Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 118

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 118: Dân tộc Thổ trên núi cao
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tề Nhạc lại giải thích trao đổi của hai bên cho Văn Đình và Tuyết Nữ nghe, ba người đi theo sau lưng thanh niên người Thổ, bắt đầu đi lên núi.

Hiển nhiên thanh niên người Thổ vô cùng quen thuộc địa hình nơi này, dường như muốn biểu hiện bản lĩnh của mình với ba người, tốc độ leo núi của hắn rất nhanh, linh hoạt như khỉ vậy. Đương nhiên, cho dù tốc độ nhanh hơn nữa, cũng không có khả năng làm khó bọn người Tề Nhạc.

Trong ba người, Tề Nhạc có năng lượng yếu nhất, nhưng mà, dù sao hắn có thân thể Kỳ Lân, sau khi khôi phục cánh tay phải, tiềm lực bản thân hắn cũng khôi phục lại, trong quá trình leo núi, cơ thể của hắn nương tựa vào thân thể cường hãn và năng lượng không nhiều lắm, nhẹ nhõm đi theo sau lưng thanh niên kia, về phần Văn Đình cùng Tuyết Nữ thì không cần phải nói, hai người chỉ cần mượn lực rất nhỏ từ thực vật và dốc núi là được, một trái một phải, đi theo bên người Tề Nhạc.

Bốn người nhanh chóng đi lên đỉnh núi, ngọn núi này cũng không phải cao nhất của phiến sơn mạch, đứng trên đỉnh núi, phóng nhãn nhìn lại, nhìn dãy núi to lớn chặn ngay trước mặt, dãy núi phập phồng, nhìn thấy một biển cây màu xanh lá.

Tề Nhạc cảm thán:

- Đây mới là thiên nhiên tinh khiết, sinh thái hoàn mỹ a! Vào thời đại của chúng ta, chỉ sợ đi tới bất cứ quốc gia nào cũng không có được núi rừng thế này.

Thanh niên quay đầu, lại nhìn Tề Nhạc cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

- Đại ca ca, từ đây đi xuống dưới. Lại đi qua hai ngọn núi nữa là tới chỗ tộc nhân của tôi ở. Chỗ đó là nhà của tôi. Thân thủ của các vị không tồi a. Trong tộc chúng tôi, người nổi danh leo núi thiện nghệ nhất, cũng không có khả năng làm được như các vị.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tôi nghĩ, tất cả dân tộc đều giống nhau, nếu như chúng ta có thân thể không tốt, cũng không dám lưu lạc khắp nơi.

Trong mắt của thanh niên hiện ra bộ dáng khâm phục, nói:

- Đúng vậy a! Tôi rất bội phục các vị đấy. Bên ngoài khắp nơi đều là các loại quái thú. Nếu là tôi, chỉ sợ đi một chút là bị quái thú ăn mất rồi.

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:

- Phiến sơn mạch này lớn như thế, chẳng lẽ đều là lãnh địa của nhân tộc sao? Những quái thú kia có xâm lấn không?

Thiếu niên có chút đắc ý nói:

- Đương nhiên, cả sơn mạch này đều là lãnh địa của dân tộc Thổ chúng tôi. Chúng tôi là dân tộc Thổ trên núi cao nổi danh nhất, có người trực tiếp gọi chúng tôi là dân tộc Cao Sơn, kỳ thật, chúng tôi chỉ là một phần của dân tộc Thổ mà thôi. Đại ca ca, anh cũng biết a. Dân tộc Thổ chúng tôi là một trong những dân tộc lớn nhất đấy.

Trong nội tâm Tề Nhạc chấn động, thanh niên này hoàn toàn không phòng bị bọn họ, đây là thời cơ tốt khi mình muốn tìm hiểu tin tức a! Tâm niệm hơi động một chút, hắn đi tới bên người thanh niên, vừa đi về phía trước, vừa nói:

- Tiểu huynh đệ, chúng ta đi lần này, muốn nhìn ra bên ngoài một chút. Dân tộc Khựa chúng tôi là tiểu tộc. Hơn nữa lãnh địa còn rất ít. Lần này chúng tôi muốn biết một chút, vừa rồi anh nói nhân loại có mấy đại chủng tộc?

Thanh niên cũng không có hoài nghi, nói:

- Hiện tại số lượng nhân loại chúng tôi rất nhiều, nhưng dù sao chúng tôi rất nhỏ yếu, căn bản không cách nào chống cự những cự thú kia. Tổng cộng có năm đại chủng tộc, dân tộc Thổ chúng tôi là một trong số đó. Còn có Bạch Tộc, Nguyệt Tộc, Cửu Lê Tộc cùng Hỏa Tộc. Trong đó, người dân tộc Thổ chúng ta nhiều nhất. Bạch Tộc thứ hai, sau đó là Cửu Lê Tộc, Cửu Lê Tộc cũng không phải người tốt, bọn chúng phi thường hung hãn, là địch nhân của nhiều chủng tộc khác.

- Hỏa Tộc cùng Nguyệt Tộc có nhân số ít lắm. Nhưng bọn họ đều có năng lực đặc thù, có thể bảo vệ mình. Dân tộc Cao Sơn chúng tôi là dân tộc Thổ trên núi cao. Trong phiến sơn mạch này, chúng ta tổng cộng có ba mươi sáu bộ lạc, trong đó tù trưởng đại bộ lạc là tộc trưởng dân tộc Thổ của chúng ta. Mà bộ lạc của mình. Trong ba mươi sáu bộ lạc đứng hàng thứ bảy.

Nghe thiếu niên nói. Tề Nhạc lập tức có lý giải mới với thế giới này, nhân loại đã phát triển tới trình độ nhất định rồi. Đã chia thành năm đại bộ tộc, như vậy, xã hội nguyên thuỷ hiện này có lẽ lấy mẫu hệ làm tộc trưởng.

Âm thanh Giải Trĩ vang lên trong nội tâm Tề Nhạc.

- Nghe đứa nhỏ này nói, hiện tại chính là lúc trung hậu kỳ thời viễn cổ cự thú. Là thời kỳ nhân loại bắt đầu bộc lộ tài năng của mình. Sau khi nhân loại hình thành năm đại bộ tộc, sau đó bắt đầu phát triển nhanh, đây cũng là thời kỳ viễn cổ cự thú suy bại.

Tề Nhạc có chút tò mò nói:

- Vì sao viễn cổ cự thú mạnh như thế, còn đi về hướng suy bại? Chẳng lẽ bởi vì thần thú và hung thú tranh đấu với nhau hay sao?

Giải Trĩ nói:

- Không, cũng không phải như vậy. Thời kỳ viễn cổ cự thú chấm dứt, cũng có quan hệ mật thiết với nhân loại các ngươi. Trí tuệ của nhân loại có thể so sánh với cự thú có trí tuệ cao cấp nhất, tuy năng lượng của các ngươi không cường đại, nhưng mà, có một bộ phận nhân loại các ngươi có thiên thần chiếu cố, những người này chỉ cần có được năng lực của thần, đồng dạng có thể có được lực lượng cường đại.

- Hơn nữa, trí tuệ nhân loại, khiến cho bọn họ biết không thể đối kháng trực tiếp với cự thú, dưới tác dụng của trí tuệ, bọn họ có thể lợi dụng nhiều thứ. Chính là vì như vậy, nhân loại mới không ngừng phát triển, mà hung thú cùng thần thú tranh đấu với nhau cộng thêm ảnh hưởng của nhân loại nên từ từ suy bại. Tôi nghĩ, chờ anh tiếp xúc nhiều với nhân loại thế giới này, anh sẽ hiểu được.

Âm thanh Giải Trĩ biến mất, Tề Nhạc lại khôi phục tinh thần, chỉ nghe thanh niên kia tiếp tục nói:

- Đại ca ca, các người đi tới bên này, không bằng gia nhập dân tộc Thổ của chúng tôi. Thân thủ của các vị tốt như vậy, bộ lạc chúng tôi phi thường mạnh đấy.

Tề Nhạc khẽ mĩm cười nói:

- Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ anh không sợ chúng tôi là người xấu sao?

Thiếu niên nói:

- Đương nhiên không sợ, trừ Cửu Lê Tộc ra, nhân loại chúng ta không có người xấu.

Tề Nhạc cười nói:

- Vậy anh dám xác định chúng tôi không phải Cửu Lê Tộc?

Thiếu niên nói:

- Khẳng định ah! Người Cửu Lê Tộc không giống chúng ta, hoặc là nói, mỗi một chủng tộc có khác nhau nhất định. Ví dụ như, Nguyệt Tộc nữ nhân tương đối nhiều, Hỏa Tộc thì nhiều nam nhân. Mà Cửu Lê Tộc bọn họ trời sinh tràn ngập khí tức hung lệ, hơn nữa thân thể to lớn, so với người bình thường chúng ta còn cao hơn nửa người, khí tức trên người các vị khiến tôi cảm thấy thân thiết, tại sao có thể là người Cửu Lê Tộc chứ? Nhưng mà, con rắn vừa rồi bên cạnh các vị giống sinh vật Cửu Lê Tộc a. Đại ca ca, các người thật sự không phải Cửu Lê Tộc chứ?

Tề Nhạc cười một tiếng nói:

- Đương nhiên không phải. Đến đây, cho anh ăn trái cây này.

Vừa nói, hắn như làm ảo thuật lấy mấy hoa quả hái được trước kia đưa cho thanh niên.

Thanh niên này cũng không khách khí. Trực tiếp ăn vào.

*****

- Ah, đúng rồi, Đại ca ca, vừa rồi tôi quên nói cho các vị biết. Tôi tên là Đồ Tang, các vị cứ trực tiếp gọi tên của tôi. Hương vị loại trái cây này thật ngon, trên núi chúng tôi không có. Đại ca ca. Các vị mang nó từ đâu tới vậy?

Tề Nhạc chỉa chỉa sau lưng, nói:

- Chính là phiến rừng rậm sau lưng đấy.

Thiếu niên giật mình nhìn hắn, nói:

- Các vị từ trong Tử Vong sâm lâm đi ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ các vị không có đối mặt với Ma Vương sao?

- Ma Vương? Cái gì Ma Vương?

Tề Nhạc tò mò hỏi.

Thiếu niên nói:

- Trong truyền thuyết, trong phiến rừng rậm này có một con Ma Vương phi thường hung ác, bất luận là nhân loại hay động vật, chỉ cần vừa tiến vào phiến rừng rậm kia sẽ bị nó ăn tươi. Tộc trưởng của chúng tôi đưa ra nghiêm lệnh không được tiến vào khu rừng đó. Không nghĩ tới các vị còn có thể từ trong đi ra.

Tề Nhạc biết rõ hắn nói Hỗn Độn Vương:

- Chúng tôi không có gặp được! Khá tốt, vẫn còn may! Nghe anh nói như vậy, tôi đã có chút sợ hãi rồi đấy.

Dù sao, hắn không thể cho thanh niên tên Đồ Tang này biết quá nhiều, nói dối thiện ý là tốt nhất.

Đồ Tang không chút nghi ngờ, cười nói:

- Các vị nhất định đã được thần may mắn chiếu cố. Chúng ta đi nhanh thôi, các vị nhìn kìa. Sắc trời đã muộn rồi, đến tối, trên núi này không an toàn.

Tề Nhạc hỏi:

- Đây không phải lãnh địa của các vị sao? Tại sao không an toàn?

Đồ Tang nói:

- Tuy phiến sơn mạch này là lãnh địa của chúng tôi, nhưng mà, trong núi vẫn có quái thú. Chỉ có điều, những quái thú này bình thường không gây hại chúng tôi. Bởi vì bọn chúng sợ hộ tộc thần thú trả thù. Nhưng mà, đến tối, bọn chúng có đôi khi vụng trộm đi ra ngoài tập kích. Cho nên, chúng ta nên đi nhanh thì tốt hơn.

Trong lúc nói chuyện với Đồ Tang, Tề Nhạc cũng đã hiểu đại khái về thời đại này, nhưng mà. Đồ Tang nói tới hộ tộc thần thú của bộ tộc câu dẫn hứng thú của hắn. Hắn hỏi Đồ Tang hộ tộc thần thú là cái gì, Đồ Tang cũng không nói gì. Chỉ nói cho Tề Nhạc biết, đợi đến khi tới bộ lạc sẽ biết.

Cước trình của bốn người nhanh hơn, rốt cục trước khi mặt trời xuống núi, chạy về bộ lạc của Đồ Tang. Xa xa đã nhìn thấy khói bếp lượn lờ. Tề Nhạc tăng tinh thần lực của mình lên, thông qua thực vật chung quanh tiến hành quan sát người của bộ lạc này.

Hắn phát hiện, dù sao đây là xã hội nguyên thủy, dân tộc Thổ này chủ yếu là ăn lông ở lỗ, trong hai ngọn núi cao đã được dọn sẵn một bãi đất trống, chung quanh dùng cành cây to làm hàng rào đơn giản, mà hai bên của đất trống, đều có huyệt động nhỏ, trong đó có những người mặc quần áo như Đồ Tang đang bận rộn, có người đang nướng thịt thú không biết tên, có người đang loay hoay xếp trái cây.

Đồ Tang hô một tiếng.

- Về đến nhà, đúng lúc thời gian ăn cơm, Đại ca ca, anh và hai vị tỷ tỷ cũng ăn cơm nhé.

Rốt cuộc bốn người đi tới bộ lạc Thổ này rồi, mùi thịt nướng thơm phức phiêu đãng trong không khí, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đi theo Đồ Tang vào trong bộ lạc này.

Ba người Tề Nhạc xuất hiện, lập tức câu dẫn cảnh giác của người trong bộ lạc, đại bộ phận người đem ánh mắt nhìn qua ba người bọn họ, trong cảnh giác, còn mang theo vài phần hiếu kỳ.

Đồ Tang đi vào sân trống hô lên:

- Tôi mang mấy vị khách nhân dân tộc Khựa tới bộ lạc, bọn họ là bạn, mọi người không cần kỳ quái.

Nghe Đồ Tang nói chuyện, những người Thổ trên núi cao này rất thuần phác, hào quang cảnh giác trong mắt biến mất, đại đa số đều mỉm cười thiện ý với bọn người Tề Nhạc.

Da của người Thổ trên núi cao này đều rất đen, hiển nhiên là do ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành, nhưng hình thể của bọn họ khỏe mạnh cân đối, thân thể lỏa lồ không có lá cây che phủ rất cường tráng. Nhất là nam nhân. Mà quần áo của nữ nhân chỉ nhiều hơn nam nhân một cái ra áo ngực bằng lá. Bắp đùi thon dài và cánh tay hiện ra bên ngoài, nhìn họ mang theo vài phần phong tình. Trong lòng Tề Nhạc thầm nghĩ, người ở đây giống như ở Hawaii ah! Váy vũ thảo tinh khiết. Nếu như nhân loại thời đại của mình cũng thuần phác như vậy, đúng là quá tốt! Còn có phân tranh hay sao? Vừa nghĩ, hắn mỉm cười thân thiện với những người Thổ chung quanh, thiện ý gật đầu với bọn họ.

Văn Đình thấp giọng bên tai Tề Nhạc nói:

- Không được nhìn, che mắt của anh lại.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Anh không thấy gì cả.

Văn Đình hừ một tiếng, nói:

- Anh nhìn cái gì thì tự anh hiểu đi.

Tề Nhạc cười nói:

- Đình Đình, anh hiện giờ càng phát hiện, thì ra sức ghen của em quá lớn đấy. Nhưng mà, anh thích.

Văn Đình có chút tò mò nói:

- Anh thích gì?

Tề Nhạc có chút đắc ý nói:

- Đương nhiên là thích em ghen rồi! Như vậy chứng minh là em quan tâm anh. Em yên tâm đi, Đình Đình của anh xinh đẹp như vậy, sao anh đi gần gũi với nữ nhân khác chứ?

Văn Đình tức giận nói:

- Nếu lời này do những người ở đây nói ra, có lẽ em còn tin tưởng, anh nha, hừ hừ. Đã có hai hồng nhan tri kỷ mà vẫn nói như vậy, anh không biết xấu hổ ah!

Tề Nhạc lập tức nghẹn lời.

- Cái này, vấn đề này chúng ta thảo luận sau đi.

Đồ Tang mang bọn họ đi tới trước huyệt động rồi dừng lại, mỉm cười nói:

- Các vị chờ chút, tôi đi gọi cha và mẹ, sau đó lại mang cac vị đi vào, người nhà của tôi đều ở trong huyệt động này.

Vừa nói, hắn trùn thân xuống, đã chui vào.

Huyệt động của những người Thổ này cao khoảng một mét năm, độ rộng chừng hai ba mét không đều nhau.

Trong chốc lát, Đồ Tang đã đi ra ngoài, cùng đi ra với hắn, còn có một nam nhân trung niên mang theo không ít hài tử đi ra. Đồ Tang nói:

- Tề Nhạc đại ca, đây là cha của tôi.

Trung niên nam nhân có chút quái dị nhìn Tề Nhạc, nói:

- Các vị là bằng hữu người Khựa sao?

Tề Nhạc gật đầu nói:

- Vâng, đại thúc thúc, chúng tôi ra ngoài thám hiểm lại lạc đường, là Đồ Tang hảo tâm mang chúng tôi tới đây, quấy rầy ngài rồi.

Ánh mắt của trung niên này nhìn qua người Văn Đình cùng Tuyết Nữ, lập tức, ánh mắt của hắn lập tức ngây ngốc. Dù sao, hắn không phải hài tử như Đồ Tang, nam nhân trưởng thành nhìn thấy Văn Đình cùng Tuyết Nữ mà không bị chấn nhiếp, Tề Nhạc mới cảm thấy kỳ quái.

- Ah, vậy được rồi, mời vào.

Trung niên nhân nói xong, quay người đi vào bên trong.

Tề Nhạc gật đầu với Văn Đình cùng Tuyết Nữ, ba người cúi người, đi theo cha con Đồ Tang vào trong, những hài tử còn nhỏ tuổi kia phi thường hiếu kỳ với ba người, bất chợt kéo quần áo của ba người một cái, đôi mắt to tròn tinh khiết, nhìn bọn chúng phi thường đáng yêu.

Trong huyệt động có một ít hương vị không dễ ngửi, mùi tanh xông vào mũi, nhưng miễn cưỡng chịu được. Trong huyệt động này chỉ cao chừng một mét năm, đi vào trong chừng mười mét mới khoáng đạt, độ cao cũng miễn cưỡng cho Tề Nhạc đứng thẳng.

Bọn họ đi vào tận cùng của hang động, đây là một thạch thất rộng, chí ít rộng chừng trăm mét vuông, trong thạch thất, tổng cộng có mười mấy người, có già có trẻ.

*****

Trải qua Đồ Tang giới thiệu bọn người Tề Nhạc mới biết được, dân tộc Thổ trên núi cao có thói quen sống chung nhà với người thân, trong huyệt động này có cha mẹ Đồ Tang, còn có ông nội bà nội của hắn, còn có các chú bác thân thích. Đồ Tang nói cho Tề Nhạc nghe, gia tộc của bọn họ tương đối nhỏ, có chút lớn gia tộc có mấy trăm người đấy.

Cha của Đồ Tang nhìn Tề Nhạc nói thân mật:

- Tôi tên là Đồ Tiết, hoan nghênh các vị đến làm khách dân tộc Thổ trên núi cao. Khách từ xa tới, không biết các các vị là người ở phương nào?

Tề Nhạc nói:

- Chúng tôi đi ra ngoài thám hiểm không có mục tiêu. Chỉ hy vọng có thể tìm kiếm được một ít dấu vết của thiên thần lưu lại.

Thân thể Đồ Tiết hơi chấn động.

- Dấu vết thiên thần lưu lại. Nguyện vọng của các vị xa xôi và quá lớn, hy vọng các vị có thể thành công a. Nhưng mà, cho dù các vị tìm được dấu vêt thiên thần lưu lại, chỉ sợ cũng có thần thú cường đại trấn thủ. Các vị nhất định phải chú ý an toàn.

Tề Nhạc trong nội tâm vui vẻ, nói:

- Đồ Tiết đại thúc, vậy ngài biết rõ nơi nào có dấu vết thiên thần lưu lại sao?

Đồ Tiết lắc đầu, nói:

- Không, tôi không biết. Nhưng mà, tộc trưởng dân tộc Thổ trên núi cao của chúng tôi biết một ít.

Tề Nhạc nói:

- Vậy ngài có thể dẫn tôi đi gặp tộc trưởng của các vị được không? Tôi rất hy vọng tìm kiếm được nơi có dấu vết thiên thần lưu lại a.

Đồ Tiết mỉm cười nói:

- Khách nhân từ phương xa, anh không cần phải gấp. Qua năm ngày tới, dân tộc Thổ trên núi cao chúng ta mỗi năm đều có một Hỏa Tiết. Đến lúc đó, dân tộc Thổ của ba mươi sáu bộ lạc sẽ cùng tập trung cùng một chỗ, khi đó, tôi nhất định sẽ mang anh đi gặp tộc trưởng của chúng tôi.

Đồ Tang không nhịn được nói thêm:

- Ca ca, tại anh không biết. Cha của tôi có quan hệ rất tốt với tộc trưởng. Bọn họ là bạn tốt lớn lên từ nhỏ với nhau. Cha cũng là tù trưởng bộ lạc đấy.

Tề Nhạc kinh ngạc nói:

- Thì ra là như vậy, vậy xin nhờ Đồ Tiết đại thúc.

Kỳ thật, thời điểm vừa nhìn thấy Đồ Tiết, hắn cũng cảm giác Đồ Tiết có chút khác biệt với những tộc nhân khác, từ trên người hắn, ẩn ẩn có khí tức năng lượng xuất hiện, nhưng khí tức trên người của hắn che dấu rất xảo diệu, năng lượng bản thân Tề Nhạc rất yếu, cũng không thể cảm giác được năng lượng trên người hắn đầy đủ. Nhưng mà, Tề Nhạc có thể khẳng định hơn là, tinh thần lực của Đồ Tiết phi thường mạnh, thời điểm bọn họ đối mặt lần đầu tiên, hắn đã cảm giác rất rõ ràng.

Đồ Tiết nhìn Đồ Tang khoa tay múa chân, mỉm cười nói:

- Tốt! Khách nhân từ phương xa tới, chúng ta nên đi ra ngoài ăn cơm đi. Hiện tại trời đã tối, đã tới thời gian ăn cơm rồi.

Bọn người Tề Nhạc đi theo một nhà Đồ Tiết ra ngoài, trải qua Đồ Tang giải thích bọn họ mới biết được, các bộ lạc dân tộc Thổ đều có thời gian ăn cơm vô cùng thống nhất.

Bộ lạc thông qua đủ các con đường tụ tập đồ ăn lại, do tù trưởng thống nhất phân phối, thời điểm dùng cơm, mọi người cùng ăn trên quảng trường. Mỗi ngày thời điểm mặt trời mọc ăn điểm tâm, thời điểm giữa trưa là ăn trưa, mà sau khi mặt trời xuống núi. Chính là thời điểm ăn tối.

Thời điểm nhiều đống lửa bốc lên giữa quảng trường, ở giữa quảng trường cũng có một đống lửa lớn, Đồ Tiết là tù trưởng. Bận rộn đi phân phối đồ ăn, mà một nhà Đồ Tang thì ngồi ăn ở đống lửa trung ương. Nhìn ra được, một nhà Đồ Tang có uy vọng thật lớn trong bộ lạc. Tề Nhạc phát hiện, thậm chí Đồ Tiết có ba lão bà.

Hơn nữa so với những nhà khác của dân tộc Thổ, ba lão bà của hắn là xinh đẹp nhất.

Xem ra, người có năng lực ở nơi nào cũng nổi tiếng! Đương nhiên, lão bà Đồ Tiết xinh đẹp cũng chỉ tương đối mà thôi, có Văn Đình cùng Tuyết Nữ ở đây, các thiếu nữ dân tộc Thổ đều ảm đạm thất sắc. Nhưng hai thiếu nữ xinh đẹp và khí chất cao quý, không phải người nào cũng có được.

Trong chốc lát, đồ ăn đã mang lên, mỗi một nhà dân tộc Thổ đều phân phối trai tráng trong nhà mình thống nhất đi tới nơi phân phối mang đồ ăn trở về, đồ ăn có thịt nướng chín, hoa quả và thực vật đặc thù, hẳn là các loại cây nông nghiệp nguyên thủy.

Đồ Tiết trở lại đống lửa trung ương, lớn tiếng nói:

- Tốt, các nhà bắt đầu dùng cơm. Trước khi ăn cơm, chúng ta nên cảm tạ ông trời đã ban đồ ăn cho chúng ta.

Vừa nói, hắn dẫn đầu bái xuống.

Các nhà của dân tộc Thổ đều quỳ bái cảm tạ ông trời, cùng làm động tác với Đồ Tiết.

Tề Nhạc cẩn thận phân biệt rõ tình huống, đây là khu đất trống lớn, cả bộ lạc có chừng ba ngàn người. Nếu như mỗi một bộ lạc đều như thế, vậy nhân loại trong phiến sơn mạch này phải hơn mười vạn.

Tốc độ sinh sôi nảy nở của nhân loại phi thường cường hãn! Nghĩ đến sinh sôi nảy nở, Tề Nhạc lại mỉm cười xấu xa. Bởi vì trong lòng của hắn đang suy nghĩ xấu xa, những tộc nhân ở cùng một chỗ, thời điểm bọn họ làm chuyện phòng the, đều làm trước mặt các thành viên khác trong nhà hay sao? Nếu như là như vậy, vậy cũng quá...

Rốt cục cũng ăn cơm, mấy huynh đệ của Đồ Tiết thuần thục đem thịt động vật nướng chín xé ra, phía trên có một ít bột phấn màu trắng, Tề Nhạc quan sát đơn giản một chút, hẳn là muối, dù sao. Nhân loại luôn cần muối. Đồ Tiết rất hữu hảo đem thịt chín tốt nhất đưa cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc cũng chẳng quan tâm khách khí, đi tới thời đại này hắn chưa từng ăn thịt, nhận lấy miếng thịt liền gặm ngay, Văn Đình cũng phát huy trình độ ăn cơm của mình, tốc độ tuyệt đối không chậm hơn Tề Nhạc, động tác có chút cuồng dã, khí chất thanh nhã lập tức không còn lại chút gì. Chỉ có Tuyết Nữ là không ăn thịt. Sau khi cự tuyệt hảo ý của Đồ Tiết, nàng chậm rãi cầm hoa quả chậm rãi ăn.

Thẳng thắn mà nói, trình độ nướng thịt của người Thổ không được tốt lắm, đương nhiên, chuyện này có quan hệ tới gia vị không đầy đủ, nhưng mà, đã nhiều ngày không ăn thịt, Tề Nhạc ăn vào có hương vị phi thường ngọt ngào. Hơn nữa thịt động vật không biết tên này rất ngọt ngào, mà chất béo rất đủ. Ăn một miếng vào miệng rất sướng khoái.

Tề Nhạc không có keo kiệt mà phân phát trái cây mình hái được trong rừng rậm nguyên thủy. Hắn cũng không có che dấu Kỳ Lân Châu phát ra hào quang, lăng không xuất trái cây, làm cho người nhà Đồ Tiết kinh ngạc một phen, hiện tại Tề Nhạc cũng chẳng buồn giải thích. Trong miệng không ngừng ăn thịt nướng, trong nội tâm thầm nghĩ, hiện tại mà có mấy lon bia ướp lạnh, vậy càng thêm hoàn mỹ. Đương nhiên, vào thời đại này, chỉ sợ rượu còn chưa xuất hiện.

Lượng cơm của Tề Nhạc cùng Văn Đình quá cường hãn, ngay cả tộc nhân xã hội nguyên thủy cũng bị bọn họ hù sợ, khá tốt Tề Nhạc mang theo rất nhiều hoa quả trong Kỳ Lân Châu ra ngoài, cho nên hắn phi thường thản nhiên, hắn và Văn Đình hai người, cơ hồ ăn tươi phần thịt của nhà Đồ Tiết.

Nhưng mà, một nhà Đồ Tiết không có chút bất mãn nào, dù sao, Tề Nhạc mang ra các loại trái cây có hương vị rất ngọt ngào. Dân tộc Thổ chỉ có nguồn cung cấp thức ăn nhiều nhất là săn bắt. Nhưng hoa quả cũng là bộ phận rất trọng yếu, cho nên bọn họ ăn rất thỏa mãn.

*****

Thời điểm Tề Nhạc đang ăn ngon lành, đột nhiên, một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên, âm thanh này vô cùng lớn, đột nhiên xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của người Thổ.

Đồ Tiết đứng lên, cao giọng nói:

- Mọi người tiếp tục ăn cơm. Là người một nhà.

Vừa nói. Hắn đứng lên, đi ra cửa hàng rào lớn. Tề Nhạc vừa ăn. Tập trung lực chú ý lên người Đồ Tiết. Âm thanh gào thét trầm thấp kia, hắn đã đoán được, âm thanh này phát ra từ một loại cự thú, nhưng không biết là hung thú hay thần thú mà thôi.

Trong không khí thoang thoảng mùi tanh, không khí bình tĩnh xuất hiện ngọn gió mạnh, thổi đống lửa trên đât chập chờn. Đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy đôi mắt màu vàng to như đèn lồng. Ngay sau đó, một thân ảnh cực lớn xuất hiện ngoài hàng rào.

Chỉ nghe Đồ Tiết cười ha hả, cao giọng nói:

- Bá ca, sao anh tới đây?

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

- Như thế nào, Đồ Tiết đại ca không chào đón tôi sao?

Đồ Tiết cười nói:

- Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh. Mau tới đây, anh tới vừa vặn đừng giờ cơm tối a.

Hắn cũng không tiến ra mở cửa hành rào lớn, bên ngoài có thân thể to lớn nhảy qua hàng rào, lướt qua hàng rào cao hai mét, đáp xuống đất. Tuy Đồ Tiết bảo các tộc nhân tiếp tục ăn cơm, nhưng thời điểm này đại đa số người tập trung nhìn qua thân ảnh to lớn kia, nhất là người trẻ tuổi, trong ánh mắt hiện ra hào quang hâm mộ và sùng bái.

Thân ảnh to lớn đi tới sân lớn, các bó đuốc chung quanh phát sáng, lập tức trở nên rõ ràng. Đây là một con cọp to lớn, toàn thân màu đen, chỉ có chữ vương là màu trắng, nhìn nó có thêm vài phần khí tức âm trầm, nhất là đôi mắt to lớn màu vàng, càng lộ ra hào quang khiếp người, mà trên lưng hổ, có một đại hán cao hơn hai mét, khác với dân tộc Thổ là, hạ thân của hắn bao bộc một tấm da báo mỏng, mà không phải lá cây, trên cánh tay phải cầm trường mâu, đầu của nó do đá chế thành, mặc dù có chút thô ráp, nhưng có bộ dáng trường mâu, chiều dài của trường mâu là sáu mét (khoảng hơn 3m của VN mình), phối hợp với con hổ có chiều cao bốn mét, nhìn hắn uy phong lẫm lẫm. Cảm giác năng lượng cũng xuất hiện trên người của đại hán này, thân thể ngâm đen có cơ bắp cuồn cuộn, nhìn uy phong lẫm lẫm, khí phách mười phần. Cái đầu trọc của hắn phản chiếu ánh sáng chung quanh.

Ngồi ở trên lưng hổ, tráng hán cười ha hả, nói:

- Đồ Tiết đại ca, tôi tới đây ăn chực, còn khá tốt là tới kịp.

Đồ Tiết ngẩng đầu nhìn tráng hán, mỉm cười nói:

- Anh là đệ nhất dũng sĩ của dân tộc Cao Sơn chúng ta, có thể dùng cơm của bộ lạc chúng tôi, đây là vinh hạnh lớn lao a.

Tráng hán cười nói:

- Đồ Tiết đại ca, người khác nói thì cũng bỏ đi, anh lại giễu cợt tôi rồi, trước mặt của anh, sao tôi dám xưng là đệ nhất dũng sĩ chứ?

Nhìn tráng hán to lớn này cưỡi cọp đen, Tề Nhạc có chút hiểu ra, thì ra thời đại này, nhân loại đã bắt đầu hợp tác với viễn cổ cự thú. Con cọp dưới thân của tráng hán kia, cho thấy nó là một con viễn cổ cự thú, nhưng mà khí tức rất quái dị, không cách nào phân biệt là hung thú hay thần thú.

Văn Đình nói nhỏ bên tai Tề Nhạc:

- Con cọp kia anh nhận ra là phương nào không?

Tề Nhạc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Anh đang muốn hỏi em đấy.

Văn Đình nói:

- Nếu em đoán không sai, con cọp này thuộc trận doanh trung lập. Có lẽ anh còn không biết, thời đại viễn cổ cự thú trừ hung thú và thần thú ra, còn có một phương không tham dự chiến tranh của hai phe, cho nên thời kỳ viễn cổ cự thú gọi là cự thú trung lập, những cự thú trung lập này phần lớn là ôn hòa, nhưng không dễ chọc.

Tề Nhạc bật cười nói:

- Em nhìn bộ dáng con cọp này, nó giống không hiếu chiến sao?

Văn Đình có chút bất đắc dĩ nói:

- Em chỉ từ khí tức trên người của nó giải thích cho anh nghe mà thôi. Dù sao năng lượng trên người nó không thuộc thần thú hay hung thú, trừ hai chủng này ra, vậy cũng chỉ có trung lập cự thú.

Từ ngữ khí nói chuyện của bọn họ, Đồ Tiết đã dẫn tráng hán đi tới đống lửa của bọn họ. Tráng hán từ trên lưng con cọp nhảy xuống, cắm trường thương trong tay xuống đất, đi theo Đồ Tiết, hai người cười cười nói nói vui vẻ.

Trong chốc lát, bọn họ đi tới đống lửa, Đồ Tiết làm thủ thế, tráng hán cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, thuận tay cầm một hoa quả lên ăn. Nhưng mà, hắn vừa mới nhấm nuốt hai cái, cái cằm dừng lại, nước trái cây chảy xuống cũng không phát giác ra.

Bởi vì, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào gương mặt đẹp của Văn Đình, trong ánh mắt xuất hiện hào quang sáng ngời.

Văn Đình lúc này còn chưa ăn no, mặc dù nàng biết người mới tới thăm dân tộc Thổ đang nhìn mình, nhưng nàng đã quen với những ánh mắt như vậy, cũng không có quá để ý, cho nên vẫn đang ăn thịt nướng.

- Đồ Tiết đại ca, có khách nhân sao?

Bọn người Tề Nhạc hoàn toàn khác biệt với dân tộc Thổ ở đây, tráng hán mới tối cũng nhận ra điều này, lập tức nhìn Đồ Tiết hỏi.

Đồ Tiết gật gật đầu, nói:

- Quên giới thiệu cho anh biết. Mấy vị này là khách nhân hôm nay mới tới, là những người thám hiểm của dân tộc Khựa. Tề Nhạc huynh đệ, vị này là bạn tốt của tôi, cũng là đệ nhất dũng sĩ của dân tộc Thổ trên núi cao chúng ta, tên là Bá Ca.

Tề Nhạc hướng Bá Ca gật gật đầu, trên mặt mỉm cười.

Bá Ca xem Tề Nhạc liếc, nói:

- Huynh đệ dân tộc Khựa, hai vị này là lão bà của anh sao?

Tề Nhạc sững sờ, ánh mắt nhìn qua Văn Đình, tuy hắn đã sớm đem Văn Đình trở thành lão bà của mình, nhưng dù sao hai người còn chưa chính thức kết hợp, gặp được loại vấn đề xấu hổ này, hắn xuất phát từ tôn trọng quan sát ý kiến của Văn Đình.

Văn Đình có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bá Ca, trong ánh mắt nàng, tráng hán cường tráng này khác những người bình thường nơi đây, nhìn Tề Nhạc, ý bảo tùy anh nói gì thì nói. Về sau, tiếp tục cúi đầu xuống ăn thịt của mình.

Về phần Tuyết Nữ, nàng không hiểu bọn họ nói cái gì, tự nhiên không có phản ứng.

Tề Nhạc cười hắc hắc, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, các nàng đều là vợ của tôi.

Dù sao Tuyết Nữ cũng nghe không hiểu, chiếm tiện nghi là được. Những người kia rõ ràng là vừa ý tư sắc của Văn Đình cùng Tuyết Nữ, nếu mình nói là bạn, chỉ sợ sẽ mang lại phiền toái không cần thiết. Nhưng mà, Tề Nhạc không nghĩ tới là, cho dù hắn nói Văn Đình cùng Tuyết Nữ là vợ của mình, phiền toái vẫn không tránh khỏi.

Bá Ca gật gật đầu, duỗi ngón tay về phía Tề Nhạc khoa tay múa chân, nói:

- Huynh đệ thật giỏi. Mỹ nữ của dân tộc Khựa đúng là đẹp hơn mỹ nữ dân tộc Thổ chúng tôi.

Tề Nhạc mỉm cười, đối phương tán thưởng lão bà của mình, với hắn mà nói là vinh quang. Nhưng mà, nụ cười vui vẻ của hắn không quá lâu, chỉ nghe Bá Ca tiếp tục nói:

- Huynh đệ, tôi thật đáng thương. Tôi có mười hai lão bà, tôi dùng toàn bộ bọn họ đổi với hai người này nhé. Như thế nào? Tôi có mười hai người, đều là mỹ nữ đẹp nhất trong tộc. Hai đổi mười hai, huynh đệ, anh chiếm tiện nghi a, ha ha ha ha.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)