Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 252

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 252: Thần khí Không Động Ấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Tề Nhạc cười khổ nói:

- Không, tôi đương nhiên rõ ràng ý của ngài rồi. Chỉ là ban đầu ở Luân Đôn đại chiến với giáo đình, Hiên Viên hồn tiền bối vì cứu tôi, cuối cùng bằng vào lực lượng bổn nguyên phát động ra Thất Khước Chi Trận, dùng Hiên Viên Kiếm làm hạch tâm Thất Khước Chi Trận chính là tru thần trận hủy diệt toàn bộ địch nhân uy hiếp tôi. Nhưng mà cũng chính là bởi vì như thế, Hiên Viên hồn tiền bối trực tiếp tiến nhập ngủ say, hắn nói cần thời gian trăm ngày mới có thể khôi phục lại. Hiện tại chỉ sợ không cách nào nhờ hắn giác tỉnh Không Động Ấn.

Nghe xong giải thích của Tề Nhạc, tâm tình của Trát Cách Lỗ vừa mới có chút khẩn trương lập tức trầm tĩnh lại, hắn nói:

- Cái vấn đề này không lớn. Anh từ Luân Đôn trở về cũng đã có một khoảng thời gian không ngắn, cũng đã gần trăm ngày, thời gian Hiên Viên hồn có thể khôi phục lại rồi. Như vậy, anh tại chỗ này chờ đợi. Dùng khí tức Hiên Viên Kiếm trên người của anh, chắc là không bị Không Động Ấn bài xích. Mà cái không gian của Không Động Ấn này tên là Ngũ Hành Sơn Nhạc, năng lượng ngũ hành trong đó cực kỳ đầy đủ, ở chỗ này tu luyện tạo nên chỗ tốt rất lớn với anh. Anh vốn có bốn loại Vân Lực, thủy cùng hỏa hai loại Vân Lực vừa vặn nằm trong ngũ hành thuộc tính, chỉ cần cố gắng tu luyện, tất nhiên sẽ có ích lợi lớn. Đợi đến lúc Hiên Viên hồn tiền bối tỉnh lại, anh sẽ đạt được sự tán thành của Không Động Ấn.

Nghe Trát Cách Lỗ nói xong, Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Hiện tại cũng chỉ có như vậy. Chỉ cần có thể đạt được Không Động Ấn, đừng nói là chờ hơn một tháng, coi như là một năm tôi cũng nguyện ý ah!

Trát Cách Lỗ chỉ chỉ ngọn núi ở phía dưới mỉm cười nói:

- Vậy thì tôi sẽ để anh lại đây. Tôi muốn đi ra ngoài, chờ anh đạt được Không Động Ấn thì dưới sự trợ giúp của ấn linh tự nhiên là có khả năng khai mở cái không gian này. Anh hãy tự bảo trọng, trước khi Hiên Viên hồn tiền bối tỉnh lại thì nhất định không nên gấp gáp muốn đạt được Không Động Ấn, anh hiểu chứ?

Tề Nhạc gật đầu nói:

- Đại sư, ngài cứ yên tâm đi. Trước kia tôi cũng nhận được hai kiện thần khí rồi, đối với phong ấn thần khí vẫn có những hiểu biết nhất định, chỉ cần cơ duyên chưa tới, nhân lực như thế nào cũng không thể chống lại phong ấn của hai vị đại thần lưu lại.

Trát Cách Lỗ khen ngợi nhìn Tề Nhạc, hắn chắp tay trước ngực có hơi khom người chào Tề Nhạc rồi phiêu nhiên bay đi.

Cảm thụ được khí tức năng lượng năng lượng bành trướng ở phía tây, trong lòng Tề Nhạc lúc này tràn ngập hưng phấn, những thứ khác hết thảy đều bị ném sau đầu, hiện tại hắn thầm nghĩ phải hảo hảo tu luyện ở trong không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc nơi này một phen. Khí tức ngũ hành khổng lồ kia tuyệt đối có chỗ lợi ích cực lớn với năng lượng của hắn.

Không muốn thật lãng phí một chút thời gian, Tề Nhạc bay lên hướng xuống phía dưới Ngũ Hành Sơn Nhạc. Hắn lựa ở phương bắc, thủy vân lực của Tề Nhạc tuy rằng đã tăng lên tới cảnh giới tám vân. Nhưng tựa như lúc trước tăng lên cảnh giới bảy vân. Vân Lực tăng lên không đủ vững chắc, năng lượng cũng chưa toàn bộ đạt tới tám vân. Hiện giờ ở trong Ngũ Hành Sơn Nhạc, chính mình có khả năng mượn hai tòa núi cao, như vậy trước hết đem thủy vân lực hoàn toàn tăng lên tới cảnh giới tám vân trước đã, sau đó mới tăng hỏa vân lực. Về phần chín vân, hắn không dám suy nghĩ. Dù sao trước khi bốn loại Vân Lực toàn bộ tăng lên tới tám vân, Vân Lực sẽ không có đột phá điều gì. Từ khi chính thức cảm nhận được uy lực của bốn loại Vân Lực, Tề Nhạc sẽ không dùng năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên gia tăng chúng lên nữa. Gia tăng như vậy đề cao thực lực rất nhanh nhưng không thể có hiệu quả tốt như tu luyện từng Vân Lực. Kỳ Lân tổng cộng có chín vân, nếu như miễn cưỡng đạt đến cảnh giới chín vân mà thực lực cấp bậc chín vân chính thức không có đạt tới thì sau này muốn tăng lên nữa rất khó. Vì thế cân nhắc lâu dài, Tề Nhạc không thể không lựa chọn một phương pháp xử lý đem Vân Lực của mình tăng lên từng cái một.

Trát Cách Lỗ phiêu nhiên rời khỏi không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc, xuất hiện ở đại điện hắc ám, hắn không có ly khai đại điện. Chắp tay trước ngực, mặt mày thả lỏng thở dài nói một tiếng về hướng trong đại điện:

- Vừa rồi tiểu tăng cùng Tề Nhạc nói chuyện, thí chủ cũng đã nghe hết rồi. Thực xin lỗi, thí chủ, tuy rằng tiểu tăng nguyện ý hợp tác đông tây phương, nhưng mà lúc trước thí chủ làm hết thảy những chuyện đó khiến hắn tổn thương quá nặng. Tính cách của Tề Nhạc như thế nào, có lẽ thí chủ còn hiểu hơn tiểu tăng.

Trong bóng tối đi ra một thân ảnh thon dài, trong đại điện lờ mờ của ánh nến chiếu xuống. Thân ảnh thon dài nhìn bề ngoài vô cùng cô đơn, váy dài màu trắng phụ trợ mái tóc dài màu tím trông vô cùng động lòng người. Nhưng mà quang mang trong mắt nàng lại tràn đầy vô tận bi ai, thân thể của nàng thậm chí có chút run rẩy. Thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong đại điện này không phải ai khác mà chính là Vũ Mâu ban đầu ở Luân Đôn làm hại Tề Nhạc, lợi dụng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của hắn hoàn toàn kế thừa thần lực của Nữ Thần Athena.

Trên mặt Vũ Mâu lúc này còn có hai vệt nước mắt chưa khô, nàng nhìn đại sư Trát Cách Lỗ, khom mình hành lễ nói:

- Đại sư, ngài đã tận lực. Chuyện này hết thảy là do tôi làm ra, đều là lỗi của tôi, sai đến nỗi không cách nào vãn hồi. Nếu như không phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, tôi thật sự không muốn cứ mãi thống khổ như vậy.

Trát Cách Lỗ nhìn Vũ Mâu, hắn có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình hiện giờ của nàng, thở dài một tiếng, Trát Cách Lỗ nói:

- Tiểu tăng có thể hiểu được nỗi thống khổ của thí chủ, nhưng mà thí chủ cũng hiểu được Tề Nhạc đau khổ ra sao. Tốt nhất là đừng nên suy nghĩ nữa, hiện tại nhiệm vụ của thí chủ giống Tề Nhạc, hãy tận lực gia tăng sức mạnh để đối mặt với nguy cơ tùy thời có thể xuất hiện. Thí chủ đã hoàn toàn kế thừa thần lực của Nữ Thần Athena, có thể nói, hiện tại thí chủ chính là Nữ Thần Athena chính thức. Xét phương diện khác, mặc dù thí chủ vì theo đuổi lực lượng cường đại trong thời gian ngắn mà làm ra những điều cực đoan. Dù sao thì sau lưng thí chủ có ngàn vạn người dân Hy Lạp, chỉ là cách làm lúc đó của thí chủ không đúng. Tiểu tăng nghĩ nếu như thí chủ trực tiếp nói cho Tề Nhạc, hy vọng có thể lấy được năng lượng tự nhiên chi nguyên, cho dù sẽ tạo ra tiêu hao rất lớn với hắn, nhưng rất có thể hắn sẽ đồng ý. Tề Nhạc là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn hắn đã nhận hết nhân tình ấm lạnh của thế gian. Vì thế, trong lòng của hắn luôn cố chấp đối với cảm tình, vì yêu mà sinh hận, đây mới là mấu chốt. Trận chiến trên Everest đã không thể cải biến, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào phải do Tề Nhạc quyết định.

Nghe Trát Cách Lỗ nói, Vũ Mâu im lặng rất lâu không lên tiếng. Lần này nàng đặc biệt tới Tây Tạng tìm đại sư Trát Cách Lỗ, một là bởi vì khí tức của Tề Nhạc biến mất, mà cái khác chính là muốn được Trát Cách Lỗ đại sư giúp đỡ.

