← Ch.191 | Ch.193 → |
- Mặc dù hiện tại còn chưa sử dụng được Đế Tâm Tuyết Liên Vương, nhưng nghĩ có thể thấy được, phòng vệ của đồ vật mà lão coi trọng như vậy đương nhiên là phải mạnh nhất. Giáo đình đã từng rất nhiều lần phái rất nhiều người đi trộm, nhưng toàn bộ kết quả đều là có đi không có về. Tôi biết anh vô cùng mạnh, nhưng là nếu anh ra tay với Đế Tâm Tuyết Liên Vương cũng tương đương là đối nghịch với toàn bộ Hắc ám Hội nghị của chúng tôi. Cho nên, tôi khuyên anh một câu, anh buông tay đi, anh hoàn toàn không có cơ hội.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Chưa thử qua thì làm sao biết không có cơ hội cơ chứ? Ngay cả hắc ám hội các anh có mạnh mẽ hơn nữa, tôi cũng phải thử một lần, Đế Tâm Tuyết Liên Vương là thuộc về Viêm Hoàng chúng tôi, Klinsmann, tình hình cụ thể tôi không tiện nói cho anh biết, chỉ hi vọng anh có thể nói cho tôi chi tiết chỗ hạ lạc của Đế Tâm Tuyết Liên Vương thôi.
Trong mắt Klinsmann lấp lóe ánh sáng, ánh mắt lợi hại dường như muốn nhìn thấu Tề Nhạc. Nhưng là, gã phát hiện hai con ngươi của Tề Nhạc lại vô cùng thanh tịnh, không có một tia tạp chất nào, lại vẫn thâm thúy không có cách nào nhìn thấu được. Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng gã cũng hạ quyết định, quả quyết nói:
- Tề, thật xin lỗi. Nếu như là chuyện khác, tôi nhất định sẽ giúp anh, nhưng mà, tôi không thể nói cho anh chỗ cất dấu của Đế Tâm Tuyết Liên Vương. Nếu như tôi nói cho anh liền tương đương với việc phản bội Hội nghị hắc ám, đồng thời, tôi lại càng không hi vọng anh đi vào chỗ chết. Tôi biết anh với Kristy là bạn tốt, đồng thời, tôi cũng coi anh là bạn. Tôi không thể hại anh được.
Tề Nhạc giống như đã dự đoán là Klinsmann sẽ trả lời mình như vậy, mỉm cười, tay phải đặt lên Kỳ Lân châu, một bình sứ nhỏ hiện lên nằm trong tay hắn.
Trong nháy mắt bình sứ nhỏ đó xuất hiện, không đợi Tề Nhạc nói gì. Thân thể cao lớn anh tuấn của Klinsmann chợt kịch liệt run lên, hai mắt đột nhiên phóng ra hào quang mãnh liệt đỏ như màu máu. Cơ hồ chỉ nhoáng mình một cái, gã đã đi tới trước mặt Tề Nhạc. Giờ khắc này, cái gì cao quý, cái gì thân sĩ phong độ hoàn toàn không còn lại chút nào. Klinsmann toàn thân run rẩy, một tay đưa về phía bình sứ đó.
Thân thể Minh Minh khẽ động, vừa muốn ngăn trở lại Klinsmann, lại bị Tề Nhạc chặn lại. Tay phải hắn vừa chuyển một cái một tay Tề Nhạc đã giữ lấy hai bàn tay của Klinsmann, phong vân lực lưu chuyển, bả vai nhoáng lên một cái đánh văng Klinsmann ra ngoài.
Toàn thân Klinsmann không cách nào ức chế được sự run rẩy, hai mắt đỏ như tràn đầy máu trực tiếp nhìn chằm chằm vào bình sứ trong tay Tề Nhạc:
- Cái kia, đó là cái gì? Vì sao, vì sao tôi lại có cảm giác khát vọng mãnh liệt tới thế. Không, không có khả năng, điều này là không thể nào...
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Không có gì là không thể được cả. Đây chính là một câu mà tôi hay nói. Klinsmann, tôi biết, xác thực là không nên khiến anh phản bội lại Hội nghị Hắc ám mà nói cho tôi biết tin tức của Đế Tâm Tuyết Liên Vương. Nhưng mà Đế Tâm Tuyết Liên Vương thật sự vô cùng quan trọng đối với tôi. Cho nên, tôi đồng ý dùng vật trong tay đổi lấy tin tức của anh, sao hả?
Thân thể Klinsmann run rẩy nhìn Tề Nhạc:
- Anh nói cho tôi biết, cái đó, cái đó đến tột cùng là cái gì chứ?
Tề Nhạc lại đặt lại bình sứ nắm trong lòng bàn tay, mỉm cười, nói:
- Anh nên cảm thấy được rồi chứ, chỉ là không thể tin được mà thôi. Đúng thế, cái này chính là máu của tổ tiên của Vampire các anh, máu của Cain, Cain Dracula.
Sững sờ, hoàn toàn sững sờ, ánh mắt của Klinsmann suýt nữa thì trừng rơi ra khỏi hốc mắt:
- Anh... anh nói cái gì?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Với tôi mà nói, thứ này không có tác dụng gì cả. Đối với gia tộc Dracula, máu của thủy tổ gia tộc Dracula các anh thì ý nghĩa của nó chỉ sợ rất to lớn, sao? Có trao đổi hay không, nói dứt khoát một chút đi.
- Đổi, đổi. Cho dù là anh đòi mạng của tôi, tôi cũng đồng ý đổi, chứ đừng nói chỉ là một chút tin tức.
Ánh mắt Klinsmann căn bản là chưa từng dời khỏi cái bình sứ. Hắn giờ đây cũng chẳng muốn biết từ đâu mà Tề Nhạc có được nó. Chính là giống như Tề Nhạc nói, nguyên huyết của Cain đối với gia tộc Dracula mà nói thật sự mang ý nghĩa rất lớn.
- Dùng mạng đổi? Không còn tính mạng, anh còn cần có nó để làm gì?
Tề Nhạc tiện tay quăng ra, ném cái bình sứ cho Klinsmann. Klinsmann lại vô cùng hoảng sợ, với thực lực của gã mà lúc đón lấy cái bình sứ còn không chú ý, thậm chí còn có chút run rẩy, tay chân luống cuống.
- Thật tốt quá, cái này thật sự quá tốt.
Klinsmann hưng phấn như một đứa bé, trông vậy mà nhảy dựng lên, dáng vẻ tung tăng như chim sẻ, dường như làm cho gã trở về hồi nhỏ.
- Tề, anh không biết, anh tuyệt đối không biết nó quan trọng với gia tộc Dracula chúng tôi như thế nào. Anh có biết không? Những kẻ ở Hắc Ám Hội nghị vẫn luôn cho rằng sau khi trở về từ Viêm Hoàng tôi đã tấn thăng lên cấp bậc Huyết Hoàng. Nhưng mà toàn bộ bọn họ đều đoán sai rồi, tuy rằng tôi đã vượt qua cấp bậc Thân vương, nhưng bây giờ tôi cũng chỉ là Huyết Thân vương mà thôi. Khoảng cách tới Huyết Hoàng đúng thật là khoảng cách xa không thể chạm tới mà! Tôi thậm chí cũng không dám nghĩ tới cả đời mình còn có thể có cơ hội tấn tăng đến cấp Huyết vương nữa không cơ. Nhưng mà, có được nó rồi thì hoàn toàn khác trước rồi. Một giọt, chỉ cần một giọt, tôi tuyệt đối có thể tăng lên cảnh giới Huyết Hoàng chỉ trong vòng một năm. Đối với Huyết tộc chúng tôi mà nói, máu tươi chính là ngọn nguồn của toàn bộ. Huyết tộc có huyết mạch càng tinh khiết thì tu luyện càng dễ dàng. Đây cũng là lý do mà gia tộc Dracula lại có thể vẫn luôn vị trí vương giả Huyết tộc. Nhưng gia tộc Vampire khác đều là từ gia tộc Dracula của chúng tôi tách ra, huyết mạch của bọn họ hoàn toàn kém thuần khiết. Máu của Cain! Máu của tổ tiên Cain! Còn có cái gì càng thuần khiết hơn máu của tổ tiên chứ? Tề, anh chính là đại ân nhân của huyết tộc, của gia tộc Dracula chúng tôi. Cuộc đời này, Klinsmann nhất định không quên đại ân này. Cho dù anh bảo tôi phản bội lại Hắc ám Hội nghị tôi cũng sẽ không một chút do dự.
Tuy rằng Tề Nhạc có thể đoán được rằng Klinsmann vô cùng cần máu của Cain, nhưng lại không ngờ gã lại sẽ có thể kích động thành bộ dạng như vậy, mỉm cười nói:
- Kỳ thật, cho dù anh không đáp ứng trao đổi cùng tôi, tôi cũng không có ý mang nó về. Dù sao thứ này cũng chỉ phát huy được tác dụng khi nó nằm trong tay của Huyết tộc các anh. Vốn chính là tôi chuẩn bị cho Tình nhi đó. Anh cũng đừng có mà đắc ý quên hết đi, sau này nhớ chia cho Tình nhi một ít, cái này đầy một lọ, chắc là đủ cho hai người dùng.
- Đương nhiên, đương nhiên, quá đủ ấy chứ. Đã có nó, thậm chí còn có thể làm cho Kristy tăng lên thành cùng cảnh giới với tôi. Tề, tôi thật không biết làm sao để cảm tạ anh.
Klinsmann hưng phấn đúng là không thể khôi phục lại trong chốc lát.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng nhưng có chút mềm mại vang lên:
- Anh, chuyện gì làm cho anh hưng phấn tới thế chứ! Hơn nữa lại còn dùng tiếng Viêm Hoàng nói chuyện.
*****
Klinsmann chặn lại nói:
- Kristy, em mau tới xem xem ai đến đây.
Một thân ảnh yểu điệu phiêu nhiên bước xuống từ bậc thang phía bên phải của đại sảnh, động tác cực nhanh, nhìn giống như là đột nhiên xuất hiện, người đó đúng là Kristy.
Lại một lần nữa nhìn thấy Kristy, cảm giác lại hoàn toàn khác trước. Kristy lúc này cũng không còn vẻ giống như học sinh nữa. Một bộ váy dài đen ôm sát lấy thân người làm điểm lên những đường cong mềm mại động lòng người của cô. Mái tóc dài đã khôi phục lại màu đen xõa tung sau lưng, khuôn mặt tái nhợt nhìn có chút hàn ý. Khí tức cao quý che phủ trên vẻ mặt mỹ miều, vẻ thành thục của cô so với vẻ trẻ trung thơ ngây của cô bé trước kia đúng là thêm mấy phần mị hoặc.
- Tình nhi.
Minh Minh kích động quát to một tiếng, chợt nhào tới. Hứa Tình đúng là có chút sửng sốt, ngay sau đó hai cô gái đã từng là bạn thân tri kỷ ôm lấy nhau thật chặt.
Nhìn dáng vẻ kích động của hai cô gái, Tề Nhạc lặng lẽ đứng bên người Klinsmann, truyền âm nói:
- Hiện tại anh nên nói cho tôi biết tung tích của Đế Tâm Tuyết Liên Vương đi.
Klinsmann bất đắc dĩ nhìn Tề Nhạc, hạ giọng, ghé vào tai hắn nói mấy câu gì đó.
Tề Nhạc liên tục gật đầu, trong mắt có một tia hàn quang như ẩn như hiện:
- Được, vậy liền cảm ơn anh.
Klinsmann cắn răng một cái nói:
- Nếu không, tôi đi giúp anh.
Tề Nhạc nhìn gã thật sâu, nói:
- Không cần, chuyện của tôi, tôi khác tự mình giải quyết. Anh cũng không phải chỉ đại diện một mình anh, mà là cả gia tộc Dracula, thậm chí là toàn bộ Huyết tộc. Anh chỉ cần đối với Tình nhi thật tốt chính là lời cảm tạ tốt nhất dành cho tôi.
Lúc này, Kristy cũng đã dần bình ổn lại sự kích động, hai người tay nắm tay đi tới trước mặt Klinsmann cùng Tề Nhạc. Kristy liếc nhìn Tề Nhạc, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mấy phần ửng đỏ, nói:
- Anh cũng tới nữa sao.
Tề Nhạc mỉm cười gật đầu với Kristy, nói:
- Đã lâu không gặp, em đã thích ứng sinh hoạt bên này chưa?
Kristy nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Klinsmann bên cạnh nói:
- Anh trai rất tốt với em, chỉ là có chút nhớ nhà, các anh không tới, mấy hôm nữa em cũng chuẩn bị về nhà thăm, dù sao cũng là mang danh nghĩa ra ngoài du học, cũng nên trở lại thăm bố mẹ rồi. Các anh tới Luân Đôn chơi sao? Lần này có thể ở lại bao lâu thế?
Tề Nhạc nói:
- Anh có thể ngày mai sẽ đi rồi, Minh Minh sẽ ở lại đây mấy ngày.
Minh Minh sững sờ, nói:
- Tề Nhạc, anh...
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
- Anh phải đi sang Đức, em tốt nhất ở lại chỗ này, không được đi đâu hết.
Trong lòng Minh Minh quýnh lên, nói:
- Không được, em cũng muốn đi cùng với anh.
Cô đương nhiên biết rõ Tề Nhạc định làm điều gì đó. Vừa rồi Klinsmann đã nói Hội nghị Hắc ám nguy hiểm tới chừng nào, cô làm sao có thể yên tâm để cho một mình Tề Nhạc đi cơ chứ?
Tề Nhạc kéo lấy bàn tay của Minh Minh, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, anh không có việc gì, tối đa là một tuần, anh nhất định sẽ trở về. Nếu em đi cùng với anh, anh còn phải phân tâm chăm sóc em. Em ở lại chỗ này chơi với Tình nhi, hai đứa bọn em đã lâu không gặp, chẳng lẽ em còn chưa tin thực lực của anh sao?
Kristy có chút tò mò nói:
- Tề Nhạc, anh tới Đức làm gì?
Tề Nhạc nói:
- Đi đón một người.
...
Cùng lúc Tề Nhạc với Minh Minh tới lâu đài cổ của gia tộc Dracula, Vatican cũng nghênh đón một vị khách quý đặc biệt.
Đó là một cô gái, từ dáng người có thể thấy được cô cũng không quá nhiều tuổi. Cô mặc váy dài màu trắng, ôm lấy vòng quanh thân thể mềm mại thon dài, đầu đội mũ sa che đi vẻ ngoài của cô, giống như không coi ai ra gì đi tới tổng bộ của Giáo Đình ở Vatican.
Một vị cha sứ chặn lại đường đi của cô gái:
- Thật xin lỗi, đằng sau là trọng địa của Giáo Đình, người ngoài không được đi vào, xin tiểu thư quay về.
Thanh âm nhu hoàn truyền ra từ sau màn che:
- Đưa tôi đi gặp Giáo Hoàng.
Nghe thấy tiếng nói này, thân thể cha sứ đột nhiên rung động, run lên một cái, ánh mắt vốn bình thản lại trở nên mờ mịt, lẩm bẩm lặp lại câu nói của cô gái:
- Đi gặp Giáo Hoàng, đi gặp Giáo Hoàng.
Rồi gã chậm chạp lại trì độn xoay người, cũng không tiếp tục ngăn trở cô gái nữa, lại dẫn cô đi vào bên trong.
Đi không bao xa, bọn họ lại gặp phải sự ngăn trở, bốn tên giáo sĩ phụ trách thủ hộ Giáo Đình ngăn lại đường đi.
- Cha sứ Mann, ngài đây là sao?
Cha sứ mờ mịt lẩm bẩm:
- Đi gặp Giáo Hoàng.
Cô gái áo trắng sau lưng gã cũng lặp lại:
- Đúng, đi gặp Giáo Hoàng.
Thanh âm nhu hòa cũng đồng thời truyền vào trong tai bốn người giáo sĩ, thân thể của bọn họ đồng thời chấn động, giống như bộ dạng của tên cha sứ kia, không ngăn cản nữa, để cho cô gái áo trắng kia tự do cùng cha sứ Mann đi vào.
Sau khi chuyện như vậy lặp lại hơn mười lần, cô gái đã đi tới khu vực trung tâm thật sự của tổng bộ Giáo Đình ở Vatican nhờ sự dẫn đường của cha sứ đó.
Trong thính đường rộng lớn có treo một thập tự giá màu ngà sữa. Cái đó đúng là dùng ngọc thạch điêu khắc ra, chung quanh trang trí vàng son lộng lẫy, hơi thở thần thánh cũng mãnh liệt truyền ra từ cái thập tự giá đó, tràn ngập trong tòa đại sảnh này. Nếu như Tề Nhạc ở đây, hắn nhất định sẽ phát hiện, tòa đại thính không biết tên đó có cường độ thần thánh hơi thở không hề kém thần điện của Athena Pathenon. Chỉ là tính chất năng lượng có chỗ khác nhau mà thôi.
Cha sứ Mann đi đến một bên, giống như đã mất đi linh hồn của mình. Cô gái áo trắng đi tới đại sảnh, đứng dưới thập tự giá, thản nhiên nói:
- Giáo Hoàng.
Giọng nói nhu hòa sinh ra một loại sóng âm đặc thù, lấy thân thể của cô ta làm trung tâm nhanh chóng truyền tỏa ra xung quanh. Bất luận là vật thể hay năng lượng nào cũng không có cách nào ngăn cản âm thanh truyền đi. Giọng nói bình thản mang theo chấn động đặc biệt, tràn ngập trong tổng bộ Giáo Đình ở Vatican này.
Không lâu sau, một thanh âm già nua mà uy nghiêm vang lên từ phía cuối của đại sảnh, sau đó cánh cửa vòn to lớn cũng chậm rãi mở ra:
- Cô là ai?
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua làn lụa trắng nhìn về cánh cửa lớn cuối cùng cũng được mở ra, thanh âm nhu hoà nói:
- Người xin nhờ giúp đỡ.
Giáo Hoàng Marty có một đầu đầy tóc bạc, trường bào màu đỏ mạ vàng che đi cái thân thể nhìn cũng chẳng cao lớn lắm, vẻ mặt già nua nhưng lại có vẻ tràn đầy mị lực. Một đôi mắt căn bản không giống đôi mắt của một người già, trong suốt nhìn chăm chú cô gái đang ở cách đó mấy chục mét. Toàn thân lão tỏa ra háo quang oánh nhuận màu ngà sữa làm cho lão Giáo Hoàng này lại có thêm mấy vẻ khí tức của thần thánh.
Marty chậm rãi đi vào trong đại sảnh, lão cũng không trách cô gái không mời mà tới, chỉ là bình tĩnh nói:
- Vậy không biết tiểu thư muốn tìm loại trợ giúp như nào đây?
Cô gái mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là có trợ giúp lẫn nhau, tôi nghĩ Giáo Hoàng bệ hạ chắc là sẽ không cự tuyệt, không phải sao?
Trên khuôn mặt già nua của Marty mang vẻ kinh ngạc.
*****
- Năng lực thật đặc biệt, thật lâu chưa từng thấy tinh thần chấn động cường đại như vậy rồi. Chúa nói, hết thảy những ý nghĩ xằng bậy đều là căn nguyên của tội ác, tà ác tất sẽ đi về phía cuối cùng.
Thanh âm già nua làm cho thân thể của cha sứ Mann rung mạnh, ánh mắt đờ đẫn khôi phục thần thái, thất kinh nói:
- Giáo Hoàng bệ hạ, tôi... tôi...
Marty mỉm cười, nói:
- Chúa sẽ tha thứ cho con, đó cũng không phải là lỗi của con, đi đi.
Mann có chút sợ hãi nhìn cô gái áo trắng đó, giống như đang chạy trốn, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Cô gái áo trắng nhu hòa cười nói:
- Không hổ là Giáo Hoàng bệ hạ, có thể dễ dàng thế đã giải trừ lực tinh thần khống chế của tôi, chỉ sợ đúng là chỉ có ngài mới làm được. Tôi nghĩ, ngài nhất định muốn biết rõ ý đồ tới đây của tôi. Rất đơn giản, tôi hy vọng có thể hợp tác với Giáo Đình.
Marty lạnh nhạt nói:
- Trước khi tiểu thư đưa ra đề nghị hợp tác, có thể nói rõ thân phận của cô ra chứ?
Cô gái áo trắng nói:
- Đương nhiên là có thể, nếu không sao có thể thủ tín của Giáo Hoàng bệ hạ chứ?
Yên lặng, đại sảnh hoàn toàn rơi vàng trạng thái không một tiếng đọng, nhưng trong tai Marty lại vang lên một âm thang rõ ràng.
Trên khuôn mặt già nua của vị Giáo Hoàng này khẽ biến:
- Hả, hóa ra tiểu thư đến từ Hy Lạp, thật làm cho tôi bất ngờ. Đã như vậy, hiện tại tiểu thư có thể nói cho tôi biết tiểu thư muốn hợp tác gì rồi.
Cô gái áo trắng nói:
- Rất đơn giản, giết Athena.
- Cái gì?
Dù cho Giáo Hoàng Marty trầm ổn, lúc này cũng không khỏi la lên thất thanh.
Cô gái áo trắng tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ, với thân phận của ngài chắc không có khả năng không biết thế lực ngầm xuất hiện một giải thưởng một trăm triệu đô la mỹ chứ. Mục tiêu đó, chính là người thừa kế của nữ thần Athena, Vũ Mâu của Hy Lạp. Đồng thời, bên ngoài cô ta còn là Chủ tịch công ty vận tải bằng thuyền Athen.
Sắc mặt Marty biến đổi, nói:
- Tôi không rõ ý tứ của tiểu thư, nếu tiểu thư cũng đến từ Hy Lạp, tại sao lại phải nhất quyết đẩy người thừa kế của nữ thần Athena vào chỗ chết chứ? Phải biết rằng, quan hệ của Giáo Đình với Hy Lạp rất tốt.
Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói:
- Mục đích rất đơn giản, chính là muốn khử đi để thay thế. Tôi nghĩ, Giáo Hoàng bệ hạ hẳn là hiểu rõ chứ.
Marty lắc đầu, nói:
- Nhân danh thánh phụ, thánh tử, thánh linh, tôi thật sự không hiểu rõ ý của tiểu thư.
Cô gái áo trắng nói:
- Điều này liên quan tới một bí mật của Hy Lạp, vì để có được sự tín nghiệm của ngài, tôi đồng ý nói cho ngài bí mật này. Sau khi ngài nghe xong sẽ hiểu thôi.
Bình tĩnh nói lại một lần nữa bằng truyền âm, cô gái áo trắng kể mọi chuyện hết nửa tiếng.
Trong quá trình lắng nghe, sắc mặt của Giáo Hoàng Marty vậy mà lại thay đổi rất nhiều lần.
Cho tới khi cô gái áo trắng đó kẽ rõ ràng hết mọi chuyện, sắc mặt lão đã trở nên vô cùng âm trầm.
- Hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi, tôi cần có chút thời gian để cân nhắc.
Marty trầm giọng nói.
Cô gái áo trắng nói:
- Việc này có liên quan tới tương lai của Hy Lạp, đồng thời cũng có ảnh hưởng to lớn với Giáo Đình, còn mong Giáo Hoàng bệ hạ nhanh chóng đưa ra quyết định. Theo tin tức mà tôi có được, hiện tại Vũ Mâu đã ở trong tòa thành của tổng bộ Dracula thuộc Huyết tộc, của Hội nghị Hắc ám. Kỳ thật đối với ngài mà nói đó là một lựa chọn tương đối đơn giản, một bên là người thừa kế của Hy Lạp hoàn toàn có thể hợp tác với Giáo Đình, và một bên là người thừa kế hoàn toàn có thể trở thành kẻ địch với Giáo Đình. Chắc không cần tôi phải nói rõ hơn nữa chứ?
Marty thở dài một tiếng nói:
- Đầu tiên, tôi rất đồng tình với tao ngộ của tiểu thư, cũng rất bằng lòng giúp cô. Nhưng mà, việc này vô cùng hệ trọng, một khi sơ sẩy chút thôi chắc chắn cũng đã mang tới phiền phức rất lớn cho Giáo Đình. Đồng thời, Hắc Ám Hội Nghị cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lớn như thế, cho nên, tôi cũng cần phải thương lượng với các vị Hồng y đại giáo chủ xong mới có thể cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Cô gái áo trắng nói:
- Thời gian không nhiều lắm, nếu để cho Vũ Mâu nhận được lực lượng thần khí của Athena, như vậy, hết thảy sẽ không còn chút cơ hội nào nữa. Giáo Hoàng đại nhân, trong vòng một ngày, bất luận tình hình như thế nào đều hy vọng ngài có thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục được tôi. Tôi nghĩ, trong địa bàn Vatican của ngài, ngài đương nhiên có thể dễ dàng tìm được chỗ của tôi. Cáo từ.
Marty không giữ cô gái áo trắng đó ở lại, để kệ cô ta quay người rời đi. Hai con mắt trong suốt đột nhiên phát sáng lên, không biết từ lúc nào, trong tay lão đã có một cây quyền trượng, tiếng ngâm xướng trần thấp từ vị trí người thống trị cao nhất của Giáo Đình vang ra, khí tức vốn mang năng lượng bình ổn lập tức nổi lên sóng gió trên diện rộng.
....
Thong thả bước đi trên đường phố Berlin, Tề Nhạc sắp xếp lại những suy nghĩ trong lòng. Tới Berlin đã được một giờ đồng hồ, dựa theo tin tức có được từ chỗ Klinsmann, hắn đã biết được biết được tin tức về địa điểm của tổng bộ của Hắc Ám Hội Nghị. Nhưng là, muốn lẻn vào trong Hội nghị Hắc ám dễ dàng như thế hay sao? Nhưng mà, điều làm cho hắn vui mừng chính là cuối cùng cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Klinsmann khi khuyên bảo Tề Nhạc ở lại Luân Đôn. Mà Tề Nhạc lại nhờ có sự sắp xếp của Klinsmann, thay đổi thân phận lặng lẽ đi tới Berlin.
Tề Nhạc lúc này đang mặc một chiếc áo thun mày xanh đậm, quần dài màu đen, giày da đen, tóc dài cũng đen thẳng tắp xõa ra tới vai, mang trên mặt một cái kính râm to đùng. Nếu như không phải là vì tóc tương đối dài mới có thể mang chút dáng dấp của một nhân vật Matrix kia.
Đi dạo trên đường phố Berlin trong chốc lát, ăn chút đồ ăn nhanh đặc biệt của Đức, uống hai vại bia Đức, nhìn Tề Nhạc có vẻ giống như một vị khách du lịch. Kỳ thật, trong khi làm những việc này, Tề Nhạc đã bắt đầu tỏa ra tinh thần lực của mình, cơ hồ bao trùm lấy toàn bộ phạm vi cùng thành phố Berlin, hơn nữa cũng nhanh chóng hấp thu lấy những phần tử năng lượng trong không khí, đẩy trạng thái của mình lên tốt nhất. Hắn biết rõ, lần này tới tổng bộ của Hắc Ám Hội Nghị tìm Đế Tâm Tuyết Liên Vương, tuyệt đối không phải là một chuyện có thể lơ là. Vũ Mâu đã nói rất rõ ràng với hắn, tổng bộ Hắc Ám Hội Nghị còn khó thâm nhập hơn tổng bộ Giáo Đình ở Vatican rất nhiều lần.
Ngoắc một chiếc xe taxi, Tề Nhạc thầm trao đổi với Vũ Mâu thông qua Kỳ Lân châu, nói một câu tiếng Đức tối nghĩa với tên lái xe, sau đó liền nhắm mắt lại, lẳng lặng điều tức vân lực trong cơ thể mình.
Chuyến đi châu Âu lần này, sau khi chấm dứt hết toàn bộ mọi chuyện ở Hy Lạp, hắn đã sớm có quyết định. Mục đích hàng đầu của hắn chính là phải nghĩ cách cứu cha của Tuyết Nữ ra, cho nên, hắn mới tới tìm Klinsmann. Nếu như những gì hắn phán đoán là đúng, Đế Tâm Tuyết Liên Vương chính là nằm trong tay Hắc Ám Hội Nghị, bởi vậy hắn mới một mình tự đi tới Berlin.
*****
Hắn lại để cho Vũ Mâu ở lại bên trong Kỳ Lân châu. Cũng không phải là sợ chỗ của Klinsmann không an toàn, mà là đã đồng ý là sẽ bảo vệ cô, đương nhiên sẽ giữ cô ở lại bên cạnh mình, ở bên mình chính là an toàn nhất. Hiện tại Vũ Mâu đã biến thành dây dẫn nổ, mang theo cô bên người, Minh Minh ở lại bên kia cũng không có vấn đề gì.
Trong tiềm thức, Tề Nhạc vẫn còn chút đề phòng với Vũ Mâu, quan hệ vẫn chênh lệch hơn so với quan hệ của hắn với Minh Minh. Nhưng là, có mấy điều mà Tề Nhạc cũng không nghĩ tới, trong lúc hắn lặng lẽ rời khỏi Luân Đôn, bởi vì Klinsmann sắp xếp quá cẩn thận nên những sát thủ đuổi giết Vũ Mâu cũng không biết rằng cô đã rời khỏi Luân Đôn, bao gồm cả sáu tên Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đó. Ở Luân Đôn bây giờ đã nhốn nháo tới mức cả ngày đều không yên được rồi.
Xe taxi lao thẳng tới phía tây của Berlin, xuống xe, Tề Nhạc đi trên đường, dựa theo tinh thần lực có thể cảm nhận được những người chung quanh không có gì khác biệt. Lúc này hắn mới triển khai thân hình, dùng năng lực ẩn tàng của Kỳ Lân mà trở nên tàng hình, nhanh chóng bay về phía tây nam Berlin.
Mười phút sau, Tề Nhạc ngừng lại, với tốc độ bay hiện giờ của hắn, bay nhanh mười phút đã có được khoảng cách hơn một trăm km. Xa xa, một tòa núi nhỏ có hình dạng kỳ dị xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Ở vùng ngoại ô phía tây của Berlin có rất nhiều những ngọn núi có hình dạng như vậy, chỉ có điều vị trí của ngọn núi này hơi đặc biệt một chút, bởi vì đó là một ngọn núi đá, ước chừng cao khoảng hai ba trăm mét, chẳng những dốc đứng, hơn nữa trên mặt còn không có lấy một ngọn cỏ, trông có vẻ âm trầm.
Dù cho Giáo Đình đã giao đấu nhiều năm với Hắc Ám Hội Nghị như vậy cũng không biết được vị trí tổng bộ của nó ở đâu. Nhưng lúc này, Tề Nhạc lại đi tới cổng chính của nó. Thúc dục vân lực trong cơ thể, thân hình Tề Nhạc như tên lửa, vút lên trên đỉnh núi.
Phóng tầm mắt nhìn ra, phạm vi mấy chục km xung quanh đều có thể nắm được rõ ràng.
Trong lòng Tề Nhạc thầm hô to một tiếng: Hắc Ám Hội Nghị, ta tới rồi đây.
Từ chỗ của Klinsmann hắn đã biết được vị trí cụ thể của tổng bộ Hắc Ám Hội Nghị, nhưng mà ngay cả Klinsmann cũng không biết rốt cuộc là Chủ tịch quốc hội của để Đế Tâm Tuyết Liên Vương ở chỗ nào. Cho nên, Tề Nhạc cũng chỉ có thể một mình tự tới đây, trước hết đi vào trong tổng bộ của Hắc Ám Hội Nghị, sau đó lại từ từ mà tìm kiếm.
Sở dĩ bao nhiêu năm như vậy mà tổng bộ của Hắc Ám Hội Nghị cũng chưa từng bị Giáo Đình phát hiện chính là vì nó ẩn núp thật sự quá bí mật. Tổng bộ của nó cũng không hề nằm ở một chỗ địa phương bằng phẳng trơn bóng nào, mà là ở trong một không gian đặc thù. Mà cái không gian đó chính là do Chủ tịch quốc hội của Hắc Ám Hội Nghị Vu Yêu Vương chế tạo ra. Trong suốt một ngàn năm, đã có mười bảy vị trưởng lão Vu Yêu hy sinh, dựa theo năng lượng hắc ám vô cùng khổng lồ đó mới có thể sáng tạo ra cái thế giới hắc ám đặc biệt này. Mà cửa vào của Hắc ám thế giới đó chính là ngay bên trên đỉnh núi mà Tề Nhạc đang đứng đây.
Klinsmann đã đơn giản phác họa lại tình hình cùng đặc điểm của tổng bộ Hắc Ám Hội Nghị. Đó là một thế giới hoàn toàn hắc ám, không có ánh mặt trời, ngập tràn khí tức của sự tử vong cùng những thứ sai trái. Ở đó chỉ có hai chủng tộc hắc ám, một chính là tộc Vu Yêu cường đại nhất trong thế giới hắc ám, tộc còn lại chính là kẻ hầu trung thành của tộc Vu Yêu, Hắc võ sĩ. Klinsmann nói với Tề Nhạc, tuy rằng hắn giữ địa vị rất cao trong Hắc Ám Hội Nghị nhưng thực lực thật sự của Hắc Ám Hội Nghị không phải nằm ở Huyết tộc, cũng không phải là Người sói hay người Gấu, mà là tổng bộ Hắc ám Vu Yêu cùng Hắc võ sĩ. Trong mười ba ghế nghị viên của Hội nghị Hắc ám, chủ nhân của những chiếc ghế khác luôn luôn thay đổi, nhưng chỉ có đúng sáu cái ghế vẫn luôn không thay đổi, đó chính là Chủ tịch quốc hội của Hội nghị Hắc ám, bốn tên Hắc ám Vu Yêu trưởng lão, cùng hoàng đế Hắc võ sĩ. Bọn chúng vĩnh viễn duy trì sáu cái ghế đó. Lúc tên Hồng Y Giáo Chủ đã từng phản bội giáo đình cũng là vì có cống hiến to lớn với Hắc Ám Hội Nghị, cho nên mới có thể ngồi lên vị trí bên trên. Nhưng nếu bàn về thực lực thì còn kém rất xa tên Chủ tịch quốc hội cùng sáu tên nghị viên nối tiếp rất nhiều.
Muốn đi vào trong tổng bộ của Hắc Ám Hội Nghị, nói như vậy, chỉ có thể dựa vào sự cộng minh của năng lượng hắc ám cùng năng lượng của bản thân, sau khi đạt được sự đồng ý của gã thủ hộ hắc ám không gian mới có thể mở ra cánh cửa đó đi vào trong.
Nếu không, ngay cả cửa cũng không tìm thấy thì có cách nào đi vào trong được chứ?
Tề Nhạc đương nhiên không thể có được sự tán thành của hắc ám Vu Yêu nhưng hắn cũng có cách riêng của mình.
Tàng hình biến mất, Tề Nhạc chậm rãi nâng hai tay của mình lên, quang mang màu vàng giống như màu lửa đột nhiên thiêu đốt trên người hắn, năng lượng khổng lồ ngưng kết. Trong khoảng kim quang tỏa ra tầm hai mét, Hiên Viên Kiếm vô cùng nổi bật lại xuất hiện trên bàn tay Tề Nhạc. Thân kiếm màu đen hoàn toàn bị bao phủ bởi kim quang sáng chói, khí tức vô cùng sắc bén đột nhiên phá không mà ra. Trên thân kiếm, những hình vẽ mặt trời, mặt trăng cùng những vì sao dường như một nửa sống lại. Sóng năng lượng cường hoành vô song kia, cho dù Tề Nhạc là chủ nhân của nó, mỗi lần thay đổi năng lượng của nó cũng khiến cho nó có chút cảm giác sợ hãi.
- Phóng thích sự vô kiên bất tồi của ngươi đi, Hiên Viên thần kiếm.
Kiếm khí màu vàng óng phá không mà ra. Lúc này, thân thể Tề Nhạc dường như đã hòa thành một thể với thần kiếm. Sau hai lần tuần tự sử dụng đệ nhất kiếm của Hiên Viên kiếm, Thiên Nhân Hợp Nhất, Tề Nhạc phát hiện, không giống như lần thứ nhất nữa, không những bớt tiêu hao đi năng lượng của bản thân, mà lại có thể dễ dàng khiến cho hắn có thể tan ra hòa thành một thể với Hiên Viên kiếm. Lần sử dụng về sau, năng lượng của bản thân có thể dễ dàng kết hợp với Hiên Viên Kiếm hơn.
- Không có cửa vào sao? Ta đây liền tạm thời tạo thành một cái cửa vào vậy. Hiên Viên Kiếm được xưng tụng là thần khí mạnh nhất, ngay cả trước mặt là lĩnh vực của mười hai cung hoàng đạo ta đều có thể xé rách ra được, chứ đừng có nói chỉ là một cánh cửa. Phá ra cho ta...
Nói xong liền giận dữ gầm lên một tiếng, vân lực khổng lồ liền hoàn toàn chuyển hóa thành lực lượng tinh khiết nhất của bản thân Kỳ Lân, Hiên Viên Kiếm lập tức cũng phát ra áng sáng lóe chói.
Hai tay nắm ở chuôi kiếm, giống như bàn cổ khai thiên, đứng ở trên vách núi, Tề Nhạc hướng vào không trung, kim sắc cự kiếm vung lên rồi hạ xuống một nhát.
Không khí đã bị phân thành hai, nhờ tác dụng sắc bén của Hiên Viên kiếm, không gian cũng chỉ giống như một tờ giấy mà thôi.
Sau khi kim quang phất qua, một khe hở đen tối xuất hiện trước mặt Tề Nhạc. Sau một khắc, thân thể của hắn đã hóa thành một bóng sáng vàng, lập tức chui vào cái khe hở hắc ám đó.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |