Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 235

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 235: Bác trai, cháu tới để hối lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thượng tướng Cơ nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trongj, nói:

- Điều này chỉ sợ rất khó, nếu như chỉ là đưa cho cá nhân ta thì không sao, nhưng nếu lại đưa cho các lãnh đạo quốc gia làm thức ăn hàng ngày thì không dễ đâu. Cậu nên biết, lãnh đạo quốc gia đối với nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta đều là những trụ cột vững vàng, để phòng ngừa những nguy hiểm không cần thiết xuất hiện, đồ ăn của các lãnh đạo đều được kiểm tra cẩn mật. Hơn nữa, nếu dùng danh nghĩa một công ty đưa tặng thì cũng không dễ dàng được tiếp nhận thế.

Tề Nhạc vuốt cằm nói:

- Những chuyện này con cũng đã nghĩ qua, cũng biết chuyện này rất khó khăn. Chỉ là, với tư cách là một công dân của nước cộng hòa Viêm Hoàng này, con hy vọng có thể góp vài phần sức lực cho đất nước. Còn có mấy việc con dám cam đoan, hoa quả do tập đoàn Kỳ Lân chúng con sản xuất có thể nói là độc nhất vô nhị trong cả nước, thậm chí là trên toàn thế giới. Thành phần dinh dưỡng trong đó căn bản không phải những loại hoa quả hiện tại có thể sánh bằng. Cái hộp gấm mà con đưa tới là hộp quà dành cho khách quý, trong đó có ba loại hoa quả, là sản phẩn đại diện cho tập đoàn chúng con. Quả ở tầng trên cùng là quả Ngọc bích, là cực phẩm trong loạt hoa quả bảo thạch. Ở tầng giữa là quả Phỉ thúy, là cực phẩm trong dòng hoa quả Phỉ Thúy, còn ở tầng dưới cùng là quả Thủy tinh Tím, trong loại quả thủy tinh tím. Chúng đều có dược hiệu khác nhau. Bác trai, nếu bác tin con, trước tiên bác có thể nếm thử cùng với bác gái xem sao, con nghĩ, một chút hoa quả này cũng đủ để bác cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể rồi. Con là thật lòng hi vọng các lãnh đạo quốc gia chúng ta có thể khỏe mạnh hơn mới tới tìm bác đưa ra đề nghị này, cũng không có ý gì khác. Con cũng chẳng cần quốc gia nhận hoa quả của con xong lại phải ủng hộ cái gì, tặng hoa quả là một chuyện, chỉ cần các lãnh đạo đồng ý, con có thể tiến hành tư mật, nghiêm khắc giữ bí mật.

Vừa nói, Tề Nhạc vừa lấy ra các bản báo cáo kiểm nghiệm của trung tâm kiểm nghiệm quốc gia đối với toàn bộ ba loại hoa quả của tập đoàn Kỳ Lân. Đấy cũng chính là cơ quan kiểm nghiệm có uy tín nhất của nước cộng hòa Viêm Hoàng rồi.

Thượng tướng Cơ nhìn Tề Nhạc, ánh sáng trong mắt đã dần trở nên nhu hòa hơn:

- Khó được cậu có lòng như vậy, được rồi, ta liền thử một lần.

Tề Nhạc mỉm cười đứng lên, nói:

- Bác trai, con sẽ không quấy rầy bác nghỉ ngơi nữa, những báo cáo kiểm nghiệm này, còn có bản kiểm nghiệm làm thức ăn cho con người, bác xem rồi dùng thử xem, coi như là một phần hiếu tâm của con cùng Minh Minh với bác và bác gái.

Cơ Trường Minh nhẹ gật đầy, đứng lên, nói:

- Thay ta chăm sóc Minh Minh cho tốt, có thời gian thì cùng nó về thăm nhà thường xuyên một chút, dù sao ta cũng chỉ có một đứa con gái là nó mà! Tề Nhạc, trước đó mấy ngày cậu đã làm gì đó ở mấy nước phương tây, tuy rằng ta không biết chính thức đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đã được quốc gia coi trọng, đôi khi cũng phải tận lực lấy lợi ích quốc gia làm trọng, cậu hiểu không?

Tề Nhạc thản nhiên cười nói:

- Bác trai, cái khác con không dám nói, nhưng có một số chuyện con có thể cam đoan với bác, bất luận là lúc nào, con vẫn luôn là con cháu Viêm Hoàng, trong người mang dòng máu của Viêm Hoàng chúng ta.

Cơ Trường minh đưa Tề Nhạc tới hẳn cửa mới dừng bước, nhìn Tề Nhạc vào thang máy đi xuống, trong đầu ông vẫn luôn quanh quẩn câu nói cuối cùng của Tề Nhạc kia, ánh mắt càng có thêm mấy phần nhu hòa:

- Thật là đứa trẻ ngoan, không biết những hoa quả này của nó mang lại ngạc nhiên gì cho mình đây.

Đóng cửa lại, Thượng tướng Cơ trở lại đại sảnh cầm những báo cáo kiểm nghiệm lên xem.

Từ biệt thự của thượng tướng Cơ ở khu quân sự quản chế, Tề Nhạc trực tiếp lái xe tới tổng bộ của tập đoàn Kỳ Lân. Trước đó mình lăn lộn ở mấy nước phương tây, toàn bộ tập đoàn để lại cho đám Tuyết Nữ, Văn Đình, cùng Như Nguyệt xử lý. Bản thân mình là tổng giám đốc tập đoàn, thậm chí mặt còn chưa thèm ló ra xem. Giờ vất vả lắm mởi trở lại, hơn nữa mục đích chủ yếu là vì tập đoàn, cũng nên bỏ ra chút công sức đi, cũng không thể lại để cho một mình Tuyết Nữ vất vả.

Cũng may là cảm giác phương hướng của Tề Nhạc rất tốt, hắn thuận lợi đí tới văn phòng của tập đoàn Kỳ lân, với số vốn chỉ một trăm triệu của tập đoàn Kỳ Lân thì không thể nào mua hẳn một tòa văn phòng, sau khi Như Nguyệt chọn lựa liền thuê lấy tầng thứ ba của toà nhà văn phòng hạng hai ở trung tâm thành phố, dùng để làm văn phòng làm việc.

Tề Nhạc cũng chẳng lo chuyện của thượng tướng quân kia, dù sao, hắn vấn luôn vô cùng tin tưởng hoa quả nguyên sinh thái kia. Chỉ cần thượng tướng nếm thử xong thấy hiệu quả của nó không tệ thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi. hắn cũng không tin những lãnh đạo quốc gia lại buôn tha cho những thứ đồ tốt như vậy.

Tề Nhạc trực tiếp đi tới đại sảnh văn phòng, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Dù sao cả mái đầu bạc trắng kia cũng rất độc rồi, lại còn đối lập hoàn toàn với bộ quần áo đen toàn thân nữa, nếu dùng những câu hiện tại người ta thường nói, thì đúng là "khốc" mà.

Tề Nhạc đã quen dần với những ánh mắt như vậy, cố gắng khống chế tinh thần lực của mình tạo thành nhân vật có khí chất lạnh như băng, lạnh nhạt đi tới đợi thang máy.

Đinh một tiếng, thang máy mở ra, người từ bên trong cũng đi ra, vặn đối mặt với Tề Nhạc. Trong lúc giao nhau đó, người kia không khỏi khẽ "a" lên một tiếng, nhìn Tề Nhạc.

Tề Nhạc cũng sửng sốt, hắn biết người này, là một phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp lại khí chất cực kỳ ưu nhã. Lúc trước, hắn cùng Như Nguyệt tham gia cuộc đấu giá, Như Nguyệt đã từng giới thiệu với hắn, người này tên là Nguyệt Quan, là chị dâu tương lai của Như Nguyệt. Nguyệt Quan mặc bộ trang phục công sở màu xanh nhạt, tóc dài búi lên đỉnh đầy, nhìn có vẻ vô cùng khéo léo.

- Hả, trời ạ, anh lại đi nhuộm tóc thành màu trắng, thật là giỏi!

Câu nói của Nguyệt Quan chẳng có chút dáng vẻ nào của một người phụ nữ hai mười bảy, hai mươi tám tuổi cả, trông cô bây giờ giống như một cô gái nhỏ xinh vậy.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Xin chào, chị Nguyệt Quan.

Nguyệt Quan nhìn người đàn ông Tề Nhạc từ trên xuống ngoại hình thì cũng không kém Trương Thông Khiếu là mấy mà toàn thân mang vẻ tang thương, có vẻ hấp dẫn đặc biệt, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng. Khó trách sao Như Nguyệt lại có thể vừa ý hắn ta, trong lòng hơi động, dường như nhớ ra điều gì, vỗ vỗ cái trán của mình, nói;

- Hóa ra là ông chủ tới, tôi cũng sắp quên cái tập đoàn Kỳ Lân này thuộc về anh mất.

Chuyện Tề Nhạc là ông chủ của tập đoàn Kỳ Lân này có lẽ là bí mật với người khác, những Nguyệt Quan là người phụ nữ của Trương Thông Khiếu sao lại có thể không biết chứ?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Sao thế? Chẳng lẽ ông anh rể kia của tôi để cô tới giám sát xem tôi có trả tiền lại hay không sao?

Nguyệt Quan hừ một tiếng, nói;

*****

- Anh ta? Anh ta còn đừng hòng ra lệnh được cho tôi. Tôi chỉ là một quản lý, Như Nguyệt cố ý mời tôi tới giúp anh quản lý tập đoàn, nếu không phải là Như Nguyệt nhờ, tôi mới không thèm tới công ty nhỏ này của anh đâu.

Tề Nhạc cười một tiếng, nói:

- Nói như vậy, cô là người của tập đoàn Kỳ Lân chúng tôi rồi? Hiện giờ tuy quy mô công ty còn nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian không lâu nữa, tôi tin công ty chúng ta nhất định sẽ biến thành công ty tầm cỡ thế giới.

Vừa nhắc tới công ty, sắc mặt của Nguyệt Quan cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, gật đầu nói:

- Nếu như thật sự sản phẩm của tập đoàn thật sự có hiệu quả thần kỳ như trong báo cáo như vậy, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng lời của anh. Tổng giám đốc, chúng ta đừng đứng chắn cửa nữa, tôi nghĩ, anh chắc là lần đầu tiên tới đây, đi, tôi đưa anh đi lên.

Hai người vào thang máy, Tề Nhạc cũng hàn huyên mấy câu đơn giản với Nguyệt Quan mới biết, chức vụ của Nguyệt Quan ở tập đoàn Kỳ Lân chính là Phó tổng giám đốc kiêm giám đốc tiêu thụ, cũng giống như Như Nguyệt, là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Nguyệt Quan có chút oán hận nói:

- Nói đi, anh mang Như Nguyệt giấu đi đâu? Từ sau khi cô ấy chào tôi mấy câu, Trương Thông Khiếu nhà chúng tôi bận tới mức chân vắt lên cổ, chẳng có thời gian ở cùng tôi. Nói đí, anh phải bồi thường tôi thế nào đây?

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Đại tỷ, chị nói xem đền bù thế nào liền đền bù như thế đi, Như Nguyệt ở đâu tôi không nói cho chị biết được, chị bắt tôi mang cô ấy về thì tôi phải làm sao đây?

Nguyệt Quan buột miệng cười, nói:

- Nhìn dáng vẻ của anh có mấy phần khí thế, sao lại nói như đứa trẻ thế, làm gì có chút nào giống dáng vẻ của giám đốc tập đoàn chứ. Tới rồi.

Hai người rời khỏi thang máy, Tề Nhạc lập tức hai mắt lấp lánh, vừa rời khỏi thang máy, hắn liền trông thấy một hình Kỳ Lân vô cùng lớn, cảm giác thân thiết ập tới. hình ảnh Mặc Kỳ Lân cự đại đã trở thành biểu tượng của công ty, bỗng nhiên nhìn thấy nó làm cho người ta có cảm giác rất mạnh. Bên dưới hình Mặc Kỳ Lân có tên của tập đoàn bằng tiếng Viêm Hòa cùng tiếng Anh. Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh mặc đồng phục màu trắng, vừa nhìn thấy Nguyệt Quan đã nhoẻn miệng cười chuyên nghiệp:

- Xin chào phó tổng giám đốc.

Nguyệt Quan khẽ gật đầu, đưa Tề Nhạc vào bên trong. Ánh mắt của đám tiếp tân ngoài đại sảnh vẫn luôn theo sát Tề Nhạc, tới khi khuất bóng rồi mới thôi, trong lòng âm thầm nghĩ, đây là vị minh tinh nào thế, khí chất thật tuyệt nha, lạnh lùng, lại có lực sát thương.

Nhờ Nguyệt Quan dẫn đường, Tề Nhạc đơn giản đi thăm tập đoàn của mình, tổng cộng có ba tầng, trên cơ bản toàn bộ đều là văn phòng được trang hoàng, thiết kế đều dùng mày đen, bạc làm chủ đạo, thể hiện đầy đủ cảm giác của Mạc Kỳ Lân. Đây đúng là do Như Nguyệt cùng Văn Đình thiết kế, có thể thấy được những hình ảnh của Kỳ Lân, chỉnh thể của toàn bộ đều thiết kể mang lại cảm giác mạnh mẽ, dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Nguyệt Quan đưa Tề Nhạc đi một vòng, nói:

- Thật xin lỗi, ngài tổng giám đốc, trong công ty không có phòng làm việc của anh, ai bảo trước giờ anh cũng chưa từng xuất hiện chứ? Hiện tại anh chuẩn bị làm gì thế?

Tề Nhạc nói:

- Tuyết Nữ có tới không?

Nguyệt Quan nhẹ gật đầu, nói:

- Cuối cùng thì hôm nay cô ấy cũng tới, mấy hôm trước cô ấy vắng, toàn bộ mọi chuyện đểu dồn hết lên người tôi, lần này tôi cũng được thư giãn chút rồi.

Tuyết Nữ tới rồi? Tề Nhạc vốn cũng chẳng hi vọng gì, cô bé này, đêm qua điên cuồng như thế, mệt tới ngất ngư, thế mà hôm nay lại còn có thể dậy đi làm. Cô đương nhiên chẳng phải vì tập đoàn này, đều là vì Tề Nhạc mà thôi! Nhớ tới dáng vẻ kiểu mỵ uyển chuyển của cô tối qua, trong lòng Tề Nhạc không khỏi có một mảnh ấm áp.

- Chị Nguyệt Quan, chị vẫn luôn ở công ty, chắc là biết rõ tình hình công ty nhất, không bằng, tôi tới chỗ chị ngồi một lát, chị nói cho tôi biết tình hình công tác ở công ty ra sao được không?

Nguyệt Quan gật gật đầu, nói:

- Lệnh của tổng giám đốc, sao tôi dám không nghe lời cơ chứ? Đi thôi.

Nguyệt Quan đưa Tề Nhạc đi vào phòng làm việc của mình, điều làm Tề Nhạc kinh ngạc chính là, với tư cách là phó tổng giám đốc mà văn phòng của Nguyệt Quan vô cùng nhỏ, ít nhất là nhỏ hơn so với tưởng tượng của Tề Nhạc rất nhiều lần. Nguyệt Quan để Tề Nhạc ngồi ở chủ vị, lập tức thể hiện ra tố chất cần có của một người quản lý, căn bản là không cần dùng bất cứ tư liệu gì, trực tiếp báo cáo bằng miệng toàn bộ tình hình hiện tại của tập đoàn Kỳ Lân.

Chương 235(2):

- Trước mắt, các công tác chuẩn bị cho ra mắt đều đã hoàn thiện, chúng ta đã liên hệ với một số nhà phân phối cao cấp rồi, chỉ cần sản phẩm của chúng ta thành hình lập tức có thể đưa lên thị trường. Các công tác tuyên truyền cũng đã chuẩn bị rất tốt, hôm nay, lúc Tuyết Nhi tới cũng đã nói cho tôi, sản phẩm cũng khá ổn rồi. Kế hoạch là ba ngày sau sẽ tổ chức họp báo công bố tin tức, nơi cử hành buổi trình diễn thời trang đang liên lạc, tạm thời làm ở một khu khách sạn năm sao. Chúng ta sẽ tận lực mời tất cả phóng viên của các tạp chí lớn tham gia. Tình trạng tài chính của công ty cũng khá ổn, số vốn một trăm triệu đã dùng khoảng ba mươi triệu vào công tác chuẩn bị nói trên, tài chính còn lại chủ yếu dùng vào một trong những bước tuyên truyền tiêu thụ trên thị trường sau này. Tình hình chỉnh thể là như thế, hiện tại có một vấn đề lớn nhất, chính là sản phẩm của tập đoàn còn chưa định hình giá cuối cùng. Hôm nay vừa hay anh cũng tới rồi, liền quyết định chuyện này luôn đi, ba ngày sau chúng ta tổ chức họp báo cũng có thể trực tiếp tuyên bố luôn.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, hài lòng nói:

- Nhờ có mọi người, còn về chuyện giá tiền, chị có đề nghị gì không?

Nguyệt Quan trầm ngâm nói:

- Căn cứ vào báo cáo kiểm nghiệm các sản phẩm của công ty, công hiệu của nó hơn xa bất kỳ loại sản phẩm nào của nó ngoài thị trường, mang lại lợi ích lớn với sức khỏe con người, thậm chí có thể dùng từ Thiên tài Địa bảo để hình dung. Hơn nữa giai đoạn trước chúng ta chuẩn bị các công việc tuyên truyền, cũng đã cân nhắc tới các loại nhân tố cùng thành phần tổng hợp, tôi cảm thấy sản phẩm của công ty chúng ta phải đi ra thị trường cao cấp.

Tề Nhạc nhẹ gật gật đầu, nói:

- Hiện tại sản phẩm của chúng ta có bao nhiêu? Tôi chỉ biết là lần này công ty chúng ta đưa ra ba loại hàng, còn tổng cộng có bao nhiêu sản phẩm thì không rõ lắm.

Nguyệt Quan nói:

- Dòng Ngọc Bích tổng cộng có bảy loại, dùng quả Ngọc Bích là có hiệu quả tốt nhất, nhưng cũng quý nhất. Sáu loại khác đều có những công hiệu khác nhau, chủ yếu là nhằm vào thị trường nữ tính. Mà dòng Phỉ Thúy cùng dòng Tử Thủy Tinh là dòng sản phẩm dù già trẻ, nam nữ đều thích hợp, lần lượt có sáu loại cùng tám loại. Tổng cộng có hai mươi mốt loại sản phẩm, ba dòng chính. Tôi nghĩ, từng dòng chúng ta đều có thể dùng danh nghĩa Quả Vương, giá cũng có thể lấy cao hơn một chút.

*****

Tề Nhạc nói:

- Chúng ta xem như không mưu mà hợp rồi, tôi cùng chuẩn bị đưa nó lên thành dòng sản phẩm cao cấp. Chị Nguyệt Quan, chị cho rằng chúng ta nên đặt giá ra sao thì hợp nhỉ?

Nguyệt Quan không chút do dự nói:

- Ba dòng quả Vương tôi cho rằng nên để giá tầm một nghìn Viêm Hoàng tệ, mà những dòng còn lại cũng không thể thấp hơn năm trăm. Chỉ có như vậy mới có thể tỏ rõ sự cao quý của sản phẩm công ty chúng ta, hơn nữa, giá này cũng coi như là hợp lý, luôn sẽ có người mang tâm lý ham của lạ mà tìm mua. Chỉ cần sản phẩm của chúng ta có hiệu quả thật tốt thì chẳng sợ họ không mua tiếp nữa. Chỉ cần chúng ta thành công tìm được nguồn tiêu thụ thì rất nhanh có thể hồi lại vốn ban đầu. Đường dây tiêu thụ càng tăng lên, công ty có thể đi vào quỹ đạo, dần dần phát triển.

Tề Nhạc đứng lên, nói:

- Được rồi, giá cả thì cứ quyết định như thế đi, tôi tới chỗ Tuyết Nữ xem một chút. À, đúng rồi, giá mà chị vừa nói, từ Viêm Hoàng tệ đổi thành Đô la Mỹ là được rồi.

- Được rồi! Á! Anh mới nói cái gì?

Nguyệt Quan trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình:

- Tề Nhạc, anh không nói nhầm chứ. Một nghìn đô một quả? Trời ạ! Anh đang bán vàng hay sao thế?

Tề Nhạc ngạo nghễ nói:

- Sản phẩm của công ty vốn còn quý hơn cả vàng, bởi vì chúng nó đều là độc nhất vô nhị, nếu như không thành lập giá cao như thế, làm sao có thể thể hiện được sự cao quý của sản phẩm chúng ta chứ?

Nguyệt Quan giật mình nói:

- Anh không phải là làm thật chứ. Anh phải hiểu, giá như vậy sẽ làm cho rất nhiều khách hàng của chúng ta chùn bước đó. Ăn một quả mà phải bỏ ra một ngàn đô la Mỹ. Trời ạ! Ai có thể chấp nhận được giá này chứ?

Tề Nhạc nhoẻn miệng cười nói:

- Luôn sẽ có người chịu tiêu tiền mà. Tôi đã tính tốt lắm rồi, giai đoạn đầu sẵn sàng bù lỗ, nhưng mà, chị Nguyệt Quan, chị cũng đừng quên, hoa quả mà chúng ta bán, với giá như vậy, chỉ cần bán được một quả cũng làm giảm đi thành phẩm của chúng ta trên diện rộng, chỉ cần bán được một phần mười số hoa quả thì chũng ta đã có thể thu được rất nhiều lợi nhuận rồi. Nguồn tiêu thụ từ từ sẽ đến, giá cả cũng phẩm chất của chúng ta là độc nhất vô nhị, không thể thay đổi. À, đúng rồi, vừa rồi hình như chị nói giá còn đắt hơn cả vàng, thế thì chúng ta càng có lợi hơn. Không bằng, giá của Quả Vương chúng ta liền lấy giá ngang bằng giá vàng đi, thế sao? Dùng cân nặng để tính.

- Tề Nhạc, anh điên rồi hay sao? Trời ạ, anh điên thật rồi. Được rồi, vẫn lấy theo giá Đô la Mỹ theo ý anh như vừa rồi đi. Giờ đây tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã đồng ý với Như Nguyệt tới đây giúp anh rồi.

Trong giọng nói của Nguyệt Quan mang theo vẻ tức giận.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Được rồi, chị Nguyệt Quan, chị nhất định phải có lòng tin với sản phẩm của chúng ta. Đừng quyên, chị là phó tổng giám đốc mà! Tôi đi tìm Tuyết Nữ đây, vừa rồi hình như chị muốn đi ra ngoài, chị đi làm việc của chị đi.

Vừa nói, Tề Nhạc trực tiếp đi ra ngoài.

- Chờ một chút.

Nguyệt Quan đột nhiên gọi Tề Nhạc lại, sắc mặt cô có vẻ hơi lúng túng, cái giá Tề Nhạc thành lập đã đủ bất hợp lý rồi, đúng là làm cô khó tiếp nhận. Nhưng mà, dù sao cô cũng chỉ là một giám đốc quản lý, giá cả cuối cùng ra sao cũng chỉ có thể để tổng giám đốc trên danh nghĩa Tề Nhạc này quyết định.

- Còn có chuyện gì sao?

Tề Nhạc dừng bước, nhìn về phía Nguyệt Quan.

Nguyệt Quan nói:

- Anh gọi điện cho Trương Thông Khiếu đí, anh ấy hình như có chuyện quan trọng gì đó tìm anh đó.

Tề Nhạc sững sờ, lúc này mới nhớ tới lời dặn dò của chú Chu:

- Xem trí nhớ của tôi này, được rồi, đợi chút tôi gọi điện cho anh vợ xem sao. Cảm ơn chị, chị Nguyệt Quan.

Nhìn bóng lứng Tề Nhạc rời đi, Nguyệt Quan không khỏi bất đắc dĩ một hồi:

- Người này thật là, không phải điên thì cũng là thằng ngu. Lần trước hắn tiêu nhiều tiền như vậy mua đồ cho Như Nguyệt cũng đã đủ biến thái rồi, lần này còn đưa một cái giá chết người cho sản phẩm của công ty. Trời ạ! Hắn thật là thằng điên sao?

Tuy rằng ngoài miệng là nói như thế, nhưng trong lòng Nguyệt Quan có thể cảm giác được, giá mà Tề Nhạc đưa ra này hình như cũng có mấy phần có lý.

Tề Nhạc đi ra khỏi gian phòng của Nguyệt Quan đột nhiên nhớ tới mình cũng không biết phòng của Tổng giám đốc ở đâu, nhưng điều này cũng chẳng làm khó hắn được. Với năng lực Tự Nhiên Chi Nguyên của hắn, muốn tìm được Tuyết Nữ thật sự quá dễ dàng, hơi động tinh thần lực một chút liền tìm được phương hướng của phòng Tổng giám đốc.

Trước đó Nguyệt Quan đưa Tề Nhạc đi thăm văn phòng Kỳ Lân đã khiến cho rất nhiều người chú ý. Không biết lúc trước Như Nguyệt, Văn Đình cùng Tuyết Nữ thành lập ở giai đoạn trụ cột có phải là dựa theo mô hình kinh doanh của công ty cô không nữa, Tề Nhạc đưa mắt nhìn quanh, còn tưởng rằng mình đi nhầm vào Nữ Nhi Quốc mất, cơ hồ khoảng tới chín mươi phần trăm nhân viên đều là nữ. Hơn nữa, đều là những cô gái trẻ, lúc này toàn bộ chín mươi phần trăm nhân viên đó đều đang dán mắt lên nhìn Tề Nhạc. Chẳng lẽ, màu mái tóc mình thật sự hấp dẫn người khác thế sao? Tề Nhạc đưa tay lên sờ sờ vào mái tóc, ngẫm nghĩ xem lúc về có nên đi nhuộm lại thành tóc đen hay không.

Còn chưa đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, Tề Nhạc đã nghe được giọng nói của Tuyết Nữ. Giọng cô lại khôi phục vẻ lạnh như băng lúc trước, lạnh lùng tuyên bố mệnh lệnh gì đó.

Đi tới cửa phòng làm việc, Tề Nhạc gõ lên cửa và cái, giọng nói bên trong lập tức dừng lại, Tuyết Nữ nói:

- Mời vào.

Đẩy cừa vào, Tề Nhạc chứng kiến cảnh trong phòng lại càng không khỏi hoảng sợ. phòng làm việc của Tuyết Nữ cũng chỉ lớn hơn phòng làm việc của Nguyệt Quan một chút, toàn bộ trong phòng đều bày các loại hộp quà hoa quả, đều là do tự công ty thiết kế ra. Mà ở trước bàn làm việc của cô còn có ba cô gái, xem chừng đều là khoảng ba mươi tuổi, cùng đều là mặc một bộ đồng phục công sở.

Thấy người vào hóa ra là Tề Nhạc, sắc mặt Tuyết Nữ lập tức lộ vẻ vui mừng:

- A! Sao anh lại tới đây? Được rồi, các cô đi ra ngoài trước đi. Xử lý theo những gì tôi mới nói, bất luận thế nào, ba ngày sau, hội chiêu đãi ký giả của chúng ta nhất định phải được cử hành. Những cơ quan truyền thông không thể thấp hơn một trăm cơ quan, nhất là những cơ quan truyền thông quan trọng, bao gồm cả TV, mạng, hay là báo chí đều phải tận khả năng mời người tham gia.

- Vâng, tổng giám đốc.

Ba cô gái vội liếc về phía Tề Nhạc, mới ra khỏi cừa phòng Tuyết Nữ, trong lòng đều dang nghĩ, người đàn ông này chẳng lẽ là bạn trai của tổng giám đốc hay sao? Hình như đây là lần đầu tiên tổng giám đốc cười. Cảm giác thật là "khốc" mà!

- Thật là uy phong đấy! tổng giám đốc Tuyết của anh.

Tề Nhạc cười giỡn, đi tới cạnh bàn ngồi xuống.

Tuyết Nữ bước tới, trực tiếp ngồi trên đùi Tề Nhạc, hai tay ôm lấy cổ hắn, nói;

- Uy phong cái gì? không cho phép trêu đùa em.

*****

Tề Nhạc cừng chiều nhéo nhéo cái mũi cô, nói:

- Cô bé ngốc, đêm qua chúng ta vừa mới trở lại, hơn nữa em còn mệt như thế, sao lại không nghỉ ngơi trước một chút chứ? Chuyện hôm nay cũng chẳng gấp gáp trong ngày như thế.

Tuyết Nữ mỉm cười nói:

- Anh thật sự không vội sao? Chỉ sợ là không đúng thế đi. Dù sao thời kỳ cự thú viễn cổ có rất nhiều nhân tố không biết, tuy rằng em thật hi vọng luôn có thể ở cùng một chỗ với anh, nhưng mà chỗ mẹ Như Nguyệt còn rất cần anh, chỉ có say khi chấm dứt được chuyện này rồi chúng ta nhanh chóng chạy trở về.

Tuyết Nữ hiểu lòng người, hiểu lý lẽ như thế, làm cho Tề Nhạc không khỏi càng thêm yêu mến cô thêm vài phần, nói:

- Tuyết nhi của anh thật sự là càng ngày càng ngoan, thế thì chúng ta tới nhà kho một chuyến đi, mang toàn bộ hoa quả đi cất, sau đó chuẩn bị chỉnh thể mang cất vào hộp rồi tiến hành tiêu thụ. Vừa rồi anh cũng đã thương lượng giá cả với chị Nguyệt Quan rồi, ba dòng chính Quả Vương chào giá một ngàn đô la Mỹ, những loại khác toàn bộ đều khoảng năm trăm đô la Mỹ một quả.

- Được! Tề Nhạc, ba ngày sau chiêu đãi nhà báo, phóng viên, anh nhất định phải tham gia nha. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên công ty chúng ta chiêu đãi phòng viên, anh lại là tổng giám đốc của công ty, không chịu lộ mặt thì đúng là không tốt. tới lúc đó, chị tiểu Lâu cũng tới tham gia đó. Lần này, em nhất định phải làm thật oanh liệt, làm cho tất cả mọi người biết đến tên của tập đoàn Kỳ Lân chúng ta!

Tề Nhạc nói:

- Được rồi, nhưng mà anh thật sự không muốn xuất đầu lộ diện.

Tuyết Nữ hừ một tiếng, nói:

- Vậy anh cam lòng suốt ngày để em xuất đầu lộ diện bên ngoài chứ gì! em mặc kệ, dù sao anh nhất định phải tham gia.

Tề Nhạc đầu hàng nói::

- Được, được rồi, không phải là anh đã đồng ý rồi sao, đến lúc đó chúng ta cùng đi, mấy hôm nay em bận quá rồi.

Tuyết Nữ nói:

- Hả, đúng rồi. chuyện hôm nay anh đi làm thế nào rồi? có kết quả gì không?

Tề Nhạc nói:

- Anh mang đồ đi rồi, hiện tại chỉ cần đợi hồi âm là được rồi. Em có thể con không biết, cha của Minh Minh chính là một trong những người lãnh đạo quân đội quốc gia đó. Có ông ấy ra mặt sẽ mạnh hơn so với chuyện chúng ta tự làm rất nhiều. anh tin rằng hiệu quả của những sản phẩn này của chúng ta nhất định sẽ thuyết phục được những vị lãnh đạo quốc gia đó. À, đúng rồi, anh gọi một cuộc điện thoại trước đã, sau đó chúng ta đi nhà kho, đoán chừng khoảng trước thời gian ăn trưa là có thể xong việc, sau đó cũng ta cùng nhau đi ăn.

Tuyết Nữ liền đưa điện thoại di động để vào bên trong tay Tề Nhạc, nói:

- Được, anh sắp xếp xong xuôi, anh tới thật sự là tốt quá rồi, nếu không em với mọi người có khi ngay cả cơm cũng chẳng kịp ăn.

Tề Nhạc bấm số điện thoại của Trương Thông Khiếu, lẳng lặng đợi, điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Trương Thông Khiếu liền truyền tới từ đầu dây bên kia:

- Xin hỏi ai thế?

Tề Nhạc mỉm cười:

- Là tôi, Tề Nhạc.

Vừa nghe thấy giọng nói của Tề Nhạc, Trương Thông Khiếu lập tức nổi giận lôi đình;

- Tề Nhạc, thằng ranh thối này còn biết trở về hay sao! Em gái tôi đâu hả? Anh không mang nó ra đây nhanh lên, ông đây sắp mệt chết rồi.

Từ những lần tiếp xúc với Tề Nhạc, cùng thăm dò ý của em gái mình, Trương Thông Khiếu cũng đã chấp nhận thân phận của Tề Nhạc. Dù sao, Tề Nhạc là người đàn ông duy nhất mà Như Nguyệt phải lòng.

Tề Nhạc nói:

- Anh vợ ạ, chỉ sợ anh còn phải vất vả thêm một đoạn thời gian ngắn nữa cơ. Thế này, sản phẩm của tập đoàn chúng tôi sắp tung ra thị trường, để tôi bảo người mang một chút tới cho anh, có thể nâng cao trí não, tinh thần, hơn nữa, có tác dụng lớn với cơ thể nha, nhất là chuyện "kia" của đàn ông nha. Hắc hắc...

Trương Thông Khiếu trầm mặc một chút, ngay khi Tề Nhạc còn tưởng hắn lại đang trách mình mang Như Nguyệt chạy lung tung liền nghe thấy Trương Thông Khiếu thận trọng hỏi:

- Thật sự sao? Có tác dụng tăng cường với chuyện kia?

Tề Nhạc vốn sửng sốt mộ chút, nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, trong lòng cười thầm, bất luận là tuýp đàn ông thế nào, đối phương đương nhiên chú ý nhất tới chuyện kia, cười xấu xa nói:

- Sau này ăn xong rồi liền thử với chị dâu Nguyệt Quan xem chẳng phải là sẽ rõ sao? Nếu như thật sự hữu hiệu, hai người phải đợi một khoảng thời gian, đợi Như Nguyệt trở về, chúng tôi sẽ tặng thêm cho.

Tiếng nói của Trương Thông Khiếu hòa hoãn đi rất nhiều, nói:

- Thằng ranh này, chẵng những kéo em gái tôi đi mất, cả vợ tôi cũng kéo tới công ty của cậu, cậu cẩn thận một chút cho tôi, nếu để tôi biết Nguyệt Quan nhà tôi chịu ủy khuất gì, tôi bắt cậu nếm mùi.

Tề Nhạc cười nói;

- Sao lại như thế, chị Nguyệt Quan là trụ cột vững vàng ở công ty chúng tôi mà! Tôi lấy lòng chị ấy còn không kịp. À, đúng rồi, nghe chú Chu với chị Nguyệt Quan nói anh có chuyện tìm tôi, rốt cuộc là chuyện gì mà gấp thế? Không phải chỉ muốn mắng tôi một trận hả giận thôi chứ?

Trương Thông Khiếu tức giận nói:

- Tôi là người nhàm chán như vậy sao?

Nói đến đây hắn trầm mặc một lúc rồi nói:

- Tề Nhạc, anh phải nghe tôi kể tiếp và giữ tỉnh táo mới được. Sau đó anh đi tới chỗ của tôi một chuyến.

Tề Nhạc sững sờ không biết vì cái gì Trương Thông Khiếu nói ra lời này thì hắn vô ý thức khẩn trương lên.

- Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói nhanh đi.

Trương Thông Khiếu ở đầu dây bên kia vội vã tìm Tề Nhạc chỉ nói một nguyên nhân đơn giản, đang chờ đợi và sắc mặt Tề Nhạc càng ngày càng ngưng trọng, ánh mắt của hắn càng quái dị hơn nữa, sau khi nghe Trương Thông Khiếu nói ra những lời này thì hắn không biết có nên cúp điện thoại không nữa, thân thể lúc này lâm vào ngốc trệ.

Tuyết Nữ nhìn thấy cảm xúc của Tề Nhạc biến hóa thì không biết nên làm như thế nào cho phải, vội vàng hỏi:

- Tề Nhạc, anh làm sao thế? Có phải là xảy ra chuyện gì không?

Âm thanh của Tuyết Nữ làm cho Tề Nhạc đang thừ người bừng tỉnh lại, liếc mắt nhìn qua gương mặt lo lắng của Tuyết Nữ thì hắn hít sâu bình tĩnh tâm thần của mình.

- Yên tâm đi, là chuyện tốt. Nhưng anh sắp phải đi qua tập đoàn Long Vực nhìn một chút, chỉ sợ anh không đi tới nhà kho với em được. Hoa quả anh cất giữ trong Kỳ Lân Châu hoàn toàn không kém gì kho đông lạnh cả. Chờ sau khi anh trở về rồi nói, giữa trưa nhớ ăn cơm thật ngon đấy, có khả năng anh không về kịp, chuyện công ty giao cho em.

Nói xong câu này Tề Nhạc giống như hỏa tiễn lao ra khỏi ghế, đem Tuyết Nữ đặt qua một bên và vội vã rời đi.

Trong nội tâm Tuyết Nữ tràn ngập nghi hoặc, là chuyện gì có thể khiến Tề Nhạc lo lắng như vậy? Từ khi từ Luân Đôn trở về thì tâm tính Tề Nhạc trầm ổn hơn rất nhiều. Trừ lần trước đạt được Kim Sí Đại Bằng Điêu ra thì hắn không có như vậy a. Tại sao cảm xúc của hắn hôm nay xuất hiện biến hóa chứ.

Tuyết Nữ ngồi suy tư nguyên nhân khiến cảm xúc của Tề Nhạc đại biến thì Tề Nhạc đã chạy như bay qua chiếc BMW rồi rời khỏi tập đoàn Kỳ Lân, đi tới tập đoàn Long Vực.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)