← Ch.115 | Ch.117 → |
- Kỳ Lân hình người!
Hỗn Độn Vương hô nhỏ một tiếng.
Tề Nhạc chậm rãi đi ra cửa động, hư ảnh Kỳ Lân ngoài động phiêu phù, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, hào quang nhàn nhạt không ngừng lóe lên, cũng không có áp lực thực chất xuất hiện, nhưng mà, Tề Nhạc và hư ảnh Kỳ Lân trên đỉnh đầu của hắn mang lại cho Hỗn Độn Vương áp lực cực lớn trong lòng.
Hỗn Độn Vương rất rõ ràng, thần thú và hung thú càng cường đại, càng che dấu khí tức của mình, tinh thần lực của nó phi thường cường đại, nhưng mà trên người Tề Nhạc hoàn toàn không nhìn thấy một tia năng lượng nào, loại tình huống này càng làm nội tâm Hỗn Độn Vương tràn ngập cảm giác sợ hãi, che dấu khí tức tới mức độ như vậy, cho dù là Kỳ Lân nó từng nhìn thấy cũng không làm được!
Trong Kỳ Lân nhất tộc có bao nhiêu thành viên nó đều quen thuộc, nhưng mà, người trẻ tuổi tướng mạo bình thường trước mắt lại chưa từng gặp qua. Hơn nữa, nó cũng chưa từng nghe nói trong Kỳ Lân nhất tộc có Kỳ Lân nào mang theo bốn loại thuộc tính.
Tề Nhạc không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng quan sát Hỗn Độn Vương, hào quang màu bạc trong mắt của hắn phi thường bình thản, cũng không có ý định ra tay.
Hỗn Độn Vương thử thăm dò, nói:
- Kỳ Lân, anh là người của Kỳ Lân nhất tộc? Vì sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh.
Tề Nhạc vẫn lạnh nhạt nhìn qua Hỗn Độn Vương.
- Thứ mày chưa từng nhìn thấy còn nhiều lắm, chẳng lẽ, trên thế giới này chuyện gì mày cũng hiểu được sao. Muốn tao động thủ, hay mày tự sát đây?
- Kháo, thực là quá bá đạo ah!
Thâm Hải Minh Xà thầm nghĩ trong lòng, ngay cả nó bây giờ cũng không hiểu tình huống cụ thể của Tề Nhạc, từ biểu hiện mà nhìn, trên người Tề Nhạc không có chút năng lượng chấn động nào, nhưng mà, không có năng lượng, cái hư ảnh Kỳ Lân cùng với đôi mắt màu bạc là chuyện gì? Chẳng lẽ, những ngày này Tề Nhạc gặp kỳ ngộ trong động sao, đã biến thành cường đại?
Hỗn Độn Vương cả giận nói:
- Nơi này là lãnh địa của tao, mày có can đảm bảo tao tự sát?
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Đó là trước kia, từ giờ trở đi, lãnh địa của mày đã thuộc về thần thú, cũng thuộc về tao. Nếu như mày không muốn tự sát, vậy động thủ đi, tao sẽ cho mày hiểu rõ, cái gì gọi là tư vị sống không bằng chết.
Hỗn Độn Vương lúc này đã triệt để sợ hãi, trong đời này nó chưa từng nhìn thấy sinh vật nào nói chuyện với nó như vậy cả, Kỳ Lân nhất tộc đúng là một trong những chủng tộc nó sợ hãi nhất, nếu như chỉ bằng vào thực lực đối kháng, chỉ cần đối phương không phải Hắc Kỳ Lân, nó có lòng tin định trụ đối phương, nhưng Kỳ Lân nhất tộc có năng lực chung cực Kỳ Lân Tí thật sự là đáng sợ.
Chỉ cần Kỳ Lân trưởng thành thi triển, cho dù nó có thể tu luyện tới hình người, cũng sẽ bị đối phương hủy diệt. Mà Kỳ Lân trước mặt này, chẳng những là Hắc Kỳ Lân cường đại nhất trong Kỳ Lân nhất tộc, hơn nữa hắn còn có tường vân bốn màu, hơi trọng yếu hơn là, hắn đã tu luyện tới trình độ biến thành hình người, loại dấu hiệu này, đều không phải giả tạo a! Lời nói của Tề Nhạc rất cuồng, lọt vào tai của nó, hoàn toàn là biểu tượng của lực lượng.
Cho dù Hỗn Độn Vương sống thêm một vạn năm, cũng không có khả năng nghĩ đến, Kỳ Lân ở trước mặt của mình, vốn không phải Kỳ Lân chính thức, mà là nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, tự nhiên hình thái là hình người. Mà nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân lại diễn ra vào cuối thời kỳ viễn cổ cự thú, do Kỳ Lân nhất tộc bí mật tiến hành.
Hiện tại Tề Nhạc và Thâm Hải Minh Xà cũng không biết đang ở thời đại nào của viễn cổ cự thú, nhưng tuyệt đối không phải cuối thời kỳ này, Từ những rừng rậm nguyên thủy không bị con người khai thác này là hiểu được.
- Kỳ Lân, mày không nên quá đắc ý. Mày làm như vậy, tuyệt đối sẽ khơi mào chiến tranh giữa thần thú và hung thú đấy, chẳng lẽ, chuyện này mày muốn nhìn thấy sao? Không phải Kỳ Lân các người gần đây phản đối chiến tranh sao?
Hỗn Độn Vương vừa nhìn Tề Nhạc, vừa khống chế thân thể của mình lui lại nhanh chóng.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Đó là trước kia. Hiện tại chúng ta đã quen rồi. Không tệ, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta ưa thích hòa bình. Nhưng mà, nếu như trên thế giới này không có hung thú chúng mày tồn tại, tao nghĩ, thời gian bình thường còn dài hơn, thế giới này cũng được yên bình. Không sai, trước kia mày chưa từng gặp qua tao, mà thực lực chân chính của thần thú, hung thú chúng mày làm sao nhìn thấy được. Hiện tại, tao cho mày xem, cái gì là thực lực chân chính của Kỳ Lân.
Hai đạo quang mang đen bạch đồng thời sáng lên, Tề Nhạc chậm rãi nâng tay trái của mình lên.
Nếu như đổi lại bình thường, Hỗn Độn Vương nhìn thấy Kỳ Lân duỗi tay trái ra, nhất định sẽ cho rằng đối phương khinh miệt mình, bởi vì tay phải của Kỳ Lân mới là nguồn suối sức mạnh. Nhưng mà. Tề Nhạc trước mặt mang cho nó cảm giác thâm bất khả trắc. Nhìn thấy Tề Nhạc nâng tay trái lên, nó chẳng những không có khinh miệt, trong nội tâm sợ hãi càng nhiều hơn.
Hai đạo quang mang đồng thời sáng lên, đường kính Kỳ Lân kính nửa mét lăng không hiện ra ngoài. Hào quang lập loè, mặt kính bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời, bao phủ thân thể Hỗn Độn Vương.
- Lại là Kỳ Lân kính, mày nhất định là tộc trưởng mới của Kỳ Lân tộc.
Trong miệng Hỗn Độn Vương phát ra một tiếng kêu to. Nó không dám có chút do dự nữa, thân thể đã lui về phương xa. Hình thái thực thể biến mất, hoàn toàn hóa thành một đạo sương mù màu xám, trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà.
Hào quang lóe lên, Kỳ Lân kính lại quay về trong người Tề Nhạc, cúi đầu xuống, cánh tay phải của hắn đã mọc lại, thở dài một hơi. Nói:
- Cuối cùng cũng dọa thằng này chạy đi. Minh Xà đại ca, anh đã khôi phục chín đầu còn sợ Hỗn Độn sao?
Con mắt Thâm Hải Minh Xà trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Tề Nhạc.
- Vừa rồi là anh dọa hắn chạy?
Tề Nhạc nhìn hắn, mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh không phát hiện, trong thân thể của tôi không có chút năng lượng nào sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải chiến đấu.
- Nha. Trời ạ! Tề Nhạc, anh rất trâu nha!
Thâm Hải Minh Xà trong nội tâm không khỏi tràn đầy sợ hãi:
- Tề Nhạc ah! Anh có biết hay không, vừa rồi là Hỗn Độn hóa thành hình người đấy, chỉ sợ thực lực không dưới vương của hung thú! Tuy tôi bề ngoài là như vậy, nhưng năng lượng của tôi vô cùng kém. Duy trì lôi điện và mây đen chung quanh thân thể vô cùng khó khăn. Anh còn bảo tôi đành với hắn chẳng phải tìm chết sao! Nhưng mà. Anh có thiên phú biểu diễn nha, đừng nói là Hỗn Độn Vương, ngay cả tôi cũng bị gạt.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Mặc dù nhân loại chúng tôi không có thân thể cường đại như thần thú và hung thú, nhưng mà, chúng tôi có trí tuệ không phải các người bì được. Chiêu vừa rồi, gọi là không thành kế. Nhưng mà, chuyện này không phải mình tôi có thể hoàn thành, anh phối hợp cũng tốt nha! Ha ha. Không nghĩ tới, chúng ta lại dọa một cường giả bỏ chạy. Loại cảm giác không chiến mà khuất phục người thật tốt.
*****
- Tốt tốt cái rắm ah! Tôi sợ tới mức trái tim nhỏ của mình suýt nữa rớt ra ngoài đấy.
Thâm Hải Minh Xà còn sợ hãi nói ra.
Tề Nhạc cười hắc hắc. Nói:
- Anh có trái tim nhỏ sao? Anh nhìn xem thân thể của mình lớn bao nhiêu kìa
Thâm Hải Minh Xà cười khổ nói:
- Nếu như anh biết lai lịch của Hỗn Độn Vương. Chỉ sợ cũng không nhẹ nhàng như vậy. Thằng này, trong hung thú có danh xưng là ác linh. Ngay cả hung thú cũng không muốn liên hệ với nó, sở dĩ chúng ta ở trong rừng rậm này không gặp hung thú khác, bởi vì chúng ta đang ở trong lãnh địa của nó nha!
Lập tức, hắn đem lai lịch của Hỗn Độn Vương nói lại.
Nghe xong lời này của Thâm Hải Minh Xà, Tề Nhạc quay đầu lại nhìn vào trong huyệt động.
Thâm Hải Minh Xà nhìn thấy động tác của hắn liền sững sờ, nói:
- Anh đi làm cái gì?
Tề Nhạc cũng không quay đầu lại nói:
- Còn có thể làm gì, mau chóng mang hai nha đầu này ra ngoài, lập tức rời khỏi nơi này! Vạn nhất Hỗn Độn Vương kia cân nhắc lại, làm chiêu hồi mã thương, chẳng phải chúng ta xong đời sao?
Thâm Hải Minh Xà nghe Tề Nhạc nói với giọng điệu lo lắng, không khỏi bật cười, nói:
- Tôi còn cho rằng anh không biết sợ đấy.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Tôi không sợ, nhưng mà, tôi không muốn chết, nhất là dưới tình huống như thế này.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày, không lâu lắm, nhưng không ngắn, thời gian bốn mươi chín ngày này, thân thể Tề Nhạc bị Tự Nhiên Chi Nguyên ảnh hưởng, xuất hiện biến hóa cực lớn. Nội đan Lục Lân Liệt Thụ Tích hắn đã hấp thu hoàn toàn, hắn đạt được không chỉ có năng lượng, quan trọng hơn là trọng sinh từ Luân Hồi quả. Tề Nhạc hiện tại, bản thân Luân Hồi quả hấp dẫn năng lượng tự nhiên tiến vào thân thể, đã chính thức hoàn thành quá trình thoát thai hoán cốt.
Ngay cả Thâm Hải Minh Xà hấp thu một ít đã khôi phục chín đầu, mà Tề Nhạc trực tiếp có được Tự Nhiên Chi Nguyên, thu hoạch chỗ tốt càng lớn.
Những tổn thương do sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí cũng khôi phục hoàn toàn, chẳng những tiềm lực bản thân khôi phục, đồng thời, thân thể của hắn đã bị cải tạo hoàn toàn.
Theo ý nào đó mà nói, Luân Hồi quả biến mất, nhưng Tự Nhiên Chi Nguyên lại không có biến mất, mà Tề Nhạc chính là Tự Nhiên Chi Nguyên ah!
Thân thể của hắn, đã biến thành Luân Hồi quả không có năng lực xuyên việt thời không. Chỉ cần Tề Nhạc nguyện ý, hắn hiện giờ có thể tùy thời hấp thu năng lượng tự nhiên chung quanh.
Luân Hồi quả mang cho Tề Nhạc chỗ tốt không chỉ như vậy, riêng kinh mạch, cốt cách, cơ bắp đều cải thiện toàn diện. Có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu với hắn là. Tề Nhạc hiện tại, nếu như từ góc độ năng lượng mà nhìn, không có khác biệt với người thường quá lớn, trong cơ thể trống rỗng, căn bản không có năng lượng.
Nhưng mà, hắn hiện giờ, giống như cực phẩm phỉ thúy ẩn trong đá. Chỉ cần bị khai thác một lần, chắc chắn sẽ tản ra hào quang lóng lánh. Có thể nói. Hắn hiện giờ là một khối vàng chưa tinh luyện, chỉ cần tạo hình lần nữa, sẽ biến thành cường giả trước nay chưa từng có. Thử hỏi, hiện tại bất luận là hung thú hay thần thú, có con nào đạt được vương quả sao?
Chung cực Kỳ Lân Tí mang lại tổn thương to lớn đã biến mất, Tề Nhạc hiện tại muốn làm, chính là tu luyện Thăng Lân Quyết. Trong nhận thức của Tề Nhạc. Chỉ cần một lần nữa tu luyện thời gian dài, dựa theo phương pháp trước kia tiến hành, tối đa là nửa năm đã khôi phục trạng thái đỉnh phong trước kia.
Hắn cho rằng, Luân Hồi quả mang lại chỗ tốt chính là khôi phục tiềm lực và cánh tay phải. Nhưng hắn không biết rằng, Luân Hồi quả với tư cách là một trong ba đại vương quả trong thần quả, đã triệt để cải biến thân thể của hắn. Muốn phát hiện huyền bí trong đó, chỉ có chờ thời điểm hắn lại tu luyện Thăng Lân Quyết mới có thể.
Trong cơ thể Tề Nhạc trước kia chỉ có một tia năng lượng. Thời điểm thúc dục hư ảnh Kỳ Lân xuất hiện đã tiêu hao hết, trở lại trong động, hắn trước tiên đánh thức Văn Đình. Hắn và Văn Đình có tâm thần tương liên với nhau, trước kia bên ngoài xảy ra vấn đề, hắn cũng không có quá để ý, cho nên một mình đi ra ngoài. Lúc này, thông qua tinh thần lực kêu gọi, Văn Đình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Kỳ thật, cho dù Tề Nhạc không gọi, không có năng lượng tự nhiên mạnh mẽ tiến vào, Văn Đình cũng tự tỉnh lại.
Mở hai mắt ra, Văn Đình kinh ngạc phát hiện, thế giới trước mặt như sáng lên, ngay cả nham thạch chung quanh cũng xuất hiện màu xanh lá, bản thân mình cảm giác với năng lượng chung quanh còn mạnh hơn trước gấp trăm lần, nhìn qua Tề Nhạc trước mắt. Trong nội tâm nàng sinh ra cảm giác quái dị. Giống như bản thân mình biến đổi, nhưng biến hóa này rất tự nhiên. Ngay cả Văn Đình cũng không nói rõ, rốt cuộc biến hóa này thể hiện trên phương diện nào.
Tề Nhạc mỉm cười, có chút khoe khoang cánh tay phải trước mặt Văn Đình, cười hắc hắc, nói:
- Lão bà, nhìn này. Hiện tại anh đã không còn là đại hiệp cụt tay rồi.
Văn Đình kinh hỉ nói:
- Ah! Cánh tay phải của anh đã khôi phục? Chuyện này, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Tôi cũng không biết. Hẳn là hiệu quả của viên nội đan kia. Nhưng mà, viên nội đan của Lục Lân Liệt Thụ Tích đúng là quá cường hãn. Toàn bộ chúng ta đều bị ảnh hưởng, ngay cả Minh Xà đại ca cũng khôi phục chín đầu đấy. Chuyện này là như thế nào?
- Anh không chỉ hấp thu viên nội đan kia, còn có Tự Nhiên Chi Nguyên. Đương nhiên xuất hiện biến hóa rồi.
Âm thanh lạnh như băng vang lên, Tuyết Nữ cũng đã tỉnh táo lại.
- Tự Nhiên Chi Nguyên, đó là cái gì?
Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua gương mặt lạnh như băng của Tuyết Nữ.
Trong mắt Tuyết Nữ xuất hiện hào quang chán ghét.
- Tôi thật sự không rõ, tại sao Tự Nhiên Chi Nguyên lại lựa chọn anh. Nhưng mà, trong viên nội đan kia, có được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, tại sao Tự Nhiên Chi Nguyên lại xuất hiện tôi không biết, nhưng mà, thân thể của anh hấp thu Tự Nhiên Chi Nguyên nên sinh ra ảnh hưởng, bất luận là thương thế nặng thế nào, hiện tại cũng đã khôi phục lại. Nhưng mà, dưới tác dụng của Tự Nhiên Chi Nguyên, chỉ sợ năng lượng trong cơ thể của anh đã bị thanh lý a.
Thời điểm nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của nàng mang theo hương vị hả hê. Tuyết Nữ vẫn không biết rằng, lúc trước Tề Nhạc chiến đấu với nàng, năng lượng sử dụng không phải của hắn a.
Tề Nhạc cười nói:
- Thanh lý, không, không nên nói là thanh lý, mà là hoàn toàn bổ sung. Năng lượng trong người tôi là số âm, hiện tại biến thành số dương, tôi cao hứng còn không kịp đấy.
Không quan tâm tới ánh mắt giật mình của Tuyết Nữ, Tề Nhạc hướng Văn Đình nói:
- Nơi này là hang của hung thú cường đại nghỉ ngơi, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh lên. Mau chóng đổi địa phương. Thân thể của tôi hiện giờ đã tốt hơn, chỉ cần tu luyện lần nữa, tin tưởng tối đa không quá nửa năm, sẽ khôi phục như trước kia.
Văn Đình đứng lên, sau đó ôm mạnh Tề Nhạc, sau đó hôn lên môi của hắn một cái.
- Ah! Lưu manh.
Tề Nhạc luôn luôn là người chiếm tiện nghi mà khoe mẻ. Mỉm cười nhìn qua ánh mắt ngấn lệ của Văn Đình, hắn có thể cảm giác được, Văn Đình hiện giờ rất vui vẻ.
*****
- Quá tốt, chuyện này thật sự quá tốt. Tề Nhạc, anh biết không? Em vẫn mong chờ ngày hôm nay sẽ tới, nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy.
Văn Đình không quan tâm tới giễu cợt của Tề Nhạc, dán vào ngực của hắn, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Được rồi, chúng ta nên rời khỏi nơi này rồi nói sau. Tuy thương thế do chung cực Kỳ Lân Tí mang lại cho anh đã khỏi hẳn. Nhưng mà, chúng ta nhất định phải tìm cho được thần khí Côn Lôn kính rồi quay về thế giới của chúng ta, đây mới là chuyện tốt chân chính.
Văn Đình nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng nàng dán vào ngực Tề Nhạc, lại không có chút xấu hổ, nàng lập tức cảm giác ôm hai tay của Tề Nhạc tốt hơn, so với một tay còn an toàn hơn, trong nội tâm nàng lúc này tràn ngập hạnh phúc.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Lão bà, em mà ôm như vậy nữa, nói không chừng anh không nhịn được mà ăn em đấy.
- Chán ghét.
Văn Đình đấm nhẹ lên ngực của Tề Nhạc một cái, lúc này mới thoát ly ôm ấp.
- Vậy chúng ta đi thôi. Tuyết Nữ cô nương, cô nên nhớ rõ chúng ta hiện giờ đang hợp tác đấy. Vì muốn có hy vọng quay về thế giới trước thì phải hợp tác với nhau mới được, hy vọng cô nên hiểu lời tôi nói.
Tuyết Nữ giống như không nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tề Nhạc cùng Văn Đình lúc nãy, lạnh nhạt nói:
- Tôi đã đáp ứng thì chưa bao giờ đổi ý, đi thôi.
Nàng trước giờ lời nói vẫn là ngắn gọn như vậy, vừa mới nói xong, đi đầu hướng bên ngoài hang động đi đến.
Tề Nhạc kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Đình, đi theo sau lưng Tuyết Nữ ra ngoài, trước khi đi, hắn vẫn không quên mang theo cái sừng của Lục Lân Liệt Thụ Tích vào trong Kỳ Lân Châu.
Tuy năng lượng của hắn hiện giờ còn chưa khôi phục, nhưng chỉ cần nắm tay Văn Đình, có thể mượn một ít năng lượng.
Thời điểm ba người Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà lặng lẽ rời khỏi huyệt động, sau khi tiến vào rừng rậm nguyên thủy kia, Tề Nhạc mới chính thức biết được thực lực của Hỗn Độn Vương đáng sợ thế nào. Bởi vì hắn nhìn thấy một con đường rộng mười mét, liếc nhìn không thấy điểm giới hạn. Hai bên là rừng cây rậm rạp, mà trong con đường này, còn lưu lại chất dịch màu xám. Thực vật lại biến mất hoàn toàn.
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Trông thấy chưa, vừa rồi đụng phải tên kia, bản thể của hắn dài hơn trăm mét, hình dáng như chó. Có được năng lượng Hỗn Độn có khả năng khắc chế hết các loại năng lượng. Chỉ sợ, trên thế giới này, duy nhất có thể làm cho Hỗn Độn cảm thấy sợ hãi, cũng chỉ có Kỳ Lân sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí.
Sắc mặt Tề Nhạc biến hóa, hạ giọng nói:
- Đừng nhiều lời, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà phủ phục trên mặt đất, nói:
- Các người đi lên đi, ở trong địa hình phức tạp này, tốc độ của tôi nhanh hơn các người nhiều lắm.
Tuy năng lượng của hắn còn chưa khôi phục, nhưng hấp thu nước suối chung quanh, vẫn bổ sung năng lượng cần thiết cho hắn.
Tề Nhạc cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên đầu to chính giữa của Thâm Hải Minh Xà, Tuyết Nữ nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào cái đầu rắn bên trái Tề Nhạc, mà Văn Đình thì ngồi lên đầu rắn bên phải Tề Nhạc, Thâm Hải Minh Xà cũng không có nói gì, sau khi ba người đi lên thân thể to lớn của nó, thân thể màu đen âm u của nó lắc lư, dán chặt lên mặt đất, nhanh chóng chọn một hướng mà đi, mà hướng nó rời đi, cũng ngược hướng với Hỗn Độn Vương.
Thâm Hải Minh Xà di động nhanh chóng về phương xa, mà bọn người Tề Nhạc thì ngắm nhìn cảnh vật chung quanh. Dù sao, bọn họ vừa tới thế giới này không lâu, trừ cảm giác sợ hãi trong nội tâm ra, còn có rất nhiều hiếu kỳ với thế giới này.
Trong rừng rậm có nhiều cây cối cao lớn, hơn nữa tuyệt đại bộ phận là những cây bọn người Tề Nhạc không nhận ra, trong rừng rậm nguyên thủy có nhiều cây cỏ rậm rạp, nếu như không phải thân thể Thâm Hải Minh Xà đủ khổng lồ và dẻo dai siêu cường.
Người bình thường muốn tiến lên trong hoàn cảnh này, sẽ gặp lực cản cực lớn. Làm cho Tề Nhạc ưa thích nhất là, trong không khí nơi này, nhìn xuyên thấu qua cành lá rậm rạp dưới tán cây, có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời xanh biết không một tia tạp chất, ở thời đại này, không có ô nhiễm nên bầu trời tinh khiết không một tia tạp chất. Ngay cả ánh sáng mặt trời cũng mạnh hơn thế giới của Tề Nhạc, chỉ có điều ánh nắng mặt trời không chói mắt. Mang theo khí tức nóng bỏng truyền xuống tán cây, thoải mái nói không nên lời. Không khí tươi mát, hít sâu một hơi không khí ướt át, mỗi tế bào như tràn ngập sức sống.
Không lâu sau, đột nhiên Tề Nhạc ý thức được vấn đề quan trọng rất lớn, đó chính là thức ăn. Sau khi đi tới thế giới này. Bọn họ còn chưa ăn cái gì. Tuy lúc tu luyện có năng lượng nên không mang lại cảm giác đói khát, nhưng lúc này bụng Tề Nhạc đã réo lên. Nước cùng đồ ăn chính là ngọn nguồn năng lượng của nhân loại a.
- Đình Đình, em có đói bụng không?
Tề Nhạc nhìn qua Văn Đình nói.
Hiển nhiên Văn Đình bị cảnh vật chung quanh hấp dẫn, hơn nữa, nàng đối với thiên nhiên nhiều rừng rập thế này còn ưa thích hơn Tề Nhạc nhiều. Dù sao, trên ý nghĩa nàng không phải nhân loại chân chính, trong cơ thể có huyết thống thần thú và hung thú. Cho nên nàng rất hảo cảm với rừng rậm nơi đây.
- Có một chút, không nghiêm trọng. Tề Nhạc, trong Kỳ Lân Châu của anh có cái gì ăn không?
Văn Đình nói.
Tề Nhạc cười khổ lắc đầu, nói:
- Tự nhiên là không có, chúng ta đặt đồ ăn trên xe rồi. Chiếc xe bảo bối của anh nha!
Hiện tại không biết nó thế nào nữa, hy vọng không bị người ta trộm mới tốt. Anh không có năng lượng điều động Kỳ Lân Châu. Vì thuận tiện, lúc ấy còn không phải lưu trên xe sao? Hiện tại nghĩ lại, còn không bằng phiền toái một chút thu vào trong Kỳ Lân Châu a.
Văn Đình buột miệng cười, nói:
- Tiểu lão bà của anh sẽ không bị trộm đâu, dù sao, xe mắc như thế, hệ thống bảo vệ không tệ. Yên tâm đi, thế giới này không cho chúng ta đói bụng đâu, trong rừng rậm nguyên thủy này hẳn đồ ăn không ít. Anh xem, trong rừng rậm chẳng phải có hoa quả khắp nơi sao?
Tề Nhạc nói:
- Trái cây có không ít. Nhưng mà. Em dám ăn sao? Em biết cái nào có độc, cái nào không độc sao?
Văn Đình cười khổ nói:
- Thời đại này cách thời đại của chúng ta không biết bao nhiêu năm. Thực lực thế giới này khác xa thực vật thế giới chúng ta a.
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Đừng nói các người, ngay cả tôi cũng không nhận ra trong rừng rậm này có thứ gì ăn được. Cho dù là thời kỳ cuối của thời đại viễn cổ cự thú, cũng cách thời đại của chúng ta vài chục vạn năm. Những thực vật thời này sao chúng ta nhận ra được.
Tề Nhạc nói:
- Xem ra, chúng ta chỉ có thể giống Thần Nông nếm bách thảo. Dù sao cũng độc không chết tôi.
Nghe Tề Nhạc nói, Văn Đình lại nghĩ tới phương pháp giải độc trước kia của Tề Nhạc, gương mặt của nàng đỏ hồng lên.
Đúng lúc này, Tuyết Nữ có chút nghi ngờ nói:
- Anh không biết cách nào nhận ra thực vật có độc và không độc sao?
*****
Ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Sao tôi lại phải biết rõ?
Tuyết Nữ lạnh nhạt nói:
- Anh là Tự Nhiên Chi Nguyên, có được năng lực điều khiển thiên nhiên. Có thể tiến hành trao đổi với chúng.
Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:
- Tôi đến bây giờ còn không biết hàm nghĩa cụ thể của mấy chữ Tự Nhiên Chi Nguyên đấy, chớ nói chi là sử dụng năng lực của Tự Nhiên Chi Nguyên.
Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc, đột nhiên Tề Nhạc phát hiện, trong ánh mắt của nàng bao hàm cái gì đó, không lạnh như băng nữa, thậm chí là có cảm giác xấu hổ.
- Vậy anh nên dụng tâm đi cảm thụ đi.
Nói xong câu này, Tuyết Nữ nhắm mắt lại, dĩ nhiên cũng ngồi trên đầu to của Thâm Hải Minh Xà tu luyện, hai chân của nàng giống như bám dính vào người của Thâm Hải Minh Xà, bất luận Thâm Hải Minh Xà có di động như thế nào, cũng không lắc lư.
Dụng tâm đi cảm thụ, Tề Nhạc cùng Văn Đình liếc nhau, đột nhiên hắn hiểu được, Văn Đình từng nói qua, rất có thể Tuyết Nữ đã tu luyện thành năng lực điều khiển thực vật.
Nếu như là như vậy, hiểu biết của nàng về thực vật còn mạnh hơn Văn Đình nhiều. Nàng đã nói như vậy, thử xem cũng không có gì.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc nháy mắt với Văn Đình, dù sao, hiện tại bọn họ không thể tín nhiệm Tuyết Nữ, ý của hắn đương nhiên là bảo Văn Đình giám thị Tuyết Nữ.
Hai mắt nhắm lại, hô hấp không khí ướt át trong lành, Tề Nhạc thu liễm tâm thần. Tuy hắn không biết dụng tâm đi cảm thụ là cái gì, nhưng mà, hắn lại biết sử dụng tinh thần lực dò xét.
Thân thể đã hoàn toàn khôi phục, tuy không có năng lượng, nhưng hấp thụ năng lượng từ Luân Hồi quả, mang lại chỗ tốt thật lớn cho hắn, phạm vi dò xét tinh thần lực tăng lớn.
Tề Nhạc chỉ cho rằng cảm giác tinh thần lực tăng lớn mà thôi. Nhưng lúc hắn tập trung sử dụng tinh thần lực của mình, lập tức bị cảm thụ của tinh thần lực làm giật mình.
Tinh thần lực vừa khởi động. Không đợi Tề Nhạc đi tận lực khống chế, đột nhiên hắn phát hiện thế giới tinh thần lực sáng lên rất nhiều. Giống như trong linh hồn xuất hiện không gian khác vậy, tất cả mọi thứ chung quanh rõ ràng hơn trước, mà địa phương dò xét của tinh thần lực, chính là phạm vi trăm mét chung quanh hắn.
Thông qua tinh thần lực, Tề Nhạc nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà di chuyển rất nhanh, cũng nhìn thấy mình và Văn Đình, Tuyết Nữ trên đầu Minh Xà. Cảm giác này nhanh chóng tăng lên. Mặc dù có chút địa phương "xem" không đến, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được, mình như nắm giữ phiến không gian này.
Dụng tâm đi cảm thụ, Tề Nhạc ổn định tâm tình giật mình của mình, đem tinh thần lực tán ra chung quanh, bỗng nhiên thế giới tinh thần biến đổi, những thứ nhìn thấy trở nên mơ hồ, một loại cảm giác khác thường tràn ngập trong nội tâm Tề Nhạc, hắn như có thể nhìn thấy cả ngàn dặm chung quanh, lại có cảm giác như không thấy gì.
Thông qua cảm giác khổng lồ của tinh thần lực, Tề Nhạc phát hiện, trong rừng rậm nguyên thủy này, tuy các loại thực vật sinh trưởng tươi tốt, nhưng mà, lại không có bất cứ khí tức sinh vật nào. Bất luận là hung thú, thần thú hay động vật bình thường, đều không có bất kỳ khí tức nào tồn tại. Hắn nhanh chóng hiểu được là do cái gì. Chỉ sợ các loại động vật trong phiến rừng rậm nguyên thủy này, đã sớm bị Hỗn Độn thôn phệ a, cho dù không chết, cũng chạy ra khỏi nơi này rồi.
Tề Nhạc cũng không biết rõ vì cái gì mà tinh thần lực của mình lại cường đại như thế, nhưng mà, hắn lại mơ hồ cảm giác được, tuy tinh thần lực của mình khổng lồ, nhưng mà, cũng chỉ có thể dùng do thám mà thôi. Cũng không có bất cứ năng lực công kích gì. Đây là vì cái gì Tề Nhạc không biết. Nhưng có thể dùng để do thám, phạm vi to lớn như thế. Với hắn mà nói chỗ tốt quá lớn rồi.
Tề Nhạc là người thông minh, sau khi dần dần thích nghi với biến hóa của tinh thần lực, hắn nghĩ đến biện pháp dụng tâm đi cảm thụ chính là thông qua biện pháp trao đổi. Hắn đem tinh thần lực tập trung lại, không dò xét một khu vực rộng lớn chung quanh, mà là trực tiếp đưa vào một cây đại thụ không biết tên.
Trên cây đại thụ có năng lượng chấn động yếu ớt, cây không có trí tuệ, cũng không có khả năng nói chuyện, nhưng mà, thời điểm tinh thần lực của Tề Nhạc tiến vào thân cây, những chuyện xảy ra với cây đã khắc vào đầu của hắn. Kể cả cái ngày cây này vừa sinh ra đời tới thời điểm hiện tại, cùng với đủ loại đặc tính của cây, không một thứ gì không hiện rõ trong trí nhớ của Tề Nhạc.
Phát hiện này, nhất thời làm Tề Nhạc mừng rỡ trong lòng, hắn rất nhanh thử nghiệm phương pháp này trên mười loại thực vật khác nhau, sự thật chứng minh, bất kỳ thực vật nào, dưới tinh thần lực của hắn không có bất cứ chỗ ẩn giấu nào, hơn nữa, những thực vật này sau khi cảm thụ được tinh thần lực của Tề Nhạc, lại phát ra tin tức phi thường sung sướng, giống như rất thân thiết với Tề Nhạc.
Cái này là năng lực của Tự Nhiên Chi Nguyên sao? Tề Nhạc mở hai mắt ra, sau đó cười ha hả.
Văn Đình nghe tiếng cười của hắn liền giật mình.
- Như thế nào? Anh bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Tề Nhạc cười rồi mang cảm giác của mình ra rõ ràng. Nghe xong lời hắn nói, Văn Đình kinh ngạc không ngậm miệng lại được, mà ngay cả Thâm Hải Minh Xà, cũng nghe mà ngây người.
- Tề Nhạc, nói như vậy, chỉ cần nơi nào có thực vật, bất kỳ vật gì cũng không tránh được cái nhìn của anh sao?
Thâm Hải Minh Xà thâm ý nói.
Tề Nhạc nói:
- Hẳn là như vậy. Nhưng mà, tinh thần lực của tôi có hạn, hơn nữa chỉ dùng để dò xét. Vừa rồi tôi ước đoán khoảng cách rồi, trong phạm vi một trăm cây số vuông, tôi chỉ có thể cảm nhận được những chuyện xảy ra với thực vật mà thôi, vượt qua phạm vi này, thứ tôi cảm giác được rất ít. Nếu như vượt qua một ngàn cây số vuông, tôi không cảm giác được gì. Xem ra, Tự Nhiên Chi Nguyên này cũng có hạn chế nhất định.
Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:
- Thế giới này là cân đối. Anh cho rằng mình là thần sao, chẳng lẽ anh cho rằng mình có thể cảm giác được toàn bộ thực vật trên đời này à?
Tuy trong miệng nó nói vậy, nhưng không biết vì cái gì trong nội tâm lại âm thầm thở ra một hơi. Từ khi đi cùng với Tề Nhạc, nó chưa bao giờ cảm giác Tề Nhạc có gì đáng sợ. Nhưng bây giờ thì không giống, nó cảm giác trong thân thể Tề Nhạc không có chút năng lượng nào, nhưng mà, Thâm Hải Minh Xà lại mơ hồ biết được, tên nhân loại có huyết mạch Kỳ Lân này, tương lai tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn với mình.
- Dù sao vấn đề ăn đã được giải quyết, những chuyện khác không trọng yếu.
Tề Nhạc có chút hưng phấn bảo Thâm Hải Minh Xà dừng lại, sau đó chỉ vào một cây cao chừng năm mét, nhưng dưới tán cây này có nhiều quả trái cây, mặc dù hắn không còn năng lượng, nhưng thân thể lại thoăn thoắt, đứng trên tán cây ném xuống. Trước cho Văn Đình cùng Tuyết Nữ, sau đó đem nhiều trái cây ném vào miệng Thâm Hải Minh Xà.
Trái cây là màu xanh nhạt, giống như quả táo xanh còn chưa chín, Văn Đình dùng quần áo lau lau, sau đó cẩn thận cắn một cái. Lập tức, một dòng nước ngọt mát lạnh lùa vào miệng. Thịt quả bên trong rất mềm, cắn giống như ăn kẹo bông vậy, nhưng hương vị lại rất ngon, hơn nữa có rất nhiều nước, có thể giải quyết vấn đề ăn uống.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |