Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 031

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 031: Tứ đại gia tộc thủ hộ giả phương đông
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, tâm của hắn nóng hơn trước. Trầm Vân cũng không có giãy dụa, chỉ tùy ý cho Tề Nhạc nắm, nhưng trên mặt xuất hiện một tầng đỏ ửng.

Trầm Vân nhìn về phía Tề Nhạc, bốn mắt của hai người đụng vào nhau, nhìn thấy sóng mắt đẹp lưu chuyển, cảm giác trong nội tâm Tề Nhạc có chút khác thường, nhịn không được lấy tay ôm Trầm Vân vào trong ngực, thấp giọng nói:

- Vân tỷ.

Trầm Vân cuống quít cúi đầu xuống, tuy tùy ý cho Tề Nhạc ôm, nhưng lại không dám nhìn hắn.

- Tề Nhạc, ân cứu mạng lần này tôi vĩnh viễn không quên, nếu như, nếu như anh thật sự không còn lời gì để nói, tôi phải đi.

Trầm Vân nói ra những lời này rất trầm thấp, mấy chữ cuối cùng, cơ hồ chỉ có muỗi mới nghe được. Sau khi Tề Nhạc kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, thính lực gia tăng trên phạm vi lớn, đương nhiên sẽ nghr rất rõ. Nhưng mà, tâm của hắn đau đớn như bị kim đâm vào vậy. Thầm mắng mình, Tề Nhạc, ngươi làm sao thế, tuy ngươi là lưu manh, nhưng lại không phải cầm thú. Sao có thể mang ân ra áp chế người ta? Như thể hồ quán đỉnh, hắn đang đắm chìm trong dục vọng liền tỉnh táo lại, rốt cuộc tiểu đệ của hắn cũng hạ xuống.

Buông tay của Trầm Vân ra, Tề Nhạc có chút bối rối cách xa nàng một chút.

- Thực xin lỗi Vân tỷ, tôi không có ý đó.

Trầm Vân có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc, trong tưởng tượng của nàng, với tính cách của Tề Nhạc khi gặp mỹ nữ, cơ hội tốt như thế làm sao buông tha. Tuy nàng cam tâm tình nguyện, nhưng trong nội tâm vẫn có khẩn trương. Ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, nhìn thấy gương mặt của hắn không ngừng biến đổi, tim đập chân rung. Có chút thất lạc nói:

- Thực xin lỗi, tôi quên anh cùng Minh Minh...

- Không, Vân tỷ, không như cô nghĩ đâu, tôi và Minh Minh chỉ có quan hệ bạn bè thôi. Nhưng mà, tôi làm sao dưới tình huống nàng quan hệ với cô được chứ? Tôi cứu các cô là chuyện nên làm, lúc ấy con Thâm Hải Minh Xà kia do cảm nhận khí tức trên người của tôi, cho nên mới xuất hiện công kích. Nguy cơ là do tôi mang tới, đương nhiên phải do tôi giải quyết. Cho nên, nói cho cùng chẳng phải tôi cứu mạng các cô, Vân tỷ, tôi không muốn mạo phạm cô.

Đôi mắt Trầm Vân nhìn Tề Nhạc có thêm vài phần thần thái, mỉm cười, nói:

- Lúc nào côn đồ lại biến thành chính nhân quân tử thế, chuyện này không giống anh nha.

Tề Nhạc cố tình ủy khuất nói:

- Tôi vốn là người đứng đắn. Vân tỷ, hiện tại cô cũng nên giải quyết nghi vấn trong nội tâm của tôi đấy.

Trầm Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Tôi hiểu anh muốn hỏi cái gì. Theo ý nào đó mà nói, tôi cũng giống như anh, cũng không phải một người bình thường. Chỉ có điều, tôi không có kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, trở thành một vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Đơn giản mà nói, tôi là một thành viên của gia tộc thủ hộ giả phương đông.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nói:

- Gia tộc thủ hộ giả phương đông? Nói như vậy, cô cũng có được năng lực đặc thù?

Trầm Vân gật đầu nói:

- Gia tộc của tôi trong thủ hộ giả phương đông không phải cường đại nhất, nhưng có chút danh tiếng, trong hệ thống thủ hộ giả ở nước cộng hòa Viêm Hoàng này, trừ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các anh ra, chủ yếu tồn tại bốn hệ thống. Ở Kinh Thành có Trầm gia, Giang Tô có Từ gia, Quảng Đông có Chu gia và Tây Bắc có Lạc gia. Tứ đại gia tộc đều có lịch sử hơn ngàn năm, chẳng những bên ngoài gia tộc có thế lực cự phách, bốn đại gia tộc phân chia thủ hộ một góc của phương đông, thế lực tứ đại gia tộc trải rộng từ nam tới bắc, nhân tài trong vài chục năm qua rất đông đảo.

