Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 139

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 139: Thất Khước Chi Trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Hiên Viên Bát Kiếm, uy lực của mỗi kiếm vô cùng cường đại, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được sử dụng, anh phải nhớ kỹ. Điều kiện sử dụng Hiên Viên Bát Kiếm là sau khi năng lượng của anh đạt tới yêu cầu, anh có thể phát huy uy lực chính thức.

Vừa nói, hào quang trong tay Hoàng Đế lóe lên, Tề Nhạc chỉ cảm thấy đại não thanh tỉnh lại, dường như lại có thêm cái gì đó trong trí nhớ, giống như lúc học kỹ năng Kỳ Lân vậy, Hiên Viên Bát Kiếm hoàn toàn dung nhập vào trí nhớ của Tề Nhạc. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ sẽ xuất hiện.

Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng trịnh trọng và nghiêm túc của Hoàng Đế, cũng không dám nói thêm cái gì không cần Hiên Viên kiếm nữa, đối với Hoàng Đế hắn vô cùng tôn kính.

- Lão sư, như thế nào? Vậy ngài là kiếm hồn của Hiên Viên kiếm, có thể cùng đi với con không! Ha ha.

Đột nhiên lúc này hắn nghĩ tới, nếu như mình có thể mang theo hồn phách Hoàng Đế trở về thời đại của mình, không biết Trát Cách Lỗ đại sư sẽ giật mình biến thành bộ dạng gì a, chỉ nghĩ vừa ra khỏi cửa lại mang về tổ tiên của nhân loại, nghĩ lại đã thấy thành công rồi.

Hoàng Đế lắc đầu, nói:

- Không, ta là kiếm hồn thủ hộ Hiên Viên kiếm. Anh bây giờ đã trở thành chủ nhân của ta, anh không cần ở cùng một chỗ với tôi đâu. Bản thân Hiên Viên kiếm có Hiên Viên hồn, anh nên ở chung thật tốt với nó, khi đó anh sẽ được lợi. Mà về phần tôi. Ta còn phải ở lại thủ hộ mộ Hiên Viên, tiếp tục thủ hộ nơi này, chờ đợi Hiên Viên kiếm quay về lần nữa.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Nói như vậy, lão sư nhất định ở lại nơi này sao?

Ánh mắt Hoàng Đế nhìn qua Tề Nhạc, lúc này, mộ Hiên Viên đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tất cả vốn biến mất. Nhưng hiện giờ lại giống như bên ngoài, núi cao sông lớn, các loại thực vật. Cộng thêm mặt trời mặt trăng và ngôi sao, nhìn tất cả đều chân thật, mỉm cười, Hoàng Đế nói:

- Ở đây có gì không tốt chứ? Lúc trước đã lựa chọn thì ta không có quyền hối hận đâu. Nên nắm giữ tốt cách sử dụng Hiên Viên kiếm a. Đó chính là báo đáp tốt nhất của anh với ta rồi. Anh đi đi, mộ Hiên Viên cũng sẽ tự phong bế lại, ngoại nhân sẽ không cách nào tìm được cửa vào đâu.

Tề Nhạc vội la lên:

- Nếu là như vậy con cũng không thể về sao?

Hoàng Đế liếc hắn một cái, nói:

- Anh là chủ nhân của Hiên Viên kiếm, đương nhiên có thể. Chỉ cần anh muốn thì Hiên Viên kiếm sẽ nói cho anh đường trở về.

Nghe Hoàng Đế nói như vậy, Tề Nhạc lập tức cười nói:

- Như vậy là tốt rồi, chỉ cần con trở về gặp ngài thì không sao cả. Bất luận là có tìm được Côn Lôn kính hay không, con cũng thường xuyên quay về gặp ngài.

Hoàng Đế nhìn Tề Nhạc, bình tĩnh nói:

- Tốt! Giờ anh nên rời khỏi nơi này, ta nghĩ mộ Hiên Viên biến hóa thế này chắc bạn của anh cũng cảm giác được, nếu anh còn không ra ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ xông vào đây đấy. Đến lúc đó nếu bị thương tổn thì không tốt.

Tề Nhạc gật gật đầu, lưu luyến không nỡ rời khỏi Hoàng Đế, nói:

- Lão sư! Con nên rời khỏi từ đâu đây?

Lúc này, cánh cửa màu vàng biến mất không thấy gì nữa.

Hai tay Hoàng Đế hợp lại trước người, phân ra hai phần, một cánh cửa màu vàng xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, nói:

- Tề Nhạc, ta biết rõ anh muốn quay về thời đại của mình. Anh phải nhớ kỹ, Côn Lôn kính là một kiện thần khí phi thường khó có được. Mà thôi tu vi của anh bây giờ là không thể nào tùy tiện trở lại thời đại của anh, may mắn anh từ thời đại đó tới đây, bản thân đã có được nhãn hiệu của thời đại đó, cho nên sau khi anh đạt được Côn Lôn kính sẽ quay về thế giới của anh. Nhất định phải dùng Côn Lôn kính phát động Thất Khước Chi Trận mới có thể thành công.

- Thất Khước Chi Trận? Đó là cái gì?

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Hoàng Đế.

Hoàng Đế nói:

- Thất Khước Chi Trận là đệ nhất thần trận. Cho dù là thiên thần cũng vạn phần kiêng kỵ với nó. Mà trận pháp Thất Khước Chi Trận ở tại thời đại này, nó được điêu khắc ở mặt sau Côn Lôn kính. Cho nên sau khi đạt được Côn Lôn kính, anh nhất định học được Thất Khước Chi Trận, nhớ lấy, nhớ lấy. Đồng thời, cũng vì nguyên nhân có Thất Khước Chi Trận, tuy Côn Lôn kính bài danh thứ chín trong thập đại thần khí, nhưng đồng thời cũng là một trong những món khó có được nhất, độ khó chỉ sợ còn cao hơn Hiên Viên kiếm. Phải xem vận khí của anh rồi.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Con biết rõ, sư phụ. Con phải đi rồi.

Hoàng Đế gật gật đầu, nói:

- Đi thôi, cuối cùng ta có thể nói cho anh biết, theo như truyền thuyết, Thất Khước Chi Trận: dùng Phục Hy cầm làm hạch tâm, có thể thao túng nhân tâm; dùng Thần Nông đỉnh làm hạch tâm, có thể luyện hóa tiên dược; dùng Không Động Ấn làm hạch tâm, có thể không già không chết; dùng Côn Lôn kính làm hạch tâm, có thể xuyên việt thời gian; dùng Nữ Oa Thạch làm hạch tâm, có thể trọng sinh kết giới; mà dùng Hiên Viên kiếm làm hạch tâm, có thể hình thành tru thần đại trận.

- Ta biết rõ chỉ có bao nhiêu đây. Nhưng mà, anh ngàn vạn lần không nên nếm thử hình thành tru tiên trận, trừ phi anh có thể chính thức sử dụng uy lực của Hiên Viên kiếm. Nếu không có thực lực nhất định không được nếm thử, bằng không anh sẽ hình thần câu diệt.

Tề Nhạc nói:

- Sư phụ, con đi đây.

- Đi thôi.

Hoàng Đế bình tĩnh nhìn qua Tề Nhạc, từ trên mặt của hắn không nhìn ra tình cảm chấn động nào.

Tề Nhạc nhìn qua Hoàng Đế, nói:

- Con đi thật đấy!

- Còn nói nhảm nhiều như vậy.

Hoàng Đế tức giận đá một cước đầu mông của Tề Nhạc, đạp hắn vào trong cánh cửa.

- Ah! Sư phụ, chính ngài bảo trọng, con sẽ trở về...

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc thân thể Tề Nhạc biến mất.

Nhìn thấy cánh cửa màu vàng từ từ nhỏ lại, hào quang bình tĩnh trong mắt Hoàng Đế xuất hiện một tia chấn động.

- Đi, đi, ta vẫn là một mình. Nơi này chính là thế giới của ta.

Quang ảnh lóe lên, Tề Nhạc còn chưa thấy rõ cảnh vật chung quanh, đã rõ ràng cảm giác được áp lực thật lớn ập vào mặt, áp lực khổng lồ làm vân lực của hắn sinh ra phản ứng tự nhiên, một cổ lam sắc quang mang hiện ra chung quanh thân thể bảo vệ hắn vào bên trong. Đây là tác dụng của thủy vân lực, và đây cũng là phát hiện mới của hắn, mình đã xuất hiện trên Thanh Giang, chung quanh là nước sông thanh tịnh.

- Tề Nhạc.

Một tiếng gọi vui sướng vang lên trong đầu Tề Nhạc. Thông qua tinh thần lực dò xét, Tề Nhạc đang ở trong nước, chỉ thấy Huyền Vũ Long Giang lưng mang Y Nhược, Tuyết Nữ cùng Văn Đình ba người, bọn họ ở cách hắn vài chục thước, may mắn nước sông thanh tịnh, nếu không cũng chẳng cách nào nhìn thấy.

Long Giang bơi trong nước có tốc độ đỉnh cấp, thời điểm Tề Nhạc nhìn thấy thì hắn đã cách đó không xa. Tề Nhạc chỉ chỉ lên phía trên, ý bảo đi lên rồi nói sau. Long Giang tỏa ra hoàng sắc quang mang, một cổ hấp lực kéo Tề Nhạc qua, tiến vào phạm vi bảo hộ của hắn. Ngay sau đó bốn chi tráng kiện rẽ nước bởi thẳng lên mặt nước.

*****

Phá nước lên mặt sông, mọi người đồng thời nhảy lên bờ ở bên cạnh, không đợi Tề Nhạc nói chuyện. Văn Đình đã nhào vào lồng ngực của hắn.

- Anh là đồ bại hoại, hù chết em rồi.

Tề Nhạc cũng không biết xảy ra chuyện gì, hướng Y Nhược đưa ánh mắt hỏi thăm. Sau khi nghe Y Nhược giải thích hắn mới biết được, thì ra thời điểm mộ Hiên Viên phát sinh biến hóa, cả tổng bộ Tộc Thổ sinh ra địa chấn lớn, dùng cảm giác nhạy cảm của Long Giang cùng Y Nhược lập tức phát hiện chấn động này tới từ dưới mặt đất, liên tưởng đến mộ Hiên Viên, lập tức mang theo hai nữ nhân cùng đi.

- Khi bọn họ đi tới cửa mộ Hiên Viên lại vừa vặn nhìn thấy mộ Hiên Viên đã đóng cửa, trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người khẩn trương. Thời điểm tìm kiếm dưới đáy nước, nhìn xem còn lối vào khác hay không. Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện năng lượng chấn động của Tề Nhạc bị Long Giang phát hiện, lúc này mới khiến bọn họ chuyển buồn thành vui.

Nhẹ khẽ vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của Văn Đình, Tề Nhạc lại vỗ vỗ vai của nàng, mỉm cười nói:

- Tốt rồi, chẳng phải anh trở về rồi sao? Đừng quên, Kỳ Lân chúng ta chính là điềm lành, không dễ dàng chết như vậy đâu.

Văn Đình nâng người lên, đưa nắm đấm nhỏ lên thị uy với Tề Nhạc. Hừ một tiếng. Nói:

- Lần sau lại làm em lo lắng, em sẽ...

Tề Nhạc nhìn qua Hiên Viên kiếm. Tâm tình rất tốt, nghe vậy cười trêu nói:

- Em sẽ cái gì?

Gương mặt Văn Đình đỏ lên, sau đó đánh một quyền vào bụng Tề Nhạc, nói:

- Em sẽ đánh anh không thể tự mình sinh hoạt.

Tề Nhạc phối hợp làm ra bộ dáng đau khổ, cười xấu xa nói:

- Vậy thì tốt, về sau sẽ dựa vào em hầu hạ anh. Có mỹ nữ hầu hạ, sinh hoạt không tự mình làm thì có là cái gì chứ.

Y Nhược đi đến bên người Tề Nhạc, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong lòng thất kinh, mặc dù chỉ một tháng không gặp, nhưng Tề Nhạc hiện tại, cảm giác đã không giống như lúc nàng mới gặp hắn, lúc này đây, khí tức bình thản hơn rất nhiều, trên người cũng không có khí tức Kỳ Lân, nhưng thời điểm ánh mắt lưu chuyển ngẫu nhiên, lại trở nên phi thường lăng lệ ác liệt, giống như lợi kiếm phóng ra ngoài.

- Mẹ, làm mẹ lo lắng rồi.

Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Y Nhược, Tề Nhạc lập tức toát ánh mắt ôn hòa. Nhìn thấy Y Nhược làm hắn liên tưởng tới một màn trong ảo cảnh Hiên Viên, tuy hắn biết rõ chẳng qua đây là ảo cảnh, lại ẩn ẩn cảm giác được, đó từng là những chuyện xảy ra với mình. Hắn hoàn toàn không hiểu cảm giác đó, nhưng sâu trong lòng Tề Nhạc lại phát hiện, nhiều năm trước tới nay hắn không ôm hy vọng tìm kiếm được cha mẹ của mình nữa đã lung lay. Phải mau chóng trở về, chỉ cần có thể trở lại thời đại của mình, nói không chừng còn có thể tìm được cha mẹ thân sinh của mình, đó là chuyện tươi đẹp cỡ nào.

Mỉm cười, hào quang trong mắt Tề Nhạc xuất hiện một tia nhàn nhạt, có lẽ là do hắn suy tư tìm kiếm cha mẹ của mình như thế nào, lúc này ánh mắt của hắn phi thường lợi hại, ngay cả Y Nhược đạt tới Kỳ Lân đỉnh phong cũng phải chấn kinh.

- Tề Nhạc, chẳng lẽ con đã...

Y Nhược vô ý thức mà hỏi thăm.

Tề Nhạc mỉm cười, nhìn Y Nhược gật đầu.

Y Nhược lui ra phía sau hai bước, gương mặt vốn trở nên trắng bệch, khóe miệng có chút run rẩy, thậm chí toàn thân đang run lên, đôi mắt của nàng mở to nhìn qua Tề Nhạc, giống như muốn ăn hắn vậy, ngay sau đó, sắc mặt của nàng bởi vì kích động mà tái nhợt hơn trước, rung giọng nói:

- Chuyện này, đây là thật sao? Long Giang, Long Giang...

Long Giang vội vàng đi tới bên người Y Nhược, đở lấy cánh tay của nàng, đồng dạng hoảng sợ nhìn qua Tề Nhạc, đừng nói là Y Nhược, ngay cả hắn cũng không tin nổi đây là sự thật. Tuy nhiên bọn họ có vài phần hy vọng với Tề Nhạc, nhưng dù sao Hoàng Đế thật sự quá cường đại.

Hơn nữa Hoàng Đế cũng chỉ là cửa ải thứ hai của Hiên Viên kiếm mà thôi, cho nên, bọn họ không ôm hy vọng quá lớn vào Tề Nhạc, chỉ tận lực làm việc mà thôi, nhưng luc bọn họ nhìn thấy thần sắc khẳng định của Tề Nhạc, tâm tình lập tức kích động tột đỉnh, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì cho phải.

Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng biết Tề Nhạc nhận Y Nhược làm mẹ, nhưng cũng không rõ Tề Nhạc ở trong mộ Hiên Viên làm cái gì, Y Nhược lúc ấy chỉ nói cho bọn họ biết, Tề Nhạc chỉ ở lại đó tu luyện một thời gian nắn mà thôi, lúc này nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Y Nhược cùng Long Giang cũng xuất hiện ánh mắt nghi hoặc nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhìn thấy ánh mắt của bốn người, hắn liền mỉm cười, kiên định gật gật đầu, nói:

- Là thực, mẹ à, con đã thành công. Có lẽ là cơ duyên a, nhưng mà con thật sự thành công rồi.

Y Nhược che miệng mình lại, nước mắt không thể khống chế chảy xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn qua Tề Nhạc, nức nở nói:

- Thành công, vậy mà thành công, Hiên Viên kiếm lại xuất thế lần nữa, trách không được, trách không được vừa rồi có địa chấn, trách không được mẹ cảm giác bầu trời hôm nay không giống lúc trước. Mùa xuân của thần thú, mùa xuân của nhân loại tới rồi.

Tề Nhạc tiến lên giữ chặt tay Y Nhược, nói:

- Mẹ, ngài đừng nên cao hứng quá sớm. Tuy con đã có được nó, nhưng muốn chính thức phát huy uy lực quá khó khăn. Còn cần trải qua tu luyện không ngừng mới được.

Y Nhược trở tay bắt lấy cánh tay Tề Nhạc, dùng sức lắc lắc đầu, kích động nói:

- Không, hài tử, con không rõ. Đó cũng không phải chuyện đơn giản đạt được thần khí đâu! Con phải biết rằng, Hiên Viên kiếm xuất thế, ý nghĩa chính là cơ hội đã tới rồi. Hiện tại mẹ càng ngày càng tin phán đoán của mình. Hài tử, con đúng là phúc tinh do ông trời phái xuống, phái tới cứu vớt thần thú a! Quá tốt, chuyện này thật sự quá tốt. Có Hiên Viên kiếm ở đây, mẹ nghĩ vương của hung thú sẽ không dám làm càn.

Có lẽ nàng quá xem nhẹ những lời vừa nói của Tề Nhạc, kích động lôi kéo tay Tề Nhạc. Đúng lúc này, năng lượng trên người Tề Nhạc đột nhiên chấn động liền biến mất, hào quang màu trắng hiện ra ngoài, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, buông tay Y Nhược ra, lui ra sau mười mét, trong mắt chợt lóe sáng, một đạo bạch sắc hào quang đã từ trong Kỳ Lân Châu bắn ra ngoài, quang mang trong mắt hiện ra, Bạch Giao cực lớn đã xuất hiện.

Bạch Giao lúc này hoàn toàn khác với khi trở thành sai khiến của Tề Nhạc, hào quang trên lân phiến của nó lúc này sáng bóng, ngay cả đôi mắt của nó cũng tràn ngập sinh cơ bừng bừng.

- Chủ nhân, tôi tỉnh lại rồi.

Bạch Giao cũng không giống như Thâm Hải Minh Xà căn bản không khách khí với Tề Nhạc, nàng nhìn thấy Tề Nhạc, lập tức cúi đầu của mình xuống, cung kính hành lễ với Tề Nhạc.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Bạch nương tử, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi, nếu cô còn chưa chịu tỉnh lại rồi, chỉ sợ Minh Xà đại ca dốc sức liều mạng với tôi rồi. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần đa lễ như vậy.

Bạch Giao gật gật đầu, từ trong ánh mắt của nàng thấy được vài phần quẫn bách, hiển nhiên là do Tề Nhạc vừa nhắc tới Thâm Hải Minh Xà.

