← Ch.169 | Ch.171 → |
Nhưng mà, loại Ngân Long Tráo này không thể hoàn toàn miễn dịch năng lượng được, uy lực giảm xuống trên phạm vi lớn, khi nó gặp phải công kích cường đại thì không cách nào phát huy tác dụng miễn dịch năng lượng nhiều. Cho nên, khi Tề Nhạc nhìn thấy Từ Đông phát động Đại Diệt Nhật Thần Thuật, trong nội tâm có chút giật mình.
Kỳ thật, Từ Đông là một người rất cao ngạo, nhưng bình thường hắn không biểu hiện ra mà thôi, nhất là ở trước mặt của đồng bạn. Nhưng mà, ngay lúc vừa rồi, Tề Nhạc ngay cả nhúc nhích cũng không, hoàn toàn hóa giải công kích liên thủ của bọn họ quá đơn giản đã hoàn toàn kích phát ngạo khí trong lòng của hắn, cho nên mới không tiếc tiêu hao năng lượng của bản thân, sử dụng công kích cường hãn nhất, chính là Đại Diệt Nhật Thần Thuật sau khi kết hợp năng lực của cầm tinh hổ.
Đôi hổ chưởng màu đỏ như máu đẩy thẳng về phía trước, thân thể đã dung nhập vào mặt trời màu đỏ sau lưng. Năng lượng càng trở nên nóng bỏng hơn, tiếng hổ gầm ẩn ẩn vang lên, không ngừng chấn nhiếp tâm thần của Tề Nhạc.
Giờ này khắc này, Tề Nhạc dưới vây công của bốn tên chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tuy Kỳ Lân du ảo diệu, nhưng có đối mặt với đối thủ mạnh như Như Nguyệt muốn thoát khỏi công kích của nàng cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, mắt thấy Đại Diệt Nhật Thần Thuật sắp phát động, hắn có thể ứng phó như thế nào?
Hào quang khen ngợi xuất hiện trong mắt của Tề Nhạc, dù sao đồng bạn của mình không thật sự lãng phí thời gian nửa năm qua a! Có không trung, có mặt đất, có công kích rất nhanh, có tụ lực chờ đợi, còn có một con độc xà âm độc đang ẩn nấp, tất cả những chuyện này đều thể hiện tính phối hợp hoàn mỹ. Cho dù thực lực của mình là sáu vân, dưới tình huống bọn họ liên thủ vẫn phải giật gấu vá vai, nghèo rớt dái. Phải biết rằng, Kỳ Lân sáu vân có thực lực vượt qua chiến sĩ cầm tinh tám vân a!
Phát động Kỳ Lân phát động dị hóa lần hai, Tề Nhạc hét lớn một tiếng, vân lực khổng lồ trong cơ thể bộc phát, khi đó năng lượng bổn nguyên màu đen bạc của Kỳ Lân hiện ra chung quanh thân thể, cường ngạnh chấn bay các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chiến ra ngoài. Đôi cánh lớn mở ra, vân lực khổng lồ lập tức ngưng tụ lại, thân thể tràn ngập lực lượng bành trướng liền hét lớn phát tiết ra ngoài.
- Tốt, cũng nên cho mọi người thấy được thực lực chân chính của tôi a.
Tề Nhạc vừa động, thân thể của hắn như hóa thành tia chớp, so với lúc trước tốc độ ít nhất tăng lên gấp đôi, ánh mắt các chiến sĩ cầm tinh quét qua chung quanh như hóa thành thực chất, tinh thần lực cường đại áp bọn họ không thể phát huy thực lực của mình. Thời điểm này Tề Nhạc đã hoàn thành dị hóa lần thứ hai, năng lượng trói buộc của Yến Tiểu Ất không còn khả năng hạn chế Tề Nhạc được nữa. Dù sao, sự chênh lệch thực lực quá lớn.
Tề Nhạc hoàn thành dị hóa lần hai, một chút vân lực có thể hạn chế hắn sao?
Thân thể không bị trói buộc, tác dụng của Kỳ Lân du làm thân thể Tề Nhạc nhanh hơn, thân thể xoay tròn trên không trung, trong nháy mắt huyễn hóa ra bốn Tề Nhạc, phân biệt hướng Quản Bình, Như Nguyệt, Minh Minh cùng Dịch An đánh ra một quyền. Khiến bọn họ giật mình nhìn chằm chằm vì một quyền này là chân thật.
Lần này Tề Nhạc phát động toàn lực, tuy là một đối bốn, dưới tác dụng của vân lực cũng giật gấu vá vai, công về Quản Bình là thủy vân lực, công về Như Nguyệt là hỏa vân lực, công về Minh Minh là phong vân lực, công về Dịch An là lôi vân lực. Tử, lam, hồng, thanh, bốn đạo quyền ảnh đồng thời sáng lên, phân biệt là bốn Tề Nhạc đánh bốn người.
Bởi vì thực lực Như Nguyệt mạnh nhất trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho nên Tề Nhạc cũng có thêm chiếu cố cho nàng, hỏa vân lực còn kèm theo năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân, phối hợp với Kỳ Lân Tí bộc phát chiến lực cường hoành.
Bốn âm thanh đồng thời vang lên, bốn đạo thân ảnh phân biệt từ dưới chân Tề Nhạc bay lên hoặc hạ xuống, không ai có thể chống lại một quyền toàn lực của Tề Nhạc, Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân dị hóa lần thứ hai sao có thể ngăn cản dễ dàng sao?
Sắc mặt Tề Nhạc hơi biến hóa, hai cánh sau lưng hoàn toàn mở ra, hào quang đỏ sậm từ cánh Kỳ Lân hiện ra, đây rõ ràng là năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân ngưng tụ chung quanh người của hắn.
Động tác của Tề Nhạc rất nhanh, bốn quyền đồng thời phân biệt đánh qua bốn người, ngân sắc quang mang ngưng tụ trên tay của hắn, một thanh trường cung từ từ hiện ra, chiều dài của cung tương đương với chiều cao thân thể của hắn, giương cung lắp tên.
Năng lượng chính là mũi tên. Cung chính là vương của bách khí, bốn năng lượng nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ vào cánh tay phải của Tề Nhạc, tử, lam, hồng, thanh bốn sắc quang mang giao hòa vô cùng xinh đẹp, tay phải của Tề Nhạc biến mất, chỉ còn lại hào quang chói mắt. Khí tức cường hoành ngưng tụ vào trường cung, một sợi dây cung màu bạc mảnh và chói mắt đang kéo căng.
Bốn năng lượng nguyên tố hình thành mũi tên, mũi tên giống như mặt trời bay thẳng về phía của Từ Đông. Đại Diệt Nhật Thần Thuật đã hoàn toàn phát huy ra ngoài, nhưng mà hắn phải nghênh đón chính là một kích cường đại của Tề Nhạc. Cho dù là Hoàng Đế lúc trước cũng không cách nào ngăn cản được năng lượng một mũi tên của Tề Nhạc hoàn toàn, Đại Diệt Nhật Thần Thuật có thể ngăn cản được sao?
Hai mặt Tề Nhạc bây giờ biến thành màu bạc tinh khiết, năng lượng toàn thân ngưng tụ tới cực điểm. Tuy vân lực chỉ là sáu vân, nhưng mà vân lực ngưng tụ hoàn toàn! Năng lượng trên mũi tên ngưng mà không tán, không cần bất cứ tinh thần uy áp nào làm phụ trợ cả, mũi tên này hoàn toàn thu hút tâm thần của Từ Đông. Từ Đông biết rõ, đây là công kích không có khả năng né tránh.
Hỏa hồng sắc quang mang nhanh chóng thôn phệ thân thể Từ Đông, Đại Diệt Nhật Thần Thuật dung làm một thể với hắn, công kích của Từ Đông đã vượt qua dự đoán của Tề Nhạc, năng lượng này bộc phát như mặt trời, lúc này ngưng tụ ba mét quanh người của hắn, một đạo ánh sáng hiện ra, bắn thẳng về phía Tề Nhạc.
Dây cung buông ra, một tiếng rung nhẹ từ dây cung. Tốc độ mũi tên mắt thường không cách nào nhìn thấy được, bốn sắc quang mang ngưng tụ thành mũi tên trong nháy mắt đã va chạm với hào quang màu đỏ, không có bất kỳ âm thanh nổ tung nào sinh ra, có chỉ có hào quang bắn ra bốn phía.
Bắn một mũi tên, thân thể Tề Nhạc không chút dừng lại, hắn thậm chí không có đi nhìn hiệu quả của mũi tên sinh ra, thân thể đã lập tức hạ xuống, vừa vặn né nhanh công kích của Dịch An cùng Minh Minh.
Nhưng mà Tề Nhạc hạ xuống cũng phải nghênh tiếp công kích của Quản Bình, Quản Bình không thể bay, cũng không có sức bật biến thái như Dịch An, nhưng công kích của hắn trên mặt đất trong các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ thua kém Như Nguyệt mà thôi. Bỗng nhiên thân thể cường hãn bành trướng, dù sao Tề Nhạc phải đối mặt với bảy tên chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ah!
Quản Bình rất rõ ràng, chỉ cần mình có thể cuốn lấy hắn, như vậy, thắng lợi cuối cùng sẽ nằm ở phe mình.
*****
Thân thể hạ xuống khiến sự linh hoạt của Tề Nhạc giảm đi trên phạm vi lớn, mắt thấy nắm đấm kim hồng sắc hiện ra trước mặt, hắn không có thời gian né tránh, tay trái chống chọi nắm đấm của Quản Bình, đồng thời trường cung trong tay phải biến ảo, bỗng nhiên ném một thiết chùy ra ngoài, nhắm thẳng vào ngực của Quản Bình.
Trong tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể Quản Bình bị đánh bay ra ngoài, máu tươi phun ra, hắn trúng công kích của Tề Nhạc nên bị thương không nhẹ. Đương nhiên, Tề Nhạc vẫn không có sử dụng nhiều vân lực, dưới tình huống công kích không gián đoạn bị một kích toàn lực của Quản Bình làm đình trệ một chút, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Kinh nghiệm thực chiến phong phú nên thân thể của Tề Nhạc không có đứng nguyên tại chỗ, hóa thành một đạo hư ảnh, rất nhanh lui qua bên cạnh. Sự thật chứng minh, cẩn thận là cần thiết, một thân ảnh màu đen xoẹt qua vị trí mà hắn vừa đứng trước đó, rốt cuộc Hồ Quang ẩn nhẫn gần đó cũng phát động công kích, độc tính Đế Hoàng Hắc Mạn Ba lập tức lan tràn, bao phủ thân thể Tề Nhạc.
Hắc Mạn Ba, đây là độc xà âm hiểm nhất, Hồ Quang thể hiện điểm này rất toàn diện, không động thì thôi, chỉ cần phát động công kích phải như sấm vang chớp giật. Sau khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa, công kích vật lý không ảnh hưởng quá nhiều tới hắn, cho dù là năng lượng công kích công không cách nào tập trung hắn được, góc độ kỳ dị, nanh rắn kịch độc, tất cả đều điên cuồng quấn lấy Tề Nhạc.
Thân thể Tề Nhạc lui về phía sau, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác cũng ép tới. Chỉ có Từ Đông là phiêu phù trên không trung như trước.
Hào quang hồng sắc quang mang của Đại Diệt Nhật Thần Thuật lúc này đã hoàn toàn biến mất, máu tươi trên khóe miệng của hắn chảy xuống, phiêu phù ở giữa không trung, hắn chỉ có thể nương tựa vào cánh của mình để cân bằng thân thể, hắn đã tận lực đem năng lượng của mình và phát động công kích, nhưng so sánh với năng lượng bổn nguyên từ mũi tên của Tề Nhạc, chênh lệch vẫn không nhỏ.
Nhưng mà Từ Đông cũng đủ để tự hào, nếu như không phải Đại Diệt Nhật Thần Thuật mang uy hiếp cho Tề Nhạc, làm cho Tề Nhạc toàn lực phát động năng lượng bổn nguyên hình thành mũi tên bắn qua, chỉ sợ lúc này cũng không bị các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vây quanh. Từ Đông cảm giác được thân thể của mình không thể động đậy, trên ngực phải có một lỗ nhỏ xuyên thấu, máu tươi không ngừng phun ra ngoài, không có cảm giác đau đớn, có chỉ là tê liệt. Hắn biết rõ, nếu như mũi tên của Tề Nhạc nhắm thẳng vào ngực trái của mình, chỉ sợ lúc này mình đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới rồi, mũi tên kia mạnh tới mức Đại Diệt Nhật Thần Thuật không thể chống cự được.
Tề Nhạc cũng không có biện pháp, dù sao hắn chỉ có một người, nếu như không thể đánh bại từng người, bị bảy tên chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vây công. Kết cục cuối cùng chính là thất bại.
Hào quang màu ngà sữa bao phủ thân thể của Từ Đông, miệng vết thương phun máu tươi khép miệng lại. Không còn máu tươi chảy ra, một tia lực lượng không ngừng gián đoạn truyền vào người của Từ Đông, không ngừng truyền vào miệng vết thương trước ngực.
Rốt cuộc cũng chỉ còn lại cảm giác đau đớn, Từ Đông dùng ánh mắt cảm kích nhìn qua Yến Tiểu Ất, hắn biết rõ, trận chiến đấu hôm nay mình không thể tham gia nữa. Miễn cưỡng thu liễm cánh, nghiêng người hạ xuống.
Minh Minh, Dịch An, Hồ Quang cộng thêm Quản Bình bị thương nhẹ, bốn người giống như tử địch của Tề Nhạc, các loại công kích cường hãn không ngừng vây khốn đường né tránh của Tề Nhạc, trong đó có uy hiếp lớn nhất cho Tề Nhạc chính là Hồ Quang, chuyện này không có gì, Đế Hoàng Hắc Mạn Ba Độc Nha âm hiểm độc ác. Thời khắc đều uy hiếp hắn, đồng thời, hiệu quả từ mùi tanh nhàn nhạt cũng khiến đầu óc Tề Nhạc lâm vào mê muội.
Nhưng mà, cho dù bị bốn tên chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vây công, Tề Nhạc vẫn dựa vào tốc độ và năng lượng ngưng tụ của mình giành áp đảo tuyệt đối. Lúc này hắn không thể phá tan công kích tầng tầng lớp lớp, nhưng lực chú ý của hắn không đặt vào bốn chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vây công. Tinh thần lực tập trung là không trung.
Một đám mây lớn ngưng tụ trên không trung. Bóng tối đen kịt và đám mây màu trắng tỏa ra hào quang nhu hòa, trong đám mây đó một đôi mắt như hồng bảo thạch nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, từng tiếng long ngâm to lớn truyền ra, nhưng diện tích âm thanh trải rộng chỉ cực hạn trong phạm vi biệt thự Long Vực. Tất nhiên, Như Nguyệt cũng không có đi theo các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vây công Tề Nhạc, cũng không phải nàng được Tề Nhạc chiếu cố đặc biệt mà bị thương. Bởi vì Phách Vương Long này cũng phát động công kích cường đại nhất của nàng-- Thần Long Chân Thân.
Cự long màu trắng, lân phiến óng ánh, khí phách khôn cùng, long trảo được mây mù phụ trợ long thân cực lớn bao phủ lấy năm người đang chiến đấu. Vân lực của Như Nguyệt vào thời khắc này tăng lên tới cực hạn, nàng đã đạt tới cấp bậc bảy vân, rốt cục có thể sử dụng lực lượng Thần Long Chân Thân, cũng vì sự xuất hiện của nàng, mới làm cho Tề Nhạc sinh ra cảm giác áp lực, Thần Long Chân Thân ah! Như Nguyệt huyễn hóa thành cự long mang cho Tề Nhạc uy hiếp còn mạnh hơn Bạch nương tử, đồng dạng là Bạch Long, nhưng Như Nguyệt là Bạch Long có cánh, Bạch Long trời sinh, từ bất cứ góc độ nào mà nhìn thì phẩm giai của nàng còn trên cả Bạch nương tử.
Khí tức năng lượng khổng lồ làm cho Tề Nhạc phải lùi bước, cảm thụ áp lực thật lớn Như Nguyệt mang lại cho tinh thần và thân thể của mình, ánh mắt thưởng thức hiện ra trong mắt Tề Nhạc, trận chiến ngày hôm nay, Như Nguyệt cùng Từ Đông cho hắn kinh hỉ lớn nhất, tuy Từ Đông sử dụng cần thời gian ngưng tụ năng lượng Đại Diệt Nhật Thần Thuật rất lâu, nhưng có thể tập trung năng lượng công kích đã đủ khiến Tề Nhạc hưng phấn, nếu không phải hắn vào thời kỳ viễn cổ cự thú có kinh nghiệm và người chỉ dạy nên ngưng tụ năng lượng cực nhanh, hắn hiện tại chưa chắc đã đối phó Từ Đông được, ngay cả như vậy, năng lượng bổn nguyên từ mũi tên cũng làm Từ Đông trọng thương, nhưng Tề Nhạc cũng cảm giác được Đại Diệt Nhật Thần Thuật bá đạo.
Nhiệt độ ngưng tụ tới cực hạn còn mạnh hơn cả Kỳ Lân chân hỏa, hơn nữa lực nổ tung còn mạnh hơn rất nhiều.
- Lão đại, đầu hàng đi.
Yến Tiểu Ất không ngừng thúc dục năng lượng trị liệu cho Từ Đông, không ngừng nhìn qua Tề Nhạc thét lên.
Nhìn qua Từ Đông bị thương cực nặng, hắn cũng cau mày, trong mơ hồ hắn cảm thấy Tề Nhạc quá bá đạo, dù sao, Từ Đông bị thương phi thường bắt mắt, cho dù có tác dụng Trị Liệu Thuật của hắn cũng cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể khôi phục. Đó là tổn thương cực nặng a! Ngay cả xương sườn cũng gãy bốn cây, phổi bị tổn thương nghiêm trọng.
Kỳ thật, Yến Tiểu Ất cùng Từ Đông cũng không biết, nếu như Tề Nhạc thấy mũi tên bắn vào người của Từ Đông rồi thúc dục năng lượng trên đó, lúc đó phong, hỏa, lôi, thủy bốn loại năng lượng tàn sát bừa bãi, đừng nói là bộ ngực, cho dù là thân thể của Từ Đông cũng bị xé tan.
*****
- Không chiến đấu tới thời khắc cuối cùng, không mất đi toàn bộ năng lực chống cự sao có thể nói ra hai chữ đầu hàng? Trong từ điển chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta vĩnh viễn không có hai chữ đầu hàng, tôi không có, các người vĩnh viễn không có.
Bốn gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần liên thủ công kích, Kỳ Lân kính phát huy tác dụng cực lớn, lúc này Tề Nhạc hoàn toàn tiến vào trạng thái phòng thủ, Kỳ Lân Huyễn biến ảo thành một tấm chắn nhỏ, có Kỳ Lân kính phối hợp đem công kích bốn gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vây công hóa giải hoàn toàn.
Âm thanh Như Nguyệt từ trong miệng Bạch Long vang lên.
- Tề Nhạc nói đúng, không chiến đấu đến cuối cùng, ai cũng không được buông tha.
Long thân không ngừng du động trên không trung, mây cũng theo đó mà động, công kích Thần Long Chân Thân cũng hành động.
Âm thanh Như Nguyệt đồng thời vang lên bên tai của bốn người vây công Tề Nhạc, bốn người như thiểm điện lui về phía sau, nhường vị trí công kích Tề Nhạc lại. Long thân màu trắng không chút nương tay đập xuống, Như Nguyệt cũng không có lựa chọn công kích năng lượng, hai chân của Bạch Long đánh xuống Tề Nhạc, nàng muốn vật lộn cận thân.
Quang mang trong mắt Tề Nhạc sáng rực, hét lớn một tiếng.
- Tốt.
Hắc sắc quang mang thu liễm, toàn thân có đường vân màu bạc sáng lên, cả thân thể bành trướng gấp đôi, không lùi mà tiến tới, trực tiếp nghênh đón Như Nguyệt.
Cảm giác kỳ dị đột nhiên xuất hiện trong nội tâm Như Nguyệt, bởi vì đột nhiên nàng có cảm giác năng lượng của Tề Nhạc kỳ quái, Tề Nhạc bay lên không trung giống như biến thành người khác, toàn thân không còn năng lượng phát ra.
Biến hóa đột ngột này làm Như Nguyệt không kịp trở tay, dù sao, hiện tại cũng không phải đối mặt với địch, mà là nam nhân nàng yêu thương, chân trước của nàng chậm vài phần, nhưng vào lúc này, dị biến lại sinh ra.
Hai tay của Tề Nhạc phân ra bắt lấy hai chân trước của nàng, năng lượng dày đặc vừa tiếp xúc lại phân ra, hắn đứng ở giữa không trung bắt lấy hai trảo do Như Nguyệt biến ảo từ Thần Long Chân Thân, ném ra ngoài.
Như Nguyệt bị ném ra trăm mét mới ổn định lại, nàng biết rõ Tề Nhạc đã hạ thủ lưu tình, trong nội tâm hoảng sợ, nàng rất rõ ràng năng lượng mình biến ảo là khổng lồ cỡ nào, tuy Thần Long Chân Thân hao phí năng lượng cực lớn, nhưng sau khi biến ảo thực lực của nàng tăng lên mấy phần! Nhất là lực lượng cơ thể.
- Không nên xem thường anh chứ.
Tề Nhạc xuất ra nụ cười tà dị, nếu như không phải Như Nguyệt đột nhiên thu tay lại, hắn cũng không có thu tay lại. Sau khi bái Hoàng Đế làm hắn thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm thực chiến. Như Nguyệt sử dụng Thần Long Chân Thân đúng là cường đại, sau khi biến ảo đã vượt qua tiêu hao của Tề Nhạc rất nhiều, nhưng mà, trong khoảng khắc đó, Tề Nhạc lại tập trung năng lượng vào trong tay của mình, tất cả tế bào đều đại biểu cho năng lượng của hắn, mà khi đó, thân thể của hắn là vô cùng yếu ớt, nhưng đồng thời tạo ra hai tay cường đại, cho dù đối mặt với Thần Long Chân Thân, hắn vẫn không lùi bước.
Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn qua một màn này, bọn họ không cách nào tin nổi Tề Nhạc lại có thể dùng tay không đánh bay Thần Long Chân Thân của Như Nguyệt, chuyện này không thể dùng cách bình thường để hình dung.
Công kích của Tề Nhạc cũng không dừng lại.
- Mười lăm phút, chỉ mười lăm phút mà thôi.
Âm thanh như ác mộng truyền tới, thân thể Tề Nhạc đã tới bên người Minh Minh.
Minh Minh cảm thấy hoa mắt, thân thể của Tề Nhạc cao lớn gấp đôi ôm lấy nàng, cũng không có cảm giác năng lượng chấn động, ngay cả Như Nguyệt cũng phải chịu thiệt, Minh Minh cũng rõ ràng đây không phải là công kích đơn giản.
Lực lượng chủ yếu của gà là hai cánh, mắt thấy Tề Nhạc ôm hết hai tay, Minh Minh cắn răng một cái, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai chấn nhiếp tâm thần của Tề Nhạc, hai cánh của nàng vận lên cực hạn, hai cánh đánh về phía Tề Nhạc.
Những chuyện này quá nhanh, âm thanh của nàng còn quanh quẩn khi Tề Nhạc còn phiêu đãn trên không trung. Công kích của Minh Minh đã triển khai rồi.
Đột nhiên cảm giác mất trọng lượng truyền tới, hai tay đột hắn ôm tới đột nhiên biến mất, Minh Minh có cảm giác dùng sai lực nên hụt hẫng, song chưởng của Tề Nhạc đặt lên vai của nàng, ngay cả âm thanh còn chưa kịp phát ra, thân thể Minh Minh đã bị quăng ra ngoài, máu tươi phun ra. Cũng nhận thương tổn cực lớn như Từ Đông.
Dịch An giật mình hô lớn:
- Ta kháo, Tề Nhạc anh thật ác.
Âm thanh lạnh như băng của Tề Nhạc truyền tới.
- Tôi đã nói đùa khi nào chưa?
Sau một khắc, thân thể của hắn không dừng lại, như một con lượn trơn trượt xuyên qua khe hở giữa Quản Bình, Dịch An cùng Hồ Quang.
Như Nguyệt ở trên không trung đã trở về, ba gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở phía dưới càng cảm nhận được quyết tâm của Tề Nhạc, dưới tình huống đối mặt với uy áp cực lớn. Thực lực của bọn họ đạt tới cực hạn từ trước tới nay.
Đột nhiên đôi mắt của Tề Nhạc toát hào quang.
- Tuy dùng thực lực của tôi hiện giờ có thể đánh bại mọi người trong thời gian một giờ, nhưng chiến đấu như vậy các người có thể bị thương, nên chấm dứt thôi.
Một hào quang màu đỏ sậm phô thiên cái địa bao phủ mặt đất, mây mù chung quanh thân thể Như Nguyệt biến mất, tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vào thời khắc này như lâm vào bóng tối.
Âm thanh kêu thảm thiết vang lên, làm bọn người Như Nguyệt chấn động, âm thanh kêu thảm là Yến Tiểu Ất.
- Tiểu tử, năng lượng của anh không tệ, dưới tình huống kém tôi ba vân vẫn có hiệu quả thế này thì chiêu đó đúng là tốt đấy. Nhưng tôi cho anh biết thế nào là chênh lệch thực lực.
Đột nhiên chung quanh sáng lên, hào quang màu đỏ sậm hiện ra ngoài.
Đột nhiên Như Nguyệt nhớ tới một màn Tề Nhạc chặn xe của mình lại, vội vàng quát to:
- Mọi người cẩn thận đây là ảo cảnh. Tụ tập cùng một chỗ tránh bị đánh bại tất cả.
- Như Nguyệt, các người không rõ sao? Vô dụng thôi! Đây là lĩnh vực đặc thù, tên là Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, trong lĩnh vực này, trừ phi các người hoàn toàn có năng lực vượt qua tôi gấp đôi, nếu không, tôi chính là chúa tể không gian. Ở trong không gian này, bất luận một khe hở nhỏ nào cũng có thể biến thành vô biên vô hạn, cũng có thể thu nhỏ mặt đất rộng lớn thành hạt cát.
Thân thể Tề Nhạc không có xuất hiện. Nhưng âm thanh của hắn vẫn truyền ra bốn phương tám hướng, căn bản không cách nào đoán vị trí của hắn được.
Tề Nhạc cường đại hoàn toàn làm mọi người rung động tâm thần, thời điểm bọn họ cho rằng mình đã chiến thắng, lại xuất hiện tình huống như vậy, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, trong không gian hư vô này, bọn họ phát giác sợ hãi khôn cùng đang dâng lên trong lòng.
Ba đạo thân ảnh tung bay, có lẽ là phân biệt bọn người Như Nguyệt ra, thân ảnh tung bay rất chậm, chính là Từ Đông, Minh Minh cùng Yến Tiểu Ất. Sắc mặt Yến Tiểu Ất lúc này cực kỳ tái nhợt, hai tay đặt lên bụng của mình, khóe miệng không ngừng có máu tươi chảy xuống. Hiển nhiên là bụng đã bị trúng trọng kích của Tề Nhạc.
*****
- Chiến đấu hôm nay, tôi sẽ cho mọi người hiểu được, chỉ có lực lượng tuyệt đối mới có thể trở thành người thắng cuối cùng. Vĩnh viễn đừng cho địch nhân biết rõ mình mạnh bao nhiêu, cũng vĩnh viễn không nên thỏa mãn với thành tựu đã có. Với tư cách một gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chức trách của chúng ta mang trên lưng chỉ có thực lực cường đại mới hoàn thành được. Thẳng thắn mà nói, một trận chiến hôm nay mọi người có thể phát huy thực lực còn tốt hơn tưởng tượng của tôi, nhưng mà còn xa mới đủ, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mới là thủ hộ giả cường đại nhất phương đông. Cho nên, chúng ta nhất định phải có lực lượng cường đại, mới có thể thủ hộ những gì cần thủ hộ.
Đột nhiên Tề Nhạc xuất hiện, xuất hiện ở trước mặt mọi người chừng ba mươi mét.
- Như Nguyệt, Thần Long Chân Thân của em đúng là cường đại, cho dù là anh dưới tình huống đối mặt chính diện cũng khó ứng phó. Nhưng mà Thần Long Chân Thân lại có chỗ thiếu hụt, đầu tiên, thời điểm em sử dụng cần thời gian quá dài. Tuy đối với em mà nói có lẽ hơn mười giây không xem vào đâu, nhưng nếu như chiến đấu với cường giả, hơn mười giây thậm chí có có thể quyết định sinh tử hơn trăm lần. Tiếp theo, Thần Long Chân Thân tuy cường đại, nhưng mà tiêu hao năng lượng quá mức khổng lồ, long thân cực lớn đó cần bao nhiêu năng lượng mới duy trì được? Mà công kích của em có khả năng duy trì trong bao lâu? Muốn chính thức phát huy uy lực của nó cũng chỉ có phát huy trong quần đấu mà thôi. Hơn nữa, nếu như anh nhớ không sai, Thần Long Chân Thân của em chỉ là trụ cột cho mấy chiêu sau trong Long Dược Thập Bát Kích, muốn chính thức phát huy uy lực của nó, còn cần tiếp tục cố gắng tu luyện mới được. Tình huống của Từ Đông không khác gì em cho lắm. Nhưng mà Đại Diệt Nhật Thần Thuật của anh ta cần thời gian ngưng tụ quá dài, nhưng mà giá trị ngưng tụ công kích của anh ta em cần phải học tập. Về phần những người khác, chỉ có một phương thức công kích, năng lượng lại quá tứ tán, nếu như tôi dùng phương thức du đấu, cuối cùng không cần một giờ vẫn có thể đánh bại mọi người.
Dịch An kháng nghị:
- Tôi không tin, tuy chúng tôi tiêu hao rất lớn. Nhưng mà anh lấy một địch bảy, tiêu hao chẳng lẽ không lớn sao? Nếu như chiến đấu đến cuối cùng, chỉ sợ người ngã xuống là anh.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Thật sự là như vậy sao? Đây là thực lực chênh lệch quá lớn! Dưới tình huống không sử dụng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, tốc độ khôi phục lực lượng của tôi nhanh hơn các người gấp ba lần. Không nên hỏi tôi vì cái gì, các người sẽ nhanh chóng hiểu được. Tốt rồi, chiến đấu hôm nay chấm dứt.
- Cẩn thận.
Như Nguyệt báo động vừa đúng lúc, nàng kinh ngạc phát hiện, Quản Bình, Hồ Quang, Dịch An ba người bên người đồng thời biến mất, mà thân ảnh của bọn họ xuất hiện bên ngoài ngàn mét. Hóa giới tử thành tu di. Lợi dụng phóng đại khe hở bên người của bọn họ, Tề Nhạc đã tách bốn người ra. Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp không ngừng cường đại, sử dụng cũng càng thuần thục.
Tàng hình, Tề Nhạc biến mất, thời điểm hắn xuất hiện lần nữa. Đối diện với Quản Bình, nắm đấm của Quản Bình mang theo năng lượng khổng lồ đánh về phía trước, di chuyển tức thời khiến Tề Nhạc di chuyển như cá gặp nước. Phía sau lưng chấn động kịch liệt, Quản Bình kêu thảm một tiéng, hắn biến thành người trọng thương thứ tư dưới tay Tề Nhạc. Mà sau một khắc, thân thể Tề Nhạc đã xuất hiện bên người Dịch An.
Cho dù tốc độ của Dịch An nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh bằng di chuyển tức thời, huống chi Tề Nhạc đồng thời xuất hiện đã lợi dụng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp huyễn hóa ra mười thân ảnh giống như đúc, hai lần tấn công trước sau, Dịch An cùng Hồ Quang đã theo gót Dịch An, bị Tề Nhạc đánh trọng thương thổ huyết.
Thần Long Chân Thân tiêu hao rất nhiều năng lượng của Như Nguyệt, lúc nàng muốn cứu viện lại phát hiện khoảng cách của nàng và ba người khác càng lúc càng lớn.
- Anh nói rồi, trong lĩnh vực này anh tuyệt đối là chúa tể. Đây là vũ khí cường đại nhất của Kỳ Lân, cho nên em không có cơ hội nào đâu.
Âm thanh của Tề Nhạc vang lên bên người Như Nguyệt, dọa nàng nhảy dựng.
- Thực xin lỗi lão bà bảo bối, anh không thể bên nặng bên nhẹ được.
Nắm đấm của Tề Nhạc đánh vào người Như Nguyệt, năng lượng khổng lồ ngưng tụ thành kim nhọn đánh vào người của Như Nguyệt, toàn thân Như Nguyệt đau đớn kịch liệt và run rẩy, xuất hiện bản thể, máu trong miệng chảy xuống, nàng đem hết toàn lực mới có thể hóa giải được một nửa năng lượng trong người.
Hào quang màu đỏ sậm biến mất, trên bầu trời xuất hiện trăng sáng, chung quanh vẫn là khí tức tươi mát truyền tới như cũ, cùng với bầu trời đêm mát lạnh, nhưng mà đã có cải biến, cải biến chính là người.
Cơ Đức trợn mắt há hốc mồm ngồi ở chỗ kia, mắt thấy Tề Nhạc đánh bảy người té lăn, cảnh chiến đấu huyễn lệ đó làm hắn cảm thấy bất ngờ, mà kết quả cuối cùng làm cho hắn không nghĩ ra được. Từ khi bắt đầu tới chấm dứt, tổng cộng chỉ diễn ra trong hai mươi phút mà thôi. Nhưng mà, kết cục lại rất thảm thiết, Tề Nhạc chẳng những thắng, hơn nữa còn chiến thắng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, kể cả Như Nguyệt cùng Minh Minh bên trong, không ai không bị trọng thương, đều té trên mặt đất, tuy thần trí vẫn thanh tỉnh, nhưng rõ ràng đã mất đi năng lực hành động.
Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, Mạc Địch cùng Điền Thử không ở đây, sau này bổ khuyết vậy.
Cơ Đức tức giận đứng dậy, tuy hắn có cảm giác sợ hãi thực lực Tề Nhạc thật sâu, nhưng mà, mắt thấy em gái của mình ngã xuống và phun máu tươi, hắn vẫn không cách nào nén tức giận đi tới.
- Tề Nhạc, anh bị điên sao? Những người này đều là đồng bọn của anh đấy, là bạn đấy! Sao anh lại nặng tay như vậy?
Nhìn qua gương mặt vặn vẹo của Cơ Đức, Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đại cữu ca, hoặc là nói bạn tốt của tôi. Đợi chút nữa anh sẽ hiểu. Ah, đúng rồi, có một việc tôi phải sớm dặn dò anh, những chuyện anh thấy hôm nay không được nói cho bất cứ người nào biết, cho dù là Cơ thượng tướng cũng không nên nói. Thời kỳ viễn cổ cự thú đúng là thần kỳ, nhưng mà, vì phòng ngừa việc phá hư cân đối cả thế giới, bí mật này tôi hy vọng vĩnh viễn chỉ có những người chúng ta biết tới. Anh là đồ đệ của tôi, cũng là anh của Minh Minh, cho nên tôi không kiêng kỵ anh, nhưng nếu anh nói chuyện này ra ngoài, bất luận anh là ai tôi cũng không bỏ qua cho anh.
Tề Nhạc mỉm cười nhưng lời nói của hắn phi thường nghiêm túc. Làm cho Cơ Đức cảm thấy sợ hãi tăng thêm vài phần.
- Được rồi, chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết. Nhưng anh phải nhanh cứu bọn người Minh Minh ah! Chẳng lẽ anh không phát hiện bọn họ bị trọng thương sao? Tề Nhạc, anh biến đổi rồi. Tại sao anh tâm ngoan thủ lạt như vậy?
Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không, anh sai rồi, tôi cũng không có thay đổi. Cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi, tôi vẫn là Tề Nhạc. Nhưng mà tốt nhất anh phải hiểu, chuyện hôm nay tôi chỉ vì tốt cho họ, trọng thương cũng tốt. Những tổn thương này là trong tay tôi, nhưng nếu như hôm nay là địch nhân thì sao?
← Ch. 169 | Ch. 171 → |