Tề Nhạc nói:

- Nói như vậy, cô chính là thành viên Trầm gia tại Kinh Thành.

Trầm Vân mỉm cười gật đầu, nói:

- Trong tứ đại gia tộc, mạnh nhất chính Quảng Đông Chu gia, sau đó là Giang Tô Từ gia, kế nữa mới tới Trầm gia, yếu nhất là Tây Bắc Lạc gia. Đương nhiên, thứ hạng này không đại biểu tất cả, tứ đại gia tộc đang âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình. Tuy tứ đại gia tộc lúc nào cũng có tranh đấu gay gắt, nhưng thời điểm phương đông lâm vào nguy hiểm, tứ đại gia tộc sẽ tự thành nhất thể, chống chọi với kẻ thù bên ngoài.

Tề Nhạc hiếu kỳ nói:

- Vậy tứ đại gia tộc các cô có năng lực như thế nào? Tôi nghe nói qua, phàm là thủ hộ giả phương đông, đều có được dị năng của mình, dùng chống đỡ hung thú và kẻ thù bên ngoài. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ sinh ra khi phương đông đối mặt với nguy hiểm cực lớn, mà thế lực thủ hộ giả phương đông vẫn tồn tại, so sánh với nhau, thời gian tồn tại của thủ hộ giả phương đông dài hơn chúng tôi.

Trầm Vân nói:

- Năng lực của tứ đại gia tộc không giống nhau, những năng lực này cũng là bí mật của tứ đại gia tộc. Cụ thể là cái gì tôi không thể nói. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, mỗi một gia tộc đều có được năng lực hạng nhất của mình. Mà tứ đại gia tộc không ngoại lệ đều tu luyện Viêm Hoàng cổ võ thuật, lúc này mới hình thành chỉnh thể lực lượng cường đại của mình, mà những thành viên thức

*****

Tề Nhạc nói:

- Năng lực đậc thù, tuy không phải công kích chân chính, nhưng nếu luyện tới mức lợi hại, chẳng phải là thiên hạ vô địch sao?

Trầm Vân bật cười, nói:

- Không có lợi hại như anh nói đâu. Tuy Tâm Linh Phong Bạo của tôi có thể phóng xuất năng lực công kích tinh thần mạnh mẽ, nhưng phát huy hiệu quả ra sao phải xem năng lực của đối phương mà quyết định. Nếu như tâm chí đối phương kiên định, tinh thần vô cùng ổn định, như vậy, Tâm Linh Phong Bạo chỉ có hiệu quả rất yếu ớt. Nếu như đối thủ có tinh thần lực mạnh hơn tôi, tôi sẽ bị Tâm Linh Phong Bạo phản kích.

Nghe Trầm Vân giải thích, Tề Nhạc lại nghĩ tới hai chữ cân đối, đúng a! Trên thế giới này có một chủng lực lượng cường đại tên là cân đối, cho dù mạnh hơn nữa, cũng có biện pháp khắc chế.

- Ah! Đúng rồi, Tình Nhi ra sao? Nàng không sao chứ. Cô sẽ không nói cho nàng ta biết tôi là Kỳ Lân đấy chứ?

Đột nhiên Tề Nhạc nhớ tới Hứa Tình bị doa sợ bất tỉnh, cho nên hỏi thăm.

Trầm Vân mỉm cười, nói:

- Yên tâm đi, Tình Nhi không có việc gì, nàng đang ở phòng ngủ của chúng tôi. Đừng quên, năng lực của tôi là Tâm Linh Phong Bạo ah! Tình Nhi là người bình thường, tuy năng lực Tâm Linh Phong Bạo không phải rất mạnh, nhưng làm đoạn trí nhớ ngắn ngủi tối nay biến mất rất dễ dàng. Tôi đã giúp nàng thành lập trí nhớ khác, anh chỉ cần nhớ kỹ, sau khi chúng ta bơi lội xong thì về khách sạn nghỉ ngơi, đừng nói rò những vấn đề khác.

Tề Nhạc thở ra một hơi, nói:

- Thì ra là thế. Vậy là tốt rồi. Tâm Linh Phong Bạo của cô đúng là diệu dụng.

