ tôi sẽ trả lời cho anh rõ.
- Vì cái gì? Cũng bởi vì tôi kế thừa huyết mạch Kỳ Lân Vương sao?
- Có thể nói như vậy, nhưng không hoàn toàn đúng. Bởi vì anh kế thừa huyết mạch cường đại nhất trong Kỳ Lân nhất tộc, cho nên, huyết mạch Kỳ Lân Vương lưu truyền tới nay có được bổn nguyên chi lực Kỳ Lân cực kỳ hùng hậu, mà bổn nguyên chi lực này, còn có một ít thần thức của Kỳ Lân Vương lưu lại. Ngày đó sau khi tôi phát hiện huyết mạch Kỳ Lân của anh, dùng huyết mạch của tôi làm vật dẫn, dẫn động thần thức của Kỳ Lân Vương trong người anh, được Kỳ Lân Vương cho phép, tôi sẽ trở thành bóng dáng của anh.
- Cho nên, hiện giờ tôi là người hầu của anh. Có thể trở thành bóng dáng của Kỳ Lân Vương, chính là chuyện đáng mong đợi nhất của Giải Trĩ. Bởi vì, sau khi Kỳ Lân Vương chính thức cường đại lên, với tư cách bóng dáng của Kỳ Lân Vương, thì Giải Trĩ có huyết mạch không tinh khiết sẽ biến thành Kỳ Lân, do đó thượng vị trong Kỳ Lân nhất tộc. Anh không cần nhớ thương thần thức Kỳ Lân Vương, thần thức của hắn đã dặn dò tôi việc cuối cùng rồi, hiện tại đã hoàn toàn tiêu tán, huyết mạch Kỳ Lân Vương hiện giờ chính thức thuộc về một mình anh.
Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác rất kỳ dị, giống như có một cảm xúc nhu hòa tràn ngập cơ thể, giống như được cha mẹ vỗ về, hắn từ nhỏ không có thân nhân, đột nhiên hắn có cảm giác tâm thần chấn động, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được, mình kế thừa huyết mạch Kỳ Lân chính là tồn tại chân thật, mà cảm giác như được cha mẹ vỗ về này, có lẽ chính là do Kỳ Lân Vương lưu lại.
- Có thể trở thành người kế thừa Kỳ Lân Vương là vinh hạnh của tôi, Giải Trĩ đại ca, cảm ơn anh đã cho tôi biết. Cái bóng dáng đó là chuyện gì vậy? Anh trở thành bóng dáng của tôi, có ảnh hưởng với tôi và anh ra sao?
Dường như Giải Trĩ cảm nhận được cảm xúc của Tề Nhạc biến hóa.
- Trở thành bóng dáng của anh, tương đương với việc đem tôi phong ấn trong người của anh, khí tức của tôi, huyết mạch, năng lực, cũng sẽ được huyết mạch Kỳ Lân tinh khiết của anh từ từ thay đổi, cho nên, tôi không có khả năng giúp anh đối địch, cũng không có khả năng trở thành người thủ hộ giúp anh. Nhưng mà, trở thành bóng dáng của anh, tôi có thể tiến vào thế giới nội tâm của anh, giúp anh hiểu rõ những chuyện trước kia.
- Tuy cơ hội chỉ có một lần, nhưng với tôi mà nói đã đủ rồi, sau khi hiểu anh, tôi có thể căn cứ đặc điểm và tính cách đặc thù của anh, tri thức của tôi truyền thụ vào nội tâm của anh, phụ trợ anh tu luyện, chỉ điểm anh tu luyện kỹ xảo và năng lực, dưới điều kiện đặc thù, còn có thể dẫn động huyết mạch Kỳ Lân giúp anh, trợ giúp anh sử dụng lực lượng Kỳ Lân chính thức.
- Kỳ Lân từ lúc ra đời nhỏ yếu tới khi cường đại, sẽ do bóng dáng chỉ điểm, tất nhiên có thể phát ra tác dụng làm chơi ăn thật. Có thể nói, tôi và anh đồng tâm, đối với anh, đối với tôi, đều có được chỗ tốt lớn lao. Chủ nhân của tôi, chân tướng tôi đã nói rõ ràng rồi, anh còn nghi vấn gì không?
*****
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Cảm ơn anh, Giải Trĩ đại ca, tôi nghĩ, tôi sẽ trở thành Kỳ Lân hợp cách. Hiện tại, tôi muốn nhờ anh chỉ điểm phương pháp tu luyện chính thức. Tôi phải nhanh chóng biến mình thành cường đại hơn, thân là Kỳ Lân, tôi không hy vọng nhìn thấy ánh mắt Cơ Đức nhìn tôi hôm nay. Tôi muốn trở thành cường giả chân chính.
- Tốt.
Giải Trĩ có chút hưng phấn hét lớn trong nội tâm Tề Nhạc.
- Lời tôi nói không có uổng phí, vậy chúng ta bắt đầu, cởi áo ra đi.
Tề Nhạc cởi áo ra, để lộ bả vai rộng rãi hơn trước kia rất nhiều.
- Phương pháp tu luyện chính thức phải do anh tự cảm thụ, thời điểm anh tu luyện có sơ suất gì, tôi sẽ tiến hành chỉ điểm. Anh nên tập trung tinh thần, kế tiếp, tôi phải dẫn động huyết mạch Kỳ Lân giúp anh, để cho anh cảm thụ huyền bí trong tu luyện. Đây là đồ vật chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Vừa mới nói xong, một cổ khí lưu cực nóng từ trong bụng dưới lan ra khắp toàn thân, xông thẳng vào đại não của Tề Nhạc.
Dưới trùng kích của nhiệt khí, nhiệt độ thân thể của Tề Nhạc tăng cao lên, hắn mơ hồ nghe được tiếng gầm gừ trầm thấp, ngay sau đó, đồ án Kỳ Lân trước ngực hiện ra, đồ án Kỳ Lân cực lớn từ trước và sau lưng, từ hư ảo đến chân thật, hiện rõ trên làn da của hắn. Thân thể màu đen, bộ lông màu bạc, hai cái sừng có hai màu đen bạc khí phách uy vũ. Sau lưng có bốn đóa tường vân dẫn động, phân thuộc lôi, hỏa, thủy, phong bốn thuộc tính tường vân, phân ra bốn vó của Kỳ Lân, chân Kỳ Lân tứ vân, một tầng hào quang đen, bạc bao phủ lấy thân thể của Tề Nhạc.
Đôi mắt đồ án Kỳ Lân sáng lên, hai đạo quang mang đen bạc sáng lên, trong tích tắc đó, Tề Nhạc đã mất đi cảm giác với bên ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện, bản thân của mình tiến vào một không gian khác, hiện ra trước mắt, chính là một thân thể Kỳ Lân lập thể trong suốt.
Thân thể Kỳ Lân này chuyển động chậm chạp, tuy nó trong suốt, nhưng Tề Nhạc cũng có thể nhìn ra, Kỳ Lân trước mắt và đồ án trên người của hắn giống nhau như đúc. Chuyện kỳ dị đã xảy ra, trong trí nhớ, Thăng Lân Quyết đột nhiên xông lên đầu, ngay sau đó, đồ án Kỳ Lân trong suốt kia, bắt đầu từ dưới chân, đồng thời xuất hiện tím, hồng, lam, thanh bốn sắc quang mang, hào quang cũng không phải bay lên đồng thời, mà là hóa thành trạng thái sợi tơ, chậm chạp từ tứ chi Kỳ Lân kéo lên, sơi tơ này không tính là phức tạp, nhưng bốn sắc quang mang dần dần vận hành trong thân thể Kỳ Lân, bốn loại quang mang này dây dưa với nhau, dần dần trở nên hỗn loạn lên, làm cho Tề Nhạc không hiểu ra sao.