*****

Tại Hy Lạp, qua đủ con đường điều tra, Vũ Mâu biết rõ người có khả năng khuyên nhủ được Tề Nhạc chỉ có một mình vị Trát Cách Lỗ đại sư này. Nhưng mà mắt thấy Tề Nhạc có hận ý sâu như thế với mình, nàng còn có thể làm gì? Tề Nhạc nói, cừu hận thì không cách nào hóa giải, tất cả chỉ có thể thông qua vũ lực để giải quyết. Nếu như không phải mình gánh vác rất nhiều chuyện thì Vũ Mâu quả thực muốn chết trong tay của Tề Nhạc, chỉ có như vậy lòng của nàng mới có thể giải thoát.

Lúc trước chòm sao Thiên Bình Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Mephisto đã dự cảm được khi Tề Nhạc phục sinh, Tề Nhạc sẽ là sơ hở duy nhất của Vũ Mâu, nhưng mà ngay cả hắn cũng không biết, đối với Vũ Mâu, sơ hở này lại lớn như thế. Mãi tới về sau khi Mephisto minh bạch thì hết thảy đều đã muộn.

- Cảm ơn ngài. Đại sư, ngài đã chỉ điểm cho tôi rất nhiều, tôi đi đây. Lần sau lại đến Tây Tạng chính là ngày mười tháng một. Không biết khi đó còn có thể gặp lại ngài hay không.

Vừa nói dứt lời, Vũ Mâu chậm rãi quay người hướng bên ngoài đại điện đi đến.

Trát Cách Lỗ nhìn bóng lưng của nàng, hắn chắp tay trước ngực:

- A Di Đà Phật, hết thảy nhân quả đều có thiên định, thí chủ đi thong thả. Ngày mười tháng một, đối với Tề Nhạc mà nói là thời gian rất đặc thù. Đó là sinh nhật của hắn, hai mươi năm qua, đó là thời gian mà hắn thống khổ nhất.

Nghe lời nói của Trát Cách Lỗ, Vũ Mâu không khỏi chấn động toàn thân. Nàng tự nhiên biết rõ Tề Nhạc là cô nhi, đối với cô nhi mà nói, sinh nhật không thể nghi ngờ là thời gian đau khổ nhất. Không nói thêm gì nữa, Vũ Mâu giống như có lẽ đã nghĩ thông suốt điều gì đó, nàng phiêu nhiên bay đi.

Nhìn bóng lưng Vũ Mâu rời đi, ánh mắt Trát Cách Lỗ mông lung lắc đầu:

- Cái này là nghiệt duyên sao? Lực lượng mà thượng thiên ban cho cũng không nhất định là chuyện tốt, vốn phải là một đôi tình lữ ah! Không ngờ lại tạo thành tình cảnh này, hi vọng Tề Nhạc có thể vào thời khắc cuối cùng nhận rõ điều gì. Nếu không chỉ sợ cái thế giới này thật sự không còn sức mạnh để đối kháng nguy cơ. Trận chiến ở Everest hoặc là chính là chung kết hết thảy hoặc là bắt đầu. Vậy phải xem bọn hắn là lựa chọn như thế nào thôi.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tề Nhạc rời khỏi thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú đã hơn một tháng. Như Nguyệt đứng ở trên sườn núi, trông về phía bình nguyên xa rộng lớn. Từ khi Tề Nhạc rời đi, quân đoàn Sinh Tiếu được mười hai vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dẫn đi, phối hợp cùng đại quân nhân loại xuất các chiến dịch lớn nhỏ hơn mười lần. Mỗi lần đều có thể lấy được chiến tích xa xỉ, bức đại quân Tộc Cửu Lê liên tiếp bại lui. Nếu như không phải bởi vì lực phòng ngự của bản thân quân đội Tộc Cửu Lê rất mạnh, như vậy thì số lượng tổn thất của đám người đó sẽ không đơn giản chỉ là một phần ba như thế.

Vũ khí hiện đại ứng dụng tại thời viễn cổ có lẽ sẽ tạo nên uy lực vô cùng cường hãn, nhưng mà khi chiến đấu chính thức bắt đầu. Mọi người đến từ hiện đại mới biết được, hết thảy cũng không phải là đơn giản như vậy. Tộc Cửu Lê tại Thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Đạn Xuyên Giáp cũng chỉ có thể tạo thành tổn thương nhất định mà không thể trí mạng. Khó trách Tộc Cửu Lê bằng vào năm vạn đại quân là có thể giết gần trăm vạn nhân loại tứ đại tộc mà không hề có sức hoàn thủ.

Bất quá, cũng may mắn những vũ khí hiện đại này xuất hiện, mới khiến cho Tộc Cửu Lê gia tăng thương vong, lực phá hoại của vũ khí nóng vẫn vô cùng đáng sợ. Một súng không chết không có nghĩa là cả chục cả trăm súng cùng bắn không chết. Trong quá trình không ngừng chiến đấu, dựa vào phối hợp tác chiến của Sinh Tiếu quân đoàn cùng vũ khí nóng bọn họ mang đến, khiến cho Tộc Cửu Lê rất khó có sức hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng bại lui. Một khi cường giả Na Lê trong bọn họ xuất hiện thì Như Nguyệt tự nhiên sẽ dẫn đầu Sinh Tiếu quân đoàn nghênh đón. Mà Y Nhược cùng Huyền Vũ, Thanh Long hai vị thần thú đã được Tề Nhạc thỉnh cầu làm giám quân trước khi đi, chỉ khi quân đoàn Sinh Tiếu xuất hiện nguy cơ thì mới ra tay.

Trải qua hơn mười trận chiến tẩy lễ, tuy rằng tốc độ tăng lên không thể so với tập huấn của tháng trước, nhưng mà hiện tại mỗi một thành viên Sinh Tiếu quân đoàn đều kiên cường hơn trước kia rất nhiều. Giết chóc chính thức của quân đoàn trong chiến đấu khiến cho bọn hắn đã lấy được vô số kinh nghiệm quý báu trên chiến trường và năng lực thực chiến của chính mình. Trong quá trình mọi người cố gắng, thực lực mỗi người đều đã có tiến bộ nhảy vọt, mà điều này càng khiến cho toàn bộ quân đoàn Sinh Tiếu phối hợp càng thêm chặt chẽ. Mười hai tiểu đội Sinh Tiếu, mỗi một tiểu đội đều dùng đội trưởng làm hạch tâm đơn độc chiến đấu cùng đoàn thể, mà toàn bộ mười hai tiểu đội lại là một đoàn thể chiến đấu lớn. Trên chiến trường, bọn họ như những chiếc cối xay thịt khổng lồ, Chiến Sĩ Tộc Cửu Lê bình thường có phòng ngự kiên cố ngay cả viên đạn đều rất khó xuyên thấu trước mặt bọn họ căn bản không coi là cái gì.

Tuy rằng chỉ có hơn một trăm người, nhưng mà, bất luận trong mắt Tộc Cửu Lê hay là nhân loại Tứ đại tộc thì bọn họ đều là một chi Cương Thiết Hùng Sư đủ để cải biến toàn bộ cuộc chiến.

- Chị Như Nguyệt, chị lại nhớ anh ấy rồi phải không?

Thanh âm của Minh Minh vang lên sau lưng Như Nguyệt.

Như Nguyệt quay đầu lại, mỉm cười nhìn Minh Minh, Minh Minh lần này đi vào thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú cũng có được biến hóa rõ ràng. Vẻ hoạt bát sáng sủa vẫn tồn tại, nhưng mà nét trẻ trung lại biến mất, nàng bây giờ đã trở thành tướng lãnh trọng yếu trên chiến trường. Tiểu đội Sinh Tiếu Kê của nàng có bài danh rất cao trong mười hai tiểu đội sinh tiếu.

- Minh Minh, lại muốn giễu cợt chị hả? Chẳng lẽ em cũng không nhớ anh ấy?

Như Nguyệt nhìn Minh Minh không khỏi bật cười nói.

Minh Minh buột miệng cười đáp:

- Đương nhiên là nhớ rồi, bất quá nhớ để làm gì chứ? Người đó đi chuyến này vui đến quên cả trời đất, không biết bao giờ mới trở lại.

Như Nguyệt đưa tay gõ nhẹ vào đầu Minh Minh, sủng nịnh nói:

- Nha đầu em đó. Anh ấy nhất định là có chuyện gì ngăn trở, nếu không sớm đã trở lại rồi. Chúng ta gấp cũng vô dụng, không có Côn Lôn kính, chúng ta ai cũng không thể quay về ah!

Như Nguyệt vừa muốn nói cái gì nữa, đột nhiên tinh thần của nàng chấn động, ánh mắt hướng phương xa sườn núi bên dưới nhìn lại. Không biết lúc nào, một mảnh màu xanh lá đã hướng phía các nàng chậm rãi bò tới. Đó không phải là màu xanh lá của thiên nhiên tươi tốt, mà là màu xanh lá tràn đầy tĩnh mịch lóe ra quang mang. Thân ảnh màu xanh lục tựa hồ không có giới hạn, nhất là những thân ảnh cao lớn phía trước nhất càng làm cho người không khỏi xuất hiện cảm giác sợ hãi. Tộc Cửu Lê đến rồi.

Minh Minh có chút giật mình nói:

- Tại sao có thể như vậy? Đám người đó tại sao lại đột nhiên công kích chúng ta. Gần đây không phải vẫn là chúng ta chiếm cứ ưu thế sao? Đám người đó công kích chính diện từ bình nguyên như vậy, không phải là chịu chết sao?

*****

Trong mắt Như Nguyệt toát ra quang mang ngưng trọng:

- Không, đó không phải chịu chết. Chỉ sợ là Xi Vưu đã chữa thương xong và quay trở lại. Nếu như không có chỉ huy của hắn, những tên gia hỏa này vẫn sẽ như trước đây, không có cam đảm phát động tiến công. Tình huống hiện tại có chút không ổn, đạn dược chúng ta mang đến đã tiêu hao không ít. Xem ra, trận chiến đấu này chỉ có thể dựa vào lực lượng của chúng ta. Minh Minh, em nhanh thông báo cho mọi người, chuẩn bị chiến đấu.

Minh Minh đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Như Nguyệt một mực nhìn chăm chú đại quân Tộc Cửu Lê đang tràn tới rất nhanh, trong lòng không khỏi lo lắng.

- Tề Nhạc ah! Nếu như bây giờ anh ở chỗ này, em cũng không cần phải lo lắng như thế. Rốt cục là tới khi nào anh mới trở về được đây?

Từ khi Tề Nhạc trở thành Sinh Tiếu Vương, vị trí đệ nhất chiến sĩ Sinh Tiếu thuộc về Như Nguyệt đã tặng cho Tề Nhạc. Nàng đã thành thói quen có Tề Nhạc, không nói trước phương diện tình cảm, chỉ cần có Tề Nhạc ở nơi này. Chiến sĩ Sinh tiếu đối với bất kỳ tình huống nào cũng đều có cách đối phó, mà bây giờ Tề Nhạc không có ở đây, Như Nguyệt chỉ có thể một mình khởi động. Mắt thấy Tộc Cửu Lê phát động công kích toàn diện cùng Xi Vưu có khả năng ẩn núp trong bóng tối, Như Nguyệt đã cảm giác được có chút gánh nặng khó chịu nổi rồi.

...

Như Nguyệt bên kia cố gắng đối kháng cùng Tộc Cửu Lê, vậy còn Tề Nhạc đang ở chỗ nào? Hắn lúc này vẫn ở Tây Tạng hoặc là nói trong không gian mỹ diệu của Ngũ Hành Sơn Nhạc.

Ngay cả Tề Nhạc cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian rồi. Từ khi tới đây, ngoại trừ mấy lần cần chuyển đổi tu luyện Vân Lực mà thanh tỉnh thì tinh thần lực của hắn cơ hồ đều ở trong lúc ngủ say. Trong không gian này, hắn căn bản không cần lo lắng bất luận khả năng xuất hiện nguy hiểm nào, hoàn toàn có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tu luyện, cũng chính là dưới loại tình huống này, Tề Nhạc mới cảm nhận hết được ưu việt Ngũ Hành Sơn Nhạc mang lại cho hắn. Đúng như hắn dự liệu, trên ngọn núi màu xanh da trời có năng lượng thủy thuộc tính vô cùng mênh mông, không tốn nhiều thời gian, thủy vân lực cấp bậc tám vân của hắn đã không ngừng hấp thụ thủy thuộc tính và củng cố hoàn toàn cảnh giới tám vân. Về sau Tề Nhạc lại chuyển dời đến trên ngọn núi màu đỏ phía nam, không lâu trước đó nhờ năng lượng hỏa thuộc tính và toàn tâm toàn ý tu luyện cũng đạt tới cảnh giới tám vân. Bốn loại Vân Lực thì có hai loại đều đã đạt đến cấp bậc tám vân, tương đương với hắn đã hoàn thành một nửa chỉnh thể tám vân, thực lực gia tăng trên phạm vi lớn. Đồng thời sau khi hoàn thành tu luyện hỏa thuộc tính Vân Lực, Tề Nhạc phát hiện khi mình đi tới ngọn núi trung ương màu vàng có thổ thuộc tính thì tổng hợp năng lượng Ngũ hành thuộc tính sẽ sinh ra một loại khí tức phi thường nhu hòa, chúng tương sinh với năng lượng tự nhiên của mình. Vì thế thời gian sau đó, Tề Nhạc đều hấp thu loại khí tức đó tăng cường tự nhiên chi nguyên của mình. Thân thể của hắn cũng không ngừng tiến hóa trong không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc, tuy rằng không bằng thoát thai hoán cốt của tự nhiên chi nguyên lúc trước, nhưng mà trình độ cứng rắn của thân thể hắn đã vô cùng mạnh. Trong quá trình không ngừng hấp thu năng lượng, kinh mạch của Tề Nhạc lúc này đã có thể thừa nhận được năng lượng lớn hơn nhiều...

Thở sâu một hơi, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang thỏa mãn, ở trong cái không gian này không có không khí chân chính. Nếu như người bình thường đi vào cái không gian này, thậm chí không thể sống nổi, vì trong không gian hoàn toàn tràn ngập ngũ hành năng lượng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại năng lượng nguyên tố tương sinh tương khắc, ở những phương vị bất đồng thì năng lượng hô hấp cũng hoàn toàn bất đồng.

Đáng tiếc bốn loại Vân Lực của Tề Nhạc chỉ có tương hợp cùng hai loại ngũ hành, nếu không hắn thậm chí có thể trong khoảng thời gian ngắn làm cho thực lực của mình leo lên một bậc thang khác.

Năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên trong cơ thể càng thêm thâm thúy hơn trước kia, đồng thời cũng chặt chẽ gắn bó phù hợp với năng lượng bản thân. Tề Nhạc đứng lên nhìn thoáng qua không gian yên tĩnh này. Trong lòng của hắn có hơi vội vàng, đã đi tới Tây Tạng một thời gian ngắn rồi, không biết thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú xuất hiện tình huống ra sao? Nếu như không có Xi Vưu thì quân đoàn Sinh Tiếu trợ giúp đại quân nhân loại sẽ không có vấn đề gì khi ngăn cản công kích của địch nhân. Nhưng mà một khi Xi Vưu chữa thương hoàn tất, sau đó xuất hiện bên trong trận doanh của Tộc Cửu Lê thì không còn dễ dàng nữa, dù sao thì Bàn Cổ Phủ trong tay hắn vô cùng đáng sợ. Từ miêu tả của đại sư Trát Cách Lỗ đối với Hiên Viên Kiếm, có thể thấy Bàn Cổ Phủ cùng Hạo Thiên tháp cũng hẳn là một đôi, chỉ có Bàn Cổ Phủ còn đỡ một ít, nhưng Tề Nhạc lại sợ Xi Vưu cũng sẽ phát hiện huyền bí của thập đại thần khí, nếu để cho hắn bằng vào Bàn Cổ Phủ đạt được Hạo Thiên tháp thì kiếp nạn của nhân loại thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú chỉ sợ sẽ xuất hiện.

Vừa nghĩ tới nhân tố bất định bên kia, Tề Nhạc hiện tại phi thường nóng lòng muốn rời khỏi nơi này tới thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú. Nhưng mà Không Động Ấn đối với hắn có sức hấp dẫn quá lớn, đó là thần khí có thể gia tăng thực lực của hắn trên phạm vi lớn. Vì thế, bất luận trong lòng lo lắng như thế nào, hắn hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Trong lúc Tề Nhạc chuẩn bị tiếp tục lúc tu luyện, một thanh âm đột nhiên trong lòng của hắn vang lên mang theo sự thoải mái dễ chịu:

- Ưm! Khí tức thật thoải mái, đây là khí tức của bằng hữu cũ. Tề Nhạc, làm sao ngươi tới đến nơi đây?

Vừa nghe đến cái thanh âm này trong lòng Tề Nhạc không khỏi đại hỉ, hắn nhanh chóng cướp lời:

- Hiên Viên hồn tiền bối, ngài tỉnh rồi? Thế nào, tình huống khôi phục năng lượng của ngài ra sao rồi?

Đúng vậy thanh âm đột nhiên xuất hiện đúng là của Hiên Viên hồn.

Hiên Viên Hồn cười nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần Hiên Viên Kiếm vẫn tồn tại, ta cũng không biến mất. Chỉ là không nghĩ tới Tru Thần Trận hao phí năng lượng khổng lồ như thế, nếu như không phải ngươi tới cái địa phương này thì chỉ sợ ta còn cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể thức tỉnh. Ân, năng lượng của ngươi tựa hồ trở nên lớn thêm không ít so với trước kia. Nói cho ta biết mau, trong khoảng thời gian ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?

Tề Nhạc đáp ứng một tiếng, vội vàng đem chuyện từ lúc trước ở Luân Đôn trở về nói lại giản lược cho Hiên Viên Hồn nghe.

Nghe Tề Nhạc nói xong, Hiên Viên Hồn không khỏi phẫn nộ quát:

- Những tên gia hỏa Phương Tây này thật đáng ghét, lần sau gặp lại, chúng ta nhất định phải tiêu diệt chúng. Bất quá, Xi Vưu có thể lấy được Bàn Cổ Phủ khiến cho ta thật không ngờ. Để cho tên này đạt được thần khí cường đại như thế sẽ sinh ra ảnh hưởng to lớn tới thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, điểm này tiểu hòa thượng nói không sai. Cũng chỉ có ta mới có thể khắc chế Bàn Cổ Phủ.

