Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 062

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 062: Thánh Hỏa Giáo
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Nhìn thấy Tề Nhạc đi thang máy xuống lầu, Văn Đình có chút bối rối trở lại gian phòng của mình, đóng cửa thật kỹ, mới vừa rồi nàng còn bình thường, toàn thân lập tức biến thành màu đỏ như máu, nàng không thể chờ đợi được mà lao vào một căn phòng, nếu như Tề Nhạc có thể nhìn thấy gian phòng kia, nhất định sẽ chấn động, bởi vì gian phòng này đã sớm bị cháy đen, mà cháy đen này là do lửa cháy.

Áo ngủ trên người của Văn Đình nhanh chóng biến thành tro tàn, nàng thống khổ ngồi trong đó, ánh lửa đỏ rực bao phủ toàn thân, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, lửa đỏ như máu hướng ra chung quanh, nàng như toàn lực khắc chế, nhưng không cách nào khắc chế như cũ.

Tình huống như vậy diễn ra trong một giờ, ánh lửa từ từ nhỏ lại, Văn Đình thở hổn hển từng ngụm, thân thể mềm mại trần trụi, làn da hiện ra màu đỏ thẫm.

- Không nghĩ tới nhanh như vậy, xem ra, mình không thể không bế quan một thời gian ngắn. Tề Nhạc, chẳng lẽ là do khí tức Kỳ Lân trên người anh ảnh hưởng tới tôi sao? Hy vọng lần này bế quan thời gian không quá dài.

Ôn nhu trong mắt Văn Đình hiện ra, làn da ửng hồng trên người nàng từ từ bình thường, một tầng lân phiến rậm rạp hiện ra, thống khổ trên mặt trầm tĩnh lại, thân thể nàng co rút cùng một chỗ, lân phiến màu đỏ này không ngừng lan tràn ra khắp toàn thân...

Thời điểm Tề Nhạc trở về biệt thự Long Vực thì thời gian không còn sớm, hắn mở cửa xe BMW của Văn Đình ra nhưng trong nội tâm lại lo lắng cho Văn Đình, vừa rồi hắn tận lực đi điều tra khí tức năng lượng trong người của Văn Đình, nhưng làm hắn thất vọng là, trải qua khí tức Kỳ Lân tìm kiếm, hắn cũng không có phát hiện cái gì. Nhưng vào lúc giữa trưa hắn phát hiện trên người Văn Đình có năng lượng chấn động. Nhưng người ta là con gái, hắn cũng không thể bắt buộc kiểm tra người ta nha.

Tề Nhạc lái xe vào trong biệt thự, trong biệt thự Long Vực có bãi đỗ xe rất lớn, hắn đem xe đậu vào một chỗ rồi quay vào trong biệt thự.

Tiến vào đại sảnh, lập tức có hương khí thổi vào mặt, cái mũi hít hít, Tề Nhạc quăng áo khoác lên ghế sô pha, không thể chờ đợi được mà đi vào trong đại sảnh. Với hắn mà nói, lực hấp dẫn của đồ ăn còn lớn hơn.

Tiến vào nhà ăn Tề Nhạc bị giật mình, tuy hôm nay Minh Minh chưa có trở về, nhưng nhà ăn rất kỳ diệu, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trừ Minh Minh ra lại đầy đủ, hơn nữa có Trát Cách Lỗ đại sư, gom góp lại một bàn tràn đầy, không có vị nào là không có.

- Tất cả mọi người ở đây à! Tiểu Ất, qua bên kia một chút, cho tôi chỗ này.

Tề Nhạc trung thực không khách khí mà lách vào một cái ghế.

Từ Đông kinh ngạc nói:

- Tề Nhạc, tôi nghe Như Nguyệt nói buổi tối nay anh có việc, tại sao anh trở về?

Tề Nhạc cầm một đôi đũa, lại nhìn một mâm rau, vừa nói:

- Ai nói buổi tối có việc thì không thể quay về dùng cơm. Hôm nay người đông đủ ghê! Sức hấp dẫn của đại sư thật lớn, đại sư, buổi tối hôm nay có muốn đi thưởng thức hồng trần không?

Trát Cách Lỗ cười khổ nói:

- Không đi a, đêm qua kích thích với tôi quá lớn, tôi cần hòa hoãn một thời gian ngắn mới đi tiếp.

Hải Như Nguyệt từ khi thấy Tề Nhạc đi tới, ánh mắt nhìn qua người hắn, nhìn thấy hắn bắt đầu ăn cơm, lúc này mới nói:

- Hôm nay tôi thu được tin tức Kinh Thành Trầm gia, nói là phát hiện dấu vết hung thú gần Kinh Thành, hình thái hung thú là gì thì không biết, năng lực cũng không biết, nhưng có thể đoán trước là thực lực phi thường cường đại. Tạm thời không tạo thành phá hư gì.

Tề Nhạc vẫn cúi đầu ăn cơm như trước, giống như không có nghe được Hải Như Nguyệt nói, Điền Thử nói:

- Cái gì cũng không biết, vậy Trầm gia làm sao phát hiện sự tồn tại của hung thú chứ?

Hải Như Nguyệt nói:

- Người của Trầm gia tại Kinh Thành phát hiện mấy dấu vết hung thú lưu lại ở ngoài Kinh Thành, nhìn móng vuốt thấy vô cùng to lớn, hơn nữa rất đặc thù, tôi cũng cẩn thận phân biệt qua, tuy móng vuốt này không thể nhận ra đó là hung thú gì, nhưng có thể kết luận, đây không phải gia súc bình thường, nhưng tôi kỳ quái là, nếu như có hung thú hoặc thần thú xuất hiện, vì cái gì thủ trạc của chúng ta không phát hiện chứ? Chỉ có thể chứng minh một vấn đề, con hung thú này có năng lực thu liễm khí tức, hung thú có được năng lực này, tu vi ít nhất cũng hơn ba ngàn năm, hơn nữa, năng lực của nó phi thường đặc thù, thuộc về chủng loại đặc biệt.

Từ Đông trầm ngâm nói:

- Có lẽ chúng ta nên đi tới đó tìm kiếm, hy vọng có thể phát hiện ra hung thú này.

Quản Bình nói:

- Tìm tòi thì tôi không đi, gần đây nghiên cứu khoa học của tôi còn rất nhiều chuyện, nghiên cứu không thành công của tôi rất được cấp trên coi trọng, tuy quốc gia chúng ta sẽ không tạo ra quái vật như đám Thái Dương Quốc kia, nhưng thành quả nghiên cứu gien này rất có tính phát triển, gần đây đang tiến hành nghiên cứu chỉnh hình, đoán chừng tôi có một thời gian ngắn không trở về, có cái gì đặc biệt cần tôi thì các vị liên lạc trực tiếp với tôi.

Bản thân hắn là nhà khoa học cuồng nghiên cứu, đối với nghiên cứu khoa học đương nhiên cực kỳ coi trọng, những người khác cũng hiểu suy nghĩ của hắn, cho nên không có ai bất mãn gì.

Mạc Địch ngẫm lại, nói:

- Nếu như tìm tòi thì buổi tối không thành vấn đề.

Điền Thử nghe Mạc Địch nói như vậy, nói:

- Em cũng đi.

Mạc Địch nhíu mày, nói:

- Em cũng đi, nhưng mỗi ngày em đều có khóa, hơn nữa, thực lực của em không đủ, ra bên ngoài sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng nói chuyện với Điền Thử luôn luôn là giọng điệu lão sư, nhưng mà, lời nàng nói luôn có lực uy hiếp cao với Điền Thử, chỉ sợ có thể so sánh với Tề Nhạc, Điền Thử quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tề Nhạc.

Tề Nhạc nuốt đồ ăn xuống, nói:

- Tính toán, chuột nhỏ, em đừng có đi, chị Mạc Địch nói đúng, trước khi thực lực đạt tới ba vân, anh đề nghị em và Tiểu Ất không được tham gia bất cứ hành động gì của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cả. Chúng ta có mười ba người, bất luận có sơ suất gì cũng là chuyện lớn. Anh không muốn em có việc gì.

Hải Như Nguyệt nhìn qua mọi người chung quanh, nói:

- Đêm nay?

Từ Đông nói:

- Vậy đêm nay đi. Tôi thấy như vậy cũng tốt, buổi tối hôm nay Mạc Địch không cần đi, tôi cùng Như Nguyệt, Tề Nhạc, ba người chúng ta đi thì tốt hơn, chúng ta đều có năng lực phi hành, hành động cũng thuận tiện một ít. Nếu quả thật gặp hung thú thượng cổ, chỉ cần không phải cấp độ vạn năm, dùng thực lực ba người chúng ta, có lẽ có thể ứng phó.

- Móa, anh nói tôi cũng biết bay? Không có, hai người đi là được rồi.

Tề Nhạc nghe được phải bay, lập tức dao động tâm thần.

Từ Đông tức giận nói:

- Lần trước anh cứu Minh Minh, bay còn nhanh hơn ai khác, mọi người đều nhìn thấy nha.

Tề Nhạc vẻ mặt đắng chát.

- Thế nhưng mà, tôi sợ độ cao! Cái này, có thể không bay không?

Tề Nhạc thốt ra lời này, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, thử nghĩ, đường đường là Kỳ Lân, vương của cầm tinh lại sợ bay, nếu là người khác chắc chắn sẽ bị cười rụng răng.

*****

Hải Như Nguyệt nói:

- Như vậy cũng tốt, chúng ta trước lái xe đến thành nam, sau đó lại bay thấp, tôi nghĩ, bay cách mặt đất chừng năm mươi mét, anh còn có thể thừa nhận được. Cho dù thực sự té xuống cũng không có vấn đề gì.

Tề Nhạc bẻ ngón tay tính toán:

- Ba mét là một tầng lầu, năm mươi mét, bà mẹ nó, là mười bảy tầng lầu, không làm. Kiên quyết không làm.

Từ Đông dùng cái thanh âm mềm nhũn nói:

- Lão đại, anh sợ?

Tề Nhạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của mọi người, đành phải bất đắc dĩ nói:

- Được rồi được rồi, bay hai mươi mét đi. Dù sao chủ yếu là hai người tìm tòi, tôi tiếp ứng cho hai người.

Yến Tiểu Ất có chút hả hê nói:

- Bầu trời đẹp cỡ nào, đáng tiếc tôi là dê, bằng không tôi cũng muốn bay.

Trát Cách Lỗ nói:

- Các người làm việc phải thật cẩn thận, bất luận đối mặt với hung thú dạng gì, cũng không thể có chút chủ quan, một khi không cách nào ứng phó, lập tức phát tín hiệu xin giúp đỡ.

Đột nhiên Hải Như Nguyệt nói:

- Tề Nhạc, chiếc xe anh vừa lái trở về, đó là xe của ai?

Tề Nhạc nhướng mày, nói:

- Ai cần cô lo, dù sao không phải của cô. Bạn của tôi cho tôi mượn không được sao?

Sắc mặt Hải Như Nguyệt biến hóa, nhưng nàng vẫn nhịn xuống không phát tác, Yến Tiểu Ất nhịn không được nói:

- Lão đại, có phải anh có gì không đúng không? Chị Như Nguyệt có hảo tâm hỏi thăm anh mà thôi.

Tề Nhạc nhìn qua, trên mặt xuất hiện nụ cười tươi:

- Tiểu Ất ah! Thông qua tu luyện của chúng ta trong những ngày này, tôi phát hiện có một cách tăng thực lực tốt nhất. Trước mặt uy hiếp của tử vong sẽ có thể kích phát tiềm lực tốt nhất. Không bằng, buổi tối hôm nay sau khi chúng ta trở về, tôi tiến hành đặc huấn cho anh nhé.

- Ách... , lão đại, anh không nên quan báo tư thù nha! Tôi cảm thấy tiến hành tu luyện theo chất lượng thì tốt cho tôi hơn a.

- Vậy anh ít nói lời vô nghĩa thì tốt hơn.

Vứt bỏ những lời này, Tề Nhạc lại bắt đầu ăn, cũng không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người.

Quản Bình đưa ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Hải Như Nguyệt, trong nội tâm của mọi người đều hiểu vì sao Tề Nhạc bực bội, hiển nhiên là nhìn qua Hải Như Nguyệt, hôm nay hắn đúng là cùng đi làm với Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt lắc đầu, đứng lên, nói:

- Mọi người từ từ ăn, tôi ăn no. Từ Đông, trước khi ra ngoài nhớ gọi tôi.

Hải Như Nguyệt đi, Trát Cách Lỗ nói:

- Tề Nhạc, anh hôm nay làm sao thế?

Tề Nhạc ăn cơm rất nhanh, giống như lúc ăn với Văn Đình lúc giữa trưa, như biến thức ăn trên bàn thành địch nhân của mình.

- Không có gì, chỉ là tâm tình không tốt lắm thôi.

Trát Cách Lỗ nói:

- Các người là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng giống như anh em ruột, phải đoàn kết.

Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn Trát Cách Lỗ, giận dữ nói:

- Đoàn kết cái gì? Hải Như Nguyệt có bạn trai còn không nói cho chúng ta biết, rõ ràng là không tín nhiệm chúng ta.

Lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người kinh hô, Từ Đông giật mình nói:

- Lão đại, anh nói cái gì? Như Nguyệt là Phách Vương Long có bạn trai? Anh đừng đùa, đánh chết tôi cũng không tin. Như Nguyệt trước kia đã từng nói qua, trừ phi có nam nhân nào mạnh hơn nàng ta, nếu không nàng tuyệt đối không tìm bạn trai.

Tề Nhạc bĩu môi, nói:

- Tôi tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể là giả hay sao? Người ta ôm cũng ôm rồi, chẳng lẽ anh cho rằng người như Như Nguyệt sẽ cho người khác phái muốn ôm là ôm sao?

Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:

- Lão đại, tôi cảm thấy trong lời của anh có dấm chua! Có phải anh...

Tề Nhạc gõ lên đầu của hắn một cái.

- Dấm chua cái đầu anh, tôi cũng không ăn.

Tức giận đứng lên, quay người đi lên lầu.

Nhìn thấy bóng lưng Tề Nhạc rời đi, Điền Thử lẩm bẩm nói:

- Chị Như Nguyệt thật sự có bạn trai sao? Hình như tâm tình của lão đại không vui a.

Yến Tiểu Ất giơ ngón giữa lên, thấp giọng nói:

- Tôi khinh bỉ anh, đã có Minh Minh còn không biết dừng, Như Nguyệt người ta có bạn trai, anh nhìn mà bất mãn, rõ ràng là có ý với Như Nguyệt, quả thực là Kỳ Lân lưu manh.

Trát Cách Lỗ cải chính:

- Hẳn là Kỳ Lân phong lưu mới đúng, đây là thiên tính của Kỳ Lân nhất tộc. Bởi vì bản thân Kỳ Lân trời sinh năng lực sinh hậu đại quá kém, cho nên, vào thời đại thượng cổ, có rất nhiều bầu bạn, huống chi, nam nhân của nhân loại có ai mà không muốn ba vợ bốn nàng hầu chứ, Tề Nhạc kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, đạo đức cùng pháp chế trói buộc hắn không có tác dụng gì, cho nên, cho dù anh ta thật sự yêu thích Như Nguyệt cũng không có cái gì. Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.

Yến Tiểu Ất có chút bất mãn nói:

- Đại sư, ngài thực thành thạo. Vậy tại sao không đem Như Nguyệt tác hợp cho tôi.

Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Vậy cũng phải xem anh có thể điểu khiển được hay không! Anh cảm thấy mình có khả năng điều khiển Như Nguyệt cả đời sao? Long là một trong những thần thú kiêu ngạo nhất, muốn bắt hàng phục Long, không chỉ cần thực lực cao hơn nàng, đồng dạng, cũng cần có huyết mạch cao quý hơn nàng mới thành công. Anh kế thừa năng lực cầm tinh dê, từ góc độ nào đó mà nói, thủy tổ của anh là Giải Trĩ, mà Giải Trĩ lại phụ thuộc Kỳ Lân, từ huyết thống mà nói anh không có bất cứ cơ hội nào, đương nhiên sẽ bị Long bài xích, cho nên, anh không cần nằm mơ đâu, vì đó là chuyện không bao giờ xảy ra. Nếu như sau này có nữ cầm tinh trâu xuất hiện, ngươi còn có chút cơ hội.

- Trâu cái...

Mây mù trên không trung phiêu động, cảnh ban đêm mông lung, hôm nay ánh mặt trăng không rõ ràng, mặt đất bao phủ trong bóng tối. Đã là đêm khuya, ba đạo thân ảnh trôi nổi trên không trung, phân biệt phân ra ba hướng. Trong đó thân ảnh ở trung ương bay thấp, chung quanh thân thể có khói đen vờn quanh, khiến cho hắn càng trở nên mơ hồ trong bóng tối.

Thân ảnh này chính là Tề Nhạc, Từ Đông cùng Hải Như Nguyệt phân biệt bay ra hai phía trái phải, hắn cũng không sốt ruột, ba người lái xe đi tới phía nam Kinh Thành, Tề Nhạc đã nhìn đồ án Trầm gia truyền tới, sau khi xem xong đồ án này, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì dấu móng vuốt này rất giống Kỳ Lân lưu lại. Hắn đã từng hỏi qua Giải Trĩ, Giải Trĩ không thể cho hắn đáp án xác định, bởi vì dấu móng vuốt này quá mơ hồ, mà Kỳ Lân, Giải Trĩ, cùng với vài loại thần thú, hung thú, dấu móng vuốt đều cùng loại, trong lúc nhất thời khó mà đưa ra phán đoán chính xác.

Từ lần trước tứ đại gia tộc tuyên bố thừa nhận Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chính là lãnh đạo của thủ hộ giả phương đông, Tề Nhạc luôn có cảm giác Trầm gia này không thể tin được, mặc dù có quan hệ với Trầm Vân, nhưng lần trước Trầm Việt đánh lén mình, trong lòng hắn lưu lại ấn tượng cực xấu, bây giờ nghĩ lại, vẫn có chút không cam lòng. Bởi vậy, hắn luôn ôm hoài nghi về tin tức của Trầm gia truyền tới.

Tuy Tề Nhạc phi hành lần thứ hai, nhưng hắn vẫn có bộ dáng nơm nớp lo sợ như cũ, thời điểm phi hành lần thứ hai, bởi vì tâm lo thương thế của Minh Minh, trong lòng của hắn sợ hãi bị hòa tan rất nhiều, nhưng lần này không giống.

*****

Tuy thực lực Tề Nhạc đã có thể so sánh với Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông, nhưng dù sao hắn chỉ có ba vân, chỉ khi dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, bằng vào vân lực ngưng tụ dưới thân thể, thừa lúc nâng thân thể của mình lên mới có khả năng vượt qua sức hút của địa cầu, khiến thân thể bảo trì trạng thái phi hành. Tuy hắn biết rõ hiện giờ trước khi hao hết vân lực sẽ không té xuống, nhưng sợ hãi trong nội tâm không cách nào biến mất, bởi vậy, từ khi bắt đầu bay tới bây giờ, hắn vẫn giữ khoảng cách hai mươi mét, không dám bay cao.

Hôm nay cảnh ban đêm rất sâu, trăng mờ sao thưa, nương tựa vào khí tức Kỳ Lân màu đen bao trùm thân thể của mình, Tề Nhạc phi hành trên không trung như dung hợp vào cảnh đêm, cho dù có người nhìn thấy cũng không thể phát hiện.

Tề Nhạc có chút nhàm chán bay về phía trước, bay chừng mười phút, đột nhiên hắn nhìn thấy một kiến trúc phía trúc, đây là một nhà kho bỏ hoang, nhìn quy mô to lớn của nó, hắn cũng không có để ý, vẫn bay về phía trước. Thời điểm hắn bay phía trên nhà kho, đột nhiên, phanh một tiếng, Tề Nhạc cảm giác thân thể chấn động một hồi, trên Kỳ Lân giáp trên người của hắn có hỏa tinh lóe lên, tuy nhiên không có cảm giác đau đớn, nhưng đột nhiên xuất hiện lực trùng kích bén nhọn này vẫn khiến nội tâm hắn chấn động.

- Mẹ, đây là cái quái gì?

Tề Nhạc cúi đầu nhìn phần hông bị đánh trúng của mình, trên Kỳ Lân giáp màu đen có một dấu bạc lưu lại, dưới tác dụng của sương mù bao phủ, dấu vết hoàn toàn biến mất.

Đột nhiên lọt vào tập kích, Tề Nhạc lập tức cảnh giác lên, giác quan trong người dung hợp với năng lượng bao trùm bên dưới, cảm thụ trong phạm vi ngàn mét. Thông qua cảm xúc năng lượng truyền lại, hắn phát hiện kho hàng phía dưới có hàng, hơn nữa người còn không ít, rõ ràng có hơn trăm. Hắn đáp xuống, Tề Nhạc lặng lẽ đáp xuống nóc nhà kho.

Đỉnh nhà kho làm bằng xi măng, phía trên, bằng vào quỹ đạo vật công kích không biết tên, hắn tìm được một ít lỗ, thầm vận vân lực, Tề Nhạc dùng tay phải ngón trỏ đâm một cái lỗ nhỏ, nương tựa vào năng lượng Kỳ Lân Tí, lặng yên không một tiếng động mở cái lổ hổng rộng ra, nhìn xuống.

Kho hàng phía dưới rất trống trải, chỉ thấy hơn trăm người phân thành hai nhóm đang giằng co với nhau, nhóm người bên trái trên đầu có khăn màu đen, toàn bộ người mặc áo đen, chỗ ngực có một dấu hiệu hỏa diễm, không biết là có ý gì. Nhóm bên phải ăn mặc khác nhau, nhưng Tề Nhạc có thể nhận ra một người trong đó, chính là báo nữ hắn gặp hôm qua.

Nàng chưa có chạy? Tề Nhạc liền nhíu mày, chẳng lẽ nữ nhân này không sợ người của giáo đình bắt sao? Vừa nghĩ, Tề Nhạc đã vứt bỏ ý niệm này, nhìn xuống.

Đứng cùng chỗ với báo nữ đa số là người phương tây, một thân hình cao lớn, báo nữ và mười nam tử cao lớn đứng đầu, trên tay nam tử trung niên này cầm một cây súng ngắn, gật gật đầu, dùng Viêm Hoàng ngữ nói:

- Đúng vậy, đồ vật này của Thánh Hỏa Giáo đúng là tốt, uy lực của Đạn Xuyên Giáp rất không tồi, chẳng những lực xuyên thấu rất mạnh, hơn nữa diện tích sát thương rất nhỏ, thích hợp nhất dùng để phá năng lượng phòng ngự.

Dựa vào, Đạn Xuyên Giáp? Tề Nhạc lập tức tự hiểu thứ bắn trúng mình là cái gì rồi.

Bi phẫn thầm nghĩ: lão tử cũng quá điềm lành a, người ta thử súng lại bị bắn trúng, trời ạ! Nếu không có Bản Chúc Tương Dị Hóa, nói không chừng còn bị một viên đạn vừa rồi xuyên qua người. Mẹ kiếp, từ uy lực của viên đạn mà tính toán, nếu bắn vào người mình mà không có bảo bối phòng hộ, lão tử sẽ liều với ngươi. Đám người ngoại quốc này mua sắm đạn dược chắc chắn là đối phó người của giáo đình a.

Nam tử áo đen cao lớn đứng đầu chỉ vào cái rương lớn, nói:

- Đây là thứ các người muốn, danh dự Thánh Hỏa Giáo của chúng tôi rất tốt. Những trang bị này là hàng tốt nhất, hàng các ngươi đã thử nghiệm, tiền đâu.

Trung niên nhân mỉm cười, sau khi văn vê súng trong tay của mình, nói:

- Chúng ta thương lượng một chút nhé, vừa mới tới quốc gia này, đi tới đây quá nhanh, cho nên tiền còn chưa gửi tới, các người có thể cho chúng tôi mang hàng đi trước không, qua mấy ngày tiền sẽ chuyển tới, tôi sẽ trả cho các vị.

Hắn vừa lên tiếng bốn, năm mươi tên thành viên của Thánh Hỏa Giao nhanh chóng giơ súng trong tay lên, họng súng tối om chỉa vào báo nữ, tên cầm đầu đám người áo đen cười lên, nói:

- Mày cho rằng người Thánh Hỏa Giáo chúng tao mở thiện đường sao? Bọn tây dương, muốn hàng thì trả tiền, muốn đen ăn đen, chỉ sợ các ngươi tìm lầm người rồi.

Trung niên nhân mỉm cười, bị nhiều súng chỉa vào như vậy, hắn không có chút khẩn trương, hắn giơ hai tay lên, nói:

- Anh bạn, đừng kích động, nếu chúng ta bàn chuyện làm ăn, đương nhiên rất có thành ý. Như vậy đi, tiền mặt của chúng tôi đúng là không nhiều lắm, không bằng cầm vài thứ làm thế chấp nhé.

Vừa nói, hắn đưa tay sờ soạng ngực của mình.

Có lẽ bởi vì đối phương không có vũ khí trong tay, đám người Thánh Hỏa Giáo cũng không ngăn cản động tác của hắn.

Vân lực trong người Tề Nhạc hơi chấn động, hắn rõ ràng cảm giác được bàn tay thò vào trong áo của tên tây dương này có năng lượng chấn động, không đợi hắn suy nghĩ, tay của trung niên nhân kia đã vươn ra, đột nhiên, một cổ hào quang mạnh mẽ tràn ngập kho hàng, Tề Nhạc vội vàng nhắm mắt lại, thủy vân lực hình thành một tầng bình chướng, dùng làm dịu đôi mắt dưới ánh cường quang này, lúc này mới thoải mái một ít, nhưng mà, cùng lúc đó, phía dưới đã có tiếng nổ súng vang lên dày đặc.

Nương tựa đó là tinh thần lực cường đại, tuy con mắt Tề Nhạc không nhìn được, nhưng có thể nhận biết những chuyện xảy ra bên dưới, hiển nhiên những người phương tây kia là dị năng giả, cường quang mới vừa xuất hiện, bọn họ nhanh chóng tản ra chung quanh, tuy thành viên Thánh Hỏa Giáo nổ súng, nhưng đạn không bắn trúng đối thủ. Tiếng kêu thảm thiết từ thành viên Thánh Hỏa Giáo vang lên, người bình thường đối mặt với dị năng giả, cho dù trong tay có vũ khí cũng không ngăn cản được, cứ theo đà này, kết cục có thể nghĩ.

Bà mẹ nó, những tên ngoại quốc này dám đen ăn đen đây mà, hàn quang trong mắt Tề Nhạc lóe lên, thân hình bay lên, lặng yên hạ xuống kho hàng. Hắn không có hảo cảm gì với đám Thánh Hỏa Giáo này, nhưng đây là quốc gia của mình, phải giúp đỡ đồng bào, huống chi bản thân của hắn còn bị tên trung niên bắn một viên đạn, Tề Nhạc là côn đồ, thù này đương nhiên phải báo.

Thời điểm Tề Nhạc từ trên hạ xuống kho hàng, cục diện trong kho hàng biến đổi hoàn toàn, cường quang qua đi, tất cả đèn trong kho hàng bị đánh nát, trong kho hàng lâm vào đêm tối. Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ, đồng bọn của báo nữ, đương nhiên đều là người của Hắc Ám Quốc Hội, ở trong bóng tối còn có thể phát huy thực lực mạnh hơn trước. Nhưng mà, làm cho hắn ngoài ý muốn là, sau khi thành viên Thánh Hỏa Giáo nổ súng, đã chết mất mười mấy người, nhanh chóng tập trung cùng một chỗ, đồng thời bắn ra chung quanh, trong lúc nhất thời đã bức lùi đám người dị năng giả.

*****

Những kẻ này không phải là quân đội, phản ứng lại rất nhanh! Báo nữ có tốc độ thế nào thì Tề Nhạc cũng rõ ràng, dưới tình huống đánh lén, kể cả báo nữ cũng bị đám người này bức lùi, có thể thấy được phản ứng của đám thành viên Thánh Hỏa Giáo rất nhanh. Nhưng mà, chuyện này chỉ là giải pháp nhất thời mà thôi, một khi bọn họ hết đạn, dưới tình huống thực lực và số lượng đối phương áp chế, tử vong là kết cục duy nhất của bọn họ. Không biết vì cái gì, ngay vào lúc này, trong nội tâm Tề Nhạc rất hưng phấn.

Khí lưu màu đen hình thành bình chướng bao phủ thân thể, vân lực phong thuộc tính bao phủ toàn thân, Tề Nhạc nhẹ nhàng lóe lên, đã đi tới sau lưng một dị năng giả, nương tựa vào tinh thần lực tìm kiếm và che dấu vân lực, hắn cũng không có làm bất cứ kẻ nào chú ý.

Ánh sáng tím chợt lóe lên rồi biến mất, tên dị năng giả này không phát ra âm thanh nào đã bị Tề Nhạc đánh bất tỉnh. Lôi, thủy hai thuộc tính là lực lượng mạnh nhất của Tề Nhạc, lần này khống chế vừa đúng, mặc dù không có lấy mạng dị năng giả kia, nhưng lại làm hắn trong bốn tiếng đồng hồ chẳng thể động đậy được.

Nhưng mà, Tề Nhạc vẫn còn xem thường đám dị năng giả này rồi, hắn vừa giải quyết một tên, chợt nghe có người nhẹ kêu một tiếng:

- Năng lượng chấn động của số 7 biến mất, mọi người coi chừng, có con chuột.

Âm thanh này là báo nữ, trong lúc cấp thiết, nàng hô lên chính là Viêm Hoàng ngữ.

Trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng, lão tử là Kỳ Lân không phải con chuột, tuy trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng động tác lại không chút do dự, thân hình lóe lên, đã thối lui vào một góc rồi ngồi xuống. Bằng vào tinh thần lực tìm kiếm vị trí chuẩn xác của những tên dị năng giả khác, hai tay chạm lên mặt đất, tinh quang bắn ra bốn phía, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng tím.

Mấy tiếng kêu đau đớn đồng thời truyền đến, năng lượng lôi điện thông qua mặt đất truyền vào người của bốn tên dị năng giả. Nhưng truyền điện trên mặt đất lại yếu hơn rất nhiều, không cách nào khống chế chính xác như trước, khiến mấy người kia phát ra âm thanh.

Tuy một kích này hiệu quả không kém, nhưng Tề Nhạc lập tức cảm giác vị trí của mình có sáu công kích đánh tới, mà tốc độ nhanh nhất, chính là báo nữ.

Khóe miệng xuất hiện nụ cười quái dị, thân thể Tề Nhạc khẽ động, cơ hồ là lướt trên mặt đất ba mét. Thân thể của hắn lùi lại, một ngọn gió đã xoẹt qua chỗ hắn vừa ngồi xổm xuống lúc nãy.

Con mắt của báo nữ lóe ánh sáng xanh trong bóng đêm, giống như dã thú tìm kiếm con mồi trong bóng tối.

Tề Nhạc cũng không có nhàn rỗi, trong nội tâm mặc niệm một tiếng Kỳ Lân Huyễn Hóa Bộ Mê Tung, bốn đạo thân ảnh lao ra, bốn đạo quang ảnh vừa xuất hiện, lập tức làm kho hàng sáng ngời, làm cho Tề Nhạc có chút buồn bực là, nghênh đón những hình ảnh hắn huyễn hóa là những phát đạn. May mắn những thứ đó do vân lực của hắn hình thành, viên đạn cũng không có bất kỳ lực sát thương nào.

Bốn âm thanh thảm thiết vang lên, trước sau tiếp xúc, Tề Nhạc biết được những tên dị năng giả này không được, hiển nhiên không phải cao thủ trong Hắc Ám Quốc Hội, biến ảo thân ảnh giải quyết báo nữ và năm tên dị năng giả không phải khó khăn.

Phân biệt bị lôi, hỏa, phong, thủy đánh lên người của đám dị năng giả gây ra tổn thương hoàn toàn khác nhau, Tề Nhạc cũng không có giết bọn họ, chỉ tạm thời làm bọn họ mất đi năng lực hành động mà thôi.

Đúng như Tề Nhạc lường trước, hắn vừa mới nhào đầu về phía báo nữ. Tốc độ của báo nữ nhanh như tia chớp, khoảng ba mét lại quá ngắn, Tề Nhạc không có trốn, lại phát động công kích vào năm tên dị năng giả, thân hình hắn vừa chuyển hướng, trực tiếp nghênh đón báo nữ tấn công.

Báo nữ Lục Thương Băng không nghĩ tới địch nhân quỷ dị này không có trốn, thân hình hơi chậm lại, nhưng kinh nghiệm chiến đấu tích lũy phong phú khiến nàng biết rõ phải tích lũy năng lượng trên bàn tay đánh xuống, vị trí chính là lồng ngực Tề Nhạc.

Báo am am hiểu tốc độ nhất, như tốc độ gió, bởi vậy dị năng của báo nữ là phong.

Mà phong Tề Nhạc cũng có, ban đầu ở thủ đô Thái Dương Quốc, dị năng phong thuộc tính của Tề Nhạc không thể so được với báo nữ, nhưng mà, hiện tại hắn đã từ không có vân nào đạt tới ba vân, đồng thời còn có được Bản Chúc Tương Dị Hóa, bàn về tốc độ, cho dù là báo nữ, phong thuộc tính của báo nữ không cách nào so sánh được với Kỳ Lân ba vân.

Cho nên, báo nữ nhanh, Tề Nhạc còn nhanh hơn, lúc chưởng của báo nữ đánh xuống, hai tay của hắn đã phát sau mà tới trước, dùng xu thế chắp tay trước ngực đánh lên chưởng của báo nữ, mang theo vân lực lôi thuộc tính đánh ra, vừa vặn ngăn cản hai tay của báo nữ.

Báo nữ thế đi rất mạnh, một kích này chưa xuất toàn lực, đột nhiên song chưởng phát ra công kích, cánh tay bị sấm đánh một trận tê dại, thân thể không tự chủ mà đánh tới. Hai tay Tề Nhạc đánh hai chưởng, thân thể nghênh đón chưởng pháp, lập tức ôm thân thể mềm mại của báo nữ vào người.

Báo nữ tuyệt đối là nóng bỏng, Tề Nhạc vừa ôm lấy thân thể nàng, còn chưa kịp cảm thụ thân thể mềm mại uyển chuyển này, đầu gối của báo nữ đánh sang tiểu đệ bảo bối của Tề Nhạc.

- Muốn giết tôi à?

Tề Nhạc đã giật mình, mặc dù có Kỳ Lân giáp hộ thân, nhưng chỗ đó không thể bị công kích a, ôm báo nữ hất lên không trung, sau đó đẩy chân của nàng ra, thân thể lập tức vọt tới trước, trực tiếp ngã vào vách tường cách đó không xa, hai chân đan vào hai chân của báo nữ, hai tay giơ lên cao, phong bế tay của nàng, thân thể tiếp xúc toàn bộ thân thể của nàng, khiến tay chân của nàng mất đi năng lực công kích. Cho dù là như vậy, báo nữ vẫn cắn vào cổ của hắn.

- Ngoan độc ah!

Tề Nhạc hô nhỏ một tiếng, ánh sáng màu tím lóe lên, thân thể báo nữ giãy dụa, lúc này lại căng cứng rồi mềm nhũn, trung thực bị Tề Nhạc ôm vào ngực.

- Là anh.

Có lẽ là do lôi vân lực công kích, báo nữ nói chuyện có chút không rõ.

Tề Nhạc cười hắc hắc, thấp giọng nói:

- Có thể không phải là tôi sao? Không nghĩ tới chúng ta gặp mặt nhanh chóng như vậy, đúng là có duyên phận a.

Báo nữ đã nhìn thấy bổn sự của Tề Nhạc, kinh sợ nói:

- Anh muốn làm gì?

- Không muốn làm gì? Chỉ là không quen nhìn đám ngoại quốc các người ức hiếp người của đất nước tôi thôi. Bảo bối ngoan, cô yên tĩnh trong chốc lát, tôi sẽ không làm gì cô. Yên tâm đi, tôi mềm lòng với mỹ nữ a, tuyệt đối không lạt thủ thôi hoa.

Vừa nói, Tề Nhạc ôm báo nữ Lục Thương Băng trong ngực, thả nàng lên mặt đất, thân thể lặng yên mà đi.

Nhưng mà, Tề Nhạc vừa quay người lại, báo nữ sau lưng dùng ngôn ngữ hắn nghe không hiểu hét lên, không cần hỏi, nhất định là báo tin cho đồng bọn. Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên người trong thế giới hắc ám, mình tốt xấu gì cũng cứu nàng, kết quả là nàng lại báo cho đồng bạn.

Người của Thánh Hỏa Giáo lúc này dùng đạn dược gần hết rồi, đầu lĩnh nói chuyện với trung niên nhân ngoại quốc lúc trước lên tiếng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)