Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 034

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 034: Lam Hải Lôi Châu
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Không có lôi điện tiếp tục tràn ngập, Kỳ Lân Châu lập tức an tĩnh lại, ngay cả thân thể Tề Nhạc cũng hoàn toàn buông lỏng, cảm giác tê liệt vừa rồi biến mất, nhưng cảm giác tiếp cận tử vong không có rời xa.

Hạt châu màu xanh da trời cũng không co hoạt động, chỉ lặng lẽ lơ lửng trong đan điền của Tề Nhạc, một tầng lam sắc quang mang tản ra ngoài, lôi điện không ngừng tiến ra ngoài, hạt châu màu lam này bắt đầu biến thành màu tím. Nhưng mà, nhìn hạt châu nhỏ bé này như một biển cả rộng lớn vậy, bất luận năng lượng lôi điện khổng lồ thế nào, nó không chút do dự hút vào trong người.

Tề Nhạc cũng không biết hạt châu này là vật gì, suy nghĩ của hắn, có lẽ là pháp bảo của Thâm Hải Minh Xà. Nhưng mà, hắn nào biết rằng, tuy hạt châu này không có chút thu hút nào, nhưng nó đại biểu cho tu vi ngàn năm của Thâm Hải Minh Xà.

Trong sinh vật, như Long, xà, quy các loại... , bản thân có năng lực sản sinh hạt châu, bản thân Thâm Hải Minh Xà đã có được xà châu trời sinh. Với tư cách hung thú mạnh nhât trong biển cả, mỗi khi nó tu luyện ngàn năm, đoạt được tinh hoa nhật nguyệt ngàn năm, sẽ ngưng kết thành một hạt tên là Lam Hải Thần Châu, trong đó là kết tinh tu vi ngàn năm của nó.

Cũng là nguồn suối năng lượng của Thâm Hải Minh Xà. Tu vi làm sao có được dễ dàng, tuy từ hiệu quả nó chắc chắn có chênh lệch với Kỳ Lân Châu, nhưng đối với Thâm Hải Minh Xà mà nói, là thứ vô cùng trân quý. Khỏa Lam Hải Thần Châu còn được gọi là Xà Linh Châu, một khi tu luyện tới vạn năm, tập hợp đủ mười khỏa Xà Linh Châu, có thể tiến hóa thành một khỏa Thiên Châu, khi đó, Thâm Hải Minh Xà sẽ tiến vào cảnh giới siêu phàm nhập thánh, không hề bị biển cả ước thúc.

Vì bảo trụ mạng nhỏ của mình, trong nguy cơ trước mắt, Thâm Hải Minh Xà không thể không phóng xuất Lam Hải Thần Châu quý giá nhất của mình đến trợ giúp Tề Nhạc hấp thu lôi điện. Thâm Hải Minh Xà thuộc thủy, Lam Hải Thần Châu không có khả năng hấp thu lôi điện cho nó sử dụng. Hắn không nỡ tu vi ngàn năm cùa mình! Nhưng mà, dưới tình huống hiện tại, vì mạng nhỏ của nó, nó chỉ có thể nhịn đau mà làm.

Nếu như chỉ là một hồi tiểu sấm chớp mưa bão, dùng lam Hải Thần Châu chỗ tích súc năng lượng khổng lồ tự nhiên có thể đơn giản hấp thu, đáng tiếc, lúc này đây Tề Nhạc lớn mật hành vi đưa tới nhưng lại một hồi hoàn mỹ sấm chớp mưa bão. Lam Hải Thần Châu bản thân tựu chứa đựng đại lượng thủy thuộc tính năng lượng tinh hoa, nó cũng không phải vật chứa, cho nên, tuy nhiên Thâm Hải Minh Xà ngàn năm tu vị phi thường cường đại, nhưng có thể hấp thu lôi điện năng lượng phần tử cùng Kỳ Lân Châu đồng dạng, cũng là có hạn.

Có Lam Hải Thần Châu trợ giúp, trong lòng Tề Nhạc đại hỉ, vội vàng thu liễm tâm thần bản thân, dựa theo phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết mà hấp thu lôi vân lực, hắn tuyệt đối là hảo tâm, dù sao, chỉ có hấp thu nhiều phần tử lôi điện, mới có thể giảm nhẹ áp lực của Thâm Hải Minh Xà.

Nhưng mà, tu luyện Thăng Lân Quyết là quá trình rất thâm ảo, tu luyện từ đan điền mà lên, thời điểm Tề Nhạc bắt đầu tu luyện, phần tử lôi điện do Lam Hải Thần Châu hấp thu lúc trước lại tiến vào kinh mạch của hắn, lôi vân lực bao phủ kinh mạch của hắn. Hoàn toàn thoát ly khống chế của Thâm Hải Minh Xà.

Thâm Hải Minh Xà đối với bổi báo của mình rất quý trọng nên không muốn, nhưng hắn cũng biết, Lam Hải Thần Châu tràn ngập lôi điện đã không còn phải nó có khả năng khống chế, mắt nhìn tu vi ngàn năm của mình bị lôi vân lực của Tề Nhạc bao phủ, trong lòng nó bi thống nhưng không thể làm gì.

Dong bão đã bắt đầu, từng đạo điện xà đánh vào máy bay, bởi vì vô số điện năng tiến vào người, tất cả hệ thống máy bay không nhạy, mà Tề Nhạc ngồi tại vị trí của mình, trên người không ngừng có màu lam, tím lưu chuyển.

Tiến vào trạng thái tu luyện, bởi vì Lam Hải Thần Châu không ngừng hấp thu lôi điện, Tề Nhạc đã cảm giác không thấy khó chịu, bởi vậy, thời gian không dài đã tiến vào trạng thái tu luyện bình thường, lôi vân lực dựa theo Thăng Lân Quyết vận hành trong kinh mạch, mỗi một vân chu, Tề Nhạc hấp thu lôi điện tăng cường lôi vân lực của mình.

Thâm Hải Minh Xà phiền muộn đạt tới đỉnh điểm, bởi vì Lam Hải Thần Châu đã đạt tới đỉnh điểm, mà Tề Nhạc hoàn thành một vân chu hấp thu lôi điện hỗn hợp có nước, Lam Hải Thần Châu hai chủng thuộc tính thủy, lôi lập tức thoát ly khống chế của nó, ngược lại biến thành đồ vật của Tề Nhạc.

Thâm Hải Minh Xà với tư cách hung thú cường đại nhất trên biển, tuy bản thân nó tràn ngập khí tức tà ác, nhưng Xà Châu là nguồn suối năng lượng tinh khiết của mình, chẳng những không ảnh hưởng gì tới Tề Nhạc, dưới tác dụng của lôi điện, dùng lôi điện là dây thừng, tự nhiên hình thành một chuỗi rồi tu luyện tiếp, lôi thuộc tính cuồng bạo làm kinh mạch Tề Nhạc bành trướng, lại dùng thủy vân lực ôn nhu cố định kinh mạch, săn sóc kinh mạch.

Tề Nhạc lâm vào cảnh giới Không Minh cho nên không biết, dưới sự trợ giúp của Lam Hải Thần Châu, hiện tại mang tới ảnh hưởng cực lớn cho hắn.

Trong lòng Thâm Hải Minh Xà ủy khuất tới cực điểm.

- Hai khỏa, mả mẹ nó, không thể nào, còn nữa, ba khỏa, ta kháo... Không muốn ah! Có xong chưa, đây là cái gì thế này! Tại sao nhiều lôi điện như thế, đã bảy khỏa, ta thật đáng thương ah... , ta kháo con mẹ nó, mẹ kiếp, một khỏa cuối cùng, nếu còn không được, ta, ta trực tiếp chết đi cho xong. Tâm linh nhỏ bé đáng thương của ta, tu vi chín ngàn năm đáng thương của ta, cứ như vậy không công đưa ra ngoài, ta...

Kêu thảm một tiếng, rốt cuộc Thâm Hải Minh Xà tràn ngập bi thống không chịu nổi đã bất tỉnh.

Có lẽ bởi vì Kỳ Lân mang theo điềm lành a, thời điểm chín khỏa Lam Hải Thần Châu hấp thu lôi điện tràn đầy, máy bay vì hạ thấp độ cao, cho nên đã rời khỏi tầng mây đen, mà lôi điện trong mây đen được Kỳ Lân Châu cùng chín khỏa Lam Hải Thần Châu hấp thụ, biến mất hơn chín thành. Kỳ Lân Châu của Tề Nhạc thừa nhận lôi điện ít đi rất nhiều, hắn từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại.

Mở hai mắt ra, trong máy bay vẫn tối đen như trước, nhưng mà Tề Nhạc lại phát hiện cảnh trước mắt sáng lên, tuy không có ánh sáng, nhưng mà, hắn lại kinh hỉ phát hiện, ánh mắt của mình có thể nhìn thấy mỗi góc của máy bay, cho dù chỉ có một tia biến hỏa nhỏ bé. Máy bay rung động đã yếu bớt, một cổ năng lượng khổng lồ không cách nào hình dung được trong người của hắn. Tề Nhạc đem tinh thần đưa vào cơ thể, lúc này mới phát hiện, thân thể của mình đã có biến hóa.

Vị trí kinh mạch không có biến hóa nào, nhưng mà, thể tích lại tăng lên rất nhiều, ít nhất cảm giác khi vân lực thông qua đã có khác biệt. Nếu như năng lượng lưu chuyển trong kinh mạch là sợi tóc, như vậy, hiện tại đã biến thành ngón út, kinh mạch rộng lên nên mang theo cảm giác trống trải. Mà chín khỏa châu lam, tím hai màu liên kết với nhau, đang chậm rãi vận chuyển trong cơ thể của hắn. Hai chủng năng lượng phong, hỏa thì nhỏ hơn hai năng lượng còn lại nhiều, hơn nữa cường độ năng lượng chênh lệch quá lớn, đắm chím vào trong đan điền.

*****

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi? Đúng lúc này, đột nhiên chung quanh sáng lên, cũng không phải điện trong buồng máy bay, mà là ánh sáng bên ngoài máy bay, Tề Nhạc nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy trời sáng chói mắt, hắn giật mình phát hiện, máy bay đang lao thẳng xuống đất, tuy còn cách mặt đất rất xa, nhưng nhìn tư thế này, dường như là lao xuống.

- Bà mẹ nó, còn chưa chết.

Âm thanh quỷ dị trong máy bay vang lên, mang theo một tầng bạch sắc quang mang, hắn đứng lên, ánh mắt Tề Nhạc nhìn hắn, phát hiện người đứng lên đột nhiên này, chính là Thiên Hồn ăn mặc như lưu manh. Ánh mắt Thiên Hồn ảm đạm đi rất nhiều, sắc mặt vô cùng tái nhợt, chung quanh thân thể có bạch sắc quang mang lưu chuyển, hắn đưa tay vịn ghế, ánh mắt nhìn qua hướng của mình. Lúc cả hai nhìn thấy nhau, ánh mắt trở nên quái dị.

- Đều tỉnh lại cho tôi.

Thiên Hồn quát khẽ một tiếng, hai con ngươi màu đen biến thành màu trắng, một vầng sáng chói mát hiện ra trong buồng máy bay, vầng sáng này không thứ gì ngăn cản được, nó xuyên thấu hàng ghế, thậm chí xuyên thấu kim loại, chỉ vài giây, lan tràn khắp máy bay.

Tề Nhạc không thể tránh né vầng sáng này đảo qua, hắn chỉ cảm thấy đại não nhẹ hơn, chẳng những cảm giác sợ độ cao lúc trước biến mất, ý nghĩ tại lúc vầng sáng đảo qua thanh tỉnh hơn nhiều, toàn thân vô cùng thoải mái dễ chịu, năng lượng trong cơ thể cũng không bị vầng sáng làm ảnh hưởng, nhưng mà, cảm giác thanh tỉnh làm tâm thần bừng tỉnh, tỉnh táo lại.

Bờ môi Thiên Hồn có chút ông động đậy, bên tai Tề Nhạc có âm thanh của Thiên Hồn.

- Không nói trước đó xảy ra cái gì, anh ở lại chỗ này, tôi tới buồng điều khiển xem cơ trưởng có thanh tỉnh hay không. Người ở đây bị thanh tỉnh chi quang của tôi đảo qua, chỉ cần còn chưa chết, sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại. Anh nói cho Cơ Giới Hồn, Điện Não Hồn cùng Thực Vật Hồn, một khi máy bay không cách nào khống chế, chúng ta phải nhảy ra ngoài thôi.

Nhảy ra ngoài? Nghe được lời này, tim của Tề Nhạc lập tức đập rộn lên, tuy hắn cảm thấy mình rất mạnh, nhưng mà, cũng không có nghĩa là trị khỏi chứng sợ độ cao.

Thân hình Thiên Hồn lóe lên, đi tới buồng lái, hắn vừa mới đi, cả cabin tràn ngập tiếng rên rỉ. Cơ Đức xoa đầu mình ngồi thẳng dậy.

- Đây là chuyện gì, đầu tôi đau quá, toàn thân giống như không còn sức lực.

Tề Nhạc thấp giọng nói:

- Thanh tỉnh thanh tỉnh, nguy cơ còn chưa giải trừ đâu, vừa rồi chúng ta lao ra khỏi mây đen, hiện tại máy bay còn không có người khống chế, Thiên Hồn đại ca nói, một khi máy bay không cách nào điều khiển được nữa, chúng ta chuẩn bị nhảy khỏi máy bay.

Nghe được âm thanh của Tề Nhạc, Cơ Đức từ nhỏ được rèn luyện lập tức thể hiện tố chất của quân nhân, mở hai mắt mình ra, sau đó gật đầu với Tề Nhạc, lập tức cỡi giây an toàn đi ra ngoài, mục tiêu của hắn là Điện Não Hồn.

Tề Nhạc nhớ phải đi tìm Thực Vật Hồn, đem tin tức này nói cho nàng biết, lại nhìn thấy Thực Vật Hồn từ vị trí của mình đứng lên, một đôi mắt lo lắng nhìn qua Tề Nhạc, trong đôi mắt đẹp dịu dàng xuất hiện hào quang thần kỳ, nhìn Tề Nhạc gật gật đầu, giống như ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Tề Nhạc có chút ngẩn người, hướng Thực Vật Hồn làm tư thế vung vẩy tay, ý bảo tùy thời chuẩn bị nhảy ra khỏi máy bay. Thực Vật Hồn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó gật đầu với hắn, an vị ngồi vào vị trí của mình.

Thời điểm này, cả máy bay phát ra âm thanh rầm rú, hành khách trên máy bay tỉnh táo lại. Tuy lôi điện quá mạnh, nhưng do có Tề Nhạc phóng thích hào quang màu tím, bởi vậy, hành khách chỉ bị choáng mà thôi, không có bị thương tính mạng, nhưng dù sao cảm giác bị điện giật không dễ chịu gì, ngay cả như vậy, thân thể bọn họ vô cùng suy yếu, ngồi xuống vị trí của mình, trong thời gian ngắn không tỉnh táo được.

Tề Nhạc đã cởi bỏ dây an toàn của mình, lúc trước Thiên Hồn thi triển hào quang kia làm hắn xuất hiện hy vọng, tuy không biết kết cục khi nhảy ra khỏi máy bay là gì, nhưng nếu Thiên Hồn nói như vậy, chắc có lẽ hắn không làm chuyện vô tình vô nghĩa. Chỉ cần có thể sống sót, tất cả đều tốt.

- Tề Nhạc!

Thời điểm Tề Nhạc đang lo lắng, một âm thanh hữu khí vô lực vang lên. Lúc này không phải Thâm Hải Minh Xà mắng hắn, mà là âm thanh vô lực của Giải Trĩ.

- Giải Trĩ đại ca, anh sao thế?

Tề Nhạc hỏi dò, hắn cũng biết mình quá liều lĩnh.

Giải Trĩ tức giận nói:

- Tôi còn chưa chết. Anh cũng quá lớn mật, cho dù Kỳ Lân lôi thuộc tính cũng không dám làm thế, anh cho rằng mình chưa đạt tới cảnh giới sơ vân mà muốn khống chế năng lượng khổng lồ như vậy sao, anh muốn phá hủy máy bay à?

- Ách... , tôi không cố ý, lúc ấy đầu óc nóng lên, cho nên...

Tề Nhạc cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Giải Trĩ cười khổ nói:

- Lần sau đầu óc anh nóng lên, nên hỏi tôi trước có được không? Tuy thần thú và hung thú đối lập, nhưng lần này thật sự thiệt thòi cho Thâm Hải Minh Xà, nếu như không phải có nó, chỉ sợ chúng ta đã chết rồi.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Kinh mạch trong người của tôi mở rộng rất nhiều, chỉ cần lần này không chết, cũng xem như nhân họa đắc phúc.

Giải Trĩ trầm mặc một lát, dùng âm thanh vô cùng quái dị nói:

- Đã từng gặp vô sỉ, nhưng chưa gặp ai vô sỉ như anh. Chẳng lẽ anh không rõ lần này may mắn cỡ nào sao? Chuyện lần này còn nguy hiểm hơn lần anh dùng bổn mạng thần hàng rất nhiều. Anh còn không xem là nhục, còn cho là quang vinh. Nếu như tôi có thật thể, nhất định sẽ tát anh một cái.

- Tôi...

Tề Nhạc có chút xấu hổ gãi đầu, lúc này mới nói với Giải Trĩ:

- Tôi cũng biết nguy hiểm, không phải đã qua rồi sao? Chẳng lẽ tôi phải áy náy cả đời sao?

Giải Trĩ cười khổ nói:

- Anh vui quá sớm rồi. Nhưng mà, có một điểm anh không nói sai, lúc này anh nhân họa đắc phúc, nhưng lại không phải vận khí tốt bình thường. Có lẽ anh cũng cảm nhận được chín hạt châu kia rồi. Nếu như tôi đoán không sai, đây hẳn là Lam Hải Thần Châu chứa đựng tu vi chín ngàn năm của Thâm Hải Minh Xà, mỗi một khỏa đều là tu vi ngàn năm của nó, anh nói mình đạt bao nhiêu chỗ tốt?

Tề Nhạc có chút khó mà tin được nói:

- Không thể nào, ý của anh là, tôi trực tiếp có được tu vi chín ngàn năm của Thâm Hải Minh Xà?

- Nói bậy, làm gì dễ dàng như thế. Anh cho rằng Lam Hải Thần Châu là trứng gà sao, nói tiêu hóa có thể tiêu hóa? Đừng nói là anh, cho dù đổi thành tôi, cũng không có khả năng tiêu hóa bất cứ khỏa nào đâu.

Tề Nhạc nói:

- Đi, cái gì cũng đừng nói. Lần này nói như thế nào cũng là Thâm Hải Minh Xà cứu mạng nhỏ của tôi, tôi trả hạt châu lại cho hắn là được. Tuy tôi xuất thân là lưu manh, cũng có thể nói là côn đồ, nhưng tri ân đồ báo tôi vẫn hiểu.

Giải Trĩ giống như nghe Tề Nhạc nói chuyện trên trời.

- Anh thật sự muốn trả lại cho hắn? Tuy bây giờ anh còn không cách nào hấp thu Lam Hải Thần Châu, nhưng mà, chúng tồn tại, đối với tu luyện của anh sau này có chỗ tốt cực lớn.

*****

- Ngừng, đừng nói tiếp. Tuy tôi không phải quân tử gì, nếu nghe anh nói chỗ tốt quá mê người, chỉ sợ tôi sẽ cải biến chủ ý. Dù sao bất luận chín hạt châu này làm được cái gì, tôi cũng trả lại Thâm Hải Minh Xà là được.

Tề Nhạc chen ngang lời của Giải Trĩ, tuy hắn nói trả Lam Hải Thần Châu cho Thâm Hải Minh Xà lời ngay lập tức, nhưng hắn không có chút hối hận nào, ngược lại cảm giác nội tâm phi thường thoải mái, tất cả cảnh vật trước mặt trong sáng hơn, áy náy vớiThâm Hải Minh Xà cũng biến mất.

- Tôi, tôi... , Tề Nhạc, tôi tán thành anh.

Rốt cuộc Thâm Hải Minh Xà cũng từ hôn mê tỉnh táo lại, âm thanh của nó còn yếu ớt hơn cả Giải Trĩ, chỉ nói mấy chữ ngắn gọn, nhưng không còn xưng hô ta ngươi như trước nữa, biến thành tôi anh thân thiết hơn.

- Minh Xà lão huynh, đừng nóng giận, hạt châu này tôi sẽ trả lại cho anh, không phải là tôi không cần. Anh nói đi, muốn tôi trả lại bừng cách nào?

Tề Nhạc hào phóng làm cho Giải Trĩ nói không ra lời.

Thâm Hải Minh Xà nức nở nghẹn ngào nói:

- Còn, còn cái rắm ah! Anh cho rằng tôi không muốn cầm về sao. Nếu như tôi có biện pháp, cũng không để nó bị hấp thu vào người của anh. Tôi là hung thú thủy thuộc tính, hiện tại Lam Hải Thần Châu của tôi tràn ngập lôi thuộc tính bá đạo, nếu kết hợp với năng lượng trong người của tôi, chỉ sợ tôi sẽ biến thành than. Chín khỏa Lam Hải Thần Châu, hiện tại có lẽ nên gọi là Lam Hải Lôi Châu mới đúng, trong đó ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cơ hồ là khó có thể tưởng tượng được. Cũng chỉ có Tứ Vân Kỳ Lân biến thái như anh mới không bị tổn thương thân thể. Tôi không rõ vì sao lại như thế!

Tề Nhạc đang lặng đi, ngay sau đó không khỏi có chút buồn cười, nói:

- Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy, Giải Trĩ đại ca, anh có biện pháp không?

Giải Trĩ bất đắc dĩ nói:

- Minh Xà tiền bối sinh tồn hơn chín ngàn năm, kinh nghiệm phong phú, anh ta không có cách nào, tôi còn có biện pháp nào chứ. Xem ra, thiên ý là như vậy! Nhưng mà, anh cho rằng chín khỏa Lam Hải Lôi Châu là bảo bối như thế, sau này anh tu luyện cẩn thận một chút, nếu lỗ mãng dẫn động năng lượng trong cơ thể, chỉ cần một khỏa lôi châu nổ tung, như vậy, anh sẽ chờ chết, Chỉ sợ so với đạn hạt nhân còn mạnh hơn.

Tề Nhạc hít sâu một hơi, nói:

- Tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chín hạt châu này dùng bày trí trong cơ thể?

Giải Trĩ nói:

- Chuyện này cũng không phải. Hiện tại có chín khỏa Lam Hải Lôi Châu ẩn chứa lôi, thủy hai chủng năng lượng, mỗi khi vân lực của anh đề thăng một cấp, anh có thể lợi dụng năng lượng ẩn chứa trong Lam Hải Lôi Châu để tu luyện. Nói cách khác, sau này anh chỉ cần tu luyện hỏa, phong hai chủng vân lực. Một khi hai chủng vân lực này của anh đạt tới sơ vân, như vậy, có thể lập tức đen lôi, thủy tăng lên một cảnh giới. Lôi cùng thủy là hai chủng năng lượng hữu ích cho sau này, là phương pháp thiết thực nhất, không cần chuyên môn tu luyện chúng. Như vậy, lúc anh tu luyện Tứ Vân Kỳ Lân sẽ giảm được thời gian gấp đôi. Nhưng mà, về phần mấy vân mới có thể hấp thu hoàn toàn Lam Hải Lôi Châu, tôi cũng không biết. Năng lượng trong đó không cách nào tính toán được.

- Ha ha, quả nhiên là nhân họa đắc phúc ah! Nhân phẩm tốt, cái gì cũng tốt.

- Tự kỷ!

Giải Trĩ cùng Thâm Hải Minh Xà trăm miệng một lời khinh thường nói.

- Hai các ngươi là một cặp nha, dù sao chúng ta phẩm chất tốt.

Tề Nhạc trong nội tâm tràn ngập hưng phấn, có thể giảm bớt một nửa lúc tu luyện gian: ở giữa với hắn mà nói quả thực là quá mỹ diệu.

Đúng lúc này, âm thanh ù ù vang len, đột nhiên đèn trong buồng lái sáng lên, Tề Nhạc cả kinh, ngay sau đó có chút không thể chờ đợi được nhìn qua cửa sổ bên ngoài. Máy bay vẫn trượt xuống dưới không thay đổi, nhưng đà trượt biến thành song song, giống như đội bay đã tỉnh táo lại.

- Các vị lữ khách, các vị lữ khách chú ý. Tôi là cơ trưởng, thỉnh mọi người ngồi vào vị trí của mình không nên cử động. Báo cáo mọi người một tin tức tốt, sau khi vượt qua tầng mây, máy bay đã khôi phục lại hoàn toàn. Tất cả nhân viên phục vụ hoạt động trở lại bình thường, máy bay đã bình thường, chúng ta tiếp tục bay về thủ đô Thái Dương Quốc.

Âm thanh này giống như tiên nhạc truyền vào trong tai của mọi người, trong lúc nhất thời, trong cabin tràn ngập tiếng hoan hô. Tất cả mọi người hưng phấn kêu to, cảm xúc có chút không khống chế được.

Sau đó Cơ Đức trở lại vị trí của mình, nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của Tề Nhạc, nghe được hắn lẩm bẩm:

- Nhân phẩm tốt, mọi chuyện đều tốt.

Cơ Đức im lặng đeo dây an toàn, mới cười hắc hắc nói:

- Sư phụ, tôi cảm thấy chúng ta có nhân phẩm tốt mới đúng.

Tề Nhạc liếc nhìn hắn, nói:

- Anh là đồ đệ, không thể đoạt với tôi.

Nói xong câu đó, hai người nhìn nhau cười ha hả, dù sao, tìm được đường sống trong chỗ chết với mỗi người mà nói, đây tuyệt đối là chuyện hưng phấn.

Thiên Hồn lặng lẽ đi về cabin, nhìn ra, đôi mắt của hắn khôi phục màu đen, trong mắt có hào quang vui vẻ, hắn nhìn Tề Nhạc với ánh mắt chào hỏi, sau đó trở lại vị trí của mình.

Thời gian tiếp tục trôi qua, máy bay lại cất cánh bay cao lần nữa, dưới ánh nắng chói chang, trời xanh mây trắng.

Cơ Đức nói:

- Sư phụ, tôi không được, toàn thân đều nhũn ra, tôi muốn ngủ một lát, ngài cũng nghỉ ngơi đi. Vừa rồi thật sự là nguy hiểm! Nhưng mà, ngươi tạo hình của ngài bây giờ không tệ lắm, so sánh với Thiên Hồn đại ca còn lưu manh hơn.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Tạo hình gì?

Cơ Đức cười nói:

- Sờ sờ tóc của mình đi.

Tề Nhạc nghe xong lời này, vội vàng sờ soạng đỉnh đầu của mình, lúc hắn sờ lên, sắc mặt biến thành xấu hổ, mái tóc dài rủ xuống đã dựng đứng, nếu như dùng đồ vật gì để hình dung tóc của hắn hiện giờ, chỉ có gai nhím là thích hợp nhất.

- Đáng chết!

Lúc trước lôi điện kích phát mỗi tế bào trên người của hắn, đương nhiên tóc sẽ có phản ứng, cũng khó trách có bộ dáng như vậy, Tề Nhạc vội vàng dùng tay vuốt đầu của mình, nhưng hiệu quả của lôi điện không bình thường, trong lúc nhất thời, không thể rạp xuống được.

Cơ Đức cười trộm, Tề Nhạc tức giận nói:

- Cười cái gì mà cười, chưa thấy qua sao?

- Tôi, tôi ngủ...

Tóc không nghe lời, Tề Nhạc lại sợ độ cao, không dám đi lại trên máy bay, cũng không cách nào đi vào nhà vệ sinh chảy tóc, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể nhịn.

Bởi vì tình huống trong cơ thể biến hóa, hắn rất tò mò trạng thái thân thể của mình, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng nằm trên ghế, tận lực thu liễm khí tức Kỳ Lân của mình, bắt đầu tu luyện Lúc này đây, hắn không có đem toàn bộ tinh thần đắm chìm vào trong tu luyện, mà là hết sức chăm chú phát giác biến hóa rất nhỏ trong cơ thể mình.

Bốn loại vân lực dưới sự khống chế của Tề Nhạc đồng thời vận chuyển, chín khỏa Lam Hải Lôi Châu đem lôi, thủy hấp thu từ chung quanh, phong vân lực cùng hỏa vân lực so sánh với chúng, rõ ràng yếu nhược hơn quá nhiều, bởi vì thủy vân lực đạt tới cảnh giới sơ vân, cảm giác còn không rõ ràng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)