Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 020

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 020: Thư mời tham gia thịnh hội thủ hộ giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Tề Nhạc có chút buồn bực nói:

- Nơi này là trường học, anh không có việc gì tới đây làm gì, tôi không cần anh thăm. Hơn nữa, tôi cũng chưa đáp ứng làm sư phụ của anh.

Cơ Đức cười khổ nói:

- Sư phụ, ngài thu tôi đi. Tôi lâu nay chưa từng gặp qua ai như sư phụ, tôi sẽ phục tùng ngài mà.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Thu anh là đồ đệ có chỗ tốt gi? Nếu anh giao phí bái sư, tôi còn suy nghĩ lại.

Cơ Đức ngẩn người, nói:

- Phái bái sư? Sư phụ, tại sao cao thủ như ngài lại nhiễm mùi tiền thế? Tôi biết rõ, nhất định sư phụ đang đùa đúng không.

- Ai nói đùa với anh, chẳng lẽ cao thủ thì không ăn cơm sao? Sư phụ của anh sắp ăn không đủ no đấy.

Cơ Đức liếc mắt nhìn thức ăn phong phú trên bàn, cười hắc hắc nói:

- Sư phụ, nói như vậy ngài sẽ nhận tôi.

Tề Nhạc lúc này mới ý thức được sơ hở trong lời nói của mình, cầm lấy một cái màn thầu rồi dùng sức cắn một cái, nói:

- Nhận lấy anh cũng không có gì, yêu cầu của tôi không cao, một tháng ba ngàn nguyên là phí bái sư, tôi sẽ thu anh. Nhưng mà, dạy cái gì thì phải xem tôi.

Cơ Đức lặng đi một chút, thấy Tề Nhạc dường như không giống nói đùa, nói:

- Thật sự phải giao tiền a! Ba ngàn một tháng, được rồi, với bổn sự của sư phụ, giá trị. Tôi giao không được sao? Nói như thế nào thì trợ cấp một tháng của tôi cũng mấy vạn nha.

Tề Nhạc kinh ngạc nói:

- Hiện tại tham gia quân ngũ có nhiều tiền như vậy sao? Tôi cũng đi làm lính cho khỏe.

Cơ Đức vui vẻ nói:

- Tốt! Nhân tài như sư phụ, chỉ sợ chi bộ đội nào cũng tranh đoạt đấy. Kỳ thật tham gia quân ngũ trợ cấp cũng không cao, chỉ có chi bộ đội đặc thù như tôi, tiền lương tương đối cao thôi.

Tề Nhạc duỗi tay phải ra, ngón cái cùng ngón trỏ, ngón giữa dúm dúm nói:

- Vậy thì lấy ra đi, trước giao một tháng.

Minh Minh cau mày nói:

- Tề Nhạc, tại sao anh tính toán cả anh tôi thế?

Tề Nhạc đắc ý nói:

- Làm sao gọi là tính toán, anh ta muốn bái sư, tôi thu đồ đệ lấy học phí cũng không được sao? Chúng ta một người nguyện một người nguyện bị đánh mà.

Cơ Đức nói:

- Đúng, đúng, tôi đưa, nhưng mà, sư phụ, trên người tôi không có mang tiền, lần sau sẽ đưa cho ngài. Ngài xem, đồ ăn đã sắp nguội rồi, chúng ta nên ăn trước đi.

Trầm Vân mắt hàm thâm ý nhìn bọn họ, nói:

- Đúng vậy a! Mọi người ăn cơm trước đi.

Rốt cuộc Tề Nhạc cũng cho mọi người nhìn thấy thực lực siêu cường của hắn, đương nhiên, là trên bàn cơm. Cơ Đức gần đây cho rằng mình rất tham ăn, nhưng thời điểm hắn ăn tới cái màn thầu thứ hai, đã nhìn thấy Tề Nhạc ăn tới cái thứ năm, Tề Nhạc quả thực không giống đang ăn, mà là đang chiến đấu, hai cánh tay, há miệng, làm cho Trầm Vân vừa nói ra hai chữ ăn cơm, đã không được nhàn rỗi, nói cái gì cũng lười nói, giống như sợ người khác sẽ ăn hết đồ ăn vậy.

Sau khi toàn bộ thức ăn trên bàn bị quét sạch sẽ, Cơ Đức toát ra thần sắc hiểu rõ, nói:

- Sư phụ, rốt cuộc tôi biết vì sao ngài lại lấy tiền rồi, với lượng cơm của ngài, gia đình người bình thường không nuôi nổi.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi ăn còn chưa no đâu, người ta gọi tôi là thùng cơm, nhưng anh đoạt không ít a.

Ba nữ nhân lâm vào im lặng, còn chưa ăn no? Phải biết rằng, một bàn đồ ăn này, hai thầy tròn này dọn ít nhất hơn tám phần, trong đó Tề Nhạc ăn năm, sáu thành, đây tuyệt đối là lượng cơm của ba người đấy.

Trầm Vân cùng Hứa Tình bắt đầu thu thập bát đũa, vốn Tề Nhạc còn muốn trợ giúp, lại bị Trầm Vân ngăn cản, nàng chỉ nói một câu, nhưng trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập cảm động, Trầm Vân nói, nam nhân sao đi làm mấy chuyện lặt vặt này? Một câu đơn giản, nhưng lại thể hiện toàn bộ nét ôn nhu của nàng, trong mắt Tề Nhạc, nàng lập tức tăng thêm một bậc thang.

Minh Minh lôi kéo Cơ Đức, mời Tề Nhạc đi tới gian phòng của nàng, Cơ Đức đột nhiên tới đây, trong nội tâm nàng tràn ngập nghi hoặc, chẳng qua khi thấy Trầm Vân cùng Hứa Tình không hỏi gì nhiều, dù sao, bất luận là Tề Nhạc hay là Cơ Đức, thân phận đều cần giữ bí mật.

Trở tay đóng cửa lại, Minh Minh dựa vào cửa ký túc xá, hướng Cơ Đức nói:

- Anh, sao anh tới đây. Không phải anh đi tới bộ đội đặc thù báo danh sao? Đừng nói cho em biết anh thật sự tới đây thăm chúng ta đấy.

Cơ Đức thấp giọng nói:

- Anh đã đi báo danh rồi, anh cũng thật sự tới đây thăm các người! Nhưng mà, còn có chuyện muốn nói với các người.

Tề Nhạc đặt mông ngồi lên ghế của Minh Minh, nói:

- Chuyện gì?

Cơ Đức nói:

- Sau khi tôi đi tới bộ đội đặc thù thì suy nghĩ lại, vốn, tôi cảm giác thực lực của mình đã đủ, nhưng sau khi nhìn thấy năng lực của sư phụ, tôi cảm giác mình ở trong bộ đội đặc thù chắc là kém hơn người ta nhiều, vì vậy, tôi trở về thương lượng với cha một chút, vốn tôi muốn không tiến vào bộ đội đặc thù trước, đi theo sư phụ tu luyện một thời gian ngắn. Nhưng cha không đồng ý, cha bảo tôi trước tiến vào bộ đội đặc thù, nhưng mà, cũng cho tôi một nhiệm vụ. Cũng là nhiệm vụ duy nhất tôi tiếp trong bộ đội đặc thù, những thủ hộ giả phương đông các anh trong bộ đội đặc thù rất cường đại và thần bí, cho giao cho tội nhiệm vụ, chính là phụ trách liên lạc giữa các người, sư phụ, ngài chính là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, về sau tôi sẽ trực tiếp đi gặp ngài.

Trong ánh mắt Minh Minh có một tia giật mình.

- Thì ra là như vậy, nhưng mà, em có nghe cha nói qua, hiện tại Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn chưa thành hình, chẳng những nhân số không đồng đều, thực lực cũng chưa đủ trợ giúp quốc gia.

Cơ Đức tức giận nói:

- Còn chưa đủ? Một quyền tùy tiện của sư phụ có thể tiêu diệt anh, năng lực như vậy còn không đủ, còn không mạnh à. Em không phải không biết, anh trong bộ đội đặc chủng mang lam bảo thạch huân chương đấy.

Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:

- Lam bảo thạch huân chương? Có phải rất đáng tiền hay không?

Hắn đang suy nghĩ có nên tìm thứ tốt trên người đồ đệ này hay không.

Cơ Đức kiêu ngạo nói:

- Lam bảo thạch huân chương đại biểu cho vinh dự cao nhất trong bộ đội đặc chủng, là sức chiến đấu đại biểu. Trong quân đội, đẳng cấp cao nhất là kim cương huân chương, sau đó là hồng bảo thạch huân chương, kế đó mới là lam bảo thạch. Dùng thực lực của tôi, nếu như không phải còn trẻ tuổi, công lao còn chưa đủ, mang theo hồng bảo thạch huân chương cũng đủ. Sư phụ, ba loại huân chương cao nhất này là vinh dự của quân nhân chúng ta nha!

Tề Nhạc nhãn châu xoay động, nói:

- Vậy thì tốt! Hôm nào đưa cho tôi một cái, kim cương càng tốt.

Cơ Đức ngẩn người, nói:

- Kim cương? Sư phụ, kim cương huân chương không phải bảo vật bình thường, người có được kim cương huân chương, trong cả nước chỉ có ba người. Ba người này đều có thân phận cực kỳ thần bí, chẳng những lập nhiều công lao hãn mã cho quốc gia, hơn nữa, bọn họ là cường giả cực đạo. Có thể nói là quốc bảo. Nhưng mà, dùng thực lực của sư phụ, nếu có thể xuất lực cho quốc gia, nói không chừng thật sự kiếm được kim cương huân chương đấy, đến lúc đó, người là đồ đệ này cũng được thơm lây.

*****

Tề Nhạc cười nói:

- Đi, anh tới đây chỉ để nói những chuyện này cho chúng tôi biết sao? Bây giờ nói hết rồi, vậy anh có thể đi. Về sau không có việc gì thì ít đến. Chuyện xuất lực cho quốc gia sau này lại nói tiếp.

Hắn cũng không phải không muốn xuất lực cho quốc gia, trái lại, từ nhỏ cầm tiền cứu tế của quốc gia, làm cho Tề Nhạc có cảm tình rất sâu với quốc gia, nhưng hắn rõ mình hiện tại không có thực lực gì, đừng nói so sánh với Cơ Đức, cho dù so với Minh Minh cũng còn kém rất nhiều, không có thực lực thì nói gì tới xuất lực đây?

Cơ Đức có chút ủy khuất nói:

- Sư phụ, ngài xem tôi thật vất vả mới tới được một lần, có phải ngài nên truyền thụ tuyệt học cho tôi không. Ngài là người đầu tiên tôi chính thức bái sư đấy.

Tề Nhạc ngẩn người, trong lòng cười khổ, nói:

- Truyền thụ cho anh? Tôi còn không biết tìm ai truyền thụ cho mình đấy. Không phải tôi mới nói, nhận anh làm đồ đệ không khó, nhưng mà, nhưng tôi thật sự không có gì dạy cho anh cả. Thứ tôi luyện anh không học được.

Kỳ Lân tuyệt học chỉ thuộc về Kỳ Lân, không có huyết mạch Kỳ Lân thì làm sao luyện thành đây?

Cơ Đức bất mãn nói:

- Sư phụ, ngài là siêu cấp cao thủ nha, đồ vật ngài biết rất nhiều, có phải ngài thấy tôi chưa đủ thành tâm, nếu không, bây giờ tôi sẽ quay về lấy tiền, giao học phí cho ngài trước?

Nhìn thấy vẻ mặt và bộ dáng đầy khát vọng của Cơ Đức, Tề Nhạc có chút khó xử, vừa rồi đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, kỳ thật Tề Nhạc chỉ cảm thấy thú vị mà thôi, hơn nữa thu đồ đệ có thực lực cường đại cũng không có gì xấu, nhưng nói đến truyền thụ tuyệt học, Tề Nhạc thật sự khó khăn.

Minh Minh bên cạnh, nói:

- Anh, đừng làm rộn, anh đi về trước đi. Tề Nhạc đúng là không thể dạy cho anh được. Tuy em không biết vì cái gì anh ta có thể bộc phát thực lực như vậy, nhưng em rất rõ ràng, kỳ thật anh ta không được. Chẳng lẽ anh không cảm thụ được trong người anh ấy không có năng lượng chấn động sao?

Cơ Đức cố chấp nói:

- Đó là bởi vì sư phụ đã tu luyện tới cảnh giới phản phác quy chân, chúng ta là người bình thường đương nhiên không nhận ra rồi. Sư phụ, ngài đã nhận tôi làm đồ đệ. Bất luận ngài dạy tôi cái gì cũng được, tôi nhất định chăm chú học, tôi là người chịu khổ được a.

Nghe Cơ Đức nói, đột nhiên trong lòng Tề Nhạc có linh quang lóe lên, lập tức nghĩ ra biện pháp, nói:

- Được rồi, đã như vầy, tôi sẽ chỉ cho anh con đường sáng, tôi đúng là không có gì để dạy cho anh. Nhưng mà, tôi có thể thỉnh một người có thể dạy cho anh vài thứ.

Cơ Đức có chút thất vọng nói:

- Sư phụ, tôi chỉ muốn học ngài. Người ngài tìm không bằng tôi, tôi học cái gì được chứ.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không bằng anh? Tôi thấy chưa hẳn. Lão nhân gia chính là sư phụ của tôi, chẳng lẽ sư phụ của sư phụ còn không bằng anh? Tôi mời sư tổ cách đời truyền thụ cho anh, anh nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.

Nghe hắn vừa nói như vậy, Cơ Đức lập tức lên tinh thần, nói:

- Sư tổ? Sư tổ có phải là cao thủ ẩn sĩ trong truyền thuyết không?

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Tùy anh nghĩ sao cũng được. Đi thôi, hiện giờ tôi sẽ mang anh đi, về sau anh cũng đừng làm phiền tôi. Muốn học công phu, trực tiếp đi sư tổ là được. Minh Minh, chúng ta cùng đi.

Trong mắt Cơ Minh Minh có hào quang nghi ngờ hiện ra, Hải Như Nguyệt đã tiến hành điều tra mọi thứ về Tề Nhạc, Minh Minh tự nhiên từ chỗ nàng biết rõ chi tiết, cũng không nghe nói hắn có sư phụ gì! Ca ca của mình không phải người bình thường, muốn tìm người có thể làm sư phụ của hắn không dễ dàng, nghĩ tới đây, nàng hỏi:

- Anh muốn đi tới chỗ nào?

Tề Nhạc nói:

- Nơi này chỉ cô mới có thể dẫn tôi đi, chính là chỗ của mẫu bạo long a.

Minh Minh trừng to mắt, nói:

- Anh muốn cho chị Như Nguyệt dạy anh tôi sao, anh nên biết, chuyện này là không thể nào. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe chị Như Nguyệt nói là anh đã bái sư nha.

Tề Nhạc cười nói:

- Đương nhiên không phải nàng, nàng muốn làm sư phụ tôi? Hừ hừ, chuyện đó là không thể nào. Đi thôi, tới đó cô sẽ biết.

Nghĩ tới gương mặt lạnh như băng của Hải Như Nguyệt cái, trong lòng của hắn có chút không được tự nhiên, Hải Như Nguyệt là mỹ nữ đầu tiên làm hắn phản cảm.

Nói làm liền làm, luôn luôn là tác phong của quân nhân. Cơ Đức không thể chờ đợi được cùng Tề Nhạc, Minh Minh đi ra ngoài, hắn vẫn lái chiếc xe việt dã trước kia, Minh Minh chỉ rõ đường đi, Cơ Đức lái xe như bay tới biệt thự Long Vực.

Lúc này, sắc trời đã tối, đèn nê ông trên đường cái ở Kinh Thành chiếu hào quang rực rỡ, đường cái hối hả nhộn nhịp, đối với những ai ưa thích cuộc sống về đêm, thì đặc sắc nhất trong ngày hiện tại mới bắt đầu.

Đi làm sư phụ, đãi ngộ Tề Nhạc đề cao rất nhiều, lúc này Cơ Đức chủ động bảo hắn ngồi ở ghế phụ lái, mà Minh Minh thì ngồi đằng sau, xe việt dã chạy như bay trên đường.

Thời điểm bọn họ đi tới biệt thự Long Vực, Tề Nhạc đã có chút buồn ngủ, không biết vì cái gì, từ khi bị Trát Cách Lỗ đại sư giác tỉnh huyết mạch Kỳ Lân, hắn thường xuyên dễ ngủ gật, hơn nữa lượng cơm ăn gia tăng trên phạm vi lớn. Tuy trước kia cũng ăn không ít, nhưng so với hiện tại chênh lệch quá nhiều. Vi chuyện này hắn hỏi qua Giải Trĩ, Giải Trĩ sau đó nói cho hắn biết, loại tình huống này có lẽ bởi vì huyết mạch Kỳ Lân của hắn dung hợp với thân thể cần đại lượng thời gian và bồi dưỡng. Nên cần phải ăn nhiều thứ có dinh dưỡng bồi bổ thân thể. Đáng tiếc Tề Nhạc rất nghèo, có thể đủ ăn là không tệ đừng nói là dinh dưỡng.

- Sư phụ, đến rồi, nơi đây rất lớn nha! Ân, vị trí địa lý không tệ, dường như còn có ra đa chấn động. Tôi trước kia còn không biết nơi này, xem ra thân phận chủ nhân nơi đây không tầm thường.

Vừa nói, Cơ Đức nhảy xuống xe, đi vài bước tới cổng chính, nhìn kỹ chung quanh cánh cửa, lúc này, ánh mắt của hắn vô cùng lợi hại.

Tề Nhạc cùng Minh Minh đi tới bên cạnh Cơ Đức, chỉ nghe hắn thì thào.

- Đây là cánh cửa đặc thù của Liệt Sắc Quốc, chỉ dùng hợp kim ti-tan hỗn hợp với công nghệ đặc thù chế tạo mà thành, trời ạ! Chủ nhân nơi này quá có tiền, giá cả hợp kim ti-tan tuyệt đối còn đắt hơn cả vàng. Tín hiệu cảnh báo nơi đây là ra đa của Tư Cao Tư, ngay cả con ruồi bay qua còn bị phát hiện, ra đa trang bị cho nơi này so sánh với quân đội, còn cao cấp hơn nữa.

Tề Nhạc tức giận nói:

- Thôi, anh cũng đừng có khoe khoang, Minh Minh, cô tới đi.

Cơ Minh Minh mỉm cười, tiến lên ấn mật mã trên dãy số, cánh cửa mở rộng, ba người lúc này đi vào trong biệt thự Long Vực.

Lúc này, Hải Như Nguyệt đã từ trong cánh cửa lớn của biệt thự đi ra ngoài, Chu thúc đi bên cạnh nàng. Hải Như Nguyệt vẫn đẹp như trước, nhưng thần sắc trên mặt không có cải biến gì, có lẽ là buổi tối, nàng mặc một bộ trang phục đơn giản bình thường, chỉnh thể nhìn nhu hòa hơn một chút.

*****

Khí chất cường giả luôn luôn hấp dẫn và bài xích lẫn nhau, Hải Như Nguyệt vừa mới xuất hiện, ánh mắt của nàng đã nhìn qua Cơ Đức, bốn đạo điện quang lạnh lẽo đụng nhau trong không khí, hai người đồng thời hừ một tiếng, sắc mặt Hải Như Nguyệt trắng nhợt, mà Cơ Đức thì lui ra sau nửa bước, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc.

Minh Minh tự nhiên biết rõ Hải Như Nguyệt có tính tình gì, sợ nàng hiểu lầm, vội vàng chạy lên trước, nói:

- Chị Như Nguyệt, đây là anh của em!

Quả nhiên tính tình của Hải Như Nguyệt vẫn giống lúc trước, nghe vậy âm thanh lạnh lùng nói:

- Minh Minh, không phải tôi nói nơi này không tiếp đón người ngoài hay sao?

Minh Minh le lưỡi, nói:

- Chị không nên trách em, là Tề Nhạc dẫn anh của em tới.

Tuy thực lực của Tề Nhạc không được, nhưng hắn không có sợ Hải Như Nguyệt, hung hăng liếc nhìn bộ ngực no đủ của nàng, nói:

- Là tôi mang tới, đây là đồ đệ mới thu của tôi, cũng xem như người một nhà, tôi dẫn anh ta tới bái kiến sư tổ. Tôi cũng không phải tới tìm cô.

Tuy Hải Như Nguyệt chán ghét ánh mắt của Tề Nhạc, nhưng càng kinh ngạc lời hắn nói hơn.

- Anh nói cái gì? Anh ta là đồ đệ của anh?

Cũng khó trách nàng kinh ngạc như thế, vừa rồi tiếp xúc ánh mắt với Cơ Đức, là quá trình thăm dò lẫn nhau, thực lực như bọn họ, tinh thần lực khác xa người bình thường, khí thế trong ánh mắt ngưng tụ, tuy không có động thủ chân chính, nhưng khí thế tiếp xúc đã có thể đoán đại khái thực lực của đối phương. Hải Như Nguyệt cảm nhận được Cơ Đức cường đại, mà Tề Nhạc có trình độ gì thì nàng quá rõ ràng, nàng thế nào cũng không tin nổi, Tề Nhạc lại thu một đồ đệ như thế.

- Như thế nào? Tôi không thể thu đồ đệ sao? Chu lão sư, ngài khỏe.

Vừa nói, Tề Nhạc đi qua chào hỏi Chu thúc. Bởi vì Hải Như Nguyệt không cho Chu thúc truyền nghệ võ thuật cho Tề Nhạc, cho nên Chu thúc không cho Tề Nhạc gọi hắn là sư phụ, nhưng Tề Nhạc lại cố ý muốn gọi hắn là Chu lão sư, dùng tỏ vẻ tôn kính, đối với lão nhân này, trong lòng của hắn tràn ngập hảo cảm, mục đích hôm nay tới đây, chính là dẫn kiến Cơ Đức ra mắt Chu lão sư.

Kỳ thật, Tề Nhạc cũng không biết Chu thúc mạnh bao nhiêu, nhưng hắn có thể cảm giác được, Chu thúc cũng không phải người bình thường, trên người ẩn dấu khí tức cường đại, có lẽ, khi võ thuật đạt tới cảnh giới cường đại, cũng có lẽ, đây là loại cường đại khác. Mà cảm giác thâm bất khả trắc này, khiến cho Tề Nhạc vô cùng tin tưởng.

Chu thúc mỉm cười, ánh mắt đảo qua người Tề Nhạc, ánh mắt ngây ngốc một chút, lập tức lại khôi phục bình thường.

Hải Như Nguyệt lạnh như băng nói:

- Các ngươi tới cũng tốt, Minh Minh, Tề Nhạc, tôi vừa vặn có việc đi tìm các ngươi.

Cơ Đức cúi đầu xuống, thấp giọng nói với Tề Nhạc:

- Sư phó, ai mới là sư tổ đây?

Tề Nhạc chỉ chỉ Chu thúc, nói:

- Chính là vị này!

Cơ Đức nhìn Chu thúc, nói:

- Sư tổ ngài khỏe.

Tề Nhạc cười hắc hắc, hướng Chu thúc, nói:

- Chu lão sư, là tôi mang phiền toái tới cho ngài rồi, thằng này bái tôi làm thầy, nhưng tôi không có tuyệt học truyền thụ cho hắn, tôi không có biện pháp ah! Đành phải mang hắn tới, tôi cũng không biết ngài có trình độ gì, làm sao dạy cho hắn. Hắn là người trong bộ đội đặc chủng, cũng là anh của Minh Minh, có thể tin tưởng. Tôi nhớ ngài có nói cần tìm một truyền nhân, tôi thấy khổ người của hắn lớn như vậy, có lẽ được.

Chu thúc hiền lành nhìn Tề Nhạc, mỉm cười nói:

- Xem ra lời tôi nói anh luôn nhớ rõ!

Cơ Đức nói:

- Sư tổ, tôi muốn luận bàn với ngài một chút.

Hắn là người như vậy, hắn cho rằng, chỉ có người nào đánh bại hắn, mới có tư cách làm sư phụ của mình.

Hải Như Nguyệt lạnh giọng, nói:

- Nơi này của tôi không phải luận võ tràng, Chu thúc, ngài dẫn anh ta đi phòng luyện công đi. Tề Nhạc, Minh Minh, hai người các ngươi đi theo tôi.

Vứt bỏ những lời này, nàng quay trở về biệt thự.

Chu thúc mỉm cười nói:

- Các vị đừng trách móc, tiểu thư luôn luôn là như vậy, kỳ thật nàng rất tốt.

Cơ Đức bĩu môi, nói:

- Nữ nhân như thế, chỉ sợ sau này không gả đi được. Nàng ra sao không liên quan tới tôi, sư tổ, chúng ta nhanh tìm địa phương luận bàn đi.

Chu thúc cười nhạt một tiếng, nói:

- Cũng không cần đổi địa phương khác, ngay ở chỗ này đi. Tề Nhạc, anh và Minh Minh đi theo tiểu thư đi. Anh tìm cho tôi một đồ đệ, cũng nên thử một lần, tôi thấy không tệ, anh ta chắc đã luyện ngoại công, về sau lại sửa tu công phu nội gia, nhưng công phu của anh ta đã định hình, có thể được truyền thừa võ thuật của tôi hay không, không thể nói trước được.

Tề Nhạc nhìn Cơ Đức, dặn dò:

- Anh tự cầu nhiều phúc đi.

Nói xong, hắn và Minh Minh đi vào trong biệt thự.

Cơ Đức xuất thân từ bộ đội đặc chủng, cho nên hắn là loại hình bạo lực điển hình, thấy những người khác đã đi rồi, thần sắc trên mặt lập tức bình tĩnh trở lại, nếu như lúc này có người quen ở đây, nhất định sẽ biết rõ, đây là tín hiệu hắn sắp ra tay, lúc trong bộ đội đặc chủng Lam Long, Cơ Đức lúc bình tĩnh được gọi là bão tố.

Chu thúc mỉm cười nhìn qua Cơ Đức cao lớn hơn mình, hai chân mở ra, cũng bình tĩnh đứng ở nơi đó.

- Đến đây đi, chỉ cần anh có thể làm chân tôi di động, xem như anh thắng.

Cơ Đức ngẩn người, nói:

- Sư tổ, ngài không nên quá đại ý.

Đột nhiên khí tức Chu thúc xuất hiện một ít biến hóa, trên mặt nở nụ cười nhạt, tay phải vươn về trước, cánh tay có chút uốn lượn, thân thể dường như đang đung đưa, nhưng giống như chưa từng di động, trong tích tắc, đột nhiên trong nội tâm Cơ Đức có một tia cảm giác kỳ dị, dường như Chu thúc đã hoàn toàn dung hợp làm một thể với cảnh vật chung quanh. Trong lòng hơi chấn động, hắn biết rõ, mình gặp được cao thủ.

Bọn họ bên này đang chuẩn bị tư thế, mà Tề Nhạc cùng Minh Minh đã đi vào biệt thự, hai người đi theo Hải Như Nguyệt vào một gian phòng khách trên lầu hai.

- Chị Như Nguyệt, chị đừng nóng giận. Nhưng mà, chị cũng biết tôn chỉ của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chúng ta phải bảo vệ phương đông, cũng nên hợp tác với quân đội.

Minh Minh nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Hải Như Nguyệt, trong nội tâm có chút bất định. Trước khi tới đây nàng rất do dự, nhưng Tề Nhạc nói chẳng những làm Cơ Đức kinh ngạc, mà ngay cả nàng cũng muốn nhìn một chút sư phụ mà Tề Nhạc muốn tìm cho anh mình là ai.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Minh Minh, thân phận của cô tôi biết rõ. Nhưng mà, có một điểm cô nên rõ ràng, tuy chúng ta phải hợp tác với quốc gia, nhưng mà, cô hiện giờ cho rằng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta có tư cách này hay không? Thực lực của chúng ta còn chưa đủ, Trát Cách Lỗ đại sư từng nói qua. Trước khi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chưa xuất hiện hoàn toàn, trước khi có được năng lực của mình, nhất định phải tận lực che dấu chính mình. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần truyền thừa xuống hơn một ngàn năm, vì thủ hộ phương đông, chúng ta đã không biết phải trả bao nhiêu máu rồi.

*****

- Đồng dạng, chúng ta cũng có cừu nhân ở phương đông, một khi thân phận bạo lộ, rất có thể phải nghênh đón đả kích mang tính hủy diệt. Cô gần đây làm việc có chừng mực, tôi đây biết rõ. Nhưng mà, ta không hy vọng có người nào khác biết thân phận của chúng ta, nhất là thân phận của Tề Nhạc. Kỳ Lân là người yếu nhất, bảo hộ hắn mới là trách nhiệm chủ yếu của cô.

Minh Minh cúi đầu xuống, nói:

- Vâng, chị Như Nguyệt, em nhất định sẽ chú ý.

Tề Nhạc đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, nói:

- Thôi, đừng giáo huấn Minh Minh, là tôi muốn dẫn anh ta tới. Phách Vương Long, lần này tôi tới là có chuyện cần nói với cô, là cô nói trước hay là tôi nói trước đây?

Hải Như Nguyệt ngẩn người, nói:

- Anh có việc tìm tôi?

Thái độ của nàng đã có chút cải biến về Tề Nhạc, đương nhiên sẽ không cải biến thành tốt được, bởi vì trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã tìm được tới ba vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, vận khí cũng tốt, năng lực cũng tốt, chuyện này không thể không khiến Hải Như Nguyệt thay đổi cách nhìn về hắn. Phải biết rằng, thực lực Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thức tỉnh càng sớm, thì chi thủ hộ giả phương đông này sẽ càng ngày càng mạnh.

Tề Nhạc gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua người Hải Như Nguyệt, nói:

- Tôi muốn tìm cô rất đơn giản, tôi nhớ cô có mở công ty. Tôi muốn nhờ cô phân tôi một công tác. Kiêm chức gì cũng được.

- Anh muốn công tác?

Hải Như Nguyệt cho là mình nghe lầm.

Tề Nhạc kiên định nói:

- Đúng, tôi muốn tìm việc, bình thường không ở trường thì đi làm. Tiền lương dựa theo năng lực của tôi, bao nhiêu không sao cả, nhưng mà, điều kiện tiên quyết phải nuôi cơm cho tôi. Yêu cầu này không quá phận chứ.

Lần này Hải Như Nguyệt có chút tò mò.

- Có thể nói cho tôi biết anh biết làm việc gì không?

Tề Nhạc tức giận nói:

- Một người cần công việc thì có thể cần cái gì? Đương nhiên là vì tiền. Tôi muốn tự nuôi sống bản thân của mình, chẳng lẽ cô không biết tôi sống là dựa vào tiền cứu tế của quốc gia sao? Hiện tại vừa tới trường, tôi nợ cô rất nhiều học phí. Chẳng lẽ những thứ này không cần trả? Tôi không có thói quen tiêu tiền của nữ nhân, tôi có tay có chân, đương nhiên phải làm việc.

Ánh mắt Hải Như Nguyệt biến đổi, , trong mắt nàng dường như có thứ gì đó, thần sắc trên mặt cũng xuất hiện một tia biến hóa nhỏ, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Tề Nhạc bắt được.

- Thế nào, Hải tổng, có cơ hội hay không?

Tề Nhạc có chút vội vàng hỏi.

Hải Như Nguyệt nhìn hắn nói:

- Vậy anh có thể làm cái gì? Theo tôi được biết, trình độ của anh chỉ cấp hai thôi.

Tề Nhạc lập tức nghẹn lời, nói:

- Rửa chén đĩa cũng có thể a. Tôi cần ăn cơm thôi, yêu cầu lại không cao. Nói như thế nào hiện giờ tôi cũng là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng không thể làm tiểu lưu manh cướp tiền.

Minh Minh trừng to mắt, nói:

- Cái gì? Anh đã từng làm chuyện này sao?

Sắc mặt Tề Nhạc cứng đờ, lúng túng nói:

- Tôi chỉ nói mà thôi.

Trong mắt Hải Như Nguyệt có một tia ý cười.

- Tốt, thời điểm anh nghỉ đông tôi sẽ an bài cho anh, tiền anh thiếu tôi vẫn còn đó. Nhưng mà, đến lúc đó an bài công tác, anh phải làm tốt. Rửa chén đĩa thì không cần, nhưng mà, anh phải cố gắng mới được.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Vậy thì cảm tạ. Hiện tại, cô tìm chúng tôi cần làm gì?

Thần sắc Hải Như Nguyệt xiết chặt, nói:

- Chuyện này trọng yếu phi thường, quan hệ tới địa vị của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta ở phương đông này. Ngày hôm qua tôi nhận được tin. Ba tháng sau, chính là ngày mười tháng một năm sau, tất cả thủ hộ giả sẽ tề tựu ở Kinh Thành, sẽ cử hành đại hội trao đổi giao lưu ở núi Thiên Hương.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Núi Thiên Hương, tôi rất quen thuộc nha! Chỗ đó cách địa phương tôi ở có ba mười cây số thôi. Là một trong những dãy núi gần Kinh Thành của chúng ta. Mở đại hội trao đổi giao lưu đó có gì nghiêm trọng không?

Hải Như Nguyệt nghiêm mặt nói:

- Anh cho rằng là đi chơi sao? Hội trao đổi giao lưu sẽ cử hành ở trên đỉnh Quỷ Kiến Sầu cao nhất, viết là trao đổi giao lưu, kỳ thật, chính là thăm dò thực lực. Anh cho rằng thủ hộ giả phương đông chúng ta bền chắc như thép sao, trong đó tất cả thế lực lớn đều có nhiều phân tranh, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta xuất hiện thời gian bất định, nhưng mỗi lần xuất hiện, đều trở thành người đứng đầu ở phương đông, điểm này, các thế lực cổ xưa kia không nhìn được, cho nên mỗi lần xuất hiện bọn họ sẽ làm khó dễ chúng ta. Nhưng mà, bọn họ cũng biết một khi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tề tựu, ở phương đông không có bất kỳ thế lực nào chống lại được, cho nên, bọn họ lựa chọn thời cơ rất chuẩn, chính là lúc Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn chưa đủ mạnh sẽ tiến hành quấy nhiễu.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Những thứ này có tật xấu thế sao? Chẳng lẽ bọn họ không sợ khi đả kích chúng ta, bọn họ sẽ bị thượng cổ hung thú diệt à?

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Có ít người ánh mắt rất thiển cận. Huống hồ, bọn họ chỉ muốn chèn ép chúng ta thôi, làm cho chúng ta không ngẩn đầu ở phương đông được, cũng không phải thật sự đối kháng với chúng ta làm gì. Dù sao, khi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trở nên cường đại, bất luận tình huống như thế nào, cũng nhận trách nhiệm bảo hộ phương đông.

Tề Nhạc bĩu môi, nói:

- Xem ra, cái hội trao đổi giao lưu này chỉ là phường mua danh chuốc tiếng. Vậy thì tặng cho bọn chúng đi. Chúng ta không đi chẳng phải được?

- Nói bậy.

Âm thanh Hải Như Nguyệt lập tức trở nên lạnh như băng, một cổ khí phách mạnh mẽ từ trên người nàng xuất hiện.

- Với tư cách là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sao anh có thể nói ra những lời này? Đối với chúng ta mà nói, danh dự tuy không phải trọng yếu nhất, nhưng mà, nếu như chúng ta mất đi danh dự, như vậy, sau này lấy cái gì thống soái thủ hộ giả phương đông? Tôi đã từng nói với anh rồi, trên thế giới này thế lực cường đại không chỉ một, chúng ta phải bao trùm toàn bộ thủ hộ giả phương đông, nhất định phải đem tất cả thế lực thủ hộ giả đoàn kết lại với nhau, nếu không, một khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn, như vậy, phương đông chúng ta sẽ gặp tai nạn mang tính hủy diệt. Anh có biết vì cái gì thủ hộ giả phương đông mời chúng ta không? Chính là vì sự xuất hiện của anh đấy.

- Tôi? Không thể nào. Chẳng lẽ bí mật tôi xuất hiện người địa cầu đều biết rõ sao?

Tề Nhạc có chút tò mò.

Hải Như Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:

- Đừng quên, anh chính là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chi, tự nhiên cũng là lãnh đạo của thủ hộ giả phương đông. Kỳ Lân là thượng cổ thần thú, thời điểm huyết mạch trên người của anh thức tỉnh, tự nhiên sẽ có khí tức hoàng giả xuất hiện, loại năng lượng chấn động này tuy người thường không cảm nhận được, nhưng với tư cách là thủ hộ giả có được năng lượng vượt xa người thường, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng được. Đồng thời, bọn họ cũng biết Kỳ Lân thời điểm vừa xuất hiện là yếu ớt nhất, hơn nữa Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chưa tập hợp toàn bộ, bởi vậy, bọn họ phải bắt lấy cơ hội này.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-360)