Hào quang của bốn sợi tơ này như bao phủ toàn thân Kỳ Lân, lại quay trở về khởi điểm lần nữa, thân ảnh Kỳ Lân dần dần ảm đạm, tứ chi Kỳ Lân vốn chạm đất lại đứng thẳng lên, hóa thành nhân hình, lúc nhìn kỹ, Tề Nhạc phát hiện chính là mình. Bốn màu sợi tơ xuất hiện lần nữa, kỳ kinh bát mạch của con người dần dần xuất hiện, mà đồ án kỳ kinh bát mạch cùng Thăng Lân Quyết giống như đúc.
Thời điểm Tề Nhạc cảm thấy kinh ngạc, hình người lại dần dần khôi phục trạng thái Kỳ Lân, bốn sợi tơ lại xuất hiện, mà kỳ kinh bát mạch của con người không có biến mất, ngay một khắc này, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác hiểu rõ, bởi vì hắn nhớ tới Giải Trĩ đã nói, Thăng Lân Quyết xác thực là phương pháp tu luyện của Kỳ Lân.
Mà thân người trước mặt chuyển thành Kỳ Lân, có lẽ chính là phương pháp dung hợp huyết mạch Thăng Lân Quyết và Kỳ Lân! Chỉ có nắm giữ loại phương pháp dung hợp này, mới có thể thôi phát huyết mạch Kỳ Lân trong cơ thể của mình, dựa theo phương pháp tu luyện của Thăng Lân Quyết mà tiến hành. Thăng Lân Quyết kỳ thật cũng không phải phương pháp tu luyện của mình hắn, mà là dẫn động năng lượng trong huyết mạch Kỳ Lân, phải tiến hành dẫn động năng lượng trong huyết mạch Kỳ Lân mới đúng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tề Nhạc chợt cảm thấy tâm thần như quán thông, kinh mạch hỗn loạn trong cơ thể cũng không dễ tìm ra, trong lúc bốn đạo năng lượng này vận chuyển, dường như bao hàm thiên địa chí lý, tâm thần của Tề Nhạc bị chí lý này hấp dẫn theo.
Âm thanh của Giải Trĩ vang lên lần nữa.
- Đồ vật mà anh nhìn thấy chỉ có một mình anh thấy thôi, nhưng tôi ở trong lòng của anh, có thể cảm giác được anh đã hiểu thông cái gì đó. Với tư cách bóng dáng của anh, năng lực của tôi chỉ đủ giúp anh nhìn thấy hình ảnh này ba lượt, bởi vậy, anh nhất định phải trong ba lượt này, nhớ kỹ những thứ này, sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện. Hôm nay là lần đầu tiên, kế tiếp, ta bắt đầu biến hóa, chính là phương pháp sử dụng năng lực Kỳ Lân và phương pháp tu luyện trọng yếu, anh sẽ thấy rõ.
Hình ảnh con người biến thành Kỳ Lân và ngược lại đã biến mất khỏi tầm mắt của Tề Nhạc, ngay sau đó, chín chữ to lớn xuất hiện tước mặt Tề Nhạc, chính là lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành "Cửu Tự Chân Ngôn". Ngay sau đó, lại hiển hiện thành hình người, nhưng lúc này đây, hình người bất động không thay đổi, chín chữ to, cũng phóng đại, thời điểm mỗi chữ phóng đại, hình người đều có biến hóa khác nhau, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng biến hóa theo.
Nhìn một màn trước mặt này, Tề Nhạc không dám có chút lười biếng, tuy còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng hắn tận lực ghi nhớ những biến hóa này vào đáy lòng.
Trầm mê vào trong quang ảnh lập lòe, Tề Nhạc cũng không biết qua bao lâu, thời điểm những hình ảnh này biến mất, âm thanh Giải Trĩ lại xuất hiện lần nữa, cảnh tượng trước mặt khôi phục bình thường, Tề Nhạc nhìn thấy, mình đang ở không gian trống rỗng.
- Với tư cách là Hắc Kỳ Lân, vương giả của Kỳ Lân, anh ngoại trừ có được các năng lực này, còn có hai chủng năng lực mà Kỳ Lân binh thường không bằng. Thứ nhất, chính là năng lực tự khôi phục, bản thân Kỳ Lân nhất tộc có năng lực khôi phục rất mạnh, mà Hắc Kỳ Lân còn mạnh hơn so với Kỳ Lân bình thường nhiều lần, theo ý nào đó mà nói, cơ hồ Hắc Kỳ Lân không thể bị giết, đương nhiên, đây là năng lực vốn có của Hắc Kỳ Lân, cho dù là hiện tại.