*****

- Tề Nhạc, chờ chúng ta trở lại thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú nhất định chỉ có thể đả kích Xi Vưu, trước khi hắn không có hoàn toàn nắm giữ phương pháp sử dụng Bàn Cổ Phủ thì tiễn hắn đi bán muối. Được rồi, không cần nói nhảm nữa. Đi, ta dẫn ngươi đi gặp lão bằng hữu của ta. Năng lượng thuộc tính ngũ hành tại đây có thể nói là thuốc bổ a. Khó trách ta sẽ có cảm giác thoải mái như thế.

Kim quang lóe lên, Hiên Viên Kiếm trống rỗng xuất hiện trước mặt của Tề Nhạc. So với trước đó khi Tề Nhạc sử dụng thì hiện tại, quang mang trên thân kiếm trở nên linh động rất nhiều, dù sao thì khi Hiên Viên Kiếm có được linh hồn mới thật sự là thần khí cường đại.

Hào quang tỏa sáng bên trên Hiên Viên Kiếm bừng lên, Hiên Viên Hồn gào to một tiếng, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng đi. Thân thể của mình đã bị kim sắc quang mang bên trên Hiên Viên Kiếm phóng thích bao vây vào trong. Ngay sau đó, kim quang lập loè, Hiên Viên Hồn điều khiển Hiên Viên Kiếm mang theo thân thể của Tề Nhạc bay thẳng đến dưới núi ngũ hành. Phương hướng của hắn phi hành là ngọn núi màu vàng ở trung ương.

Tề Nhạc cũng từng bằng vào tinh thần lực của mình dò xét qua cái không gian này. Nhưng kết quả ngay lúc đó không có gì thu hoạch, mà lúc này đột nhiên xuất hiện biến hóa làm cho Tề Nhạc lắp bắp kinh hãi, khi kim sắc quang mang trên thân Hiên Viên Kiếm tiếp xúc đến sơn thể màu vàng thì toàn bộ không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc đều kịch liệt chấn động, năm ngọn núi bắt đầu xuất hiện trình độ biến hóa nhất định. Năm loại màu sắc cuồn cuộn tuôn trào, khí tức năng lượng khổng lồ bắt đầu run rẩy lên. Trong quang mang lóe ra, nguyên bản ngọn núi màu vàng ở chính giữa chợt bắt đầu di động, mà đổi thành bốn ngọn núi bên ngoài tách ra, khiến cho ngọn núi màu vàng đẩy về phía ngoài tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Năm loại màu sắc lập loè, ngũ hành năng lượng dựa sát vào năm ngọn núi tựa hồ trở nên càng thêm mãnh liệt. Một tiếng rồng ngâm to rõ từ vị trí trung ương của ngọn núi màu vàng đất vang lên.

Ngay sau đó, năm đạo quang mang bay lên trời, trong chớp mắt đã bay vào giữa không trung.

Tề Nhạc rõ ràng chứng kiến, đó là năm đầu cự long, chiều dài thân rồng ước chừng tầm chừng ba mươi thước, hết tất cả đều là hình thái cự long của rồng trong truyền thuyết Phương Đông. Không có long dực, bên trên bao trùm lấy lân phiến dày đặc, đầu có hai sừng, dưới thân năm đầu cự trảo huy động. Thân thể không ngừng vặn vẹo phóng thích ra quang mang khổng lồ tựa như năm ngọn núi chung quanh, chúng vừa xuất hiện thì xếp đặt thành một hình dạng của ngôi sao năm cánh, long thân kề nhau, bay vào giữa không trung.

Thanh âm của Hiên Viên Hồn vang lên trong lòng Tề Nhạc:

- Có nhìn thấy không? Đó là ngũ hành bất tử thần long, cũng là Thủ Hộ Giả vĩnh viễn của Không Động Ấn. Chỉ cần Không Động Ấn vẫn còn, chúng tuyệt đối bất tử đấy, lực lượng phi thường cường đại, không phải ngươi biết rõ chút ít Viễn Cổ Cự Thú có khả năng so sánh. Thực lực của mỗi một vị bất tử thần long cũng sẽ không kém hơn con chim nhỏ mà ngươi gần đây nhận lấy, hơn nữa dùng thuộc tính bất tử của họ, thực lực sẽ càng cường đại hơn.

Kỳ thật, không cần Hiên Viên Hồn nói, Tề Nhạc cũng đã cảm nhận được năng lượng ba động mãnh liệt trên người bất tử thần long. Cự long mạnh mẽ như thế, nếu như toàn bộ có thể trợ giúp mình, như vậy thì thực lực của mình muốn không gia tăng cũng không được rồi. Dưới tác dụng của ngũ hành thuộc tính, năm vị bất tử thần long nếu như liên thủ phát động công kích thì uy lực tất nhiên sẽ có được tăng phúc. Về phần có thể cường đại tới trình độ nào thì không phải là Tề Nhạc hiện tại có khả năng biết được.

Ngũ hành cự long sau khi xuất hiện thì phảng phất không có phát hiện Hiên Viên Kiếm, chỉ bảo trì hình dạng một ngôi sao năm cánh quanh quẩn trên không trung.

Đúng lúc này, mặt đất truyền đến tiếng nổ ầm ầm, một cột đá cực lớn phá không dựng lên, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bay lên đến độ cao của ngũ hành bất tử thần long xoay quanh. Cột đá cũng ngũ có ngũ sắc, mỗi một màu sắc bên cạnh đều không giống nhau, ngưng tụ cùng một chỗ, tản mát ra khí tức năng lượng khổng lồ. Đứng ở vị trí trung ương cột đá, Tề Nhạc thấy được quang trạch óng ánh, đây là một khối ngọc thạch màu ngà sữa, bên trên tỏa ra quang trạch nhu hòa, quang mang nhàn nhạt lập loè, ngũ hành cự long đồng thời phát ra một tiếng hoan hô, động tác xoay quanh đình chỉ phân biệt ngẩng đầu của mình lên từ năm phương hướng.

Tề Nhạc nhìn chăm chú nhìn lại, mỗi một mặt của khối ngọc thạch đều khảm nạm lấy một viên bảo thạch, căn cứ ngũ hành thuộc tính thì khảm vài năng viên bảo thạch có thuộc tính bất đồng. Màu sắc bảo thạch hoàn toàn giống như năm ngọn núi vừa rồi, quang mang bảo thạch tuy không mãnh liệt, nhưng mà trên mặt nó cũng đều điêu khắc tư thái của một nhân hình. Nhìn bề ngoài mặc dù có chút mơ hồ, nhưng trông rất sống động, tựa hồ có được sinh mệnh lực. Quang mang nhàn nhạt lập loè, ánh sáng trong mắt Tề Nhạc cũng trở nên càng thêm cường thịnh, hắn biết rõ đây chính là Không Động Ấn trong truyền thuyết. Thập đại thần khí bài danh thứ tám, hơn nữa có thể ghép thành đôi với Hiên Viên Kiếm - Không Động Ấn!

Hiên Viên Kiếm phát ra một tiếng rít, kim sắc quang mang sắc bén phá không dựng lên, đem trọn không gian phía trên Ngũ Hành Sơn Nhạc chiếu sáng. Ánh sáng chói lọi tràn đầy khí tức nhân giả vừa vặn chiếu xạ ở trên mặt đá. Lập tức Không Động Ấn thay đổi, năm đầu bất tử thần long mang theo năm loại màu sắc bất đồng trên Không Động Ấn đồng thời dung nhập trong đó, bảo thạch bên lập tức sáng lên, ngay sau đó ngũ sắc long thân xuất hiện quay quanh bên ngoài pho tượng biến thành năm con rồng nhỏ.

Hiên Viên Hồn cười lên ha hả:

- Bằng hữu cũ, ngươi ngủ đã đủ lâu rồi, hiện giờ là thời điểm nên thanh tỉnh thôi.

Một thanh âm thanh thúy từ trong Không Động Ấn phát ra:

- Ta tưởng là ai kêu gào như thế, thì ra là chuôi kiếm mẻ này. Nhìn bề ngoài ngươi lăn lộn giang hồ cũng chả có gì đặc biệt, năng lượng còn không mạnh bằng trước đây.

Hiên Viên Hồn tức giận nói:

- Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi bây giờ có thể so với trước kia sao? Ngươi không được quên, chúng ta khi đó trong tay Nữ Oa nương nương. Năng lượng của Nữ Oa nương nương cường thịnh cỡ nào, hiện tại nàng đã rời đi, không có nàng chẳng lẽ ngươi có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của chính mình sao?

Hào quang lóe lên, một đám khói xanh có xen lẫn màu trắng phiêu nhiên bên trên Không Động Ấn ra, khói xanh vờn quanh, một gã trung niên nhân nhìn bề ngoài chừng ba mươi tuổi trống rỗng xuất hiện phía trên Không Động Ấn. Quang mang nhàn nhạt lập loè, hắn ngẩng đầu nhìn giữa không trung Hiên Viên Kiếm hỏi:

- Nói đi, gọi ta thức tỉnh để làm gì?

Hiên Viên Hồn tức giận đáp:

- Có thể làm gì? Đánh thức ngươi rồi thì không phải muốn ngươi trợ giúp chủ nhân hiện tại sao? Chúng ta đã phân biệt thời gian quá dài, là thời điểm nên hợp tác một phen rồi. Phải biết, Bàn Cổ Phủ cũng đã xuất thế. Ra đây Tề Nhạc, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là ấn linh bên trong Không Động Ấn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)