← Ch.167 | Ch.169 → |
- Quyết đấu ah! Tốt! Ra đây đi, tiểu tử, tôi sẽ học theo lão đại, cho anh biết hoa kia vì sao lại có màu hồng như vậy.
Hồ Quang góp lời, nhìn Yến Tiểu Ất nói:
- Huynh đệ ah! Tôi không có thêu dệt chuyện của anh, nhưng cái gã Dâm Hổ Từ Đông này nói anh như vậy, nếu tôi là anh đã sớm không nhịn rồi.
Dịch An cùng Hồ Quang phối hợp rất ăn ý, lập tức thêm một câu:
- Đúng vậy, Tiểu Ất chúng ta hôm nay vẫn còn là trai tân! Bởi vì mấy hôm nay anh ta không rời khỏi biệt thự. Tôi nói Từ Đông ah! Anh biết rõ tình huống của anh ta như vậy, chẳng lẽ anh đã đem cúc hoa của anh ta xử lý rồi sao? Nếu là như vậy anh ta quả thật là lỗ rún vẫn còn tân a.
- Kháo.
Từ Đông nhìn Hồ Quang cùng Dịch An đồng thời đưa ngón trỏ của mình lên, muốn nói có bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi thì có bấy nhiêu a, hắn đúng là còn kém hai gia hỏa này vài phần.
Quản Bình tiến sĩ cố nén cười, nói:
- Các người yên tĩnh một chút, không nên dọa tiểu cô nương người ta sợ đấy.
Thân thể của hắn trải qua khôi phục điều dưỡng thời gian dài, đồng thời vì thân thể của hắn bị thương nghiêm trọng, cho nên ăn thịt Khế Dũ cũng nhiều nhất, sau khi thương thế khỏi hẳn, thực lực lại có tiến bộ nhảy vọt, nhất là lực công kích của Sư Ngao còn mạnh hơn trước kia vài phần.
Văn Đình nhìn qua những chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trước mắt này. Đột nhiên nàng hiểu được vì sao Tề Nhạc lại vội vả quay về như vậy, đúng a! Ở nơi này có nhiều anh em tốt như vậy. Trước kia những gì nàng nói cũng không thật kỹ càng, dù sao, những gì bọn họ trải qua quá phức tạp, nhất là bí mật Côn Lôn kính nàng cũng không có nói ra. Chỉ mờ mịt nói cho qua vì sao quay trở về hiện đại. Tề Nhạc đã từng nói qua cho nàng nghe, có được năng lực xuyên việt thời không này nên tạm thời giữ bí mật mới tốt.
Huống chi, Cơ Đức tuy là anh của Minh Minh nhưng hắn không phải thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
- Các người nói lão đại có thuyết phục được chị Như Nguyệt không!
Điền Thử đột nhiên lên tiếng, đem xấu hổ và giận dữ của Yến Tiểu Ất cùng Từ Đông ngăn cách lại.
Mọi người lập tức bị nói sang chuyện khác, Cơ Đức ở một bên nói:
- Tôi thấy không dễ dàng, tính tình của Phách Vương Long các người không phải không biết, mặc dù nói bản lĩnh của tôi không tệ, nhưng mà tôi đoán anh ta muốn thuyết phục Như Nguyệt chỉ sợ không phải là chuyện ngày một ngày hai, đừng nói Như Nguyệt, ngay cả tôi cũng muốn đánh anh ta một trận, đương nhiên là trước khi anh ta tới thời kỳ viễn cổ hung thú rồi.
Hồ Quang lườm lườm miệng, nói:
- Thôi đi ông ơi... , anh thật có bản lĩnh! Sau khi Tề Nhạc quay về anh dám nói với hắn hay không đã. Tôi thấy không nhất định, Tề Nhạc này rất có thiên phú. Ân, có vài phần giống tôi. Trời sinh anh tuấn phong lưu tiêu sái phóng khoáng, tự nhiên Phách Vương Long Như Nguyệt biến thành Ôn Nhu Long a.
Dịch An làm ra bộ dáng nôn mửa, nói ra một câu kinh điển, nói:
- Đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy. Anh là con rắn hổ mang hèn mọn bỉ ổi a. Cũng dám so sánh với Tề Nhạc sao?
- Ta kháo, anh đúng là gian xảo, coi chừng tôi đánh rắm chết anh đấy.
Hồ Quang cùng Dịch An ồn ào mọi người đã quen rồi, chỉ cần hai gia hỏa hèn mọn bỉ ổi này ở chung với nhau thì không bao giờ an tĩnh được.
Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ nói:
- A Di Đà Phật, Văn Đình cô nương, tôi thấy cô nên mang Tuyết nhi cô nương đi nghỉ ngơi trước. Với bọn họ tôi cũng không có biện pháp.
Mạc Địch mỉm cười nói:
- Đúng vậy a! Muốn làm đám này im miệng của mình lại cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Văn Đình liếc mắt nhìn qua Minh Minh bên cạnh, nhẹ nhàng gật gật đầu. Nói:
- Vậy được rồi. Tôi mang Tuyết Nữ đi nghỉ ngơi trước. Thời gian cũng không còn sớm, mọi người không nghỉ ngơi sao?
Kỳ thật nàng căn bản không cần hỏi, từ ánh mắt của mọi người nàng đã tinh tường mọi chuyện, bọn họ đang đợi Tề Nhạc trở về, bọn họ quan tâm hắn từ nội tâm a!
Minh Minh nói:
- Chúng tôi chờ bọn họ về rồi nói sau, đã lâu không gặp, tất cả mọi người có rất nhiều chuyện cần hỏi Tề Nhạc a.
Yến Tiểu Ất cười quái dị một tiếng, nói:
- Không đúng a, tôi cũng có chuyện cần nói với lão đại. Tôi nói Minh Minh, nếu cô gặp được lão đại cũng không cần xem chúng ta là bóng đèn đấy.
Minh Minh liếc nhìn hắn, nói:
- Không nói lời nào thì không ai bảo anh câm đâu. Hừ.
Văn Đình mỉm cười kéo tay Minh Minh, tiến lên thấp giọng nói bên tai của nàng:
- Hiện tại tôi trả lại anh ta cho cô và Như Nguyệt. Thời gian nửa năm, tôi cũng biết các người chờ đợi anh ta đau khổ bao nhiêu. Anh ấy khi ở với tôi cũng không quên các người a.
Trong nội tâm của nữ nhân luôn muốn độc chiếm, ai cũng không nguyện ý nhìn nam nhân mình yêu thương phân chia với người khác, nhưng mà trước kia trở về, ở trong Côn Lôn thần huyễn, Văn Đình đã nghĩ rõ ràng, nàng biết rõ Tề Nhạc nhất định có vận mệnh không tầm thường, cũng nhất định là vận mệnh của mình, muốn vui cười về sau cũng chỉ có buông tha một ít thứ gì đó, chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình đạt được vị trí nhất định trong lòng Tề Nhạc.
Minh Minh có chút cảm kích nói:
- Đình tỷ tỷ, những ngày này cảm ơn chị đã chiếu cố hắn ta.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Chúng ta là người một nhà, không phải sao? Tôi và Tề Nhạc đều là cô nhi, chỉ có ở chung với các người thì nhà của chúng ta mới nguyên vẹn. Huống chi tôi là kẻ đến sau, có thể nghe cô gọi một tiếng chị tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Khi thấy Tuyết Nữ vừa lên lầu, Yến Tiểu Ất cùng Từ Đông bày ra tư thế.
- Từ ca, anh thật sự không nên đoạt của tôi a. Anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lần này lưu cho tôi đi. Tôi cho tới bây giờ còn chưa có một người để tâm sự a.
Từ Đông hừ một tiếng, nói:
- Lời như vậy tôi nghe anh nói nhiều lần rồi. Cực phẩm như thế anh muốn tôi tặng cho sao? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ. Chúng ta bằng vào bổn sự xem ai lấy được tâm hồn thiếu nữ của Tuyết Nữ.
- Hai dâm côn các người, chỉ biết cùng nửa dưới suy nghĩ sao?
Hồ Quang nghênh ngang đi tới, nhìn qua Từ Đông, lại nhìn Yến Tiểu Ất, dõng dạc nói:
- Tôi lại cảm thấy Tuyết Nữ cô nương vừa rồi nhìn tôi nhiều hơn các người nhiều.
Dịch An cười âm hiểm sau lưng Hồ Quang, nói:
- Đúng vậy, nàng nhìn anh nhiều nhất, nhưng mà, tôi nghĩ là nàng lớn như vậy rồi chưa từng thấy ai hèn mọn bỉ ổi như anh a. Hắc hắc.
- Được rồi, các người thích giằng co như vậy sao?
Quản Bình chính khí nghiêm nghị nói ra. Bình thường trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hắn là người ít nói nhất. Đột nhiên mở miệng làm cho mọi người cảm thấy sửng sờ. Đem ánh mắt nhìn qua người của hắn.
Quản Bình mỉm cười, nói:
- Trong những người chúng ta, trừ Tề Nhạc và đại sư ra, tôi tự nhận mình là người đứng đắn nhất, các người không phản đối chuyện này được. Tôi cảm thấy cô gái ôn nhu thiện lương như Tuyết Nữ này cũng chỉ có chính nhân quân tử như tôi mới che chở được thôi. Các huynh đệ, các người thấy tôi tuổi không còn nhỏ. Không bằng lần này nhường cho tôi đi.
*****
Nghe hắn nói, ánh mắt mọi người vừa cứng lại đều tràn ngập hào quang khinh bỉ, Yến Tiểu Ất tức giận nói:
- Kháo, lão Quản, ngay cả anh cũng tham gia náo nhiệt sao, anh thấy mình rất lớn tuổi sao? Tuổi Hồ Quang người ta còn lớn hơn anh đấy.
Quản Bình ưỡn ngực nói:
- Tôi anh tuấn hơn anh ta, hơn nữa tôi là người đứng đắn.
Từ Đông bĩu môi. Nói:
- Đúng vậy, anh là người đứng đắn. Người đứng đắn trở về từ nước Thái Dương. Tôi nói vậy có ý gì mọi người đều hiểu, dùng một chữ thay thế, chính là dâm đãng. Hơn nữa, từ quốc gia như vậy trở về, anh còn dám nói mình là người đứng đắn. Quả thực khiến người ta khinh bỉ a. Tôi thấy nên gọi anh là Quản Dâm mới đúng. Tuyệt đối là nam sủng của nước Thái Dương a.
Dịch An có bộ dạng như đang suy nghĩ.
- Đồng chí Từ Đông nói ra lời này làm tôi nhớ một chuyện, ah, đúng rồi, Hồ Quang anh có nhớ lúc trước không, mấy ngày hôm trước chúng ta có xem phim con heo, có một bóng lưng rất giống lão Quản đấy.
Hồ Quang gật đầu chấp nhận, nói:
- Đúng vậy. Tôi cũng nhớ lại có hai ba tên nam nhân giao thông với nhau.
- Các người...
Quản Bình tức giận nhìn qua mấy gia hỏa này. Rốt cuộc nghẹn lời nói một câu:
- Ta kháo!
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Dựa vào chúng ta? Anh một cây súng, chúng ta có bốn cúc hoa, chẳng lẽ anh có bổn sự cùng thông bốn cái sao? Tôi rất hoài nghi anh có được hay không đấy. Nghe nói anh có huyết thống sư tử, theo hiểu biết của tôi, năng lực phương diện này của sư tử rất mạnh, mỗi lần không nhiều hơn ba mươi giây, nhưng mà một ngày có thể làm được vài lần, điểm này này anh tuyệt đối có thể liều mạng với dâm hổ đấy.
Từ Đông liếc nhìn Yến Tiểu Ất hừ một tiếng, giọng nói mềm nhũn nhìn mọi người:
- Eo không tốt, thận không tốt, các ngươi muốn dùng hợp thành nhân thận bảo sao.
Cơ Đức trợn mắt há hốc mồm nhìn qua đám người này, nuốt một ngụm nước miếng, đây là mấy kẻ buồn bã ỉu xìu trước kia sao? Tại sao Tề Nhạc vừa về bọn họ đều sinh động như vậy, ngay cả phần tử nghiêm túc cũng trở thành như vậy, trời ạ! Ông nên đánh xuống vài đạo thiên lôi đi, đánh chết đám người này.
Vẻ mặt đại sư Trát Cách Lỗ vui vẻ, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Thân nhập hồng trần, hai tai không nghe thấy, tôi cái gì cũng không nghe được. Nhưng mà, Quản Bình, sao anh lại lây bệnh của bọn họ? Xem ra, hai chữ đứng đắn, cũng chỉ có thể là chê cười.
Điền Thử sờ sờ cái bụng mập mạp của mình, tự nhủ:
- Nếu như tính toán đứng đắn, chỉ sợ chỉ còn lại tôi. Nhưng hiện giờ tôi cảm thấy hứng thú nhất chính là lão đại có thuyết phục chị Như Nguyệt hay không đây. Mấy gia hỏa các người trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, các người có hứng thú với Tuyết Nữ, sợ rằng cũng phải nghe đồng ý từ lão đại đã. Chẳng lẽ các người không nghe nàng nói lão đại là cha nàng sao?
- Đúng vậy!
Ánh mắt của đám người này sáng lên, hai mặt nhìn nhau, Từ Đông nói trước:
- Bất luận thế nào, chúng ta phải giúp lão đại vượt qua cửa ải của Phách Vương Long đã. Ân, chuyện này để tôi làm, dù sao tôi rất thân với Như Nguyệt a.
Yến Tiểu Ất khinh thường nói:
- Thân cái rắm. Chỉ sợ anh bị đánh răng rơi đầy đất, anh nên tự hiểu tính cách của Phách Vương Long là cái gì à?
Hồ Quang cười hắc hắc, nói:
- Muốn giải quyết vấn đề không phải là không được. Nhìn này, chỗ của tôi có một ít Kim Thương Đăng của Tây Ban Nha, tôi nghĩ Tề Nhạc nhất định cần tới. (Thương Đăng: Con ruồi - đây là một loại thuốc kích dục, hắc hắc)
Vừa nói, gia hỏa hèn mọn bỉ ổi như hắn móc từ trong cái quần cáu bẩn ra một cái bình nhỏ, lắc lắc trước mặt mọi người.
- Không chịu nổi các người, tôi đi ngủ đây.
Mạc Địch thật sự nhịn không được, nhìn qua đám người dâm đãng này, nhìn Điền Thử nói:
- Bá Quang, anh cũng nên đi ngủ, đừng cho những gia hỏa này làm ô nhiễm.
- Tốt.
Điền Thử với những lời của Mạc Địch là nói gì nghe nấy, tuy hắn cũng muốn đợi Tề Nhạc về, nhưng Mạc Địch đã mở miệng, cũng không vội ngày hôm nay, ngày mai cũng được.
Minh Minh có chút bận tâm mà nói:
- Chị Như Nguyệt những ngày này tâm tình không tốt, tính tình Tề Nhạc lại rất quật cường, không biết anh ta có thể giải thích rõ ràng với chị Như Nguyệt không.
- Giải thích chính là che dấu, nam nhân không giải thích.
Mắt nhỏ Hồ Quang hào quang lập loè, chánh nghĩa lẫm nhiên nói ra.
Dịch An cười hắc hắc, nói:
- Nếu là như vậy, sợ rằng lão đại của chúng ta sẽ bị đánh thành đầu heo đấy.
- Ah, anh nói ai là đầu heo?
Âm thanh lười biếng của Tề Nhạc từ ngoài cửa truyền vào, cửa mở, từ tiếng bước chân hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc mọi người nhìn bộ dáng của Tề Nhạc, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Thời điểm rời đi, Như Nguyệt nổi giận đùng đùng, nhưng mà khi trở về cùng Tề Nhạc nàng như con chim nhỏ nép người vào hắn, gần đây Như Nguyệt rất chú ý hình tượng bản thân, lúc này lại ở trong ngực của Tề Nhạc, tựa đầu vào vai hắn, gương mặt còn mang theo đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt khép hờ, nhìn nàng thẹn thùng vô hạn, hoàn toàn không nhìn thấy mọi người trước mặt.
- Không phải chứ, lão đại đúng là lão đại ah!
Yến Tiểu Ất có chút ngốc trệ nhìn qua Tề Nhạc cùng Như Nguyệt, miễn cưỡng nói ra một câu.
Nhìn thấy Như Nguyệt trong ngực, hồi tưởng cảnh nàng cuồng dã ở trong xe, Tề Nhạc nở nụ cười đắc ý, nếu như không phải vội vã trở về, nói không chừng đã hành quyết nàng trong Lamborghini rồi.
Hồ Quang nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đúng vậy, lão đại đúng là lão đại, quả thực gần giống anh hùng trong phim a! Nhìn bộ dạng của Phách Vương Long thế này, thấy rõ hiệu quả giống như đã nếm qua Kim Thương Đăng Tây Ban Nha của tôi a.
Từ Đông nhìn Hồ Quang, tức giận nói:
- Sao anh không đi chết đi?
Đi lên hai bước, đi tới trước mặt Như Nguyệt cùng Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Lão đại, ah, không, từ hôm nay trở đi tôi quyết định, về sau tôi trực tiếp gọi là cha vợ đi. Cha vợ đại nhân, xin nhận con rễ một bái.
Vừa nói, hắn học bộ dáng của người xưa, hai tay ôm quyền, hoàn toàn muốn bái Tề Nhạc.
Âm thanh Từ Đông khoảng cách gần, rốt cục làm cho Như Nguyệt tỉnh táo lại, ánh mắt có chút mông lung nhìn qua Từ Đông, nghi ngờ nói:
- Anh làm gì thế?
Từ Đông cười hắc hắc, nói:
- Tề Nhạc, lão đại, tôi quả thật bội phục anh. Ngay cả Như Nguyệt tính tình như vậy cũng bị anh khuất phục trong thời gian ngắn, anh quả thật rất có nghề.
- Anh đi qua một bên đi, lão đại, cho dù anh thu con rể, cũng nên thu tôi a! Sao có thể thu gia hỏa dâm đãng này được?
Yến Tiểu Ất hận vì mình bước lên chậm một chút, vội vàng góp lời, chen tới bên người Từ Đông.
Dịch An, Hồ Quang, thậm chí là Quản Bình cũng chạy tới, Hồ Quang nói:
- Tề Nhạc ah! Anh nên thu tôi làm con rể, về sau tôi cũng gọi anh là lão đại, thế nào?