- Sau khi dẫn động huyết mạch thì năng lực này đã tồn tại rồi, cũng cực kỳ cường hãn. Năng lượng khôi phục siêu cường có một chỗ tốt rất lớn, thể hiện khi sử dụng Kỳ Lân Tí, rất là hữu ích. Công kích Kỳ Lân Tí tôi đã hình dung cho anh nghe rồi, Kỳ Lân bình thường, cuối cùng cả đời, lực công kích Kỳ Lân Tí chỉ sử dụng một lần, bởi vì, một khi bọn họ phóng thích toàn bộ uy lực trong sừng Kỳ Lân, sừng sẽ biến mất, tính mạng của họ cũng đi tới cuối cùng.
- Nhưng mà, Hắc Kỳ Lân lại là ngoại lệ của Kỳ Lân, dưới tác dụng khôi phục siêu cường này, tuy Hắc Kỳ Lân sau khi sử dụng năng lực chung cực của Kỳ Lân Tí sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, nhưng không có chết, trong thời gian nhất định, sừng của Hắc Kỳ Lân sẽ trọng sinh.
Tề Nhạc chấn động toàn thân, sợ hãi nói:
- Vậy là nói, bất luận Hắc Kỳ Lân đối mặt với địch nhân mạnh cỡ nào, chỉ cần phóng thích chung cực Kỳ Lân Tí, cũng có thể giết chết kẻ địch, mà sừng của tôi sẽ dài ra, chẳng phải tôi là thiên hạ vô địch? Cần tu luyện làm gì?
*****
Giải Trĩ nói:
- Đương nhiên không phải như vậy, thế giới này là một thế giới cân đối. Tuy Hắc Kỳ Lân là cường giả trong cường giả, nhưng cũng có tác dụng chế ước. Đối với năng lực cơ bản của Kỳ Lân tôi không nói tới, phát động chung cực Kỳ Lân Tí, tuy sừng sẽ sinh trưởng lần nữa, nhưng thời gian lại là năm trăm năm. Phải biết rằng, tuổi thọ của Kỳ Lân chỉ có một ngàn năm trăm năm.
- Mà thực lực Hắc Kỳ Lân càng mạnh, thời gian sừng khôi phục lại càng ngắn. Nói cách khác, so sánh với Kỳ Lân bình thường, sau khi anh sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, điểm khác biệt duy nhất là không chết. Nhưng thời gian suy yếu của anh rất lâu, bởi vì tất cả năng lực đều dùng khôi phục sừng Kỳ Lân, bởi vậy, thân thể của anh cực độ suy yếu, tùy thời bị sinh vật nhỏ yếu hơn anh giết chết. Bởi vậy, bất luận là Kỳ Lân hay là Kỳ Lân Vương, không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng sử dụng Kỳ Lân Tí, điểm này anh nhất định phải nhớ kỹ mới được.
Mặc dù trong nội tâm Tề Nhạc có chút thất vọng, nhưng không thừa nhận cũng phải tuân thủ quy luật tự nhiên, gật đầu nói:
- Vậy Hắc Kỳ Lân còn năng lực khác là cái gì?
Giải Trĩ nói:
- Năng lực khác vô cùng huyền diệu, tôi chỉ biết nó tồn tại, nhưng không biết thể hiện ở nơi nào. Lịch đại Kỳ Lân Vương sau khi ra đời, đều có loại năng lực đặc thù này tồn tại, theo tôi được biết, dường như mỗi một Kỳ Lân Vương ở phương diện này sẽ có năng lực đặc thù không giống nhau, chỉ có chờ anh sau khi thông qua tu luyện cường đại hơn, mới có thể biết được.
Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Thì ra là thế, xem ra tôi phải tự mình cố gắng mới được.
Giải Trĩ nói:
- Tu luyện cũng không thể nóng vội, anh có được huyết mạch Kỳ Lân, vậy tương đương với nhân loại có được tư chất tốt nhất, chỉ cần tiến hành theo chất lượng, anh sẽ trở thành vương giả chân chính của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Tôi phải ngủ say, sau này trừ phi là thời điểm anh cần tôi mới tỉnh lại, nếu không tôi sẽ không tỉnh được. Lần tu luyện sau anh có cần tôi giúp dẫn động huyết mạch không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Trước không cần, nếu như xem ba lượt, có lẽ sẽ trí nhớ khắc sâu một ít, nhưng cho dù trí nhớ khắc sâu, nếu như không lý giải được, cũng có lỗ thủng, tôi muốn tu luyện trong thời gian ngắn, chờ ta tôi có một ít hoang mang và nghi vấn sẽ xem lần thứ hai, như vậy, nương theo vấn đề, tôi nghĩ, chẳng những trí nhớ của tôi khắc sâu, hơn nữa cũng tìm hiểu thêm được cái gì đó.
Giải Trĩ khen ngợi nói:
- Anh bây giờ nên vì mục tiêu của Kỳ Lân mà cố gắng, gặp lại, chủ nhân của tôi.
Tề Nhạc lâm vào trong trầm tư, cũng không có vì Giải Trĩ rời đi mà biến hóa lực chú ý. Hiện tại, trong đầu của hắn tràn ngập trí nhớ về các đồ hình trong ảo giác lúc nãy, sưu tầm những trí nhớ này, sửa sang thành mạch lạc hơn, tự hỏi mình nên tu luyện như thế nào.
- Phanh, phanh, phanh.
Tiếng đập cửa làm cho Tề Nhạc bừng tỉnh trong trầm tư, hắn này mới phát hiện, trời bên ngoài đã sáng.
- Tề Nhạc, hôm nay anh phải đi học a.
Âm thanh của Minh Minh từ ngoài cửa truyền vào.
Tề Nhạc nhảy xuống giường, đầu của hắn hơi choáng váng, cảm giác hỗn loạn, nói:
- Tốt, tôi đi ra đây.
Một đêm không ngủ, phần lớn thời gian đều hao phí vào tự hỏi và trí nhớ lúc trước, đối với người lâm vào suy nghĩ như thế, đầu óc mang gánh nặng cực lớn.
Xỏ quần áo mình mặc hôm qua, Tề Nhạc dùng sức vặn vẹo cơ thể một chút, lúc này đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa, hắn đã ngửi được hương khí bay vào mũi, co rúm cái mũi hai cái, vừa hay nhìn thấy bữa sáng phong phú ở trên bàn, Hứa Tình cùng Trầm Vân đang bắt đầu ăn.
Trầm Vân mỉm cười nói:
- Đến ăn cùng đi.
Tề Nhạc vội vàng lắc đầu, nói:
- Tính toán, tôi đi căn tin ăn là được.
Nói xong, hắn tiến vào WC rửa mặt, sau đó cầm sách của mình đi ra khỏi ký túc xá.
Nhìn thấy thân ảnh Tề Nhạc rời đi, Hứa Tình hừ một tiếng, nói:
- Thật sự là nhát gan. Thằng này, ngay cả ăn cơm cũng không dám ngồi cùng chúng ta.
Trầm Vân nói:
- Thấy bộ dáng của anh ta rất trung thực, ngày hôm qua có phải bị điều ước của cô hù sợ không.
Hứa Tình bật cười, nói:
- Có trời mới biết, hù hắn sợ là đáng đời, ai bảo anh ta dám chạy tới ký túc xá nữ ở.
- Điều ước gì?
Minh Minh từ trong phòng chui ra, ngồi vào bàn, không chút khách khí bắt đầu ăn.
Hứa Tình thấp giọng nói điều ước hôm qua đưa ra với Tề Nhạc, ba nữ nhân nhìn nhau vài lần, sau đó cười rộ lên. Chỉ có điều tươi cười của các nàng bao trùm ý nghĩa không giống, rõ ràng đang cười trộm trong lòng, nếu như hai nàng xem Tề Nhạc là người thành thật, chỉ sợ về sau này các nàng sẽ đẹp mặt.
Sau khi ăn điểm tâm, Tề Nhạc hỏi mấy học sinh Thanh Bắc, lúc này mới rời căn tin đi tìm địa phương học triết học. Minh Minh gọi hắn rất phù hợp thời gian, hắn vào lớp cũng không có muộn. Bởi vì đêm qua suy nghĩ thật mệt mỏi, hôm nay Tề Nhạc không có nhìn xem trong lớp có mỹ nữ hay không, tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Đem sách tiện tay đặt lên bàn, gục đầu ngủ.
Căn phòng học này rất lớn, nhưng học sinh không có bao nhiêu, phòng học xếp theo hình bậc thang, đủ chứa hai trăm học sinh, nhưng chỉ có hơn ba mươi người, dù sao, lựa chọn hệ triết học rát ít. Tề Nhạc là học sinh lạ cũng không ai đi chú ý, dù sao, tướng mạo của hắn không đẹp trai, cũng không có điểm hấp dẫn người khác, đã đi tới phòng học chỉ thấy những học sinh cũ đang trò chuyện, ai cũng không có đi chú ý tới trong phòng có gia hỏa đang ngủ.
Chuông vào học vang lên, một lão sư trung niên hơn năm mươi tuổi đi vào phòng, phòng học lập tức trở nên yên tĩnh rất nhiều. Đáng tiếc, âm thanh chuông reo vào học cũng không có đánh thức Tề Nhạc đang ngủ, ăn no ngủ, tuyệt đối là chuyện vô cùng mỹ diệu.
Chương trình học ở đại học cũng không giống như lúc cấp ba, cũng không có nghiêm cẩn, lão sư dụng tâm dạy, về phần các học viên có học hay không, lão sư không thèm quản tới, dù sao, nếu như ngươi không học tốt, vậy không có khả năng hoàn thành học phần. Tại Thanh Bắc là đại học hàng hiệu, tố chất của học sinh rất cao, lão sư cũng nghiêm cẩn hơn các đại học khác một chút.
Bắt đầu học, trước hai mươi phút thì không có gì khác biệt, âm thanh của lão sư họ Lý này vẫn vang lên đều đều, nói về các vấn đề triết học, nhưng qua hai mươi phút, một âm thanh không cân đối vang lên trong phòng học.
- Hừ -- phốc --, hừ -- phốc --
Có tiếng lẩm bẩm, mang theo âm thanh thổi hơi vang lên trong phòng. Tất cả học sinh đều nhìn qua, ngay sau đó, trong phòng học có tiếng cười vang. Dù sao, tiếng lẩm bẩm của Tề Nhạc rất có trình độ, trầm bồng du dương, âm thanh cao thấp phối hợp liên hoàn, nhất là cái thổi cuối cùng, tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu.
Gương mặt nghiêm túc của Lý lão sư nghiêm biến sắc, hắn đi dạy nhiều năm nhưng chưa gặp cảnh này, bị học sinh cươi, đây là chuyện không thể tha thứ cho bất cứ lão sư nào, cơ hồ không có chút do dự, bản sát trong tay hắn quăng lên.
*****
Không hổ là họ Lý, lão sư này kế thừa truyền thống kỹ năng "Tiểu Lý Phi Đao" quang vinh, hiện tại hắn không phải một người, mà giờ khắc này, linh hồn của "Tiểu Lý Phi Đao" phụ thể, phát huy tính chuẩn xác siêu cường, bản sát vẽ một đường vòng cung, lao thẳng tới chủ nhân âm thanh khò khè. (Bản sát là đồ lau bảng)
Phanh, không trời không nghiêng, không dư hay thiếu một phân nào, bản sát lập tức nện vào đầu của Tề Nhạc.
- Mả mẹ nó, tao tháo XXX, mả mẹ nó muốn chết.
Cơ hồ là vô ý thức, Tề Nhạc đứng phất dậy, vẻ mặt giận dữ.
Bất luận là ai, trong khi đang ngủ say bị đánh thức đều không thể vui được, huống chi Tề Nhạc ghét nhất là bị người khác quấy rầy giấc ngủ, bản tính côn đồ thể hiện vào lúc này một cách tuyệt đối. Lúc hắn đứng lên, mới dần dần tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của các học sinh khác, nhìn thấy toàn thân Lý lão sư run rẩy, lúc này mới nhớ tới mình đang ở lớp học.
- Anh, anh, anh...
Lão sư đã tức giận không nói nên lời.
Tề Nhạc gãi gãi chỗ đau trên đầu, lúng túng nói:
- Cái này, lão sư, em không phải mắng ngài. Ngài đừng nhìn em như thế.
Lý lão sư nhìn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Tề Nhạc, toàn thân run rẩy kịch liệt, với tư cách là giáo sư triết học danh tiếng ở đại học Thanh Bắc, hắn lần đầu tiên bị học sinh thống mạ như thế.
- Anh cút ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài phạt đứng, chờ tôi xong giờ học, sẽ mang anh lên phòng giáo vụ xử lý vấn đề này.
Tề Nhạc nhún nhún vai, cầm lấy sách của mình, không chút lưu luyến đi ra ngoài, hắn cũng lười biện giải cho mình, huống chi đi học mà ngủ, mắng lão sư là hắn không đúng, tôn sư trọng đạo hắn vẫn hiểu được. Thời điểm Tề Nhạc vừa đi ra ngoài, ngầm nghe được miệng của Lý lão sư nói.
- Bại hoại, tại sao bại hoại như thế lại có thể tiến vào Thanh Bắc, loại người thuận miệng chửi người này là cặn bả, nên...
Áy náy trong nội tâm của hắn lúc này biến mất không còn chút nào, trong mắt có một tia sáng lạnh, trùng trùng điệp điệp nện lên cửa, bản thân hắn tựa vào vách tường, bại hoại, cặn bã, hừ, ta chính là cặn bả của xã hội, tố chất của lão sư này không cao hơn ta chút nào đâu.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc bĩu môi, vẫn còn buồn ngủ, tựa vào vách tường hành lang mà ngủ gật. Công phu ngủ của Tề Nhạc quả thật không tệ, tuy không thể đạt tới trình độ vừa đi vừa ngủ, nhưng tuyệt học đứng ngủ hắn vẫn học được từ hồi cấp hai rồi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên hắn có cảm giác vai của mình có người vỗ lên, khiến cho hắn trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, vừa muốn mở miệng tức giận mắng, nhưng nghĩ tới có khả năng là lão sư kia, cho nên lời tới miệng liền thu hồi lại.
Nhưng không giống tưởng tượng của hắn, trước mặt cũng không phải tên lão sư nện bản sát lên đầu của hắn, mà là một gương mặt xinh đẹp quen thuộc. Xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, chính là mỹ nữ hắn đụng phải ở sân trường Thanh Bắc, khi đó hắn cố ý đụng người ta rơi sách, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn qua bờ vai của Tề Nhạc, che miệng cười khẽ, nói:
- Anh đúng là giỏi ngủ! Tại sao lại đứng ở chỗ này?
Tề Nhạc nhìn qua ánh mắt của thiếu nữ nhìn qua bờ vai của mình, lập tức có chút xấu hổ, bởi vì đó là dấu vết nước dãi của mình, hiển nhiên là khi mình nghiêng đầu ngủ lưu lại, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Bị lão sư đuổi ra ngoài, không ngủ còn có thể làm gì? Học tỷ, cô cũng học triết học sao, tại sao không đi học?
Thiếu nữ mỉm cười, toàn thân phát ra khí tức thanh nhã làm Tề Nhạc thoải mái.
- Tôi không có học hệ triết học, tòa lầu này ngoại trừ dạy triết học còn có ngoại ngữ, chẳng lẽ anh không biết sao?
- Tôi còn không biết, hôm qua tôi mới vào học, Thanh Bắc lớn như vậy, muốn biết hết chỉ sợ cần có thời gian a.
Thiếu nữ nói:
- Vậy tại sao anh bị phạt đứng ở bên ngoài? Hôm nay hẳn là khóa của Lý lão sư a.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ngủ mà thôi. Nhưng lão ta nói muốn mang tôi lên phòng giáo vụ xử lý.
Thiếu nữ cười khúc khích, nói:
- Anh a! Thanh Bắc là một trong những trường đại học tốt nhất đất nước, đi học nhất định phải lắng nghe khóa, ngủ cũng không phải là chuyện nên làm.
Không biết vì cái gì, nghe thiếu nữ nói chuyện, trong nội tâm Tề Nhạc có cảm giác rất thân cận, vô ý thức gật gật đầu, cách ăn mặc của thiếu nữ hôm nay vẫn tươi mát như trước, tóc dài cột thành đuôi ngựa, áo rộng thùng thình, quần jean màu lan, thoạt nhìn rất thoải mái, trên mặt đẹp không có chút dấu vết phấn son, toàn thân tràn ngập khí tức thanh xuân, nhưng nhìn nàng lại toát ra khí chất lịch sự tao nhã. Hấp dẫn Tề Nhạc nhất chính là quần jean bao lấy đùi ngọc mượt mà. Mặc dù không có khoa trương như Mạc Địch, nhưng phi thường hài hòa, đường cong lả lướt, đáng tiếc áo rộng thùng thình của nàng, che phủ bờ mông rồi.
Xấu hổ xoa xoa cái mũi của mình, nói:
- Tôi cũng không có cố ý, nhưng đêm qua không ngủ được, vào học thì lại ngủ gật. Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt a, học tỷ, cô có thể cho tôi biết tên được chứ?
Thiếu nữ làm ra bộ dáng suy tư, mỉm cười nói:
- Được rồi, tôi tên Văn Vi, anh thì sao?
- Tôi tên Tề Nhạc, là tân sinh hệ triết học, ngày hôm qua tôi mới đưa tin, còn cảm tạ học tỷ đã chỉ dẫn vị trí phòng giáo vụ a, cái Thanh Bắc này quá lớn a.
Trong nội tâm Tề Nhạc mừng thầm, thiếu nữ tên Văn Vi trước mặt, chính là loại hình ôn nhu sáng sủa mình thích nhất, hơn nữa còn là siêu cấp mỹ nữ, tương đối mà nói dễ tiếp cận. Bàn về dung mạo, tại đại học Thanh Bắc, mình chỉ thấy ở đây ngoại trừ Minh Minh ra thì không ai so sánh được với nàng.
Nghĩ tới đây, tuy Tề Nhạc không muốn thừa nhận, nhưng trong đầu lại hiện ra dung mạo của Phách Vương Long Hải Như Nguyệt. Nếu như nói ngoại trừ tính cách không tốt, dung mạo đơn thuần của Hải Như Nguyệt và dáng người, chỉ sợ còn tốt hơn Minh Minh và Văn Vi này một chút.
Văn Vi thanh nhã cùng ôn nhu làm cho tim của Tề Nhạc đập nhanh hơn, thần sắc nhìn nàng lâm vào mê đắm, hắn không có phát hiện, sâu trong ánh mắt ôn nhu của Văn Vi có một tia lạnh lùng.
- Tôi đi trước, lập tức tới khóa rồi, anh nên chủ động nhận sai với Lý lão sư, về sau không nên tái phạm.
Đúng lúc này, trên hành lang có một người đi về phía của bọn họ, nói cho đúng, chính là đi vào phòng học của Tề Nhạc.
- Ồ, lão đại, tại sao anh lại ở chỗ này.
Đến không phải ai khác, chính là Yến Tiểu Ất.
Tề Nhạc lặng đi, nói:
- Tôi là học sinh hệ triết học, tôi không ở đâu thì ở đâu, sao không nói cho anh biết, chú em học triết học.
Yến Tiểu Ất bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Em có thể không học triết học sao?
Tuy hắn đang nói chuyện với Tề Nhạc, nhưng ánh mắt lại nhìn qua người của Văn Vi, trong mắt có hào quang tỏa sáng.
- Văn lão sư ngài khỏe chứ, ngài phải vào khóa à?
- Văn lão sư?
Tề Nhạc ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn qua Văn Vi.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |