Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 134

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 134: Kỳ Lân Huyễn chiến Hiên Viên kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Y Nhược mỉm cười, nói:

- Có lẽ anh cũng nhìn ra, đây là Kỳ Lân chí bảo giống như Kỳ Lân Châu của anh. Cũng là một trong những bảo vật trân quý nhất trong tộc. Thời điểm đối kháng với Hoàng Đế, anh không có vũ khí sao được. Bảo vật này có tên là Kỳ Lân Huyễn, chính là vũ khí mạnh nhất trong Kỳ Lân tộc.

- Kỳ Lân Huyễn?

Đây là một trong Kỳ Lân bát trân nha, có lẽ Kỳ Lân bát trân chưa xuất hiện toàn bộ, cho nên Y Nhược mới nói Kỳ Lân trân bảo mà thôi. Kỳ Lân Huyễn, nó có tác dụng gì? Tề Nhạc vừa nghĩ, nhận lấy tấm kim loại hình chiếc lá kia.

Vừa cầm trong tay, Kỳ Lân Huyễn lập tức có hào quang lóe lên, một hào quang hư ảo bao trùm tay phải Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, Kỳ Lân Huyễn đã biến mất, mà trong lòng bàn tay của hắn còn lưu hình dáng chiếc lá.

Y Nhược nói:

- Có lẽ anh còn không biết cách dùng Kỳ Lân Huyễn, trong Kỳ Lân trân bảo, nó là vũ khí công kích mạnh nhất, còn nhớ rõ Hiên Viên kiếm lần trước dọa lùi vương của hung thú không? Kỳ thật chính là do nó biến thành đấy. Kỳ Lân Huyễn đã dung hợp với tay anh, sau này nó chính là vũ khí của anh, chỉ cần anh vừa nghĩ tới, nó có thể biến thành bất kỳ loại vũ khí có hình dáng nào.

- Bản thân Kỳ Lân Huyễn có thể xem như hình thái năng lượng, sở dĩ anh nhìn thấy chiếc lá kim loại chỉ là môi giới mà thôi. Muốn chính thức phát huy uy lực của Kỳ Lân Huyễn, anh cần dựa vào nhiều vân lực duy trì, vân lực của anh càng khổng lồ, Kỳ Lân Huyễn uy lực lại càng lớn, đồng thời, vũ khí ngưng kết càng mạnh.

- Hơn nữa, Kỳ Lân Huyễn có chỗ tốt lớn nhất chính là vĩnh viễn không tổn hại, nó có hình thái năng lượng cho nên không bị bất cứ năng lượng gì phá hư. Cho dù công kích của địch nhân vô cùng cường đại phá hư vũ khí do Kỳ Lân Huyễn biến thành, chỉ cần vân lực của anh còn đầy đủ, anh vẫn có thể ngưng tụ thành vũ khí chiến đấu với địch nhân.

Có thể biến ảo vũ khí? Đây chính là thứ thần khí a, trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập kinh hỉ, hắn cũng không biết, trước khi có Kỳ Lân Ẩn mang theo Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp xuất hiện, thì Kỳ Lân Huyễn mới là bảo bối xếp hàng đầu tiên trong Kỳ Lân bát trân ah!

Tuy lực công kích của nó còn kém xa công kích của Hiên Viên kiếm, nhưng đặc tính và uy lực của nó còn mạnh hơn bất cứ vũ khí nào. Hơn nữa. Bản thân nó chỉ cần nó năng lượng cường đại là đủ rồi. Có năng lượng cường hãn của Kỳ Lân Tí phối hợp, cho dù không thể vô kiên bất tồi, cũng không khác cho lắm.

- Tiền bối, thứ này quá quý trọng, chờ tôi đánh một trận với Hoàng Đế xong sẽ trả lại cho ngài.

Tuy trong lòng Tề Nhạc có chút không nỡ. Nhưng Y Nhược và Long Giang đã cứu mạng hắn và Tuyết Nữ, Văn Đình, hiện tại thần thú bị hung thú áp chế. Nếu như mất đi Kỳ Lân chí bảo. Bọn họ lấy gì chống lại hung thú đây? Cho nên, trong nội tâm chỉ do dự một chút, hắn vẫn quyết định không nhận bảo bối này.

Y Nhược mỉm cười lắc đầu, nói:

- Không, Kỳ Lân Huyễn không có trọng yếu với tôi như anh, năng lực của tôi đạt tới đỉnh phong của Kỳ Lân rồi. Thời gian ba ngàn năm khiến tôi cận kề cái chết. Nếu không có năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của anh, chỉ sợ tôi sống không quá mười năm. Anh cho tôi sinh mạng mới, tôi dùng Kỳ Lân Huyễn để trao đổi là vô cùng hợp lý. Anh không cần lo lắng Kỳ Lân nhất tộc chúng ta cái gì.

- Trong Kỳ Lân chúng ta, bản thân những chí bảo này không được nhìn trúng, chỉ có thực lực bản thân tăng lên, mới là căn bản. Những thứ này chỉ là ngoại vật mà thôi. Sau khi rời khỏi đây, anh còn phải đi tìm Côn Lôn kính, tôi nghĩ. Nó càng hữu dụng với anh hơn. Cầm đi, tôi tin tưởng, Kỳ Lân Huyễn trong tay anh sẽ không bị bôi nhọ.

- Thế nhưng mà, tiền bối...

Con mắt Tề Nhạc ướt át, Y Nhược tuy nhìn thì trẻ tuổi, nhưng mà, tâm tính của nàng sớm già rồi, nhiều năm trước tới nay, thần thú dần dần bị hung thú áp chế. Cảm giác áp chế này càng làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng. Mà Tề Nhạc xuất hiện đã mang lại hy vọng trong tuyệt vọng, cơ hồ mang tới hy vọng cho tất cả thần thú.

Nàng lấy Kỳ Lân Huyễn đưa cho Tề Nhạc là do thưởng thức Tề Nhạc, đồng thời, cũng muốn thỉnh cầu Tề Nhạc làm chuyện hồi báo, dù sao, chuyện này quá mức nguy hiểm, nhưng mà, đối với thần thú mà nói nó quá trọng yếu. Nhìn qua Tề Nhạc trẻ tuổi, Y Nhược như nhìn thấy mình hồi còn nhỏ, đều là Kỳ Lân, Kỳ Lân Huyễn cho hắn thì sao chứ?

Hơn nữa, Y Nhược càng suy nghĩ sâu hơn, tuy Kỳ Lân Huyễn cho Tề Nhạc, nhưng mà, lại không tỏ vẻ Tề Nhạc sau này rời đi sẽ làm ra trợ giúp gì với thần thú. Muốn rời khỏi thời đại này, hắn nhất định phải tìm được Côn Lôn kính. Mà có Côn Lôn kính, chỉ là con đường nhỏ cần đi, chẳng những có thể trở về thời đại của Tề Nhạc, hắn cũng có thể trở về thời đại này!

Hiện tại lấy lòng hắn mới là lựa chọn tốt nhất. Đồng dạng với tư cách Kỳ Lân, Y Nhược càng hiểu đặc tính của Kỳ Lân hơn ai hết. Kỳ Lân chí tình chí nghĩa, tuyệt đối không cải biến.

Mỉm cười, Y Nhược nói:

- Tốt, hài tử! Tôi nghĩ, tôi chỉ có thể giúp anh như vậy. Anh không cần gánh nặng tâm lý trong lòng. Nếu như anh không cách nào tìm được Côn Lôn kính rời khỏi nơi đây, vậy anh chính là thành viên trong thần thú chúng ta. Nếu như anh có thể quay về thời đại của mình, như vậy, tôi cũng hy vọng anh nên thường xuyên quay về thời đại này. Dù sao, chỉ có ở thời đại này, anh mới có thể nhìn thấy tộc nhân Kỳ Lân. Luận tuổi tác, tôi lớn hơn anh quá nhiều, nếu như anh nguyện ý, anh nên gọi tôi một tiếng a di. (A di nghĩa là dì)

Trong nội tâm Tề Nhạc chấn động, từ ánh mắt nhu hòa của Y Nhược, hắn nhìn thấy thứ mình chờ mong suốt hai mươi năm qua, chính là mẫu tính. Tuy người yêu của hắn quan tâm hắn rất nhiều, nhưng mà, tình thương không giống quan tâm của mẹ! Với tư cách một cô nhi, lúc này cảm nhận được tình cảm của Y Nhược với mình phát ra từ nội tâm, nội tâm của Tề Nhạc run rẩy.

- A di, cám ơn ngài, ngài yên tâm đi, cho dù tương lai con rời khỏi thời đại này, cũng nhất định thường xuyên tới đây thăm các người. Không, con không muốn gọi ngài là a di. Ngài có biết rằng? Từ nhỏ đến lớn, con là cô nhi, chưa từng có người quan tâm con thương yêu con. Nếu như có thể, con hy vọng có thể gọi ngài một tiếng mẹ. Cho dù chỉ một tiếng cũng tốt!

Con mắt của Tề Nhạc đỏ lên, hắn đã quên mình đang ở trong mộ Hiên Viên. Lòng hắn hoàn toàn đắm chìm trong tình thân truy tìm bấy lâu nay.

Nếu như nói lúc trước Y Nhược còn cân nhắc lý tính sau khi đưa Kỳ Lân Huyễn cho Tề Nhạc, nhưng hiện giờ lý tính đã biến mất. Nàng sống gần ba ngàn năm, từ ánh mắt của Tề Nhạc, nàng như nhìn thấy đau khổ của hắn lúc nhỏ, nhìn thấy nội tâm không thoải mái và cô đơn nên sinh ra cô độc. Cũng nhìn thấy khát vọng tình thân của hắn.

*****

Vành mắt Y Nhược đỏ lên, đương nhiên nàng biết rõ, một hài tử không có mẹ là chuyện thống khổ cỡ nào. Vươn tay, bắt lấy đầu vai của Tề Nhạc. Hai mắt nhìn qua Tề Nhạc đỏ bừng như sắp rơi nước mắt, rung giọng nói:

- Đương nhiên có thể. Nếu như có một hài tử như con, như vậy đó là kiêu ngạo của mẹ!

Nước mắt không thể khống chế được nữa, Tề Nhạc phịch một tiếng quỳ xuống đất, âm thanh của hắn run rẩy, bờ môi động động, phải mất suốt một phút đồng hồ, hắn mới từ trong miệng gọi một tiếng suốt hai mươi năm qua chưa từng gọi qua.

- Mẹ... Mẹ ơi...

Y Nhược ôm đầu Tề Nhạc kéo vào ngực của mình, nước mắt chảy xuống, Tề Nhạc rúc trong ngực nàng, tâm của hắn chưa từng kích động như hiện tại, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi đi vào thời đại viễn cổ cự thú, mình lại có thể quen với người mẹ này.

Tình thân nồng đậm tràn ngập tâm thần hắn, hắn chờ mong ngày hôm nay đã không biết bao lâu. Khi còn bé, hắn khát vọng một người mẹ thế nào! Mà bây giờ. Rốt cuộc hắn cũng có được, tuy không phải thân sinh, nhưng mà, đồng dạng cùng chảy xuôi huyết mạch Kỳ Lân, chỉ cảm giác thân thiết này đủ đền bù tất cả.

Long Giang có chút ngây ngốc nhìn qua Y Nhược cùng Tề Nhạc, than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên, ôm vai Y Nhược.

- Chúc mừng các người, Y Nhược, em tìm được đứa con tốt rồi.

Y Nhược nhìn qua Long Giang. Giữ lại nước màu tràn ngập hạnh phúc, tuy trước đó nàng có cảm giác rất thân thiết với Tề Nhạc. Nhưng mà, dù sao không cùng một thời đại, cho nên cả hai còn có chút ngăn cách. Mà Kỳ Lân Huyễn là vũ khí phá vỡ ngăn cách này. Thông qua Kỳ Lân Huyễn, Tề Nhạc cảm nhận được quan tâm chân tình của Y Nhược với mình. Cũng thông qua Kỳ Lân Huyễn, Y Nhược nhìn thấy nội tâm cô độc của Tề Nhạc. Cơ duyên, có khi chỉ trong nháy mắt, mà bây giờ nó hiện ra rõ ràng trên hai người.

Nhìn Long Giang gật gật đầu, nước mắt trong mắt Y Nhược càng nhiều hơn, đương nhiên nàng không cho Tề Nhạc nhận Long Giang làm cha, dù sao, Kỳ Lân nhất tộc là chủng tộc cao quý nhất trong thần thú, trừ bản thân Kỳ Lân ra, tuyệt đối không nhận chủng tộc khác làm cha.

Tề Nhạc đã lâu rồi không khóc, nước mắt của hắn ướt đẫm lồng ngực của Y Nhược, nội tâm của hắn vô cùng thoải mái, hắn lưu lại chính là nước mắt ủy khuất, là nước mắt bi thương chất chứa trong nội tâm, đồng thời cũng là nước mắt hạnh phúc.

- Hài tử, bắt đầu đi.

Y Nhược vịn Tề Nhạc đứng lên, nhìn qua đứa con cao hơn mình nửa cái đầu, nước mắt Y Nhược không cách nào ngừng lại.

- Đứa nhỏ ngốc, khi con bé chắc con chịu nhiều đau khổ lắm.

Tề Nhạc lau lau nước mắt của mình, nói:

- Ở thời đại của con có ca khúc thế này, trong đó có một câu ca từ: hài tử không mẹ như cây cỏ không rễ. Mà con không có cha lẫn mẹ, thậm chí còn không có bất cứ thân nhân nào. Ngay cả cỏ cũng không bằng. Nếu như không phải quốc gia dưỡng dục con, chỉ sợ con đã sớm trở thành oan hồn rồi.

Y Nhược cầm chặt tay Tề Nhạc, nói:

- Hiện tại con không còn là hài tử không có cha mẹ nữa, không phải sao? Thật lâu rồi mẹ mới vui như vậy. Tề Nhạc, con của mẹ. Mẹ tin tưởng, con sau này nhất định trở thành kiêu ngạo của mẹ. Trở thành kiêu ngạo của Kỳ Lân nhất tộc.

Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua cầu thang bằng ngọc kia, tin tưởng bành trướng trước nay chưa từng có.

- Mẹ, ngài yên tâm, con nhất định sẽ lấy được Hiên Viên kiếm. Xem như lễ vật tặng cho mẹ.

Thở sâu nhìn qua đường vân màu xanh lá trên cánh tay phải, Tề Nhạc lại đi nhanh, đi lên cầu thang.

Thân hình Y Nhược lóe lên, đột nhiên ngăn ở trước mặt Tề Nhạc, nói:

- Hài tử, con phải nhớ kỹ, trong lúc chiến đấu, ngàn vạn lần không nên để cảm xúc biến hóa. Chỉ có tỉnh táo mới có thể phán đoán được tất cả, phát huy toàn bộ lực lượng của mình, nhớ kỹ đấy!

Tề Nhạc gật gật đầu, liếc nhìn người mẹ mới nhận này của mình.

- Mẹ, ngài yên tâm đi. Con có chừng mực. Không sai, tỉnh táo đúng là mấu chốt chiến thắng, nhưng mà, thời điểm hy vọng mẹ ký thác vào lòng của con, tình cảm này có tác dụng cao hơn tất cả. Một trận chiến này, con nhất định phải thắng, bởi vì chỉ có như vậy con mới có được Hiên Viên kiếm. Mới có thể hoàn thành tâm nguyện của người. Mẹ, lúc này con vì mẹ mà chiến. Mẹ đã cho con lực lượng lớn nhất trên đời này, đó chính là tình thương của mẹ dành cho con.

Nói xong lời cuối cùng, Tề Nhạc tiến lên một bước, ôm Y Nhược vào lòng, ngay sau đó, hắn không chút do dự đi lên cầu thang.

Y Nhược nhìn qua bóng lưng của Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện hào quang mê ly, bên tai của nàng, đột nhiên vang lên âm thanh của Long Giang.

- Y Nhược, em biết anh nhìn thấy cái gì không?

Y Nhược có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn, Long Giang mỉm cười, nói:

- Anh nhìn thấy tin tưởng tuyệt đối. Hắn là vì mẹ mình mà chiến.

Đột nhiên trong nội tâm Y Nhược xuất hiện một tia thống khổ.

- Long Giang, sự kiện kia, em cảm thấy không nên cho Tề Nhạc đi.

Long Giang sững sờ, nói:

- Em đã quyết định như vậy sao?

Trong mắt Y Nhược có do dự, sau đó nhào vào ngực Long Giang khóc không ra tiếng:

- Em không biết làm sao bây giờ. Tuy em cũng có con, nhưng mà, theo trên người của Tề Nhạc, em cảm nhận được bi thương. Em không hy vọng con của mình gặp tổn thương gì. Cho dù chỉ có một tia khả năng em cũng không hy vọng.

Long Giang thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng mà, đây là hy vọng quật khởi duy nhất của thần thú chúng ta. Như vậy đi, chúng ta không nên quyết định cái gì, để cho Tề Nhạc tự chọn được chứ? Chờ hắn đánh xong một trận với Hoàng Đế, bất luận thành bại, chúng ta cũng phải nói chuyện này ra, để Tề Nhạc tự quyết định.

Y Nhược ngẩng đầu, nhìn qua Long Giang, hào quang trong mắt trở nên phức tạp.

Đúng vào lúc này, đột nhiên bọn họ cảm giác năng lượng trong mộ Hiên Viên biến hóa, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn qua cầu thang. Lúc này, Tề Nhạc đã đi lên cầu thang, đi được mười bước.

Kim sắc quang mang ở vị trí trung ương sáng lên, một âm thanh uy nghiêm vô tận vang lên.

- Người nào, dám xâm nhập vào lĩnh vực của Hiên Viên kiếm.

Kim sắc quang mang này càng ngày càng mạnh, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện giữa kim quang, dưới kim sắc quang mang phụ trợ, đạo thân ảnh này cực kỳ cao lớn.

Hắn thân cao vượt qua ba mét, toàn thân mặc áo giáp màu vàng, một mái tóc dài màu đen rối tung sau lưng, gương mặt tuấn tú có hào quang che mờ. Nhất là đôi mắt đen tròn như mực, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ ẩn giấu trên đời. Hào quang mạnh mẽ từ trên người của hắn lan ra ngoài, khí thế vô hình này làm không khí chung quanh biến thành sền sệt.

Hoàng Đế, người này là Hoàng Đế sao? Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua thân ảnh cao lớn kia, Viêm Hoàng tử tôn, hắn là tổ tiên vĩ đại nhất! Nhìn qua Hoàng Đế, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc có cảm giác quái dị bay lên. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Y Nhược, đó là cảm giác huyết nhục tương liên. Đối mặt vị tổ tiên vĩ đại của mình, trong lòng của hắn xuất hiện tôn kính và sùng bái.

*****

- Tôn kính Hoàng Đế bệ hạ, ngài khỏe.

Tề Nhạc khom mình hành lễ.

Hoàng Đế liếc mắt nhìn qua vợ chồng Y Nhược, Long Giang, ánh mắt của hắn lại chuyển dời qua Tề Nhạc, ánh mắt này nhu hòa hơn rất nhiều, gật gật đầu, nói:

- Anh có thể tới đây là do bọn họ mang tới sao?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đúng là như vậy. Hoàng Đế bệ hạ, ngài là tổ tiên của tôi. Nhưng mà, ngài có biết hay không, hiện tại hung thú đã sắp hủy diệt thần thú, nếu như chuyện này biến thành sự thật, tiếp theo bị hủy diệt chính là nhân loại chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ nhân loại còn lại chỉ có hậu nhân tà ác của Xi Vưu mà thôi, tôi nghĩ, những cảnh này ngài không muốn nhìn thấy.

Ánh mắt Hoàng Đế bình tĩnh nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Mục đích của anh là Hiên Viên kiếm.

Tề Nhạc sững sờ, hắn không nghĩ tới Hoàng Đế lại trực tiếp như vậy, nhưng mà, mục đích của mình đúng là như thế, ánh mắt không dám đối mặt với Hoàng Đế, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, chính là Hiên Viên kiếm.

Hoàng Đế gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt của hắn biến thành màu vàng óng ánh, hai đạo kim quang như hóa thành thực chất bay vào trong mắt của Tề Nhạc. Toàn thân Tề Nhạc run lên, thân thể không bị khống chế run kịch liệt, trong chốc lát. Tinh thần của hắn hoàn toàn đông lại, thân thể giống như bị phong ấn, hoàn toàn mất đi khống chế.

Y Nhược ở phía dưới nhìn lên rất khẩn trương, vừa muốn xông lên cứu Tề Nhạc, lại bị Long Giang kéo lại.

- Không nên gấp gáp, trước kia chúng ta cũng mang người Thổ Tộc tới đây rồi, nhưng không có biến hóa như vậy. Xem ra, Tề Nhạc quả thật là không giống. Chúng ta đã từng xông vào nhiều lần, Hoàng Đế đều không làm hại chúng ta. Hắn nhất định không tổn thương Tề Nhạc là nhân loại, chờ đợi đi.

Nghe Long Giang an ủi, cảm xúc của Y Nhược mới bình tĩnh một ít, đem lực chú ý đặt lên người của Tề Nhạc. Mà lúc này, thân thể Tề Nhạc run rẩy càng kịch liệt hơn.

Kim quang lập tức thu liễm, khí tức năng lượng bình tĩnh trở lại, thân thể Tề Nhạc run lên một cái, đầu óc của hắn trống rỗng. Dùng sức lắc đầu, mới dần dần hồi hồn. Hắn hoảng sợ phát hiện, kim quang trong mắt Hoàng Đế giống như xuyên thấu tất cả, ngay cả trí nhớ cũng bị phục chế. Cảm giác toàn thân xích lõa làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Ánh mắt của Hoàng Đế nhìn Tề Nhạc nhiều hơn mấy phần ngạc nhiên, nói:

- Anh không thuộc về thời đại này? Nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, đúng là kỳ lạ nha. Đáng tiếc, anh không phải người tương ứng với Hiên Viên kiếm xuất hiện.

Tề Nhạc ổn định cảm xúc của mình, ngẩng đầu nhìn qua Hoàng Đế nói:

- Trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối. Hoàng Đế bệ hạ lúc trước đạt được Hiên Viên kiếm tán thành. Chẳng lẽ không phải do cơ duyên sao? Hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, đã chứng minh tôi có duyên với Hiên Viên kiếm.

Trong mắt Hoàng Đế có ánh sáng lạnh lóe lên, nói:

- Đó là do anh tự cho là đúng thôi. Hiên Viên kiếm ai cũng làm chủ được sao? Nhưng mà, nếu anh là nhân loại, ta sẽ cho anh một cơ hội, chỉ cần anh có thể chiến thắng ta.

Cho dù anh thông qua cửa thứ hai. Có thể đi lên trên nhận tẩy lễ của Hiên Viên kiếm. Nhưng mà, trước đó ta phải cảnh cáo anh, muốn thông qua chỗ ta thủ hộ, dùng thực lực của anh bây giờ, cơ hồ là không thể nào. Rời khỏi đi, không nên tốn khí lực vào thế giới không thuộc về mình.

Tề Nhạc không có ý định lui bước, từng bước một đi lên cầu thang.

- Tôi nói trên thế giới này, không có gì là không thể nào. Hoàng Đế bệ hạ đã cho tôi cơ hội. Nếu như tôi không thử một lần. Làm sao có thể cam tâm đây? Ngài là tổ tiên của tôi, là người tôi sùng bái nhất. Với tư cách hậu đại của ngài, tôi tự biết kém ngài quá xa, không biết Hoàng Đế bệ hạ có thể dàn xếp một chút không.

- Dàn xếp?

Hoàng Đế có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc.

- Anh không phải nhân loại đầu tiên tới đây, nhưng mà, anh là người đầu tiên bảo tôi dàn xếp, anh có lý do gì bảo tôi dàn xếp cho anh?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Bởi vì tôi là hậu nhân của ngài! Chẳng lẽ ngài không hy vọng hậu nhân của mình đạt được Hiên Viên kiếm sao?

Hoàng Đế nhíu mày, nói:

- Tuy anh có huyết mạch Kỳ Lân, nhưng từ bề ngoài nhìn thì không thiếu hụt điểm nào, nhưng mà, Hiên Viên kiếm cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể nhận được. Đối với anh mà nói, có được Hiên Viên kiếm chưa hẳn là chuyện tốt. Dàn xếp là không thể nào. Chỉ cần anh thông qua chỗ của ta thủ hộ, đạt tới đỉnh cầu thang, xem như anh thông qua cửa ải này.

Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:

- Đây chính là ngài nói ah, không thể đổi ý.

Hoàng Đế ngạo nghễ nói:

- Trong đời ta chưa từng nói chuyện gì mà không làm được. Cho dù lúc trước đạt được Hiên Viên kiếm đã bứt tóc phát lời thề, sau khi chết linh hồn vĩnh viễn thủ hộ Hiên Viên kiếm, ta chưa từng hối hận vì chuyện này.

Vui vẻ trong mắt Tề Nhạc càng đậm.

- Đương nhiên tôi tin tưởng, ngài là tổ tiên vĩ đại của tôi. Tôi nghĩ ngài nói được làm được, Hoàng Đế bệ hạ xin ngài cẩn thận.

Nói tới chỗ này, cước bộ Tề Nhạc tiến lên liền dừng lại, đối mặt vơi tổ tiên của mình, hắn sao dám chủ quan đây? Thần quang trong mắt đại phóng, hư ảnh Kỳ Lân xuất hiện sau lưng của hắn. Hư ảnh khổng lồ có quang mang đen bạc bắn ra ngoài. Khí tức Kỳ Lân bành trướng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Tề Nhạc đã tiến vào Kỳ Lân biến giai đoạn hai.

Lân giáp màu đen dày đặc, đôi cánh đen cực lớn, cộng thêm hào quang từ Kỳ Lân Châu lóe lên, không điểm nào không làm nổi bật sự cường đại của Kỳ Lân, tay trái thu nạp vào trước ngực, hào quang đen bạc từ từ quấn quanh và ngưng kết lại, Kỳ Lân kính đường kính một mét đã trống rỗng xuất hiện, tất cả còn chưa kết thúc.

Kỳ Lân chân hỏa bành trướng thiêu đốt dưới chân Tề Nhạc, mặt ngoài là lân giáp màu đen dày đặc, lập tức bao trùm một tầng áo giáp màu đỏ, ánh lửa bành trướng thiêu đốt chung quanh thân thể của hắn như hỏa thần hàng lâm thế gian, Kỳ Lân Xích dưới tác dụng Kỳ Lân biến giai đoạn thứ hai, Tề Nhạc tăng lực phòng ngự của mình tăng lên cực hạn.

Hào quang mạnh mẽ không ngừng lập lòe. Thân thể của hắn sau khi sử dụng Kỳ Lân biến càng cao lớn hơn, ngóc đầu lên, mái tóc bạc phất phơ sau lưng, hào quang màu bạc trong mắt bắn ra ngoài, ngang nhiên nhìn chăm chú vào Hoàng Đế.

Hoàng Đế vẫn đứng bất động, tùy ý đợi Tề Nhạc ngưng tụ lực lượng, trong đôi mắt bình tĩnh không có một tia tình cảm chấn động nào. Sau khi ánh lửa Kỳ Lân Xích thiêu đốt hừng hực, Hoàng Đế mới cười nhạt một tiếng. Tay phải nâng lên, một đạo kim quang trên bình đài bắn lên cầu thang, hào quang lóe lên, một thanh kiếm hồn của Hiên Viên kiếm xuất hiện trong tay Hoàng Đế.

Hoàng Đế quay đầu, có chút si mê nhìn kiếm hồn trong tay, chuôi kiếm hồn này có kiểu dáng và kích thước giống như kiếm hồn bên dưới, nhưng mà hào quang cực kỳ bắt mắt.

*****

Quay đầu lại, Hoàng Đế đem ánh mắt nhìn qua người Tề Nhạc, nói:

- Chuôi Hiên Viên kiếm này, có được năm thành uy lực của Hiên Viên kiếm chân chính, tuy chỉ có năm thành, nhưng lại vô kiên bất tồi. Anh phải cẩn thận, lúc động thủ ta không lưu tình đâu.

Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc tỏa ra hào quang chói mắt. Vân lực trong cơ thể tăng lên tới cực hạn, Kỳ Lân Xích hình thành khải giáp, Kỳ Lân chân hỏa bỗng nhiên bành trướng, hỏa diễm này như thiêu đốt linh hồn bao phủ ba mét chung quanh Tề Nhạc, tay phải tìm tòi một thanh cự kiếm có hình thái giống Hiên Viên kiếm xuất hiện trong tay của Tề Nhạc.

Đó cũng là cự kiếm do năng lượng hình thành, nhưng mà, được chân hỏa Kỳ Lân Xích gia trì, hào quang lóng lánh như mặt trời. Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên Tề Nhạc lĩnh ngộ được công hiệu khác của Kỳ Lân Xích, đó chính là gia trì Kỳ Lân chân hỏa lên bất cứ vũ khí nào mà mình sử dụng.

Hỏa diễm như vậy cũng xuất hiện Kỳ Lân kính. Trong lúc nhất thời, Kỳ Lân Châu, Kỳ Lân kính, Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân Huyễn trong Kỳ Lân bát trân đồng thời trở thành vũ khí tăng phúc lực lượng cho Tề Nhạc.

Văn Đình cùng Tuyết Nữ lúc này đều đứng ở dưới bình đài, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cầu thang. Thị lực các nàng vô cùng tốt. Nhìn thấy thân thể Tề Nhạc bao trùm trong ngọn lửa và Hoàng Đế mặc áo giáp màu vàng. Đỏ và vàng rất rõ ràng trong mộ Hiên Viên. Ngay cả những kiếm hồn trong Kiếm Hồn Trận giống như đang quan sát bọn họ, cũng chờ đợi trận chiến tuyệt thế này.

- Ah --

Tề Nhạc hét lớn một tiếng, chân trái đạp mạnh lên cầu thang, thân thể nhảy lên cao cao, bởi vì tốc độ quá nhanh, sau lưng hắn hình thành hư ảnh màu đỏ. Năng lượng khổng lồ không ngừng phóng thích trên người hắn, tay phải dùng Kỳ Lân Huyễn ngưng tụ thành cự kiếm dài hơn mười mét bao phủ trong hào quang Kỳ Lân chân hỏa, không hề sức tưởng tượng của Tề Nhạc ra sao, chém vào đầu vai của Hoàng Đế.

Lúc này, Tề Nhạc lúc này giống như hỏa thần chính thức, chỉ một trảm cơ hồ ngưng tụ toàn bộ hỏa vân lự của hắn. Lực bạo tạc của vân lực sau khi áp súc là cực lớn, năng lượng hỏa thuộc tính chung quanh như bạo động.

Hoàng Đế vẫn đứng ở chỗ cũ, mắt thấy một kiếm mang thanh thế lớn của Tề Nhạc đánh xuống, trong mắt xuất hiện một tia tán thưởng, cự kiếm màu vàng trong tay nâng lên, lúc này đưa lên nghênh tiếp công kích từ Kỳ Lân Huyễn do Tề Nhạc Kỳ bổ xuống.

Đinh --

Không có vụ nổ lớn như trong tưởng tượng, chỉ có âm thanh thanh thúy vang lên, Hoàng Đế vẫn đứng ở chỗ cũ, trên người không phát ra một tia năng lượng chấn động nào, mà cự kiếm do Kỳ Lân Huyễn biến thành trong tay Tề Nhạc đã bị nghiền nát, thân thể mang theo lực phản chấn lớn bay ngược về sau, bay lên chừng trăm mét. May mắn nơi này không nằm trong phạm vi Kiếm Hồn Trận, nếu không, hiện tại chỉ sợ hắn đã biến thành mục tiêu công kích của kiếm hồn rồi.

Chỉ có Tề Nhạc mới cảm nhận được uy lực chân chính từ một kiếm vừa rồi. Một kiếm đánh xuống hắn dùng toàn lực, lựa chọn đánh chính diện, chủ yếu là thăm dò Hoàng Đế đạt tới trình độ nào.

Nhưng mà, sau giao thủ chính thức Tề Nhạc lại phát hiện, mình không cách nào cảm nhận được thực lực của Hoàng Đế.

Kỳ Lân Huyễn chém xuống, thời điểm công kích va chạm với Hiên Viên kiếm trong tay Hoàng Đế, một cổ khí tức sắc bén không gì sánh được đem Kỳ Lân Huyễn bài danh thứ hai trong Kỳ Lân bát trân đánh thành mãnh vỡ, khi va chạm với khi tức sắc bén này làm thân thể Tề Nhạc như đụng mạnh vào vách tường, bay lên không trung.

Tề Nhạc rất rõ ràng, Hoàng Đế đã hạ thủ lưu tình, nếu như một kiếm lúc trước, nếu khí tức sắc bén đó không chém ngang mà chém trực tiếp từ trên xuống dưới, như vậy, thân thể của Tề Nhạc bị chém thành hai khúc. Cho dù có Kỳ Lân kính, Kỳ Lân Xích cùng với Kỳ lân giáp bảo hộ, Tề Nhạc cũng không tin lực phòng ngự của mình có thể ngăn cản một trảm của Hiên Viên kiếm, cho dù đây chỉ là năm thành của Hiên Viên kiếm ah!

Nhưng mà, Tề Nhạc bị đánh bay vào trong không trung vẫn không nhụt chí, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Hoàng Đế lạnh nhạt nói:

- Không hổ là huyết mạch Kỳ Lân, có thể đem thân thể nhân loại tăng lên trình độ này, chỉ sợ cũng chỉ có huyết mạch Kỳ Lân mới có thể làm được. Thực lực của anh không kém, nhưng mà, vẫn còn xa mới đủ thông qua khảo nghiệm. Năng lượng không phải dùng như vậy.

- Chỉ khi năng lượng ngưng tụ cùng một chỗ mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, sử dụng như anh tuy nhìn thì rất hoa lệ đẹp mắt, cũng không có phát huy đặc tính áp súc năng lượng của bản thân, anh sao là đối thủ của tôi. Huống chi, anh cho rằng đánh chính diện có thể so được với Hiên Viên kiếm sao?

- Trên thế giới này trừ Bàn Cổ Phủ ra, từ lực công kích đã không có vũ khí gì có thể so sánh với Hiên Viên kiếm, chính diện đón đỡ kiếm duệ của Hiên Viên kiếm, bất luận anh sử dụng vũ khí gì cũng chỉ có kết cục bại vong. Tôi nghĩ khảo nghiệm này không cần tiếp tục nữa.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, tôi có vấn đề cần hỏi ngài.

Hoàng Đế nói:

- Ngươi hỏi đi.

Tề Nhạc nói:

- Ở trong mộ Hiên Viên này, không biết ngài đã sinh hoạt bao nhiêu năm rồi, một mực thủ hộ Hiên Viên kiếm, chẳng lẽ ngài không cảm giác mình rất tịch mịch sao?

Hoàng Đế sững sờ, thần sắc trên mặt có chút biến hóa, nói:

- Tịch mịch? Có lẽ vậy, nhưng mà tịch mịch thì sao? Tôi đã lựa chọn thủ hộ Hiên Viên kiếm, vậy nhất định sẽ tiếp tục như vậy, thẳng đến khi Hiên Viên kiếm tìm được chủ nhân mới thì thôi.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đúng thế, tôi thừa nhận thực lực bản thân của mình không cách nào tạo thành lực uy hiếp với ngài, cũng không có khả năng thông qua khảo nghiệm này. Nhưng mà, tôi có một đề nghị, không biết được hay không được.

Dường như Hoàng Đế rất khoan dung với Tề Nhạc, gật gật đầu, nói:

- Anh nói đi.

Tề Nhạc nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, tuy ngài lúc trước dẫn đầu nhân loại đánh bại Xi Vưu Tộc Cửu Lê có công lao rất lớn là nhờ Hiên Viên kiếm này. Nhưng mà, thực lực bản thân ngài vẫn có tác dụng mang tính quyết định. Ngài là tổ tiên của tôi, nhưng mà, cũng chỉ có ngài mới đạt tới trình độ này. Với tư cách hậu đại tử tôn của ngài, tôi cho rằng rất đáng tiếc, chẳng lẽ tiềm lực nhân loại chúng ta không cách nào chống lại cự thú hay sao?

Hoàng Đế nói:

- Đương nhiên không phải. Tuy nhân loại trời sinh nhỏ yếu, nhưng tiềm lực là vô cùng, nếu như không phải tuổi thọ hạn chế, chỉ sợ thế giới này không chủng tộc nào có thể so sánh với nhân loại chúng ta. Trí tuệ và sức sáng tạo của nhân loại chúng ta, đủ để biến chúng ta thành cường đại.

- Tuy hậu đại không ngừng nổ lực hơn, nhưng vẫn bị tuổi thọ ảnh hưởng, nếu như không có cơ duyên thần kỳ, từ thế nào mà nhìn, đúng là không phải đối thủ của cự thú. Đây cũng là chuyện tôi lo lắng nhất. Nếu như chỉ dựa vào trí tuệ, nhân loại muốn vượt qua cự thú, chỉ sợ còn phải thật lâu sau mới làm được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)