Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 098

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 098: Cố nhân họ Thủy đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Tề Nhạc gật nhẹ đầu. Ánh mắt rơi vào trên người Thủy Nguyệt nói:

- Lúc trước anh đi Tây Tạng có quen biết với Thủy Nguyệt cô nương. Thật sự là thật trùng hợp. Nguyên bản anh còn có chút không yên lòng, nếu là Thủy Duẫn thúc thúc, vậy cũng không có vấn đề gì rồi. Từ y đức của Thủy Nguyệt cô nương có thể nhìn ra y thuật của Thủy Duẫn thúc thúc.

Thủy Nguyệt ân cần hỏi:

- Cánh tay của anh làm sao vậy?

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói qua qua:

- Ngoài ý muốn, hoàn toàn ngoài ý muốn mà thôi.

Trong mắt Thủy Nguyệt toát ra một tia thương cảm, hướng Thủy Duẫn nói:

- Ba ba, ngài nhất định phải tìm một cánh tay thật tốt cho Tề Nhạc đó, không có tay phải thì hắn không thể tiến hành sáng tác nghệ thuật rồi.

- Sáng tác nghệ thuật?

Tam nữ Như Nguyệt sững sờ một chút, ánh mắt quái dị nhìn hướng Tề Nhạc, Minh Minh nói:

- Em như thế nào không biết anh còn sáng tác nghệ thuật nhỉ?

Khuôn mặt của Thủy Nguyệt ửng đỏ nói:

- Không phải là sáng tác nghệ thuật nhân thể sao? Trước kia ta đã từng nhìn thấy hình xăm trên người Tề Nhạc, đó là nghệ thuật mỹ luân mỹ hoán tinh xảo nhất mà ta đã thấy a.

- Nghệ thuật nhân thể?

Trát Cách Lỗ cố nén không để cho mình cười lên tiếng:

- Các ngươi trò chuyện đi. Ta đi ra ngoài trước.

Tề Nhạc vội ho một tiếng, nói:

- Được rồi. Không nói những chuyện này nữa, Thủy Duẫn thúc thúc, người xem cánh tay của ta còn hi vọng chữa trị không?

Thủy Duẫn đi đến bên người Tề Nhạc ngồi xuống, nói:

- Trước tiên ta phải quan sát mới có thể xác định.

Như Nguyệt vội vàng giúp Tề Nhạc cởi áo ngoài ra, vết thương nơi bả vai hiện ra. Sau khi thi triển chung cực Kỳ Lân Tí, miệng vết thương ở bả vai đã hình thành, bên ngoài đã kết vảy và bên trên có một tầng màu đỏ tím.

Thủy Duẫn tiếp nhận trừ độc từ Thủy Nguyệt, nhẹ nhàng chạm vào vai của Tề Nhạc hai cái rồi hỏi:

- Đau hay không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Hiện giờ đã hết đau, chỉ có đôi khi hơi ngứa một chút.

Thủy Duẫn nhíu mày, tay phải mở ra, toàn bộ bám vào vai phải của Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm giác rõ rệt có một cỗ nhiệt lưu từ vai phải truyền tới. Nguyên bản huyết mạch đang vận hành bình thường lập tức gia tốc, cảm giác thư thích làm thân thể vô lực của hắn lập tức chấn động.

Thủy Duẫn có chút nheo mắt lại, thông qua cảm giác ấm áp cảm thụ được biến hóa thân thể của Tề Nhạc:

- Kỳ quái, thật sự là kỳ quái.

Sau một lúc lâu, Thủy Duẫn buông tay ra, trong mắt lộ ra thần sắc quái dị mà.

Minh Minh ân cần hỏi:

- Thủy thúc thúc, cánh tay của Tề Nhạc còn có thể tiếp nhận sao?

Thủy Duẫn nói:

- Cánh tay của hắn thật sự chỉ đứt rời không đến nửa tháng sao? Theo lý thuyết không phải là như vậy ah!

Văn Đình nói:

- Đúng vậy, khẳng định vẫn chưa tới nửa tháng, cánh tay của anh ấy bị đứt mọi người cũng ở đó.

Thủy Duẫn gật nhẹ đầu, nói:

- Vậy thì lại càng kỳ quái. Ta cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của hắn, dưới tình huống bình thường, nơi cánh tay đoạn đi trong thời gian ngắn như vậy, mặt ngoài miệng vết thương mặc dù có khả năng khép lại, nhưng mà kinh mạch, hệ thần kinh có lẽ còn là ở vào trạng thái bị phá hư. Chỉ có trải qua thời gian dài trị liệu mới có thể khôi phục.

- Nhưng mà hiện tại nơi mặt ngoài miệng vết thương không có vấn đề gì, nhưng nội bộ kinh mạch cùng thần kinh cũng đã một lần nữa khôi phục trở thành một cái hệ thống tự hành tuần hoàn mới, điều này tương đối phiền toái. Nếu như muốn giúp hắn tiếp nhận một cái cánh tay thì phải phá hư miệng vết thương, để cho kinh mạch cùng thần kinh lộ ra mới có thể tiếp hợp.

- Như vậy đi, Tề Nhạc ngày mai cậu đến bệnh viện đến một chuyến, tôi làm cho cậu một chút kiểm tra toàn diện, xác định xem có thẻ tiếp nhận cánh tay khác hay không. Loại tình huống của cậu, lần đầu tiên ta mới gặp được.

Trong mắt của Thủy Duẫn, Tề Nhạc thậm chí thấy được vài phần hào quang hưng phấn. Hắn gật đầu nói:

- Vậy được rồi. Cám ơn ngài.

Thủy Duẫn lắc đầu, nói:

- Trước tiên chưa cần cám ơn tôi, thẳng thắn mà nói hiện giờ tôi còn không nắm chắc ba thành. Đây đã là tình huống rất nhiều năm không có xuất hiện. Lúc trước, cho dù là một người bệnh bả vai toàn bộ gãy xương nát bấy tôi cũng nối được tay cho người ta.

Nhưng hiện tại xem ra, tình huống của cậu tựa hồ càng thêm phức tạp, nếu như ta không có phán đoán sai, loại tình huống này hoàn toàn là bản thân cậu tạo thành.

Thủy Nguyệt giật mình mà nói:

- Ba ba. Thật sự chỉ có ba thành sao?

Nàng cũng học y nên biết y thuật của Thủy Duẫn đạt đến trình độ nào, không có ai so nàng càng thêm tỏ tường. Lúc này nghe xong phụ thân không xác định, Thủy Nguyệt không khỏi cảm thấy rất là giật mình.

Thủy Duẫn gật nhẹ đầu, nói:

- Ta là Y Sinh, nhất định phải đem hết thảy khả năng tính ra tốt. Cứ đợi ngày mai sau khi kiểm tra nói sau. Nguyệt Nguyệt, các con đã là bằng hữu, vậy thì ở lại trò chuyện một lát. Như Nguyệt, cháu theo ta đi ra ngoài nói chuyện một chút.

Như Nguyệt ân cần nhìn Tề Nhạc một cái rồi cùng Thủy Duẫn cùng đi ra khỏi gian phòng, Thủy Nguyệt ngồi xuống vị trí mà Như Nguyệt đã ngồi trịnh trọng hỏi:

- Tề Nhạc, cánh tay của anh đến cùng là xảy ra chuyện gì. Nó sẽ không vô duyên vô cớ bị đứt chứ?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Tình huống cụ thể quá phức tạp, chờ có rảnh tôi sẽ nói cho cô biết. Thủy Nguyệt, hiện giờ cô đi làm rồi sao?

Thủy Nguyệt lắc đầu, nói:

- Tôi vẫn còn đi học, chỉ là đôi khi tới với ba ba để học tập một chút thôi. Ba ba là người mà tôi bội phục nhất dấy.

Vừa nhắc tới Thủy Duẫn, ánh mắt của Thủy Nguyệt lập tức tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Vậy cũng tốt ah! Dùng y đức của cô, tôi tin tưởng sau này cô sẽ là một y sinh tốt.

Thủy Nguyệt nói:

- Mấy vị này đều là bằng hữu của anh sao?

Ánh mắt của nàng đã chuyển hướng về phía Minh Minh cùng Văn Đình. Tuy rằng nàng cũng không phải là rất để ý dung mạo của mình như thế nào, đem thể xác và tinh thần đều vùi đầu vào thăm dò y học, nhưng nàng dù sao cũng là nữ hài tử, đột nhiên chứng kiến hai mỹ nữ còn đẹp hơn mình, khó tránh khỏi có chút ghen tỵ.

Không đợi Tề Nhạc lên tiếng. Minh Minh chặn lại nói:

- Đúng vậy a, tôi là bạn gái của Tề Nhạc.

Văn Đình ở bên cạnh dù sao cũng đã sống hơn ngàn năm, nàng chỉ hé miệng cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Thủy Nguyệt nhìn Minh Minh, lại nhìn Văn Đình, các nàng đồng dạng tràn ngập ánh mắt ân cần khiến cho Thủy Nguyệt có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không có hỏi nhiều cái gì, chỉ mỉm cười nói:

- Xin chào hai bạn, mình là Thủy Nguyệt, rất hân hạnh được biết các bạn.

Trong lòng Minh Minh lo lắng cho cánh tay của Tề Nhạc nên vội vã hỏi:

- Thủy Nguyệt tiểu thư, cánh tay của Tề Nhạc lệnh tôn có thể nối được hay không? Sau khi nối xong có để lại di chứng gì hay không?

*****

Thủy Nguyệt nói:

- Vấn đề này hiện giờ tôi cũng không cách nào trả lời, bởi vì tình huống mỗi người đều có chỗ bất đồng. Bất quá tôi chỉ có thể nói là cha tôi đã tiếp nhận giải phẫu chừng hơn một ngàn người, cho tới bây giờ, chí ít có 90% người phẫu thuật thành trở lên sau này không thể quá độ thì cơ hồ cùng cánh tay nguyên bản không có bất kỳ khác nhau.

- Bất quá, vừa rồi ba ba nói các ngươi cũng đã nghe được, tình huống của Tề Nhạc tương đối đặc thù, hiện giờ chưa chắc được điều gì. Nhưng hai người yên tâm đi, chỉ cần có một tia hi vọng, ba ba của tôi sẽ toàn lực ứng phó. Đừng nói có cái tầng quan hệ này của Như Nguyệt tỷ, cho dù là một người bệnh bình thường, ba ba của ta sẽ toàn tâm đối đãi.

Văn Đình nói:

- Cảm ơn cô, Thủy Nguyệt tiểu thư. Bất luận cuối cùng có thể thành công hay không, chúng tôi đều rất cảm tạ cô và lệnh tôn.

Tề Nhạc nói:

- Được rồi, các cô đừng quay chung quanh cánh tay của tôi nữa, nói chuyện khác đi. Thủy Nguyệt, tôi giới thiệu cho cô biết, đây là Văn Đình, nàng hiện giờ tạm thời không có công tác. Đây là Minh Minh, nàng học ở đại học Thanh Bắc.

Thủy Nguyệt hướng hai nữ gật nhẹ đầu, biểu thị đã biết.

Tề Nhạc nói:

- Thủy Nguyệt, lát nữa cô và Thủy thúc thúc lưu lại ăn cơm rồi hãy về nhé.

Thủy Nguyệt sững sờ, nói:

- Cái này có vẻ không hay đâu.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chúng ta chỉ có món ăn dân dã đặc thù thôi, nhất định là hai người chưa từng ăn, hãy lưu lại ăn rồi về.. Đoán chừng Thủy thúc thúc cùng Như Nguyệt cũng đã nói chuyện xong, chúng ta cùng đi ra a. Gian phòng này dù sao cũng hơi nhỏ.

Vừa nói, Tề Nhạc từ trên giường đứng lên, duỗi cánh tay trái của mình ra, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một ít thì hắn bây giờ nhìn cũng không có gì khác người bình thường quá lớn.

Minh Minh muốn đỡ Tề Nhạc lên thì lại bị hắn ngăn trở:

- Anh chỉ thiếu một cánh tay, còn chân thì không có vấn đề gì cả.

Bốn người cùng đi ra khỏi phòng Tề Nhạc, đây là lần thứ nhất Tề Nhạc trở về rồi ra khỏi phòng. Ba ngày này, tinh thần của hắn đều đặt ở tình huống đối với thân thể của mình dò xét, sau khi thí nghiệm các phương pháp thì hắn biết rõ, chính mình hiện giờ có khả năng làm, cũng chỉ có thể là chờ đợi Kỳ Lân Tí khôi phục. Cũng không phải là dựa vào phương pháp tu luyện đặc thù có thể hồi phục đấy. Uy lực của Chung cực Kỳ Lân Tí đúng là khủng bố Lân Tí, nhưng mà cái giá phải trả cũng cực lớn.

Thủy Duẫn cùng Như Nguyệt thì ở ngoài cửa cách đó không xa, lúc mấy người đi tới, hai người nói chuyện cũng đã đã xong, Tề Nhạc chủ động nói:

- Như Nguyệt, Thủy thúc thúc cũng không phải ngoại nhân, vậy thì lưu lại ăn cơm rồi hãy đi.

Như Nguyệt chặn lại nói:

- Đó là đương nhiên, Thủy thúc thúc, cháu biết rõ ngài vội vàng, bất quá, thật vất vả đến nhà của cháu, chú nhất định phải nể mặt mà ăn một bữa cơm nha.

Thủy Duẫn cười một tiếng nói:

- Những người trẻ tuổi các cô cậu đã nhiệt tình như vậy, tôi không ở lại cũng quá bất cận nhân tình rồi. Được rồi, cũng đã lâu không có gặp cháu. Đáng tiếc ba ba của cháu không có ở đây. Ah, đúng rồi, nhiều năm như vậy ba ba của cháu đã đi đâu? Hắn hiện giờ tựa hồ rất ít trở lại Viêm Hoàng.

Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ mà nói:

- Tính cách của Ba ba cháu, chú hiểu nhất mà. Ông và mẹ cháu chỉ cần vừa ra khỏi cửa, không có một hai năm là sẽ không trở về đấy, công ty đều giao cho cháu và ca ca quản lý, vài ngày trước họ có gọi điện thoại qua vệ tinh, nghe ba ba nói là đang ở Ai Cập, khả năng qua ít ngày thì sẽ trở về rồi. Đến lúc đó cháu nhất định trước tiên thông tri cho chú.

Thủy Duẫn than nhẹ một tiếng, nói:

- Những hài tử các cháu đều đã trưởng thành, chúng ta cũng già rồi. Khó có được lão gia hỏa này có tinh lực chạy loạn khắp nơi như thế. Những năm này ta cũng thu nhận vài tên đệ tử đắc lực. Chờ tiếp qua vài năm, kỹ thuật của mấy người hoàn thiện, ta cũng phải về hưu rồi.

Như Nguyệt mỉm cười đến:

- Thúc thúc, ngài còn trẻ như vậy, nói cái gì về hưu cơ chứ?

Thủy Duẫn cười khổ nói:

- Tuy rằng ta năm nay vẫn chưa tới 50 tuổi, nhưng theo đuổi y học đã mấy chục năm, hiện giờ quá mệt mỏi cũng vô cùng lạnh nhạt cùng mẹ của Nguyệt Nguyệt. Chờ ta sau khi về hưu, nhất định phải hảo hảo đền bù tổn thất cho họ.

- Ba ba!

Trong mắt Thủy Nguyệt tràn đầy quang mang hạnh phúc:

- Con cùng mẹ chờ một ngày này đã lâu lắm rồi.

Thủy Duẫn mỉm cười vuốt ve mái tóc dài của con gái nói:

- Yên tâm đi, ba ba sẽ không để cho hai mẹ con phải đợi quá lâu.

Nhìn phụ tử của Thủy Duẫn, Thủy Nguyệt, trong lòng Tề Nhạc không khỏi tràn đầy hâm mộ, nếu như mình cũng có một vị phụ thân xuất sắc như vậy, thật là một việc mỹ diệu cỡ nào a. Trong lòng đang nghĩ ngợi, tay hắn lại nhiều thêm vài phần ôn nhuận, Văn Đình không biết lúc nào đã cầm bàn tay to của hắn. Hai người liếc nhau, không khỏi đều cảm giác đồng mệnh tương liên.

Thủy Duẫn nhìn đồng hồ của mình một chút rồi nói:

- Như Nguyệt, chú lưu lại ăn cơm có thể, bất quá buổi chiều chú còn một ca phẫu thuật ta không thể trì hoãn thời gian quá dài.

Như Nguyệt chặn lại nói:

- Cháu hiểu rồi, cháu bảo phòng bếp đi chuẩn bị ngay, buổi trưa hôm nay chúng tôi đi ăn cơm sớm. Chú Thủy, mọi người tới đại sảnh ngồi một chút đi. Tề Nhạc, còn anh?

Tề Nhạc nói:

- Anh cũng đi đại sảnh, mấy ngày này nếu không hoạt động một chút, chỉ sợ xương cốt của anh sẽ gỉ sét hết mất.

Như Nguyệt nhìn thật sâu Tề Nhạc, bên trong mắt hiện lên vẻ thâm tình cùng dịu dàng. Ánh mắt của Thủy Duẫn thoáng lập lòe một chút, trong mắt toát ra một tia suy tư nhàn nhạt.

Mà trong ánh mắt của Thủy Nguyệt tức thì thêm vài phần tò mò.

Như Nguyệt đi an bài cơm trưa, mấy người Tề Nhạc cùng nhau đi vào trong đại sảnh biệt thự. Trong đại sảnh không có có người khác, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi trở về đều từng người về tới cuộc sống của mình, Hồ Quang và Dịch An trở lại Thánh Hỏa Giáo đi xử lý giáo vụ rồi.

Yến Tiểu Ất và Điền Thử thì tiếp tục trở về cuộc đời học sinh. Mạc Địch vẫn như cũ đang ở nhà của thầy nàng. Mà ngay cả Từ Đông cũng trở về Thanh Bắc. Trải qua chuyến đi Vân Nam, mọi người tuy rằng đều khôi phục sinh hoạt trước kia, nhưng mỗi một người đều có cảm giác rất khác lạ so với trước kia.

Bây giờ còn lưu lại chỉ có Quản Bình vẫn còn trong trạng thái hôn mê, cùng với Tề Nhạc và Minh Minh tạm thời không có đến trường. Mà ngay cả Như Nguyệt cũng trở về tập đoàn đi làm, chỉ là bởi vì phụ tử Thủy Duẫn tới nàng mới xin nghỉ nửa ngày. Vị ca ca đáng thương của nàng hiện giờ đang tràn đầy oán giận. Dù sao, một cái tập đoàn lớn như vậy cần phải xử lý chuyện tình thật sự là nhiều lắm.

Giữa trưa, hiển nhiên là chưa ai từng được ăn thịt của Khế Dũ, ở đại sảnh trò chuyện trong chốc lát, mọi người trong nháy mắt cũng quen thuộc rất nhiều.

*****

Ads Thủy Duẫn có tri thức về Y học uyên bác làm cho Tề Nhạc mở rộng tầm mắt. Bất quá, hắn rõ ràng cảm giác được. Thủy Duẫn tựa hồ không ưa chính mình, chỉ là hắn không thể thăm dò điều này là do đâu?

- Ồ! Đây là thịt gì, bắt đầu ăn có chút dai, nhưng rất thơm, còn có một cỗ hương vị đặc thù. Xác thực trước kia chưa từng có nếm qua.

Thủy Nguyệt ăn hết một miếng thịt Khế Dũ hấp liền tò mò hỏi.

Mấy người Tề Nhạc mỉm cười, Như Nguyệt nói:

- Thủy Nguyệt muội muội, vấn đề này chúng tôi tạm thời không thể trả lời em. Em đã thích thì ăn nhiều một chút đi, đây là một loại động vật rất hi hữu, giá trị dinh dưỡng phi thường phong phú.

Mấy người bên này nói xong, Tề Nhạc bên kia lại đang không ngừng ăn, hắn tuy rằng chỉ còn lại một tay, nhưng động tác cực nhanh, rõ ràng không chậm hơn những người khác ăn hai tay. Còn có Minh Minh cùng Văn Đình bên cạnh chiếu cố, một mâm thịt Khế Dũ, đã có một nửa đều tiến vào bụng của hắn. Tề Nhạc phát hiện, lượng cơm ăn của chính mình nguyên bản cũng rất lớn thì từ khi sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí về sau, tựa hồ trở nên càng lớn chút. Bụng tựa như một cái động không đáy, bất luận có cố gắng ăn như thế nào cũng rất khó có thể lấp đầy.

Trát Cách Lỗ nói:

- Tề Nhạc. Cậu ăn từ từ thôi. Còn có khách nhân ở đây.

Thủy Duẫn mỉm cười nói:

- Không có sao, để cho hắn ăn đi. Hắn bị thương nặng như thế còn có khẩu vị tốt như vậy. Kỳ thật từ góc độ khoa học mà xét thì dinh dưỡng của con người mỗi ngày có thể hấp thụ có hạn. Nhưng mà, vì cái gì nhân loại còn có cao thấp mập ốm chi phân? Tôi cẩn thận nghiên cứu qua, cái đó và ăn cơm có quan hệ rất lớn. Ăn đồ vật càng nhiều, dinh dưỡng càng phong phú, trợ giúp đối với thân thể sẽ càng lớn, tuy rằng đó cũng không phải tuyệt đối đúng. Nhưng đối với thanh niên nam nữ vẫn còn thời kỳ trưởng thành mà nói lại thể hiện mà rất rõ ràng. Mọi người ở cái tuổi này, chính là nên ăn nhiều một chút, đủ các loại thành phần dinh dưỡng.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Tề Nhạc là tên tham ăn thôi. Thúc thúc. Ngài cũng nhiều ăn một ít. Nếu tôi đoán không lầm, hôm nay loại món ăn dân dã này có chút trợ giúp đối với công phu gia truyền của ngài đó.

- Sao?

Thủy Duẫn kinh ngạc nhìn Như Nguyệt, võ học Điệp Dương Thủ nhà hắn phi thường bí mật đấy, Như Nguyệt tự nhiên nói ra như vậy khiến cho hắn biết ở bữa cơm này không có ai là ngoại nhân.

Một bữa cơm trọn vẹn ăn hết hơn một tiếng đồng hồ, tuy rằng Thủy Duẫn trước đó đã từng nói qua người trẻ tuổi muốn ăn nhiều, nhưng cuối cùng khi hắn thoáng tính toán một chút thành quả chiến đấu của Tề Nhạc thì vẫn không khỏi có chút khiếp sợ. Trong ánh mắt nhìn Tề Nhạc có thêm vài phần biểu tình của gặp quái vật, dù sao sức ăn của Tề Nhạc đã khó có thể cân nhắc với người thường.

Phụ tử Thủy Duẫn rời đi, Như Nguyệt đứng ở bên người Tề Nhạc giọng nói:

- Hôm nay anh còn ăn nhiều hơn hôm qua, Xem ra, anh ngoại trừ côn đồ Kỳ Lân, lưu manh Kỳ Lân, còn có nhiều hơn cái danh xưng thùng cơm Kỳ Lân.

Tề Nhạc ủy khuất mà nói:

- Anh đói bụng không thể không ăn nhiều ah! Không ăn nhiều một chút thì làm sao còn có thể sớm đi hồi phục Kỳ Lân Tí của anh.

Như Nguyệt khẽ thở dài:

- Hi vọng như thế đi. Bất quá, anh cũng không cần quá sốt ruột rồi. Anh đó, trước kia lúc tu luyện cũng rất dễ dàng chỉ vì cái trước mắt, hiện giờ nhất định không thể như vậy. Yên tâm đi, hết thảy còn có chúng em. Mọi người sẽ một mực cùng đợi anh trở về, trước khi đó, chúng em sẽ thay anh xử lý hết thảy mọi chuyện.

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nhưng tại trong lòng lại âm thầm hỏi chính mình, tôi còn có thể về sao? Lại trở lại trong hàng ngũ của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần?

Trát Cách Lỗ nói:

- Tốt rồi, tất cả mọi người trở về phòng a, vừa ăn thịt Khế Dũ, tôi cảm thấy được các ngươi nên tu luyện một chút, tận khả năng đem năng lượng cùng với thành phần dinh dưỡng bên trong hấp thu tương đối khá.

Tề Nhạc nói:

- Mọi người trở về tu luyện đi, Anh muốn đi tới tiểu viện, đừng nói ăn hết thịt Khế Dũ, chỉ sợ ăn hết thịt Phượng Hoàng đối với anh cũng không có tác dụng gì.

Mọi người vừa muốn phản đối, Tề Nhạc lại hướng mấy người phất phất tay, nói:

- Yên tâm, tôi không sao đâu. Tôi thật sự chỉ là muốn hít thở không khí mới mẻ mà thôi. Tôi hiện giờ xem như nửa phế nhân, các ngươi cần phải cố gắng ah! Sau này Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phải dựa vào các ngươi chống đỡ.

Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy, Minh Minh, Như Nguyệt chỉ đành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, Văn Đình nói:

- Thịt Khế Dũ đối với tôi cũng không có tác dụng gì. Bản thân tôi chính là hỏa thuộc tính, rất dễ dàng tiêu hóa, để tôi ở lại với Tề Nhạc.

Biệt viện Long Vực ngoại trừ chủ biệt thự còn lại chính là địa phương đều bị đại lượng thực vật bao phủ, đáng tiếc bây giờ là mùa đông. Kinh thành lại ở phương Bắc, có khả năng nhìn thấy chỉ là chỉ một tràng hoang vu. Bên ngoài có chút lạnh, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng khí trời vẫn thổi tới từng cơn hàn khí.

- Tề Nhạc, anh có lạnh không?

Văn Đình giúp hắn chỉnh lại áo ấm.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Vừa rồi đi ra đây sém bị các em gói thành bánh chừng rồi, sao có thể bị lạnh cơ chứ?

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Đây là bởi vì mọi người quan tâm anh đó. Ai bảo thân thể của anh hiện giờ cần có người che chở chứ?

- Đi ra ngoài một chút thật là thoải mái, cảm giác huyết mạch toàn thân tựa hồ cũng có hoạt động.

Vừa đi Tề Nhạc dao động thân thể của mình, tinh thần rõ ràng cảm giác được tốt lên rất nhiều. Bên ngoài khí tuy rằng rất lạnh, nhưng hô hấp bắt đầu lại có thể cảm thấy rất mới lạ. Hít sâu một cái lãnh khí, tế bào toàn thân hắn đều tùy theo run rẩy.

- Tề Nhạc. Anh biết không? Hiện tại trong lòng em thật sự rất khổ sở.

Văn Đình rúc vào bên người Tề Nhạc, nước mắt bất tri bất giác theo khuôn mặt chậm rãi chảy xuống.

- Nha đầu ngốc, làm sao lại nói chuyện đó nữa, chẳng lẽ giải thích của anh còn chưa đủ sao?

Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Văn Đình cúi đầu nói:

- Tuy rằng mọi người đều không có trách em, nhưng mà, tự chính mình không cách nào tha thứ chính mình. Anh là Kỳ Lân, lại tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân, có tiền đồ rộng lớn, vì em mà anh mất đi tất cả. Tuy rằng Như Nguyệt, Minh Minh mấy người đều không có nói qua cái gì. Nhưng mà trong nội tâm của em lại càng thêm thống khổ, là em hủy hoại tiền đồ của mọi người. Tề Nhạc, van cầu anh, đáp ứng em được không?

Lông mày của Tề Nhạc cau chặt nói:

- Chuyện này là không thể, anh đã nói rồi, nếu quả thật muốn lựa chọn làm như vậy thì không chỉ có là hại chính em mà đồng thời cũng hại anh. Chẳng lẽ em muốn để cho anh và em xuống dưới mặt đất làm một đôi vợ chồng quỷ sao?

*****

Hai mắt Văn Đình đẫm lệ mông lung mà nói:

- Nhưng mà, em thật sự rất muốn đền bù tổn thất cho anh. Tuy rằng anh ngoài miệng không nói, nhưng bất luận là kẻ nào đã mất đi năng lực cường đại như vậy, trong lòng đều nhất định sẽ không dễ chịu. Nếu như anh không để cho em cơ hội đền bù tổn thất, cả đời này em cũng sẽ không an tâm.

Tề Nhạc có chút không có hảo ý nhìn Văn Đình, nói:

- Phương pháp đền bù tổn thất có rất nhiều chủng loại, không nhất định phải hi sinh thân mình. Em nghĩ hi sinh chính mình để thành toàn thì chỉ làm cho anh thêm đau khổ, chẳng bằng tiếp lấy thân báo đáp. Em thấy thế nào?

Vừa nói Tề Nhạc lấy tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Văn Đình.

Rõ ràng ôm vòng eo mà mới có thể chân chánh cảm giác được sự mềm mại nhỏ nhắn của nó. Tuy rằng trang phục mùa đông rất dầy, nhưng Tề Nhạc lại vẫn có thể cảm giác được rõ ràng da thịt của Văn Đình tản mát ra nhiệt lượng ấm áp nhàn nhạt. Ôm một tuyệt đỉnh mỹ nữ vào trong lòng, tuy rằng hắn phát hiện thân thể còn không có khôi phục, nhưng vô ý thức cái khác có cảm giác.

Văn Đình không có phản kháng, ôn nhu dựa vào trong ngực Tề Nhạc:

- Đây quả thật là hi vọng của em sao? Tề Nhạc, anh phải hiểu được, năng lượng khổng lồ kia của Cự Thú Hoạt Xá Lợi ở lại trong cơ thể em không có chút tác dụng. Cho anh, nó mới có thể chân chánh phát huy ra tác dụng xứng đáng. Hơn nữa, em cũng sẽ không tử vong ah! Ý thức của em vĩnh viễn ở lại trên người của anh cùng anh vĩnh viễn không xa rời nhau.

- Thẳng thắn mà nói, lần thứ nhất nhìn thấy anh, em không có quá nhiều hảo cảm, nhưng mà huyết mạch Kỳ Lân trên người của anh tự nhiên đối với em có lực hấp dẫn mãnh liệt. Ngay cả chính mình cũng không biết vì cái gì luôn luôn muốn gặp anh. Nhất là chúng ta gặp lại ở Phượng Nhã thì loại cảm giác này trở nên càng thêm mãnh liệt.

- Ngày đó, tuy rằng em bị anh thu vào trong Kỳ Lân Châu, nhưng mà hết thảy mọi chuyện phát sinh bên ngoài em cũng có thể thấy rõ ràng. Khi phát hiện anh muốn sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, em mới thực sự biết rằng mình đã yêu anh. Em không biết anh có yêu em hay không, Như Nguyệt cùng Minh Minh tại tất cả phương diện cũng không chênh lệch với em, nhưng mà bây giờ thầm nghĩ chỉ muốn quấn lấy anh cả đời. Chỉ có chính thức cùng dung hợp cùng một chỗ, em mới có thể an tâm ở lại bên cạnh anh, biến thành một bộ phận của thân thể anh, cho dù sau này anh không quan tâm em cũng không có khả năng rồi.

Tề Nhạc nắm thật chặt cánh tay trái của mình:

- Đình Đình, có lẽ em còn không hoàn toàn hiểu rõ anh, anh là lưu manh, là tên du côn. Quốc gia chúng ta không phải đã nói sao, khi thỏa mãn vật chất thì tinh thần văn minh kiến thiết mới có thể biến thành trọng yếu đấy. Làm một kẻ lưu manh, thân thể thỏa mãn chính là văn minh vật chất của anh. Em phải nhớ rõ, muốn chính thức ở trong lòng anh thì nhất định phải ở bên cạnh anh. Anh biết rõ em vẫn cảm thấy là bởi vì em mới khiến cho anh đã mất đi năng lực của mình. Nhưng mà, em phải nhớ chính thức báo đáp anh, như vậy nhất định phải hảo hảo mà sống bên cạnh anh. Em hiểu chưa?

- Ồ, như thế nào lại có cảm giác hơi nóng nhỉ.

Văn Đình đột nhiên dời đi chủ đề, Tề Nhạc cúi đầu nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt Văn Đình đã bao phủ lên một tầng màu đỏ rực. Hắn mỉm cười nói:

- Em còn nói thịt Khế Dũ đối với ngươi không có hiệu quả, xem ra hiệu quả vẫn phải có. Hung thú Sáu ngàn xác thực ẩn chứa năng lượng không tầm thường ah! Anh nghe đại sư đã từng nói qua, ngày đó nếu như không phải Phật lực đã hạn chế năng lực của nó, dù cho mọi người vây công có thêm nhiều người hơn như vậy cũng chưa chắc có thể tiêu diệt nó. Được rồi, anh đưa em trở về, nhanh tu luyện một chút hấp thu năng lượng của Khế Dũ.

Văn Đình gật nhẹ đầu, nói:

- Em không muốn trở về gian phòng của mình, đi gian phòng của anh được không. Em muốn thời thời khắc khắc cảm nhận được khí tức của anh tồn tại. Tề Nhạc, anh ăn hết nhiều thịt Khế Dũ nhiều như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác đều không có sao?

Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:

- Trước mắt xác thực còn không có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy tinh thần của mình tựa hồ tốt lên rất nhiều. Thịt Khế Dũ có lẽ vẫn rất bổ a.

Vừa nói, hắn sợ muộn sẽ ảnh hưởng đến Văn Đình hấp thu thịt Khế Dũ thu, vội vàng lôi kéo nàng trở về biệt thự.

Cả ngôi biệt thự bên trong đều tràn đầy khí tức năng lượng hỏa thuộc tính, hiển nhiên là mọi người đã bắt đầu hấp thu năng lượng trong thịt Khế Dũ. Để giết được Khế Dũ, mọi người đã tốn không biết bao nhiêu khí lực, dưới sự trợ giúp của Cơ Đức mới thuận lợi dùng chuyên cơ chở trở về, cho dù mỗi ngày ăn, cũng đủ tất cả các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ăn trên một tuần lễ.

Vừa về tới gian phòng, nhiệt năng trên người Văn Đình phát ra đã phi thường rõ ràng, Tề Nhạc vội vàng để cho nàng khoanh chân ngồi xuống tiến vào trạng thái tu luyện, nhiệt năng nhàn nhạt lưu chuyển, toàn thân Văn Đình đều bao phủ một tầng màu đỏ rực huyễn lệ.

Nhìn khí tức năng lượng bành trướng, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia hâm mộ thật sâu, hiện giờ đã không có người ngoài, hắn không cần phải che dấu nội tâm của chính mình.

Hiện giờ hắn là người bình thường, hoặc bây giờ còn có thể bảo trì một trái tim bình thường, nhưng mà đã từng có được năng lượng khổng lồ như vậy, đột nhiên mất đi hết năng lực, trong lòng của hắn có thể bình tĩnh nổi sao?

Đúng lúc này, Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được ở vùng đan điền của mình truyền đến một cỗ năng lượng ấm áp. Mặc dù không có nóng rực như năng lượng trên người Văn Đình, nhưng mà cảm giác năng lượng đột nhiên xuất hiện vẫn làm trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ. Giải Trĩ nói Tề Nhạc tự nhiên tin tưởng, nhưng mà hắn đồng thời cũng tin tưởng nhân định thắng thiên, không có chuyện gì là tuyệt đối.

Có lẽ, mình ở tình huống nào đó còn có năng lực khôi phục khả năng thì sao? Dù là đã không có cánh tay phải mạnh nhất chỉ cần khôi phục Vân Lực Kỳ Lân là được rồi.

Hai mắt Tề Nhạc nhắm lại, hiện giờ Tề Nhạc đã không có Vân Lực, hắn chỉ có thể dùng tinh thần lực dựa theo phương pháp tu luyện trước kia chậm rãi vận hành, hy vọng có thể hấp thu đến một bộ phận năng lượng vận chuyển ở bên trong kinh mạch trong cơ thể của mình.

Dưới tác dụng của Thăng Lân Quyết, phần tử năng lượng ngoại giới bắt đầu chậm chạp hướng trong cơ thể hắn ngưng tụ. Tốc độ ngưng tụ so trước kia ít nhất phải chậm gấp 10 lần. Khi những phần tử năng lượng các loại thuộc tính vừa mới đi vào trong cơ thể Tề Nhạc, lập tức thì như là băng tuyết tan rã, thân thể của hắn tựa như một cái Thâm Uyên cái cực lớn không ngừng cắn nuốt hấp thu năng lượng truyền tới.

Mà Tề Nhạc tại lúc này cũng cảm giác được rõ ràng, trong đan điền chính mình xuất hiện cỗ năng lượng ấm áp đã bị thân thể của mình không ngừng hấp thu.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)