*****

Tề Nhạc ngầm hiểu thúc dục vân lực trong cơ thể, hào quang lại lóe lên, Thâm Hải Minh Xà với thân thể thu nhỏ xuất hiện bên cạnh Bạch Giao. Hắn vừa mới ra, lập tức nhào tới Bạch Giao.

- Ah, Bạch nương tử bảo bối, em đã tỉnh lại, thật là làm anh gấp muốn chết.

Bạch Giao dường như không quá thích ứng với nhiệt tình như vậy, thân thể cực lớn uốn éo, bảo trì khoảng cách nhất định, mà ánh mắt của nàng nhìn qua Long Giang cùng Y Nhược, có chút kinh ngạc nói:

- Huyền Vũ thượng sứ, Thổ Kỳ Lân vương giả.

Hào quang hưng phấn trên mặt Y Nhược lúc trước đột nhiên biến đổi, sau khi nhìn Bạch Giao gật gật đầu, bước nhanh đi đến bên người Tề Nhạc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi:

- Tề Nhạc, con rốt cuộc có mấy sai kiến, sẽ không thu toàn bộ chứ.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không có đâu, con mới thu có hai sai khiến, bọn họ đều là bạn của con cả.

Nghe Tề Nhạc trả lời, Y Nhược lúc này mới thở ra một hơi, nói:

- Vậy là tốt rồi, Tề Nhạc, có thể mời Hiên Viên kiếm ra không, để cho chúng ta...

Tề Nhạc biết rõ Y Nhược cùng Long Giang vì Hiên Viên kiếm hao phí không biết bao nhiêu thời gian, mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Vậy mọi người lui ra sau một chút, để tránh bị duệ khí của Hiên Viên kiếm làm bị thương.

Long Giang nghe Tề Nhạc muốn lấy Hiên Viên kiếm ra, lập tức trở nên khẩn trương hơn, vội vàng lôi kéo tay Y Nhược lui sang một bên, mà Thâm Hải Minh Xà, Bạch Giao, cùng với Tuyết Nữ cùng Văn Đình đều toát ra thần sắc tò mò. Ngay cả Thâm Hải Minh Xà trong cơ thể Tề Nhạc bảo trì thanh tỉnh. Cũng chỉ cảm giác thân thể Tề Nhạc biến hóa kịch liệt, cũng không biết chủ nhân của mình đạt được thần khí đứng thứ hai là Hiên Viên kiếm.

Thở sâu, Tề Nhạc đứng bên bờ sông, ánh mắt bình tĩnh của hắn trở nên lợi hại, chỗ mi tâm một điểm kim sắc quang mang dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực lóe lên, ánh mắt Tề Nhạc phi thường sáng ngời, kim quang mãnh liệt bắn ra ngoài, một tiếng kiếm ngâm vang lên. Kim quang biến mất, Hiên Viên kiếm dài hơn hai mét vẫn cắm trong vỏ hiện ra.

Hiên Viên kiếm vừa ra, không gian chung quanh yên tĩnh lại, thời gian trong nháy mắt Hiên Viên kiếm xuất hiện như ngừng lại, kim quang nhàn nhạt biến mất, Hiên Viên kiếm lúc này giống như lúc Tề Nhạc nhìn thấy lần đầu tiên, chuôi kiếm màu đen, vỏ kiếm phong cách cổ xưa. Lăng không phiêu phù tại chỗ, dường như có địa phương đặc thù.

Long Giang cùng Y Nhược đã kích động tới bên người Tề Nhạc, Long Giang rung giọng nói:

- Cái này... Đây là Hiên Viên kiếm năm đó Hoàng Đế dùng để hủy diệt Xi Vưu sao?

Tề Nhạc gật gật đầu, trịnh trọng nói:

- Đúng vậy, đây chính là Hiên Viên kiếm.

Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng đi tới bên người Tề Nhạc. Văn Đình nghi ngờ nói:

- Chuyện này nhìn ra không có gì đặc thù a. Thập đại thần khí này không phải chỉ có tiếng mà không có miếng sao?

Có lẽ nghe hiểu Văn Đình nói, tiếng nói của nàng vừa vang lên, đột nhiên Hiên Viên kiếm đã không giống trước, Tề Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, đột nhiên Hiên Viên kiếm phiêu phù trên không trung đột nhiên dựng đứng, ngay sau đó, một tầng kim quang nhàn nhạt từ vỏ kiếm bắn ra, bởi vì là ban ngày, có ánh nắng chiếu xạ, nếu như không thập phần chú ý cũng không thể nhận ra kim quang tồn tại.

Nhưng chính kim quang nhàn nhạt kia vừa xuất hiện. Khí tức chung quanh hoàn toàn không giống lúc trước, mà Thâm Hải Minh Xà đang dỗ ngon dỗ ngọt Bạch Giao đột nhiên căng cứng. Áp lực khổng lồ làm nó phủ phục trên mặt đất, cả người hiện lên từng đợt run rẩy rất nhỏ, mười tám con mắt ẩn chứa sợ hãi, sững sờ nhìn qua phương hướng Hiên Viên kiếm.

Mà Văn Đình cũng biến sắc, thân thể mềm mại có chút nhoáng một cái, nếu như không phải Tề Nhạc bắt lấy nàng, chỉ sợ nàng đã ngã xuống đất.

Y Nhược trầm giọng nói:

- Hiên Viên kiếm xuất, vạn tà thúc thủ, trên người của con có khí tức hung thú, không được chống cự, nếu không sẽ bị Hiên Viên kiếm công kích.

Thời điểm nàng chưa dứt lời, dị tượng xuất hiện. Mặt nước Thanh Giang vốn bình tĩnh xuất hiện biến hóa. Nước sông chảy chậm chạp, đột nhiên kim quang trên Hiên Viên kiếm lóe lên, phải biết rằng, tuy đoạn sông này là hẹp nhất, nhưng độ rộng cũng cả ngàn mét! Một mặt sông rộng thế đã dừng lại, năng lượng khổng lồ cỡ nào? Nhưng mà, uy thế của Hiên Viên kiếm không chỉ như vậy.

Kim quang lần nữa sáng ngời, mặt nước sông bình tĩnh tách ra hai bên, khí tức sắc bén dễ dàng cắt đôi mặt sông, nước sông phía dưới tiếp tục chảy, nước sông còn không thể khép lại được, mặt nước lại từ từ bành trướng, nhưng không thể chảy về hướng vốn có mà thôi.

Long Giang hít sâu một hơi, nói:

- Không hổ là Hiên Viên kiếm, chỉ riêng khí tức cũng làm người ta sợ hãi.

Không đợi Tề Nhạc triệu hoán, kim quang hiện lên, Hiên Viên kiếm đã hư không tiêu thất, đồng thời, trong đầu Tề Nhạc vang lên âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hiên Viên kiếm.

- Tôi không phải là dùng để biểu diễn, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ bãi công.

Tề Nhạc vốn đang sững sờ, ngay sau đó, trên mặt nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, không hổ là thần khí, tính khí cũng đạt tới cấp bậc thần khí a. Nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn thấy mọi người trước mặt, nói:

- Đây là Hiên Viên kiếm. Hiện tại nó có thể nói căn bản không nghe tôi chỉ huy. Có thể nói, tôi chỉ có được nó mà thôi. Cũng không có năng lực chỉ hủy nó chân chính.

Y Nhược liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, thở dài một hơi, mặt giãn ra, cười nói:

- Bất luận nói như thế nào, rốt cuộc Hiên Viên thần kiếm cũng đã xuất thế, mà có được nó chính là con của mẹ, cũng là tộc nhân của Kỳ Lân nhất tộc. Mẹ phải đem tin tốt này nói cho vương của thần thú nghe. Tề Nhạc, sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường, đi gặp vương của thần thú.

Nghe Y Nhược nói, Tề Nhạc vô cùng vui sướng, thông qua khảo nghiệm Hiên Viên kiếm, hắn hiện giờ rất nhớ người yêu và bạn bè của mình a, đã có chút không thể chờ đợi được mà nghĩ tới phải quay về thời đại của mình. Mà Côn Lôn kính là cách duy nhất để quay về. Thông qua Hoàng Đế chứng minh Côn Lôn kính đúng là có năng lực mang bọn họ quay về. Tâm tình Tề Nhạc lúc này phi thường hồi hộp.

Y Nhược dùng thân phận đại tế ti Tộc Thổ an bài chỗ ở cho bọn người Tề Nhạc, sau đó cùng Long Giang rời đi, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Giao cũng đang nói chuyện yêu đương nên được Tề Nhạc thu vào trong người, lúc này chỉ còn lại có Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ ba người.

Sau đó thoải mái nằm trên giường phủ kín cỏ khô, tâm tình Tề Nhạc khó có khi trầm tĩnh lại, một đôi mắt như có như không quét qua người Văn Đình, thậm chí ánh mắt hắn nhìn Văn Đình dường như mang theo năng lực thấu thị.

- Nhìn cái gì vậy. Mỗi ngày ở cùng một chỗ, còn chưa nhìn đủ sao?

Văn Đình tức giận nói.

Tề Nhạc cười nói:

- Đương nhiên không nhìn đủ. Nhìn cả đời còn chưa đủ. Đình Đình, em bây giờ đã chính thức tiếp nhận anh chưa?

Văn Đình hừ một tiếng, nói:

- Chờ chúng ta trở về rồi hãy nói đi. Anh là côn đồ, bây giờ là thời đại viễn cổ cự thú, còn không quên những chuyện này. Hừ, trời sinh đúng là tiểu sắc quỷ.

*****

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Đình Đình, có nữ nhi bảo bối của chúng ta ở nơi này. Em cũng nên cho anh chút mặt mũi chứ.

Tuyết Nữ đang trầm tĩnh ở bên cạnh buột miệng cười nói:

- Không có sao, tôi xem như chưa từng nghe thấy cái gì. Nhưng mà, cha a, tôi nghe mẹ nói, cha còn vài bạn gái đấy. Cha có thể không hoa tâm được không. Nếu anh thật sự xin lỗi mẹ, tôi mới bỏ qua cho anh.

(* Cách xưng hô cha và mẹ của Tuyết Nữ chỉ là biểu tượng, thích thì xưng con, thích thì xưng tôi chứ chẳng phải nói xàm. )

- Ồ, hai người các cô lúc nào làm lành với nhau rồi?

Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.

Văn Đình có chút đắc ý nói:

- Khi đó đương nhiên. Hai chúng ta là mẹ con đồng tâm a. Tề Nhạc, sau khi anh đạt được Hiên Viên kiếm, thực lực có tăng trưởng không?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tăng trưởng cái rắm ah! Hiên Viên kiếm giống như quả đại pháo siêu cấp, mà vân lực của anh là đạn pháo, hiện tại anh không đủ lực bắn một quả đạn pháo, nó còn nói với anh. Cũng không có chỗ tốt quá lớn. Hơn nữa, bản thân Hiên Viên kiếm có linh hồn và trí tuệ. Muốn chỉ huy nó, còn phải xem lão nhân gia có cao hứng hay không. Anh thấy ý nghĩa thực tế của Hiên Viên kiếm mang tính đại biểu là chủ yếu.

Văn Đình mỉm cười nói:

- Không sao cả, dù sao chúng ta cũng không phải dựa vào năng lực của nó. Nếu anh thật sự có thể sử dụng toàn lực của Hiên Viên kiếm em mới cảm thấy kỳ quái đấy. Anh không nên quên, thế giới của chúng ta là cân đối. Chẳng lẽ anh cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao? Nghĩ thật đẹp đấy. Cho dù thực lực của anh có thể phát huy toàn bộ uy lực Hiên Viên kiếm, cũng còn có Bàn Cổ Phủ khắc chế đấy.

Tề Nhạc nói:

- Anh cũng không muốn dùng Hiên Viên kiếm làm gì. Tuy anh không thể phát huy uy lực của Hiên Viên kiếm này, nhưng anh đoán chừng lấy ra dọa người cũng tốt mà. Lần trước mẹ cùng Long Giang tiền bối dùng Hiên Viên kiếm giả cũng có thể dọa Ngưu Ma Vương chạy. Hiện tại chúng ta có đồ thật, muốn dọa hắn không phải dễ sao?

Nghe Tề Nhạc nói, đột nhiên sắc mặt Văn Đình ngưng trọng lên.

- Tề Nhạc, Y Nhược tiền bối cùng Long Giang tiền bối chỉ điểm anh đạt được Hiên Viên kiếm, bọn họ có...

Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ Văn Đình là có ý gì, lắc đầu, nói:

- Chắc có lẽ không. Bọn họ đều là người mạnh nhất trong thần thú. Hơn nữa trước đó anh có bắt chuyện với bọn họ. Năng lực thực tế của Hiên Viên kiếm không phải anh có thể nắm giữ. Huống chi, bọn họ cũng hiểu anh nóng lòng muốn quay về thế giới trước kia, sẽ không lưu lại địa phương của bọn họ.

Văn Đình gật gật đầu, nói:

- Vậy là tốt rồi, nhưng mà, dù sao Hiên Viên kiếm cũng là thánh vật trong suy nghĩ của Tộc Thổ. Mà hai vị tiến bối chỉ điểm anh có được Hiên Viên kiếm, đối với Tộc Thổ cùng thần thú anh cũng sinh ra trách nhiệm. Còn nhớ rõ Y Nhược tiền bối nói những lời thỉnh cầu kia không? Lúc ấy anh trực tiếp đáp ứng em đã cảm thấy không ổn, nếu như em đoán không sai, vậy nhất định là nhiệm vụ nguy hiểm mười phần. Em thật sự hơi sợ.

Ánh mắt Tề Nhạc hơi động, đứng người lên, đi tới kéo tay Văn Đình vào người, ngẫm lại, nói:

- Nếu anh đã đáp ứng, cho dù yêu cầu là khó anh cũng đi làm. Nhưng mà, anh cũng tin tưởng mẹ sẽ không để chúng ta mạo hiểm đâu. Dù sao anh đã nhận mẹ rồi, anh cảm giác nàng quan tâm anh từ nội tâm của mình.

Văn Đình thở dài một tiếng, nói:

- Anh đấy! Anh cho rằng ai cũng hướng tới cảm tình như mình sao, vĩnh viễn đặt tình cảm ở vị trí đầu tiên? Đại sự trước mắt, có nhiều thứ là không nói chắc. Chờ xem đi, nếu như gặp chuyện thập phần nguy hiểm, anh nhất định phải từ chối cho em, được không?

Nghe Văn Đình nói, trong nội tâm Tề Nhạc cũng có chút do dự, từ chối cho ý kiến ứng một tiếng, vừa muốn nói gì đó, bên ngoài lại truyền đến âm thanh của Y Nhược.

- Tề Nhạc, con có thể đi ra một chút không?

- Mẹ, con ra ngay!

Tề Nhạc vỗ nhẹ bàn tay của Văn Đình, Văn Đình nháy mắt với hắn, Tề Nhạc lúc này mới gật đầu rồi đi ra.

Tuyết Nữ đi đến bên người Văn Đình, dùng năng lượng hóa thành âm thanh, nhìn Văn Đình nói:

- Mẹ, chẳng lẽ người cho rằng bọn họ sẽ hại chúng ta sao?

Văn Đình lắc đầu, nói:

- Hại thì không, nhưng mà, mẹ lo lắng Tề Nhạc bị lợi dụng, cô biết không, cha của cô có tính tình gì chứ, một khi xử trí theo cảm tính sẽ không cân nhắc hậu quả. Tuy nhiên cũng nếm qua vài lần thiệt thòi, nhưng lại không chịu sửa.

Nói tới chỗ này, nàng lại nhớ tới tình cảnh Tề Nhạc vì cứu mình xả thân sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, vành mắt lại đỏ lên.

Tuyết Nữ mỉm cười nói:

- Tuy tính tình cha hơi xử trí theo tình cảm một chút, nhưng tôi nhìn ra được, đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi thích hắn.

Văn Đình sững sờ, nhìn qua Tuyết Nữ, muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại Tuyết Nữ nói cũng không sai. Đúng a! Nếu như Tề Nhạc thật sự là người lý trí, chính mình có không oán không hối đi theo hắn không?

Tề Nhạc ra khỏi nhà gỗ, chỉ thấy Y Nhược tinh thần sáng láng đang chờ hắn ở ngoài.

Tuy sắc mặt Y Nhược tốt hơn lần đầu Tề Nhạc nhìn thấy nàng nhiều, nhưng Tề Nhạc cũng từ trong mắt của nàng nhìn ra nét do dự.

- Mẹ, ngài tìm con?

Tề Nhạc đi đến bên người Y Nhược, thân thiết kêu một tiếng.

Y Nhược nhẹ nhàng gật gật đầu, kéo tay Tề Nhạc, nói:

- Con đi theo mẹ, mẹ có việc cần nói với con.

Vừa nói nàng vừa kéo Tề Nhạc đi.

Tay Y Nhược thật ấm áp, nhưng lòng bàn tay hơi có mồ hôi ẩm ướt, dường như tâm tình rất không ổn định. Tề Nhạc bị nàng kéo tới phòng của mình, lúc này, Long Giang không ở đây, cả gian phòng chỉ có Tề Nhạc cùng Y Nhược hai người mà thôi.

Thở sâu, Y Nhược than nhẹ một tiếng, tay phải huy động, hoàng sắc quang mang hiện ra, đem toàn bộ khí tức phong tỏa vào trong, tuy Tề Nhạc tự hỏi có thể làm được, nhưng tuyệt đối không cách nào làm được nhẹ nhàng như Y Nhược cả, đối với người mẹ này, trong nội tâm vẫn có mấy phần kính nể.

- Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.

Nhìn qua bộ dáng của Y Nhược, Tề Nhạc đã ẩn ẩn đoán được, chỉ sợ chuyện Văn Đình mới lo lắng đã tới rồi.

Y Nhược nhìn qua Tề Nhạc, đột nhiên trong mắt xuất hiện hào quang thống khổ.

- Hài tử, mẹ do dự liên tục có nên quyết định nói với con hay không. Sau đó lại do chính con lựa chọn. Thẳng thắn mà nói, con có thể có được Hiên Viên kiếm, là mẹ cùng Long Giang không có nghĩ tới. Dù sao con không thuộc về thời đại của chúng ta. Sau khi con đạt được Hiên Viên kiếm không lâu sau lại đi tìm Côn Lôn kính, sau đó trở lại thời đại của mình, đúng không?

Tề Nhạc gật gật đầu, kiên định nói:

- Vâng, con không có khả năng ở lại chỗ này, chỉ có trở lại thời đại của mình mới là lựa chọn tốt nhất, chỗ đó mới là thế giới thuộc về con.

Y Nhược thở dài một tiếng, nói:

- Có lẽ con còn không biết, bởi vì sự xuất hiện của con đã cải biến thời đại của chúng ta.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)