Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 211

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 211: Huyết lệ và mù
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


- Tề Nhạc...

Như Nguyệt vừa nói ra hai chữ này đã bị Tề Nhạc đánh gãy. Ôm chặc nàng, Tề Nhạc lẩm bẩm nói:

- Cái gì cũng không nói được chứ? Không cần an ủi anh, cũng không nên trách cứ anh. Hiện tại anh chỉ muốn được ôm em, anh đã mất đi Văn Đình cho nên anh tuyệt đối không muốn mất em và Minh Minh. Trước kia kia anh dễ dàng xúc động, cho dù là sau khi ở thời kỳ viễn cổ cự thú trở về, khi đó anh có được Hiên Viên kiếm nên làm cho anh tự phụ cho rằng trên đời này không còn ai là đối thủ của mình cả.

- Anh sai rồi, không chỉ có trên người Vũ Mâu mà còn trên người của anh. Khi mặt trời ngày mai bắt đầu mọc anh sẽ trở nên lý trí, sau này bất luận là tình huống như thế nào anh cũng sẽ tính toán xong mời đi làm. Cũng bắt đầu từ ngày mai anh sẽ không chia lìa với các em, dùng tính mạng còn lại của mình thủ hộ các em.

Như Nguyệt cảm giác bờ vai của mình ẩm ướt, đó là nước mắt của Tề Nhạc chảy xuống lúc bắt đầu kể lại những chuyện sinh ra ở phương tây, nước mắt này không có ngừng chảy, đó là nước mắt hối hận cũng là nước mắt bi thương cho cái chết của Văn Đình cùng Klinsmann, Đế Tâm Tuyết Liên Vương. Hắn nói rất đúng, hắn vào lúc này đã hoàn toàn bày ra một mặt mềm yếu nhất trong đời của hắn.

Chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt uất ức tích tụ trong lòng của hắn. Thân thể Tề Nhạc rất lạnh, cho dù Như Nguyệt đem thực lực của mình chuyển hóa làm sức nóng sưởi ấm thân thể của hắn thì bị một đạo hào quang ngăn cản lại, Tề Nhạc làm thế giống như muốn nói hãy để hắn ôm nàng vào lòng thật chặt và không nên làm gì khác.

Bọn họ lúc này đã không còn là tình lữ dựa sát vào nhau, đồng thời cũng là tiếp xúc nội tâm, Như Nguyệt dùng ôn nhu trong nội tâm của mình, dùng ôn nhu tràn ngập tình cảm nữ nhi bao trọn trái tim của Tề Nhạc, muốn dùng ôn nhu này xoa dịu bi thương trong tim của hắn.

Tề Nhạc không có mở mắt, hắn chỉ ôm Như Nguyệt, tâm của hắn hiện giờ rất bình tĩnh, hắn bảo trì bất động suốt một đêm, hắn chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước và cảm thụ nhiệt độ và ôn nhu của Như Nguyệt.

Tề Nhạc trong ngực của mình làm Như Nguyệt không có ngủ, đồng thời cũng không nó nói một câu nào, mức độ đau lòng của nàng cũng không kém Tề Nhạc bao nhiêu. Tề Nhạc lúc này giống như một đứa trẻ nhỏ bị người ta đả kích thật lớn chạy về tìm mẹ để được an ủi và xoa dịu.

Tuy hắn đang ôm mình nhưng Như Nguyệt lại hiểu rõ hắn vào lúc này mới là thời điểm yếu ớt nhất, mà chính nhiệt độ của mình là thứ xoa diệu đau khổ trong lòng hắn.

Thời điểm mặt trời từ phương đông xuất hiện xé tan màn đêm và mang lại sức sống vô tận cho thế giới này. Cảm nhận được ánh mặt trời và nhiệt độ không khí tăng lên. Với thực lực của Như Nguyệt bảo trì bất động một đêm cũng không có gì cả, nhưng tinh thần của nàng phi thường mệt mỏi.

Một đêm không ngủ nàng lo lắng ôm lấy nam nhân của mình và cảm nhận khí tức đau thương trong lòng của hắn, nàng cũng e sợ hắn xuất hiện biến cố gì nên tâm của nàng rất nặng nề, tuy Tề Nhạc không khóc thành tiếng nhưng mà suốt đêm qua bờ vai của nàng bị ướt át chưa ngừng bao giờ. Đó chính là nước mắt im ắng xuất hiện trong tâm Tề Nhạc.

- Tề Nhạc đã hừng đông rồi. Chúng ta nên về đi, không phải anh đã nói sao? Đêm qua là thời khắc mềm yếu nhất của anh đấy. Em tin tưởng anh nhất định sẽ kiên cường hơn. Chắc chắn mọi người đang lo lắng cho chúng ta đấy..

Như Nguyệt nói nhỏ, nàng hiện giờ rất lo lắng cho Tề Nhạc.

Nghe Như Nguyệt nói Tề Nhạc có chút mờ mịt.

- Hừng đông sao? Nhưng mà vì sao anh lại thấy tối như vậy.

Trong lòng Như Nguyệt căng thẳng, dự cảm không tốt xuất hiện trong nội tâm của nàng, cảm giác này đã làm nàng đẩy Tề Nhạc ra và nhìn thẳng vào hắn. Mượn nhờ ánh sáng mặt trời nàng nhìn qua quần áo ướt đẫm của mình, lúc nàng nàng phải thét lên một tiếng thật lớn.

- Ah --. Tề Nhạc.

Nước mắt của nàng không bị khống chế chảy xuống, Như Nguyệt trở tay ôm lấy Tề Nhạc, ôm hắn vào ngực của mình. Bởi vì nàng nhìn thấy từ bả vai váy dài màu trắng xuống dưới đã đỏ thẩm một nửa, tuy màu đỏ này không đậm nhưng cảm thụ được ướt át của nó nàng không biết đó là gì sao? Tề Nhạc không chỉ im lặng chảy nước mắt suốt một dêm, đồng thời hắn còn chảy huyết lệ a! Có thể thấy được nội tâm của hắn thống khổ cỡ nào.

Tề Nhạc đờ đẫn bị Như Nguyệt ôm vào trong ngực, thì thào tự nhủ:

- Anh bị thế nào? Tại sao lại tối như vậy. Tại sao không thấy gì, anh không nhìn thấy tay của mình nữa!

- Tề Nhạc, Tề Nhạc. Anh đừng làm em sợ.

Như Nguyệt đưa vân lực vào trong người của Tề Nhạc ý đồ trợ giúp hắn điều chỉnh khí tức trong người, nhưng mà năng lượng của nàng đã bị Tề Nhạc cự tuyệt.

- Không, Như Nguyệt, anh không nhận năng lượng của em đâu. Không nên làm vậy với anh, chẳng lẽ em muốn anh cảm nhận thống khổ vì nhớ lai lúc Văn Đình đưa năng lượng vào người của anh sao?

Tề Nhạc trở tay ôm Như Nguyệt.

- Thật sự là hừng đông rồi, anh cảm thấy nhiệt độ của mặt trời.

Như Nguyệt nghẹn ngào ôm lấy Tề Nhạc.

- Tại sao biến thành như vậy, Tề Nhạc anh nói bảo vệ em đúng không? Anh sẽ không có việc gì! Cùng lắm chúng ta không làm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nữa, chúng ta mang theo Minh Minh, mang theo Tuyết Nữ tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư. Mặc dù không có Văn Đình nhưng mà em cũng có thể làm mẹ của Tuyết Nữ mà! Tề Nhạc, anh đừng làm em sợ có không được, bởi vì em không muốn mất anh đâu! Chẳng lẽ anh muốn cho em cảm nhận thống khổ mất anh như anh đã mất Văn Đình sao?

Cảm xúc chấn động trên mặt Tề Nhạc dần dần bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Như Nguyệt, lắc đầu nói:

- Nha đầu ngốc, sao phải khổ như vậy? Sao anh cam lòng cho em cảm nhận thống khổ như anh chứ? Hôm qua anh đã nói từ ngày hôm nay trở đi anh sẽ biến thành Tề Nhạc hoàn toàn mới, không thấy đường sao? Có lẽ đây là trừng phạt của ông trời với anh đấy. Như Nguyệt em biết không? Chỉ có như thế này trong nội tâm của anh mới tốt hơn được. Một người làm sai phải trả giá thật nhiều.

- Không, em không muốn anh trả giá thật nhiều, em thà rằng người nhận hết thống khổ trên đời này chính là em mới đúng.

Như Nguyệt đang khóc và nhào vào trong lòng của Tề Nhạc thống khổ nức nở nghẹn ngào thê lương.

Từ khi Văn Đình chết đi lần đầu tiên trên mặt Tề Nhạc xuất hiện tươi cười, dáng tươi cười rất nhạt, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt của hắn cũng mang đến hòa quang màu vàng. Con mắt của Tề Nhạc biến thành màu đỏ nhạt, nhưng con người lại màu xám lúc này không thấy đường, thật sự là không còn nhìn thấy nữa, nhưng trong quá trình mặt trời bay lên cao thì bi thương trong mắt của hắn như được giải thoát vậy.