Nghĩ tới ái mỹ lúc bơi lội, ánh mắt Tề Nhạc nhịn không được lại nhìn qua bộ ngực no đủ của Trầm Vân, nuốt nước bọt, tiểu đệ lại có phản ứng.

Gương mặt Trầm Vân ửng đỏ, nói:

- Trời sắp sáng, tôi phải đi về.

Vừa nói, nàng có chút kinh hoàng đứng lên.

Tề Nhạc vội vàng đứng lên, bởi vì ghế sô pha cách giường rất gần, hai người đồng thời đứng lên, cho nên khoảng cách của cả hai chỉ một thước, mùi hương ngọt ngào của Trầm Vân tản ra rất mê người, đột nhiên Tề Nhạc cảm thấy hạ thân mát lạnh, có lẽ vì hung khí liên tục hưng phấn, cho nên khăn tắm rơi xuống.

- A! Thật xấu hổ mà!

Tề Nhạc xấu hổ cúi đầu nhặt khăn tắm lên, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên khi hắn cúi đầu đụng vào người của Trầm Vân, mà bộ vị bị đụng vào, chính là bộ ngực đầy đặn no đủ kia. Cảm giác mềm mại co giãn làm đầu óc Tề Nhạc trở nên mơ hồ. Trầm Vân hừ nhẹ một tiếng, lui ra sau một bước, chân bị ghế sô pha đụng trúng, thân thể ngả ra phía sau.

- Coi chừng.

Tề Nhạc vội vàng ôm thân thể mềm mại của Trầm Vân kéo về, nhưng dùng sức quá mạnh, thân thể của Trầm Vân lại đâm vào người của hắn, do mất đi trọng tâm, Trầm Vân thét một tiếng kinh hãi, thân thể của hai người ngã lên giường, Tề Nhạc còn chưa mang khăn tắm vào người, đột nhiên bị thân thể đầy đặn của Trầm Vân đè lên, dục hỏa trong người bốc cháy hứng hực. Một tay vô ý thức ôm lấy bờ mông của Trầm Vân, mà đôi môi hồng nhuận của Trầm Vân dán lên đôi môi của hắn.

Có lẽ Trầm Vân không phải củi khô, nhưng Tề Nhạc tuyệt đối là lửa cháy hừng hực, cho dù củi ướt cũng bị đốt cháy. Trong nháy mắt tiếp xúc với đôi môi Trầm Vân, cảm xúc của thân thể nổ tung, khí tức nóng rực từ trong người đều dồn xuống hạ thân, tiểu đệ Tề Nhạc căng cứng tới dọa người.

Dưới kích thích tình dục mạnh như vậy, thần chí Tề Nhạc nhanh chóng biến thành mơ hồ, liều lĩnh hôm Trầm Vân thật sâu, nghiêng người, áp nàng xuống dưới, trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là phóng thích, phóng xuất tình dục đang dâng trào trong người.

Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên, toàn thân Tề Nhạc cùng Trầm Vân đồng thời run lên, thanh minh mất đi khôi phục lại, Tề Nhạc dừng động tác điên cuồng của mình lại.

Lại có tiếng chuông cửa vang lên, Tề Nhạc lặng đi, phát hiện đây là tiếng chuông cửa, hạ thân căng cứng mạnh mẽ hạ xuống, thở sâu, giãy dụa khỏi thân thể Trầm Vân rồi đứng lên.

- Ai thế?

Hỏi hai chữ này, Tề Nhạc bị giật mình, âm thanh của hắn đã trở nên khàn khàn.

- Tề Nhạc, anh không sao chứ?

Âm thanh của Từ Đông từ ngoài cửa truyền vào, âm thanh mềm nhũn mang theo ân cần.

Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua dáng người kiều diễm của Trầm Vân, Trầm Vân thở dốc phi thường dồn dập, lúc này không riêng gì khuôn mặt, cho dù hai cánh tay lõa lồ cũng hiện ra ngoài. Trong mắt xuất hiện kinh hoảng khó che dấu, vội vàng sửa chữa quần áo trên người rồi đứng lên.

Tề Nhạc nhặt khăn tắm che hạ thân lại, đi ra mở cửa phòng, chỉ thấy Từ Đông cầm một bộ quần áo đứng trước cửa, vừa thấy hắn mở cửa, ánh mắt mang theo thần sắc hỏi thăm.

Tề Nhạc có chút xấu hổ tiếp nhận quần áo, nói:

- Cảm ơn.

Từ Đông mỉm cười nói:

- Cám ơn cái gì, tốt, tôi đi trước, một đêm không ngủ, tôi cũng nên ngủ bù đây.

Nói xong, ánh mắt của hắn đầy thâm ý, mang theo nụ cười cổ quái rồi rời đi.

Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ hắn cười cái gì, từ lúc Từ Đông sử dụng vân lực đưa vào người của hắn, thực lực của Từ Đông tuy còn kém hơn Hải Như Nguyệt, nhưng cũng kém không nhiều lắm, có lẽ có thực lực năm vân. Nếu như không phải vì Thâm Hải Minh Xà thật sự quá cường đại, với thực lực của hắn, chỉ sợ hung thú bình thường không phải đối thủ. Bởi vậy, thính lực của hắn rất tốt, người bình thường sẽ không nghe được âm thanh trong phòng, nhưng hắn sao không nghe được? Trong nháy mắt vừa rồi, lúc mình đụng vào nưực của Trầm Vân, Trầm Vân phát ra âm thanh rên rỉ cực kỳ hấp dẫn, chỉ sợ đã sớm tiến vào lỗ tai của hắn.

Tề Nhạc đóng cửa lần nữa, đi tới bên cạnh Trầm Vân đang vỗ bộ ngực cao ngất của mình, thở dài một hơi, le lưỡi, nói:

- Hù chết tôi. Nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dáng này, tôi...

Tề Nhạc lúng túng nói:

- Vân tỷ, tôi, cái này...

Trầm Vân như an ủi hài tử vỗ đầu của Tề Nhạc, nói:

- Được rồi, tôi phải trở về, tôi không muốn bị ngươi ta phát hiện. Anh còn trẻ như vậy, nam nhân tự nhiên đều có chút xúc động, tôi sẽ không trách anh.

Nói xong, trên mặt đẹp xuất hiện nụ cười thẹn thùng, đi ra cửa.

Tề Nhạc đưa mắt nhìn bóng lưng của Trầm Vân biến mất cuối hành lang mới trở lai gian phòng của mình. Hắn không có vì chuyện xâm phạm Trầm Vân mà áy náy, mà là cảm giác của hắn biến thành kỳ quái. Nam nhân mà, có chút xúc động là chuyện quá bình thường, thực tế chính mình lại là xử nam, đương nhiên rất mẫn cảm. Nhưng mà, từ buổi lặn đêm này, đến chuyện xảy ra vừa rồi, khiến ý thức thân thể của hắn biến thành không bình thường. Tính xúc động trước kia cũng có, nhưng tuyệt đối không có mạnh như bây giờ, không rõ vì sao lại biến thành như thế này. Một khi dục hỏa trong người bị dẫn động, rất khó bị khống chế. Nếu không phải Từ Đông đột nhiên xuất hiện, nói không hắn đã muốn thân thể Trầm Vân.

Cảm giác nóng rực trong người vẫn có dư vị, Tề Nhạc nhíu mày, đi trở về bên giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn qua tiểu đệ đang dâng trào của mình, cười khổ nói:

- Tiếp tục như vậy, chỉ sợ mình sẽ biến thành tội phạm cưỡng gian. Khá tốt là Vân tỷ rộng lượng, không có trách mình.

*****

Bất đắc dĩ lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống, bây giờ còn cách trời sáng còn một lúc, trải qua những chuyện đêm nay, khát vọng với lực lượng của hắn càng mạnh mẽ hơn, hắn cũng rõ vân lực của mình bây giờ còn quá kém, hắn có rất nhiều tuyệt kỹ Kỳ Lân nhưng không cách nào sử dụng. Mặc dù Kỳ Lân mang theo vận khí cùng điềm lành, nhưng vận khí không có khả năng giúp hắn giải quyết tất cả, chỉ có thực lực mới là đạo lý cứng rắn nhất.

Tề Nhạc biết rõ, từ khi mình đi Tây Tạng, vận mệnh đã cải biến, mình đã không còn là tiểu côn đồ như trước, huyết mạch Kỳ Lân mang cho hắn năng lực cường đại, đồng thời, cũng mang tới rất nhiều chuyện xáu trong cuộc sống của hắn. Vì muốn sự tồn tại này mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân, mà không phải tử vong, như vậy, chỉ có thể biến mình thành cường giả.

Không có nhiều suy nghĩ nữa, thể xác và tinh thần mỏi mệt khiến hắn nhanh chóng tiến vào trong tu luyện, vân lực trong cơ thể bị Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông khôi phục, đang vận chuyển chậm rãi, vân lực bốn màu vận chuyên trong kinh mạch, vô cùng thuận lơi.

Thời điểm Tề Nhạc bắt đầu tu luyện, Trầm Vân cũng đã trở lại gian phòng của mình và Hứa Tình, đóng cửa lại, ánh mắt ôn hòa của nàng biến mất, mang theo một tia ánh sáng nhàn nhạt liếc nhìn qua Hứa Tình như đang tự hỏi cái gì. Sau một lúc lâu, Trầm Vân nhẹ nhàng lắc đầu, tự nhủ:

- Anh ta đã xuất hiện, như vậy, tất cả phải dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Tề Nhạc, tâm chí của anh kiên nghị hơn tưởng tượng của tôi nhiều.

Nói đến đây, đột nhiên nhiệt độ chung quanh thân thể Trầm Vân hạ thấp rất nhiều, đôi mắt đen thăm thúy biến thành xanh da trời, thân thể phiêu nhiên bay lên, giữa nguyên quần áo nằm lên giường.

Thời gian tu luyện không kéo dài, Tề Nhạc càng ngày càng cảm thấy tu luyện là chuyện phi thường mỹ diệu, nhất là cảm giác sảng khoái sau khi tu luyện, không có bất kỳ vật gì thay thế được.

Bốn mau vân lực tím, lam, hồng, thanh chậm rãi lưu chuyển quanh thân thể, thời điểm vân lực bốn màu vận chuyển bảy vân chu, đột nhiên hắn cảm giác không đúng. Cân đối của vân lực trong người xảy ra biến hóa, vân lực màu xanh da trời mạnh hơn ba loại khác, mà lúc vận hành vân lực mành xanh da trời, tại thể tích trong kinh mạch rõ ràng hơn trước.

Trong nháy mắt hắn hoàn thành bảy vân chu, đột nhiên toàn thân Tề Nhạc cứng đờ, một loại cảm giác trước giờ chưa từng có tràn ngập thân thể, chỉ trong tích tắc, tím, hồng, thanh ba loại vân lực đồng thời biến mất, trong cảm giác, chỉ có thủy vân lực là tồn tại. Cảm giác đan điền mát lạnh lan ra khắp toàn thân, giống như có hơi nước mạnh lẽo bao phủ thân thể vậy, bỗng nhiên khí lạnh này bành trướng, thủy vân lực bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được lưu chuyển trong thân thể.

Nếu như sử dụng thời gian cân nhắc, có lẽ chỉ ba lần hô hấp, tuy Tề Nhạc không thấy rõ vân lực vận chuyển, nhưng trong đầu của hắn xuất hiện cảm giác bốn mươi chín lần. Trong thời gian ngắn vận chuyển bốn mươi chín vân chu. Với hắn mà nói là chuyện không có khả năng. Thời điểm vân chu cuối cùng hoàn thành, lam sắc quang mang thu liễm lại, ngay sau đó, bỗng nhiên vân lực mạnh mẽ tràn ngập mỗi góc trong kinh mạch của hắn, cảm giác với nước tăng lên rất nhanh.

Nếu như lúc này có người nào nhìn thấy Tề Nhạc, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, toàn thân của hắn có hào quang màu xanh da trời bao phủ như một viên bảo thạch, mà Kỳ Lân hai màu đen bạc lại hiện ra, ánh sáng nhộn nhạo như nước, làn da Tề Nhạc như có một tầng hơi nước bám vào, lộ ra nét kỳ dị.

Oanh ——, đột nhiên cảm giác kinh mạch trong cơ thể nổ tung, lục giác của Tề Nhạc biến mất, hắn cảm giác được, mình như tiến vào thế giới hư vô, nhận thức sự vật như biến mất. Bất luận là kinh mạch hay là vân lực, đều biến thành hư vô.

Tề Nhạc hoảng sợ muốn lớn tiếng hò hét, nhưng hắn lại không phát ra âm thanh nào, hư vô thôn phệ hết thảy, sáu giác quan biến mất làm hắn hoảng sợ. May mắn loại tình huống này cũng không có tiếp tục quá lâu, không qua bao lâu sau, ý thức đã khôi phục. Lúc này đây, Tề Nhạc lập tức phát hiện thân thể của mình có biến hóa.

Như cũ là tím, lam, hồng, thanh bốn màu, nhưng mà, vân lực của thủy hệ đã có biến hóa căn bản, khí lưu màu xanh da trời đã mạnh hơn rất nhiều, màu sắc thâm thúy hơn trước, thể tích tăng gấp đôi so với ba vân lực khác, tốc độ vận hành cũng cao hơn.

Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ thủy vân lực của mình tăng lên?

Trong khi tu luyện có nghi vấn gì, đầu tiên Tề Nhạc nghĩ tới chính là Giải Trĩ, ý niệm khẽ động, lập tức hỏi thăm tin tức từ Giải Trĩ.

Giải Trĩ trong người Tề Nhạc vẫn ngủ say, trừ phi Tề Nhạc đột nhiên gặp nguy cơ cực lớn, hoặc là thân thể bị trọng thương, mới có thể cảm nhận khí tức hỗn loạn trong người hắn tỉnh lại. Còn có phương pháp khác khiến Giải Trĩ tỉnh lại, chính là Tề Nhạc kêu gọi.

- Như thế nào, Tề Nhạc?

Giải Trĩ từ trong ngủ say tỉnh lại, lập tức đưa ra nghi vấn, nhưng mà, nghi vấn của nó nhanh chóng được giải đáp.

- Ah! Quá tốt, chúc mừng Tề Nhạc, thủy vân lực của anh đã đột phá, rốt cục đạt tới thực lực đệ nhất vân.

Tề Nhạc nghe Giải Trĩ nói liền vui mừng.

- Cái gì? Anh nói là, tôi co thực lực sơ vân sao?

Giải Trĩ cười ha hả, nói:

- Thật không nghĩ tới lại nhanh như vậy, theo y nào đó mà nói, anh đã có thực lực sơ vân. Nhưng lại không phải sơ vân nguyên vẹn. Muốn đạt tới cảnh giới sơ vân chính thức, anh cần đồng thời tu luyện bốn loại vân lực tới cảnh giới sơ vân mới được. Hiện tại anh chỉ hoàn thành một phần tư mà thôi. Nhưng cũng đủ khiến tôi kinh ngạc rồi. Tuy tốc độ tu luyện của Kỳ Lân vượt xa thần thú và hung thú, nhưng anh chỉ tu luyện thời gian hai tuần thôi! Thật sự là khó tin được.

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, linh quang trong đầu hiện ra.

- Tôi hiểu rồi, đây là công lao của Kỳ Lân Châu. Xem ra biển cả có trợ giúp thật lớn với tu luyện của tôi. Đêm qua lúc tôi và các nàng bơi lội đã nhìn thây Kỳ Lân Châu hoàn toàn biến thành màu xanh da trời, hơn nữa tốc độ vận hành của thủy vân lực trong người nhanh hơn rất nhiều. Xem ra, nguyên nhân là do nguyên tử nước trong biển quá nhiều, lúc này mới khiến tôi sinh ra đột phá.

Giải Trĩ mỉm cười nói:

- Đúng vậy, anh nói rất đúng, Kỳ Lân Châu có thể căn cứ vị trí hoàn cảnh khác nhau, mà phóng xuất lực lượng khác nhau tương trợ anh tu luyện. Biển cả hiển nhiên là nơi thích hợp tu luyện thủy vân lực. Nhưng mà, cho dù ở trong biển rộng, lại có Kỳ Lân Châu trợ giúp, anh cũng không cách nào tu luyện tới cảnh giới sơ vân nhanh như vậy. Anh còn phải cảm tạ Minh Xà tiền bối mới đúng, hắn là hung thú thủy thuộc tính kiệt xuất nhất, anh thu hắn vào người, đương nhiên cũng bị khí tức của hắn ảnh hưởng, tốc phân tử nước ngưng kết vào người của hắn nhanh như vậy, tất cả là do Tử Dương Địa Ngục đấy, đây mới là nguyên nhân khiến anh nhanh chóng đột phá.

*****

Tề Nhạc gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói:

- Đã có Kỳ Lân Châu này, vậy nếu trong hoàn cảnh khác nhau, tôi sẽ tu luyện nhanh hơn, Giải Trĩ đại ca, tôi nghĩ dưới điều kiện như nhau, thì ba thuộc tính còn lại mới tu luyện nhanh hơn.

Giải Trĩ không chút do dự trả lời:

- Chuyện này rất đơn giản, tu luyện vân lực hỏa thuộc tính nơi tốt nhất là dung nham nóng chảy, nham thạch nóng chảy là nơi tụ tập hỏa nhiều nhất. Về phần tu luyện lôi thuộc tính thì tốt nhất nên đắm chìm trong tia chớp, chỉ cần tia chớp bổ trúng người, chỉ sợ vân lực lôi thuộc tính của anh sẽ đạt tới sơ vân ngay lập tức. Về phần vân lực Phong thuộc tính, tôi nghĩ, không gì tốt hơn vòi rồng, khi đó phần tử thuộc tính phong là nhiều nhất.

Nghe Giải Trĩ nói Tề Nhạc im lặng, cười khổ:

- Tôi nghĩ nên tu luyện theo tuần tự thì tốt hơn. Trời ạ, nham thạch nóng chảy, vòi rồng, tia chớp, tùy tiện cái nào cũng có khả năng giết tôi đấy, ít nhất không chết cũng còn nửa cái mạng, tôi không muốn gặp nguy hiểm như thế.

Giải Trĩ nói:

- Tiến hành theo chất lượng mới là phương pháp tu luyện tốt nhất, tôi chỉ cung cấp cho anh mấy khả năng thôi. Những tình huống tôi nói chính là địa phương có nhiều phần tử nhất, tuy chúng không có ôn hòa như biển cả, nhưng trình độ ngưng kết còn cao hơn biển cả nhiều. Đương nhiên, tôi cũng không có bảo anh nếm thử, kỳ thật tu luyện tất cả thuộc tính vân lực nơi tốt cũng không khó tìm. Đơn giản mà nói, trong hoàn cảnh nóng bỏng, phần tử hỏa thuộc tính rất sinh động, địa phương gió lớn, phần tử thuộc tính phong cũng nhiều hơn, mà thời điểm mưa bão sấm sét, phần tử thuộc tính lôi cũng nhiều. Những chuyện này cần anh tự lục lọi, hơn nữa chỉ là phụ trợ thôi. Anh phải nhớ kỹ một điểm, cách tăng thực lực tốt nhất, tu luyện một loại thuộc tính là không đủ. Tuy Tứ Vân Kỳ Lân có tiềm lực phát triển tốt nhất, nhưng đồng thời hạn chế cũng lớn nhất, mỗi khi tăng một vân, đều phải tăng toàn bộ bốn thuộc tính lên, mới có thể phát triển lên vân tiếp theo. Về sau mỗi khi tu luyện một vân đều như thế.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Trước đây tôi từng nghe Trát Cách Lỗ đại sư nói qua. Xem ra, tôi phải cố găng tu luyện ba vân khác mới được.

Giải Trĩ mỉm cười nói:

- Từ từ sẽ đến a, tu luyện là chuyện gấp không được. Anh có thể trong thời gian ngắn đem thủy vân lực đột phá lên sơ vân, đã vượt xa dự đoán của tôi rồi. Phải biết rằng, đổi lại Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bình thường, nếu như gặp được tình huống như anh, liền trực tiếp có được thực lực sơ vân! Lúc này mới chỉ hai tuần mà thôi, nếu như tôi đoán không sai, có lẽ anh là người sáng tạo kỹ lục tu luyện nhanh nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Lúc này Giải Trĩ lại tiến vào ngủ say, Tề Nhạc cũng không có tiếp tục tu luyện, bởi vì hắn phát hiện nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mông rồi, bên ngoài hành lang có âm thanh lộn xộn vang lên, hiển nhiên là bắt đầu ngày mới cho hoạt động thu du rồi. Bởi vì Thâm Hải Minh Xà ảnh hưởng, cùng thân thể biến hóa đặc thù, khiến cho Tề Nhạc có hứng thú đi du ngoạn. Đi ra ngoài hoạt động đơn giản một chút, hắn cũng không có đi ra bờ biển, tuy Thâm Hải Minh Xà đã phát lời thề, nhưng Tề Nhạc bây giờ rất cẩn thận, chỉ e làm không tốt sẽ dẫn họa sát thân.

Rất nhanh, hắn lại gặp được Hứa Tình, theo như lời Trầm Vân nói, Hứa Tình đã quên chuyện hôm qua, vẫn hoạt bát sáng sủa như trước, không có gì khác trước kia. Mà Trầm Vân như có ý lảng tránh Tề Nhạc, cho dù cùng Hứa Tình nhìn thấy hắn, cũng chỉ cúi đầu không lên tiếng, trên mặt nàng thẹn thùng, ngay cả tính cách vô tâm như Hứa Tình cũng nhìn ra biến hóa. Sắc mặt Hứa Tình nhìn Tề Nhạc lạnh xuống, trợn trắng mắt nhìn hắn.

Sau cơm tră, các lão sư đại học Thanh Bắc tập hợp học sinh, sau khi kiểm kê nhân số, hai ngày vui chơi chấm dứt, hơn mười ngàn người trở về đại học Thanh Bắc tiếp tục việc học.

Thời gian, ngày từng ngày qua đi, mỗi ngày sinh hoạt trở nên bình tĩnh rất nhiều, cũng không có xuất hiện gợn sóng, Tề Nhạc tái diễn thời gian như trước, buổi sáng rời giường, ăn điểm tâm Trầm Vân làm, nếu có khóa thì đi học, không có khóa thì về phòng tiếp tục tu luyện, giữa trưa, lại ăn mỹ thực Trầm Vân làm, buổi chiều ngẫu nhiên đi ra ngoài hoạt động một chtus, nhưng đại đa số thời gian vẫn đặt vào việc tu luyện. Buổi tối, vẫn ăn cơm Trầm Vân nấu, về sau thì trở về phòng. Một ngày hai mươi bốn tiếng, hắn chí ít có mười sáu tiếng đặt vào việc tu luyện, đây là tình huống có khóa.

Trầm Vân có chút cố ý tránh né Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng muốn tránh né nàng, từ ngày Trầm Vân có ý lấy thân báo đáp hắn, không biết vì cái gì, trong nội tâm Tề Nhạc có chút bất an. Từ ngày đó chính mình hôn lên môi Trầm Vân mà nhìn, nàng không phải nữ đồng tính đơn giản như vậy, giới tính của nàng hẳn là song hướng, ít nhất mình tiếp xúc thân mật với nàng, thân thể vẫn sản sinh phản ứng mạnh mẽ. Nhớ lại lần trước, chỉ sợ Tề Nhạc sẽ tìm cơ hội trêu chọc Trầm Vân, nhưng kinh nghiệm chuyện Thâm Hải Minh Xà xong, hắn thành thục hơn rất nhiều, tuy vẫn khát vọng với người khác phái như trước, nhưng không dám xảy ra chuyện gì với Trầm Vân, trong tiềm thức của hắn có e ngại, chính là trách nhiệm.

Tề Nhạc là người ưa thích tự do, tâm của hắn luôn dao động, tuy Trầm Vân mang cho hắn cảm giác gia đình, nhưng mà, hắn cũng không muốn có bạn gái. Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân mà thôi. Sâu trong nội tâm Tề Nhạc, tuy huyết mạch Kỳ Lân là cao quý, nhưng hắn biết thực lực của mình quá yếu, bản thân mình như vậy, cho dù là Kỳ Lân, có thể xứng với Trầm Vân sao? Bởi vì nguyên nhân bản thân, bao giờ cũng có chút di chứng sau khi thân mật với Trầm Vân, khiến cho Tề Nhạc càng cố gắng tu luyện. Tập tính côn đồ thu liễm đi rất nhiều.

Cửa ký túc xá mở ra, ngay sau đó phanh một tiếng, Tề Nhạc vừa định ăn mì mình nấu xong, đã thấy Hứa Tình sắc mặt âm trầm đi tới.

- Tình Nhi, cô trở về. Buổi chiều có lớp không?

Tề Nhạc mỉm cười hỏi nàng. Hôm nay khoa vật lý của Trầm Vân có tổ chức đi thăm một nhà máy sản xuất liên quan tới chuyên ngành, không có đầu bếp siêu cấp tọa trấn, Tề Nhạc đành phải ăn mì gói giải quyết cái bụng.

Hứa Tình ném cặp của mình lên ghế sa lon, sau đó đoạt mì trong tay Tề Nhạc, hơi sẳn giọng:

- Đi, đừng ăn, tôi có chuyện cần nói với anh.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Có lời gì cô cứ nói. Những ngày này cô dường như không đúng nha! Tình Nhi tiểu thư, cho dù ngày đó ở biển có chút đụng chạm, cô cũng không cần nghiêm mặt cả ngày đâu.

Vừa nói, hắn cười xấu xa nhìn qua ngực của Hứa Tình.

Hứa Tình lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Ai trách anh việc ngày đó. Tề Nhạc, tôi đợi cơ hội này lâu rồi. Hôm nay Vân tỷ không ở đây, tôi vừa vặn muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Tề Nhạc kinh ngạc nói:

- Cái chuyện gì xảy ra? Tôi không biết cô nói cái gì.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)