Dịch An khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Anh nên dùng nước tiểu soi mặt của mình đi. Lão đại, chọn tôi đi, tôi còn chưa có bạn gái đấy.
Tuy Quản Bình không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn thật sự không thuần khiết.
*****
Nhìn qua bộ dạng của năm gia hỏa trước mặt, Tề Nhạc bất động thanh sắc gật gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi thấy như vậy cũng tốt, chúng ta đi ra khu đất trống đi, nếu như trong các anh có ai có thể giúp tôi hoạt động gân cốt một giờ, tôi sẽ thu người đó làm con rể, thế nào?
Yến Tiểu Ất lộ ra vẻ mặt làm khó, nói:
- Lão đại, anh có chút ép buộc nha. Anh cũng biết, huynh đệ chúng ta, ah, không, năng lực con rể anh là tôi quá kém! Nhưng mà tôi có trái tim thuần khiết, tuổi cũng thích hợp nhất.
Tề Nhạc mỉm cười, hắn cười rất ôn hòa, nhưng trong mắt của những người trước mặt lại có cảm giác lưng của mình hơi lạnh.
- Tôi còn chưa nói hết nha, năm người cùng lên. Ân, nếu không, thêm cả đồ đệ của tôi. Thiếu đạo đức đồ nhi ah! Anh cũng lên cùng mọi người đi.
- Một đấu sáu? Lão đại, anh không lầm chứ, cho dù anh quay về thời kỳ viễn cổ cự thú khôi phục Kỳ Lân Tí. Nhưng mà chúng tôi cũng có tiến bộ a.
Yến Tiểu Ất không dám tin nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc vỗ vỗ vai Như Nguyệt, truyền âm nói:
- Xem anh thu thập đám gia hỏa này thế nào a.
Lúc này nhìn mọi người, nói:
- Tới hay không tùy các người, một giờ ah! Động tác của ai nhanh thì người đó có cơ hội.
Vừa nói, hắn buông tay ôm Như Nguyệt ra, quay người nhìn ra ngoài.
Yến Tiểu Ất năm người cộng thêm Cơ Đức quay mặt nhìn nhau chỉ một giây, trừ Cơ Đức không có sốt ruột ra. Năm người khác cũng nhanh như gió đuổi theo.
Đứng trên bãi cỏ, trong miệng Tề Nhạc lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn vừa đứng lại, Yến Tiểu Ất, Từ Đông, Quản Bình, Dịch An, Hồ Quang cùng Cơ Đức sáu người đã từ trong biệt thự đi ra ngoài, đứng thành một hàng trước mặt của hắn.
Như Nguyệt nắm tay Minh Minh đứng ở một bên, hai nữ nhân đang xì xào bàn tán. Vừa thỉnh thoảng nhìn qua Tề Nhạc, hiển nhiên không coi trận chiến đấu giãn gân cốt này vào đâu. Trong lòng các nàng Tề Nhạc có thể trở về mới là chuyện trọng yếu nhất.
Hai tay chắp sau lưng, Tề Nhạc nhìn qua sáu người mỉm cười, nói:
- Đến đây đi, bất luận các người dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đánh bại tôi là được.
Nếu như không thể làm được. Như vậy, ai có thể kiên trì thời gian dài nhất tôi sẽ nhận người đó làm con rể. Đương nhiên, phải kiên trì vượt qua một giờ mới được.
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Lão đại, anh có chút quá vô sỉ. Các huynh đệ, lên nào.
Vừa nói hắn tránh nhanh ra sau, mà trừ Cơ Đức ra bốn người khác đã vây quanh rất nhanh. Sắp chiến đấu, bọn họ trở nên khác trước, khí thế cường đại, đồng thời cầm tinh hổ, xà, hầu, cẩu phát ra khí tức cường đại, mà Yến Tiểu Ất lui ra phía sau cũng không phải tránh chiến, hào quang màu trắng hiện ra trên thân thể. Hai tay khoanh trước ngực.
Không biết làm những cái gì, nhưng lại có thể cảm giác được hắn đang khống chế năng lượng tụ tập.
Nhìn qua năm ngồi phối hợp ăn ý. Tề Nhạc không khỏi âm thầm gật đầu, hắn biết rõ, dê trong các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có địa vị rất đặc thù, bởi vì năng lực chủ yếu của hắn là trị liệu.
Tuy Cơ Đức chậm một bước, nhưng hắn vẫn rất nhanh, mặc dù hắn không có năng lực đặc thù như chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng qua huấn luyện cường hóa, cường độ thân thể tăng lên rất nhiều, có thể xem như một chiến đấu giả trong Viêm Hoàng Hồn.
Mỉm cười, hào quang trong mắt Tề Nhạc nhu hòa hơn một ít.
- Đến đây đi.
Từ Đông, Quản Bình, cơ hồ vào lúc âm thanh Tề Nhạc vang lên, đồng thời lao tới, vân lực bành trướng, vân lực phô thiên cái địa từ các phương hướng áp tới Tề Nhạc.
Năng lượng của Hổ cùng Sư Ngao phong bế toàn bộ không gian né tránh của Tề Nhạc.
Bọn họ cũng rất rõ năng lực thần kỳ của Kỳ Lân du, cho nên vừa xông lên đã không tiếc hao phí năng lượng phong bế đường đi của Tề Nhạc.
Hồ Quang cùng Dịch An không có nhàn rỗi, thân thể Hồ Quang lập tức nhu hóa, dán chặt vào mặt đất đi tới gần Tề Nhạc, mà Dịch An thì nhảy lên cao cao mang theo kim sắc quang mang, hai tay đã sinh ra móng vuốt sắc bén.
Tề Nhạc vẫn chắp tay sau lưng, ngay cả động cũng không động, năng lượng bành trướng mạnh mẽ, hắn không có cảm giác không đúng nào cả. Ngay cả khi Từ Đông cùng Quản Bình công kích tới gần, đột nhiên, gió đã bắt đầu thổi.
Gió màu xanh như hóa thành thực chất.
Gió ngưng kết mặt đất biến thành màu xám trắng. Từng đạo đường vân của gió hiện ra, lấy thân thể của Tề Nhạc làm trung tâm lập tức lan tràn ra chung quanh, mỗi một cơn gió giống như có thể cắt đứt mọi thứ.
Quản Bình cùng Từ Đông đồng thời cảm giác được thân thể của mình lập tức bị một cổ tinh thần lực cường đại tập trung, cảm giác khủng bố từ tinh thần lực làm cho bọn họ ngừng trệ trên không trung một lúc.
Vô số đạo thanh sắc quang mang từ mặt đất bay lên, đây cũng không còn là gió nữa mà là từng cọng cỏ hết sức nhỏ.
Cây cỏ dung hợp với gió đã không còn là gió nữa, mà là lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao màu xanh sắc bén hiện ra ngoài, vô số lưỡi dao sắc bén tứ tán bay tán loạn, sau một khắc là Sa Nhận. (Sa Nhận: đao cát)
Âm thanh chói tai vang lên, âm thanh này dày đặc trong tai mọi người, trên cổ năng lượng phong hỏa ngưng kết hoàn hảo xuất hiện vết rách. Không gian chung quanh vặn vẹo mạnh một cái, công kích của Quản Bình cùng Từ Đông liên tiếp tan rã.
Xui xẻo nhất chính là Hồ Quang, cây cỏ đột nhiên sinh sôi cho nên ngăn cản thân thể của hắn đang trượt tới, ngay sau đó là quấn quanh. Dùng tính linh hoạt thân thể của hắn lại không cách nào thoát ra khỏi cỏ cây không tính mạng này. Cỏ lập tức bành trướng trong đất, giống như một cái kén đang bao quanh hắn, bao phủ vào bên trong. Một cổ uy áp tinh thần mạnh mẽ từ những cỏ cây này hiện ra, nhất thời làm thân thể trơn trượt của hắn cứng lại, giống như có vô số lưỡi đao cắt qua, Hồ Quang không dám có chút di động, cảm giác nói cho hắn biết, nếu như mình thử giãy dụa một chút, chỉ sợ sẽ bị những lưỡi dao này phanh thây.
Oanh.
Một đạo lôi điện màu tím trên trời giáng xuống, thân thể Dịch An trong quá trình này lại xê dịch ra chỗ khác. Nhưng mà đạo lôi điện màu tím này đánh xuống giống như có thể truy tung được, trong một phần vạn giây đã dán vào thân thể của hắn. Kim sắc quang mang biến mất, thân thể đen kịt như than cốc bắn ra xa.
Cỏ cây không ngừng quấn quanh Quản Bình, xoẹt qua bên người Từ Đông. Tuy bọn họ không ngừng ngăn cản, nhưng mà đối diện với tốc độ nhanh chóng này, cổ cây tràn ngập sắc bén, năng lượng cường hãn của bọn họ không cách nào phát huy như trước, năng lượng lộ ra nét sơ hở, từng đạo vết rách đã hiện ra trên quần áo của họ. Lui, bọn họ chỉ có thể lui. Gió màu xám hiện ra, sau một khắc, bọn họ càng lui càng nhanh.
Cỏ trên mặt đất không ngừng dao động, thân thể Hồ Quang cùng Dịch An đã bị chấn bay ra ngoài, vừa vặn rơi vào bên người Quản Bình cùng Từ Đông, bốn gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thực lực toàn bộ đã ngoài năm vân ah! Toàn bộ bọn họ bị đánh bại từ công kích thuần túy, mà người đánh bại bọn họ lúc này vẫn đứng bất động, ngay cả động cũng chưa từng động đậy.
*****
Tất cả những chuyện này diễn ra với tốc độ cực nhanh, lúc đầu là chấn bay Hồ Quang cùng Dịch An ra ngoài, Cơ Đức vừa vặn vọt tới trước mặt Tề Nhạc, nhưng mà, nắm đấm hắn giơ cao không cách nào hạ xuống. Đương nhiên hắn hiểu thực lực của mình chênh lệch với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thế nào, nhìn thấy Tề Nhạc hai tay chấp sau lưng, giống như nhìn thấy ma vương vậy.
Ánh sáng trong mắt Tề Nhạc lóe lên, trên thân bất động. Đùi phải như thiểm điện bắn lên.
Một cú đá ngang tiêu chuẩn, Cơ Đức chỉ vô ý thức dùng hai tay ngăn cản. Không thể chống cự lực lượng truyền vào thân thể, thân thể to lớn của hắn bay lên cao, bay ra ngoài hai mươi mét mới rơi xuống.
Yến Tiểu Ất trợn mắt há hốc mồm nhìn những chuyện xảy ra trước mặt, thậm chí ngay cả trị liệu cũng quên, thì thào tự nhủ:
- Thật đáng sợ. Trời ạ! Cái này, đây là thật sao?
Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua sáu người trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Trách không được Như Nguyệt nói các người nửa năm qua chán chường. Chẳng lẽ tôi ngay cả tay cũng không có dùng tay lại có thể giết chết các người các anh sao? Dùng trạng thái của các người hiện tại, làm sao có thể xứng đáng với danh xưng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đây?
Hào quang màu ngà sữa từ trong tay Yến Tiểu Ất hiện ra, bao phủ thân thể năm người trước mặt, lúc này, trong lòng của hắn không khỏi có chút may mắn, may mắn là mình không phải chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thiện chiến đấu, nếu không, chỉ sợ kết quả sẽ thảm hại hơn.
Được hào quang màu ngà sữa bao bộc, những vết cháy đen trên người Dịch An dần dần rút đi, nhưng mà quần áo trên người của hắn không nhiều lắm, nụ cười hì hì trên miệng của hắn lúc này đã không còn nữa, biểu lộ ngưng trọng, đồng thời xuất hiện trong mắt đám chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lúc này là tức giận, Tề Nhạc không chút khách khí nói lời cay độc như vậy, nhưng khinh thị lúc trước biến mất sạch. Bạch, hồng, kim, hắc, bốn sắc quang mang đồng thời từ người hổ, cẩu, hầu, xà sáng lên. Giống như bốn quả bom hẹn giờ tùy thời có thể nổ tung.
Cơ Đức chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, tất cả kỹ xảo trước mặt thực lực tuyệt đối đều là chê cười, hắn biết rõ, trận chiến đấu này không cần mình nữa, có năng lực Yến Tiểu Ất trị liệu trợ giúp, chậm rãi lui sang một bên.
- Nói cho tôi biết, thực lực các người bây giờ là mấy vân.
Nhìn bốn người trước mặt, Tề Nhạc lạnh lùng hỏi. Giờ này khắc này, hắn giống như một vị chúa tể, hắn nhỏ tuổi, nhưng đối mặt với mấy người hơn ba mươi tuổi này, khí thế không giận tự uy của hắn hoàn toàn áp chế bọn họ.
Thở sâu, Từ Đông nói:
- Hổ, bình cảnh năm vân, đang trong quá trình trùng kích sáu vân.
Quản Bình nói:
- Cẩu, năm vân.
Dịch An, Hồ Quang cũng đồng thời nói ra hai chữ năm vân.
Yến Tiểu Ất lẩm bẩm cuối cùng.
- Dê, ba vân.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc chuyển động một chút.
- Bốn gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần năm vân và ba vân, đó là thực lực thế nào? Nói cho các anh biết, tôi bây giờ là sáu vân. Sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa của các người đi. Tôi sẽ cho các người thêm một cơ hội.
- Chúng ta cũng tới đi.
Âm thanh Như Nguyệt truyền tới, nếu như nói một màn như vừa rồi mang cho các nàng cái gì, cũng chỉ có hai chữ rung động. Nhìn ra được, trong nội tâm nàng sao có thể không phấn đấu được chứ? Dòng máu hiếu chiến của Phách Vương Long sôi trào, lôi kéo tay Minh Minh, các nàng chậm rãi đi tới.
Trừ Tề Nhạc là vương của cầm tinh ra, đã xuất hiện chín chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần rồi, mà ở đây bây giờ chỉ có bảy người, hơn nữa, mục tiêu của bọn họ chỉ có một.
- Long, bảy vân.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tề Nhạc, Như Nguyệt báo thực lực của mình.
- Gà, bình cảnh năm vân.
Minh Minh mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nhưng trên người cũng có hào quang bảy màu lóe lên, lúc trước hấp thu huyết mạch của Kỳ Lân của Tề Nhạc, tốc độ tiến bộ của nàng nhanh nhất, nhưng lúc này đã tiếp cận bình cảnh năm vân.
Làm cho Tề Nhạc không ngờ nhất là Như Nguyệt, không hổ là thiên tài trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nàng lại tới bảy vân.
Tuy bảy vân Như Nguyệt cùng Minh Minh đơn thể đều chưa đủ mang lại uy hiếp cho Tề Nhạc, nhưng mà có các nàng gia nhập, không thể nghi ngờ khiến thực lực Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tăng lên phạm vi lớn.
Long, hổ, xà, dê, hầu, kê, cẩu, bảy chiến sĩ cầm tinh hình thành vòng vây nửa vòng cung bao quanh Tề Nhạc.
Tề Nhạc vẫn đứng chấp tay như trước, hào quang trong mắt trở nên mạnh mẽ hơn, có Như Nguyệt tham gia chiến đấu cùng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác mang lại áp lực gia tăng thêm một cấp bậc.
Lúc trước trên đường đi Côn Lôn Sơn tìm kiếm Côn Lôn kính, hắn đã từng trải qua nhiều chuyện, trải qua thời kỳ viễn cổ cự thú tôi luyện, với tư cách là Kỳ Lân, hắn càng trở nên thành thục hơn trước, khi đó hắn đã làm tốt kế hoạch cho sau này, mà tìm kiếm toàn bộ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng gia tăng thực lực của tất cả, với hắn mà nói đây là việc cấp bách. Sau khi nhìn thấy thực lực của Ngưu Ma Vương, hắn mới biết được mình yếu như thế nào, Ngưu Ma Vương ở trong lòng của hắn là quả bom hẹn giờ, ai dám nói trước vương của hung thú có thực lực cường đại nhất thế giới này không thể giãy dụa thoát khỏi lĩnh vực Đồng Sinh Cộng Tử cơ chứ? Ai dám nói trước hắn không có sống trong thời đại này, ai dám khẳng định gia hỏa cấp bậc như Ngưu Ma Vương không xuất hiện chứ? Bất luận là may mắn hay thất bại, chỉ có thực lực tuyệt đối và chuẩn bị hoàn mỹ nhất mới có thể ứng phó được toàn bộ chuyện xấu. Chỉ dựa vào lực lượng của một người là không đủ, bởi vậy, tăng thực lực chỉnh thể các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là việc lửa sém lông mày.
Trát Cách Lỗ đứng ở trong biệt thự xa xa, cảm thụ được khí tức của Tề Nhạc hoàn toàn nội liễm thì âm thầm gật đầu, Kỳ Lân, rốt cục trưởng thành và thành thục, tuy vẫn là côn đồ, nhưng mà khác với những côn đồ khác. Khí tức của người lãnh đạo đã có được, đã bày ra thực lực của hắn.
- Không cần giữ lại chút nào, tôi hy vọng có thể nhìn thấy thực lực chân chính của các anh.
Âm thanh của Tề Nhạc có chút lạnh như băng. Nhưng lại kiên định chân thật và đáng tin.
Trên gương mặt đẹp của Như Nguyệt không còn đáng yêu nào, Phách Vương Long lạnh lùng xuất hiện, một khi tiến vào trong chiến đấu, cho dù đối mặt với nam nhân mà nàng yêu mến, nàng cũng lập tức tiến vào trạng thái nghiêm túc nhất, giống như nàng trời sinh là người chỉ biết chiến đấu.
Thân thể mềm mại phiêu phù về phía trước, trong bảy chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đi tới. Một tiếng long ngâm vang lên, thân thể nàng đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Sương mù màu trắng nhàn nhạt vây quanh thân thể, vân tòng long.
Hào quang màu trắng hiện lên, long khí cường hoành lập tức xuất hiện tại trước mặt Tề Nhạc, mà Phách Vương Long quen thuộc lại hiện ra trước mặt của Tề Nhạc. Cảm thụ được khí của Như Nguyệt mạnh hơn trước kia, trong mắt Tề Nhạc xuất hiện hào quang vui mừng. Hai tay đặt ra sau lưng, ai dám xem thường chiến sĩ long trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có tính công kích mạnh nhất đây? Hơn nữa còn là chiến sĩ long bảy vân.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |