Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 172

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 172: Tập đoàn Kỳ Lân
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mạc Đạm Đạm đắc ý nói:

- Bởi vì tôi ưa thích mặc áo sơmi màu xanh, hơn nữa còn dùng làm tên, thế nào, có phải rất cool không?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đúng là rất cool, nhưng mà, dùng trên thân bò sữa lại giống...

- Anh chết đi.

Mạc Đạm Đạm bị Tề Nhạc chọc giận, bàn tay mập mạp muốn nắm lấy cổ áo của hắn, đáng tiếc, chiều cao của nàng hơi thấp cho nên với không tới.

Đã là người một nhà, Tề Nhạc không cần che dấu cái gì, thân hình có chút lóe lên, lui ra sau ba mét.

- Bò sữa, cô có biết tôi là ai không?

Mạc Đạm Đạm sững sờ, nói:

- Anh? Anh là ai? Người qua đường Giáp?

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Nếu cô là chiến sĩ trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như vậy, mọi người có lẽ đã nói cho cô biết trong mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra, còn có thêm một Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, đó chính là tôi.

Mạc Đạm Đạm nói:

- Ah, thì ra anh là gia hỏa chị Minh Minh nói giống con chó, là gia hỏa tên là Kỳ Lân a.

- Trời ơi, Kỳ Lân giống chó chỗ nào?

Tề Nhạc tức giận nói.

Mạc Đạm Đạm hừ một tiếng, nói:

- Tôi thấy chẳng có gì không giống, không phải hơi lớn một chút sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Tính toán tôi sợ cô rồi. Bò sữa, cô tìm Điền Thử làm gì?

Mạc Đạm Đạm nghe Tề Nhạc nhắc tới Điền Thử, lập tức trở nên xấu hổ.

- Tôi, tôi tìm anh ta, ah! Đúng rồi, nghe nói anh là lão đại của Điền Thử, tên là Tề Nhạc đúng không. Anh có thể gọi anh ta ra đây được không?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tại sao cô không đi, đã là người một nhà, cô nên đi gọi Điền Thử đi. Nhưng mà, vừa rồi Điền Thử bị thương, nguyên khí đại thương, hiện tại Mạc Địch đang dẫn Điền Thử đi chữa thương, cô không nên đi quấy rầy bọn họ mới tốt.

- Cái gì? Bá Quang bị thương? Là tên vương bát đản nào làm, tôi muốn giết hắn.

Mạc Đạm Đạm tức giận gầm lên, rất hiển nhiên, tính tình của nàng cực kỳ nóng nảy, nghe nàng nói, Minh Minh cùng Như Nguyệt cười rộ lên.

Tề Nhạc có chút xấu hổ nhìn qua nàng. Chỉa chỉa chính mình, nói:

- Sợ cô muốn giết là tôi rồi, nhưng mà tôi không phải vương bát đản.

- Anh?

Mạc Đạm Đạm nghi hoặc nhìn qua Tề Nhạc.

- Chỉ bằng anh cũng muốn thắng được Bá Quang của tôi sao? Tôi mới không tin đấy. Bá Quang nhà tôi rất lợi hại. Tùy tiện một ngón tay nhỏ cũng có thể tiêu diệt anh đấy.

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Không tin thì thôi. Thực lực của cô bây giờ quá yếu, chờ cô trở nên mạnh hơn rồi nói sau.

Ý của hắn là cải tạo thân thể. Hiện tại Mạc Đạm Đạm chỉ có thực lực một vân, hơn nữa đại bộ phận là do Trát Cách Lỗ đại sư giúp nàng giác tỉnh mới có thực lực này. Thân thể còn chưa thích ứng năng lượng của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bởi vậy, nhất định phải trải qua tu luyện một thời gian ngắn mới có thể tiến hành cải tạo thân thể.

- Anh thật sự đánh Bá Quang bị thương?

Mạc Đạm Đạm nhìn qua Tề Nhạc. Đột nhiên nàng cảm thấy gia hỏa này càng ngày càng đáng ghét hơn trước.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Cô nên hỏi Như Nguyệt các nàng ah! Các nàng đều nhìn thấy đấy.

- Tôi quất chết anh!

Đột nhiên tốc độ Mạc Đạm Đạm tăng lên, tức giận giống như con nghé con xông về phía Tề Nhạc, đương nhiên, trên thế giới không có khả năng có con nghé con nào vừa sinh ra lại nặng như nàng. Trong con mắt Tề Nhạc, nàng giống như một chiếc xe tăng lao về phía hắn.

Bất đắc dĩ hắn lắc đầu, nói:

- Bò sữa, chẳng lẽ cô quên tôi là vương của cầm tinh.

Vừa nói, Tề Nhạc ngay cả động cũng không động, phong vân lực tự động phát ra, nhẹ nhõm ngăn cản Mạc Đạm Đạm ở trước người một thước. Tùy ý nàng cố gắng như thế nào cũng không cách nào xông qua bình chướng kia.

Tâm tình Tề Nhạc hiện tại rất tốt, tuy hôm nay tiêu hao rất lớn, nhưng lại trợ giúp chín chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cải tạo thân thể, càng làm cho hắn cao hứng là còn phát hiện cầm tinh trâu vừa xuất hiện. Như vậy, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ còn kém hai người mà thôi. Mà tìm kiếm được toàn bộ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chính là chuyện thứ hai Tề Nhạc phải hoàn thành.

- Không được gọi tôi là bò sữa, anh phải gọi tôi là Mạc Thanh Sam.

Mạc Đạm Đạm vừa cố sức vừa nhìn Tề Nhạc rống to.

- Lúc nào cô có thể đánh thắng tôi thì tôi sẽ gọi cô là Mạc Thanh Sam, nếu không, vậy kêu cô là bò sữa. Hoặc là, cô muốn tôi gọi là Sờ Trứng Trứng? Hắc hắc.

Côn đồ như Tề Nhạc nở nụ cười xấu xa, nhưng Mạc Đạm Đạm cũng không phải người ngu, hiển nhiên nàng rõ mình bây giờ không phải đối thủ của Tề Nhạc.

Không hề xông về trước không được, tức giận hừ một tiếng. Quay người chạy vào trong biệt thự.

Như Nguyệt có chút bất mãn nện vào vai của Tề Nhạc một cái, nói:

- Người ta là con gái đấy. Anh khi dễ người ta như vậy em nhìn không được. Còn gọi con gái người ta là bò sữa, bại hoại.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Em không thấy như vậy mới có hình tượng sao? Hơn nữa, làm vậy cũng kích thích tính tình của cô bé này chứ. Từ hình thể của nàng mà nhìn, Mạc Đạm Đạm này khẳng định rất lười biếng. Nếu nàng ta như vậy, kích thích bình thường là không được. Nhưng mà anh rất kỳ quái, tại sao nàng ta lại vừa ý Điền Thử. Mà Điền Thử lại rất sợ nàng.

Minh Minh buột miệng cười, nói:

- Nếu như anh bị một cô gái béo như vậy theo đuổi một năm, chỉ sợ cũng phải sợ. Nghe Điền Thử nói, Mạc Đạm Đạm sau khi chuyển tới trường học của bọn họ hiện giờ, vừa vào học giống như vừa gặp đã yêu. Về sau không cần em nói thêm gì, tâm tư của Điền Thử đều đặt lên người chị Mạc Địch, chuyện này chúng ta cũng nhìn ra. Mà hắn lại sợ Mạc Đạm Đạm đến mức nhìn thấy là đi đường vòng ngay.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Các em cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi. Sau khi các em khôi phục vân lực anh có chuyện cần nói.

- Vậy anh...

Như Nguyệt cùng Minh Minh trăm miệng một lời nói ra. Hai nữ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt lập tức hồng lên.

Tề Nhạc cười hắc hắc, ôm vai Minh Minh, tiến lên nhỏ giọng nói vài câu vào tai của nàng, trong mắt Minh Minh xuất hiện quang mang vui vẻ.

- Thật sao? Vậy là quá tốt rồi. Anh phải nghe lời chị Như Nguyệt a, không quấy rầy các người, em đi về trước.

Nói xong nàng tung tăng như chim sẻ chạy vù ra ngoài.

Như Nguyệt sững sờ, nàng còn lớn hơn Minh Minh vài tuổi, tuy trong nội tâm không bỏ được, nhưng chuẩn bị làm ra nhượng bộ, không nghĩ rằng Minh Minh lại chạy đi.

Trừng mắt nhìn Tề Nhạc, nói:

- Đều tại anh, làm cho uy tín của em với mọi người không còn rồi.

Tề Nhạc ôm vòng eo nhỏ nhắn của Như Nguyệt vào lòng, vòng eo mềm mại nhu nhuyễn, mỉm cười nói:

- Chỉ cần có anh ở đây là đủ rồi, không đúng sao? Anh ân ái với lão bà của mình thì cần uy tín gì chứ?

Tựa đầu vào ngực của Tề Nhạc, biểu tình của Như Nguyệt rất nhu thuận.

- Tề Nhạc, vừa rồi anh nói cái gì với Minh Minh vậy? Hình như nàng rất cao hứng a.

Tề Nhạc nói:

- Đi thôi, chúng ta về phòng rồi nói sau, rời đi lâu như vậy, anh nhất định phải thương yêu em thật tốt.

*****

Như Nguyệt thấp giọng nói:

- Thế nhưng mà, vân lực của anh tiêu hao lớn như vậy...

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Em cảm thấy anh có vấn đề gì sao? Huống chi. Nếu như anh ở trạng thái toàn thịnh, chỉ sợ em không chịu được.

- Anh... Dâm tặc, sắc lang!

Hai đạo thân ảnh biến mất trên bãi cỏ tiến vào biệt thự Long Vực, tất cả đã an tĩnh trở lại, nhưng mà, trong biệt thự Long Vực tinh xảo lúc này lại tràn ngập năng lượng chấn động.

Trát Cách Lỗ niệm mấy câu phật hiệu, phát hiện tâm tình của mình không cách nào bình tĩnh lại được, đêm qua khi Tề Nhạc trở về tới bây giờ. Tâm tình của hắn không cách nào ổn định được. Tề Nhạc trở về làm các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tràn ngập lực ngưng tụ, đồng thời cũng làm lực lượng của mọi người gia tăng trên phạm vi lớn.

Kỳ Lân cường đại như thế trong lịch sử Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới xuất hiện lần đầu, cũng vì có hắn dẫn dắt, tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lúc này biến thành thế hệ cường đại nhất từ trước tới nay.

Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt của tăng nhân trẻ, có lẽ tất cả đã thoát khỏi vận mệnh trói buộc. Nhưng mà trong tăm tối có thứ gì đó đã an bài trước. Hắn biết rõ, thời gian mình còn ở lại chỗ này đang đếm ngược.

Trong gian phòng có hiệu quả cách ly rất tốt đang vang lên âm thanh rên rỉ kích động, Như Nguyệt không chút kìm nén mà phát tiết tình cảm của mình, khoái cảm mãnh liệt không ngừng truyền tới từng tấc da thịt của nàng. Thân thể của nàng nóng rực, bỗng nhiên lại lạnh như băng, những khoái cảm cực đoan này làm những buồn bực trong nội tâm của nàng phát tiết ra ngoài.

Thân thể Như Nguyệt đẹp như vậy, nhìn thấy thể mềm mại trắng nõn không tỳ vết, trong mắt Tề Nhạc tràn ngập ôn nhu, hai tay không ngừng bóp nắn bộ ngực đầy đặn và hai hạt đậu trên ngực, hạ thân nhấp mạnh vào trong người của Như Nguyệt, rừng rậm hạ thân của Như Nguyệt ướt đẫm sương mù.

Khi đó Long cùng Kỳ Lân kết hợp, đây là kết hợp chân chính a! Xa cách nửa năm, sau khi qua đêm nay, rốt cuộc Như Nguyệt cũng có cơ hội phóng thích tình cảm của mình. Nàng không quan tâm tới thân thể của mình. Điên cuồng nghênh tiếp động tác của Tề Nhạc, dẫn hai người đạt tới đỉnh phong của khoái cảm.

Không biết qua bao nhiêu thời gian. Đại chiến cuối cùng kết thúc, Như Nguyệt thỏa mãn nhắm hai mắt lại, nằm trong ngực Tề Nhạc không ngừng nói mớ, nàng thật sự quá mệt mỏi, Tề Nhạc càng thêm cường đại hơn trước kia, không biết bao nhiêu lần đưa nàng lên đỉnh, nàng bây giờ ngủ say, ngay cả nàng cũng không biết mình ngủ khi nào.

Mang theo nụ cười nhàn nhạt, Tề Nhạc khẽ vuốt tấm lưng bóng loáng của Như Nguyệt, đem tự nhiên chi lực của mình vào trong thân thể của nàng, dùng nó khôi phục tiêu hao của thân thể nàng. Từ khi phát sinh quan hệ với Như Nguyệt cùng Văn Đình, Tề Nhạc càng ngày càng phát hiện, một nữ nhân không cách nào thỏa mãn hắn được. Cho dù có khí lực như Như Nguyệt, nàng được hắn đưa lên cao trào vô số lần nhưng chính hắn vẫn không thỏa mãn. Ngược lại còn không bằng ở thủy tinh chi luyến cùng sa mạc phong bạo. Hắn sẽ không vì phóng thích dục vọng của mình mà xâm phạm tới thân thể Như Nguyệt, sau khi Như Nguyệt mệt mỏi thiếp đi hắn lập tức dừng động tác của mình lại.

Khí tức năng lượng nhàn nhạt như có quy luật chuyển động truyền vào người Tề Nhạc cùng Như Nguyệt, dường như nói cho Tề Nhạc biết Mạc Địch đang dùng vân lực của mình phụ trợ tu luyện cho Điền Thử, hắn hiện giờ dùng khí tức Kỳ Lân giúp Như Nguyệt đang ngủ mê tu luyện. Nhất định phải bổ sung tiêu hao trở về, nếu không năng lực của bản thân không tiến mà lùi.

Thời điểm Như Nguyệt từ trong ngủ mê tỉnh lại thì kinh ngạc phát hiện vân lực của mình đã khôi phục hoàn toàn rồi, nhưng thể tích nhỏ hơn trước kia rất nhiều, đây không chỉ do kinh mạch mở rộng tạo thành, đồng thời còn vì năng lượng của nàng đã áp súc lại.

- Tỉnh rồi sao, bảo bối.

Tề Nhạc vỗ nhẹ vào cặp mông của Như Nguyệt một cái, cảm giác no tròn co giãn truyền tới càng khiến hắn không nhịn được vuốt ve sờ nắn vài cái.

Như Nguyệt đỏ mặt lên, chăm chú đem thân thể mềm mại của mình dán vào người Tề Nhạc.

- Là anh giúp em khôi phục vân lực?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Không phải anh chẳng lẽ em có thể tự hành khôi phục vân lực nhanh như vậy sao?

- Thực xin lỗi, Tề Nhạc. Em không thể thỏa mãn anh.

Biểu lộ của Như Nguyệt có chút ảm đạm.

Tề Nhạc mỉm cười an ủi:

- Chuyện này sao trách em được? Là thân thể của anh quá biến thái a.

Như Nguyệt cắn cắn môi dưới của mình, nói:

- Nếu không anh đi tìm Văn Đình đi. Có lẽ nàng vẫn có thể a.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Trước không cần, thời điểm giúp mọi người cải tạo thân thể, Văn Đình đem tất cả năng lượng của nàng truyền cho anh, hiện tại cần yên tĩnh tu luyện. Bây giờ anh mới trở về, còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, cũng không nên đem thời gian chậm trễ trên việc này...

Vừa nói, hắn không chút thành thật dùng bóp vú long trảo thủ mò mẫn bộ ngực no đủ của Như Nguyệt.

- Tề Nhạc, anh đã mạnh hơn trước nhiều rồi.

Như Nguyệt có chút mê ly nói ra.

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Cường đại sao? Đây là tương đối mà thôi. Nếu như không có đi tới thời kỳ viễn cổ cự thú, anh vĩnh viễn không biết cái gì là cường đại chân chính. Như Nguyệt, nếu anh đã trở về thì có rất nhiều chuyện muốn làm. Hôm nay em không nên đi làm, ngày mai đến công ty, trước tiên đem tiền chúng ta hiến tặng trong đấu giá chuyển vào quỹ của Lý chủ tịch. Bây giờ anh đã tiêu ba trăm triệu, anh vẫn còn muốn nhờ em hỗ trợ..

Như Nguyệt sững sờ, nói:

- Hỗ trợ? Anh còn muốn làm từ thiện nữa?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Muốn làm tốt sự nghiệp từ thiện, đầu tiên phải có trụ cột đã. Anh sẽ không tự lượng sức mình đâu, lần này đã làm khó cho em rồi. Số tiền lớn như vậy em sẽ bị cổ đông làm khó về vấn đề tài chính rồi. Cho anh một năm, một năm sau anh nhất định trả hết tiền cho em. Mà số tiền thừa nên làm tài chính lưu động.

Như Nguyệt kinh ngạc nhìn qua hắn, nói:

- Chẳng lẽ anh muốn làm buôn bán sao? Chuyện này không giống phong cách của anh a.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Anh không thể ăn bám lão bà của mình a! Anh là nam nhân, cũng nên có sự nghiệp của mình, không phải sao? Huống chi, anh có nhiều điều kiện may mắn như vậy, nếu như không thể phát tài chỉ có thể chứng minh anh quá kém.

- Côn đồ mà đòi có sự nghiệp sao, tốt! Anh nói đi, bất luận cái gì em cũng giúp anh. Nếu như anh còn cần thêm tài chính, em cũng nghĩ biện pháp. Đại bộ phận cổ phần tập đoàn Long Vực đều nắm giữ trong tay người nhà của em, anh không cần lo lắng cổ đông sẽ nói cái gì, em có biện pháp giải quyết.

Nhìn thấy người yêu mình không chút giữ lại thế này, trong nội tâm Tề Nhạc ấm áp, đây mới là cảm giác nhà a! Trở lại hiện đại, đây là thứ hắn hy vọng có được nhất.

- Anh có vài chuyện cần em hỗ trợ, tiền không phải vấn đề. Lưu lại vài chục triệu cho anh làm tài chính lưu động là được rồi. Em giúp anh đăng ký một công ty, đăng ký ngành sản xuất ẩm thực. Đồng thời cũng thuê cho anh một kho hàng lớn, anh nghĩ ít nhất là năm vạn mét vuông, nếu như không đủ, về sau sẽ mở rộng ra. Anh hy vọng nhà kho này luôn duy trì ở mức 0 độ, bất luận là thời tiết gì, mùa nào cũng ở mức này.

*****

Như Nguyệt chợt nói:

- Anh muốn một nhà kho giữ tươi đúng không.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, là nhà kho giữ tươi, sau đó còn chuẩn bị một ít tủ lạnh. Những chuyện này anh tạm thời nghĩ ra. Về phần tên công ty, lấy tên là Kỳ Lân đi. Đồng thời, công ty của anh phải có quyền xuất nhập cảng. Những chuyện này anh không hiểu nhiều, không biết được không?

Như Nguyệt ngẫm lại, nói:

- Mậu dịch xuất nhập cảng là không có vấn đề, em sẽ tìm người phù hợp xử lý. Nhưng mà, anh có thể cho em biết anh định làm gì với công ty này?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói nhỏ bên tai của Như Nguyệt vài câu, nghe hắn nói, hào quang kinh ngạc hiện ra trong mắt Như Nguyệt.

- Như vậy cũng được?

Tề Nhạc cười nói:

- Có cái gì không được. Xã hội bây giờ đây là thứ mới lạ nha, không có gì là không có khả năng. Em nên đi chuẩn bị cho tốt một chút, anh muốn làm chính là lũng đoạn ngành sản xuất này, một khi thành công. Như vậy lợi nhuận sẽ bành trướng vô hạn.

Trong đôi mắt của Như Nguyệt xuất hiện thần thái nhu hòa của cô gái nhỏ, nàng cũng là một nữ nhân cơ trí, nàng hơi suy nghĩ một chút nhìn Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Có tiền đồ. Chỉ cần tuyên truyền thỏa đáng, em cảm thấy chuyện này sẽ thành công 90%. Không, cơ hồ là 100%. Bởi vì anh không có bất cứ đối thủ cạnh tranh nào!

Tề Nhạc ôm thân thể mềm mại của nàng, mỉm cười nói:

- Hiện tại em biết vì cái gì anh chỉ cần một năm là kiếm được tiền trả em rồi chứ.

Như Nguyệt gật gật đầu. Nói:

- Đương nhiên em tin tưởng, hiện giờ em nghĩ có nên thu nhiều tiền lãi của anh hay không?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Của anh là của em, muốn bao nhiêu thì tùy em. Dù sao công ty này anh không rành quản lý, những chuyện này còn cần em làm rồi. Anh thấy như vậy đi, thời điểm em đăng ký pháp nhân dùng tên của anh. Về phần tổng giám đốc em cho Văn Đình đảm nhiệm, công ty này chủ yếu do nàng và Tuyết Nữ phụ trách. Tuy các nàng không hiểu nhiều về chuyện này, nhưng mà có em thì anh yên tâm rồi.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Vậy anh là ông chủ vung tay không làm việc à? Em còn tưởng anh muốn đem tâm tư đặt vào việc kinh doanh đấy.

Tề Nhạc dùng tay nặn nặn gò má nàng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mỉm cười nói:

- Nam nhân không thể không có sự nghiệp, nhưng sự nghiệp cũng không phải toàn bộ của nam nhân. Nếu bảo anh so sánh. Các em mới là trọng yếu nhất! Huống chi, với tư cách chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, em cảm thấy anh có khả năng đặt toàn bộ tinh lực vào kinh doanh sao?

Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:

- Có được thực lực cường đại không phải là chuyện không tốt, tương ứng, trên lưng của chúng ta mang theo quá nhiều việc cần làm.

Tề Nhạc cười khổ một tiếng. Nói:

- Đây cũng là nguyên nhân anh nguyện ý trở về hiện đại, mà không muốn ở lại thời đại trước kia.

Như Nguyệt nhìn qua hắn, nói:

- Tại sao vậy chứ? Có đôi khi em suy nghĩ, nếu như em chỉ là người bình thường thì tốt! Như vậy em có thể sinh hoạt vô ưu vô lo, không cần phải cố gắng đi làm chuyện gì, chỉ cần có một nam nhân yêu em, có một gia đình ôn hòa là em thỏa mãn rồi.

Tề Nhạc bật cười nói:

- Chuyện này không giống như lời của Phách Vương Long như em nha. Em không muốn trở lại sinh hoạt trước kia là vì không muốn hy vọng tầm thường cả đời. Trước kia anh chỉ là côn đồ. Thân ở tầng dưới chót của xã hội. Cho dù nói là cặn bã của xã hội cũng không sai. Nhưng mà, bây giờ không giống. Anh cơ hồ suy nghĩ qua nhiều lần, cho dù trả giá nhiều hơn nữa, anh cho rằng anh đáng được. Cái khác không nói, nếu như là anh lúc trước, làm sao có thể quen biết em, làm sao câu dẫn tâm hồn thiếu nữ của em chứ? Cho nên, so sánh với những thứ anh mất đi, anh cảm thấy như vậy là đáng giá.

Ánh mắt Như Nguyệt trở nên ôn nhu, cảm thụ được nhiệt khí trong người Tề Nhạc phát ra, thân thể dần dần mềm xuống, đưa tay nắm chặt tiểu đệ đang căng cứng của Tề Nhạc, mị nhãn như tơ nói:

- Có muốn em giúp anh hay không?

- Cái này... Em còn quả đông lạnh không?

- Chán ghét, không cho phép. Lần trước là sinh nhật của anh.

- Nếu mỗi ngày đều là sinh nhật thì thật tốt.

- Anh...

- Bảo bối, nhẹ một chút, ách...

Cảm giác khoái cảm dâng trào khắp toàn thân, tất cả suy nghĩ vào lúc này trống rỗng, cái miệng ôn nhuận của nàng đã bị hắn phong bế.

Kích tình lại bộc phát, tuy Tề Nhạc đơn phương, nhưng nhìn thấy dáng người tuyệt mỹ của Phách Vương Long dưới thân mình, cái loại cảm giác thỏa mãn này làm cho Tề Nhạc lâm vào mê loạn.

Bão tố nổi lên rồi biến mất, Như Nguyệt thở dốc phi thường dồn dập, ở bên người Tề Nhạc, cảm xúc của nàng luôn kích động, nếu như không phải thân thể thật sự không thể ứng phó, chỉ sợ nàng...

Ôn nhu vuốt ve bờ mông tròn trịa động lòng người của Như Nguyệt, Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Như Nguyệt, còn có vài chuyện cần em hỗ trợ.

Như Nguyệt không dám nhìn mắt của Tề Nhạc, nói:

- Chuyện gì? Anh nói đi.

- Như Nguyệt, em biết không? Từ nhỏ anh muốn nhất chính là gia đình. Mà bây giờ, em cho anh cảm giác gia đình. Nhưng mà gia đình của chúng ta không trọn vẹn. Vào thời kỳ viễn cổ cự thú, anh đắm chìm vào trong ảnh cảnh của Hiên Viên kiếm, anh nhìn thấy những chuyện xảy ra với mình khi còn bé, cũng biết được cha mẹ của anh không có vứt bỏ mình.

Hắn chậm rãi đem những chuyện mình nhìn thấy nói ra, mỗi khi hắn hồi tưởng lại tiếng kêu xé lòng của mẹ, tâm của hắn đau quặn từng cơn.

- Em hiểu rồi. Anh yên tâm đi, tuy phạm vi tìm kiếm rất lớn. Nhưng em nhất định sẽ tìm được bọn họ cho anh. Huống chi còn có mạng lưới tình báo của bọn người Hồ Quang, chỉ cần chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm trên toàn cầu, nhất định sẽ có thu hoạch. Dù sao, tuổi từ bốn mươi tới năm mươi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và họ Tề là có phạm vi nhất định rồi.

Hào quang trong mắt lập lòe, Tề Nhạc nói:

- Anh và em với nhau, anh không nói lời cảm ơn, nhưng đây là tâm nguyện lớn nhất của anh.

Như Nguyệt gật gật đầu. Nói:

- Bất luận từ góc độ nào mà nói, em đều giúp anh! Dù sao. Bọn họ là công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng). Nhưng mà, Tề Nhạc anh có nghĩ tới sẽ giải quyết chuyện của em, Minh Minh cùng Văn Đình ra sao không. Nói lời ích kỷ, mỗi người đều hy vọng anh chỉ yêu một người, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể của anh, điều này hiển nhiên là không thể nào. Nhưng mà, anh cũng phải hiểu, chúng ta sinh ra trong xã hội pháp chế. Cũng không phải thời kỳ viễn cổ cự thú. Từ phương diện pháp luật, chúng ta chỉ có thể có một người vợ hợp pháp thôi, không phải sao? Lui một bước nói, có lẽ, Văn Đình còn dễ nói, dù sao nàng là cô nhi. Nhưng cha của Minh Minh lại là thượng tướng, cha mẹ em chỉ có mình em là con gái. Cho dù chúng ta không có gì, nhưng người nhà của chúng ta xử lý thế nào? Chẳng lẽ anh muốn chúng ta cả đời đều như vậy sao?

Nghe Như Nguyệt nói như vậy, trong nội tâm Tề Nhạc rung động khó hiểu, cho tới nay. Hắn không thể không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi lần nghĩ tới hắn lại tận lực lảng tránh. Xác thực, chuyện này phi thường khó xử lý, một khi không tốt, chỉ sợ sẽ tạo thành khốn cảnh khó giải thoát.

*****

- Như Nguyệt, anh cũng không biết nên làm sao bây giờ.

Tề Nhạc cúi đầu xuống, đây không phải vấn đề suy tư là có thể giải quyết được.

Như Nguyệt buột miệng cười, nói:

- Anh đấy! Kỳ thật em cũng sớm nghĩ tới rồi. Nhưng mà chuyện này không phải chắc chắn thành công. Nhưng đây là biện pháp duy nhất.

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Nghĩ kỹ? Chẳng lẽ em có biện pháp giúp anh lấy vài lão bà sao?

Như Nguyệt cười thần bí nói:

- Hiện tại còn không thể nói cho anh biết. Chờ anh đem Minh Minh, Văn Đình các nàng thu phục rồi tính sau. Bởi vì đây là chuyện lớn đấy.

Tâm Tề Nhạc ngứa ngáy, nói:

- Như Nguyệt ngoan, em nói cho anh biết đi.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Không phải em không muốn nói cho anh biết, mà là còn chưa tới thời điểm, anh chờ xem, chuyện này giao cho em đi. Ai bảo em lớn tuổi nhất. Em chỉ hy vọng mình trở thành người nội trợ hiền thục, giúp anh giải quyết chút chuyện.

- Như Nguyệt...

Nhìn qua dung nhan động lòng người của nàng, Tề Nhạc thật không biết nên nói cái gì cho phải, nữ nhân tuyệt sắc như nàng thế này lại nguyện ý bỏ ra nhiều cho mình như vậy, hắn sao không cảm động chứ?

Mỉm cười, Như Nguyệt nói:

- Được rồi, anh nói còn chuyện gì cần em hỗ trợ mà?

Dường như nhận được cam đoan từ Như Nguyệt, tâm thần Tề Nhạc lung lay, hào quang trong mắt lập lòe, nói:

- Một chuyện khác chính là em cố gắng đốc thúc mọi người tu luyện. Em cũng nhìn thấy, tuy Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta hiện tại có thực lực nhất định, sức chiến đấu chủ yếu đều vượt qua năm vân. Nhưng mà, trong những người chúng ta, cũng có một ít thực lực tương đối kém. Như Điền Thử cùng Tiểu Ất, hiện tại chỉ ba vân, mà bò sữa vừa gia nhập mới có một vân. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta tính cả có mười ba người, chỉ có mỗi người đều có thực lực mạnh mẽ, mới có thể đem lực lượng chúng ta kích phát ra ngoài. Với tư cách là người mạnh nhất ngoài anh ra, đốc thúc mọi người tu luyện là chuyện phi thường trọng yếu. Lần này anh đã cải tạo thân thể của mọi người, tu luyện tương đối dễ dàng hơn trước. Nhưng mà chuyện này quan hệ rất lớn tới cố gắng của mỗi người, chỉ có trả giá càng nhiều, mới có thể thu hoạch càng nhiều...

Như Nguyệt có chút quái dị nhìn qua hắn, nói:

- Chuyện này anh cũng có thể làm mà, sáng nay anh cũng nhìn thấy, ánh mắt mọi người nhìn anh khác trước rồi. Tuy tuổi của anh nhỏ hơn nhiều người, nhưng mà uy vọng của anh vượt qua em. Còn cần em đốc thúc làm gì?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Đây chính là chuyện thứ ba anh cần nói với em. Còn nhớ rõ trước đó anh có nói chuyện với Minh Minh không, sau đó nàng rời đi đấy.

Như Nguyệt gật gật đầu, nói:

- Em biết rõ, nói tiếp anh cũng thật là, nói như thế nào em cũng lớn hơn Minh Minh vài tuổi, anh thật vất vả trở về, đêm qua lại ở cùng với em, cũng có thể đi cùng với Minh Minh. Minh Minh nửa năm qua nhớ anh tuyệt đối không dưới em đâu, em thường xuyên nhìn thấy nàng vụng trộm khóc vì nhớ anh đấy. Anh không thấy nàng gầy đi sao?

Tề Nhạc trầm mặc trong chốc lát, mới nói:

- Như Nguyệt, thực xin lỗi. Vẫn ủy khuất cho em rồi. Sở dĩ anh nắm chắc thời gian làm bạn với em, là vì không lâu sau anh sẽ rời đi, mà em nhất định phải lưu lại.

Nghe hắn nói như vậy, Như Nguyệt ngồi vào trong lòng của Tề Nhạc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

- Anh, anh còn phải đi? Chẳng lẽ anh khiến em lo lắng chưa đủ sao?

Tề Nhạc kéo nàng vào ngực của mình.

- Như Nguyệt, em nghe anh nói đã, anh không đi không được! Lần này là không giống, còn nhớ rõ anh có ước định với Vũ Mâu đi Hy Lạp không? Chúng ta đã ước định thời gian sau nửa năm, Minh Minh đã được nghỉ hè sẽ đi với anh tới Athen phó ước. Chính vì anh nói sẽ đi cùng với Minh Minh tới Athen, cho nên nàng mới cao hứng nhường anh cho em đấy.

Cúi đầu xuống, âm thanh Như Nguyệt có chút thương cảm.

- Không đi không được sao?

Tề Nhạc không có trả lời, hôn nhẹ vào trán của nàng, nói:

- Lần này phải đi Hy Lạp, cũng không phải vì chuyện của Minh Minh. Em cũng nhìn thấy, Athena cũng có Thập Nhị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả thực lực không kém gì chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta. Anh nghe Trát Cách Lỗ đại sư đã từng nói qua, ban đầu khi đối phó Khế Dũ, nàng dường như chưa dốc toàn lực. Với tư là người thừa kế thần cách của Athena, tuy ở mặt ngoài nàng đứng về phe chính nghĩa, nhưng phương đông cùng phương tây không giống nhau, nói không chừng nàng sẽ trở thành địch nhân lớn nhất của chúng ta đấy. Biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng, cho nên, anh phải đi Hy Lạp cũng giống như Vũ Mâu đi tới quốc gia chúng ta, đi thăm dò chi tiết đối phương, cùng với thực lực những thủ hộ giả dưới tay của nàng. Những chuyện này không làm không được! Huống hồ, anh còn thuận tiện đi phương tây làm việc, Hứa Tình em nhớ không? Nàng cùng Hấp Huyết Quỷ Thân Vương Klinsmann đi Châu Âu, không biết hiện tại thế nào rồi. Hơn nữa, cha của Tuyết Nữ cũng có thể là bị Hắc Ám Quốc Hội bắt đi. Lần trước bởi vì Văn Đình là Cự Thú Hoạt Xá Lợi, Hắc Ám Quốc Hội cùng giáo đình đưa lễ vật tốt cho chúng ta, nếu như không phải bọn chúng, chúng ta sao tách ra? Lúc này đây, anh sẽ cho chúng giáo huấn khó quên, để cho chúng biết rõ, thủ hộ giả phương đông chúng ta không dễ khi dễ như vậy.

Nói đến đây, ánh mắt Tề Nhạc lạnh như băng, một cổ khí thế vô hình tán phát ra ngoài, cho dù là Như Nguyệt ở trong ngực của hắn cũng phải run sợ.

Chậm rãi ngẩng đầu, Như Nguyệt ôn nhu nhìn qua Tề Nhạc.

- Đi thôi, em không ngăn cản anh. Đúng như lời của anh đã nói, trên người của anh gánh vác nhiều thứ. Anh không có khả năng thuộc về mình em. Nếu như là trước kia, có lẽ em còn có thể lo lắng. Nhưng hiện tại anh không giống như trước nữa, bằng vào sức một mình, anh có thể đả bại các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác liên thủ, thực lực như vậy, thiên hạ lớn thế nào cũng có thể đi.

Tề Nhạc nói:

- Như Nguyệt, lần này từ thời kỳ viễn cổ cự thú trở về, anh càng ngày càng cảm thấy nếu chúng ta muốn tăng thực lực của mình lên thêm một bước, hoặc là nói đem thực lực bản thân phát huy hoàn toàn, như vậy nhất định phải đi lộ tuyến lĩnh vực.

- Lộ tuyến lĩnh vực?

Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Tề Nhạc gật gật đầu, tự tin nói:

- Đúng vậy, chúng là lộ tuyến lĩnh vực. Đêm qua chiến đấu có lẽ em cảm thụ rất sâu. Thời điểm chiến đấu cuối cùng, dù sao anh chỉ là một người, bằng vào lực lượng bản thân bị nhiều người tiêu hao như vậy đúng là sẽ thất bại. Nhưng mà chỉ mượn nhờ Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, anh có thể đánh bại mọi người không chút khó khăn, chẳng lẽ anh còn không hiểu chuyện gì sao? Thời điểm trong thời kỳ viễn cổ cự thú, anh vốn không có khả năng đạt được Hiên Viên kiếm, nhưng anh bằng vào việc chém giết Lục Lân Liệt Thụ Tích mà đạt được lĩnh vực Ngân Long Tráo miễn dịch năng lượng, mới có thể đem Hoàng Đế chỉ là năng lượng hồn phách hạn chế hoạt động, do đó vượt qua cửa ải khó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)