Trong miệng của Tề Nhạc phát ra một tiếng rống to thật dài, tiếng rống mang theo những cảm xúc mặt trái tích tụ trong nội tâm của hắn, đầu tiên là đôi cánh đen sau lưng hiện ra và mở ra hai bên, mỗi một giáp phiến đều phản chiếu rõ ràng dưới ánh mặt trời.

*****

Ngay sau đó lại có một đôi cánh đen hiện ra sau lưng, hai cánh này hiện ra và nhanh chóng khép lại bao phủ thân thể mềm mại của Như Nguyệt vào bên trong.

- Anh không phải thiên sứ nhưng mà từ hôm nay trở đi anh sẽ dùng cánh của mình bảo vệ em, bảo vệ người anh yêu và thủ hộ những người bạn của mình. Như Nguyệt, em không phải bi thương cho anh, Tề Nhạc hiện tại mới thật sự là Kỳ Lân, ít nhất trong nội tâm của anh bi thương đã biến mất và bắt đầu sinh hoạt mới. Những gì đã mất đi anh sẽ cố gắng tìm nó trở về lần nữa. Vũ Mâu đã làm tổn thương anh thì anh sẽ làm cho nàng trả giá thật nhiều. Mất đi thị lực nhưng anh vẫn còn tâm nhãn, nó cũng có thể giúp anh nhìn thấy bên ngoài.

Tuy ánh mắt của hắn mất đi hào quang nhưng mà tâm của hắn hiện giờ đã sống lại. Tuy thị giác đã mất nhưng Tự Nhiên Chi Nguyên chính là con mắt thực vật của hắn. Gió màu xanh không ngừng xoay tròn chung quanh thân thể Tề Nhạc, sau đó hai chủng thuộc tính nước và lửa hai chủng thuộc tính hoàn toàn hô ứng với nhau. Vào thời khắc này hòa hợp với nhau, ngọn gió này của Tề Nhạc giống như đang vỗ dành bi thương trong nội tâm Như Nguyệt. Lôi điện màu tím như điện xà hiện ra chung quanh.

Giờ này khắc này tâm của Tề Nhạc đã hoàn toàn chìm vào trong tình cảm của Như Nguyệt.

Kỳ Lân Châu mất đi ánh sáng đã lóe lên lên lần nữa, dưới ánh mặt trời chiếu sáng lại trải qua phát tiết thống khổ suốt một đêm đã biến mất hoàn toàn. Mất đi thị giác lại đổi lấy tân sinh, tâm của Tề Nhạc hiện giờ hoàn toàn thức tỉnh, nếu theo lời của hắn thì hiện tại mới là lúc hắn chính thức phát triển. Tóc đen biến thành tóc trắng, con mắt đen biến thành đỏ. Tuy sự phát triển của nam nhân này trả giá rất nhiều nhưng mà từ giờ trở đi tâm của hắn sinh ra biến hóa cực lớn.

Cảm thụ được ngọn gió ôn nhu tâm của Như Nguyệt đã hoàn toàn thoải mái một chút, nhưng mà nàng lại cảm thấy rất đau lòng, nước mắt đã nhuộm đỏ quần áo cua nàng thì nó đại diện cho bao nhiêu thống khổ đây! Nàng hiện tại thà rằng mình chết đi vì Tề Nhạc chứ không phải Văn Đình.

Chậm rãi ngẩng đầu thở sâu, Tề Nhạc lại hét lên lần nữa, tất cả thực vật trên núi Thiên Hương lúc này theo tiếng thét dài của hắn mà chấn động, khí tức Tự Nhiên Chi Nguyên làm cho nội tâm của hắn nhìn rõ chung quanh, thực vật lúc này chính là ánh mắt của hắn.

Mỉm cười, con mắt đỏ của Tề Nhạc lúc này phát ra hào quang màu đỏ thần bí, đôi mắt đồ án Kỳ Lân trước ngực của hắn từ màu bạc lúc này biến thành màu đỏ.

Cúi đầu xuống khẽ hôn lên gương mặt yêu kiều của Như Nguyệt một cái, hắn dùng gương mặt của mình vuốt ve gò má của Như Nguyệt.

- Cảm giác thật thoải mái. Như Nguyệt, chúng ta nên trở về đi. Một ngày mới bắt đầu và Kỳ Lân mới cũng xuất hiện.

Như Nguyệt giãy dụa trong ngực của Tề Nhạc ra. Nàng hiện giờ cởi chiếc váy dính màu trước mặt của hắn. Hào quang trong mắt lập lòe.

- Em vĩnh viễn lưu giữ nó lại và vĩnh viễn nhớ kỹ đêm hôm qua. Đáp ứng em đi người yêu của em, vĩnh viễn không nên tái diễn ngày hôm qua. Nếu không anh sẽ mất em đấy. Bởi vì thống khổ của anh làm tâm của em thống khổ, em tuyệt đối không thể thừa nhận thống khổ này thêm lần nào nữa!

Dụng tâm nhìn qua gương mặt nữ nhân mình yêu thương trước mặt, Tề Nhạc gật đầu đầy kiên định.

- Anh cam đoan.

Trong mắt xuất hiện hào quang nhàn nhạt, thân thể mềm mại xích lõa của Như Nguyệt dung nhập vào ôm ấp của hắn lần nữa, thân thể của Tề Nhạc ma sát với thân thể trắng nõn trong ngực, vào lúc này trong lòng hai người không có ý niệm tình dục, có chỉ là quyến luyến nhau thật sâu.

Thời điểm Tề Nhạc cùng Như Nguyệt trở lại biệt thự Long Vực lần nữa đã là sáng sớm.

Tề Nhạc về phòng của mình và không đi ra, mà Như Nguyệt bảo Chu thúc chuẩn bị thức ăn trong biệt thự bày ra ở phòng ăn.

Chiêu tập tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lại, Như Nguyệt bình tĩnh đem những chuyện xảy ra trên người của Tề Nhạc ở phương tây nói rõ với tất cả mọi người.

Đây là Tề Nhạc bảo nàng làm như vậy, bởi vì đêm qua hắn đã thông suốt cho nên không cần phải giấu diếm thêm làm cái gì nữa, dù sao mọi người có quyền được biết rõ.

Tất cả mọi người trầm mặc nghe Như Nguyệt kể lại, khi nghe kể xong cả đại sảnh lâm vào trầm mặc trong năm phút.

Từ Đông thở dài một tiếng, nói:

- Chỉ sợ không có gì thống khổ bằng việc người yêu mình phản bội cả. Tề Nhạc phải thừa nhận nhiều việc và trải qua nhiều kinh nghiệm như vậy khó trách ăn đả kích lớn như vậy. Như Nguyệt, chúng ta nên làm gì bây giờ, phải làm gì giúp Tề Nhạc không thống khổ nữa.

Như Nguyệt cúi đầu xuống lẳng lặng nói:

- Các vị không trách anh ta sao? Làm một nữ nhân mà biến mình thành như vậy các vị không trách sao?

Quản Bình cũng thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu nói:

- Có cái gì mà trách chứ? Những thứ như tình cảm rất khó dùng lời lẽ mà hình dung được. Huống chi Tề Nhạc đã thừa nhận nhiều thống khổ như vậy nên tôi cho rằng qua việc này anh ta sẽ thành thục hơn trước. Tôi tin tưởng vương của chúng ta nhất định từ trong thống khổ tỉnh táo lại. Chúng ta nên làm không phải là trách cứ mà là trợ giúp cho anh ta mau chóng thoát khỏi thống khổ này.

Yến Tiểu Ất tức giận mắng một tiếng.

- Vũ Mâu tiện nhân kia, mẹ kiếp, con tiện nhân kia dám lừa gạt tình cảm của lão đại, nếu có cơ hội tôi nhất định chơi chết con tiện nhân này, không phải tiện nhân này là xử nữ thần sao? Tôi sẽ làm cho tiện nhân này không thành thần thì ả xứng là cái gì chứ.

Hồ Quang hừ lạnh một tiếng nói:

- Hy Lạp còn có Giáo Đình. Bọn chúng đúng là không xem chúng ta vào mắt mà! Lão nhị, xem ra Thánh Hỏa Giáo chúng ta cũng nên hành động một chút. Nhất định phải cho chúng biết rõ người của chúng ta không phải dễ khi dễ như vậy.

Dịch An lúc này lại tiếp nhận xưng hô lão nhị, trầm giọng nói:

- Anh chuẩn bị làm như thế nào? Những trưởng lão trong giáo không đồng ý với quyết định của chúng ta.

Trong mắt Hồ Quang xuất hiện một tia hào quang khinh thường.

- Những lão gia hỏa kia trừ kéo chân sau chúng ta ra còn có thể làm cái gì? Bọn họ muốn đi tìm chết thì ngăn cản thử xem, chuyện này tôi đã quyết định chẳng lẽ còn cho phép bọn chúng phản đối sao? Chúng ta làm lớn một chút đi, liên hệ lính đánh thuê nước ngoài, rất lâu rồi không có xem pháo hoa a, tôi nghĩ Hy Lạp cùng thánh đường St. Paul ở Luân Đôn dường như là nơi bắn pháo hoa rất tốt a.

Mạc Địch đi đến bên người Như Nguyệt, nàng nhìn ra hôm nay sắc mặt Như Nguyệt thật không tốt, sắc mặt tái nhợt có chút không bình thường, giữ chặt tay Như Nguyệt thấp giọng nói:

- Anh ta như thế nào rồi? Ngày hôm qua các người đi một đêm không về làm tất cả mọi người rất lo lắng. Đạm Đạm đã nói với tôi là nàng sẽ tham gia đặc huấn tập trung lần này.

Như Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

*****

- Ít nhất từ biểu hiện mà nhìn ra anh ấy ăn rất nhiều thiệt thòi. Nhưng mà muốn từ trong thống khổ thoát ra ngoài nói dễ như vậy sao? Có lẽ trong lòng mọi người có cái nhìn Tề Nhạc là người không đủ tỉnh táo, vì nữ nhân biến thành như vậy. Nhưng mà hắn đã trả cái giá thật lớn rồi. Các vị có biết không? Đêm qua anh ta khóc nhuộm đỏ cả quần áo tôi đấy, hiện giờ anh ta không nhìn thấy gì cả.

- Cái gì?

Mọi người đồng thời kinh hô thành tiếng. Ngay cả Mạc Đạm Đạm đứng trong góc cũng phải biến sắc nhìn qua Như Nguyệt nhiều hơn vài thứ gì đó.

Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:

- Hy vọng mọi người sau này không nên nhắc lại chuyện này, xem như vì tốt cho tôi đi. Tôi không hy vọng Tề Nhạc lại chịu nên bất cứ kích thích nào nữa. Không sai, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta đều là ngang hàng và không có ai ra lệnh cho ai cái gì. Nhưng mà những gì Tề Nhạc trải qua đã gõ tỉnh tôi lại. Trên thế giới này vẫn có rất nhiều tồn tại có thể uy hiếp chúng ta. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau này phải lấy tu luyện làm mục tiêu trọng yếu nhất. Tinh thần Tề Nhạc hiện tại ngay cả tôi cũng không biết có ổn định chưa. Hy vọng mọi người tha thứ cho anh ta được chứ?

Mọi người gật gật đầu, ngay cả Mạc Đạm Đạm cũng không nói lời phản đối, Như Nguyệt ngẩng đầu ánh mắt nhìn qua cầu thang đi lên lầu, trong nội tâm thầm than một tiếng, Tề Nhạc, hy vọng anh sớm khôi phục lại.

Trở lại gian phòng đã lâu không về tâm Tề Nhạc thanh tĩnh lại, thanh tĩnh tới mức hắn cũng khó tin. Thống khổ làm hắn không cách nào hô hấp từ từ biến mất, có một ít cảm xúc trì hoãn. Sắc mặt của hắn lạnh như băng, hai con mắt mất đi thần thái sáng bóng, nhưng mà vân lực của hắn đã sinh ra biến hóa vào lúc sáng sớm khi hắn đã hiểu ra. Năng lượng của Văn Đình lúc hoàn toàn bị hắn hấp thu. Vân lực trong cơ thể khôi phục nhanh chóng, phân biệt hấp thu bốn loại phần tử vân lực trong thiên địa bổ sung tiêu hao của thân thể.

Vào sáng sớm hôm nay đột nhiên Tề Nhạc phát hiện đại sư Trát Cách Lỗ nói rất đúng, với tư cách là Tứ Tường Vân Kỳ Lân duy nhất trên đời, vân lực mới là căn bản của mình, trước khi hoàn toàn nắm giữ kỹ năng Kỳ Lân thì không nên hy vọng xa vời dựa vào Hiên Viên kiếm là không thực tế. Dù sao, Hiên Viên kiếm rất cường đại nhưng mà tiêu hao năng lượng cũng cực lớn. Chỉ có kỹ năng Kỳ Lân mới là thực lực chủ yếu của mình.

Kỳ Lân Châu dưới tác dụng của vân lực sáng lên, ba đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện trước người Tề Nhạc.

Tuyết Nữ đã sớm tỉnh táo lại trong Kỳ Lân Châu rồi, Tề Nhạc thống khổ xuyên thấu qua khí tức của hắn truyền vào trong mỗi góc của Kỳ Lân Châu, nhìn thấy ánh mắt Tề Nhạc ảm đạm Tuyết Nữ không có nói cái gì, chỉ lặng lẽ đi tới trước người Tề Nhạc và nhào vào lòng của hắn.

- Cha, con biết rõ cha sẽ không chết. Cha vĩnh viễn là cha của con. Tuyết nhi sẽ kiên cường hơn.

Nói xong Tuyết Nữ khẽ hôn lên gương mặt của Tề Nhạc một cái, không có dừng lại trong phòng Tề Nhạc hơn một giây nào đã rời khỏi phòng của hắn.

Tuyết Nữ rời đi thì Minh Minh cùng Kristy cũng lặng lẽ nhìn qua Tề Nhạc. Các nàng cũng đều tỉnh táo lại, chữa thương mấy ngày trong Kỳ Lân Châu khiến thương thế các nàng khôi phục một chút.

Kristy nói:

- Xin lỗi thì không cần vì chuyện này đã phát sinh rồi. Tề Nhạc, tôi hy vọng thời điểm tôi báo thù cho ca ca thì anh phải đứng bên cạnh tôi. Cũng giống như Văn Đình, ca ca của tôi không chết đâu. Hiện tại hai anh em chúng tôi hoàn toàn dung hợp làm một với nhau. Hứa Tình không còn là Hứa Tình, còn lại chính là tộc trưởng mới Kristy của gia tộc Dracula.

Tề Nhạc nhìn qua Kristy gật gật đầu.

- Cảm ơn cô, Kristy. Cũng giống như Klinsmann, tuy tuổi của tôi không lớn như nhưng mà từ nay về sau tôi sẽ thay thế anh ta thực hiện chức trách của người huynh trưởng. Tôi sẽ thay thế anh ta thủ hộ cô cả đời.

Kristy nở nụ cười thật tươi, tuy nhìn nàng lúc này còn chật vật, vết thương trên người do huyết dịch tử kim sắc ngưng kết kinh người, nhưng mà nàng tức giận hay bình tĩnh thì cũng giống Tề Nhạc, trong chuyện này nàng cũng thành thục hơn nhiều. Giống như chính nàng nói dưới sự bảo vệ của Klinsmann Hứa Tình đã chết rồi, Kristy đã sống lại làm tân nhiệm tộc trưởng của gia tộc Dracula.

Minh Minh nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, nàng lúc này không có mở miệng nhưng mà nàng ánh mắt ôn nhu của nàng đã nói lên rất nhiều chuyện. Khoanh chân ngồi trên mặt đất có vân lực nhàn nhạt lưu chuyển. Trong nội tâm của Tề Nhạc có âm thanh của nàng vang lên.

- Nếu như chuyện ngày đó lại xảy ra thì em cũng làm như vậy. Chị Văn Đình còn chưa chết, nàng sớm muộn gì cũng xuất hiện trước mặt của anh lần nữa đúng không?

Tề Nhạc khoanh chân ngồi xuống, hình thành xu thế tam giác với Kristy cùng Minh Minh, hào quang trong mắt lập lòe, bốn loại vân lực trong cơ thể đồng thời vận chuyển một lúc dựa theo phương pháp bổn nguyên nhất của Thăng Lân Quyết hấp thu các phần tử năng lượng trong không khí. Mà năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên hình thành một tầng hào quang màu xanh nhàn nhạt trong phòng và bao phủ ba người vào trong. Không chỉ trị liệu thương tổn của thân thể đồng thời cũng phụ trợ chữa thương cho Kristy cùng Minh Minh.

Đặc tính lớn nhất của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên chính là bình thản công chính.

Lúc trước cũng chính vì nguyên nhân này hắn mới bị Vũ Mâu lợi dụng. Bởi vậy bất luận là có năng lượng đồng nguyên với hắn Minh Minh hay Kristy có năng lượng hắc ám cường đại đối với khí tức Tự Nhiên Chi Nguyên không có chút bài xích nào, trong màn hào quang màu xanh nhạt kia thì thân thể ba người xuất hiện hào quang khác nhau.

Lúc Tuyết Nữ đi vào trong đại sảnh biệt thự đúng vào lúc Như Nguyệt đã nói xong với mọi người, nhìn thấy Tuyết Nữ Như Nguyệt chạy tới gần, trong đôi mắt đẹp dịu dàng xuất hiện hào quang ân cần.

Tuyết Nữ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Tôi không sao.

Như Nguyệt nói:

- Tuy Văn Đình đi rồi, nhưng mà sau này tôi nhất định sẽ đối đãi với cô như nàng đã từng làm, cô nguyện ý nhận tôi làm mẹ chứ?

Tuyết Nữ nói:

- Tất cả đều qua đi và các vị yên tâm, cha đã không có chuyện gì rồi. Tôi có thể nói với mọi người là cha đã thông suốt, mẹ à, chúng ta không nên tạo thêm gánh nặng lên người của cha nữa, con sẽ nghĩ hết khả năng trợ giúp cho cha. Nếu như có thể thì từ giờ trở đi tập đoàn Kỳ Lân nên giao cho con.

Quản Bình nói:

- Tuyết Nữ cô nương nói đúng. Không thể đặt hết gánh nặng lên người của hắn, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta nên chia ra thay hắn một chút. Mà cách làm tốt nhất của chúng ta phải làm mình trở nên cường đại hơn, chỉ khi những thủ hộ giả phương đông chúng ta cường đại hơn mới có thể không bị người khác khi nhục.

Ánh mắt bi thương của Như Nguyệt dần dần sáng lên, khí tức Phách Vương Long dần dần khôi phục nhìn qua các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, trầm giọng nói:

*****

- Từ Đông, anh nên liên hệ với gia tộc của mình là thủ hộ giả phương đông nên dung nhập làm một thể, bây giờ là thời điểm bọn họ nên xuất lực rồi. Tuy thực lực của chúng ta dần dần cường đại lên, nhưng mà chúng ta chỉ có mười ba người và lực lượng cuối cùng cũng có hạn. Cũng không giống như Vũ Mâu đạt được lực lượng của quốc gia ủng hộ, mà chúng ta phải dựa vào lực của mình để giải quyết mà thôi. Bảo với bốn đại gia tộc trong vòng ba ngày nên chọn ra ba mươi đệ tử có tiềm lực nhất gia tộc mình, tuổi không cao hơn hai mươi tuổi đưa tới biệt thự Long Vực, bây giờ là thời điểm chúng ta nên lớn mạnh rồi.

Từ Đông có chút lo lắng nói:

- Chỉ sợ chuyện này khó làm. Bốn đại gia tộc gần đây vô cùng quý trọng đệ tử tiềm lực của mình. Chỉ sợ không đồng ý.

Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không đồng ý sao? Không, anh sai rồi. Bọn họ không có lý do không đồng ý. Anh nên nói cho bọn họ biết người đưa tới đây đều được chúng dạy bảo. Hơn nữa vẫn thuộc về bốn đại gia tộc a, thực lực của bọn họ tăng lên khiến thực lực chỉnh thể của bốn đại gia tộc tăng lên thì sao không đồng ý? Chúng ta cũng không có đem những người này biến thành người của chúng ta mà là chúng ta trợ giúp bốn đại gia tộc tăng thực lực lên. Trách nhiệm thủ hộ phương đông không chỉ có Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bốn đại gia tộc tồn tại nhiều năm a, bọn họ cũng có trách nhiệm không phải sao?

Nghe Như Nguyệt địa giải thích sắc mặt Từ Đông dần dần trầm tĩnh lại. Dù sao hắn cũng xuất thân từ bốn đại gia tộc. Cẩn thận tưởng tượng thì hiểu rõ những chuyện Như Nguyệt làm là có lợi cho bốn đại gia tộc.

Như Nguyệt tiếp tục nói:

- Đương nhiên trước khi những người trẻ tuổi kia chính thức cường đại thì nhất định phải ở lại bên cạnh chúng ta. Đồng thời chúng ta cho phép bọn họ quay về gia tộc của mình một thời gian nhất định, nhưng trong thời gian ba năm này bọn họ phải nghe lệnh của chúng ta. Mà thời gian này tạm ấn định là ba năm đi. Hy sinh thời gian ba năm bồi dưỡng ra một đám tộc nhân cường đại cho gia tộc, đối với bốn đại gia tộc mà nói đây tuyệt đối là chuyện tốt. Đương nhiên tôi không cách nào cam đoan ba mươi người này sau khi hết thời hạn nhất định chọn quay về gia tộc mình.

Từ Đông trầm ngâm nói:

- Tôi chỉ có thể nỗ lực trợ giúp mà thôi, tôi không dám bảo chứng bốn đại gia tộc nhất định đồng ý nhưng mà Từ gia của tôi không có vấn đề gì. Bây giờ cũng là thời điểm nên nói thân phận của tôi ra được rồi.

Như Nguyệt gật gật đầu, nói:

- Tôi tin tưởng năng lực của anh. Anh đi thông tri cho bọn họ bây giờ đi.

Từ Đông đáp ứng một tiếng liền quay người trở về phòng gọi điện thoại. Như Nguyệt lúc này hiển thị rõ phong phạm Phách Vương Long của mình, toàn thân tỏa ra khí phách bá đạo làm cho tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều có cảm giác áp lực và hạn chế.

- Hồ Quang, Dịch An các anh không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tôi đã biết rõ bước tiếp theo của Tề Nhạc rồi. Các người trước tiên lặng lẽ vận chuyển vũ khí hạng nặng tới chỗ của tôi đi và ghi rõ cách dùng của chúng. Hiện tại không phải lúc chúng ta báo thù. Tề Nhạc đã ước định vào ngày mười tháng một sẽ quyết chiến với Vũ Mâu kế thừa thần cách Athena tại đỉnh Everest, trước đó chúng ta sẽ không có bất cứ hành động nào với phương tây. Hiện giờ chỉ chờ thời cơ thành thục chúng ta mới tiến hành.

Hồ Quang ngẫm lại, nói:

- Được rồi, vậy nghe cô, lão nhị à, bây giờ chúng ta đi an bài thôi.

Như Nguyệt đem ánh mắt nhìn qua vài chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn lại, lạnh nhạt nói:

- Đợi Tề Nhạc chữa thương xong chúng ta bắt đầu tập trung tu luyện. Đến lúc đó quá trình tu luyện chỉ sợ rất gian khổ, mọi người nên chuẩn bị tốt trong nội tâm của mình đi. Để tránh đến lúc đó không thừa nhận nổi, mà thời điểm bắt đầu thì tôi sợ Tề Nhạc sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Lần trước chúng ta chiến đấu một trận với anh ta các vị cũng đã biết rồi. Nếu đã quyết định ủng hộ anh ta thì chúng ta phải toàn lực ứng phó. Hy vọng mọi người làm tốt chuẩn bị đi.

Xương Kiệt cởi mở nói:

- Chuyện này không thành vấn đề gì, chỉ cần có thể tăng cường thực lực thì trả giá nhiều một chút là đương nhiên. Dù sao, trả giá nhiều thì hồi báo cũng vô cùng phong phú a.

Mấy người khác cũng gật đầu, Quan Tĩnh bĩu môi, nói:

- Chỉ cần tiền lương phát đến tay của tôi thì những chuyện khác không sao cả, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể.

Sau khi đi vào biệt thự Long Vực một thời gian ngắn. Tư chất của hắn trong các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có thể nói là kém cỏi nhất. Thân thể của hắn mấy năm qua bị ngành công nghiệp mại dâm vắt kiệt rồi. Nếu như không phải có phật lực của Trát Cách Lỗ đại sư điều hòa chỉ sợ thân thể của hắn còn không bằng người bình thường. Cho nên sâu trong nội tâm hắn cũng rất cảm kích Tề Nhạc, ít nhất Tề Nhạc cho hắn cơ hội đạt được cuộc sống mới, lại có tiền cầm thì cớ sao không làm chứ? Đồng thời hắn cũng thích nghi với cuộc sống hiện tại.

Mạc Đạm Đạm nhìn qua Quan Tĩnh ngạo nghễ nói:

- Dù sao tôi cũng không thua các người. Nhưng mà Điền Thử à, anh đã đáp ứng tôi rồi, chỉ cần tôi chịu tham gia tu luyện thì đến lúc đó anh phải giữ lời xem tôi là bạn gái đấy.

Điền Thử đưa mắt nhìn qua Mạc Đạm Đạm, lại nhìn qua Mạc Địch ở bên cạnh lạnh lùng nói:

- Đã đáp ứng thì tôi nhất định sẽ làm được. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là cô không được làm phiền lão đại.

Trong mắt mọi người nhỏ tuổi nhất là Mạc Đạm Đạm, tiếp theo chính là Điền Thử.

Không biết vì cái gì Mạc Địch nghe Mạc Đạm Đạm nói những lời này trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó chịu. Cho tới nay Điền Thử tuy không thổ lộ chính diện cái gì với nàng cả. Nhưng mà Điền Thử làm gì và có tâm ý với nàng ra sao nàng đều rõ, Mạc Địch tuyệt đối không hoài nghi nếu như chuyện của mình xảy giống Tề Nhạc thì Điền Thử cũng sẽ làm ra hành động như Văn Đình. Tuy từ tuổi tác và tướng mạo hai người chênh lệch rất lớn, nhưng mà những ngày qua sinh hoạt cùng một chỗ Điền Thử không có bất kỳ thay đổi cảm tình nào đã làm cho nàng không đối đãi với hắn như học trò của mình nữa. Tuy trong nội tâm Mạc Địch không cách nào tiếp nhận phần tình cảm này, nhưng mà sau khi nghe Mạc Đạm Đạm vừa nói Điền Thử chấp nhận làm bạn trai của nàng thì trong nội tâm Mạc Địch sinh ra cảm giác đặc thù khác thường. Nàng cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy có cảm giác hư thoát và khó chịu, nhưng mà bộ dáng của Điền Thử lúc này hình như có biến hóa khá lớn. Nàng rất rõ ràng Điền Thử có bao nhiêu cảm tình với mình, nhưng mà vì Tề Nhạc, vì đại ca của mình hắn nguyện ý buông tha cơ hội truy cầu duy nhất từ trước tới nay mà lựa chọn Mạc Đạm Đạm, giờ này khắc này trong mắt Mạc Địch Điền Thử không còn là học trò trong lòng nàng nữa, mà biến thành nam nhân có thể đảm đương.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)