Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 010

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 010: Vân lực sơ hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Tề Nhạc đương nhiên sẽ không biết Hải Như Nguyệt đang suy nghĩ cái gì đó, trong hắn mê ngủ, đồ án Kỳ Lân trước người hiện ra rõ ràng hơn các lần trước, khí lưu hai màu đen bạch không ngừng xoay quanh người nhắn, thân thể bị tổn thương kịch liệt dưới cổ khí lưu này không ngừng lành lại, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng khôi phục một tia huyết sắc.

Trong lúc Tề Nhạc ngủ say, trong đầu không ngừng lóe lên các huyệt vị tối hôm qua vừa học, mỗi một huyệt vị đều trở nên vô cùng rõ ràng, ngay cả bảy kinh mạch và huyệt vị không tận lực nhớ cũng xuất hiện mơ màng. Sau khi giác tỉnh huyết mạch Kỳ Lân, lần đầu tiên nó phát huy tác dụng, Hắc Kỳ Lân, luôn luôn là vương giả trong Kỳ Lân, nó thật sự chỉ có năng lực khôi phục thôi sao? Tứ Tường Vân Kỳ Lân chỉ có thể là phế vật sao? Hắc Kỳ Lân chỉ xuất hiện huyết mạch truyền thừa lần đầu tiên trong lịch sử, ngay cả Trát Cách Lỗ kế thừa phật lực mười đời, cũng không rõ ràng Hắc Kỳ Lân chân chính có được năng lực thế nào.

Trong lúc ngủ mơ, thời gian luôn qua rất nhanh, ban ngày nhanh chóng bị bóng tối thay thế, trong phòng Tề Nhạc đã có một người xuất hiện.

Hải Như Nguyệt vẫn một thân áo trắng như trước, nhưng bây giờ nàng mặc bộ quần áo thể thao, kính đen trên mặt đã không thấy đâu, mái tóc đen rối tung xỏa ở sau đầu, nếu như Tề Nhạc có thể nhìn thấy Hải Như Nguyệt bây giờ, hắn nhất định rất kinh ngạc. Nàng hiện giờ, trên mặt không có một tia thô bạo nào, gương mặt có hào quang nhu hòa hiện ra.

Đứng trước giường, hai tay Hải Như Nguyệt không ngừng biến hóa hình dạnh, trên người có hào quang màu ngà sữa hiện ra, cùng với hào quang đen bạch trên người Tề Nhạc giao ứng với nhau.

- Ồ, vì cái gì hiện giờ không sinh ra bài xích chứ?

Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc lầm bầm. Vân lực của nàng và khí tức Kỳ Lân trên người Tề Nhạc tiếp xúc với nhau, chẳng những vân lực của bản thân không bị bài xích, hơn nữa tốc độ vận hành gia tăng trên phạm vi lớn phải biết rằng, vân lực đạt tới cảnh giới hiện tại của nàng, đã hóa dịch trong người, tốc độ vận hành chính là chướng ngại lớn nhất.

Hai tay Hải Như Nguyệt đặt lên ngực của mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dụng tâm đi cảm thụ khí tức Kỳ Lân, nàng phát hiện, khí tức Kỳ lân trên người Tề Nhạc vô cùng nhu hòa, như gió xuân ấm áp, không ngừng từ lỗ chân lông của hắn hiện ra ngoài, lại phản tác dụng với thân thể hắn, nhiệt độ thân thể Tề Nhạc rất cao, chí ít cao hơn bốn mươi độ, mỗi tế bào trong cơ thể tràn ngập sức sống, không ngừng phân giải và thành hình, thân thể bị thương khôi phục còn nhanh hơn tưởng tượng. Nhất là tiếng tim đập của Tề Nhạc, vang lên đều đặn trong gian phòng yên tĩnh, tiếng tim đập có lực hơn người bình thường.

Chậm rãi mở hai mắt ra, sóng mắt Hải Như Nguyệt lưu chuyển, trong nội tâm thầm nghĩ.

- Đúng, khí tức Kỳ Lân trời sinh là trợ lực tu luyện lớn nhất của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, mà khí tức của hắn ta căn cứ theo ý niệm mà cải biến. Bởi vì lúc trước mình nặng tay với hắn, cho nên, hắn mới bài xích mình, khí tức Kỳ Lân sẽ phản tác dụng với vân lực từ Thăng Long Quyết. Mà bây giờ hắn đang ngủ say, ý thức đã ngủ say, khi tức Kỳ Lân đã mất đi phán đoán, cho nên ta ở bên cạnh hắn có hiệu quả làm chơi ăn thật. Không hổ là vương của cầm tinh, chỉ khi thức tỉnh đã có được năng lực to lớn này rồi.

- Mẹ kiếp, Hải Như Nguyệt, lão tử muốn cưỡng hiếp cô!

Đột nhiên trong gian phòng yên tĩnh có âm thanh la hét vang lên, ngay cả Hải Như Nguyệt cũng bị giật mình. Thân thể Tề Nhạc cuồn lên, có lẽ vì xúc động thương thế trên người, trong lúc ngủ mơ hắn cũng phải nhăn mặt.

Hải Như Nguyệt tức giận nhìn qua nam nhân côn đồ trước mặt, trong mắt có nộ khí hiện ra.

- Nam nhân đều dùng nửa thân dưới suy nghĩ sao? Nếu như không phải Kỳ Lân, hừ.

Bộ ngực đầy đặn của nàng phập phồng, trong mắt có hàn quang lập loè, cắn cắn bờ môi của mình. Gương mặt thiên sứ trời sinh, dáng người ma quỷ, đã khiến Hải Như Nguyệt vào năm mười mấy tuổi đã biến thành đối tượng truy cầu của vô số nam nhân cùng lứa, những người này không mang lại bao nhiêu phiền não cho nàng, dù sao nàng cũng là nữ nhân, cũng từng gặp được nam nhân có thể đả động nội tâm của mình, nhưng mà, nàng đồng thời cũng là một thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, năm đó, Trát Cách Lỗ phát hiện ra nàng, nói cho nàng biết trách nhiệm của bản thân, nàng không thể không buông tha rất nhiều lý tưởng của nữ nhân. Long là thống soái trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, trên người nàng mang trách nhiệm còn lớn hơn Cơ Minh Minh nhiều.

Tiếng đập cửa vang lên, Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Tiến vào!

Chu thúc cầm một cái khay đi vào, trên khay có nồi sứ lớn.

- Tiểu thư, tôi mang cháo thịt tới cho Tề tiên sinh.

Hải Như Nguyệt gật gật đầu, nói:

- Có lẽ anh ta đã tỉnh rồi, Chu thúc, bất luận trên người anh ta xảy ra cái gì, ngài không nên kinh ngạc, cũng nhất định phải bảo thủ bí mật. Thân phận của anh ta rất đặc thù, vô cùng trọng yếu với tôi.

Chu thúc mỉm cười, nói:

- Tiểu thư còn không tin tôi sao?

Ánh mắt Hải Như Nguyệt trở nên nhu hòa đi rất nhiều, đi đến trước mặt Chu thúc tiếp nhận cái khay đặt lên mặt bàn, nói:

- Làm sao không tin? Nếu như tôi không tin được ngài, cũng không nhờ ngài chiếu cố anh ta. Ngài đã nhìn Tiểu Nguyệt lớn lên, tôi vẫn đối đái ngài như cha của mình, ngài cũng như cha mẹ của tôi vậy, đều là người thân nhất của tôi. Nếu như nói tôi chọn người nào tín nhiệm nhất trên đời này, khẳng định chính là ngài rồi.

Thân thể Chu thúc hơi chấn động, hiền lành nhìn qua Như Nguyệt nói:

- Đứa nhỏ ngốc, Chu thúc vĩnh viễn là Chu thúc của con, chỉ cần con đừng ghét bỏ Chu thúc già, Chu thúc vĩnh viễn làm bạn với con. Tuy thanh niên như Tề Nhạc ngả ngớn với con một ít, nhưng bản tính lại không xấu, nhưng ngày hôm nay con giày vò anh ta không nhẹ, có cần thiết không?

Nghe được Chu thúc nhắc tới Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt còn có chút giận không thể phát tiết, hừ một tiếng, nói:

- Người như anh ta, nên ăn nhiều đau khổ, tùy tiện nghĩ tới còn tốt. Con ghét nhất chính là người háo sắc như anh ta, ngài không thấy ánh mắt của anh ta khi vừa gặp con đâu, nếu không phải vì thân phận anh ta quá trọng yếu, con đã sớm đánh anh ta nằm trên giường mấy tháng. Không cho anh ta chút giáo huấn, thì trí nhớ của anh ta không dai.

Chu thúc khẽ cười một tiếng, nói:

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó a. Anh ta còn trẻ như vậy, khó tránh khỏi dụng tâm vào chuyện nam nữ, huống chi tiểu thư lại xinh đẹp như vậy. Tiểu thư, năm nay tiểu thư cũng hai mươi ba tuổi rồi, cũng nên lo lắng chuyện chung thân đại sự của bản thân mình.

Khuôn mặt Hải Như Nguyệt ửng đỏ, nói:

- Chu thúc, hiện giờ con sẽ không nghĩ tới những chuyện, còn có quá nhiều chuyện con cần làm.

Chu thúc thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu thư, nói như thế nào, thì tiểu thư cũng là con gái, nên tìm một nơi quy túc cho mình. Tôi biết trên người tiểu thư có trách nhiệm rất lớn, nhưng mà, không nên vì những chuyện này mà làm khổ mình. Suy nghĩ thật kỹ lời Chu thúc nói. Hiện giờ tôi hi vọng nhất, chính là tiểu thư có cuộc sống hạnh phúc.

*****

Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Chu thúc, con đi đây, anh ta giao cho ngài.

Chu thúc nói:

- Ba ngày sau tiểu thư cũng làm vậy với anh ta sao?

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Ngài cũng biết, chuyện con đã quyết định thì không cải biến. Đây là phương pháp tốt nhất con nghĩ ra với anh ta. Ngài yên tâm, năng lực khôi phục của anh ta rất mạnh, không có việc gì.

Chu thúc nhíu mày nói:

- Có lẽ thân thể của anh ta thật sự không có vấn đề, nhưng mà tiểu thư làm vậy với anh ta, đả kích tinh thần của anh ta vô cùng trầm trọng, với tư cách một nam nhân, bị nhục nhã như thế, chỉ sợ cả đời này anh ta sẽ ghi hận lên người tiểu thư, tiểu thư cũng nói, thân phận của anh ta thập phần trọng yếu, như vậy, vì sao không nói cho rõ? Nói cho anh ta biết suy nghĩ trong lòng của cô.

Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Không, con cũng không thể cái gì cũng nói cho anh ta biết, nếu như vậy, hiệu quả không có, anh ta ghi hận thì hận, cho dù hận thì làm được cái gì, con chỉ hy vọng năng lực sinh tồn của anh ta mạnh một chút, chẳng lẽ ngài cho rằng với thực lực của anh ta có thể làm được gì sao? Con đi ra ngoài trước, sau khi anh ta tỉnh lại ngài không nên nói gì với anh ta cả.

Hải Như Nguyệt đi rồi, Chu thúc có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tiểu thư, tính cố chấp của cô chừng nào sửa được đây?

Đi đến trước giường, nhìn thấy có hào quang đen bạc không ngừng qua lại trên người Tề Nhạc, Chu thúc có chút kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường, sau đó kiểm tra uyển mạch của Tề Nhạc một chút, vỗ nhè nhẹ vào mặt Tề Nhạc.

- Tề Nhạc, tỉnh, ăn xong rồi ngủ tiếp nào.

Một dòng khí lưu ấm áp hiện ra trên người Tề Nhạc, Tề Nhạc chậm rãi tỉnh táo lại.

- Ah, Chu thúc là ngài ah!

Toàn thân không ngừng đau đớn giống như kim châm vào người, làm cho Tề Nhạc rên rỉ thành tiếng, trong tiếng đau đớn, các bộ vị bị thương hôm nay bị ngứa liên tục.

Chu thúc vịn Tề Nhạc ngồi xuống, sau đó đưa nồi sứ tới trước mặt Tề Nhạc, nồi sứ mở ra, bên trong có hương thơm đậm đặc truyền tới. Có lẽ cảm giác được đồ ăn, bụng Tề Nhạc lập tức kêu ọt ọt, làm cho Tề Nhạc rất xấu hổ, Chu thúc mỉm cười nói:

- Ăn ít đồ đi, anh ngủ cả ngày rồi.

Tề Nhạc nhìn sắc trời xuyên qua cửa sổ, nói:

- Lâu vậy sao, tôi đúng là ngủ mê thật, cám ơn ngài, Chu thúc.

Vừa nói, hắn tiếp nhận cái chén do Chu thúc đưa tới, sau đó ăn lấy ăn để. Tuy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, cũng không còn cảm giác chẳng có khí lực nữa, Tề Nhạc không cảm thấy cái gì, nhưng Chu thúc lại bị sức khôi phục của hắn làm khiếp sợ. Phải biết rằng, vào buổi sáng hắn kiểm tra thân thể của Tề Nhạc, liền phát hiện gân cốt của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, cơ bắp bị tổn thương thật lớn, nhưng lúc này đã có thể tự mình ăn cơm được rồi, sức khôi phục như vậy Chu thúc mới gặp được lần đầu tiên.

Tề Nhạc tướng ăn không lịch sự, một nồi cháo thịt lớn, không lâu sau đã tiến vào trong bụng hắn rồi, không biết vì cái gì, hắn cảm giác mình thập phần cần đồ ăn, cho dù có hai, ba phần cháo như thế này thì mình cũng ăn hết.

- Tề Nhạc, tôi sẽ gọi tên của anh nhé.

Chu thúc đem nồi sứ và chén đặt qua một bên.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đương nhiên, ngài là trưởng bối, gọi tên tôi không có gì.

Chu thúc nói:

- Tiểu thư ba ngày sau sẽ bảo anh đi tới phòng luyện công, hơn nữa thời gian còn kéo dài mười phút, anh có thể thừa nhận chứ?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Không có gì là có thể hay không, dù sao tôi cũng không khuất phục cô ta, mà cô ta cũng không đánh tôi chết, đã như vầy, thì cứ đi thôi. Không có năng lực phản kháng, tôi cũng chỉ có thể thừa nhận. Ngài không cần khích lệ tôi, cho dù thái độ của tôi có cải biến với cô ta, thì cô ta cũng không bỏ qua cho tôi. Tôi cũng hiểu vì sao nàng làm như vậy.

Chu thúc kinh ngạc nói:

- Anh hiểu?

Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Đương nhiên hiểu, buổi sáng hôm nay ngài đưa tôi về, thân thể của tôi đã chết lặng, nhưng đầu óc cũng rất thanh tỉnh, khi đó tôi đã hiểu. Tôi là côn đồ, chỉ vì một lần kỳ ngộ mà có được năng lực đặc thù, nhưng tôi cuối cùng cũng chỉ là tiểu côn đồ mà thôi, cô ta xem thường năng lực của tôi, sợ tôi sau này liên lụy bọn họ, muốn dùng phương pháp này kích phát tiềm lực của tôi, như vậy, năng lực tự lành của tôi sẽ càng mạnh hơn nữa, sau này tôi cũng ít mang lại phiền phức cho bọn họ.

Chu thúc gật gật đầu, nói:

- Anh là người thông minh, nếu anh đã rõ những chuyện này, cũng rõ vì sao tiểu thư xem thường anh. Bởi vì anh không có thực lực khiến nàng xem trọng. Với tư cách một nam nhân, không cần giải thích cái gì, hoặc là dùng phương pháp đảm đương còn không đủ, mà cần hành động. Dựa vào hành động để chứng minh thực lực của chính mình, chỉ cần anh không ngừng cố gắng, một ngày nào đó, trên thế giới này sẽ không còn người xem thường anh. Mặc dù tiểu thư có chút cực đoan, nhưng nàng đang tận lực kích thích tiềm lực của anh, tôi tin tưởng anh là nam nhân có tâm huyết.

Tề Nhạc có chút cảm kích nói:

- Cảm ơn ngài, Chu thúc, tôi biết rõ, ngài cũng không có xem thường tôi. Ngài yên tâm đi, tuy Tề Nhạc tôi là côn đồ, nhưng mà, ta là nam nhân chân chính.

Chu thúc thoả mãn gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Anh có nghĩ làm thế nào đối mặt với mười phút tiểu thư gia tăng không? Với hiểu biết của tôi về cô ấy, nếu đã nói ra khỏi miệng, tuyệt đối không bao giờ lưu thủ.

Tề Nhạc có chút mờ mịt lắc đầu, nói:

- Tôi không biết, có lẽ, là năng lực tự lành có thể giúp tôi vượt qua. Có một điểm tôi có thể xác định, cô ta tuyệt đối không gây thương tổn chân chính với tôi.

Chu thúc nói:

- Anh quá bị động, kỳ thật, bị động bị đánh cũng là phương pháp, anh cũng nói, tiểu thư sẽ không tổn thương anh chân chính, nếu như anh có thể sử dụng phương pháp tốt hơn thừa nhận đả kích, như vậy, những tổn thương của anh sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Con mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:

- Chu thúc, ngài nguyện ý dạy cho tôi sao?

Chu thúc không trả lời thẳng lời hắn, nói:

- Đồng dạng là bị đánh, nhưng có thể không cùng hiệu quả, tôi cũng không rõ khí lưu trên người của anh là cái gì, nhưng có thể cảm giác được đó là nơi phát ra năng lực thần kỳ của anh, tố chất thân thể anh vẫn có, tôi cẩn thận xem xét qua, cốt cách của anh vô cùng tốt, có thể nói là kỳ tài trăm năm khó gặp, thời gian chỉ có ba ngày, tôi không có khả năng dạy anh thứ cao thâm gì. Nhưng tôi sẽ dạy anh công phu khi bị người khác đánh. Bị đánh, đồng dạng cũng là một môn học vấn, vô cùng hữu ích với thân thể của anh, thiết thực, càng không có hại gì, rất thiết thực. Anh bây giờ giống như một tờ giấy trắng, chỉ cần anh có chỗ lĩnh ngộ, như vậy, cầm cự nhiều hơn mười phút của tiểu thư, có lẽ cũng không quá khó khăn. Dù sao, tiểu thư chỉ đánh anh mà thôi.

*****

Tề Nhạc cung kính nói:

- Vậy xin ngài dạy tôi, vể sau tôi gọi ngài là Chu lão sư a.

- Không cần, anh gọi tôi là Chu thúc được rồi. Kỳ thật, đây chỉ là kỹ xảo vô cùng đơn giản, người bình thường rất dễ dàng làm được, giống như một lớp giấy ngăn cản cả băng và hỏa, nếu như xuyên phá được lớp giấy này, anh sẽ dễ dàng biết rõ. Thí dụ như, anh đang lùi về đụng tường, tất nhiên toàn thân sinh ra chấn động không khỏe, nếu như trong nháy mắt đụng vào tường, anh nâng hai tay qua vai, như vậy, cơ bắp trên lưng của anh sẽ kéo căng ra, lúc này, chấn động sinh ra khi anh đụng vào tường sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu như địch nhân đánh một quyền về phía của anh, vào lúc anh muốn ngăn cản quyền của hắn, trực tiếp đón đỡ một quyền, đương nhiên sẽ nhận toàn bộ lực xung kích của nắm quyền đó, nhưng mà, nếu như anh tránh né chính diện, một chưởng vỗ vào các đốt ngón tay địch nhân, rất dễ dàng đánh dạt quyền của địch nhân ra hướng khác. Cánh tay của người như con rắn vậy, tuy không thể chuyển động mọi hướng như rắn, nhưng các đốt ngón tay, đánh vào đốt ngón tay, giống như đánh vào điểm bảy tấc của con rắn. Những kỹ xảo này đều rất đơn giản, chỉ cần luyện tập đơn giản, anh sẽ làm được.

Tề Nhạc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, Chu thúc nói với những chuyện này với hắn, đã mở cánh cửa mới trước mặt Tề Nhạc.

Chu thúc lấy một quyền sách trong lồng ngực, đưa cho Tề Nhạc.

- Đây là phương pháp tu luyện đơn giản, cũng có thể nói là phương pháp Trúc Cơ, chỉ cần kiên trì tu luyện, sẽ có công hiệu tăng cường thân thể, khẩu quyết trong đó chú thích rất rõ ràng, từ trình độ coi trọng của tiểu thư, tôi sẽ không làm sư phụ của anh, nhưng tôi già rồi, không muốn một thân bổn sự của mình mang theo xuống mồ, cho nên truyền cho anh. Hy vọng có thể mang tới trợ giúp thật lớn cho anh. Điểm lợi hại nhất của môn công phu này, chính là có thể ngồi tu luyện, nằm cũng có thể luyện, đi cũng luyện được, ngủ cũng luyện, thậm chí thân thể treo ngược cũng có thể luyện. Cốt cách của anh thanh kỳ, tuy tuổi hơi lớn, nhưng chỉ cần anh cố gắng, chắc chắn sẽ có chút ít thành tích. Hôm nay anh làm quen đơn giản đi chờ thân thể anh khôi phục tôi sẽ dạy cho anh.

Tề Nhạc cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, sách cũng không dày, nhìn nó chỉ hơn mười trang, trên đó viết bốn chữ lớn —— "Huyền Thiên Bảo Lục".

Tề Nhạc từ trên giường bước xuống đất, tuy thân thể đau nhức, nhưng hắn hít sâu, hắn vẫn cố sức đứng lên, khom gối quỳ rạp xuống đất.

- Sư phụ, mặc kệ Hải Như Nguyệt thấy thế nào, dù sao tôi nhận định ngài là sư phụ rồi.

Mặc dù chỉ quen biết Chu thúc ngày đầu tiên, nhưng Chu thúc quan tâm làm hắn cảm thấy rất thân thiết, cộng thêm hành động truyền thụ vô tư thế này, vẫn làm hắn cảm động.

Chu thúc cầm lấy hai tay của Tề Nhạc, một cổ lực lượng nhu hòa nâng hắn dậy, mỉm cười nói:

- Chúng ta xem như hữu duyên, năm nay tôi đã bảy mươi tuổi, kỳ thật, tính cách của anh tôi cũng không thích lắm, nhưng tôi thật sự không muốn đạo thống thất truyền, huống chi cốt cách của anh tốt như vậy. Nếu anh đã nguyện ý, thì tôi cũng thừa nhận hai chữ sư phụ này. Nhưng tôi chỉ hy vọng, anh có thể đem công phu này truyền thừa xuống. Tám tuổi tôi đã tập võ, đến bây giờ đã có sáu mươi hai năm, thời gian sáu mươi năm, làm cho tôi lĩnh ngộ rất nhiều, võ học bác đại tinh thâm, thiên tính của anh tôi không bắt buộc, tôi cũng không hạn chế anh cái gì, chỉ hy vọng thời điểm anh làm cái gì, không nên trái với lương tâm. Thôi, anh nghỉ ngơi trước đi, buổi sáng ngày mai tôi sẽ tới, truyền thụ cho anh chút ít công phu.

Chu thúc cầm khay rời đi, Tề Nhạc có chút không chờ đợi được mở sách ra xem, hắn kinh hỉ phát hiện, quyển sách này hai trang đầu tiên giới thiệu kỳ kinh bát mạch, ngày hôm qua hắn đã nhớ được một kinh mạch, hiện giờ tâm tính của hắn khác hôm qua, khát vọng với lực lượng làm hắn không lười nhác, lập tức cầm sách lên đọc cẩn thận. Hắn biết rõ, bất luận là mình tu luyện thứ Chu thúc truyền thụ hay là Thăng Lân Quyết, kỳ kinh bát mạch vô cùng trọng yếu.

Tề Nhạc cũng không ngu ngốc, trái lại, bản thân hắn là người thông minh, chỉ vì xuất thân và hoàn cảnh chung quanh, khiến cho thông minh của hắn không đặt vào việc học. Hắn rất lười, nhưng mà, một khi hắn quyết định cái gì, sẽ dốc toàn lực, dưới nổ lực không ngừng của hắn, ba giờ sau, chẳng những hắn học thuộc kỳ kinh bát mạch, còn dựa theo vị trí kinh mạch đồ của "Huyền Thiên Bảo Lục" tìm hiểu đại khái. Khi trời sáng, hắn không còn bối rối nữa, đã thuộc nằm lòng toàn bộ kỳ kinh bát mạch, hắn không chờ được mà mở trang thứ ba của "Huyền Thiên Bảo Lục".

Trang thứ ba là đồ án kinh mạch một người, nhưng người này đang ngồi, một mũi tên màu hồng vận chuyển có quy luật trong kinh mạch, khởi điểm từ đan điền ở bụng dưới, đồng dạng cũng lấy đan điền làm điểm cuối, theo kỳ kinh bát mạch vừa vặn vờn quanh một chu thiên. Bên cạnh có chú thích rõ ràng: lấy ý dẫn khí, tâm tùy ý động, ý thăng đan điền, trải qua...

Vừa xem sách, Tề Nhạc vô ý thức bắt chước theo, trí nhớ với kỳ kinh bát mạch, rất nhanh, hắn đã nhớ được lộ tuyến của mũi tên màu hồng, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn bắt đầu tu luyện. Ý niệm vận hành, phối hợp với hô hấp đặc thù trong "Huyền Thiên Bảo Lục" mà vận hành chân khí, chỉ dùng ý niệm, Tề Nhạc không còn cảm giác đặc thù gì nữa, nhưng mà, ý niệm của hắn khởi đầu từ đan điền, lại đến cuối đan điền, hoàn thành một tuần hoàn, cảm giác sinh ra biến hóa. Dường như trong đan điền nhiều hơn thứ gì đó, cẩn thận cảm giác, dường như là một đoàn khí lưu, khí lưu rất yếu ớt, trong chấn động chia thành bốn cổ, Tề Nhạc phát hiện, bốn cổ khí lưu này phân biệt là tím, thanh, lam, hồng bốn màu, lưu động trong đan điền của hắn.

Phát hiện này nhất thời làm nội tâm Tề Nhạc khẽ động, Trát Cách Lỗ đã từng nói qua với hắn, chính mình là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, có được lôi, phong, thủy, hỏa bốn loại năng lực, dường như là bốn màu sắc này, vì cái gì bọn họ nói tu luyện rất khó khăn chứ? Mình chỉ mới tu luyện "Huyền Thiên Bảo Lục" một chu thiên đã cảm nhận được chân khí, chuyện này không tính là chậm a.

Kỳ thật, hắn cũng không biết, sau khi tỉnh lại, năng lực của Tứ Tường Vân Kỳ Lân đã tồn tại, nhưng hắn không có tận lực dẫn động, bởi vậy, bốn loại năng lực này ẩn tàng trong thân thể của hắn, tuy "Huyền Thiên Bảo Lục" cũng không phải Thăng Lân Quyết, nhưng cũng là một loại phương pháp tu luyện huyền môn chính tông, vận hành một chu thiên, đương nhiên dẫn động vân lực trong đan điền hắn ngưng kết lại rồi.

Tề Nhạc thử thăm dò và khống chế khí lưu trong cơ thể vận hành, khí lưu rất nghe lời, theo ý niệm của hắn vận hành trong kinh mạch, làm cho hai tay của Tề Nhạc lúc này, cảm thấy ngón cái và ngón trỏ có cảm giác như có như không, ngón cái tay trái có hỏa diễm bốc lên, ngón trỏ hơi có chút tê liệt, một đạo điện quang nhàn nhạt xoay tròn quanh ngón trỏ tay trái, mà ngón cái tay phải có một đoàn ánh sáng màu xanh lam, năng lượng nhu hòa lay động nhè nhẹ, mà ngón trỏ tay phải có một đoàn khí lưu đang xoay tròn.

*****

Biến hóa sinh ra làm cho Tề Nhạc vui mừng quá đỗi, hắn biết rõ, suy đoán của mình là chính xác, đây chính là bốn loại năng lực thuộc về Tứ Tường Vân Kỳ Lân, hồi tưởng lại khi Cơ Minh Minh truyền thụ cho mình, há miệng quát khẽ:

- Lâm.

Một chữ đơn giản, giống như dẫn động sức sống toàn bộ tế bào trong thân thể, bốn đạo khí lưu chuyển động chậm chạp trong cơ thể ngưng thực lực trên đầu ngón tay.

Hồng, tím, lam ba đạo quang mang đồng thời sáng lên, lại có một tiếng gió rít như có như không xuất hiện bên tai, màu đỏ là một hỏa cầu như trái bóng bàn, điện quang màu tím không ổn định hiện ra, lưu lại dấu vết cháy xém trên vách tường, lam sắc quang mang là một dòng nước, gió không ổn định đã tán đi.

Lúc này, hai ngón tay cái của Tề Nhạc, trên đỉnh ngón tay có năng lượng hình cầu, hồng, lam hai đạo quang mang lấp lánh, mang cho hắn rung động thật lớn. Nhưng mà, loại tình huống này cũng không duy trì thời gian quá dài, chỉ vài giây sau, hồng, lam hai tiểu cầu biến mất, mà thân thể của hắn như trống rỗng, khí lưu vừa xuất hiện biến mất không thấy gì nữa.

- Lâm.

Tề Nhạc lại lên tiếng quát khẽ một tiếng, đáng tiếc, lúc này không có hiện tượng gì xuất hiện. Mặc dù như thế, nhưng biến hóa ngắn ngủi lúc nãy làm hắn tin tưởng thật lớn, lập tức khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục dựa theo phương pháp trong "Huyền Thiên Bảo Lục" mà tu luyện. Lúc này đây, cũng không phải một chu thiên, Tề Nhạc nhớ rất rõ Cơ Minh Minh đã từng nói qua, Thăng Vân Quyết mỗi một lần tu luyện tốt nhất nên hoàn thành bốn mươi chín vân chu, chính là một đại vân chu. Mà "Huyền Thiên Bảo Lục" cũng có phương pháp tu luyện giống như vậy, có lẽ không kém bao nhiêu, chỉ có điều một tuần hoàn trong "Huyền Thiên Bảo Lục" gọi là một chu thiên. Bởi vậy, lúc hắn bắt đầu tu luyện, hắn quyết định tu thành một đại chu thiên.

Tu luyện ban đầu là lục lọi, dựa theo ý niệm Tề Nhạc bắt đầu vận hành bảy tuần hoàn, quen việc dễ làm không còn cố sức nữa, dần dần, hắn tiến vào trong cảnh giới mông lung, kỳ thật, hắn cũng không biết, với tư cách một người vừa học, có lẽ sẽ bắt đầu với tiểu chu thiên, tối đa không thể vượt qua bảy chu thiên, mà tiến bộ sau đó, mới có thể dần dần gia tăng số lượng tiểu chu thiên. Thẳng đến khi có thể tu thành đại chu thiên. Bởi vì, trên tâm trí của người vừa học có lỗ thủng, một khi trong quá trình tu luyện xuất hiện chấn động ý niệm, vô cùng có khả năng sinh ra tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn có điềm lành gia tăng nên rất may mắn, khát vọng với lực lượng làm hắn chuyên tâm vào tu luyện, ý niệm cũng không có chấn động. Quan trọng hơn là, trong lúc hắn tu luyện, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay tản ra hào quang nhu hòa, ổn định tâm thần của hắn, có Xá Lợi Thủ Châu ở trên người, cho dù hắn muốn tẩu hỏa nhập ma cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Bốn mươi chín chu thiên, Tề Nhạc cũng không có mất bao nhiêu thời gian, lúc hoàn thành một tiểu chu thiên cuối cùng, hắn phát hiện đan điền của mình có thêm bốn cỗ khí lưu, hơn nữa rất rõ ràng, bốn cổ khí lưu này ngưng thực hơn trước kia rất nhiều, thể tích cũng tăng lớn hơn một chút. Hắn không biết, tình huống bây giờ là mèo mù vớ chuột chết, hắn trong một đêm ngắn ngủi đã hoàn toàn ngưng tụ được năng lượng Kỳ Lân, chuyện này về sau sẽ mang lại chỗ tốt thật lớn khi tu luyện. Tuy không phải Thăng Lân Quyết, nhưng hiệu quả soi với Thăng Lân Quyết còn tốt hơn.

"Huyền Thiên Bảo Lục" tu luyện Trúc Cơ, chính là bài xuất trọc khí trong cơ thể con người, xua tan uế khí, có hiệu quả loại trừ tạp chất của thân thể. Người bình thường luyện tập, không ngừng kiên trì, ba năm mới thành công, đến lúc đó có lực lớn và thân thể nhẹ nhàng, căn cơ kiên cố, tu luyện các công pháp cao thâm sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật. Mà khí tức Kỳ Lân, hiển nhiên là thanh khí tinh khiết, Tề Nhạc cũng không cần hấp thu thiên địa linh khí trong thiên địa bổ sung tiêu hao như người thường, tu luyện đêm nay, trực tiếp đem vân lực tán trong kỳ kinh bát mạch của Kỳ Lân thu liễm lại.

Thở sâu, Tề Nhạc cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng, mở to mắt, hắn ở mắt thấy Chu thúc mới thở dài một hơi, bộ dáng như trút được gánh nặng.

- Sư phụ, ngài đến.

Tề Nhạc vội vàng từ trên giường đi xuống, tuy hắn là côn đồ, nhưng cũng biết lễ tiết đầu tiên với sư phụ là tôn kính.

Chu thúc tức giận nói:

- Anh hù chết tôi rồi? Tôi đem Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Bảo Lục" truyền cho anh, chỉ là muốn anh làm quen với quá trình đơn giản nhất, ai bảo anh tu luyện. Không có tôi chỉ đạo và hộ pháp, sẽ tẩu hỏa nhập ma, anh sẽ biến thành phế nhân đấy.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:

- Nhưng mà đệ tử có cảm giác rất tốt! Thoải mái không nói nên lời, thương thế trên người cũng không còn đau nữa.

Sắc mặt Chu thúc hiện ra nét vui mừng.

- Thiên tư của anh trước giờ tôi chưa từng thấy qua, không những tự mình lục lọi tu luyện, còn có thể hoàn thành đại chu thiên trong lần đầu tiên, chuyện này với người tu tập công phu nội gia như chúng ta mà nói, là chuyện chỉ ngộ mà không thể cầu. Xem ra, giới hạn tập võ với anh mà nói không có chút ý nghĩa nào, luyện cả đêm, anh có cảm giác gì hay không?

Tề Nhạc cười hắc hắc, ý niệm khẽ động, duỗi hai bàn tay ra, lập tức, bốn loại năng lượng thuộc tính đồng thời hiện ra trên hai đầu ngón tay, mặc dù chỉ là hào quang nhàn nhạt, nhưng đặc tính bốn loại thuộc tính vốn có triển lộ rất rõ ràng, hắn có chút đắc ý đem cảm giác tu luyện của mình nói ra một lần.

Nghe Tề Nhạc nói, sắc mặt Chu thúc đại biến.

- Xấu, xấu, ta làm xấu đại sự của tiểu thư rồi, thì ra anh vốn có năng lực của bản thân. Có lẽ không nên tu luyện công pháp của tôi, Tề Nhạc, xem ra tôi không thể làm sư phụ của anh rồi.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Sư phụ, ngài nói gì vậy, một ngày làm thầy, cả đời là thầy a!

Chu thúc cười khổ lắc đầu, nói:

- Anh bây giờ cái gì cũng không cần làm, chờ ở chỗ này, tôi sẽ đi tìm tiểu thư.

Nói xong, hắn lập tức vội vã đi ra cửa.

Không lâu sau, Hải Như Nguyệt đã theo sau Chu thúc đi tới gian phòng của Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt nhíu mày nhìn Tề Nhạc, nói:

- Anh đem năng lực kia dùng một lần cho tôi xem!

Tề Nhạc hừ một tiếng, nhưng hắn biết rõ mình bây giờ còn xa mới là đối thủ của Hải Như Nguyệt, tuy trong nội tâm không muốn, nhưng vẫn phón xuất bốn loại năng lượng thuộc tính của Kỳ Lân.

Trong ánh mắt Hải Như Nguyệt tràn ngập kinh ngạc, lúc này nhìn qua Chu thúc, Chu thúc nói:

- Tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không biết hắn đã...

Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- May mắn không sinh ra hiệu quả không tốt gì. Chu thúc ngài đi ra ngoài đi, Tề Nhạc, anh đi theo tôi.

Nói xong, quay người đi ra ngoài cửa, Tề Nhạc có chút không rõ Hải Như Nguyệt có ý gì, đành phải đi theo nàng rời khỏi gian phòng của mình. Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc đi thẳng lên lầu ba, vào trong phòng luyện công.

Trong phòng luyện công, những vết máu của Tề Nhạc đã không thấy nữa, thanh lý phi thường sạch sẽ, Tề Nhạc hồi tưởng lại đả kích lần trước, trong nội tâm không khỏi có chút tâm thần bất định.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)