Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 048

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 048: Gia chủ Trầm gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Nghe được Tề Nhạc vẫn chưa về, tuy Minh Minh cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, nhưng Hải Như Nguyệt vẫn cảm nhận được thất lạc trên người của nàng.

- Chị Như Nguyệt, lúc này thực lực Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta tăng lên rất nhiều nha. Thời điểm mới quen Tề Nhạc, tôi cũng không rõ anh ta thế nào. Kể từ khi anh ta xuất hiện đến nay, chúng ta lại có thêm bốn người bạn. Chị Mạc Địch đã tu luyện tới bốn vân, Quản đại ca lợi hại hơn, vân thứ năm sắp hoàn thành, thực lực tiên thiên giác tỉnh giả tăng lên rất nhanh.

- Giai đoạn đầu tiên, Trát Cách Lỗ đại sư nói Quản đại ca kế thừa chính là huyết mạch Sư Ngao, là chiên sĩ cầm tinh cẩu, tiềm lực chiến đấu sau này của anh ta sẽ rất lớn. Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất cũng đạt tới cảnh giới sơ vân, cơ bản có được năng lực trụ cột mạnh mẽ. Tổng thể mà nói, lần này chúng tôi đi Tây Tạng thu hoạch thật lớn. Có chị Mạc Địch và Quản đại ca, có lẽ hội giao lưu sẽ dễ dàng hơn một chút.

Quản Bình than nhẹ một tiếng, nói:

- Sau khi trao đổi với đại sư tôi đã hiểu được rất nhiều chuyện, xem ra, tôi cũng muốn góp phần vào việc thủ hộ phương đông.

Chuột, hổ, thỏ, rồng, dê, gà, chó, bảy chiến sĩ cầm tinh đã xuất hiện, lẽ ra Hải Như Nguyệt phải cao hứng mới đúng, nhưng mà, nàng vẫn không thể hiểu rõ, từ khi nàng bị Trát Cách Lỗ tìm tới, cũng trợ giúp nàng biến thành chiến sĩ cầm tinh long, Hải Như Nguyệt là người mạnh nhất trong cầm tinh, dù cho đến bây giờ vẫn là như thế, nàng là chiến sĩ cầm tinh duy nhất đạt tới sáu vân, có thể tiến hành Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ hai, nhưng mà, Hải Như Nguyệt cũng hiểu được, mình không phải thống soái của cầm tin.

Mỗi một vị cầm tinh, đều có tiềm lực cực lớn, cho nên tu luyện cực kỳ dễ dàng, thời gian sẽ giúp mọi người tăng thực lực lên, những chiến sĩ cầm tinh này mình không có khả năng điều khiển. Trước mắt không nhìn ra cái gì, bởi vì các chiến sĩ cầm tinh không có việc sẽ ở cùng chỗ, nhưng thời gian qua đi, các chiến sĩ cầm tinh lần lượt xuất hiện, nàng cơ hồ có thể khẳng định, phương đông sắp xuất hiện biến hóa. Chiến sĩ cầm tinh sinh ra là để ứng kiếp, dưới loại tình huống này, mình thật sự phải nhờ Tề Nhạc thống soái mọi người sao?

Từ trong tâm mà nói, Hải Như Nguyệt không hy vọng mình giống như bây giờ, bởi vì tiếp tục như thế chỉ khiến nàng mệt mỏi thêm, bởi vì mọi chuyện nàng làm đều vì tương lai của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà cân nhắc, bởi vậy, không thể phân thần được. Hải Như Nguyệt là người có khát vọng lực lượng cực mạnh, giống như Tề Nhạc nói, nàng chính là Phách Vương Long, khát vọng của nàng là thực lực, khát vọng mình trở nên mạnh hơn nữa, mà những chuyện này muốn hoàn thành phải toàn lực tu luyện.

Thời điểm Hải Như Nguyệt tiếp bọn người Quản Bình không lâu, lại một chiếc máy bay đáp xuống sân bay Kinh Thanh.

Sắc mặt Tề Nhạc tái nhợt miễn cưỡng đi tới sân bay, so sánh hắn hiện giờ tới trước kia, tình huống bản thân tốt hơn một chút, nhưng lần này cũng chỉ còn một mình hắn, một người trên máy bay, không có ai trợ giúp hắn phân thần, cảm giác sợ độ cao tự nhiên càng thêm mãnh liệt.

Thở dài một hơi, Tề Nhạc thì thào tự nhủ:

- Cảm giác dưới mặt đất thật thoải mái! Nếu không phải vì khoảng cách xa như thế, đánh chết mình cũng không lên máy bay.

Tề Nhạc ăn mặc một bộ quần áo thoải mái, bộ quần áo lúc hắn rời Kinh Thành đến Takla Makan, hắn đã đổi bộ quần áo này, mà bây giờ trở về, hắn phải thay mới. Tuy chỉ có một tháng, nhưng Tề Nhạc có chút kinh ngạc phát hiện, quần áo trên người nhỏ hơn, hơn nữa hoàn toàn căng cứng, cảm giác có chút quái dị.

Tề Nhạc không biết thân thể mình có cái gì, nhưng từ cảm giác của hắn, thể trọng nhất định là gia tăng lên rồi, hắn cũng rất kỳ quái, dưới điều kiện ác liệt của Takla Makan mà thể trọng của mình cũng gia tăng sao? Nhưng mà, hắn nghĩ lại mỗi bữa cơm mình ăn bao nhiêu, hắn cũng thoải mai hơn. Về phần chiều cao cũng tăng lên, cho dù không tới một mét chín cũng gần như vậy.

Màu da cổ đồng cũng sậm hơn trước, màu da màu lúa mì khỏe mạnh, chuyện này làm cho Tề Nhạc rất hài lòng, so với màu da tím lúc bị đánh còn tốt hơn nhiều.

Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở Takla Makan, trong mắt Tề Nhạc xuất hiện vui vẻ nhàn nhạt, cảm giác không thoải mái khi đi máy bay cũng giảm bớt nhiều. Lần đầu tiên, hắn sinh ra tự tin với thực lực của mình, Như Nguyệt, cô chờ xem, thời gian một tháng này tôi không có bỏ phí.

Rời khỏi sân bay, Tề Nhạc dùng sức dang rộng thân thể, cốt cách toàn thân của hắn vang lên răng rắc, trong mắt xuất hiện thần quang, hai tay xiết chặc, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lên, tuy chỉ lộ hai cánh tay ra ngoài, nhưng có cảm giác bạo tạc cực lớn.

Chính mình nên đi nơi nào? Quay trở lại biệt thự Long Vực sao? Không sao cả, dù sao nơi này rất gần biệt thự Long Vực, trước hết nên quay về mới tốt. Trong lòng có ý định, Tề Nhạc vừa định gọi một chiếc xe taxi, khóe mắt xuất hiện một thân thể quen thuộc không xa, trong miệng Tề Nhạc kêu nhẹ, chuẩn bị gọi xe taxi cũng dừng lại.

Tại sao nàng ở chỗ này? Tề Nhạc vô ý thức nhìn qua thân ảnh quen thuộc kia.

Một bộ áo lông màu trắng, hạ thân quần jean, Trầm Vân đi tới sân bay, không ngừng qua lữ khách qua lại trong sân bay, hiển nhiên là tơi đón người. Nàng vẫn như trước đây, trên mặt đẹp không chút phấn son, gương mặt thanh tú mang theo cảm giác ôn nhu. Đã từng có người nói qua, nữ nhân lợi hại nhất cũng không phải bá đạo, cũng không phải dã man, mà là ôn nhu. Bất luận kẻ nào thây được gương mặt ôn nhu của nàng, chỉ sợ đều sinh ra cảm giác thương tiếc.

Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, Trầm Vân đã giật mình, vội vàng quay người trở lại, sau khi nhìn thấy gương mặt tươi cười nhìn mình thì kinh hô.

- Tề Nhạc, sao cô ở nơi này?

Tề Nhạc cười nói:

- Như thế nào? Không muốn xem đến ta sao? Ta vì cái gì không thể ở chỗ này đây?

Ánh mắt Trầm Vân biến hóa, dường như muốn nói gì, nhưng không nói nên lời, cúi đầu xuống.

- Tề Nhạc, thời gian gần đây anh thế nào, tôi vẫn luôn đi tìm anh, nhưng anh lại biến mất.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần suy nghĩ cái gì, Tình Nhi làm chuyện này tôi cũng hiểu, yên tâm tốt, tôi là một nam nhân, tuy có cảm giác rất biệt khuất, nhưng hiện tại nhiều ngày trôi qua, tâm tình tôi tốt hơn nhiều rồi. Các cô thế nào, sinh hoạt vẫn thế à?

Trầm Vân cười khổ nói:

- Không tốt, có thể nói thật không tốt, Tình Nhi hại anh, cũng hại chính cô ta. Từ khi anh rời đi, nàng như biến thành người khác, biến thành trầm mặc ít nói, không còn là Tình Nhi hoạt bát, đã không còn là Tình Nhi trước kia. Cám ơn anh Tề Nhạc, không nghĩ tới anh lại rộng rãi như thế.

Ánh mắt của nàng càng thêm ôn nhu, ánh mắt nhìn vào những nét biến hóa của Tề Nhạc.

Ở trong mắt Trầm Vân, tuy tướng mạo Tề Nhạc vẫn bình thường như trước, nhưng mà, khí chất của hắn biến hóa rất lớn, tuy Tề Nhạc mỉm cười có chút dâm đãng, ánh mắt vẫn đảo qua người của mình, nhưng mà, Tề Nhạc hiện tại cho nàng cảm giác nội liễm, so sánh với trước kia, hắn đã trở nên không nắm được.

*****

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Rộng rãi sao? Tôi không cảm thấy như vậy, nhưng những ngày qua tôi trải qua không ít chuyện, dù sao tôi không phải một tập tài liệu, rời khỏi Thanh Bắc có lẽ là một chuyện tốt a. Như thế nào, cô ra sân bay đón người à?

Trầm Vân mỉm cười, nói:

- Đúng vậy! Tới đón một vị trưởng bối của gia tộc. Anh thì sao? Nhìn bộ dáng của anh, hình như là từ nơi xa trở về, sắc mặt của anh không tốt.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Sắc mặt tốt mới là lạ, tôi sợ độ cao! Máy bay là thứ tôi không muốn ngồi nhất.

Trầm Vân do dự một chút, ngẩng đầu hai mắt nhìn Tề Nhạc.

- Có cơ hội cùng ăn cơm được chứ? Tuy anh không ngại, nhưng nhưng tôi vẫn hy vọng anh cho Tình Nhi cơ hội xin lỗi, nếu không, chuyện này sẽ biến thành khúc mắc cả đời của nàng, hơn nữa cũng lưu lại bóng mờ thật lớn trong lòng Tình Nhi.

Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, hắn có cảm giác Trầm Vân thật là đặc biệt, lúc trước bọn họ "Ở chung" một chỗ, Trầm Vân mang cho hắn cảm giác gia đình, đó là thứ đồ vật khiên Tề Nhạc không muốn bỏ nhất, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trầm Vân, thở dài một tiếng, nói:

- Vân tỷ, cô cảm thấy cần làm vậy sao?

Trầm Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, có chút cầu khẩn nói:

- Xem như tôi cầu anh được chứ?

Tề Nhạc liếc nhìn nàng thật sâu, gật gật đầu, nói:

- Nếu cô cho rằng là cần thiết, vậy được rồi, thời gian cô cứ chọn đi, gọi tôi theo số cũ.

Trầm Vân lườm hắn một cái, nói:

- Số điện thoại của anh làm gì, thời gian dài như thế anh chưa từng khởi động máy đấy.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Từ hôm nay trở đi tôi sẽ khởi động máy, ít nhất sẽ mở ra trong thời gian ngắn. Tôi nghèo rớt dái a! Không có tiền nạp tiền điện thoại.

Trầm Vân tức giận nói:

- Đi, anh cũng đừng có than khốc, người giống như anh, còn có thể thiếu tiền sao?

Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ nàng nói gì, cũng không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn Trầm Vân.

Trầm Vân điều chỉnh sắc mặt, nói:

- Nói thực, những ngày này anh ra sao? Anh không tới Thanh Bắc, vậy sau này anh làm gì? Công tác ra sao?

Tề Nhạc nói:

- Đương nhiên là có công tác! Nếu như không công tác tôi ăn cái gì, tôi vẫn luôn nghèo a. Mấy ngày nay đoán chừng Minh Minh cũng trở về rồi. Chờ cô hẹn tôi cũng nên gọi nàng theo, tránh việc các nàng hiểu lầm các cô.

Trầm Vân gật gật đầu, hỏi:

- Vậy bây giờ anh làm cái gì? Anh còn chưa tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, nếu như công tác khó tìm, tôi có thể...

Tề Nhạc chen ngang lời của Trầm Vân, lắc đầu, nói:

- Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng không cần, tôi có phương thức kiếm sống của mình, kỳ thật, công tác của tôi không tồi nhà! Tôi bây giờ là một nghệ thuật gia nhân thể đấy.

Trầm Vân làm ra bộ dáng buồn nôn, nói:

- Anh là lưu manh, còn nghệ thuật cái gì.

Tề Nhạc cươi ha hả, nói:

- Cô đã biết còn hỏi tôi làm gì, nhưng mà, công tác chính thức là gì tôi không nói cho cô biết, về sau có lẽ cô sẽ biết. Tốt, không ảnh hưởng tới cô đón người, tôi đi, cô tiếp tục chờ đi.

Trong ánh mắt Trầm Vân xuất hiện thần sắc không bỏ được, nhưng nàng hôm nay đón người thật sự quá trọng yếu, đành phải nói:

- Vậy được rồi, mấy ngày sau tôi liên hệ với anh.

- Vân nhi.

Một âm thanh già nua bỗng nhiên vang lên trong đầu Trầm Vân, ánh mắt Tề Nhạc cũng nhìn qua phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một lão giả đi từ trong đại sảnh ra ngoài, hắn cũng không có mang hành lý gì, nhìn từ bề ngoài, dường như chỉ sáu, bảy mươi tuổi, tóc ngắn hoa râm, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hai mắt sáng ngời có thần. Quần áo rất quái dị, trên người mặc bộ đường trang màu đen, phía trên có thêu hình rồng, cho người ta cảm giác cổ xưa.

- Gia gia, rốt cuộc ngài về rồi, con chờ cả buổi.

Trầm Vân hoan hô một tiếng, chạy tới cầm tay của lão giả.

Lão nhân mỉm cười, sau khi nhìn cháu gái của mình, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Vị này là bạn của con sao?

Gương mặt Trầm Vân ửng đỏ, nói:

- Vâng, anh ta là Tề Nhạc, Tề Nhạc, đây là ông nội của tôi.

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, gia gia của Trầm Vân, chẳng lẽ chính là gia chủ Trầm gia ở Kinh Thành sao?

- Gia gia ngài khỏe.

Lão nhân gật đầu với Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm giác được ấp lực từ trên người của hắn truyền tới, kỳ dị là, áp lực không phải từ chính diện, mà là từ bốn phương tám hướng áp tới thân thể của mình, giống như thân hãm vào trong lao lung, hơn nữa lao lung này không ngừng co rút lại. Trong nội tâm hơi kinh hãi, Tề Nhạc cố ý toát ra thần sắc hoảng hốt, dưới chân lảo đảo một bước, sắc mặt trở nên tái hơn hơn cả lúc trên máy bay.

Bỗng nhiên áp lực biến mất, trong ánh mắt lão nhân có một tia thất vọng nhàn nhạt, Tề Nhạc thở dốc thật kịch liệt, ánh mắt nhìn qua chung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng.

- Vân tỷ, tôi đi trước.

Nói với Trầm Vân một tiếng, hắn vội vàng cầm hành lý của mình rời đi.

Lão nhân nhíu mày, nói:

- Vân nhi, anh ta chính là Tề Nhạc mà con nói sao?

Trầm Vân gật gật đầu, sắc mặt của nàng vẫn ôn nhu như trước, nhưng ánh mắt lại lạnh vài phần,

- Gia gia, chính là anh ta. Anh ta là người thừa kế Kỳ Lân, xem ra, hắn cũng giống như tiền bối của hắn, Kỳ Lân trừ có ý nghĩa biểu tượng với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra, cũng chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi. Gia gia, thực lực của anh ta đáng cho gia tộc nhìn trúng sao?

Lão nhân cười nhạt một tiếng, nói:

- Vân nhi, con ngàn vạn lần không nên xem thường Kỳ Lân, sự tồn tại của Kỳ Lân không chỉ mang theo hai ý nghĩa này, anh ta chẳng những có tác dụng phụ trợ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trở nên càng cường đại hơn, còn là biểu tượng tinh thần của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, một khi không có Kỳ Lân, như vậy, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có linh hồn. Gia gia vốn cho con tiếp cận cầm tinh gà, nhưng không nghĩ tới con lại câu được con cá lớn, con nên từ từ đánh tốt quan hệ với anh ta, chuyện này có tác dụng phi thường trọng yếu với gia tộc trong tương lai.

Trầm Vân gật gật đầu, trong mắt xuất hiện thần quang nhàn nhạt, nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc dài mềm mại của nàng, nói:

- Gia gia, con sẽ làm theo ngài nói. Còn vài ngày nữa hội giao lưu sẽ bắt đầu. Vừa rồi con thấy Tề Nhạc, cảm giác trên người của anh ta xuất hiện biến hóa, nếu như không phải ngài thăm dò, con còn nghĩ anh ta cường đại hơn rồi đây.

Lão giả nói:

- Tốt, chúng ta đi thôi. Vân nhi, chuyện của con và Hứa Tình gia gia mặc kệ, nhưng mà, với tư cách thành viên trọng yếu của gia tộc, con lại là nhân tài xuất sắc nhất thế hệ này, gia gia hy vọng con nên đặt tâm tư nhiều lên gia tộc một chút.

Trầm Vân cung kính gật gật đầu.

- Con sẽ, gia gia.

Tề Nhạc đoán không tệ, Trầm Vân tiếp vị lão giả này, chính là gia chủ Trầm Gia ở Kinh Thành, tên là Trầm Trác, là một trong những gia chủ xuất sắc nhất của Trầm gia, nhiều năm tu luyện bí kỹ Trầm gia, thực lực thâm bất khả trắc.

*****

Tề Nhạc rời khỏi sân bay, trong nội tâm thầm giật mình, vừa rồi hắn cố ý yếu thế, tuy hắn có cảm giác rất tốt với Trầm Vân, nhưng đầu óc của Tề Nhạc xoay chuyển rất nhanh, tuy Trầm Vân là bạn của mình, nhưng không lâu sau sẽ diễn ra hội giao lưu thủ hộ giả phương đông, Trầm gia Kinh Thành chưa hẳn có thân thiện với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, dưới loại tình huống này, mình che dấu càng sâu cũng càng có lợi. Đây là lần đầu tiên hắn giả heo ăn hổ, trong nội tâm có chút buồn cười.

Sau khi Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực đã là giũa trưa, hắn không có trực tiếp vào cửa, mà gọi điện thoại cho Hải Như Nguyệt trước.

- Như Nguyệt, là tôi.

- Đương nhiên tôi biết là anh, nó bày ra trên điện thoại của tôi rồi. Tề Nhạc, anh ở nơi nào?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Cô đoán xem? Bọn người Minh Minh trở về chưa?

Hải Như Nguyệt nói:

- Bọn họ đã trở về, tôi vừa tiếp bọn họ ở sân bay vào sáng nay. Anh thì sao? Anh cũng mau trở về đi, hội giao lưu tới gần rồi, chúng ta nhất định phải có chuẩn bị.

Tề Nhạc cười nói:

- Vậy cô mở cửa đi, thì ra cô cũng nhớ tôi đấy.

Hải Như Nguyệt ngẩn người, nói:

- Anh nói cái gì? Anh đã trở về sao? Sao tôi không cảm nhận được khí tức của anh?

Tề Nhạc nói:

- Đó là cô thụt lùi rồi, tôi dễ dàng thu liễm khí tức của mình. Hiện giờ tôi là Kỳ Lân cường đại đấy, oa ha ha.

Vừa nói, Tề Nhạc không chút che dấu khí tức của mình.

Cửa lớn biệt thự Long Vực mở ra, Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Anh có thể cường đại sao? Là tôi không chú ý khí tức của anh mà thôi, nhanh cút vào đây cho tôi.

Tiến vào biệt thự Long Vực, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, Tề Nhạc có chút buông lỏng thở ra một hơi, hít thở không khí trong lành, đi nhanh vào biệt thự. Thời điểm còn cách biệt thự chừng trăm mét, cửa lớn biệt thự mở ra, một thân ảnh mập mạp từ bên trong lao ra ngoài, mà thân ảnh mập mạp này chính huynh đệ tốt Điền Thử.

- Lão đại.

Thân thể Tề Nhạc bị thân hình mập mạp của Điền Thử đụng vào liền lảo đảo.

- Mả mẹ nó, Điền Thử lại béo lên rồi, chẳng phải ở Tây Tạng toàn ăn chay sao?

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn ôm lấy thân thể Điền Thử.

- Ah! Lão đại, ngài có yêu thích này từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ mấy ngày không gặp, ngài có yêu thích đặc thù rồi sao?

Âm thanh trêu tức của Yến Tiểu Ất vang lên, sau đó đi theo hắn tiến vào gặp Quản Bình, Minh Minh, Mạc Địch cũng gặp được Hải Như Nguyệt. Nhìn thấy Tề Nhạc trở về, ngay cả sắc mặt Hải Như Nguyệt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Điền Thử nghe được Yến Tiểu Ất nói thế, vội vàng buông hai tay Tề Nhạc ra, trong mắt lóe sáng, hướng Tề Nhạc nói:

- Lão đại, những ngày qua em ăn chay tới mức sợ rồi, em nghĩ, không bằng buổi tối hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm thật ngon nhé?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tốt! Chúng ta đi ăn thịt dê nướng.

Dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm, hai người phi thường ăn ý kẻ xướng người họa.

- Mả mẹ nó, không cho phép ăn thịt dê nướng.

Vẻ mặt Yến Tiểu Ất không cam lòng nói. Hắn rất phiền muộn a, vì sao lần nào cũng là thịt dê vậy? Nếu thịt răn là tốt rồi! Ít nhất muốn ăn cũng không dễ dàng như vậy.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Mùa đông ăn thịt dê nướng mới tốt, vừa ấm cùng lại bổ dưỡng.

Yến Tiểu Ất cười khổ nói:

- Lão đại, em sai rồi, vừa rồi là Điền Thử chủ động, nhưng ngài không có sao. Ah! Lão đại, đã lâu không gặp, dường như ngài anh tuấn hơn trước, hai chữ anh tuấn vì anh mà xuất hiện trong từ điển của em rồi đấy.

Minh Minh tươi cười nhìn qua Tề Nhạc, sau đó làm ra bộ dáng nôn mửa.

Tề Nhạc nhìn qua Yến Tiểu Ất, nói:

- Vậy được rồi, sẽ không ăn thịt dê nướng, Điền Thử, chúng ta vẫn như cũ đi, không phải trước kia chúng ta cũng hay ăn sao? Tuy bây giờ là mùa đông, nhưng xem như hưởng thụ đi.

Yến Tiểu Ất vội vàng phối hợp nói:

- Đúng, cũng thường ăn với lão đại mà.

Điền Thử gật gật đầu, nói:

- Được rồi, lão đại, em không ăn thịt dê nướng, gân dê cũng được.

Tề Nhạc nói:

- Tốt, hôm nay tôi mời khách, chúng ta đi ăn thịt dê, ăn chỗ nào bổ chỗ đó, không phải biểu tượng nam nhân là trọng yếu nhât sao?

- Ta kháo...

Yến Tiểu Ất triệt để im lặng.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Tốt, tất cả vào đi, Tề Nhạc, anh vừa về đã khơi mào mâu thuẫn. Những ngày này không điện thoại về, muốn chết có phải không?

Tề Nhạc giả bộ ủy khuất.

- Đại nhân, oan uốn qúa! Không phải không muốn điện thoại cho cô, mà là không có máy! Chẳng phải bây giờ tôi trực tiếp đi tới biệt thự Long Vực sao? Tôi biết rõ các người nhớ tôi, nhanh, ôm một cái nào, dùng an ủi tâm linh nhỏ bé của các người.

Vừa nói, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người giơ hai tay ra, đi đến trước người Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt hừ một tiếng, nàng mặc váy, cho nên không giơ chân len, tay phải dò xét trước, một cổ khí lưu vô hình ngăn cách thân thể với Tề Nhạc.

- Xem ra hiệu quả lần đặc huấn này không tệ. Không bằng, mấy ngày này chúng ta đối luyện nhé.

Tề Nhạc vội vàng thu hồi tay, nghiêm mặt nói:

- Tính toán, tôi đặc huấn rất tốt. Ai, thì ra Như Nguyệt cô lại bảo thủ như thế, ngay cả ôm một cái cũng không được.

Quản Bình nói:

- Anh trở về rất đứng lúc, chúng ta đang định ăn cơm, Như Nguyệt, đi ăn thôi.

Trong mọi người thì tuổi của hắn lớn nhất.

Mười phút sau, mọi người đi tới nhà ăn lầu hai, Hải Như Nguyệt biết rõ ở đây có nhiều người tham ăn, nhất là Tề Nhạc, cho nên chuẩn bị rất nhiều đồ ngon.

- Nếu mọi người đã quay về, chúng ta cũng nên thương lượng chuyện hội giao lưu một chút, tôi và Từ Đông đã thống một ý kiến, mọi người sẽ tham gia hội giao lưu lần này, tuy tứ đại gia tộc đều là thủ hộ giả phương đông, nhưng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thế hệ chúng ta mới vừa xuất hiện, đương nhiên bọn họ muốn tranh đoạt quyền lãnh đạo với chúng ta, bởi vậy, tuy bọn họ thật sự không đối địch với chúng ta, nhưng mà, khiêu khích nhất định sẽ có.

- Mấy tháng đến nay, thực lực Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta có thể nói là tăng lên sâu sắc. Trên hội giao lưu, do tôi, Từ Đông cùng Quản Bình ba người phụ trách ứng phó khiêu khích của đối phương, Minh Minh, Mạc Địch phụ trách bảo hộ Yến Tiểu Ất, Điền Thử cùng Tề Nhạc thực lực yếu hơn, mục đích chủ yếu của chúng ta, chính là lưu lại ấn tượng khắc sâu vào lòng đám thủ hộ giả phương đông. Hiện tại chúng ta không thể khuất phục bọn họ, nhưng thực lực vẫn phải biểu hiện ra ngoài. Tuyệt đối không cho bọn họ chiếm cứ thượng phong.

Mạc Địch nói:

- Như Nguyệt, tôi cảm thấy hội giao lưu này chỉ tranh giành khí phách mà thôi, tất cả mọi người đều là thủ hộ giả phương đông, chẳng lẽ một chữ danh trọng yếu như vậy sao? Chúng ta cần gì phải trà trộn với bốn gia tộc kia chứ, làm việc của mình không tốt hơn sao?

Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Mạc Địch, không đơn giản như cô nghĩ đâu. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta tuy mỗi người đều có năng lực của mình, cũng sẽ trở nên lớn mạnh, nhưng mà, dù sao chúng ta chỉ có mười hai người.

*****

- Mười ba...

Tề Nhạc vội vàng bổ sung một câu.

Hải Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói:

- Tốt, xem như mười ba. Nhưng chuyện chúng ta cần làm chắc các vị cũng rõ, thủ hộ phương đông là nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta, mà thủ hộ phương đông sẽ khiến chúng ta có xung đột với thủ hộ giả phương đông khác, còn phải đối mặt với hung thú ở phương đông, mười ba người chúng ta, cho dù phân tán ở các nơi đi nữa, cũng không có khả năng xử lý toàn bộ vấn đề, bởi vậy, chúng ta nhất định phải có giúp đỡ, ít nhất phải có vô số tai mắt giám thị khắp phương đông, như vậy chúng ta mới có thể hoàn thành sứ mạng của mình. Tứ đại gia tộc với tư cách thủ hộ giả phương đông truyền thống, thực lực của bọn họ so với tưởng tượng của chúng ta còn lớn hơn, chỉ khi tất cả lực lượng thủ hộ phương đông đoàn kết lại, mới có thể khiến phương đông bền chắc.

Mạc Địch gật gật đầu, không lên tiếng nữa.

Hải Như Nguyệt nói:

- Còn thời gian hơn mười ngày, mười mấy ngày này mọi người lưu lại chỗ của tôi, chúng ta tu luyện tập thể. Có chuyện ta hiện giờ tôi nói cho các vị biết. Tuy Tề Nhạc thực lực không được, nhưng anh ta là Kỳ Lân, cũng có ý nghĩa không bình thường với toàn bộ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, chỉ cần có anh ta ở đây, tốc độ tu luyện của chúng ta sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.

- Lần này hội giao lưu này, Tề Nhạc chính là biểu tượng của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cho nên phải dự hợp, hiện tại tôi phải nhắc nhở mọi người một chtus, bất luận tại tình huống như thế nào, chúng ta phải bảo vệ tốt an toàn của anh ta, tứ đại gia tộc cũng không bền chắc như thép, những tiểu nhân như bọn họ, đều có rất nhiều tư tâm, tôi phái người đi điều tra trở về, tôi sẽ tổng kết một chút, đem tình huống cụ thể nói cho các vị biết.

Ngừng một chút, ánh mắt của nàng ác liệt hơn rất nhiều, đảo mắt qua mọi người, trầm giọng nói:

- Bất luận phải trả cái giá lớn bao nhiêu!

Trong nội tâm Tề Nhạc ấm áp, hắn vừa ngồi xuống, thời điểm nhìn qua Minh Minh, né tránh ánh mắt của Hải Như Nguyệt, thấp giọng nhìn Minh Minh nói:

- Thời gian dài không gặp, có nhớ tôi không?

Hắn chỉ trêu chọc mà thôi, nhưng lại không nghĩ tới Minh Minh lại thò bàn tay ra, chủ động cầm chặt tay Tề Nhạc, viết lên lòng bàn tay của hắn, cảm giác ngứa ngáy làm cho nội tâm Tề Nhạc có chút khác thường, cẩn thận cảm nhận, là bốn chữ, —— anh cứ nói đi?

Quay đầu, Tề Nhạc nhìn Minh Minh, Minh Minh cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười cười.

...

Núi Thiên Hương, ngọn núi cao nhất phía tây Kinh Thành, đỉnh núi có danh xưng Quỷ Kiến Sầu, tuy độ cao so với mặt biển không cao lớn, nhưng nó là một trong vài ngọn núi cao nhất xung quanh Kinh Thành.

Màn đêm buông xuống, nhạn chiều từ xa bay về tổ, từng đám mây vàng lớn phiêu đãng qua đỉnh núi, có cảm giác xuất trần.

Thời điểm thường ngày, vào lúc này trên núi Thiên Hương đã phi thường yên tĩnh, du khác rời đi, Quỷ Kiến Sầu phải an tĩnh rất nhiều. Bản thân núi Thiên Hương là công viên nổi tiếng ở Kinh Thành, nhưng không biết vì cái gì, buổi tối hôm nay phi thường náo nhiệt, mà nhân viên quản lý núi Thiên Hương cũng biến mất.

- Trầm tổng, nhân viên quản lý núi Thiên Hương hôm nay đã được chúng ta cho về nhà nghỉ ngơi. Bất luận phát sinh chuyện gì, hy vọng sáng sớm ngày mai núi Thiên Hương sẽ không có biến hóa lớn.

Chân núi, một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi mặc tây phục, lúc này cung kính hướng người trung niên khác nói những lời này, người này là một trung niên thân mặc đường trang.

Người được gọi là Trầm tổng gật đầu với trung niên kia, nói:

- Lần này phiền toái anh rồi, anh có thể đi.

- Vâng.

Nhìn qua bóng lưng trung niên mặc tây phục rời đi, Trầm tổng cười nhạt một tiếng, tự nhủ:

- Chờ cơ hội này nhiều năm như thế cũng tới rồi, lúc này đây, cơ hội của Trầm gia cũng tới rồi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tứ đại gia tộc chờ các ngươi.

Vừa nói, hắn phất phất tay, mấy chục đạo thân ảnh từ bốn hướng lóe lên, bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản không phát hiện bóng dáng của bọn họ đi đâu, như mây như khói biến mất khỏi chân núi Thiên Hương.

Quỷ Kiến Sầu.

Trên đỉnh núi có một khối đá cao chừng năm mét, trên tấm bia đá điêu khắc ba chữ Quỷ Kiến Sầu thật lớn, trời đã tối lại, chung quanh tấm bai đá, từng đạo thân ảnh màu đen giao thoa với nhau. Nhưng những thân ảnh này xuất hiện trên đỉnh núi, khí tức phiêu dật của đỉnh núi biến đổi, cảm giác ngưng trọng tăng cao, ngay cả không khí cũng có áp lực hơn rất nhiều.

Trên núi không có đèn, trăng hôm nay cũng ẩn vào trong mây, thế nhưng mà, đỉnh núi vẫn sáng sủa. Bốn đạo hào quang xanh, trắng vàng, lam xuất hiện trên đỉnh núi. Đó giống như màu sương mù, khi hào quang lập lòe, cảm ra vài phần khí tức xuất trần.

Hào quang mạnh sáng lên, có thể nhìn rõ ràng, đó là bốn nhóm người, mỗi nhóm đều có mười ba người, cầm đầu đều là một lão giả, mười hai người phía sau là nam nữ tuổi tác khác biệt. Trầm tổng ở chân núi lúc nãy, lúc này đứng ở vị trí phía đông của bia đá. Người đứng trước mặt hắn, chính là gia gia của Trầm Vân, cũng là tộc trưởng Trầm Trác tộc trưởng Trầm gia Kinh Thành.

Ba hướng của tấm bia đá, mỗi phe đều mặc quần áo khác nhau, đây chính là người của bốn gia tộc thủ hộ giả phương đông, trong tất cả thủ hộ giả phương đông, số lượng dị năng giả khôn ít, nhưng khi thời gian trôi qua, chính thức phát triển cũng chỉ còn lại bốn gia tộc mà thôi, bốn đại gia tộc dùng thông hôn, sách lược lôi kéo, dung hợp những thủ hộ giả bình thường dung hợp vào gia tộc mìh, đến bây giờ, thực lực chỉnh thể của bốn đại gia tộc này đạt tới mức quyết định trong hàng ngũ thủ hộ giả phương đông. Bởi vậy, hôm nay là ngày giao lưu với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hoàn toàn có thể xung là hội giao lưu của bốn đại gia tộc và Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Bốn đại gia tộc đều có được thực lực khác nhau, nhưng đều có chủ thể, Trầm gia Kinh Thành, đại biểu cho ất mộc ở phía đông, bất luận dị năng như thế nào, đều có khí tức mộc thuộc tính, Giang Tô Từ gia đại biểu bính đinh hỏa ở phía nam, Quảng Đông Chu gia đại biểu canh tân kim ở tây, mà Tây Bắc Lạc gia, đại biểu nhâm quý thủy ở tây bắc. Lịch sử của bốn đại gia tộc rất lâu, đều có được nội tình thật sâu.

Năm đó, lúc bốn đại gia tộc xuất hiện, cũng giống như thủ hộ giả phương đông khác, đều thần phục Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nước, bởi vì cầm tinh kế thừa năng lực cường đại, nếu thực lực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần so với thủ hộ giả khác thì tu luyện dễ hơn rất nhiều, những thủ hộ giả phương đông bình thường đều thần phục chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng khi thời gian qua đi, sau khi bốn đại gia tộc từ từ xuất hiện, loại tình huống này đã bắt đầu dần dần cải biến.

Bốn đại gia tộc không giống chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ có thể truyền lưu huyết mạch, năng lực sinh dục của bọn họ truyền lưu tạo thành gia tộc. Trải qua nhiều năm phát triển, thực lực bốn đại gia tộc tăng lên rất nhiều, mà chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều mất thời gian thật dài mới xuất hiện một lần, nhưng đều mang theo thực lực cường đại.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-360)